Chương : 163
Nghe thấy tiếng kèn hiệu trầm thấp vang lên phía sau, Trương Hưng Bá dốc hết toàn lực bức lui Tần Phong, quát to với vẻ không cam lòng:
- Tiểu tử, hôm nay đánh tới đây thôi!
Tần Phong đang muốn châm chọc vài câu, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Tần Vân:
- Đại ca, phụ thân đại nhân bảo huynh về trận!
Tần Phong bực bội hừ một tiếng, vung thương quát:
- Trương Hưng Bá, bản tướng quân đã nhớ kỹ ngươi, một ngày nào đó nhất định ta sẽ đánh bại ngươi!
- Hừ, gia gia chờ ngươi!
Sau khi khoác lác vài câu, hai người ai nấy trở về bản trận.
Tại sơn khẩu, trung quân bản trận của quân đoàn Tây Bộ, Bạch Hỉ mặt xám như tro tàn được hai tên liên đội trưởng và mười mấy tên đại đội trưởng hộ vệ đi tới trước mặt Mạnh Hổ. Bọn này tính ra cũng mạng lớn, không ngờ lại còn sống, chỉ tiếc hơn hai vạn tướng sĩ của sư đoàn số Bốn thương vong rất nặng nề, trong đó phần lớn tướng sĩ không chết dưới đao của địch, lại chết dưới chân huynh đệ của mình!
- Tướng quân!
Bạch Hỉ tự biết khó thoát tội, bất quá vẫn mang ảo tưởng rằng Mạnh Hổ sẽ tha cho hắn, phốc một cái quỳ sụp trước mặt Mạnh Hổ, nức nở khóc rống:
- Ty chức vô năng, ty chức đã làm cho ngài thất vọng!
Phía sau Bạch Hỉ, hai tên liên đội trưởng và mười mấy tên đại đội trưởng cũng vội vã quỳ xuống.
Mạnh Hổ vung tay, lập tức có cận vệ quân tiến lên áp giải bọn Bạch Hỉ đi. Đối với thủ phạm đầu sỏ gây nên thảm bại lần này, Mạnh Hổ tuyệt đối không thể nương tay được, thậm chí hắn không thèm nhiều lời vô ích với bọn chúng làm gì. Nếu không phải vì muốn giữ lại để cảnh cáo đại quân, e rằng thủ cấp của bọn Bạch Hỉ đã dời địa chỉ.
Chúng tướng chung quanh vẻ mặt lạnh lùng, biểu hiện của bọn Bạch Hỉ làm cho bọn họ cảm thấy đáng chê trách.
Mạnh Hổ lại nói:
- Chu Tiến!
Sư đoàn trưởng Chu Tiến của sư đoàn số Ba nhanh chóng tiến lên:
- Có!
Mạnh Hổ trầm giọng quát:
- Chỉ huy sư đoàn số Ba xuất kích từ trong sơn khẩu, xem ra khinh kỵ binh của Định Châu không dám giao phong chính diện, nhiệm vụ của ngươi là đi đoạt lại di hài của các tướng sĩ tử trận. Mặc dù bọn tướng sĩ này là đào binh, chết một cách vô cùng nhục nhã, tuy nhiên thân là quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ, bản tướng quân có trách nhiệm đem hài cốt của bọn họ trở về cố hương.
- Dạ!
Chu Tiến ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Nửa giờ sau, Chu Tiến chỉ huy sư đoàn số Ba từ trong Hắc Phong Khẩu xuất kích, quả nhiên khinh kỵ binh Định Châu của Tần Liệt không dám tiến lên chặn đánh, chỉ đứng giám thị từ xa, tuỳ ý sư đoàn số Ba của Chu Tiến vận chuyển thi thể của các tướng sĩ tử trận.
Lúc sư đoàn số Ba đang vận chuyển thi thể của các tướng sĩ đã tử trận, Mạnh Hổ đang bí mật thương nghị với hai vị tham mưu tâm phúc.
Lần này mặc dù Mạnh Hổ biết rõ Thu Vũ Đường bố trí bẫy rập nhưng vẫn cố ý chui vào chính là vì hai nguyên nhân.
Nguyên nhân thứ nhất cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất, đó chính là muốn đưa Mông Diễn và ba mươi vạn đại quân trung lộ dưới tay hắn vào địa ngục! Dù sao Mông Diễn cũng không phải là kẻ ngốc, nếu như Mạnh Hổ không xuất hết toàn lực chuẩn bị tư thế tiến thủ, ba mươi vạn đại quân trung lộ của hắn sẽ không dám công kích Hổ Khiếu quan mà xâm nhập sâu vào trong lãnh thổ của đế quốc Minh Nguyệt. Chỉ có cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ và cánh quân đường Nam của Trọng Sơn có thể bảo đảm đường lui an toàn, Mông Diễn mới có thể yên tâm suất lĩnh ba mươi vạn đại quân trung lộ xung phong thẳng tới, toàn lực tấn công Hổ Khiếu quan.
Chờ đến khi đại quân trung lộ của Mông Diễn đang tấn công Hổ Khiếu quan mãnh liệt, cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ sẽ đột ngột rút lui về phía sau, để cho đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường tuỳ tiện xuôi Nam bọc đánh sau lưng Mông Diễn. Như vậy, hơn ba mươi vạn đại quân trung lộ của Mông Diễn đang tấn công mãnh liệt Hổ Khiếu quan sẽ nguy trong sớm tối, nếu không cẩn thận còn có thể đưa đến kết quả bị tiêu diệt toàn quân!
Nguyên nhân thứ hai là Mạnh Hổ muốn nhân cơ hội này đánh mấy trận kịch liệt, để cho đám tân binh của quân đoàn Tây Bộ có thể tắm máu mà trưởng thành.
Hiện tại hai mục đích kia có thể nói đã đạt, đại quân trung lộ của Mông Diễn đã bắt đầu phát động thế công mãnh liệt với Hổ Khiếu quan, mà đám tân binh của quân đoàn Tây Bộ cũng đã đổ máu, hơn nữa còn đổ không ít máu. Sư đoàn số Một của Chiến Ưng thương vong hơn phân nửa, sư đoàn số Hai của Hạ Khánh hỗn chiến hết nửa đêm, thương vong cũng hơn vạn người, sư đoàn số Bốn của Bạch Hỉ chuyển thắng thành bại, vẫn thương vong hơn tám ngàn người.
Chiến đấu kịch liệt trong hai ngày, quân đoàn Tây Bộ đã tổn thất hơn ba vạn.
Tổn thất của quân đoàn Tây Bộ không thể nói là không nặng nề, bất quá tổn thất này là đáng giá. Mặc dù binh lực của quân đoàn Tây Bộ đã tổn thất hơn ba thành, nhưng lực chiến đấu khẳng định chỉ có mạnh hơn. Dĩ nhiên, quân đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường cũng phải trả giá bằng tổn thất càng nặng nề hơn, hai sư đoàn chịu trách nhiệm phòng thủ ở Hắc Phong Khẩu gần như bị tiêu diệt toàn quân.
Nếu như hai mục đích chiến lược đã đạt thành, quân đoàn Tây Bộ cũng đã đến lúc nên rút lui, bất quá trước khi rút lui, Mạnh Hổ vẫn có chuyện phải làm, chính là báo thù!
Cho tới bây giờ Mạnh Hổ không phải là một kẻ cam chịu thiệt thòi, quân đoàn Mãnh Hổ dĩ nhiên cũng không phải là một cánh quân cam chịu thiệt thòi. Khinh kỵ binh Định Châu của Tần Liệt làm cho sư đoàn số Bốn thiệt thòi, Mạnh Hổ tuyệt đối không chịu bỏ qua. Nếu không, chẳng những sĩ khí lòng quân của sư đoàn số Bốn và quân đoàn Tây Bộ sẽ bị ảnh hưởng, uy tín của Mạnh Hổ cũng sẽ sa sút nghiêm trọng.
Mạnh Hổ gằn giọng:
- Nói tóm lại, thù này phải trả, hơn nữa phải trả ngay lập tức!
Cổ Vô Đạo hạ giọng:
- Không biết tướng quân có nghĩ tới chuyện này không, quân Định Châu của Tần Liệt đều là khinh kỵ binh, mặc dù khinh kỵ binh không giỏi về giao phong chính diện, nhưng lực cơ động lại hơn xa bộ binh. Chỉ bằng vào sư đoàn khinh kỵ binh của Mã Tứ Phong, e rằng rất khó chiếm được thượng phong, vừa rồi ty chức ở sơn khẩu phỏng đoán sơ qua, quân đoàn Định Châu của Tần Liệt ít nhất cũng có hai sư đoàn!
- Đúng vậy!
Tất Điêu Tử cau mày:
- Hơn nữa Tần Liệt cũng là danh tướng thân trải trăm trận, muốn đối phó hắn cũng rất khó.
- Hừ hừ!
Mạnh Hổ cười lạnh:
- Mặc cho Tần Liệt hắn thân trải trăm trận, cũng khó có thể thoát khỏi tai kiếp. Lão Tất lão Cổ, hai người còn nhớ rõ trên đường đã gặp chuyện gì khác thường không?
- Con sông độc?
Cổ Vô Đạo ngạc nhiên:
- Chuyện này có quan hệ gì với chuyện đối phó với đám khinh kỵ binh của Định Châu?
Sắc mặt Tất Điêu Tử khẽ biến:
- Ý của tướng quân là muốn dùng nước độc trong con sông độc để đối phó với đám khinh kỵ binh của Định Châu sao?
- Không sai!
Mạnh Hổ gằn giọng:
- Khinh kỵ binh của Định Châu có lẽ sẽ không uống nước độc trong con sông lạnh như băng ấy, nhưng chỉ cần bọn chúng cho chiến mã uống nước trong sông ấy là đủ! Nếu khinh kỵ binh của Định Châu mất đi chiến mã, bọn chúng còn là quân đội sao? Bất quá chỉ là một đám khinh bộ binh thân không manh giáp, quân đoàn Tây Bộ chỉ cần trở bàn tay là có thể diệt gọn bọn chúng!
Cổ Vô Đạo cau mày:
- Tuy rằng chủ ý của tướng quân vô cùng tuyệt diệu, nhưng vạn nhất Tần Liệt biết con sông độc ấy thì sao?
Mạnh Hổ trầm giọng:
- Khoảng cách giữa Thanh Châu và Định Châu xa hơn ngàn dặm, Tần Liệt và quân đoàn Định Châu chưa chắc đã biết đến chuyện nước trong con sông kia có độc. Đến lúc đó chúng ta không ngại hy sinh một nhóm chiến mã, cố ý làm ra vẻ tới bờ sông cho chiến mã uống nước, cho dù quân địch có cẩn thận đến đâu cũng khó tránh khỏi mắc mưu.
Ba người đã thương nghị quyết định xong mưu kế, sư đoàn số Ba cũng đã thuận lợi đoạt lại thi thể các tướng sĩ đã tử trận.
Lúc này Mạnh Hổ mới hạ lệnh gom thi thể các tướng sĩ chất thành đống rồi hoả táng, lại bảo sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong ở sơn khẩu phía Bắc giám thị hành động của đám khinh kỵ binh Định Châu. Sau đó Mạnh Hổ cho hơn sáu vạn binh sĩ còn lại của quân đoàn Tây Bộ tụ hợp ở vùng bình nguyên hoang dã bên sơn khẩu phía Nam. Bốn sư đoàn triển khai theo thứ tự từ trái sang phải, lúc mới xuất chinh thì đông đủ cường thịnh, nay đã hao tổn không ít.
Trong tiếng vó ngựa nhẹ nhàng, Mạnh Hổ cỡi Ô Vân Cái Tuyết chậm rãi tiến lên, sau đó thắng ngựa xoay người nhìn thẳng toàn thể tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ.
Hơn sáu vạn ánh mắt thoáng chốc đổ dồn vào Mạnh Hổ, thấy sắc mặt Mạnh Hổ lạnh lùng, sắc mặt của toàn tể tướng sĩ quân đoàn Tây Bộ cũng vội vàng trở nên nghiêm túc hẳn lên. Những tiếng thì thầm to nhỏ trong đám đông cũng đột nhiên ngưng bặt, không biết tự bao giờ, gió Bắc thét gào cũng đã ngưng lại, vùng bình nguyên ngoài sơn khẩu chìm trong sự im lặng chết chóc.
Mạnh Hổ vung tay lên, Trương Hưng Bá dẫn đội cận vệ đem hơn tám ngàn bao vải trắng nhỏ ra trước trận.
Chỉ tay vào hơn tám ngàn bao vải trắng nhỏ kia, Mạnh Hổ đề khí Đan điền, giọng nói vô cùng ngưng trọng:
- Các ngươi có thấy những bao vải trắng này không?
- …Trong những bao này chính là tro cốt, tro cốt của các tướng sĩ đã tử trận của sư đoàn số Bốn!
- …Bọn họ cũng giống như các ngươi, vốn là binh sĩ anh dũng thiện chiến, vốn cũng sẽ mặt hướng về phía trước mà tử trận trên đường xung phong, vốn bọn họ cũng có thể đã trở thành liệt sĩ, tên của bọn họ vốn sẽ được khắc trên bia Anh Liệt. Nhưng bây giờ bọn họ đã mất đi tư cách ấy, thậm chí bọn họ còn trở thành nỗi nhục của quân đoàn Tây Bộ, bởi vì bọn họ là đào binh! Nhục nhã thay cho đào binh!
Tất cả các tướng sĩ của sư đoàn số Bốn đều cúi gục đầu, tất cả các tướng sĩ của liên đội Thạch Đôn và liên đội Sơn Báo đầu vốn ngẩng cao giờ đây cũng đã cúi gằm xuống đất. Mặc dù bọn họ không phải là đào binh trên chiến trường, nhưng bọn họ cũng là thành viên của sư đoàn số Bốn, nỗi nhục của sư đoàn số Bốn cũng chính là nỗi nhục của bọn họ.
- Thế nhưng…
Giọng Mạnh Hổ chuyển sang trầm thấp bi thương:
- Ta không trách bọn họ!
-...Mặc dù bọn tướng sĩ tử trận này là đào binh, nhưng đây không phải là sai lầm của bọn họ. Thuỷ chung ta vẫn tin tưởng trên thế gian này, tuyệt đối không có ai muốn làm đào binh. Sở dĩ hôm nay bọn họ trở thành đào binh nhục nhã như vậy, toàn là vì những tướng quân không xứng đáng và trưởng quan không xứng đáng. Người đâu, giải bọn Bạch Hỉ ra đây!
Một đội cận vệ quân vẻ mặt lạnh lùng áp giải Bạch Hỉ sắc mặt trắng nhợt và mười mấy tên quan quân ra trước trận. Sau đó cả bọn bị xoay mặt hướng về phía sáu vạn đại quân, bị ép mạnh phải quỳ rạp xuống đất. Tiếng binh khí leng keng vang lên, mười mấy tên cận vệ quân đã rút ra chiến đao sáng loáng, giơ cao trên đầu bọn Bạch Hỉ chờ sẵn.
- Lần này…
Mạnh Hổ hít sâu một hơi, lớn tiếng quát:
- Ta quyết định khoan thứ cho vong linh của các tướng sĩ này, mặc dù bọn họ là đào binh trên chiến trường, nhưng tội không phải do bọn họ, thân nhân của bọn họ vẫn sẽ được nhận phần tiền thường mà ta đã hứa. Tên của bọn họ cũng sẽ được khắc trên bia Anh Liệt ở quảng trường Tây Lăng, nhưng bọn tướng quân và trưởng quan không xứng đáng với chức trách của mình này sẽ phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm!
Bạch Hỉ ý thức được chuyện chẳng lành, gấp giọng cầu khẩn:
- Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng….
Mười mấy tên quan quân còn lại cũng đã khóc rống lên, lớn tiếng cầu xin tha thứ, thậm chí có hai tên đã sợ đến mức nhũn người ra ngồi phệt xuống đất.
Mạnh Hổ ra lệnh một tiếng, mười mấy tên cận vệ quân vô tình vung cao chiến đao trong tay chém xuống, chỉ trong thoáng chốc, đầu người bay ra, máu phun có vòi, Bạch Hỉ và mười mấy tên quan quân đã đầu một nơi, mình một ngả.
- Bây giờ…
Mạnh Hổ lạnh lùng nhìn về phía Hắc Phong Khẩu, lớn tiếng thét:
- Đã đến lúc chúng ta tính sổ với quân địch, quân đoàn Mãnh Hổ của chúng ta cũng không phải là dễ chọc! Hơn tám ngàn tướng sĩ của sư đoàn số Bốn cũng sẽ không chết vô ích, mối thù này nhất định chúng ta phải trả, nỗi nhục mà quân địch mang lại cho chúng ta, chúng ta nhất định phải trả lại gấp mười, gấp trăm lần!
Hơn sáu vạn tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ thoáng chốc trên mặt lộ vẻ cùng căm thù quân địch.
Mạnh Hổ rộng lượng tha thứ cho bọn đào binh làm cho bọn họ cảm động, Mạnh Hổ xử tử bọn Bạch Hỉ một cách quyết đoán làm cho bọn họ bội phục. Nhưng làm cho toàn thể tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ cảm thấy máu nóng trào sôi chính là thanh âm gào thét báo thù của Mạnh Hổ. Quân đoàn Mãnh Hổ cũng không phải là dễ chọc, ai chọc đến người đó phải trả giá bằng máu của chính mình!