Chương 11
Sờ đống y phục trên tay ta bỗng nảy ra một ý. Đống y phục thượng đẳng này bán đi cũng được một số tiền không ít đâu. Mấy ngày sắp tới ta có thể ăn chơi thoải mái ở Cửu Trùng Thiên rồi. Ta mang theo tính toán bước vào Trạc Thanh cung.
- Mới đó mà đã mua nhiều đồ như vậy rồi hả?
Phượng Hoàng đứng chắp tay sau lưng. Cả mặt lẫn giọng nói đều không để lộ tí cảm xúc nào. Không biết là mừng hay giận.
- Không phải ta mua là Thanh Duy thượng thần cho ta. Ngài ấy còn khen ta đẹp cơ!
Ta hồ hởi khoe.
Lông mày Phượng Hoàng nhướng lên, đầy kích động.
- Khụ, con mắt của thúc phụ quả là hơn người!
- Đúng vậy, đúng vậy. Có biết bao người nhưng chỉ có ngài ấy mới tinh tường nhìn ra vẻ đẹp tiềm ẩn của ta. Thượng thần là người vô cùng phi phàm đấy.
Ta tán dương thượng thần hết lời. Còn Phượng Hoàng lại bày ra dáng vẻ không biết nói gì. Không có gì để nói cũng đúng. Hắn vừa khen thượng thần ta cũng vừa tán dương ngài ấy chẳng lẽ lại khen thêm lần nữa à? Khen đi khen lại cũng dưa thừa. Thôi, chuyển chủ đề khác.
- Điện hạ, người sắp xếp cho tiểu tiên ở đâu vậy?
Lúc nãy quên khuấy mất đổi xưng hô. Ta đang ở Cửu Trùng Thiên không phải là Long tộc. Không thể bỗ bã được.
Ở Long tộc dù ta có đắc tội với ai đi nữa ít nhất còn có Long Vương chống lưng còn ở đây ta quen mỗi Phượng Hoàng, đắc tội với hắn thì biết tìm ai được.
- Căn phòng phía tây cạnh cây lê sau đại sảnh.
Ta thấy Phượng Hoàng định gọi ai đấy nhưng nhìn quanh chẳng có ai nên đành bảo ta.
- Ngươi đi theo ta.
Không có người sai nên mới miễn cưỡng làm người dẫn đường cho ta chứ gì. Tuy nghĩ thế nhưng ta vẫn ngoan ngoãn như con mèo nhỏ đi theo hắn.
Căn phòng hắn phân cho ta phải miêu tả thế nào nhỉ? Nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Nói ngăn nắp không ngăn nắp. Nói lộn xộn lại không lộn xộn. Nói thiếu thốn không thiếu thốn nhưng nói đầy đủ cũng chẳng đầy đủ. Tựu chung lại cái gì cũng tầm tầm so với phòng ở Long cung thì không tốt bằng.
Nhưng ta không quan trọng hóa vấn đề này nên đem mấy bộ đồ trên tay ra trưng bày trong phòng. Cầm mãi cũng mỏi tay. Bày biện được một lúc, ta mới phát hiện Phượng Hoàng vẫn còn ở trong phòng và điểm mấu chốt là hắn nhìn ta chằm chằm.
- Điện hạ có gì dạy bảo ạ?
Ta bắt chiếc y đúc giọng của thị tì mà trước đây quen biết ngoãn ngoãn lễ phép.
- Ngươi định mặc mấy bộ đó hả?
Ta thấy ánh mắt Phượng Hoàng nhìn ta có vẻ kì quái nhưng còn kỳ quái ở chỗ nào thì ta tạm thời chưa lí giải được.
- Không phải, ta đang xem xem giá nào phù hợp với chúng.
Ta phải so sánh xem bộ nào đẹp hơn bộ nào mà lên giá cho hợp lí sau đó mới cân nhắc đem bán để có lời chứ. À mà Cửu Trùng Thiên bán đồ ở chỗ nào nhỉ?
- Điện hạ, người có biết bán đồ ở đâu không?
Ta để ý thấy sắc mặt của Phượng Hoàng tốt lên như thể thở phào vì thoát được tra tấn (mãi sau này ta mới biết bởi vì hắn sợ ta mặc xấu ảnh hưởng đến con mắt thẩm mĩ của hắn nên mới có vẻ mặt ấy. Nhưng đấy là chuyện của sau mày còn bây giờ ta vẫn chưa biết gì).
- Chưa tìm hiểu.
Ý hắn là không biết. Cũng phải, đường đường là con trai Thiên đế thì lo gì thiếu tiền tiêu.
- Ngươi thiếu tiền à?
Hắn hỏi ta.
Ta suy nghĩ một lát rồi thận trọng trả lời.
- Thưa điện hạ, có hơi ít.
Trước kia ở Long tộc ta chưa bao giờ lo thiếu tiền bởi ta toàn mua chịu. Thiếu đâu bảo họ đến long cung mà đòi. Long Vương thúc thúc chưa bao giờ tiếc tiền với ta cả. Còn ở Cửu Trùng Thiên này, Phượng Hoàng có hào phóng với ta như vậy không thì ta không biết. Cho nên xét theo tình hình thực tại thì trong người ta chỉ còn đúng hai hào.
- Chỗ ta còn thiếu một thư đồng. Nếu ngươi rảnh thì qua làm đi. Đương nhiên, sẽ không để ngươi làm không công.
Phượng Hoàng không nặng không nhẹ đưa ra đề nghị. Hình như lúc nào hắn cũng rất bình tĩnh, thong dong.
Đây cũng là một ý hay đấy. Ta đây đang ở nhờ nhà của Phượng Hoàng, cũng không thể làm khách ăn không ngồi rồi mãi trong cung của hắn, cũng phải có việc gì đấy làm cho đỡ buồn chán chứ. Thế là ta vui vẻ nhận lời.
- Được thôi.
Ăn ở, tiền bạc ta chẳng còn gì phải lo nữa.
Trước khi đi Phượng Hoàng còn căn dặn.
- Không có người ngoài khỏi cần õng ẹo nịnh nọt gọi “điện hạ” làm gì. Nghe chối tai quá. Trước xưng hô thế nào thì cứ thế ấy.
Ta đáp “vâng” ngọt xớt. Lệnh như nào thì ta cứ thế ấy mà làm.
- ----------
Sáng tinh mơ hôm sau.
Ta gật gà gật gù ngồi chồm hỗm trước cửa phòng Phượng Hoàng. Tại hôm qua không hỏi cho rõ làm thư đồng là làm từ giờ nào đến giờ nào nên giờ mới phải trầu chực như thế này đây.
Tìm được phòng của hắn cũng đâu có dễ gì. Ta vừa mới chân ướt chân ráo đến, mù đường mù lối, sớm mơ mắt đã phải mặt dày hỏi người ta. May mà vị tiên hữu đấy cũng dậy sớm (hình như do có việc gì đấy chưa làm) chứ không ta lại phải vứt mặt mũi qua một bên đi gõ cửa phòng người ta để hỏi.
Ta cứ ngửa lên lại gật xuống ngửa lên lại gật xuống như giã gạo. Ta ngồi đây được bao lâu rồi nhỉ? Một canh hay nửa canh? Không biết nữa! Ta đang mơ màng tính toán thời gian thì bị đá một phát, người đá ta rất không khách khí.
- Mới sáng sớm ngươi ngồi đây làm gì? Định trộm hả?
Ta vốn đã không giữ vững thăng bằng, nhờ có cú đá của Phượng Hoàng liền nằm ra đất luôn. Tuy không đau nhưng cũng tiện đà ăn vạ.
- Ui da, eo của ta, mông của ta, mặt của ta, xương cốt của ta. Đường đường là nhị điện hạ của thiên tộc sao lại có thể ra tay độc ác với kẻ hầu người hạ như thế? Ngươi phải đền bù! Nhất định phải đền bù tổn hại thể chất và tinh thần cho ta!
Phượng Hoàng khinh khỉnh nhìn ta diễn trò một hồi sau đó bình thản phán.
- Thành sự thì chưa thấy đâu ăn vạ thì tài. Có phải ta nên đem ngươi thanh lí không nhỉ?
- Không cần, không cần thanh lí.
Ta co đầu rụt cổ bày ra bộ dạng ngoan ngoãn nhu thuận.
- Tiểu nhân biết sai rồi.
- Sáng ra ngươi ngồi đây làm gì?
Phượng Hoàng hỏi lại.
Lần này ta ngoan ngoãn nói hết nỗi lòng của mình cho Phượng Hoàng nghe. Hắn nghe xong chắc cũng hiểu được nỗi khổ tâm cũng như trách nhiệm của ta với công việc.
- Từ mai ngươi cứ ở thư phòng đợi ta từ…
Ta dỏng tai lên nghe phân công công việc thì đột nhiên Phượng Hoàng đảo mắt, khóe môi khẽ nhếch sau đó đảo đầu lưỡi.
- Ta thấy tinh thần trách nhiệm của ngươi rất tốt. Từ mai cứ thế mà phát huy.
Ta nghệt mặt. Cứ thế mà phát huy? Cứ như hôm nay mà lám á? Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi đến mức ngày ngày canh cửa cho ngươi ngủ à? Cố ý đúng không? Ta đắc tội với ngươi hồi nào hả?
Đợi khi ta phản ứng lại thì hắn đã bỏ ta một đoạn xa lại còn lên giọng kêu ta “Nhanh lên”. Đúng là đáng ghét.
Làm thư đồng cho Phượng Hoàng được thời gian ta đúc kết được rằng thư đồng chính là kẻ làm chân sai vặt bưng trà rót nước gọi dạ bảo vâng. Việc chính tính ra thì không nhiều nhưng việc vặt lại nhan nhản.
Có một việc khiến ta vô cùng hiếu kì là trong Trạc Thanh cung này không có nữ nhân. Đến một tiểu tiên nga cũng không có. Phải nói là tiên nữ trong cung của Phượng Hoàng hiếm như mò kim đáy bể mà ta lại chính là chiếc kim hiếm có khó tìm ấy. Lần đầu tiên trong đời ta thấy mình đặc biệt đến thế.
- Mới đó mà đã mua nhiều đồ như vậy rồi hả?
Phượng Hoàng đứng chắp tay sau lưng. Cả mặt lẫn giọng nói đều không để lộ tí cảm xúc nào. Không biết là mừng hay giận.
- Không phải ta mua là Thanh Duy thượng thần cho ta. Ngài ấy còn khen ta đẹp cơ!
Ta hồ hởi khoe.
Lông mày Phượng Hoàng nhướng lên, đầy kích động.
- Khụ, con mắt của thúc phụ quả là hơn người!
- Đúng vậy, đúng vậy. Có biết bao người nhưng chỉ có ngài ấy mới tinh tường nhìn ra vẻ đẹp tiềm ẩn của ta. Thượng thần là người vô cùng phi phàm đấy.
Ta tán dương thượng thần hết lời. Còn Phượng Hoàng lại bày ra dáng vẻ không biết nói gì. Không có gì để nói cũng đúng. Hắn vừa khen thượng thần ta cũng vừa tán dương ngài ấy chẳng lẽ lại khen thêm lần nữa à? Khen đi khen lại cũng dưa thừa. Thôi, chuyển chủ đề khác.
- Điện hạ, người sắp xếp cho tiểu tiên ở đâu vậy?
Lúc nãy quên khuấy mất đổi xưng hô. Ta đang ở Cửu Trùng Thiên không phải là Long tộc. Không thể bỗ bã được.
Ở Long tộc dù ta có đắc tội với ai đi nữa ít nhất còn có Long Vương chống lưng còn ở đây ta quen mỗi Phượng Hoàng, đắc tội với hắn thì biết tìm ai được.
- Căn phòng phía tây cạnh cây lê sau đại sảnh.
Ta thấy Phượng Hoàng định gọi ai đấy nhưng nhìn quanh chẳng có ai nên đành bảo ta.
- Ngươi đi theo ta.
Không có người sai nên mới miễn cưỡng làm người dẫn đường cho ta chứ gì. Tuy nghĩ thế nhưng ta vẫn ngoan ngoãn như con mèo nhỏ đi theo hắn.
Căn phòng hắn phân cho ta phải miêu tả thế nào nhỉ? Nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Nói ngăn nắp không ngăn nắp. Nói lộn xộn lại không lộn xộn. Nói thiếu thốn không thiếu thốn nhưng nói đầy đủ cũng chẳng đầy đủ. Tựu chung lại cái gì cũng tầm tầm so với phòng ở Long cung thì không tốt bằng.
Nhưng ta không quan trọng hóa vấn đề này nên đem mấy bộ đồ trên tay ra trưng bày trong phòng. Cầm mãi cũng mỏi tay. Bày biện được một lúc, ta mới phát hiện Phượng Hoàng vẫn còn ở trong phòng và điểm mấu chốt là hắn nhìn ta chằm chằm.
- Điện hạ có gì dạy bảo ạ?
Ta bắt chiếc y đúc giọng của thị tì mà trước đây quen biết ngoãn ngoãn lễ phép.
- Ngươi định mặc mấy bộ đó hả?
Ta thấy ánh mắt Phượng Hoàng nhìn ta có vẻ kì quái nhưng còn kỳ quái ở chỗ nào thì ta tạm thời chưa lí giải được.
- Không phải, ta đang xem xem giá nào phù hợp với chúng.
Ta phải so sánh xem bộ nào đẹp hơn bộ nào mà lên giá cho hợp lí sau đó mới cân nhắc đem bán để có lời chứ. À mà Cửu Trùng Thiên bán đồ ở chỗ nào nhỉ?
- Điện hạ, người có biết bán đồ ở đâu không?
Ta để ý thấy sắc mặt của Phượng Hoàng tốt lên như thể thở phào vì thoát được tra tấn (mãi sau này ta mới biết bởi vì hắn sợ ta mặc xấu ảnh hưởng đến con mắt thẩm mĩ của hắn nên mới có vẻ mặt ấy. Nhưng đấy là chuyện của sau mày còn bây giờ ta vẫn chưa biết gì).
- Chưa tìm hiểu.
Ý hắn là không biết. Cũng phải, đường đường là con trai Thiên đế thì lo gì thiếu tiền tiêu.
- Ngươi thiếu tiền à?
Hắn hỏi ta.
Ta suy nghĩ một lát rồi thận trọng trả lời.
- Thưa điện hạ, có hơi ít.
Trước kia ở Long tộc ta chưa bao giờ lo thiếu tiền bởi ta toàn mua chịu. Thiếu đâu bảo họ đến long cung mà đòi. Long Vương thúc thúc chưa bao giờ tiếc tiền với ta cả. Còn ở Cửu Trùng Thiên này, Phượng Hoàng có hào phóng với ta như vậy không thì ta không biết. Cho nên xét theo tình hình thực tại thì trong người ta chỉ còn đúng hai hào.
- Chỗ ta còn thiếu một thư đồng. Nếu ngươi rảnh thì qua làm đi. Đương nhiên, sẽ không để ngươi làm không công.
Phượng Hoàng không nặng không nhẹ đưa ra đề nghị. Hình như lúc nào hắn cũng rất bình tĩnh, thong dong.
Đây cũng là một ý hay đấy. Ta đây đang ở nhờ nhà của Phượng Hoàng, cũng không thể làm khách ăn không ngồi rồi mãi trong cung của hắn, cũng phải có việc gì đấy làm cho đỡ buồn chán chứ. Thế là ta vui vẻ nhận lời.
- Được thôi.
Ăn ở, tiền bạc ta chẳng còn gì phải lo nữa.
Trước khi đi Phượng Hoàng còn căn dặn.
- Không có người ngoài khỏi cần õng ẹo nịnh nọt gọi “điện hạ” làm gì. Nghe chối tai quá. Trước xưng hô thế nào thì cứ thế ấy.
Ta đáp “vâng” ngọt xớt. Lệnh như nào thì ta cứ thế ấy mà làm.
- ----------
Sáng tinh mơ hôm sau.
Ta gật gà gật gù ngồi chồm hỗm trước cửa phòng Phượng Hoàng. Tại hôm qua không hỏi cho rõ làm thư đồng là làm từ giờ nào đến giờ nào nên giờ mới phải trầu chực như thế này đây.
Tìm được phòng của hắn cũng đâu có dễ gì. Ta vừa mới chân ướt chân ráo đến, mù đường mù lối, sớm mơ mắt đã phải mặt dày hỏi người ta. May mà vị tiên hữu đấy cũng dậy sớm (hình như do có việc gì đấy chưa làm) chứ không ta lại phải vứt mặt mũi qua một bên đi gõ cửa phòng người ta để hỏi.
Ta cứ ngửa lên lại gật xuống ngửa lên lại gật xuống như giã gạo. Ta ngồi đây được bao lâu rồi nhỉ? Một canh hay nửa canh? Không biết nữa! Ta đang mơ màng tính toán thời gian thì bị đá một phát, người đá ta rất không khách khí.
- Mới sáng sớm ngươi ngồi đây làm gì? Định trộm hả?
Ta vốn đã không giữ vững thăng bằng, nhờ có cú đá của Phượng Hoàng liền nằm ra đất luôn. Tuy không đau nhưng cũng tiện đà ăn vạ.
- Ui da, eo của ta, mông của ta, mặt của ta, xương cốt của ta. Đường đường là nhị điện hạ của thiên tộc sao lại có thể ra tay độc ác với kẻ hầu người hạ như thế? Ngươi phải đền bù! Nhất định phải đền bù tổn hại thể chất và tinh thần cho ta!
Phượng Hoàng khinh khỉnh nhìn ta diễn trò một hồi sau đó bình thản phán.
- Thành sự thì chưa thấy đâu ăn vạ thì tài. Có phải ta nên đem ngươi thanh lí không nhỉ?
- Không cần, không cần thanh lí.
Ta co đầu rụt cổ bày ra bộ dạng ngoan ngoãn nhu thuận.
- Tiểu nhân biết sai rồi.
- Sáng ra ngươi ngồi đây làm gì?
Phượng Hoàng hỏi lại.
Lần này ta ngoan ngoãn nói hết nỗi lòng của mình cho Phượng Hoàng nghe. Hắn nghe xong chắc cũng hiểu được nỗi khổ tâm cũng như trách nhiệm của ta với công việc.
- Từ mai ngươi cứ ở thư phòng đợi ta từ…
Ta dỏng tai lên nghe phân công công việc thì đột nhiên Phượng Hoàng đảo mắt, khóe môi khẽ nhếch sau đó đảo đầu lưỡi.
- Ta thấy tinh thần trách nhiệm của ngươi rất tốt. Từ mai cứ thế mà phát huy.
Ta nghệt mặt. Cứ thế mà phát huy? Cứ như hôm nay mà lám á? Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi đến mức ngày ngày canh cửa cho ngươi ngủ à? Cố ý đúng không? Ta đắc tội với ngươi hồi nào hả?
Đợi khi ta phản ứng lại thì hắn đã bỏ ta một đoạn xa lại còn lên giọng kêu ta “Nhanh lên”. Đúng là đáng ghét.
Làm thư đồng cho Phượng Hoàng được thời gian ta đúc kết được rằng thư đồng chính là kẻ làm chân sai vặt bưng trà rót nước gọi dạ bảo vâng. Việc chính tính ra thì không nhiều nhưng việc vặt lại nhan nhản.
Có một việc khiến ta vô cùng hiếu kì là trong Trạc Thanh cung này không có nữ nhân. Đến một tiểu tiên nga cũng không có. Phải nói là tiên nữ trong cung của Phượng Hoàng hiếm như mò kim đáy bể mà ta lại chính là chiếc kim hiếm có khó tìm ấy. Lần đầu tiên trong đời ta thấy mình đặc biệt đến thế.