Chương : 10
Sau ngày Na Lan phát hiện ra cái chết của Ninh Vũ Hân, nếp sinh hoạt của cô bị xáo trộn mất hai hôm, nhưng rồi mọi sinh hoạt lại trở về bình thường. 8 giờ xuất phát, chạy bộ, rồi bơi.
Bơi xong, cô không trở về ký túc xá mà ra khỏi cổng trường, đi thẳng đến trường cấp III trực thuộc Đại học Giang Kinh. Cổng trường đóng im ỉm, cổng sắt nhỏ bên cạnh cổng chính cũng đóng. Theo chỉ dẫn của cậu học sinh kia, Na Lan đi qua con đường nhỏ vòng đến cổng sau của trường. Quả nhiên thấy đèn thắp sáng trưng, bên chiếc xe tải chở bê-tông có vài công nhân đang làm việc. Cổng sau để mở.
Cô bước vào cổng sau rồi đi dưới bóng các hàng cây bên cạnh công trường, bước vào khu vườn trường yên tĩnh.
Nó quá yên tĩnh. Tại sao? Na Lan cảm thấy không chỉ có mình cô đang rảo bước trong bóng tối. Cô thậm chí nghe thấy những tiếng lạo xạo vọng ra từ các khóm cây.
Chợt thấy một bóng đen. Nhưng đó là một chú mèo hoang đi kiếm thức ăn.
Linh tính bỗng mách bảo một sự chẳng lành.
Khu văn phòng của trường cấp III là một tòa nhà năm tầng đồ sộ.
Na Lan bước đến cửa tầng trệt, đẩy cửa, cửa khóa chặt. Cô nhìn xung quanh, phát hiện ra một ô cửa sổ bị vỡ kính, mỗi cạnh chừng nửa mét, vẫn đang lởm chởm các mảnh kính nhọn sắc. người không thể chui lọt. Cô thò tay vào phía trong, sờ thấy cái chốt sắt của cảnh cửa, cô văn sang một bên thì mở được.
Cho đến lúc này, cô nhận thấy các chi tiết mà cậu học sinh kia miêu tả đều rất chuẩn. Sau này cậu ta viết truyện kinh dị chắc chắn sẽ áp đảo Tần Hoài của trường phái uyên ương hồ điệp.
Na Lan trèo qua cửa sổ, mùi xú uế bên trong xộc vào mũi, cô cố nín thở. Lần đầu tiên cô trèo cửa sổ vào nhà vệ sinh nam, mong sao đây cũng là lần cuối cùng. Ra khỏi nhà vệ sinh, cô mới dám thở, rồi bước lên tầng 3.
Hành lang, cầu thang đều tối om và yên tĩnh. Chân đi giày thể thao coi như không gây tiếng động, nhưng bước trong này lại nghe quá rõ. Cô tự nhủ ở đây không có người, mình chẳng phải lo ngại gì, vừa đi vừa hát cho đỡ sợ cũng không sao.
Cô bỗng nhận ra rằng có lẽ mình cần phải "lên gân" thật! Bóng tối có sức mạnh như muốn nuốt chửng ta, gây cho ta áp lực rất khó lường và không thể chuẩn bị trước về mặt tâm lý.
Thực ra bóng tối không đáng sợ, một mình đi trong bóng tối cũng không sợ, chỉ sợ ở đây còn một người nữa.
Cô không bật đèn vì ngại tổ bảo vệ chú ý. Cô mở ba lô lấy ra chiếc đèn pin, luồng ánh sáng rọi lên phía trên các cửa phòng ở hai bên: Tổ Toán, tổ Lý, phòng Chính trị, phòng Khảo thí... Phòng ngữ văn đây rồi.
Xoay núm cửa. Thấy không nhúc nhích, Na Lan bèn lục lấy chiếc chìa khóa mà cậu học sinh đưa cho, tra vào ổ và mở được ngay. Đúng là ổ khóa rất đơn giản.
Đứng trong căn phòng cũng tối ôm, Na Lan không nhận ra bàn nào là của Ninh Vũ Hân. Cô ta đã thôi việc thì hai chiếc bàn to kê giữa phòng chắc là của hai giáo viên khác. Cô lia đèn sang các bàn kê sát tường, nhìn thấy một chiếc bàn có bức ảnh Ninh Vũ Hân và hai người lớn tuổi, chắc là cha và mẹ cô. Nụ cười của ba người như phát sáng trong đêm.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, một thảm kịch không sao tưởng nổi!
Chiếc bàn sạch sẽ ngăn nắp, chứng tỏ mấy hôm nay không ai đụng đến. Bên công an nắm được quá trình công tác của Ninh Vũ Hân nhưng chắc không ngờ cô ấy đã nghỉ mà bàn làm việc vẫn còn ở đây.
Ngăn kéo hai bên bàn không khóa, Na Lan léo ngăn bên trái ra, soi đèn pin, có vài cuốn vở soạn bài trống trơn, một số vật dựng văn phòng, một lọ nước hoa, không cần mở ra cũng biết đó là mùi oải hương. Ngăn kéo bên phải là vài thứ quần áo: một quần bò, một áo phông dài tay, một mũ vải. Ngăn kéo bị khóa chính là ngăn ở chính giữa sát mặt bàn.
Na Lan lấy chiếc thẻ bơi nhà trường phát cho, lách vào khe phía trên rồi ấn xuống "tách" một cái, lôi được ngắn kéo ra. Bên trong chỉ có một thứ: sổ tay thời gian biểu các chuyến tàu hỏa Quảng Châu, in mùa hè năm nay. Có lẽ ở đây chẳng có bí mật gì. Nhưng tại sao thứ này phải khóa lại? Cô mở ra xem thì một mảnh giấy rơi xuống.
Một tấm vé tàu hỏa từ Giang Kinh đi Quảng Châu.
Soi đèn nhìn kỹ, đó là vé hôm kia, tức hôm sau ngày Ninh Vũ Hân chết.
Trước khi chết, Vũ Hân định đi thành phố hoa lệ ấy. Nếu thực hiện được, đương nhiên là tốt, né tránh những phiền hà của báo chí lá cải với bao chuyện thị phi.
Nhưng tại sao phải khóa tấm vé ở đây?
Na Lan lại giở cuốn sổ thời gian biểu tìm xem có gì lạ nữa không, thì nghe thấy tiếng xoay núm cửa văn phòng, rất khẽ. Tim cô đập dồn dập. Đúng thế, trong đêm tối không chỉ có một mình cô.
Cửa đang khóa, người ấy văn núm nhưng không mở được. Nếu xô cửa thì chỉ cần hai giây, nhưng tổ Bảo vệ sẽ biết ngay nếu họ chưa ngủ say. Nếu dùng cách chuyên nghiệp hơn để mở thứ khóa đơn giản này thì chỉ mất mười giây là cùng. Cửa đã mở, một bóng đen xuất hiện. Vì người ấy mặc đồ đen, hoàn toàn nhòa vào bóng tối nên thực ra cũng chẳng phải "bóng đen" nữa.
"Gã' ấy bước vào phòng, bước chân êm ru không một tiếng động. Đến lúc gà lên tiếng thì chắc cô gái Na Lan sẽ phải hối hận, lẽ ra không nên đến đây tìm các di vật, và hơn nữa là có thể "soi thấy" Ninh Vũ Hân.
Nhưng Na Lan không còn ở trong phòng nữa.
Gã soi đèn pin, nhìn thấy ngắn kéo của cái bàn kê sát tường đang mở. Gã bước lại, nhìn thấy tấm ảnh gia đình Vũ Hân. Khốn kiếp, ngăn kéo trống không!
Gã lia đèn pin khắp phòng, không thấy Na Lan nhưng nhìn thấy cái cái cửa!
Thì ta phòng này thông sang các phòng khác! Một bên phải, một bên trái. Có lẽ con bé kia chạy sang phòng liền kề rồi trốn mất. Gã bước vào cửa gần bàn làm việc của Vũ Hân, ngay sau đó nghe thấy tiếng mở cửa ở một nơi không xa.
Đúng là Na Lan đã sang phòng bên cạnh, đang chạy ra ngoài.
Gã rảo bước đuổi theo, tin rằng Na Lan không thể chạy thoát khỏi bản tay gã, đúng ra là bàn tay bọn họ. Đồng bọn của gã đang chờ ở cửa sổ nhà vệ sinh để đón lõng Na Lan.
Na Lan hồng hộc thở gấp, mải miết chạy trong bóng tối. Thoạt đầu đã sợ, bây giờ còn sợ gấp bội. Đây là lần đầu tiên trong đời cô biết đến cảm giác bị săn đuổi truy sát.
Cái gã đến "tìm Na Lan rất chuyên nghiệp, chân bước hay mở khóa đều nhanh và không tiếng động. Bây giờ đã đã chạy hết hành lang, ra đến cửa khu nhà.
Gã không lên tiếng, nhưng không hiểu vì sao Na Lan cảm thấy sự tự tin và uy lực trong từng bước chân: "Ngươi không thể thoát." Lẽ và chỉ vì một tấm vé tàu hỏa?
Nhưng khát vọng sinh tồn đã thay thế cho nỗi sợ hãi. Cô bình tĩnh, nhanh nhẹn quay lại theo lối cũ, chấp nhận ngửi mùi xú uế. Chắc cửa sổ kia vẫn mở.
Gã nghe thấy tiếng bước chân của Na Lan, thật nhanh nhẹn, thật xứng với một cô gái ham tập luyện. Khi đuổi theo đến cầu thang của khi nhà thì nghe thấy tiếng sập cửa "sầm" một tiếng, đúng là ở phía nhà vệ sinh. Con bé ấy đang quay lại lối cũ.
Gã chạy nhanh mấy bước, đến nhà vệ sinh nam. Cánh cửa còn đang khẽ rung, chứng tỏ con bé đã vào, có lẽ đã chạy đến cửa sổ.
Đẩy cửa, vào nhà vệ sinh. Không có ai. Chắc nó đã trèo qua cửa sổ, sa lưới đồng bọn của gã. Thật đáng tiếc, hai người đẹp Ninh Vũ Hân và Na Lan đều chóng vánh chung kết cục.
Gã đến trước cửa sổ thì thấy đồng bọn đang đứng trơ khấc, hình như không xảy ra chuyện gì.
Đúng là không xảy ra chuyện gì thật.
Na Lan không trở ra theo đường cũ.
Đồ khốn! Gã lầu bầu, quay người bước ra, rồi sang nhà vệ sinh nữ.
Cửa sổ mở toang, gã nhác thấy bóng Na Lan biến mất đằng cổng sau của trường.
Na Lan chạy ra khỏi cổng, nhìn thấy công trường bãi đỗ xe và nhìn thấy ánh sáng. Cô định thần, đã hơi yên tâm nhưng không giảm tốc độ. Cô lao vào khoảng tối, vòng qua công trường rồi vào con đường nhỏ. Ngoái lại nhìn không thấy ai bám theo, cô thở phào.
Nhưng cô không thể thở hít bình thường.
Vì đầu đường trước mặt có chiếc ô tô đang mở hết tốc lực phóng đến, nhằm thẳng vào cô. Đường hẹp chỉ đủ cho một chiếc ô tô chạy, một bên là tường bao của trường cấp III, bên kia là tường bao của tiểu khu, Na Lan hết cách lựa chọn.
Điều duy nhất cô làm được là quay đầu bỏ chạy, nhưng chiếc xe phóng quá nhanh, có lẽ cô chưa kịp chạy đến công trường thì đã biến thành oan hồn. Nhưng đâu còn thì giờ cân nhắc gì nữa, cô đành chạy như bay, thậm chí không kịp kêu cứu, mắt quan sát thật nhanh hai bên đường.
Chiếc xe ấy phóng nhanh hơn cô tưởng tượng, đèn pha chói mắt soi sáng con đường dẫn tới địa ngục. Chỉ trong chớp mắt Na Lan trở thành người bị hại của vụ đâm xe.
Nhưng đúng lúc nó tông vào cô thì cô biến mất.
Vào giây phút nguy cấp, Na Lan áp người vào bước tường của tiểu khu, nhân đà đang chạy cô tung mình lên bám lấy đầu tường.
Chiếc xe du lịch chạy xẹt qua người cô, tiếng bánh xe rít lên, phanh kít lại.
Xe dừng hẳn được thì Na Lan đã chạy về phía đầu đường. Chiếc xe chạy tiếp rồi quay đầu, nhưng đã muộn. Khi chiếc xe không biển số ấy quay trở lại đầu đường thì Na Lan đã biến vào đám đông người đi chơi tối trở về dưới ánh đèn nê-ông.
Suýt nữa thì mất mạng.
Đó là ý nghĩ đầu tiên của Na Lan sau khi nhịp tim chậm lại và tâm trạng đã bình tĩnh.
Mình đã làm gì? Kẻ nào muốn mình đi theo Ninh Vũ Hân? Vậy là cái chết đang rất nhanh tìm đến cô.
Kẻ nào đã tấn công mình? Hắn, hoặc bọn chúng, tại sao lại biết chuyến đi của mình tối nay? Chúng đã theo dõi, từng hành động của mình đều lọt vào tầm ngắm của chúng. Trước đây Ninh Vũ Hân theo dõi mình, bây giờ là bọn người hung ác đang bám theo mình.
Nghĩ đến cảnh có kẻ theo dõi mình trong bóng đêm, Na Lan thấy sởn gai ốc.
Cô lấy di động ra định kể với Ba Du Sinh về sự việc tối nay, nhưng lại do dự: mình nên nói thế nào? Cô hình dung anh sẽ căn vặn "Tại sao đêm hôm dám một mình đi vào văn phòng của họ, cô đã tìm thấy cái gì, sao dám mạo hiểm như vậy..."
Đúng, tại sao mình phải mạo hiểm như vậy?
Na Lan, ngươi hãy trở về ký túc xá làm xong bản luận văn tốt nghiệp, hãy quên gã Tần Hoài, đừng làm cái việc gọi là trợ lý ấy nữa.
Và ngồi mà chờ chết?
Lòng trĩu nặng, cô chưa thể bình tĩnh sau chuyện kinh hoàng vừa rồi, và hoàn toàn không còn cảm giác an toàn nữa. Đã có kẻ lẻn vào ký túc xá của cô, đã có kẻ giết hại Ninh Vũ Hân trước khi cô đến nơi, đã có kẻ đêm tối bám theo cô để "đánh cắp" và suýt sát hại cô.
Kết luận chỉ có một: cô phải biến mất.
Bơi xong, cô không trở về ký túc xá mà ra khỏi cổng trường, đi thẳng đến trường cấp III trực thuộc Đại học Giang Kinh. Cổng trường đóng im ỉm, cổng sắt nhỏ bên cạnh cổng chính cũng đóng. Theo chỉ dẫn của cậu học sinh kia, Na Lan đi qua con đường nhỏ vòng đến cổng sau của trường. Quả nhiên thấy đèn thắp sáng trưng, bên chiếc xe tải chở bê-tông có vài công nhân đang làm việc. Cổng sau để mở.
Cô bước vào cổng sau rồi đi dưới bóng các hàng cây bên cạnh công trường, bước vào khu vườn trường yên tĩnh.
Nó quá yên tĩnh. Tại sao? Na Lan cảm thấy không chỉ có mình cô đang rảo bước trong bóng tối. Cô thậm chí nghe thấy những tiếng lạo xạo vọng ra từ các khóm cây.
Chợt thấy một bóng đen. Nhưng đó là một chú mèo hoang đi kiếm thức ăn.
Linh tính bỗng mách bảo một sự chẳng lành.
Khu văn phòng của trường cấp III là một tòa nhà năm tầng đồ sộ.
Na Lan bước đến cửa tầng trệt, đẩy cửa, cửa khóa chặt. Cô nhìn xung quanh, phát hiện ra một ô cửa sổ bị vỡ kính, mỗi cạnh chừng nửa mét, vẫn đang lởm chởm các mảnh kính nhọn sắc. người không thể chui lọt. Cô thò tay vào phía trong, sờ thấy cái chốt sắt của cảnh cửa, cô văn sang một bên thì mở được.
Cho đến lúc này, cô nhận thấy các chi tiết mà cậu học sinh kia miêu tả đều rất chuẩn. Sau này cậu ta viết truyện kinh dị chắc chắn sẽ áp đảo Tần Hoài của trường phái uyên ương hồ điệp.
Na Lan trèo qua cửa sổ, mùi xú uế bên trong xộc vào mũi, cô cố nín thở. Lần đầu tiên cô trèo cửa sổ vào nhà vệ sinh nam, mong sao đây cũng là lần cuối cùng. Ra khỏi nhà vệ sinh, cô mới dám thở, rồi bước lên tầng 3.
Hành lang, cầu thang đều tối om và yên tĩnh. Chân đi giày thể thao coi như không gây tiếng động, nhưng bước trong này lại nghe quá rõ. Cô tự nhủ ở đây không có người, mình chẳng phải lo ngại gì, vừa đi vừa hát cho đỡ sợ cũng không sao.
Cô bỗng nhận ra rằng có lẽ mình cần phải "lên gân" thật! Bóng tối có sức mạnh như muốn nuốt chửng ta, gây cho ta áp lực rất khó lường và không thể chuẩn bị trước về mặt tâm lý.
Thực ra bóng tối không đáng sợ, một mình đi trong bóng tối cũng không sợ, chỉ sợ ở đây còn một người nữa.
Cô không bật đèn vì ngại tổ bảo vệ chú ý. Cô mở ba lô lấy ra chiếc đèn pin, luồng ánh sáng rọi lên phía trên các cửa phòng ở hai bên: Tổ Toán, tổ Lý, phòng Chính trị, phòng Khảo thí... Phòng ngữ văn đây rồi.
Xoay núm cửa. Thấy không nhúc nhích, Na Lan bèn lục lấy chiếc chìa khóa mà cậu học sinh đưa cho, tra vào ổ và mở được ngay. Đúng là ổ khóa rất đơn giản.
Đứng trong căn phòng cũng tối ôm, Na Lan không nhận ra bàn nào là của Ninh Vũ Hân. Cô ta đã thôi việc thì hai chiếc bàn to kê giữa phòng chắc là của hai giáo viên khác. Cô lia đèn sang các bàn kê sát tường, nhìn thấy một chiếc bàn có bức ảnh Ninh Vũ Hân và hai người lớn tuổi, chắc là cha và mẹ cô. Nụ cười của ba người như phát sáng trong đêm.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, một thảm kịch không sao tưởng nổi!
Chiếc bàn sạch sẽ ngăn nắp, chứng tỏ mấy hôm nay không ai đụng đến. Bên công an nắm được quá trình công tác của Ninh Vũ Hân nhưng chắc không ngờ cô ấy đã nghỉ mà bàn làm việc vẫn còn ở đây.
Ngăn kéo hai bên bàn không khóa, Na Lan léo ngăn bên trái ra, soi đèn pin, có vài cuốn vở soạn bài trống trơn, một số vật dựng văn phòng, một lọ nước hoa, không cần mở ra cũng biết đó là mùi oải hương. Ngăn kéo bên phải là vài thứ quần áo: một quần bò, một áo phông dài tay, một mũ vải. Ngăn kéo bị khóa chính là ngăn ở chính giữa sát mặt bàn.
Na Lan lấy chiếc thẻ bơi nhà trường phát cho, lách vào khe phía trên rồi ấn xuống "tách" một cái, lôi được ngắn kéo ra. Bên trong chỉ có một thứ: sổ tay thời gian biểu các chuyến tàu hỏa Quảng Châu, in mùa hè năm nay. Có lẽ ở đây chẳng có bí mật gì. Nhưng tại sao thứ này phải khóa lại? Cô mở ra xem thì một mảnh giấy rơi xuống.
Một tấm vé tàu hỏa từ Giang Kinh đi Quảng Châu.
Soi đèn nhìn kỹ, đó là vé hôm kia, tức hôm sau ngày Ninh Vũ Hân chết.
Trước khi chết, Vũ Hân định đi thành phố hoa lệ ấy. Nếu thực hiện được, đương nhiên là tốt, né tránh những phiền hà của báo chí lá cải với bao chuyện thị phi.
Nhưng tại sao phải khóa tấm vé ở đây?
Na Lan lại giở cuốn sổ thời gian biểu tìm xem có gì lạ nữa không, thì nghe thấy tiếng xoay núm cửa văn phòng, rất khẽ. Tim cô đập dồn dập. Đúng thế, trong đêm tối không chỉ có một mình cô.
Cửa đang khóa, người ấy văn núm nhưng không mở được. Nếu xô cửa thì chỉ cần hai giây, nhưng tổ Bảo vệ sẽ biết ngay nếu họ chưa ngủ say. Nếu dùng cách chuyên nghiệp hơn để mở thứ khóa đơn giản này thì chỉ mất mười giây là cùng. Cửa đã mở, một bóng đen xuất hiện. Vì người ấy mặc đồ đen, hoàn toàn nhòa vào bóng tối nên thực ra cũng chẳng phải "bóng đen" nữa.
"Gã' ấy bước vào phòng, bước chân êm ru không một tiếng động. Đến lúc gà lên tiếng thì chắc cô gái Na Lan sẽ phải hối hận, lẽ ra không nên đến đây tìm các di vật, và hơn nữa là có thể "soi thấy" Ninh Vũ Hân.
Nhưng Na Lan không còn ở trong phòng nữa.
Gã soi đèn pin, nhìn thấy ngắn kéo của cái bàn kê sát tường đang mở. Gã bước lại, nhìn thấy tấm ảnh gia đình Vũ Hân. Khốn kiếp, ngăn kéo trống không!
Gã lia đèn pin khắp phòng, không thấy Na Lan nhưng nhìn thấy cái cái cửa!
Thì ta phòng này thông sang các phòng khác! Một bên phải, một bên trái. Có lẽ con bé kia chạy sang phòng liền kề rồi trốn mất. Gã bước vào cửa gần bàn làm việc của Vũ Hân, ngay sau đó nghe thấy tiếng mở cửa ở một nơi không xa.
Đúng là Na Lan đã sang phòng bên cạnh, đang chạy ra ngoài.
Gã rảo bước đuổi theo, tin rằng Na Lan không thể chạy thoát khỏi bản tay gã, đúng ra là bàn tay bọn họ. Đồng bọn của gã đang chờ ở cửa sổ nhà vệ sinh để đón lõng Na Lan.
Na Lan hồng hộc thở gấp, mải miết chạy trong bóng tối. Thoạt đầu đã sợ, bây giờ còn sợ gấp bội. Đây là lần đầu tiên trong đời cô biết đến cảm giác bị săn đuổi truy sát.
Cái gã đến "tìm Na Lan rất chuyên nghiệp, chân bước hay mở khóa đều nhanh và không tiếng động. Bây giờ đã đã chạy hết hành lang, ra đến cửa khu nhà.
Gã không lên tiếng, nhưng không hiểu vì sao Na Lan cảm thấy sự tự tin và uy lực trong từng bước chân: "Ngươi không thể thoát." Lẽ và chỉ vì một tấm vé tàu hỏa?
Nhưng khát vọng sinh tồn đã thay thế cho nỗi sợ hãi. Cô bình tĩnh, nhanh nhẹn quay lại theo lối cũ, chấp nhận ngửi mùi xú uế. Chắc cửa sổ kia vẫn mở.
Gã nghe thấy tiếng bước chân của Na Lan, thật nhanh nhẹn, thật xứng với một cô gái ham tập luyện. Khi đuổi theo đến cầu thang của khi nhà thì nghe thấy tiếng sập cửa "sầm" một tiếng, đúng là ở phía nhà vệ sinh. Con bé ấy đang quay lại lối cũ.
Gã chạy nhanh mấy bước, đến nhà vệ sinh nam. Cánh cửa còn đang khẽ rung, chứng tỏ con bé đã vào, có lẽ đã chạy đến cửa sổ.
Đẩy cửa, vào nhà vệ sinh. Không có ai. Chắc nó đã trèo qua cửa sổ, sa lưới đồng bọn của gã. Thật đáng tiếc, hai người đẹp Ninh Vũ Hân và Na Lan đều chóng vánh chung kết cục.
Gã đến trước cửa sổ thì thấy đồng bọn đang đứng trơ khấc, hình như không xảy ra chuyện gì.
Đúng là không xảy ra chuyện gì thật.
Na Lan không trở ra theo đường cũ.
Đồ khốn! Gã lầu bầu, quay người bước ra, rồi sang nhà vệ sinh nữ.
Cửa sổ mở toang, gã nhác thấy bóng Na Lan biến mất đằng cổng sau của trường.
Na Lan chạy ra khỏi cổng, nhìn thấy công trường bãi đỗ xe và nhìn thấy ánh sáng. Cô định thần, đã hơi yên tâm nhưng không giảm tốc độ. Cô lao vào khoảng tối, vòng qua công trường rồi vào con đường nhỏ. Ngoái lại nhìn không thấy ai bám theo, cô thở phào.
Nhưng cô không thể thở hít bình thường.
Vì đầu đường trước mặt có chiếc ô tô đang mở hết tốc lực phóng đến, nhằm thẳng vào cô. Đường hẹp chỉ đủ cho một chiếc ô tô chạy, một bên là tường bao của trường cấp III, bên kia là tường bao của tiểu khu, Na Lan hết cách lựa chọn.
Điều duy nhất cô làm được là quay đầu bỏ chạy, nhưng chiếc xe phóng quá nhanh, có lẽ cô chưa kịp chạy đến công trường thì đã biến thành oan hồn. Nhưng đâu còn thì giờ cân nhắc gì nữa, cô đành chạy như bay, thậm chí không kịp kêu cứu, mắt quan sát thật nhanh hai bên đường.
Chiếc xe ấy phóng nhanh hơn cô tưởng tượng, đèn pha chói mắt soi sáng con đường dẫn tới địa ngục. Chỉ trong chớp mắt Na Lan trở thành người bị hại của vụ đâm xe.
Nhưng đúng lúc nó tông vào cô thì cô biến mất.
Vào giây phút nguy cấp, Na Lan áp người vào bước tường của tiểu khu, nhân đà đang chạy cô tung mình lên bám lấy đầu tường.
Chiếc xe du lịch chạy xẹt qua người cô, tiếng bánh xe rít lên, phanh kít lại.
Xe dừng hẳn được thì Na Lan đã chạy về phía đầu đường. Chiếc xe chạy tiếp rồi quay đầu, nhưng đã muộn. Khi chiếc xe không biển số ấy quay trở lại đầu đường thì Na Lan đã biến vào đám đông người đi chơi tối trở về dưới ánh đèn nê-ông.
Suýt nữa thì mất mạng.
Đó là ý nghĩ đầu tiên của Na Lan sau khi nhịp tim chậm lại và tâm trạng đã bình tĩnh.
Mình đã làm gì? Kẻ nào muốn mình đi theo Ninh Vũ Hân? Vậy là cái chết đang rất nhanh tìm đến cô.
Kẻ nào đã tấn công mình? Hắn, hoặc bọn chúng, tại sao lại biết chuyến đi của mình tối nay? Chúng đã theo dõi, từng hành động của mình đều lọt vào tầm ngắm của chúng. Trước đây Ninh Vũ Hân theo dõi mình, bây giờ là bọn người hung ác đang bám theo mình.
Nghĩ đến cảnh có kẻ theo dõi mình trong bóng đêm, Na Lan thấy sởn gai ốc.
Cô lấy di động ra định kể với Ba Du Sinh về sự việc tối nay, nhưng lại do dự: mình nên nói thế nào? Cô hình dung anh sẽ căn vặn "Tại sao đêm hôm dám một mình đi vào văn phòng của họ, cô đã tìm thấy cái gì, sao dám mạo hiểm như vậy..."
Đúng, tại sao mình phải mạo hiểm như vậy?
Na Lan, ngươi hãy trở về ký túc xá làm xong bản luận văn tốt nghiệp, hãy quên gã Tần Hoài, đừng làm cái việc gọi là trợ lý ấy nữa.
Và ngồi mà chờ chết?
Lòng trĩu nặng, cô chưa thể bình tĩnh sau chuyện kinh hoàng vừa rồi, và hoàn toàn không còn cảm giác an toàn nữa. Đã có kẻ lẻn vào ký túc xá của cô, đã có kẻ giết hại Ninh Vũ Hân trước khi cô đến nơi, đã có kẻ đêm tối bám theo cô để "đánh cắp" và suýt sát hại cô.
Kết luận chỉ có một: cô phải biến mất.