Chương : 153
Kinh Sư: Hồ Lộng Nguyệt.
Lãnh Điệp hiện lại đã thay đổi một trang phục mới, liền lúc cô chuẩn bị rời khỏi nhã gian ở trên du thuyền thì ngay lúc này Du Điệp lại xuất hiện.
"Lãnh.! Cô thật sẽ hát riêng cho cái tên nam nhân đó sao.?"
Lãnh Điệp rất bất ngờ với sự xuất hiện của Du Điệp, liền cô rất phân vân không biết đây có phải là đang nằm mơ không.
"Du.! Nàng còn nhớ lúc trước chúng ta gặp nhau như thế nào không.?"
Du Điệp bỗng chỉ im lặng, Lãnh Điệp thấy vậy lại nhẹ nói. "Vào cái đêm hôm đó, trời mưa tầm tã. Nàng đã xuất hiện cứu vớt cuộc đời ta, tuy lúc đó ta và nàng cũng chỉ là một đôi hồ điệp nhỏ."
"Nhưng ta vẫn luôn nhớ rõ rằng khi gặp nàng ta giống như được bừng tỉnh dậy vậy, liền ta mới biết cái cảm giác tim có nhịp đập là gì, mắt ta khi đó nó cũng bất đầu mơ hồ nhìn thấu nhiều thứ hơn."
"Lãnh.! Chúng ta khi đó vẫn luôn rất tốt... Vậy sao nhất thiết phải cần thay đổi đây."
"Ta không biết.! Nhưng... thật sâu tận trong lòng ta luôn có một nỗi kìm hãm gì đó, đến khi cũng đêm hôm mưa ở trang viện thiếu chủ đó."
"Ta liền biết chính mình là bị gì, liền cũng biết rằng mình là cần gì, và cũng biết nàng là gì với ta."
"Nếu... nếu vậy... sao bây giờ ngươi còn hát tặng nam nhân kia làm gì chứ.?"
"Du.! Bày hát chỉ là biểu diễn mà thôi, còn về thật tâm ta hướng đến ai không lẽ nàng còn không biết hay sao."
"Ta... ta...."
- ---------...----------
"Lãnh Điệp... Lãnh Điệp.... Lãnh Điệp... Lãnh Điệp...." Xung quanh hồ lúc này sau khi nghe Hoa Thiên Thiên giới thiệu, liền lập tức reo hò rất ầm ĩ.
Lãnh Điệp liền từ từ bước lên sân khấu biểu diễn, liền lúc này tóc cô vẫn tếch nhiều bính nhỏ tất cả được cột cao rất gọn gàng về sao.
Y phục thì cũng đã có một chút thay đổi là cô hiện một quần ống rộng màu trắng, chân mang một đôi giày cổ cao nhìn rất chi là cá tính.
Phần trên thì là một áo ba lỗ ngắn màu đen bó ngực, làm lộ ra phần cổ cao trắng ngần cũng như là cái eo thon rất chắc nịt.
Kết hợp thêm một chiếc áo khoác tay dài sẫm màu không gài nút, tà áo thì nó cũng dài tới đầu gối, một bên hửng hờ buông xõa khỏi vai nhìn thôi rất là phong trần.
"Ô.... ô.... Ô...." Mọi người ưa thích liền không kìm nén được cảm xúc hô lớn kinh động cả khu hồ Lộng Nguyệt.
Thái tử Thiên Lộc Quốc lúc này nhìn vẻ phong trần lãng khách cùng với sắc đẹp mỹ nhân sắc sảo kia thì liền lập tức chìm vào mộng cảnh, liền trong tâm khảm của y nó giờ cũng đang rất không còn giữ được bình tĩnh.
Lãnh Điệp rất tự tin làm chủ sân khấu mà không hề có một chút gì là lúng túng sợ sệt, liền cô lên tiếng.
"Lãnh Điệp ngay bây giờ sẽ hát một bày hát mà thật trong lòng ta rất sâu sắc muốn dành tặng đến một người nào đó."
"Ồ...." Liền nhiều người lập tức rất kinh hô.
Lãnh Điệp tiếp nhẹ chỉ tay hướng thái tử Thiên Lộc Quốc, xong không nói gì liền nhẹ quay người chuẩn bị biểu diễn. Nhưng...
Nhưng cũng chính lúc quay người này, Lãnh Điệp liền mắt nhìn hướng du thuyền Song Ngư Hoành Lâu, trực tiếp đưa mắt đến Du Điệp nhẹ chớp một bên mắt như là một ám hiệu riêng vậy.
Nhất Đẳng Yêu Quân cả đám dường như ai cũng đã nhận ra, lập tức lại xôn xao khúc khít nói.
"Này... này... thấy không.! Rõ ràng là Lãnh cô ấy đang hướng Du Điệp mà hát đấy... Ừ.! Cái này ai cũng thấy được a... X... x... o... o..."
Nguyệt Vệ, Thất Tinh Lang cùng nhiều người khác cũng liền rất vui thích đưa mắt trêu chọc Du Điệp. Liền cũng làm cho Du Điệp cô ấy rất khó xử không dám ngẩn đầu lên.
Nhóm hai vị công chúa thì không lâu trước cũng đã hiểu về cái việc này, nên liền cũng rất vui thích. Riêng Hàn Linh, Văn Hi vừa đến nên cũng chẳng hiểu mọi người đây là đang bị làm sao.
Còn có hai tiểu nữ nhi Tiểu Tinh, La Tiểu Kim cung tròn mắt ngơ ngác không hiểu lắm vì sao mọi người lại như vậy.
"Tiểu Bạch lão đại.! Mọi người đây là làm sao vậy.?"
"Hử... Tiểu Kim lão tứ không biết sao.? Ầy... Chuyện nó ly kỳ lắm đó nha... Vậy nên lão tứ muội thật muốn nghe sao."
"Ươm... Ươm...." La Tiểu Kim rất hiếu kỳ nên liền lập tức gật gật đầu ngay, Tiểu Tinh bên cạnh thì cũng vểnh cao cái tai hòng cũng muốn nghe cho rõ ràng.
- ---------...----------
Lãnh Điệp chuẩn bị sẵn sàng bỗng không cần nhạc đệm liên vung mạnh tay một cái lập tức hát luôn, Thập Ngũ Giai Nhân thì liền cũng nhanh tay nổi nhạc theo sau.
Liền Lãnh Điệp một giọng hát rất ngọt trong hát lớn tựa một nỗi buồn rất da diết, tấu khúc thì không quá nhanh nhưng tuyệt cũng không quá chậm, nghe ra sự kết hợp nhạc khúc nó có chút gì đó buồn buồn, ấy nhưng nó cũng là lượn lờ một cảm giác rất chi là ma mị.
Vung tay mạnh mẽ Lãnh Điệp mắt lãnh tình nhìn về phía trước liền cất cao giọng hát thánh thót.
- Vào đêm hôm đó á...
- Gặp người tim tôi cuối cùng cũng có nhịp đập à...
Lãnh Điệp khom người nhún vai vẻ da diết tiếp hát.
- Cơ thể này nó đang ngủ say a...
- Vì người đến nên mới tỉnh giấc á a...
Lãnh Điệp bỗng giơ tay chỉ một phát trúng ngay trái tim bé nhỏ của Thái tử Thiên Lộc Quốc, liền vẻ hơi nhếch miệng nhanh cười nhẹ một cái tiếp hát lớn.
- Vào đêm hôm đó á...
- Trúng tiếng sét ái tình với người ù à...
Tiếp Lãnh Điệp lại di chuyển sang bên phải sân khấu mắt lập tức nhìn Du Điệp đang chăm chú nhìn mình kia.
- Trời đất bỗng bừng sáng á a...
- Cảm giác yêu đương bị đánh mất á a...
Tiếp Lãnh Điệp nhẹ vương tay ngang xoay người tiếp nhìn về trước tỏ ra rất da diết lên tiếng hát lớn.
- Đêm hôm đó dí ế...
- Chính hôm đó di ê...
- Giật mình tỉnh giấc di ê...
- Khi đang chìm trong màn đêm dí ê...
Tấu khúc lúc này bỗng hơi trầm xuống, Lãnh Điệp tựa như trải lòng mình chậm hát ra những điều thật sâu bên trong của mình.
- Đôi mắt mơ hồ rốt cuộc cũng đã có thể nhìn thấu.
- Có thế giới của người bao bọc ế ê.. ê ề....
- Trong lòng đã chẳng còn những suy nghĩ ưu phiền ế ê.. ê ề...
Nhẹ lắc người Lãnh Điệp lại quay sang trái vẻ rất điệu nghệ, tiếp nhanh lại tỏ một vẻ ưu buồn hát tiếp.
- Tôi chỉ có một khát vọng từ sâu thẳm tâm hồn.
- Là được vòng tay của người ố ô.. ô ồ...
- Mạnh mẽ giữ lấy chiếm hữu ớ ơ.. ơ ờ...
Lãnh Điệp tiếp nhẹ quay người về phía trước, hai chân hơi chùng xuống nhẹ đung đưa hai vai nhỏ xinh của mình, ánh mắt kèm theo một chút khổ bức hát tiếp.
- Yêu.. đương chưa từng toan tính ê.. điều gì...
- Chỉ.. cần người, hạnh phúc...
- Tôi.. sẽ thấy, hạnh phúc...
- Ớ.. ơ ơ ờ....
Nhẹ cánh tay lượn sóng Lãnh Điệp vẫn rất da diết chậm hát.
- Tôi.. cũng chẳng mưu cầu, chi cả...
- Chỉ.. cần người, ở bên...
- Giữ.. chặt lấy, mà thôi...
Nhạc lúc này lại bỗng lên cao, Lãnh Điệp hai mắt tựa rực lửa cất cao giọng hát trong veo của mình hát lớn.
- Vào đêm hôm đó á...
- Gặp được người khiến tiếng lòng thổn thức ù oà...
Gồng một cánh tay để ở trước ngực tượng trưng cho sự đau lòng Lãnh Điệp lại hát.
- Vốn cơ thể như đã chết lặng a...
- Vì có người nên mới sống lại á a...
Lại vung tay về trước như muốn nói ra hết những lời cất chứa ở sâu tận đáy lòng, Lãnh Điệp hát lớn.
- Vào đêm hôm đó á...
- Phải lòng người khiến trời đất đều rực sáng ù òa...
- Màn đêm vốn thê lương u ám a...
- Vì người đến mang thêm chút màu sắc a...
Khom người gồng lớn giọng hát Lãnh Điệp hát lớn.
- Đêm hôm đó dí ê...
- Chính hôm đó di ế...
- Tôi đang chìm vào giấc mộng dài á...
- Được người đánh thức a...
Lại quay sang bên phải sân khấu Lãnh Điệp tỏ ra rất là đau lòng hát lớn.
- Cũng đêm hôm đó di ê...
- Là đêm hôm đó dí ề...
- Màn đêm lỡ đánh mất đi sắc màu a...
- Vì có người mới tìm về được a...
Bỗng nhạc lại trầm xuống rất nhẹ nhàng, Lãnh Điệp tiếp nhìn về trước khẽ ưu thương lên tiếng hát.
- Đêm hôm đó di ế...
- Đêm hôm đó di ê...
- Chính người lôi tôi khỏi...
- Đêm lẽ loi dí ê...
Lãnh Điệp kết thúc bày hát liền hướng phía trước nở một nụ cười rất tươi, mọi người liền lập tức vì cái sắc đẹp kia mà làm cho rất lạc mất hồn phách.
"Ô.... Ô.... ô... Ô....." Tiếp liền rất chấn động một tiếng hô vang rất lớn.
Du Điệp lúc này tâm hồn dường như cũng đã bị lạc mất khẽ nói. "Lãnh.! Cô thật sự đau lòng đến như vậy sao.?"
Thái tử Thiên Lộc Quốc thì cũng như thế, liền cũng lạc mất vào trong ảo mộng. Liền y cũng khẽ nói.
"Cái đêm hôm nay nó sẽ là cái đêm hôm đó về sau này rồi.... Lãnh Điệp cô thật đã khiến ta có thể nhìn thấu mình muốn gì rồi đó..."
"Lãnh Điệp.... Lãnh Điệp.... Lãnh Điệp....."
"Cảm ơn.!" Lãnh Điệp nhẹ cảm ơn, tiếp không đứng lại mà liền vội nhanh rời khỏi sân khấu.
Mọi người nào đâu có muốn như vậy, liền cũng hô vang không ngừng tên Lãnh Điệp. Luôn cả vị thái tử kia y cũng bừng tỉnh mà rất tiếc nuối mắt cứ mãi nhìn theo bóng lưng của Lãnh Điệp.
Mọi người còn chưa kịp thất vọng thì ngay lúc này bỗng ở giữa sân khấu liền có một nhóm tám mỹ nhân cứ từ từ được nâng lên, giống như là từ lòng đất mà xuất hiện ra vậy.
"Bùm.... Bùm.... Bùm...." Liền hơn mười cột lửa phun lên rất rực rỡ.
"Oa.... Cái gì vậy a...." Lập tức mọi người liền bị làm cho rất kinh ngạc.
Rất bàng hoàng không hiểu chuyện gì thì liền lúc này tám vị mỹ nhân đã được nâng lên xong, lập tức đứng thành một đội hình rất hoàn chỉnh ở giữa sân khấu rồi.
Thập Ngũ Giai Nhân cũng không cho mọi người phải chờ lâu, liền Thập Nhất Chi lúc này đứng trước một giá lớn bắt treo nhiều loại giây đàn lớn nhỏ, bỗng lúc này cô ấy không khẩy đàn như bình thường.
Mà lại thấy cô ấy dùng móng sắt chuyên dụng để đeo ngón tay, lập tức bấu lấy dây đàn siết mạnh vuốt theo dây đàn.
Liền dây đàn lập tức phát ra một âm thanh trầm đặc kẻo kẹt hệt như những tiếng trầm đặc của những bài hát sôi động của thời hiện đại.
Tiếp gần đó Bát Thùy đứng trước một giàn trống được ngâm mình trong nước, tay nhanh vỗ nhẹ tạo ra một tiếng trống cũng trầm đặc không kém. Kết hợp linh lực phát động Bát Vạn Thiên Âm liền lập tức tạo ra một âm thanh như trống sôi động ở thời hiện đại.
Những cô nương Thập Ngũ Giai Nhân còn lại lúc này cũng cùng liền động linh lực phát động Bát Vạn Thiên Âm bắt đầu hợp tấu.
Liền lúc này một bản nhạc được phối ra giai điệu rất mạnh mẽ, sôi động chưa từng có ở thế giới này. Liền lúc này tất cả mọi người nghe được cái này thì quả không ngoa liền chỉ có thể mở hoắc mồm mà kinh ngạc.
Nhạc sôi động mạnh mẽ đã có, hiện tiếp chỉ còn kết hợp vũ đạo nữa thì mọi việc nó liền đã hoàn hảo chấn kinh thiên hạ rồi.
Vậy nên liền lúc này sự kết hợp giữa Nguyệt Vệ và Nhất Đẳng Yêu Quân liền xuất kích. Lập tức thấy Nguyệt Vệ có Mỹ Nguyệt, Chỉ Nguyệt, Thủy Nguyệt, Lộ Nguyệt, Song Nguyệt.
Còn Nhất Đẳng Yêu Quân thì gồm có Tước Yên, Mộc Lan cũng liền bước ra hợp diễn.
Đặc biệt còn có Nhất Nguyệt thuộc nhóm Thập Ngũ Gia Nhân nhưng hiện cũng cùng xuất kích hợp diễn.
"A... Người đó ta biết.... Đó chính là Nhất Nguyệt nhóm Thập Ngũ Giai Nhân của Song Ngư Hoành Lâu.... Hả.. Ta còn tưởng Thập Ngũ Giai Nhân chỉ là biết tấu khúc thôi chứ."
"Ầy.... Huynh không biết rồi, Nhất Nguyệt này cũng từng tại hồ Lộng Nguyệt này làm oanh động không nhỏ, khiến cả thành Kinh Sư không ai là không biết đến bày hát Tình Ca Tây Hải đâu."
"Oa.... Xem ra Song Ngư Hoành Lâu nó cái gì là cũng làm được hết nha.... X.. x...o... o.."
Cả hồ Lộng Nguyệt liền rất xôn xao vì bởi lẽ còn chưa kịp thất vọng về Lãnh Điệp rời đi thì liền đã thấy sự xuất hiện của tám mỹ nhân khác nữa rồi.
Riêng tám vị công tử ca đã chi tiền khi trước liền cũng đã nhận ra đây là phần biểu diễn của bọn họ rồi.
Tám mỹ nhân lúc này hiện tất cả đều đồng nhất một y phục, tất cả đều là quần đen bó sát lộ rõ những đường nét đẹp đến mê người, chân thì mang giầy đen cổ cao hòng tiện cho việc nhảy múa.
Áo thì cũng là ba lỗ màu đen ngắn bó ngang ngực, bên ngoài lại là một chiếc áo ngắn tay màu trắng cũng ngắn không kém. Liền tôn rõ ngực lớn xinh đẹp của chúng mỹ nhân, và cái vòng eo chắc nịt kia nó cũng là hút chết không biết bao nhiêu là ánh mắt.
Tám người hiện liền đứng chụm lại gần nhau quanh thành một vòng quanh Mỹ Nguyệt đứng ở giữa, liền nhạc nhịp mạnh nặng trĩu nhấn nhá tạo nhịp.
Liền tám người lập tức uốn mình lắc vòng eo, hai tay đung đưa, mỗi người mỗi kiểu không đồng nhất tạo thành một thể nhìn rất thích mắt.
"Tia... đê.." Bỗng cả tám người đồng hô như để có thể bắt nhịp với nhau.
Lập tức tất cả liền hơi cuối mình tạo dáng đứng yên làm lộ ra Mỹ Nguyệt đang đứng ở giữa bất đầu phần của mình.
Mỹ Nguyệt liền đứng ngang, người hơi chùng chân thấp người lắc mạnh hai vai, nhún người nhấn nhá giống như là muốn nhảy ra khỏi vòng người đang bao lấy mình vậy.
Hình dáng ngực đầy đặng căng tròn, mái tóc phiêu bồng, miệng cười vẻ khiêu khích chúng nhân, Mỹ Nguyệt lúc này nhìn thôi thì chỉ muốn vồ lấy mà ăn tươi nuốt sống.
"Tia... đê.." Liền cả tám người tiếp lại đồng hô bắt nhịp.
Mỹ Nguyệt liền lập tức dùng giọng khan trầm cất lên tiếng hát rất chi là ma mị câu hết chúng nam nhân.
- Thay vì những câu vụng về.
"Tia.. đê..!" Hợp âm tám vị mỹ nhân.
Mỹ Nguyệt lại hát.
- Hành động của huynh
"Tia... đê..!" Hợp âm.
Mỹ Nguyệt.
- Khiến tôi đáng tin hơn đấy.
Liền tiếp nhóm người đang bất động liền lại di chuyển xoay vòng một chút đổi vị trí rồi tiếp dừng lại đồng giơ hai tay về người ở giữa lúc này là Chỉ Nguyệt.
Chỉ Nguyệt giơ cao hai tay từ từ hạ xuống, hai bàn tay nhẹ nhàng vuốt xuống toàn bộ đường cong của cơ thể mình, khi hai tay vuốt tới vòng eo săn chắc Chỉ Nguyệt liền ưỡn ngực lớn vung hai tay xòe ra trước như miêu nữ vồ người, nhìn trông rất khiêu gợi.
"Tia... đê..!" Hợp âm.
Chỉ Nguyệt lại cũng ma mị không kém cất tiếng hát.
- Hơn cả sự thông thái.
"Tia.. đê..!" Hợp âm.
Chỉ Nguyệt.
- Sự hiểu biết của huynh.
"Tia... đê..!" Hợp âm.
Chỉ Nguyệt.
- Khiến tôi rung động.
"Tia... đê.." Liền lại nhịp độ thay đổi tám người lại bất đầu di chuyển.
Chỉ khác là lần này liền tạo thành hai hàng hình chữ V hướng ra phía trước, liền người đứng đầu hàng bên trái lúc này là Tước Yên xuất kích.
Tước Yên yêu mị chúng nhân xoay người một vòng tiếp đưa tay ra trước xoay vòng bàn tay kết hợp vòng eo thon nhẹ uốn càng thêm nhìn rất chảy nước miếng.
Tước Yên vẻ rất câu nhân ủy mị cất tiếng hát.
- Huynh nhìn tôi chằm chằm như thể trúng tiếng sét ái tình vậy.
- Nhưng tôi không dễ dãi vậy đâu nha.
"Tia.. đê.." Lại hô vang di chuyển đội hình.
Liền hai hàng người lại gập lại gần nhau, liền bốn người phía trước Tước Yên, Thủy Nguyệt, Mỹ Nguyệt, Mộc Lan lại ngã nằm ra đất làm lộ ra phía sau bốn người đang đứng tiếp phần của mình.
Mà hiện bốn người đang đứng đó lại là Nhất Nguyệt, Chỉ Nguyệt, Lộ Nguyệt, Song Nguyệt. Tiếp Nhất Nguyệt cô ấy liền giơ hai tay ra trước huơ huơ kiểu như muốn nói đừng nha.. đừng nha...
Nhất Nguyệt vẻ rất chi là mời gọi cất tiếng hát.
- Con tim tôi thay đổi từng ngày từng giờ không ngừng nghỉ.
- Huynh sẽ cảm thấy lo lắng lắm đấy nha.
Tiếp rồi Nhất Nguyệt lại khoanh tay trước ngực lớn của mình hếch vai hếch đầu một cái kiểu như rất khiêu khích chúng nhân.
Xong cả bốn người đang đứng lại liền quay lưng lại đứng yên nhường lại phần tiếp theo, lúc này bốn người đang nằm cũng đã liền đứng lên lại.
Mỹ Nguyệt bước ra trước uốn mình hai tay lướt nhẹ bầu ngực, mắt nhìn thẳng về trước nháy mắt một cái rất khiêu khích.
Mỹ Nguyệt đẹp động lòng người cất tiếng hát.
- Đừng dừng lại mà...
- Vượt qua giới hạn và...
- Bước đi nhanh hơn nào.
Thủy Nguyệt tiếp phần lượn người về trước khoe vòng ngực không nhỏ của mình nở một nụ cười rất tươi, ôi thôi chết người mất thôi.
Thủy Nguyệt đáng yêu liền giọng rất thanh thuần yểu điệu cất tiếng hát
- Tôi có... một dự cảm...
Lộ Nguyệt bỗng từ sau chạy lên uốn eo chắc khỏe của mình, đưa ngửa tay về trước ngoắc ngoắc kiểu rất mời gọi chúng nhân thiên hạ.
Lộ Nguyệt.
- Chẳng thể bắt kịp trái tim mình nữa.
- Con người tôi như đổi mới.
Song Nguyệt tiếp phần tiến lên uốn éo khoe dáng chuẩn mỹ nữ, một tay đung đưa, khẩy hai vai mềm vài lần, tiếp xung quanh cả nhóm lập tức xếp thành ba hàng.
Ba người đứng đầu chính là Song Nguyệt, Mộc Lan, Nhất Nguyệt. Phía sau năm người lúc này cũng liền đồng nhất động tác với Song Nguyệt.
Song Nguyệt giọng rất trong sáng cất tiếng hát.
- Tôi sẽ.. đi tìm lại chính mình...
- Chính mình... ờ.
- Chính mình ờ...
- Tôi sẽ.. đi tìm lại chính mình...
- Chính mình... ờ.
- Chính mình ờ...
- Chính mình... ờ.
Liền tám người lập tức vung chân mạnh mẽ, Thập Ngũ Giai Nhân bên kia cũng liền tăng mạnh âm nhạc bước vào điểm sôi động nhất của tấu khúc.
Liền tiếp thấy tám người vũ công liền mạnh mẽ vung eo lắc tay, vung chân sang ngang tạo nên một vũ đạo rất nhanh và mạnh mẽ rất kích thích ánh nhìn.
Nhạc mạnh, nhịp nhảy tốc độ cũng nhanh, liền đội hình sau một hồi lại thấy có biến đổi. Bỗng hơi ngừng một nhịp Tước Yên vẻ rất yêu mị giết chết nam nhân hơi uốn người lên tiếng.
"Bắt kịp tôi đi nếu huynh có thể.!"
"Uỳnh... uỳnh..... ứa... Uỳnh... ứa... " Tiếng trống mạnh bỗng liền lấn ác, lập tức xông lên một trận âm nhạc mạnh bạo rực lửa.
Liền tám mỹ nhân đang vũ khúc lập tức lại bước vào nhịp nhanh tiếp tục vũ đạo giết chết trái tim nhỏ của chúng nam nhân trong thiên hạ kia.
"Bắt kịp tôi đi nếu huynh có thể.!"
Nhạc sôi động, kết hợp vũ điệu rất chi là ma mị chúng nhân, tiếp lại thêm một lần Tước Yên cất tiếng.
Tám mỹ nhân đứng thành ba hàng ngang, hai tay vung múa mạnh mẽ, cũng không quên cái vòng hông nó cũng là lắc mạnh khoe dáng mỹ nữ hút mắt mọi ánh nhìn.
"Bắt kịp tôi đi nếu huynh có thể.!"
Tiếp nhạc bỗng hơi chậm lại một xíu, Mộc Lan liền xảy bước đi lên cất tiếng hát.
- Và rồi họa lên giấc mơ Ấy..
- Huynh cũng đã từng đi ngang qua đây ná...
Dứt lời Mộc Lan liền lui lại về sau, liền tám mỹ nhân lại hợp thành một khối hình mũi tên, mà Nhất Nguyệt thì lại đứng đầu khom người uốn eo khoe khoang ma mị cất tiếng hát.
- Nhưng giờ tôi không còn ở chỗ cũ Nữa.
- Giấc mơ kia nó cũng tan biến Rồi.
- Con người xưa kia của huynh cũng chẳng ở đây nữa Rồi.
Liền đội hình tách ra làm hai, mỗi bên có bốn người. Liền lúc này nhóm bên phải Mỹ Nguyệt đứng đầu vung tay uốn người cất tiếng hát.
- Tôi không còn là vị cô nương đứng trước mặt huynh nữa.
Mỹ nguyệt bỗng hai tay gập sát vòng eo, lắc lư mị tình khiêu gợi hát tiếp.
- Huynh có muốn thấy con người khác của tôi không hở.
Phía bên kia Chỉ Nguyệt liền tiếp lời, khom người dang hai tay lắc eo qua lại mạnh mẽ, bởi vòng eo của cô nó rất rắn chắc khiêu gợi.
- Tôi đổi mới từng ngày từng giờ.
- Có giỏi thì hãy theo tôi đi.
- Nữ nhân là thường thay đổi vậy đó.
Đội hình liền hợp thành một hàng ngang, Thủy Nguyệt đáng yêu lại bước ra giơ tay hướng mọi người cất tiếng hát.
- Đừng ngừng lại mà...
- Vượt qua giới hạn và...
- Nhìn sự thay đổi của tôi này...
Lộ Nguyệt bỗng tiếp lời.
- Chợt tôi có cảm giác rằng...
Thủy Nguyệt lại tiếp lời.
- Giây phút này rồi..
- Cũng sẽ trở thành..
- Một quá khứ mới mà thôi...
Tước Yên tiếp bước nhanh về trước tiếp lời phần của mình.
- Tôi sẽ đi tìm lại con tim mình.
- Tim mình...
- Tim mình...
- Tim mình...
Song Nguyệt liền cũng tiếp phần.
- Tôi sẽ đi tìm trái tim mình...
- Tim mình...
- Tim mình...
Tước Yên đã có mặc ở giữa đội hình liền lúc này cất tiếng vẻ rất là khiêu khích chúng thiên hạ nói.
"Bắt tôi đi nếu huynh có thể.!"
Liền nhạc khúc bỗng lại bùng lên rất mạnh mẽ, sôi động thì không cần phải nói, tám mỹ nhân thì lại hợp nhất một vũ điệu làm mê luyến tất cả chúng nhân có mặt.
"Bắt tôi đi nếu huynh có thể.!"
Tấm người đồng nhảy lên một cái tiếp đất tiếp đội hình lập tức liền bỗng nhiên dừng lại tất cả.
"Bắt tôi đi nếu huynh có thể.!"
Liền dứt lời bày hát sôi nổi rực lửa kinh tâm động chúng liền nó cũng đã kết thúc, mọi người mắt vẫn còn trợn tròn há hốc mồm với màn biểu diễn này.
Bởi Song Ngư Hoành Lâu mỹ nhân thật quá nhiều rồi a.... Với lại vũ khúc kia nó... nó quả rất mị lực giết chết hết các nam nhân hiện có mặt rồi a...
Riêng các nữ nhân thì cũng thèm khát không kém khi thấy được các mỹ nữ thân hình quá đỗi là hoàn hảo của tám mỹ nhân.
- ---------!!!----------
Lãnh Điệp hiện lại đã thay đổi một trang phục mới, liền lúc cô chuẩn bị rời khỏi nhã gian ở trên du thuyền thì ngay lúc này Du Điệp lại xuất hiện.
"Lãnh.! Cô thật sẽ hát riêng cho cái tên nam nhân đó sao.?"
Lãnh Điệp rất bất ngờ với sự xuất hiện của Du Điệp, liền cô rất phân vân không biết đây có phải là đang nằm mơ không.
"Du.! Nàng còn nhớ lúc trước chúng ta gặp nhau như thế nào không.?"
Du Điệp bỗng chỉ im lặng, Lãnh Điệp thấy vậy lại nhẹ nói. "Vào cái đêm hôm đó, trời mưa tầm tã. Nàng đã xuất hiện cứu vớt cuộc đời ta, tuy lúc đó ta và nàng cũng chỉ là một đôi hồ điệp nhỏ."
"Nhưng ta vẫn luôn nhớ rõ rằng khi gặp nàng ta giống như được bừng tỉnh dậy vậy, liền ta mới biết cái cảm giác tim có nhịp đập là gì, mắt ta khi đó nó cũng bất đầu mơ hồ nhìn thấu nhiều thứ hơn."
"Lãnh.! Chúng ta khi đó vẫn luôn rất tốt... Vậy sao nhất thiết phải cần thay đổi đây."
"Ta không biết.! Nhưng... thật sâu tận trong lòng ta luôn có một nỗi kìm hãm gì đó, đến khi cũng đêm hôm mưa ở trang viện thiếu chủ đó."
"Ta liền biết chính mình là bị gì, liền cũng biết rằng mình là cần gì, và cũng biết nàng là gì với ta."
"Nếu... nếu vậy... sao bây giờ ngươi còn hát tặng nam nhân kia làm gì chứ.?"
"Du.! Bày hát chỉ là biểu diễn mà thôi, còn về thật tâm ta hướng đến ai không lẽ nàng còn không biết hay sao."
"Ta... ta...."
- ---------...----------
"Lãnh Điệp... Lãnh Điệp.... Lãnh Điệp... Lãnh Điệp...." Xung quanh hồ lúc này sau khi nghe Hoa Thiên Thiên giới thiệu, liền lập tức reo hò rất ầm ĩ.
Lãnh Điệp liền từ từ bước lên sân khấu biểu diễn, liền lúc này tóc cô vẫn tếch nhiều bính nhỏ tất cả được cột cao rất gọn gàng về sao.
Y phục thì cũng đã có một chút thay đổi là cô hiện một quần ống rộng màu trắng, chân mang một đôi giày cổ cao nhìn rất chi là cá tính.
Phần trên thì là một áo ba lỗ ngắn màu đen bó ngực, làm lộ ra phần cổ cao trắng ngần cũng như là cái eo thon rất chắc nịt.
Kết hợp thêm một chiếc áo khoác tay dài sẫm màu không gài nút, tà áo thì nó cũng dài tới đầu gối, một bên hửng hờ buông xõa khỏi vai nhìn thôi rất là phong trần.
"Ô.... ô.... Ô...." Mọi người ưa thích liền không kìm nén được cảm xúc hô lớn kinh động cả khu hồ Lộng Nguyệt.
Thái tử Thiên Lộc Quốc lúc này nhìn vẻ phong trần lãng khách cùng với sắc đẹp mỹ nhân sắc sảo kia thì liền lập tức chìm vào mộng cảnh, liền trong tâm khảm của y nó giờ cũng đang rất không còn giữ được bình tĩnh.
Lãnh Điệp rất tự tin làm chủ sân khấu mà không hề có một chút gì là lúng túng sợ sệt, liền cô lên tiếng.
"Lãnh Điệp ngay bây giờ sẽ hát một bày hát mà thật trong lòng ta rất sâu sắc muốn dành tặng đến một người nào đó."
"Ồ...." Liền nhiều người lập tức rất kinh hô.
Lãnh Điệp tiếp nhẹ chỉ tay hướng thái tử Thiên Lộc Quốc, xong không nói gì liền nhẹ quay người chuẩn bị biểu diễn. Nhưng...
Nhưng cũng chính lúc quay người này, Lãnh Điệp liền mắt nhìn hướng du thuyền Song Ngư Hoành Lâu, trực tiếp đưa mắt đến Du Điệp nhẹ chớp một bên mắt như là một ám hiệu riêng vậy.
Nhất Đẳng Yêu Quân cả đám dường như ai cũng đã nhận ra, lập tức lại xôn xao khúc khít nói.
"Này... này... thấy không.! Rõ ràng là Lãnh cô ấy đang hướng Du Điệp mà hát đấy... Ừ.! Cái này ai cũng thấy được a... X... x... o... o..."
Nguyệt Vệ, Thất Tinh Lang cùng nhiều người khác cũng liền rất vui thích đưa mắt trêu chọc Du Điệp. Liền cũng làm cho Du Điệp cô ấy rất khó xử không dám ngẩn đầu lên.
Nhóm hai vị công chúa thì không lâu trước cũng đã hiểu về cái việc này, nên liền cũng rất vui thích. Riêng Hàn Linh, Văn Hi vừa đến nên cũng chẳng hiểu mọi người đây là đang bị làm sao.
Còn có hai tiểu nữ nhi Tiểu Tinh, La Tiểu Kim cung tròn mắt ngơ ngác không hiểu lắm vì sao mọi người lại như vậy.
"Tiểu Bạch lão đại.! Mọi người đây là làm sao vậy.?"
"Hử... Tiểu Kim lão tứ không biết sao.? Ầy... Chuyện nó ly kỳ lắm đó nha... Vậy nên lão tứ muội thật muốn nghe sao."
"Ươm... Ươm...." La Tiểu Kim rất hiếu kỳ nên liền lập tức gật gật đầu ngay, Tiểu Tinh bên cạnh thì cũng vểnh cao cái tai hòng cũng muốn nghe cho rõ ràng.
- ---------...----------
Lãnh Điệp chuẩn bị sẵn sàng bỗng không cần nhạc đệm liên vung mạnh tay một cái lập tức hát luôn, Thập Ngũ Giai Nhân thì liền cũng nhanh tay nổi nhạc theo sau.
Liền Lãnh Điệp một giọng hát rất ngọt trong hát lớn tựa một nỗi buồn rất da diết, tấu khúc thì không quá nhanh nhưng tuyệt cũng không quá chậm, nghe ra sự kết hợp nhạc khúc nó có chút gì đó buồn buồn, ấy nhưng nó cũng là lượn lờ một cảm giác rất chi là ma mị.
Vung tay mạnh mẽ Lãnh Điệp mắt lãnh tình nhìn về phía trước liền cất cao giọng hát thánh thót.
- Vào đêm hôm đó á...
- Gặp người tim tôi cuối cùng cũng có nhịp đập à...
Lãnh Điệp khom người nhún vai vẻ da diết tiếp hát.
- Cơ thể này nó đang ngủ say a...
- Vì người đến nên mới tỉnh giấc á a...
Lãnh Điệp bỗng giơ tay chỉ một phát trúng ngay trái tim bé nhỏ của Thái tử Thiên Lộc Quốc, liền vẻ hơi nhếch miệng nhanh cười nhẹ một cái tiếp hát lớn.
- Vào đêm hôm đó á...
- Trúng tiếng sét ái tình với người ù à...
Tiếp Lãnh Điệp lại di chuyển sang bên phải sân khấu mắt lập tức nhìn Du Điệp đang chăm chú nhìn mình kia.
- Trời đất bỗng bừng sáng á a...
- Cảm giác yêu đương bị đánh mất á a...
Tiếp Lãnh Điệp nhẹ vương tay ngang xoay người tiếp nhìn về trước tỏ ra rất da diết lên tiếng hát lớn.
- Đêm hôm đó dí ế...
- Chính hôm đó di ê...
- Giật mình tỉnh giấc di ê...
- Khi đang chìm trong màn đêm dí ê...
Tấu khúc lúc này bỗng hơi trầm xuống, Lãnh Điệp tựa như trải lòng mình chậm hát ra những điều thật sâu bên trong của mình.
- Đôi mắt mơ hồ rốt cuộc cũng đã có thể nhìn thấu.
- Có thế giới của người bao bọc ế ê.. ê ề....
- Trong lòng đã chẳng còn những suy nghĩ ưu phiền ế ê.. ê ề...
Nhẹ lắc người Lãnh Điệp lại quay sang trái vẻ rất điệu nghệ, tiếp nhanh lại tỏ một vẻ ưu buồn hát tiếp.
- Tôi chỉ có một khát vọng từ sâu thẳm tâm hồn.
- Là được vòng tay của người ố ô.. ô ồ...
- Mạnh mẽ giữ lấy chiếm hữu ớ ơ.. ơ ờ...
Lãnh Điệp tiếp nhẹ quay người về phía trước, hai chân hơi chùng xuống nhẹ đung đưa hai vai nhỏ xinh của mình, ánh mắt kèm theo một chút khổ bức hát tiếp.
- Yêu.. đương chưa từng toan tính ê.. điều gì...
- Chỉ.. cần người, hạnh phúc...
- Tôi.. sẽ thấy, hạnh phúc...
- Ớ.. ơ ơ ờ....
Nhẹ cánh tay lượn sóng Lãnh Điệp vẫn rất da diết chậm hát.
- Tôi.. cũng chẳng mưu cầu, chi cả...
- Chỉ.. cần người, ở bên...
- Giữ.. chặt lấy, mà thôi...
Nhạc lúc này lại bỗng lên cao, Lãnh Điệp hai mắt tựa rực lửa cất cao giọng hát trong veo của mình hát lớn.
- Vào đêm hôm đó á...
- Gặp được người khiến tiếng lòng thổn thức ù oà...
Gồng một cánh tay để ở trước ngực tượng trưng cho sự đau lòng Lãnh Điệp lại hát.
- Vốn cơ thể như đã chết lặng a...
- Vì có người nên mới sống lại á a...
Lại vung tay về trước như muốn nói ra hết những lời cất chứa ở sâu tận đáy lòng, Lãnh Điệp hát lớn.
- Vào đêm hôm đó á...
- Phải lòng người khiến trời đất đều rực sáng ù òa...
- Màn đêm vốn thê lương u ám a...
- Vì người đến mang thêm chút màu sắc a...
Khom người gồng lớn giọng hát Lãnh Điệp hát lớn.
- Đêm hôm đó dí ê...
- Chính hôm đó di ế...
- Tôi đang chìm vào giấc mộng dài á...
- Được người đánh thức a...
Lại quay sang bên phải sân khấu Lãnh Điệp tỏ ra rất là đau lòng hát lớn.
- Cũng đêm hôm đó di ê...
- Là đêm hôm đó dí ề...
- Màn đêm lỡ đánh mất đi sắc màu a...
- Vì có người mới tìm về được a...
Bỗng nhạc lại trầm xuống rất nhẹ nhàng, Lãnh Điệp tiếp nhìn về trước khẽ ưu thương lên tiếng hát.
- Đêm hôm đó di ế...
- Đêm hôm đó di ê...
- Chính người lôi tôi khỏi...
- Đêm lẽ loi dí ê...
Lãnh Điệp kết thúc bày hát liền hướng phía trước nở một nụ cười rất tươi, mọi người liền lập tức vì cái sắc đẹp kia mà làm cho rất lạc mất hồn phách.
"Ô.... Ô.... ô... Ô....." Tiếp liền rất chấn động một tiếng hô vang rất lớn.
Du Điệp lúc này tâm hồn dường như cũng đã bị lạc mất khẽ nói. "Lãnh.! Cô thật sự đau lòng đến như vậy sao.?"
Thái tử Thiên Lộc Quốc thì cũng như thế, liền cũng lạc mất vào trong ảo mộng. Liền y cũng khẽ nói.
"Cái đêm hôm nay nó sẽ là cái đêm hôm đó về sau này rồi.... Lãnh Điệp cô thật đã khiến ta có thể nhìn thấu mình muốn gì rồi đó..."
"Lãnh Điệp.... Lãnh Điệp.... Lãnh Điệp....."
"Cảm ơn.!" Lãnh Điệp nhẹ cảm ơn, tiếp không đứng lại mà liền vội nhanh rời khỏi sân khấu.
Mọi người nào đâu có muốn như vậy, liền cũng hô vang không ngừng tên Lãnh Điệp. Luôn cả vị thái tử kia y cũng bừng tỉnh mà rất tiếc nuối mắt cứ mãi nhìn theo bóng lưng của Lãnh Điệp.
Mọi người còn chưa kịp thất vọng thì ngay lúc này bỗng ở giữa sân khấu liền có một nhóm tám mỹ nhân cứ từ từ được nâng lên, giống như là từ lòng đất mà xuất hiện ra vậy.
"Bùm.... Bùm.... Bùm...." Liền hơn mười cột lửa phun lên rất rực rỡ.
"Oa.... Cái gì vậy a...." Lập tức mọi người liền bị làm cho rất kinh ngạc.
Rất bàng hoàng không hiểu chuyện gì thì liền lúc này tám vị mỹ nhân đã được nâng lên xong, lập tức đứng thành một đội hình rất hoàn chỉnh ở giữa sân khấu rồi.
Thập Ngũ Giai Nhân cũng không cho mọi người phải chờ lâu, liền Thập Nhất Chi lúc này đứng trước một giá lớn bắt treo nhiều loại giây đàn lớn nhỏ, bỗng lúc này cô ấy không khẩy đàn như bình thường.
Mà lại thấy cô ấy dùng móng sắt chuyên dụng để đeo ngón tay, lập tức bấu lấy dây đàn siết mạnh vuốt theo dây đàn.
Liền dây đàn lập tức phát ra một âm thanh trầm đặc kẻo kẹt hệt như những tiếng trầm đặc của những bài hát sôi động của thời hiện đại.
Tiếp gần đó Bát Thùy đứng trước một giàn trống được ngâm mình trong nước, tay nhanh vỗ nhẹ tạo ra một tiếng trống cũng trầm đặc không kém. Kết hợp linh lực phát động Bát Vạn Thiên Âm liền lập tức tạo ra một âm thanh như trống sôi động ở thời hiện đại.
Những cô nương Thập Ngũ Giai Nhân còn lại lúc này cũng cùng liền động linh lực phát động Bát Vạn Thiên Âm bắt đầu hợp tấu.
Liền lúc này một bản nhạc được phối ra giai điệu rất mạnh mẽ, sôi động chưa từng có ở thế giới này. Liền lúc này tất cả mọi người nghe được cái này thì quả không ngoa liền chỉ có thể mở hoắc mồm mà kinh ngạc.
Nhạc sôi động mạnh mẽ đã có, hiện tiếp chỉ còn kết hợp vũ đạo nữa thì mọi việc nó liền đã hoàn hảo chấn kinh thiên hạ rồi.
Vậy nên liền lúc này sự kết hợp giữa Nguyệt Vệ và Nhất Đẳng Yêu Quân liền xuất kích. Lập tức thấy Nguyệt Vệ có Mỹ Nguyệt, Chỉ Nguyệt, Thủy Nguyệt, Lộ Nguyệt, Song Nguyệt.
Còn Nhất Đẳng Yêu Quân thì gồm có Tước Yên, Mộc Lan cũng liền bước ra hợp diễn.
Đặc biệt còn có Nhất Nguyệt thuộc nhóm Thập Ngũ Gia Nhân nhưng hiện cũng cùng xuất kích hợp diễn.
"A... Người đó ta biết.... Đó chính là Nhất Nguyệt nhóm Thập Ngũ Giai Nhân của Song Ngư Hoành Lâu.... Hả.. Ta còn tưởng Thập Ngũ Giai Nhân chỉ là biết tấu khúc thôi chứ."
"Ầy.... Huynh không biết rồi, Nhất Nguyệt này cũng từng tại hồ Lộng Nguyệt này làm oanh động không nhỏ, khiến cả thành Kinh Sư không ai là không biết đến bày hát Tình Ca Tây Hải đâu."
"Oa.... Xem ra Song Ngư Hoành Lâu nó cái gì là cũng làm được hết nha.... X.. x...o... o.."
Cả hồ Lộng Nguyệt liền rất xôn xao vì bởi lẽ còn chưa kịp thất vọng về Lãnh Điệp rời đi thì liền đã thấy sự xuất hiện của tám mỹ nhân khác nữa rồi.
Riêng tám vị công tử ca đã chi tiền khi trước liền cũng đã nhận ra đây là phần biểu diễn của bọn họ rồi.
Tám mỹ nhân lúc này hiện tất cả đều đồng nhất một y phục, tất cả đều là quần đen bó sát lộ rõ những đường nét đẹp đến mê người, chân thì mang giầy đen cổ cao hòng tiện cho việc nhảy múa.
Áo thì cũng là ba lỗ màu đen ngắn bó ngang ngực, bên ngoài lại là một chiếc áo ngắn tay màu trắng cũng ngắn không kém. Liền tôn rõ ngực lớn xinh đẹp của chúng mỹ nhân, và cái vòng eo chắc nịt kia nó cũng là hút chết không biết bao nhiêu là ánh mắt.
Tám người hiện liền đứng chụm lại gần nhau quanh thành một vòng quanh Mỹ Nguyệt đứng ở giữa, liền nhạc nhịp mạnh nặng trĩu nhấn nhá tạo nhịp.
Liền tám người lập tức uốn mình lắc vòng eo, hai tay đung đưa, mỗi người mỗi kiểu không đồng nhất tạo thành một thể nhìn rất thích mắt.
"Tia... đê.." Bỗng cả tám người đồng hô như để có thể bắt nhịp với nhau.
Lập tức tất cả liền hơi cuối mình tạo dáng đứng yên làm lộ ra Mỹ Nguyệt đang đứng ở giữa bất đầu phần của mình.
Mỹ Nguyệt liền đứng ngang, người hơi chùng chân thấp người lắc mạnh hai vai, nhún người nhấn nhá giống như là muốn nhảy ra khỏi vòng người đang bao lấy mình vậy.
Hình dáng ngực đầy đặng căng tròn, mái tóc phiêu bồng, miệng cười vẻ khiêu khích chúng nhân, Mỹ Nguyệt lúc này nhìn thôi thì chỉ muốn vồ lấy mà ăn tươi nuốt sống.
"Tia... đê.." Liền cả tám người tiếp lại đồng hô bắt nhịp.
Mỹ Nguyệt liền lập tức dùng giọng khan trầm cất lên tiếng hát rất chi là ma mị câu hết chúng nam nhân.
- Thay vì những câu vụng về.
"Tia.. đê..!" Hợp âm tám vị mỹ nhân.
Mỹ Nguyệt lại hát.
- Hành động của huynh
"Tia... đê..!" Hợp âm.
Mỹ Nguyệt.
- Khiến tôi đáng tin hơn đấy.
Liền tiếp nhóm người đang bất động liền lại di chuyển xoay vòng một chút đổi vị trí rồi tiếp dừng lại đồng giơ hai tay về người ở giữa lúc này là Chỉ Nguyệt.
Chỉ Nguyệt giơ cao hai tay từ từ hạ xuống, hai bàn tay nhẹ nhàng vuốt xuống toàn bộ đường cong của cơ thể mình, khi hai tay vuốt tới vòng eo săn chắc Chỉ Nguyệt liền ưỡn ngực lớn vung hai tay xòe ra trước như miêu nữ vồ người, nhìn trông rất khiêu gợi.
"Tia... đê..!" Hợp âm.
Chỉ Nguyệt lại cũng ma mị không kém cất tiếng hát.
- Hơn cả sự thông thái.
"Tia.. đê..!" Hợp âm.
Chỉ Nguyệt.
- Sự hiểu biết của huynh.
"Tia... đê..!" Hợp âm.
Chỉ Nguyệt.
- Khiến tôi rung động.
"Tia... đê.." Liền lại nhịp độ thay đổi tám người lại bất đầu di chuyển.
Chỉ khác là lần này liền tạo thành hai hàng hình chữ V hướng ra phía trước, liền người đứng đầu hàng bên trái lúc này là Tước Yên xuất kích.
Tước Yên yêu mị chúng nhân xoay người một vòng tiếp đưa tay ra trước xoay vòng bàn tay kết hợp vòng eo thon nhẹ uốn càng thêm nhìn rất chảy nước miếng.
Tước Yên vẻ rất câu nhân ủy mị cất tiếng hát.
- Huynh nhìn tôi chằm chằm như thể trúng tiếng sét ái tình vậy.
- Nhưng tôi không dễ dãi vậy đâu nha.
"Tia.. đê.." Lại hô vang di chuyển đội hình.
Liền hai hàng người lại gập lại gần nhau, liền bốn người phía trước Tước Yên, Thủy Nguyệt, Mỹ Nguyệt, Mộc Lan lại ngã nằm ra đất làm lộ ra phía sau bốn người đang đứng tiếp phần của mình.
Mà hiện bốn người đang đứng đó lại là Nhất Nguyệt, Chỉ Nguyệt, Lộ Nguyệt, Song Nguyệt. Tiếp Nhất Nguyệt cô ấy liền giơ hai tay ra trước huơ huơ kiểu như muốn nói đừng nha.. đừng nha...
Nhất Nguyệt vẻ rất chi là mời gọi cất tiếng hát.
- Con tim tôi thay đổi từng ngày từng giờ không ngừng nghỉ.
- Huynh sẽ cảm thấy lo lắng lắm đấy nha.
Tiếp rồi Nhất Nguyệt lại khoanh tay trước ngực lớn của mình hếch vai hếch đầu một cái kiểu như rất khiêu khích chúng nhân.
Xong cả bốn người đang đứng lại liền quay lưng lại đứng yên nhường lại phần tiếp theo, lúc này bốn người đang nằm cũng đã liền đứng lên lại.
Mỹ Nguyệt bước ra trước uốn mình hai tay lướt nhẹ bầu ngực, mắt nhìn thẳng về trước nháy mắt một cái rất khiêu khích.
Mỹ Nguyệt đẹp động lòng người cất tiếng hát.
- Đừng dừng lại mà...
- Vượt qua giới hạn và...
- Bước đi nhanh hơn nào.
Thủy Nguyệt tiếp phần lượn người về trước khoe vòng ngực không nhỏ của mình nở một nụ cười rất tươi, ôi thôi chết người mất thôi.
Thủy Nguyệt đáng yêu liền giọng rất thanh thuần yểu điệu cất tiếng hát
- Tôi có... một dự cảm...
Lộ Nguyệt bỗng từ sau chạy lên uốn eo chắc khỏe của mình, đưa ngửa tay về trước ngoắc ngoắc kiểu rất mời gọi chúng nhân thiên hạ.
Lộ Nguyệt.
- Chẳng thể bắt kịp trái tim mình nữa.
- Con người tôi như đổi mới.
Song Nguyệt tiếp phần tiến lên uốn éo khoe dáng chuẩn mỹ nữ, một tay đung đưa, khẩy hai vai mềm vài lần, tiếp xung quanh cả nhóm lập tức xếp thành ba hàng.
Ba người đứng đầu chính là Song Nguyệt, Mộc Lan, Nhất Nguyệt. Phía sau năm người lúc này cũng liền đồng nhất động tác với Song Nguyệt.
Song Nguyệt giọng rất trong sáng cất tiếng hát.
- Tôi sẽ.. đi tìm lại chính mình...
- Chính mình... ờ.
- Chính mình ờ...
- Tôi sẽ.. đi tìm lại chính mình...
- Chính mình... ờ.
- Chính mình ờ...
- Chính mình... ờ.
Liền tám người lập tức vung chân mạnh mẽ, Thập Ngũ Giai Nhân bên kia cũng liền tăng mạnh âm nhạc bước vào điểm sôi động nhất của tấu khúc.
Liền tiếp thấy tám người vũ công liền mạnh mẽ vung eo lắc tay, vung chân sang ngang tạo nên một vũ đạo rất nhanh và mạnh mẽ rất kích thích ánh nhìn.
Nhạc mạnh, nhịp nhảy tốc độ cũng nhanh, liền đội hình sau một hồi lại thấy có biến đổi. Bỗng hơi ngừng một nhịp Tước Yên vẻ rất yêu mị giết chết nam nhân hơi uốn người lên tiếng.
"Bắt kịp tôi đi nếu huynh có thể.!"
"Uỳnh... uỳnh..... ứa... Uỳnh... ứa... " Tiếng trống mạnh bỗng liền lấn ác, lập tức xông lên một trận âm nhạc mạnh bạo rực lửa.
Liền tám mỹ nhân đang vũ khúc lập tức lại bước vào nhịp nhanh tiếp tục vũ đạo giết chết trái tim nhỏ của chúng nam nhân trong thiên hạ kia.
"Bắt kịp tôi đi nếu huynh có thể.!"
Nhạc sôi động, kết hợp vũ điệu rất chi là ma mị chúng nhân, tiếp lại thêm một lần Tước Yên cất tiếng.
Tám mỹ nhân đứng thành ba hàng ngang, hai tay vung múa mạnh mẽ, cũng không quên cái vòng hông nó cũng là lắc mạnh khoe dáng mỹ nữ hút mắt mọi ánh nhìn.
"Bắt kịp tôi đi nếu huynh có thể.!"
Tiếp nhạc bỗng hơi chậm lại một xíu, Mộc Lan liền xảy bước đi lên cất tiếng hát.
- Và rồi họa lên giấc mơ Ấy..
- Huynh cũng đã từng đi ngang qua đây ná...
Dứt lời Mộc Lan liền lui lại về sau, liền tám mỹ nhân lại hợp thành một khối hình mũi tên, mà Nhất Nguyệt thì lại đứng đầu khom người uốn eo khoe khoang ma mị cất tiếng hát.
- Nhưng giờ tôi không còn ở chỗ cũ Nữa.
- Giấc mơ kia nó cũng tan biến Rồi.
- Con người xưa kia của huynh cũng chẳng ở đây nữa Rồi.
Liền đội hình tách ra làm hai, mỗi bên có bốn người. Liền lúc này nhóm bên phải Mỹ Nguyệt đứng đầu vung tay uốn người cất tiếng hát.
- Tôi không còn là vị cô nương đứng trước mặt huynh nữa.
Mỹ nguyệt bỗng hai tay gập sát vòng eo, lắc lư mị tình khiêu gợi hát tiếp.
- Huynh có muốn thấy con người khác của tôi không hở.
Phía bên kia Chỉ Nguyệt liền tiếp lời, khom người dang hai tay lắc eo qua lại mạnh mẽ, bởi vòng eo của cô nó rất rắn chắc khiêu gợi.
- Tôi đổi mới từng ngày từng giờ.
- Có giỏi thì hãy theo tôi đi.
- Nữ nhân là thường thay đổi vậy đó.
Đội hình liền hợp thành một hàng ngang, Thủy Nguyệt đáng yêu lại bước ra giơ tay hướng mọi người cất tiếng hát.
- Đừng ngừng lại mà...
- Vượt qua giới hạn và...
- Nhìn sự thay đổi của tôi này...
Lộ Nguyệt bỗng tiếp lời.
- Chợt tôi có cảm giác rằng...
Thủy Nguyệt lại tiếp lời.
- Giây phút này rồi..
- Cũng sẽ trở thành..
- Một quá khứ mới mà thôi...
Tước Yên tiếp bước nhanh về trước tiếp lời phần của mình.
- Tôi sẽ đi tìm lại con tim mình.
- Tim mình...
- Tim mình...
- Tim mình...
Song Nguyệt liền cũng tiếp phần.
- Tôi sẽ đi tìm trái tim mình...
- Tim mình...
- Tim mình...
Tước Yên đã có mặc ở giữa đội hình liền lúc này cất tiếng vẻ rất là khiêu khích chúng thiên hạ nói.
"Bắt tôi đi nếu huynh có thể.!"
Liền nhạc khúc bỗng lại bùng lên rất mạnh mẽ, sôi động thì không cần phải nói, tám mỹ nhân thì lại hợp nhất một vũ điệu làm mê luyến tất cả chúng nhân có mặt.
"Bắt tôi đi nếu huynh có thể.!"
Tấm người đồng nhảy lên một cái tiếp đất tiếp đội hình lập tức liền bỗng nhiên dừng lại tất cả.
"Bắt tôi đi nếu huynh có thể.!"
Liền dứt lời bày hát sôi nổi rực lửa kinh tâm động chúng liền nó cũng đã kết thúc, mọi người mắt vẫn còn trợn tròn há hốc mồm với màn biểu diễn này.
Bởi Song Ngư Hoành Lâu mỹ nhân thật quá nhiều rồi a.... Với lại vũ khúc kia nó... nó quả rất mị lực giết chết hết các nam nhân hiện có mặt rồi a...
Riêng các nữ nhân thì cũng thèm khát không kém khi thấy được các mỹ nữ thân hình quá đỗi là hoàn hảo của tám mỹ nhân.
- ---------!!!----------