Chương 7: Muốn vào
Tư Yến mở chân Hình Chiến ra định rửa sạch cho nàng, nhưng khi nhìn thấy cảnh sắc dâm dục ở cửa huyệt, dục vọng trong hắn lại lần nữa bùng lên. Yết hầu chuyện động lên xuống, hắn thầm nghĩ trước đây cách ba bốn ngày làm một lần đã là đủ, không hiểu sao đến khi hiểu rõ lòng mình thì lại trở nên thèm khát như vậy.
...... Hắn thu lại câu nói đầu tiên, quả thật có một số thứ đã thay đổi khi hắn nhận ra tình cảm của mình.
Tay trái của hắn nắm lấy mắt cá chân nàng, sau khi nâng chân nàng lên, tay phải chống bên cạnh nàng, mượn góc độ nghiêng một lần nữa chôn dương v*t cương cứng vào hoa huy*t ấm áp, bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Tâm trí Hình Chiến hỗn loạn, ngày hôm nay Tư Yến quá mức khác thường, làm những chuyện mười năm nay hắn chưa từng làm, hôn nàng, làm tình trên xe ngựa, gọi tên nàng, ôm nàng đi lại....... Hắn cũng chưa từng túng dục hai lần trong cùng một ngày như vậy.
Tuy thấy khó hiểu, nhưng Hình Chiến vẫn tin tưởng vào điều mà nàng được dạy dỗ từ nhỏ – chủ nhân làm gì cũng đúng. Cho dù xuất phát từ lý do gì, với mục đích gì, thuộc hạ cũng đều phải vui vẻ nhận lệnh, không được phép suy đoán.
Nghĩ đến đây, nàng nén sự tò mò, cố tập trung vào khoái cảm do tình dục mang lại.
"Hôn ta."
Trong cơn đê mê, nàng nghe thấy Tư Yến ra lệnh.
Trong khi tâm trí của Hình Chiến còn chưa kịp quay lại thì cơ thể đã vô thức phục tùng mệnh lệnh. Nàng chủ động dâng lên môi đỏ chạm vào môi hắn, mọi thứ đều hết sức tự nhiên. Nàng thậm chí còn không chú ý tới Tư Yến đã sửa lại xưng hô, hơn nữa giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều, càng giống cầu xin hơn là ra lệnh.
Nàng hôn không hề có kĩ xảo, thay vì nói là hôn thì giống như chỉ đang cọ xát môi với hắn thì đúng hơn. Tư Yến vừa tức giận vừa buồn cười, lẽ ra hắn nên biết người phụ nữ này ngoài việc chỉ có túi da đẹp bên ngoài với một thân võ nghệ cao cường ra, những phần còn lại đều đần độn đến mức khiến người ta phát cáu.
......Phải làm thế nào mới khiến nàng hiểu được lòng hắn?
Tư Yến ngửa đầu, tách môi hai người ra: "Chiến nhi, ta là ai."
Hình Chiến vẫn chưa quen với xưng hô này, hơi dừng lại rồi mới trả lời: "Ngài là chủ nhân."
Không phải đáp án mà hắn muốn. Hắn lắc đầu, thúc vào một cú thật sâu. "Không đúng."
Cơn khoái cảm tê dại khiến nàng run lên, nàng thấp giọng đáp: "Ngài là Nhiếp Chính Vương."
Lúc này Tư Yến không nói gì, nhưng những cú thúc càng lúc càng mạnh như thể đang trừng phạt nàng.
A, chủ nhân không vui, Hình Chiến đọc ra ánh mắt của hắn, cái đầu hỗn loạn cố gắng chuyển động, nghĩ cách tìm ra đáp án Tư Yến muốn.
"Vu, Vu Phi?" Nàng ngập ngừng nói, thấy cảm xúc của hắn dần dịu lại. Nhưng nàng biết, hắn vẫn còn chưa hài lòng với đáp án này.
Chẳng lẽ hắn muốn nàng gọi thẳng tên? Vẻ mặt nàng cứng đờ, lời nói không thể thốt ra thành tiếng.
"Ngươi cơ hội một cơ hội cuối cùng." Tư Yến cố gắng nhịn không để mình gõ đầu nàng, biến sự bất lực và lửa giận thành động lực, bắt đầu hung hãn làm nàng thật mạnh.
Toàn thân Hình Chiến bị hắn đẩy mạnh lên trên, hai chân run rẩy một hồi, mật hoa chảy ra ào ạt, người cứng đờ vì lên đỉnh, eo thon dựng thẳng rồi lại yếu ớt ngã xuống.
Nhưng Tư Yến vẫn còn chưa bắn, liên tục tấn công không để nàng có thời gian thở dốc.
Cơn sung sướng quá độ khiến nàng liên tục lắc đầu, chỉ muốn vặn eo tránh thoát. Nhưng lời dạy dỗ in sâu vào cốt tủy lại không cho phép nàng chạy trốn.
"Tư Yến......" Nàng đầu hàng dưới sự cướp đoạt của hắn.
Đôi mắt đen như mực của người đàn ông ánh lên sự sung sướng.
"Ừ, về sau phải gọi như vậy khi ở trên giường." Hắn liếm mút môi nàng xem như là phần thưởng.
Môi bị hắn ngậm lấy, Hình Chiến chỉ có thể ưm a đáp lại.
Tư Yến được sung sướng về cả thể xác lẫn tinh thần lại kích thích thêm vài cái nữa, sau đó mới rút ra trước khi xuất tinh, để lại chất lỏng trơn trượt trên bắp đùi nàng.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Hình Chiến muốn xoay người xuống giường như thường lệ, lại bị Tư Yến kéo lại ôm vào lòng.
"Ngủ với ta một lát." Hắn vùi mặt vào cổ nàng, hít lấy mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể nàng. Phụ nữ trong cung từ xưa đến nay đều thích dùng hương, có đôi khi các vương thân còn cảm thấy khó chịu vì mùi nồng khi tham gia yến tiệc hoàng cung.
......Mùi hương của nàng vẫn thơm nhất.
Đôi tay đặt bên hông nàng chậm rãi di chuyển, một tay hắn nắm lấy ngực nàng như thể đang ước lượng, một tay kia đan chặt vào những ngón tay của nàng.
Một bên thì mềm mại co dãn, đem lại cảm giác muốn dừng mà không được. Một bên thì phủ đầy những vết chai, là bằng chứng cho nhiều năm khắc khổ vì luyện võ của nàng.
Lòng bàn tay Tư Yến cọ xát những vết chai thô ráp, tự nhủ phải đối xử với nàng tốt hơn một chút mới được.
Hắn biết Hình Chiến xuất phát từ phái Bích Loan, phái Bích Loan cực kỳ nổi tiếng đối với vương tôn quý tộc, bởi rất nhiều hộ vệ kiệt xuất đều được đào tạo từ đây mà ra.
Phái Bích Loan thường xuyên cử người đi tìm hoặc thu mua những đứa trẻ bị bỏ rơi, nếu có một cơ thể tốt thì sẽ cho đứa trẻ đó một chế độ ăn uống hợp lý và truyền các nội công tâm pháp từ nhỏ. Chờ đến khi đứa trẻ lớn lên, môn phái sẽ lập danh sách để người mua tùy ý chọn lựa.
Chỉ cần bỏ ra một số tiền lớn là đã có thể mua đứt được cả một đời của đứa trẻ đó, có được một hộ vệ trung thành. Dù là giới tính gì, thành thạo vũ khí gì, tính cách này nọ, miễn là có thể trả giá thì phái Bích Loan chắc chắn sẽ đào tạo ra người đáp ứng được đủ nhu cầu của người mua.
Tư Yến không muốn nghĩ đến thời thơ ấu của Hình Chiến.
Cùng nàng mây mưa rất nhiều lần, hắn cũng nhìn thấy những vết sẹo nông sâu không đồng nhất trên người nàng. Dù các vết sẹo đã mờ đi chỉ còn lại vệt trắng, nhưng không khó để tưởng tượng nàng đã đau đến mức nào.
Kinh khủng nhất là vết sẹo dưới xương sườn trái của nàng, miệng vết thương khi đó có lẽ phải to bằng cái bát.
Trước đây vì không để trong lòng nên không hỏi, hiện giờ lạ vì quá quan tâm mà không dám hỏi. Tư Yến chỉ sợ sẽ khiến nàng nhớ đến ký ức không vui.
"Chiến nhi, ngươi có thích thứ gì không?" Hắn nắm tay nàng chặt hơn.
Hình Chiến nhìn màn giường, nàng không quên mệnh lệnh vừa rồi Tư Yến đặt ra: "...... Muốn Tư Yến bình an."
Câu trả lời khiến hắn thở dài.
Cô nhóc đầu gỗ này đến khi nào mới giác ngộ được đây.
...... Hắn thu lại câu nói đầu tiên, quả thật có một số thứ đã thay đổi khi hắn nhận ra tình cảm của mình.
Tay trái của hắn nắm lấy mắt cá chân nàng, sau khi nâng chân nàng lên, tay phải chống bên cạnh nàng, mượn góc độ nghiêng một lần nữa chôn dương v*t cương cứng vào hoa huy*t ấm áp, bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Tâm trí Hình Chiến hỗn loạn, ngày hôm nay Tư Yến quá mức khác thường, làm những chuyện mười năm nay hắn chưa từng làm, hôn nàng, làm tình trên xe ngựa, gọi tên nàng, ôm nàng đi lại....... Hắn cũng chưa từng túng dục hai lần trong cùng một ngày như vậy.
Tuy thấy khó hiểu, nhưng Hình Chiến vẫn tin tưởng vào điều mà nàng được dạy dỗ từ nhỏ – chủ nhân làm gì cũng đúng. Cho dù xuất phát từ lý do gì, với mục đích gì, thuộc hạ cũng đều phải vui vẻ nhận lệnh, không được phép suy đoán.
Nghĩ đến đây, nàng nén sự tò mò, cố tập trung vào khoái cảm do tình dục mang lại.
"Hôn ta."
Trong cơn đê mê, nàng nghe thấy Tư Yến ra lệnh.
Trong khi tâm trí của Hình Chiến còn chưa kịp quay lại thì cơ thể đã vô thức phục tùng mệnh lệnh. Nàng chủ động dâng lên môi đỏ chạm vào môi hắn, mọi thứ đều hết sức tự nhiên. Nàng thậm chí còn không chú ý tới Tư Yến đã sửa lại xưng hô, hơn nữa giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều, càng giống cầu xin hơn là ra lệnh.
Nàng hôn không hề có kĩ xảo, thay vì nói là hôn thì giống như chỉ đang cọ xát môi với hắn thì đúng hơn. Tư Yến vừa tức giận vừa buồn cười, lẽ ra hắn nên biết người phụ nữ này ngoài việc chỉ có túi da đẹp bên ngoài với một thân võ nghệ cao cường ra, những phần còn lại đều đần độn đến mức khiến người ta phát cáu.
......Phải làm thế nào mới khiến nàng hiểu được lòng hắn?
Tư Yến ngửa đầu, tách môi hai người ra: "Chiến nhi, ta là ai."
Hình Chiến vẫn chưa quen với xưng hô này, hơi dừng lại rồi mới trả lời: "Ngài là chủ nhân."
Không phải đáp án mà hắn muốn. Hắn lắc đầu, thúc vào một cú thật sâu. "Không đúng."
Cơn khoái cảm tê dại khiến nàng run lên, nàng thấp giọng đáp: "Ngài là Nhiếp Chính Vương."
Lúc này Tư Yến không nói gì, nhưng những cú thúc càng lúc càng mạnh như thể đang trừng phạt nàng.
A, chủ nhân không vui, Hình Chiến đọc ra ánh mắt của hắn, cái đầu hỗn loạn cố gắng chuyển động, nghĩ cách tìm ra đáp án Tư Yến muốn.
"Vu, Vu Phi?" Nàng ngập ngừng nói, thấy cảm xúc của hắn dần dịu lại. Nhưng nàng biết, hắn vẫn còn chưa hài lòng với đáp án này.
Chẳng lẽ hắn muốn nàng gọi thẳng tên? Vẻ mặt nàng cứng đờ, lời nói không thể thốt ra thành tiếng.
"Ngươi cơ hội một cơ hội cuối cùng." Tư Yến cố gắng nhịn không để mình gõ đầu nàng, biến sự bất lực và lửa giận thành động lực, bắt đầu hung hãn làm nàng thật mạnh.
Toàn thân Hình Chiến bị hắn đẩy mạnh lên trên, hai chân run rẩy một hồi, mật hoa chảy ra ào ạt, người cứng đờ vì lên đỉnh, eo thon dựng thẳng rồi lại yếu ớt ngã xuống.
Nhưng Tư Yến vẫn còn chưa bắn, liên tục tấn công không để nàng có thời gian thở dốc.
Cơn sung sướng quá độ khiến nàng liên tục lắc đầu, chỉ muốn vặn eo tránh thoát. Nhưng lời dạy dỗ in sâu vào cốt tủy lại không cho phép nàng chạy trốn.
"Tư Yến......" Nàng đầu hàng dưới sự cướp đoạt của hắn.
Đôi mắt đen như mực của người đàn ông ánh lên sự sung sướng.
"Ừ, về sau phải gọi như vậy khi ở trên giường." Hắn liếm mút môi nàng xem như là phần thưởng.
Môi bị hắn ngậm lấy, Hình Chiến chỉ có thể ưm a đáp lại.
Tư Yến được sung sướng về cả thể xác lẫn tinh thần lại kích thích thêm vài cái nữa, sau đó mới rút ra trước khi xuất tinh, để lại chất lỏng trơn trượt trên bắp đùi nàng.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Hình Chiến muốn xoay người xuống giường như thường lệ, lại bị Tư Yến kéo lại ôm vào lòng.
"Ngủ với ta một lát." Hắn vùi mặt vào cổ nàng, hít lấy mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể nàng. Phụ nữ trong cung từ xưa đến nay đều thích dùng hương, có đôi khi các vương thân còn cảm thấy khó chịu vì mùi nồng khi tham gia yến tiệc hoàng cung.
......Mùi hương của nàng vẫn thơm nhất.
Đôi tay đặt bên hông nàng chậm rãi di chuyển, một tay hắn nắm lấy ngực nàng như thể đang ước lượng, một tay kia đan chặt vào những ngón tay của nàng.
Một bên thì mềm mại co dãn, đem lại cảm giác muốn dừng mà không được. Một bên thì phủ đầy những vết chai, là bằng chứng cho nhiều năm khắc khổ vì luyện võ của nàng.
Lòng bàn tay Tư Yến cọ xát những vết chai thô ráp, tự nhủ phải đối xử với nàng tốt hơn một chút mới được.
Hắn biết Hình Chiến xuất phát từ phái Bích Loan, phái Bích Loan cực kỳ nổi tiếng đối với vương tôn quý tộc, bởi rất nhiều hộ vệ kiệt xuất đều được đào tạo từ đây mà ra.
Phái Bích Loan thường xuyên cử người đi tìm hoặc thu mua những đứa trẻ bị bỏ rơi, nếu có một cơ thể tốt thì sẽ cho đứa trẻ đó một chế độ ăn uống hợp lý và truyền các nội công tâm pháp từ nhỏ. Chờ đến khi đứa trẻ lớn lên, môn phái sẽ lập danh sách để người mua tùy ý chọn lựa.
Chỉ cần bỏ ra một số tiền lớn là đã có thể mua đứt được cả một đời của đứa trẻ đó, có được một hộ vệ trung thành. Dù là giới tính gì, thành thạo vũ khí gì, tính cách này nọ, miễn là có thể trả giá thì phái Bích Loan chắc chắn sẽ đào tạo ra người đáp ứng được đủ nhu cầu của người mua.
Tư Yến không muốn nghĩ đến thời thơ ấu của Hình Chiến.
Cùng nàng mây mưa rất nhiều lần, hắn cũng nhìn thấy những vết sẹo nông sâu không đồng nhất trên người nàng. Dù các vết sẹo đã mờ đi chỉ còn lại vệt trắng, nhưng không khó để tưởng tượng nàng đã đau đến mức nào.
Kinh khủng nhất là vết sẹo dưới xương sườn trái của nàng, miệng vết thương khi đó có lẽ phải to bằng cái bát.
Trước đây vì không để trong lòng nên không hỏi, hiện giờ lạ vì quá quan tâm mà không dám hỏi. Tư Yến chỉ sợ sẽ khiến nàng nhớ đến ký ức không vui.
"Chiến nhi, ngươi có thích thứ gì không?" Hắn nắm tay nàng chặt hơn.
Hình Chiến nhìn màn giường, nàng không quên mệnh lệnh vừa rồi Tư Yến đặt ra: "...... Muốn Tư Yến bình an."
Câu trả lời khiến hắn thở dài.
Cô nhóc đầu gỗ này đến khi nào mới giác ngộ được đây.