Chương : 154
Kinh Sư: Hồ Lộng Nguyệt.
"Ô.... Ô.... ô.... Ô..... ô...." Sau một hồi thì mọi người cũng đã hiểu ra được là có chuyện gì, liền lập tức hò hét không ngừng.
Lão hoàng đế Ngô Quốc mắt liền cũng đã trở nên rất quyết tâm muốn có được cái Song Ngư Hoành Lâu này hơn. Liền lão khẽ gọi Thái tổng quản thân cận bên mình đến nhỏ truyền lời gì đó.
Lão hoàng đế Mạc Quốc thì cũng kinh động không kém, hiện trong lòng cũng là rất ao ước có được cái Song Ngư Hoành Lâu này.
Thái tử Ngô Quốc vẫn ngây ngô không biết cái nữ nhân mình vẫn yêu thích đích thị có tên là Vệ Minh Khê, vậy nên hiện quả vẫn còn không biết rằng nữ nhân kia là đã được chuộc thân rồi.
Ấy nhưng chuyện đó không có quan trọng lắm vào lúc này, bởi hiện hắn mắt như có lửa nóng cứ nhìn chằm chằm như sói đói qua các mỹ nhân của Song Ngư Hoành Lâu.
Thái tử Thiên Lộc Quốc thì tuy vẫn kinh động, ấy nhưng trong đầu hắn thì hiện duy chỉ có mỗi một hình bóng là đang chiếm giữ mà thôi.
Cẩn Đình Ba thấy La Thần đây là chơi quá lớn rồi đi, liền lập tức lão cũng cảm thấy có chút lo lắng cho số phận của Song Ngư Hoành Lâu.
Văn võ bá quan thì liền cũng thì thầm với nhau rằng sẽ lấy về nhà cho mình những mỹ nhân nào luôn rồi.
Các nữ nhân hoàng tộc thì cũng đã bắt đầu chán ghét hơn với đám hồ ly tinh Song Ngư Hoành Lâu.
Các công tử ca đông đúc thì hiện cũng đang lạc vào ảo tưởng rằng mình sẽ có được một mỹ nhân nào đó của Song Ngư Hoành Lâu.
Dân chúng hàng vạn người thì không dám mở mạng quá cao, liền chỉ biết rất an phận phấn khích đơn thuần mà thôi.
Sân khấu biểu diễn sau một hồi bùng cháy liền lúc này lại thấy một vị tú bà của Mộng Hồng Lâu xuất hiện lên tiếng.
"Không để các vị phải mất hứng, liền tiếp sẽ là Tứ Sắc Giai Nhân Như Cầm sẽ biểu diễn một tấu khúc."
"Ồ..." Mọi người liền vẫn còn dư âm của sự hưng phấn, liền rất nhiệt liệt hô vang chào đón.
Như Cầm mắt hiện vẫn còn ẩn lửa hận nhẹ nhàng bước lên sân khấu, tiếp hai nữ tỳ hầu cận liền đem lên cho cô một nguyệt cầm lớn.
Như Cầm trước ánh mắt của hàng vạn người theo dõi liền vẻ mặt rất là tự kiêu lên tiếng. "Như Cầm.! Sẽ biểu diễn một tấu khúc Thiếp Sầu Lệ."
"Mong mọi người sẽ ủng hộ.!"
Nhưng....
Bỗng lúc này có một điều quá đỗi chi là kì lạ đã xảy ra, đó chính là giọng nói của Như Cầm hiện không được khuếch tán phóng đại lên. Nên hiện tiếng nói của cô giữa hồ Lộng Nguyệt rộng lớn nó chẳng khác nào là tiếng muỗi là mấy.
"Ặc... Có ai nghe cô ta là đang nói cái gì không vậy.?"
"Ta vừa phải nghe một bày tấu khúc cực sôi động của Song Ngư Hoành Lâu, vậy nên hiện tai của ta nó cũng không có nghe rõ."
"Ặc... Vậy Tứ Sắc Giai Nhân đây là diễn ai nghe nha..."
"Ai mà biết được.. Không chừng các du thuyền đang ở gần là có thể nghe được rõ ràng đi."
"X... x... o... o..." Mọi người ở xa liền rất xôn xao bàn tán hơn thua giữa Song Ngư Hoành Lâu và Mộng Hồng Lâu.
Lão hoàng đế Ngô Quốc cũng thấy kì lạ hướng Cẩn Đình Ba nói. "Cẩn ái khanh.! Đây là có chuyện gì vậy.?"
"Thưa hoàng thượng.! Cái khuếch đại âm thanh kia chỉ là Song Ngư Hoành Lâu mới có thể làm được, vậy nên cũng không có gì là khó hiểu cả."
"Vậy sao khanh không bảo Song Ngư Hoành Lâu họ hổ trợ.?"
Ặc... Hoàng thượng người nghĩ La Thần hắn là kẻ dễ nói chuyện sao.
Thầm nghĩ trong lòng, Cẩn Đình Ba tiếp nói. "Cái này... người của Song Ngư Hoành Lâu chắc sẽ mệt mỏi lắm, vậy nên không tiện giúp người đâu."
"Cũng đúng.! Pháp trận kinh thiên như vậy xem ra nó cũng không dễ dàng gì."
Như Cầm trên sân khấu bỗng thấy mình rất bị bẻ mặt vì không được Song Ngư Hoành Lâu hổ trợ. Liền cô chỉ còn biết cắn răng mà chấp nhận bất đầu diễn tấu khúc.
Liền giai điệu thôi rồi nó quá là đơn điệu bởi chỉ có độc nhất một món nguyệt cầm mà thôi, cùng với tiếng đàn khá nhỏ trong đêm liền chẳng mấy ai có thể nghe được rõ ràng.
Bởi một phần vì bị Song Ngư Hoành Lâu vừa nhét đầy tai toàn là những âm thanh cực khuếch đại, với lại mọi người hiện cũng rất phấn khích về Song Ngư Hoành Lâu nên đang rất loạn xạ ồn ào quá nhiều.
Vậy nên liền chẳng ai có thể nghe được rõ ràng được cả, còn muốn nghe được rõ thì tất cả phải chịu đồng lòng không phát ra bất kì một tiếng động nào thì mới có thể may ra.
Tiếng đàn du dương trong gió nghe như rất bắt tai, ấy nhưng lúc này người người đều chẳng mấy quan tâm cho lắm, bởi hiện ai nấy cũng đều rất là bận buôn chuyện về Song Ngư Hoành Lâu.
Lão hoàng đế Mạc Quốc lúc này bỗng cũng lên tiếng. "Song Ngư Hoành Lâu đây là không biểu diễn nữa sao.?"
Hoàng đế Ngô Quốc liền đáp. "Chắc là chỉ nghĩ ngơi một chút thôi.! Bởi trẫm đã bảo người tiếp chuyển ngân lượng đến cho họ rồi."
"Ờ... Cũng đúng nha.! Bởi chỉ vài bày ấy mà thật khiến cho trẫm đây cũng quá kinh động rồi, vậy nên cũng cần một chút thời gian để suy ngẫm mới được."
Liền hiện Như Cầm tựa một diễn kỹ bên lề đường, chẳng ai thèm để ý đến. Bởi tất cả liền cái gì cũng chẳng thèm quan tâm, liền chỉ chăm chú bàn luận với nhau mà thôi.
- ---------...----------
La Thần hắn lúc này bỗng triệu tập tất cả mọi người, còn việc hắn bỗng đẩy Tứ Sắc Giai Nhân lên biểu diễn cũng là có lý do.
Liền mọi người lúc này đều nhìn ra được là La Thần đã có một chút rất lo lắng tột cùng, liền La Thần lên tiếng.
"Hiện thời gian đã không còn nhiều nữa so với dự tính từ trước nữa rồi.! Vậy nên tạm dừng thu tiền biểu diễn, liền đẩy nhanh tiết mục cuối lên."
"Còn có mọi người hãy nhớ, sau khi kinh biến liền lập tức hướng tây thành mà di chuyển."
"Đã rõ.!" Liền tất cả đều hô đáp.
Bỗng ngay lúc này Hồng Lư chuyên thu bạc bỗng nhanh chạy vào. "Thiếu gia.! Thiếu gia.!"
"Có chuyện gì.?"
"Thưa thiếu gia.! Hiện có một người mới chi cho chúng ta trăm vạn bảo chúng ta tiếp tục diễn tấu."
Ặc... trăm vạn á.! Vậy thì phải diễn chi tới bao giờ chứ.
"À.! Mà trăm vạn thì là bao nhiêu vậy.?" La Thần bỗng không rõ giá cả liền hỏi.
Nghe vậy mọi người liền rất há hốc mồm kinh ngạc, liền Thiên Liên Anh có tri thức bỗng lên tiếng đáp.
"Thiếu gia.! Một vạn nó là bằng với mười ngàn lượng đấy."
"Ườm... Một vạn bằng mười ngàn... vậy trăm vạn sẽ là... Hả..." La Thần liền rất kinh ngạc khi nhẩm tính ra được con số.
Ặc... vậy không phải là liền một triệu rồi hay sao.! À há... Dù sao thì ta cũng sắp chạy rồi.! Vậy nên xin cáo lỗi với cái tên vô phước kia một tiếng vậy nha...
La Thần vẻ ma mãnh tiếp lên tiếng. "Mọi người chuẩn bị đi.! Tiếp phải chuẩn sát thời gian đấy."
"Vâng.!" Liền tất cả đều hô đáp.
Bỗng ngay lúc này Như Cầm đã xong phần tấu khúc liền nhường lại sân khấu cho Như Kỳ tiếp phần biểu diễn. Liền cô lập tức rất hùng hổ chạy đến chỗ đám người của La Thần thét lớn.
"Tên tiểu tử chết tiệt ngươi mau ra đây cho Ta..."
"Tìm La Thần ta sao.?"
"Hừ... Tiểu tử ngươi đây là ý muốn chơi ta có phải hay không hả.?"
"Ây dô... Việc cô biểu diễn đó là tài năng của riêng cô, nào có liên quan gì đến ta đâu chứ.!"
"Hừ... Tiểu tử chết bầm ngươi... Hừ... Để rồi ta đây muốn xem rồi ngươi sẽ có kết cục như thế nào đi..."
Hai mắt sắc lạnh Như Cầm liền vung áo lập tức quay người rất nhanh rời đi, liền cô cũng đã nổi lên ác ý rất lớn đối với Song Ngư Hoành Lâu.
- ---------...----------
Tấu khúc do Tứ Sắc Giai Nhân biểu diễn hiện bỗng trở nên quá đỗi là bình thường, liền hết Như Cầm, Như Kỳ và cả Như Thi. Ấy nhưng hiện vẫn chẳng một ai là ngó ngàng để ý đến cả.
Vẫn vậy mọi người mỗi người một suy nghĩ, suy luận riêng cùng nhau luận bàn không ngừng về Song Ngư Hoành Lâu.
"Theo ta thấy thì những hài tử nhà ta nó là rất thích hai tiểu khá ái Bạch Bạch và Na Na kia hơn."
"Còn ta thì thích cái bày hát mới là Cô Nương Bình Thường kia hơn.!"
"Này... Còn có bày hát đêm đó nó cũng là rất hay nữa.!"
"Nhưng còn bày cuối khi nãy do tám mỹ nhân cùng diễn nó cũng là rất oanh động trước nay chưa từng có nữa."
"Oanh động gì chứ.! Nói thật đi, có phải ngươi đây cũng là đã động tâm với những mỹ nhân đó rồi hay không.?"
"X... x... o... o...." Cứ vậy không ngừng, tất cả mọi người đều là đang tranh luận về Song Ngư Hoành Lâu.
Bỗng ngay lúc này, liền mọi người lại có một chút chú ý khi nghe được một số tiếng trầm trồ của nhiều người.
Liền vậy tất cả lại im lặng nhìn qua xem là có chuyện gì, thế là lập tức rất nhanh mọi người liền hiểu là do cớ làm sao.
Bởi ngay lúc này trên sân khấu biểu diễn đó chính là một trong bốn Tứ Sắc Giai Nhân đang biểu diễn, nhưng có điều giai điệu nó là có hơi giống với của Song Ngư Hoành Lâu.
Đích thị chính là Như Họa hiện đang ngồi ngay ngắn trên bậc cao thứ hai của sân khấu, tiếng đàn liền rất du dương da diết. Thể hiện sự ưu thương của một nữ tử đang tương tư.
Liền nhẹ nhàng trong gió lạnh đêm đen, Như Họa khẽ tấu khúc một bày hát với giai điệu chẳng khác là mấy với của Song Ngư Hoành Lâu.
"Oa... Đây... đây là sao vậy a... Đây không phải rõ ràng chính là phong cách của Song Ngư Hoành Lâu hay sao nha.... Không phải là mỹ nhân kia cũng là của Song Ngư Hoành Lâu đấy chứ..."
"Không thể nào đi... bởi nhìn qua thì không có được khuếch âm như của Song Như Hoành Lâu... Ấy nhưng tấu khúc này nó... nó cũng thật rất êm tai nha... X... x... o... o..."
Rất đông liền hết sức kinh ngạc với phần biểu diễn của Như Họa, liền chính ngay lão Cẩn Đình Ba hiện cũng khá là bất ngờ không thôi.
Triều đình đông đúc vô số liền cũng bị kinh động của mọi người mà đưa mắt nhìn qua, liền lập tức nhìn thấy thân hình bé nhỏ của Như Họa tựa yếu nhược trong gió rất ưu thương nhẹ tấu khúc trong gió đêm.
Tứ Sắc Giai Nhân ba người còn lại liền cũng nhận ra đây là phong cách của Song Ngư Hoành Lâu. Liền cả ba lập tức rất tức giận, mắt liền nổi lên tầng tầng sắc lạnh nhìn chằm chằm lấy Như Họa.
Như Họa mặc hết ngoài tai, liền lúc này rất nhập tâm vào tấu khúc. Như Họa tựa tiểu nữ tử nhẹ hòa mình cùng gió sương, liền ngay xong dạo đầu du dương của cổ cầm thì liền cũng nhẹ da diết nhớ thương cất tiếng hát.
Bỗng ngay lúc này Hồng Hiên Nhiên mạn che mặt đích thân cùng hợp tấu cùng Thập Ngũ Giai Nhân cũng đồng xuất hiện.
Ánh đèn phía gần sát sân khấu bỗng vụt sáng, hiện ra đó chính là một hàng ngang các mỹ nhân Thập Ngũ Giai Nhân và Hồng Hiên Nhiên.
Như Họa ngồi ở phía trước vẫn không rõ ràng, liền lập tức cất lên tiếng hát mang theo vẻ đau thấu tam can của một tiểu nữ tử thuở ban mai.
- Tháng năm... trôi nhanh.. Tựa như một.. cơn gió...
- Bao câu... Chuyện xưa.. Nay chỉ còn sự.. cảm động...
- Liệu.. có ai.. Chưa từng hối hận... Có ai chưa từng rơi lệ..?
- Yêu và hận đan xen không ngừng luân hồi...
Như Họa nhập tâm quá mức mà hiện cũng không hề nhận ra được rằng tiếng hát của cô đã được trận pháp Bát Vạn Thiên Âm nó hiện khuếch tán đi rất là xa. Còn có Thập Ngũ Giai Nhân cũng đã bất đầu nhẹ nhàng đệm nhạc cho cô.
- Gặp nhau.. xa nhau... Có ai mà không.. đau lòng...?
- Biết bao.. nhiều điều chưa nói... Vẫn còn dấu ở.. trong lòng...
- Hoa tàn.. rồi hoa lại rơi.. Xuân đi thu lại đến..
- Ta sợ rằng sẽ không thể đợi được tình yêu của... Người...
Như Họa nhập tâm da diết ưu thương, vẻ tiểu cô nương nhớ người, liền mọi người tất cả lúc này đều bị chìm đắm trong sự ưu thương này của cô.
- Lại thêm một... mùa hoa tuyết rơi...
- Liệu có ai... Có thể nhìn thấu nổi buồn trong.. lòng ta..?
- Không còn ngửi thấy được... mùi hương hoa... ban mai...
- Có lẽ nó đã.. tàn.. phai...
Như Họa da diết tựa xé nát tâm can, cứ vậy tiếng hát nó đi thẳng vào lòng người, khiến tất cả liền như cũng rất xúc động khôn siết.
- Liệu còn ai... để ý nước mắt của ta đang rơi nữa không...?
- Nếu như ái... làm cho.. lòng người tan nát...
- Trái tim ta... từ từ.. hóa thành một.. bông hoa tuyết.
- Rơi xuống cái thế.. gian này...
Lúc này hiện đã có rất nhiều nhiều chúng nữ nhân đã không kìm được nước mắt, mà liền cũng đã lệ hoen bờ mi.
- Lại thêm một... mùa hoa tuyết rơi...
- Liệu có ai... Có thể nhìn thấu nổi buồn trong.. lòng ta..?
- Không còn ngửi thấy được... mùi hoa... ban mai...
- Có lẽ nó đã.. tàn.. phai...
Như Họa tựa một tiểu nữ tử ôn nhu yếu nhược cần được người chở che, liền khiến tất cả rất cũng rất là tiết thương theo cô.
- Liệu còn ai... để ý nước mắt của ta đang rơi nữa không...?
- Nếu như ái... làm cho.. lòng người tan nát...
- Trái tim ta... từ từ.. hóa thành một.. bông hoa tuyết.
- Rơi xuống cái thế.. gian này...
Như Họa ngừng hát, ấy nhưng tấu khúc nó vẫn cứ da diết thấu tâm can vẫn còn thêm một hồi nữa mới nhẹ nhàng kết thúc.
Như Họa lúc này ngẩn đầu lên mới giật mình nhận ra tất cả sự việc, liền tiếng nhạc cứ nhẹ nhàng rất êm đềm. Mọi người thì vẫn ngất ngây chìm vào ưu thương sâu lắng.
Lại thêm một hồi lâu nữa thì mới bỗng có người đầu tiên lên tiếng hô vang. "Hay a.. hay a..."
"Ô... Hay quá a... Ô... Hay a.. Ô... Hay lắm... Hay a..." Liền mọi người tất cả cũng lập tức hoàn hồn vội cũng reo hò ầm ĩ hết cả lên.
Như Họa chưa bao giờ được cùng một lúc nhiều người ủng hộ mình đến thế, liền cô cũng rất là xúc động không thôi. Tiếp cô nhẹ quay đầu thì liền thấy Hồng Hiên Nhiên đang ánh mắt hiền từ đang nhìn cô.
"Hồng thẩm.! Cảm ơn người...." Như Họa như muỗi kêu lên tiếng.
- ---------...----------
Tiếp trong sự reo hò của đám đông bỗng nhiên lúc này trên thành cao của sân khấu liền sáng đèn, lập tức thấy được trái phải một khoảng xa là hai người đang đứng.
Mỹ nữ như ngọc Hoa Thiên Thiên đích thị đang ở đây liền nói. "Ôi... thương thay số phận của nữ nhân a..."
La Thần bên hướng còn lại bỗng lên tiếng. "Hoa Thiên tỷ này.! Như Họa đây một tấu khúc ưu thương động lòng người, phải chăng nó là có uẩn khuất gì hay không.?"
Hoa Thiên Thiên bỗng cũng nhập vai lên tiếng đáp. "Nói ra thì bày hát này nó có tên là Còn Ai Để Ý Nước Mắt Muội Rơi.!"
"Sau xa hơn nữa nó còn có một câu chuyện rất dài... Hàizz..."
"Ấy... La Thần ta bôn ba nhiều nơi cũng biết qua không ít cố sự, thật không biết Hoa Thiên Thiên đây là có cố sự gì.?"
"La Thần công tử nếu muốn biết thì ta đây cũng xin kể rõ cái cố sự này cho ngài.!"
"Oa.. Đây lại là có chuyện gì nữa vậy a..." Mọi người xem diễn lúc này liền rất ngơ ngác không hiểu là có chuyện gì.
Thế là liền tất cả lập tức rất im lặng tập trung nghe kỹ xem nó là có cái cố sự gì ghê gớm đây.
"Hoa Thiên Thiên có một vị bằng hữu đích thị là có một cái cố sự đau lòng như thế này đây."
"À.! Vậy không biết Hoa Thiên tỷ có thể kể rõ hơn cho La Thần ta được hiểu hơn được hay không.?"
"Hàizz... Nếu muốn hiểu rõ thì La Thần công tử hãy thử nghe qua một bày hát này trước thì sẽ rõ."
"A.! Bày hát nó có liên quan tới cố sự kia sao.?"
"Có đấy.! Và nó cũng là nỗi lòng lúc đó của vị bằng hữu có cố sự này."
"Ồ... Vậy nó là bày hát gì vậy Hoa Thiên tỷ.?"
"Đó chính là bày hát Cô Nương Xinh Đẹp Sắp Phải Xuất Giá.!"
"Tấu khúc Thập Ngũ Giai Nhân."
"Biểu diễn Hồng Hiên Nhiên, Hồng Ca và Hồ Thống.!"
"Ồ......." Mọi người liền rất kinh ngạc không thôi, vì bởi liền đã hiểu được đây nó là cái gì rồi.
"Ặc... Chỉ là giới thiệu bày hát mà nó cũng khiến người ta phải tò mò như vậy a... Ha... ha... ha. Song Ngư Hoành Lâu thật đúng là không bình thường mà... X... x... o... o..."
"La Thần.! Cuối cùng thì ngươi đang định làm cái gì vậy.?" Kim Gia Như, Mộc Lan Hoa, Hải Thanh Kiều liền cũng cùng một suy nghĩ lúc này.
Triều đình thì hiện cũng rất kinh ngạc với màng giới thiệu đặc biệt này của Song Ngư Hoành Lâu. Thế là sau một khoảng nghĩ ngơi lâu thì giờ buổi biểu diễn nó lại bất đầu xuất kích nữa rồi.
Riêng đại thái tử Ngô Quốc và lão hoàng đế Ngô Quốc nghe được cái tên Hồng Hiên Nhiên thì liền rất giật mình thất kinh.
Đại thái tử. "Nàng hiện là đang ở cùng Song Ngư Hoành Lâu sao.?"
Lão hoàng đế. "Hiên Nhiên.! Sau mười năm thì nàng đã chịu tái xuất rồi sao.?"
- ---------!!!----------
"Ô.... Ô.... ô.... Ô..... ô...." Sau một hồi thì mọi người cũng đã hiểu ra được là có chuyện gì, liền lập tức hò hét không ngừng.
Lão hoàng đế Ngô Quốc mắt liền cũng đã trở nên rất quyết tâm muốn có được cái Song Ngư Hoành Lâu này hơn. Liền lão khẽ gọi Thái tổng quản thân cận bên mình đến nhỏ truyền lời gì đó.
Lão hoàng đế Mạc Quốc thì cũng kinh động không kém, hiện trong lòng cũng là rất ao ước có được cái Song Ngư Hoành Lâu này.
Thái tử Ngô Quốc vẫn ngây ngô không biết cái nữ nhân mình vẫn yêu thích đích thị có tên là Vệ Minh Khê, vậy nên hiện quả vẫn còn không biết rằng nữ nhân kia là đã được chuộc thân rồi.
Ấy nhưng chuyện đó không có quan trọng lắm vào lúc này, bởi hiện hắn mắt như có lửa nóng cứ nhìn chằm chằm như sói đói qua các mỹ nhân của Song Ngư Hoành Lâu.
Thái tử Thiên Lộc Quốc thì tuy vẫn kinh động, ấy nhưng trong đầu hắn thì hiện duy chỉ có mỗi một hình bóng là đang chiếm giữ mà thôi.
Cẩn Đình Ba thấy La Thần đây là chơi quá lớn rồi đi, liền lập tức lão cũng cảm thấy có chút lo lắng cho số phận của Song Ngư Hoành Lâu.
Văn võ bá quan thì liền cũng thì thầm với nhau rằng sẽ lấy về nhà cho mình những mỹ nhân nào luôn rồi.
Các nữ nhân hoàng tộc thì cũng đã bắt đầu chán ghét hơn với đám hồ ly tinh Song Ngư Hoành Lâu.
Các công tử ca đông đúc thì hiện cũng đang lạc vào ảo tưởng rằng mình sẽ có được một mỹ nhân nào đó của Song Ngư Hoành Lâu.
Dân chúng hàng vạn người thì không dám mở mạng quá cao, liền chỉ biết rất an phận phấn khích đơn thuần mà thôi.
Sân khấu biểu diễn sau một hồi bùng cháy liền lúc này lại thấy một vị tú bà của Mộng Hồng Lâu xuất hiện lên tiếng.
"Không để các vị phải mất hứng, liền tiếp sẽ là Tứ Sắc Giai Nhân Như Cầm sẽ biểu diễn một tấu khúc."
"Ồ..." Mọi người liền vẫn còn dư âm của sự hưng phấn, liền rất nhiệt liệt hô vang chào đón.
Như Cầm mắt hiện vẫn còn ẩn lửa hận nhẹ nhàng bước lên sân khấu, tiếp hai nữ tỳ hầu cận liền đem lên cho cô một nguyệt cầm lớn.
Như Cầm trước ánh mắt của hàng vạn người theo dõi liền vẻ mặt rất là tự kiêu lên tiếng. "Như Cầm.! Sẽ biểu diễn một tấu khúc Thiếp Sầu Lệ."
"Mong mọi người sẽ ủng hộ.!"
Nhưng....
Bỗng lúc này có một điều quá đỗi chi là kì lạ đã xảy ra, đó chính là giọng nói của Như Cầm hiện không được khuếch tán phóng đại lên. Nên hiện tiếng nói của cô giữa hồ Lộng Nguyệt rộng lớn nó chẳng khác nào là tiếng muỗi là mấy.
"Ặc... Có ai nghe cô ta là đang nói cái gì không vậy.?"
"Ta vừa phải nghe một bày tấu khúc cực sôi động của Song Ngư Hoành Lâu, vậy nên hiện tai của ta nó cũng không có nghe rõ."
"Ặc... Vậy Tứ Sắc Giai Nhân đây là diễn ai nghe nha..."
"Ai mà biết được.. Không chừng các du thuyền đang ở gần là có thể nghe được rõ ràng đi."
"X... x... o... o..." Mọi người ở xa liền rất xôn xao bàn tán hơn thua giữa Song Ngư Hoành Lâu và Mộng Hồng Lâu.
Lão hoàng đế Ngô Quốc cũng thấy kì lạ hướng Cẩn Đình Ba nói. "Cẩn ái khanh.! Đây là có chuyện gì vậy.?"
"Thưa hoàng thượng.! Cái khuếch đại âm thanh kia chỉ là Song Ngư Hoành Lâu mới có thể làm được, vậy nên cũng không có gì là khó hiểu cả."
"Vậy sao khanh không bảo Song Ngư Hoành Lâu họ hổ trợ.?"
Ặc... Hoàng thượng người nghĩ La Thần hắn là kẻ dễ nói chuyện sao.
Thầm nghĩ trong lòng, Cẩn Đình Ba tiếp nói. "Cái này... người của Song Ngư Hoành Lâu chắc sẽ mệt mỏi lắm, vậy nên không tiện giúp người đâu."
"Cũng đúng.! Pháp trận kinh thiên như vậy xem ra nó cũng không dễ dàng gì."
Như Cầm trên sân khấu bỗng thấy mình rất bị bẻ mặt vì không được Song Ngư Hoành Lâu hổ trợ. Liền cô chỉ còn biết cắn răng mà chấp nhận bất đầu diễn tấu khúc.
Liền giai điệu thôi rồi nó quá là đơn điệu bởi chỉ có độc nhất một món nguyệt cầm mà thôi, cùng với tiếng đàn khá nhỏ trong đêm liền chẳng mấy ai có thể nghe được rõ ràng.
Bởi một phần vì bị Song Ngư Hoành Lâu vừa nhét đầy tai toàn là những âm thanh cực khuếch đại, với lại mọi người hiện cũng rất phấn khích về Song Ngư Hoành Lâu nên đang rất loạn xạ ồn ào quá nhiều.
Vậy nên liền chẳng ai có thể nghe được rõ ràng được cả, còn muốn nghe được rõ thì tất cả phải chịu đồng lòng không phát ra bất kì một tiếng động nào thì mới có thể may ra.
Tiếng đàn du dương trong gió nghe như rất bắt tai, ấy nhưng lúc này người người đều chẳng mấy quan tâm cho lắm, bởi hiện ai nấy cũng đều rất là bận buôn chuyện về Song Ngư Hoành Lâu.
Lão hoàng đế Mạc Quốc lúc này bỗng cũng lên tiếng. "Song Ngư Hoành Lâu đây là không biểu diễn nữa sao.?"
Hoàng đế Ngô Quốc liền đáp. "Chắc là chỉ nghĩ ngơi một chút thôi.! Bởi trẫm đã bảo người tiếp chuyển ngân lượng đến cho họ rồi."
"Ờ... Cũng đúng nha.! Bởi chỉ vài bày ấy mà thật khiến cho trẫm đây cũng quá kinh động rồi, vậy nên cũng cần một chút thời gian để suy ngẫm mới được."
Liền hiện Như Cầm tựa một diễn kỹ bên lề đường, chẳng ai thèm để ý đến. Bởi tất cả liền cái gì cũng chẳng thèm quan tâm, liền chỉ chăm chú bàn luận với nhau mà thôi.
- ---------...----------
La Thần hắn lúc này bỗng triệu tập tất cả mọi người, còn việc hắn bỗng đẩy Tứ Sắc Giai Nhân lên biểu diễn cũng là có lý do.
Liền mọi người lúc này đều nhìn ra được là La Thần đã có một chút rất lo lắng tột cùng, liền La Thần lên tiếng.
"Hiện thời gian đã không còn nhiều nữa so với dự tính từ trước nữa rồi.! Vậy nên tạm dừng thu tiền biểu diễn, liền đẩy nhanh tiết mục cuối lên."
"Còn có mọi người hãy nhớ, sau khi kinh biến liền lập tức hướng tây thành mà di chuyển."
"Đã rõ.!" Liền tất cả đều hô đáp.
Bỗng ngay lúc này Hồng Lư chuyên thu bạc bỗng nhanh chạy vào. "Thiếu gia.! Thiếu gia.!"
"Có chuyện gì.?"
"Thưa thiếu gia.! Hiện có một người mới chi cho chúng ta trăm vạn bảo chúng ta tiếp tục diễn tấu."
Ặc... trăm vạn á.! Vậy thì phải diễn chi tới bao giờ chứ.
"À.! Mà trăm vạn thì là bao nhiêu vậy.?" La Thần bỗng không rõ giá cả liền hỏi.
Nghe vậy mọi người liền rất há hốc mồm kinh ngạc, liền Thiên Liên Anh có tri thức bỗng lên tiếng đáp.
"Thiếu gia.! Một vạn nó là bằng với mười ngàn lượng đấy."
"Ườm... Một vạn bằng mười ngàn... vậy trăm vạn sẽ là... Hả..." La Thần liền rất kinh ngạc khi nhẩm tính ra được con số.
Ặc... vậy không phải là liền một triệu rồi hay sao.! À há... Dù sao thì ta cũng sắp chạy rồi.! Vậy nên xin cáo lỗi với cái tên vô phước kia một tiếng vậy nha...
La Thần vẻ ma mãnh tiếp lên tiếng. "Mọi người chuẩn bị đi.! Tiếp phải chuẩn sát thời gian đấy."
"Vâng.!" Liền tất cả đều hô đáp.
Bỗng ngay lúc này Như Cầm đã xong phần tấu khúc liền nhường lại sân khấu cho Như Kỳ tiếp phần biểu diễn. Liền cô lập tức rất hùng hổ chạy đến chỗ đám người của La Thần thét lớn.
"Tên tiểu tử chết tiệt ngươi mau ra đây cho Ta..."
"Tìm La Thần ta sao.?"
"Hừ... Tiểu tử ngươi đây là ý muốn chơi ta có phải hay không hả.?"
"Ây dô... Việc cô biểu diễn đó là tài năng của riêng cô, nào có liên quan gì đến ta đâu chứ.!"
"Hừ... Tiểu tử chết bầm ngươi... Hừ... Để rồi ta đây muốn xem rồi ngươi sẽ có kết cục như thế nào đi..."
Hai mắt sắc lạnh Như Cầm liền vung áo lập tức quay người rất nhanh rời đi, liền cô cũng đã nổi lên ác ý rất lớn đối với Song Ngư Hoành Lâu.
- ---------...----------
Tấu khúc do Tứ Sắc Giai Nhân biểu diễn hiện bỗng trở nên quá đỗi là bình thường, liền hết Như Cầm, Như Kỳ và cả Như Thi. Ấy nhưng hiện vẫn chẳng một ai là ngó ngàng để ý đến cả.
Vẫn vậy mọi người mỗi người một suy nghĩ, suy luận riêng cùng nhau luận bàn không ngừng về Song Ngư Hoành Lâu.
"Theo ta thấy thì những hài tử nhà ta nó là rất thích hai tiểu khá ái Bạch Bạch và Na Na kia hơn."
"Còn ta thì thích cái bày hát mới là Cô Nương Bình Thường kia hơn.!"
"Này... Còn có bày hát đêm đó nó cũng là rất hay nữa.!"
"Nhưng còn bày cuối khi nãy do tám mỹ nhân cùng diễn nó cũng là rất oanh động trước nay chưa từng có nữa."
"Oanh động gì chứ.! Nói thật đi, có phải ngươi đây cũng là đã động tâm với những mỹ nhân đó rồi hay không.?"
"X... x... o... o...." Cứ vậy không ngừng, tất cả mọi người đều là đang tranh luận về Song Ngư Hoành Lâu.
Bỗng ngay lúc này, liền mọi người lại có một chút chú ý khi nghe được một số tiếng trầm trồ của nhiều người.
Liền vậy tất cả lại im lặng nhìn qua xem là có chuyện gì, thế là lập tức rất nhanh mọi người liền hiểu là do cớ làm sao.
Bởi ngay lúc này trên sân khấu biểu diễn đó chính là một trong bốn Tứ Sắc Giai Nhân đang biểu diễn, nhưng có điều giai điệu nó là có hơi giống với của Song Ngư Hoành Lâu.
Đích thị chính là Như Họa hiện đang ngồi ngay ngắn trên bậc cao thứ hai của sân khấu, tiếng đàn liền rất du dương da diết. Thể hiện sự ưu thương của một nữ tử đang tương tư.
Liền nhẹ nhàng trong gió lạnh đêm đen, Như Họa khẽ tấu khúc một bày hát với giai điệu chẳng khác là mấy với của Song Ngư Hoành Lâu.
"Oa... Đây... đây là sao vậy a... Đây không phải rõ ràng chính là phong cách của Song Ngư Hoành Lâu hay sao nha.... Không phải là mỹ nhân kia cũng là của Song Ngư Hoành Lâu đấy chứ..."
"Không thể nào đi... bởi nhìn qua thì không có được khuếch âm như của Song Như Hoành Lâu... Ấy nhưng tấu khúc này nó... nó cũng thật rất êm tai nha... X... x... o... o..."
Rất đông liền hết sức kinh ngạc với phần biểu diễn của Như Họa, liền chính ngay lão Cẩn Đình Ba hiện cũng khá là bất ngờ không thôi.
Triều đình đông đúc vô số liền cũng bị kinh động của mọi người mà đưa mắt nhìn qua, liền lập tức nhìn thấy thân hình bé nhỏ của Như Họa tựa yếu nhược trong gió rất ưu thương nhẹ tấu khúc trong gió đêm.
Tứ Sắc Giai Nhân ba người còn lại liền cũng nhận ra đây là phong cách của Song Ngư Hoành Lâu. Liền cả ba lập tức rất tức giận, mắt liền nổi lên tầng tầng sắc lạnh nhìn chằm chằm lấy Như Họa.
Như Họa mặc hết ngoài tai, liền lúc này rất nhập tâm vào tấu khúc. Như Họa tựa tiểu nữ tử nhẹ hòa mình cùng gió sương, liền ngay xong dạo đầu du dương của cổ cầm thì liền cũng nhẹ da diết nhớ thương cất tiếng hát.
Bỗng ngay lúc này Hồng Hiên Nhiên mạn che mặt đích thân cùng hợp tấu cùng Thập Ngũ Giai Nhân cũng đồng xuất hiện.
Ánh đèn phía gần sát sân khấu bỗng vụt sáng, hiện ra đó chính là một hàng ngang các mỹ nhân Thập Ngũ Giai Nhân và Hồng Hiên Nhiên.
Như Họa ngồi ở phía trước vẫn không rõ ràng, liền lập tức cất lên tiếng hát mang theo vẻ đau thấu tam can của một tiểu nữ tử thuở ban mai.
- Tháng năm... trôi nhanh.. Tựa như một.. cơn gió...
- Bao câu... Chuyện xưa.. Nay chỉ còn sự.. cảm động...
- Liệu.. có ai.. Chưa từng hối hận... Có ai chưa từng rơi lệ..?
- Yêu và hận đan xen không ngừng luân hồi...
Như Họa nhập tâm quá mức mà hiện cũng không hề nhận ra được rằng tiếng hát của cô đã được trận pháp Bát Vạn Thiên Âm nó hiện khuếch tán đi rất là xa. Còn có Thập Ngũ Giai Nhân cũng đã bất đầu nhẹ nhàng đệm nhạc cho cô.
- Gặp nhau.. xa nhau... Có ai mà không.. đau lòng...?
- Biết bao.. nhiều điều chưa nói... Vẫn còn dấu ở.. trong lòng...
- Hoa tàn.. rồi hoa lại rơi.. Xuân đi thu lại đến..
- Ta sợ rằng sẽ không thể đợi được tình yêu của... Người...
Như Họa nhập tâm da diết ưu thương, vẻ tiểu cô nương nhớ người, liền mọi người tất cả lúc này đều bị chìm đắm trong sự ưu thương này của cô.
- Lại thêm một... mùa hoa tuyết rơi...
- Liệu có ai... Có thể nhìn thấu nổi buồn trong.. lòng ta..?
- Không còn ngửi thấy được... mùi hương hoa... ban mai...
- Có lẽ nó đã.. tàn.. phai...
Như Họa da diết tựa xé nát tâm can, cứ vậy tiếng hát nó đi thẳng vào lòng người, khiến tất cả liền như cũng rất xúc động khôn siết.
- Liệu còn ai... để ý nước mắt của ta đang rơi nữa không...?
- Nếu như ái... làm cho.. lòng người tan nát...
- Trái tim ta... từ từ.. hóa thành một.. bông hoa tuyết.
- Rơi xuống cái thế.. gian này...
Lúc này hiện đã có rất nhiều nhiều chúng nữ nhân đã không kìm được nước mắt, mà liền cũng đã lệ hoen bờ mi.
- Lại thêm một... mùa hoa tuyết rơi...
- Liệu có ai... Có thể nhìn thấu nổi buồn trong.. lòng ta..?
- Không còn ngửi thấy được... mùi hoa... ban mai...
- Có lẽ nó đã.. tàn.. phai...
Như Họa tựa một tiểu nữ tử ôn nhu yếu nhược cần được người chở che, liền khiến tất cả rất cũng rất là tiết thương theo cô.
- Liệu còn ai... để ý nước mắt của ta đang rơi nữa không...?
- Nếu như ái... làm cho.. lòng người tan nát...
- Trái tim ta... từ từ.. hóa thành một.. bông hoa tuyết.
- Rơi xuống cái thế.. gian này...
Như Họa ngừng hát, ấy nhưng tấu khúc nó vẫn cứ da diết thấu tâm can vẫn còn thêm một hồi nữa mới nhẹ nhàng kết thúc.
Như Họa lúc này ngẩn đầu lên mới giật mình nhận ra tất cả sự việc, liền tiếng nhạc cứ nhẹ nhàng rất êm đềm. Mọi người thì vẫn ngất ngây chìm vào ưu thương sâu lắng.
Lại thêm một hồi lâu nữa thì mới bỗng có người đầu tiên lên tiếng hô vang. "Hay a.. hay a..."
"Ô... Hay quá a... Ô... Hay a.. Ô... Hay lắm... Hay a..." Liền mọi người tất cả cũng lập tức hoàn hồn vội cũng reo hò ầm ĩ hết cả lên.
Như Họa chưa bao giờ được cùng một lúc nhiều người ủng hộ mình đến thế, liền cô cũng rất là xúc động không thôi. Tiếp cô nhẹ quay đầu thì liền thấy Hồng Hiên Nhiên đang ánh mắt hiền từ đang nhìn cô.
"Hồng thẩm.! Cảm ơn người...." Như Họa như muỗi kêu lên tiếng.
- ---------...----------
Tiếp trong sự reo hò của đám đông bỗng nhiên lúc này trên thành cao của sân khấu liền sáng đèn, lập tức thấy được trái phải một khoảng xa là hai người đang đứng.
Mỹ nữ như ngọc Hoa Thiên Thiên đích thị đang ở đây liền nói. "Ôi... thương thay số phận của nữ nhân a..."
La Thần bên hướng còn lại bỗng lên tiếng. "Hoa Thiên tỷ này.! Như Họa đây một tấu khúc ưu thương động lòng người, phải chăng nó là có uẩn khuất gì hay không.?"
Hoa Thiên Thiên bỗng cũng nhập vai lên tiếng đáp. "Nói ra thì bày hát này nó có tên là Còn Ai Để Ý Nước Mắt Muội Rơi.!"
"Sau xa hơn nữa nó còn có một câu chuyện rất dài... Hàizz..."
"Ấy... La Thần ta bôn ba nhiều nơi cũng biết qua không ít cố sự, thật không biết Hoa Thiên Thiên đây là có cố sự gì.?"
"La Thần công tử nếu muốn biết thì ta đây cũng xin kể rõ cái cố sự này cho ngài.!"
"Oa.. Đây lại là có chuyện gì nữa vậy a..." Mọi người xem diễn lúc này liền rất ngơ ngác không hiểu là có chuyện gì.
Thế là liền tất cả lập tức rất im lặng tập trung nghe kỹ xem nó là có cái cố sự gì ghê gớm đây.
"Hoa Thiên Thiên có một vị bằng hữu đích thị là có một cái cố sự đau lòng như thế này đây."
"À.! Vậy không biết Hoa Thiên tỷ có thể kể rõ hơn cho La Thần ta được hiểu hơn được hay không.?"
"Hàizz... Nếu muốn hiểu rõ thì La Thần công tử hãy thử nghe qua một bày hát này trước thì sẽ rõ."
"A.! Bày hát nó có liên quan tới cố sự kia sao.?"
"Có đấy.! Và nó cũng là nỗi lòng lúc đó của vị bằng hữu có cố sự này."
"Ồ... Vậy nó là bày hát gì vậy Hoa Thiên tỷ.?"
"Đó chính là bày hát Cô Nương Xinh Đẹp Sắp Phải Xuất Giá.!"
"Tấu khúc Thập Ngũ Giai Nhân."
"Biểu diễn Hồng Hiên Nhiên, Hồng Ca và Hồ Thống.!"
"Ồ......." Mọi người liền rất kinh ngạc không thôi, vì bởi liền đã hiểu được đây nó là cái gì rồi.
"Ặc... Chỉ là giới thiệu bày hát mà nó cũng khiến người ta phải tò mò như vậy a... Ha... ha... ha. Song Ngư Hoành Lâu thật đúng là không bình thường mà... X... x... o... o..."
"La Thần.! Cuối cùng thì ngươi đang định làm cái gì vậy.?" Kim Gia Như, Mộc Lan Hoa, Hải Thanh Kiều liền cũng cùng một suy nghĩ lúc này.
Triều đình thì hiện cũng rất kinh ngạc với màng giới thiệu đặc biệt này của Song Ngư Hoành Lâu. Thế là sau một khoảng nghĩ ngơi lâu thì giờ buổi biểu diễn nó lại bất đầu xuất kích nữa rồi.
Riêng đại thái tử Ngô Quốc và lão hoàng đế Ngô Quốc nghe được cái tên Hồng Hiên Nhiên thì liền rất giật mình thất kinh.
Đại thái tử. "Nàng hiện là đang ở cùng Song Ngư Hoành Lâu sao.?"
Lão hoàng đế. "Hiên Nhiên.! Sau mười năm thì nàng đã chịu tái xuất rồi sao.?"
- ---------!!!----------