Chương 8: Hồng Anh
Về chuyện Tư Nhậm Hành mời nàng đến Đông Cung điều tra thích khách, Hình Chiến đã không làm. Nàng rất rõ việc gì nên được ưu tiên, mà bảo vệ Tư Yến một tấc không rời là chuyện quan trọng nhất. Đặc biệt gần đây hoàng đế cứ liên tục ốm hết nặng rồi lại nhẹ, Tư Yến phải thường xuyên vào cung, cứ đi tới đi lui vậy không cảnh giác không được.
Tư Yến có ý giữ khoảng cách giữa Hình Chiến và Tư Nhậm Hành, vậy nên gần đây mỗi lần tiến cung đều yêu cầu nàng hộ tống vào trong. Vì đế vương dưỡng bệnh đóng cửa không tiếp, các đại thần cũng không dám phản bác lại Nhiếp Chính Vương, thế nên Hình Chiến được phép cầm kiếm vào điện với sự cam chịu của những người ở đây.
Các đại thần ít nhiều cũng đã nghe qua tên Hình Chiến, nhưng hiếm có người nào được tận mắt nhìn thấy nàng. Dù sao mỗi lần thượng triều Tư Yến luôn là người đến muộn nhất, rời đi cũng sớm nhất, còn Hình Chiến thì chỉ chờ bên ngoài điện, vậy nên khó mà thấy được.
Phái Bích Loan liên tục xuất hiện các nhân tài, mà Hình Chiến lại là người xuất sắc nhất trong số đó. Tuổi còn trẻ đã có võ công thâm hậu, là băng sơn mỹ nhân trong lời đồn. Nghĩ đến người phụ nữ như vậy đang đứng trước mặt, có không ít người trong thời gian nghị sự nhịn không được giương mắt nhìn trộm.
Hình Chiến không quan tâm đến ánh mắt đánh giá của người khác cho lắm, vẫn tận trung làm tốt công việc cảnh giác của mình.
Người tập võ ngũ giác nhạy bén, tuy nàng không quay đầu lại, nhưng cũng biết trong lúc nghị sự Tư Yến nhìn về phía nàng hai lần. Lần đầu tiên chỉ là cái liếc nhẹ bất lực, lần thứ hai là cái trừng mắt ẩn giấu sự tức giận.
Hình Chiến cảm nhận được hắn đang không vui, nhưng nàng không rõ nguyên nhân.
...... Nàng đã làm chuyện gì khiến chủ nhân không vui à?
"Vương gia, mấy ngày nữa là sinh nhật 30 tuổi của ngài, theo lý là nên tổ chức yến hội chúc mừng, nhưng long thể Hoàng Thượng bất an, không biết ─" Buổi nghị sự sắp kết thúc, quan viên phụ trách lễ chế cung kính đặt câu hỏi.
"Không làm." Tư Yến không chút suy nghĩ mở miệng, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Hình Chiến đang đứng cách đó không xa, nhưng hắn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, hướng cuộc trò chuyện trở về chính vụ rồi tổng kết lại.
Hình Chiến vẫn đứng thẳng tắp, nhưng lông mi nhẹ nhàng run, biên độ nhỏ đến mức như thể chỉ bị gió thổi qua.
...... Lần thứ ba.
Chính lúc này, nàng không thể phân biệt được cảm xúc của Tư Yến. Tay nàng lặng lẽ nắm chặt thành quyền.
Gần đây, nàng thường không phân biệt được hàm ý trong mắt hắn, không hiểu hắn cần mình làm gì, sự ăn ý vất vả lắm mới bồi dưỡng được trong mười năm đột nhiên bị phá vỡ, điều này khiến người luôn bình tĩnh như nàng bỗng cảm thấy sợ hãi.
Kiếm vốn sắc bén là bởi nó không có tình cảm, vậy nên sẽ không do dự. Mà lòng người nếu hoang mang thì sẽ không thể sử dụng tốt thanh kiếm.
Để khiến bản thân trở nên sắc bén như trước, nàng phải năng động hơn một chút, chủ động dò hỏi ý chủ nhân mới được.
Sau khi nghị sự xong, Tư Yến cùng Hình Chiến một trước một sau đi ra cửa điện.
Tư Nhậm Hành dường như đã đứng chờ ở ngoài điện một lúc, vừa nhìn thấy bọn họ thì lập tức dẫn theo một mỹ nhân áo đỏ đi tới, chào hỏi Tư Yến: "Hoàng thúc, cháu trai tới đưa quà sinh nhật sớm cho ngài đây."
Mắt Tư Yến nhìn thẳng, vòng qua người phụ nữ chuẩn bị hành lễ.
"Ấy, hoàng thúc xin dừng bước!" Tư Nhậm Hành dang hai tay trước mặt hắn, vội vàng nói: "Cháu trai phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới có được mỹ nhân vừa giỏi ca múa, vừa giỏi cầm kỳ thi họa để mang tặng hoàng thúc đấy!" Nói xong, hắn nháy mắt với người phụ nữ.
"Dân nữ Hồng Anh tham kiến Nhiếp Chính Vương." Mỹ nhân đến trước mặt Tư Yến làm vẻ mềm mại đáng yêu, khi hành lễ hai tay đè ép hai bên ngực để tạo thành một rãnh sâu.
"Hoàng thúc ngài nhìn xem, mặt Hồng Anh có phải hơi giống với Hình hộ vệ không?" Tư Nhậm Hành nói, kêu Hồng Anh ngẩng đầu lên để Tư Yến nhìn cẩn thận.
Nghe hắn nói như vậy, Tư Yến cuối cùng mới nhìn xuống.
Tư Yến có ý giữ khoảng cách giữa Hình Chiến và Tư Nhậm Hành, vậy nên gần đây mỗi lần tiến cung đều yêu cầu nàng hộ tống vào trong. Vì đế vương dưỡng bệnh đóng cửa không tiếp, các đại thần cũng không dám phản bác lại Nhiếp Chính Vương, thế nên Hình Chiến được phép cầm kiếm vào điện với sự cam chịu của những người ở đây.
Các đại thần ít nhiều cũng đã nghe qua tên Hình Chiến, nhưng hiếm có người nào được tận mắt nhìn thấy nàng. Dù sao mỗi lần thượng triều Tư Yến luôn là người đến muộn nhất, rời đi cũng sớm nhất, còn Hình Chiến thì chỉ chờ bên ngoài điện, vậy nên khó mà thấy được.
Phái Bích Loan liên tục xuất hiện các nhân tài, mà Hình Chiến lại là người xuất sắc nhất trong số đó. Tuổi còn trẻ đã có võ công thâm hậu, là băng sơn mỹ nhân trong lời đồn. Nghĩ đến người phụ nữ như vậy đang đứng trước mặt, có không ít người trong thời gian nghị sự nhịn không được giương mắt nhìn trộm.
Hình Chiến không quan tâm đến ánh mắt đánh giá của người khác cho lắm, vẫn tận trung làm tốt công việc cảnh giác của mình.
Người tập võ ngũ giác nhạy bén, tuy nàng không quay đầu lại, nhưng cũng biết trong lúc nghị sự Tư Yến nhìn về phía nàng hai lần. Lần đầu tiên chỉ là cái liếc nhẹ bất lực, lần thứ hai là cái trừng mắt ẩn giấu sự tức giận.
Hình Chiến cảm nhận được hắn đang không vui, nhưng nàng không rõ nguyên nhân.
...... Nàng đã làm chuyện gì khiến chủ nhân không vui à?
"Vương gia, mấy ngày nữa là sinh nhật 30 tuổi của ngài, theo lý là nên tổ chức yến hội chúc mừng, nhưng long thể Hoàng Thượng bất an, không biết ─" Buổi nghị sự sắp kết thúc, quan viên phụ trách lễ chế cung kính đặt câu hỏi.
"Không làm." Tư Yến không chút suy nghĩ mở miệng, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Hình Chiến đang đứng cách đó không xa, nhưng hắn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, hướng cuộc trò chuyện trở về chính vụ rồi tổng kết lại.
Hình Chiến vẫn đứng thẳng tắp, nhưng lông mi nhẹ nhàng run, biên độ nhỏ đến mức như thể chỉ bị gió thổi qua.
...... Lần thứ ba.
Chính lúc này, nàng không thể phân biệt được cảm xúc của Tư Yến. Tay nàng lặng lẽ nắm chặt thành quyền.
Gần đây, nàng thường không phân biệt được hàm ý trong mắt hắn, không hiểu hắn cần mình làm gì, sự ăn ý vất vả lắm mới bồi dưỡng được trong mười năm đột nhiên bị phá vỡ, điều này khiến người luôn bình tĩnh như nàng bỗng cảm thấy sợ hãi.
Kiếm vốn sắc bén là bởi nó không có tình cảm, vậy nên sẽ không do dự. Mà lòng người nếu hoang mang thì sẽ không thể sử dụng tốt thanh kiếm.
Để khiến bản thân trở nên sắc bén như trước, nàng phải năng động hơn một chút, chủ động dò hỏi ý chủ nhân mới được.
Sau khi nghị sự xong, Tư Yến cùng Hình Chiến một trước một sau đi ra cửa điện.
Tư Nhậm Hành dường như đã đứng chờ ở ngoài điện một lúc, vừa nhìn thấy bọn họ thì lập tức dẫn theo một mỹ nhân áo đỏ đi tới, chào hỏi Tư Yến: "Hoàng thúc, cháu trai tới đưa quà sinh nhật sớm cho ngài đây."
Mắt Tư Yến nhìn thẳng, vòng qua người phụ nữ chuẩn bị hành lễ.
"Ấy, hoàng thúc xin dừng bước!" Tư Nhậm Hành dang hai tay trước mặt hắn, vội vàng nói: "Cháu trai phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới có được mỹ nhân vừa giỏi ca múa, vừa giỏi cầm kỳ thi họa để mang tặng hoàng thúc đấy!" Nói xong, hắn nháy mắt với người phụ nữ.
"Dân nữ Hồng Anh tham kiến Nhiếp Chính Vương." Mỹ nhân đến trước mặt Tư Yến làm vẻ mềm mại đáng yêu, khi hành lễ hai tay đè ép hai bên ngực để tạo thành một rãnh sâu.
"Hoàng thúc ngài nhìn xem, mặt Hồng Anh có phải hơi giống với Hình hộ vệ không?" Tư Nhậm Hành nói, kêu Hồng Anh ngẩng đầu lên để Tư Yến nhìn cẩn thận.
Nghe hắn nói như vậy, Tư Yến cuối cùng mới nhìn xuống.