Chương : 162
Trương Hưng Bá ra lệnh một tiếng, liên đội cận vệ hơn năm ngàn tướng sĩ thoáng chốc triển khai đón lấy đám tàn binh đang vọt tới.
Năm ngàn tướng sĩ cận vệ quân kia chính là quân tinh nhuệ chân chính của quân đoàn Tây Bộ, tất cả đều do Trương Hưng Bá tự mình lựa chọn. Phần lớn trong đó đều xuất thân từ thợ rèn hoặc thợ điêu khắc tượng, ai nấy cơ bắp cuồn cuộn, trong rất mạnh mẽ, chế độ huấn luyện cũng nghiêm khắc hơn nhiều so với các liên đội khác, thanh thế xung phong đương nhiên cũng không phải các liên đội khác có thể so sánh được.
Cả liên đội cận vệ triển khai đội hình mũi tên, mà Trương Hưng Bá chính là đầu mũi tên!
- Cút, cút ngay!
Trương Hưng Bá sải bước như bay, giống như một hung thần ác sát xông vào giữa đám tàn binh thua chạy của sư đoàn số Bốn. Song thiết kích nặng nề trong tay Trương Hưng Bá nhẹ nhàng gạt sang hai bên một cái, hai tên tàn binh giống như diều đứt dây bay sang bên, rơi xuống đập vào người mấy tên tàn binh khác, đám tàn binh vốn đã hỗn loạn nay càng thêm hỗn loạn.
Một tên quan quân rẽ đám tàn binh chạy tới như điên, ánh mắt dữ tợn nhìn Trương Hưng Bá điên cuồng hét lớn:
- Cút ngay, nhanh cút! Ai cản đường lão tử chém người đó!
- Hừ!
Trương Hưng Bá bực mình hừ một tiếng, song thiết kích đang giang ra bỗng nhiên hợp lại, nhanh như chớp đập mạnh vào đầu tên quan quân kia. Chỉ nghe bốp một tiếng vang lên, đầu tên quan quân nọ đã vỡ vụn như trái dưa hấu, máu pha lẫn não văng tung toé đầy đầu đầy mặt Trương Hưng Bá. Trương Hưng Bá thè lưỡi ra liếm liếm máu não dính nơi khoé miệng, điên cuồng rống to:
- Cản ta là chết…
Đám tàn binh vốn đang bỏ chạy thục mạng thấy vậy ai nấy đều hoảng sợ, Trương Hưng Bá đi đến đâu thì chỗ đó lập tức rẽ sang hai bên như cơn sóng dữ, tuyệt đối không có người nào dám ngăn trở đường đi của tên ác hán này nữa. Lập tức Trương Hưng Bá dẫn theo năm ngàn cận vệ quân chạy thẳng tới sơn khẩu, đám cận vệ quân chạy qua nơi nào, đám tàn binh vốn đang chạy trối chết nơi ấy cũng dần dần ngừng bước.
Một cánh quân của địch thân mặc trọng giáp đằng đằng sát khí đi qua bên cạnh, đương nhiên sẽ làm cho người ta hồn phi phách tán, nhưng nếu cánh quân ấy là quân bên mình, vậy sẽ làm cho người ta có cảm giác an toàn. Bọn tàn binh này bởi vì cảm thấy đã an toàn, cho nên mới dừng bước lại không còn chạy trốn nữa, bởi vì đã không còn cần thiết phải chạy.
--------------
Tại sơn khẩu.
- Giết!
Thạch Đôn rống to một tiếng, Đại Khảm đao to lớn nặng nề trong tay mang theo thanh thế như sấm động chém ngang ra.
Chỉ nghe phập phập hai tiếng, hai chân trước chiến mã của tên khinh kỵ binh quân đoàn Định Châu trước mặt đã bị chặt đứt sát gốc. Chiến mã mất đi hai chân trước hí lên một tràng thê thảm rồi ngã quỵ, hất tên khinh kỵ binh trên lưng văng xuống đất. Tên khinh kỵ binh nọ chưa kịp bò dậy, một tên trọng trang bộ binh sử dụng trường mâu phía sau Thạch Đôn đã đâm tới nhanh như chớp, trong khoảnh khắc đã thọc trên người tên khinh kỵ binh kia mấy lỗ thủng máu phun ra như suối.
Hí…
Lại một tên khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt xông về phía Thạch Đôn, Thạch Đôn chưa kịp giơ đao nghênh đón, mười mấy cây trường mâu từ phía sau hắn đã đâm ra nhanh như chớp. Trong khoảnh khắc tên khinh kỵ binh nọ đã bị đâm chết trên không, chiến mã mất chủ hí lên thê thảm chạy như điên qua sát bên Thạch Đôn, trên đường chạy đụng ngã mấy tên tàn binh của sư đoàn Bạch Hỉ.
- Làm rất tốt!
Thạch Đôn quay đầu lại quát to:
- Không hổ là binh sĩ do Thạch Đôn ta huấn luyện ra!
Phía sau Thạch Đôn đã tụ tập hơn bốn trăm trọng trang bộ binh, còn có không ít tàn binh tránh thoát khỏi cơn thuỷ triều tàn binh, không ngừng tụ tập lại phía sau Thạch Đôn triển khai thành thế trận phòng ngự hình tròn. Mặc dù hơn bốn trăm trọng trang bộ binh không đủ để ngăn trở cả sơn khẩu, nhưng đã tạo thành chướng ngại rất lớn cho đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang đuổi giết.
- Trưởng quan cẩn thận!
Mười mấy tên trọng trang bộ binh ở hàng đầu đồng loạt kêu to, đồng thời có tiếng rít gió chói tai từ phía sau đầu Thạch Đôn đánh tới.
Thạch Đôn vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một viên tướng của đế quốc Minh Nguyệt đang giục ngựa đánh tới, ngân thương nặng nề trong tay hắn đang quét tới với khí thế vô cùng cuồng bạo. Thạch Đôn tuyệt đối không muốn làm yếu đi khí thế, nhất thời gầm lên một tiếng, giơ đao nghênh đón, ngay lập tức đao thương va chạm với nhau, nhất thời vang lên một tiếng choang thật lớn.
Một luồng sức mạnh hung hãn như nước thuỷ triều cuốn ngược trở về, Thạch Đôn nhất thời hự lên một tiếng há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân hình cường tráng của Thạch Đôn đã bị một thương của viên tướng địch quét ngã lăn trên mặt đất. Thạch Đôn chưa kịp bò dậy, ngân thương trong tay tên tướng nọ đã lập tức đánh tới, nhưng lần này biến quét thành đâm, từ dưới lên trên thọc thẳng vào bụng Thạch Đôn. Nếu như một thương kia đâm trúng, e rằng lập túc Thạch Đôn sẽ bị mổ bụng phơi xác ngay tại chỗ!
- Trưởng quan!
- Trưởng quan cẩn thận!
- Bảo vệ trưởng quan!
Mười mấy tên trọng trang bộ binh ở hàng đầu vội vàng rời khỏi đội hình tới cứu thì đã không còn kịp nữa.
Tên tướng kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt thoáng chốc nở một nụ cười tàn nhẫn, ngay lúc mũi thương sắp sửa đâm vào bụng Thạch Đôn, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng xé gió rất nhỏ. Tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt nghe thấy tiếng rít gió kia lập tức khẽ biến sắc mặt, vội vàng thu hồi ngân thương khẽ gạt một cái, chỉ nghe một tiếng đinh nhỏ vang lên, một mũi trọng tiễn đã bị hất văng trên mặt đất.
Tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một viên tướng địch đang giương căng dây cung, chỉ nghe vút một tiếng, lại một mũi tên bắn về phía hắn. Tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt vội vàng lắc mình tránh khỏi, chợt nổi giận lên đưa tay đoạt lấy một cây trường mâu bộ binh, ra sức phóng mạnh về phía tên tướng địch vừa bắn trộm hai mũi tên.
Cách đó không xa, Sơn Báo bắn ra hai mũi tên liên tục đều thất bại, vừa muốn bắn ra mũi tên thứ ba, một cây trường mâu của bộ binh đã nhanh như sao xẹt bắn tới, lưỡi mâu sắc bén xé rách không khí vang lên tiếng rít sì sì, thanh thế làm cho người ta sợ hãi. Sơn Báo không dám đón đỡ cấp tốc lắc mình né tránh nhưng đã chậm một chút, chỉ nghe phập một tiếng, cây trường mâu bay vụt tới đã xuyên thủng vai phải của Sơn Báo, sau đó mang cả thân hình gầy gò của Sơn Báo bay ra xa mười mấy trượng mới rơi xuống đất.
Tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt phóng một mâu đánh bay Sơn Báo, đang định quay đầu lại giết Thạch Đôn, mười mấy tên trọng trang bộ binh rốt cục đã xông tới trước mặt hắn, mười mấy cây trường mâu nhọn hoắt đánh nhanh chóng đâm tới. Ngân thương trong tay tên tướng đế quốc Minh Nguyệt nhẹ nhàng gạt ngang một cái, một tràng tiếng choang choang vang lên không dứt, mười mấy cây trường mâu trong tay đám trọng trang bộ binh đã bị gãy ngang, biến thành từng khúc Tề Mi côn ngắn ngủn.
Chỉ trong chớp mắt, tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt đâm ngân thương trong tay ra nhanh như tia chớp, mười mấy tên trọng trang bộ binh nọ kêu thảm thiết ngã xuống trong vũng máu, tất cả đều trúng thương nơi cổ, chỉ một kích đã mất mạng.
Tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt đâm một loạt chết mười mấy tên trọng trang bộ binh, lại xoay thương đâm về phía Thạch Đôn đang nằm lăn dưới đất.
Thạch Đôn đang bị thương nặng không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi thương của địch đâm tới cổ họng mình, lẳng lặng chờ đợi tử thần giang đôi tay rước đi.
Ngay khi ngân thương của tên tướng đế quốc Minh Nguyệt sắp sửa đâm thủng cổ họng Thạch Đôn, lại có tiếng xé gió chói tai từ phía trước đánh tới.
Tên tướng kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt kêu lên một tiếng kinh ngạc vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vòng bánh xe đao xoay tròn giống như một vòng sáng rực rỡ lướt nhanh tới. Tên tướng kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt không dám chậm trễ, vội vàng buông tha không giết Thạch Đôn, thu thương lại ngăn cản bánh xe đao đang đánh tới. Chỉ nghe choang một tiếng, vòng bánh xe đao đang đánh tới đã bị ngân thương đánh rớt, nhưng hai tay của tên tướng kỵ binh đế quốc Minh Nguyệt vì ngăn cản vòng bánh xe đao nên cũng cảm thấy tê dại.
Trong khoảnh khắc, một bóng người to cao như thiết tháp đã nhanh chóng chạy tới, hét lớn một tiếng rồi vọt thẳng lên không, sau đó nặng nề rơi xuống trước mặt viên tướng kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt. Lúc bóng người như thiết tháp kia từ trên không rơi xuống đất, viên tướng kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt ngồi trên lưng ngựa có thể cảm thấy rõ ràng mặt đất khẽ rung động.
Viên tướng kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt giục ngựa thối lui hai bước, kinh hãi quát lên:
- Các hạ là ai?
- Quân đoàn Tây Bộ, Thiết Kích Trương Hưng Bá!
Bóng người to như thiết tháp hung hăng múa song thiết kích trong tay, gằn giọng hỏi lại:
- Ngươi là ai?
Viên tướng kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt chậm rãi giơ ngân thương trong tay, ngưng giọng quát:
- Định Châu Tần Phong!
- Tần Phong? Chưa từng nghe qua!
Trương Hưng Bá lắc lắc cái đầu to tướng, song thiết kích trong tay đã chém ra nhanh như chớp, đồng thời rống lên thật to:
- Chịu chết đi thôi!
- Cuồng vọng!
Tần Phong hốt nhiên giận dữ, ngân thương trong tay không hề có ý né tránh mà trực tiếp nghênh đón song thiết kích của Trương Hưng Bá. Binh khí hai người lại chạm thẳng vào nhau một lần nữa, một tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên rất to như nát đá tan vàng, Trương Hưng Bá hự lên một tiếng lùi lại bảy bước, chiến mã của Tần Phong cũng bị chấn lùi ba bước hí lên một tràng thê lương.
Trương Hưng Bá nhanh chóng ổn định cước bộ, gằn giọng quát to:
- Có giỏi xuống ngựa đánh dưới đất với gia gia!
- Đánh dưới đất thì đánh dưới đất!
Tần Phong tung mình xuống ngựa, cả giận nói:
- Không lẽ bản tướng quân sợ hạng vô danh như ngươi sao?
- Ngươi nói ai là hạng vô danh?
Trương Hưng Bá giận dữ:
- Gia gia ngươi chính là đệ nhị mãnh tướng của đế quốc Quang Huy!
- Phì!
Tần Phong giao lại cương ngựa cho cận vệ quân ở phía sau, nói với vẻ khinh thường:
- Hạng vô danh mà cũng tự xưng là mãnh tướng sao?
- Muốn chết!
Trương Hưng Bá nổi giận, song thiết kích trong tay chém ngang về phía Tần Phong, Tần Phong đương nhiên không sợ hãi lập tức vung ngân thương trong tay ra nghênh đón. Lập tức hai người quấn chặt lấy nhau, ta một chiêu ngươi một chiêu, chỉ nghe tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên liên miên không dứt. Tướng sĩ của cả hai phe đứng quan sát trận chiến ai nấy cảm thấy màng nhĩ đau nhói, sau đó lại nhìn hoa cả mắt, không dám thở mạnh một tiếng.
Lúc đó, hơn năm ngàn cận vệ quân tinh binh của Trương Hưng Bá đã cuồn cuộn tràn tới sơn khẩu.
Trước mặt đám trọng trang bộ binh thân khoác trọng giáp, đội hình nghiêm chỉnh, khinh kỵ binh chỉ có thể biết thân biết phận mà lui về phía sau. Rất nhanh sau đó, một ít khinh kỵ binh của quân đoàn Định Châu đã đuổi theo qua đến sơn khẩu phía Nam đã bị đám cận vệ quân của Trương Hưng Bá ép lui trở lại sơn khẩu phía Bắc. Thế cục chiến trường vốn đang hỗn loạn vô cùng giờ đây cũng đã trở nên rất phân minh, dưới sự uy hiếp của đám cung tiễn thủ, đám khinh kỵ binh của quân đoàn Định Châu bị buộc phải thối lui ngoài một tầm tên.
Trước trận của hai phe, chỉ có Tần Phong và Trương Hưng Bá vẫn còn đang đánh nhau sống chết, chưa phân thắng bại.
Tần Liệt lo lắng Tần Phong bị thiệt thòi, liền bảo Tần Vân dẫn theo mười mấy viên chiến tướng tiến lên áp trận cho Tần Phong.
Mạnh Hổ dẫn theo Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo vào đến sơn khẩu, vừa lúc Trương Hưng Bá đang cao hứng, nhảy ra khỏi trận quát to:
- Tiểu tử, chờ gia gia ngươi trở về cởi bỏ áo giáp sẽ quay lại đánh tiếp!
Tần Phong khẽ rung ngân thương trong tay, chỉ thẳng vào Trương Hưng Bá quát to:
- Bản tướng quân chờ ngươi!
- Tiểu tử can đảm lắm!
Trương Hưng Bá giơ ngón tay cái lên với Tần Phong, sau đó quay người chạy về bản trận, nhờ thủ hạ trợ giúp cởi ra áo giáp chiến bào, chỉ mặc độc một chiếc quần đùi quay lại trước trận của hai phe, tiếp tục chiến đấu với Tần Phong. Hai người đánh với nhau kịch liệt hơn tám mươi hiệp vẫn bất phân thắng bại, hơn nữa xem tình hình dù có đánh tới ba trăm hiệp cũng chưa chắc có thể phân thắng bại.
Tất Điêu Tử đứng ngoài quan chiến thấy vậy âm thầm kinh hãi, nghiêng đầu nói với Mạnh Hổ:
- Tướng quân, viên tướng địch này rất lợi hại, thậm chí có thể đánh ngang tay với Hưng Bá tướng quân!
- Gọi Hưng Bá trở về đi!
Sát cơ toát ra trong mắt Mạnh Hổ, hắn gằn giọng:
- Lần này quân đoàn kỵ binh Định Châu của Tần Liệt làm cho chúng ta thiệt thòi nhiều, thù này nhất định phải báo, hơn nữa phải báo ngay lập tức! Nhất định phải dùng máu tươi của khinh kỵ binh quân đoàn Định Châu để cho tiểu quả phụ Thu Vũ Đường kia và tất cả tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt biết được, quân đoàn Mãnh Hổ cũng không phải là dễ chọc!