Chương 14
- Không phải giải khuây, là học tập.
Phượng Hoàng ngạc nhiên quan sát ta một lượt như thể muốn nhìn thấu tâm can ta luôn ấy.
Nhắc đến chữa “học” sẵn tiện ta hỏi đến một vấn đề mà trước đây Phượng Hoàng đã hứa với ta.
- Nè, Phượng Hoàng bao giờ ngươi mới chịu dạy ta pháp thuật thế?
Rõ ràng đã hứa với người ta mà mãi chẳng thấy làm.
- Ta có lòng tìm cho ngươi mấy cuốn sách chỉ bảo cách tu luyện. Nhưng xét thấy người nào đó đã tự tìm được một người thầy cao siêu nào đó mà bái sư học nghệ thì mấy cuốn sách của ta chắc cũng không cần nữa đâu.
- Cần, cần lắm chứ?
Ta nhanh nhảu lên tiếng. Sao lại không cần được. Cái thượng thần dạy cho ta có phải là pháp thuật đâu. Ta nhìn Phượng Hoàng với ánh mắt long lanh. Hí hửng chìa tay ra như thể mong chờ nhận quà.
Trong phút chốc ta thấy khóe môi Phượng Hoàng cong lên. Nhưng khoảnh khắc này diễn ra nhanh quá nên ta cũng không rõ là mình có nhìn nhầm không nữa?
- Để trong thư phòng, tự lấy đi.
Rõ ràng là một câu chẳng văn vẻ gì, sao ta lại nghe ra tia dịu dàng cộng với vui vẻ đâu đó nhỉ? Phải chăng do tâm trạng ta tốt nên cái gì cũng tươi đẹp?
- Chỗ nào không hiểu thì hỏi ta.
Câu nói của Phượng Hoàng gọi giật ta về thực tại. Vì bị dòng suy tư làm đứt đoạn nên phải mất một lát ta mới hiểu mà đáp lại cái “ừ” sau đó liền chạy đi lấy sách.
Phượng Hoàng bảo ta chỗ nào không hiểu thì hỏi hắn nhưng có lẽ không cần hỏi cũng được bởi chưa gì hắn đã giảng một lèo hết nửa cuốn. Ta bên cạnh nghe hắn giảng giải. Mới đầu còn thấy hứng thú nhưng càng nghe càng chán. Mấy cái này ta đã học thuộc lòng hết từ lâu rồi còn đâu. Hóa ra pháp thuật học ở Long tộc và Cửu Trùng Thiên cũng chẳng khác nhau là bao.
Ta chống tay lên cằm ngắm Phượng Hoàng giảng bài. Nhưng một lát sau đó liền đổi từ ngắm sang ngủ. Trong lúc gật gù tự dưng ta bị hụt (có lẽ do trượt tay) khiến ta choàng tỉnh trong tư thế mặt rơi tự do xuống mặt bàn.
Ngỡ tưởng sẽ bị đập một cái đau điếng nhưng may thay có một bàn tay đưa ra kịp thời đỡ lấy mặt ta. Chủ nhân bàn tay đó không ai khác chính là Phượng Hoàng. Ta nhìn hắn đầy cảm kích.
- Cảm ơn ngươi nhiều nhé Phượng Hoàng. Thật ra ta sợ đau lắm, sau này nếu ngươi có khó khăn gì cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngươi hết mình.
Ta chân thành là thế, ấy vậy mà tên đó lại nhìn ta bằng nửa con mắt, cất cái giọng vô cùng đáng ghét.
- Dựa vào ngươi thì giúp được gì? Nhát gan, ham sống sợ chết, tu vi lẹt đẹt, nói thử xem ngươi có thể giúp được những việc gì?
Ta há hốc mồm nghe hắn chê bai mà không phản bác tiếng nào bởi những gì hắn nói đều đúng mới khổ! Bực tức không có nơi mà xả.
- Cầm về mai ta kiểm tra xem ngươi nghe hiểu được mấy phần.
Ta hậm hực ôm sách về trước khi rời đi còn phồng má thể hiện thái độ bất mãn với Phượng Hoàng.
Ta vốn định chong đèn đọc sách hết đêm nhưng chẳng ngờ giở tới giở lui lại toàn những cái đã học qua thậm chí có thể nói là không có quyển nào mà ta không đọc làu làu.
Để đạt được cảnh giới này thì ta phải cảm ơn Long Vương thúc thúc và hai vị hoàng tử Long tộc của ta. Cứ hễ lần nào ta mắc lỗi là lại bị phạt. Hơn nữa nhiều khi chỉ cần tâm trạng của họ mà tệ ta cũng bị phạt chép sách nốt mà không phạt chép sách thì cũng là học thuộc lòng.
Vì vậy cho nên sách tu luyện pháp thuật ta học thuộc vô số chỉ có điều học thuộc là việc của học thuộc còn tu luyện lại là chuyện của tu luyện. Nói trắng ra là học không đi đôi với hành.
Thuộc thì cũng đã thuộc mất rồi còn gì mà đọc với chả học nữa, chính vì thế nên kế hoạch dùi kinh mài sử của ta đành tan tành.
Hôm sau, ta theo chân Phượng Hoàng tới quân doanh. Đừng tưởng bình thường Phượng Hoàng thong thả, ung dung mà lầm tưởng hắn chỉ là quan văn không thôi.
Lúc huấn luyện cho binh sĩ hắn cực kì nghiêm túc chỉ bảo đâu ra đó, thần thái uy phong giống hệt một đại tướng xung trận khiến ta phải chấn động.
Nhìn các tướng sĩ mải mê tập luyện, nhiệt huyết trong người ta cũng theo đó mà sôi lên. Hừng hực khí thế chiến đấu. Trong lúc bốc đồng ta liền xin Phượng Hoàng cho mình thử lên sàn tỉ thí. Phượng Hoàng nghe xong cái đề nghị của ta lông mày khẽ nhếch lên, khoanh tay trước ngực cười nhạt. Giọng điệu thì mang theo phần vui đùa.
- Ta thấy trước khi cho ngươi ra trận cũng phải kiểm tra qua một chút chứ nhỉ? Lỡ như ngươi lên trên đó mà đến nửa chiêu cũng không đỡ được thì người làm chủ như ta cũng thấy mất mặt thay ngươi. À phải rồi, đã là tỉ thí thì không có chuyện kêu cứu ngang chừng đâu.
Tên này, lúc nào cũng dìm ta xuống là sao? Khí thế của ta đang cao trào là thế mà bị hắn nói cho ba câu liền như ngọn đèn trước gió, lung la lung lay không biết vụt tắt lúc nào.
- Kiểm tra thì kiểm tra.
Nói rồi ta liền phô hết tài năng rèn luyện bấy lâu nay. Mười dặm quân doanh liền xuất hiện phi phi yên vũ (mưa bay lất phất). Lần này đến cả Phượng Hoàng cũng phải ngạc nhiên khiến ta dương dương tự đắc. Xem thường ta mãi đi. Sao nào, đã sáng mắt ra chưa?
- Ngươi là ai? Trong bát hoang ngoại trừ Thủy Thần có thể tùy ý thao túng nhược thủy thì chỉ có hoàng thất Long tộc là có thể hô mưa, rốt cuộc ngươi là ai?
Tự dưng hắn siết chặt đến nỗi xương bả vai tưởng chừng như bị bóp nát luôn.
- Đau, đau!
Ta vùng ra nhưng mà không được. Hắn dùng lực mạnh quá.
Ta là ai ấy hả? Nói hết cho hắn biết rồi còn gì? Ta tên Thu Nguyệt nguyên thân là một con rùa, còn gì nữa đâu?
Hay là đang nói đến chuyện ta được Long Vương nhận nuôi? Chẳng qua cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu ở Thủy cung thôi mà, có gì khác biệt. Có nên nói không nhỉ? Nói ra rồi hắn có đem ta trả về cho Long Vương thúc thúc không? Lỡ hắn đem ta trả về Thủy cung thật thì sao? Ta không muốn về đâu.
Thôi chết! Ta quên khuấy mất lời dạy của Huân thúc, lỡ phô ra cho Phượng Hoàng thấy mất rồi! Thúc ấy cấm ta không được sử dụng cái tài gọi mưa bay bay trước mặt người khác.
Theo như những gì ta biết, ngoài thủy thần và hoàng thất Long tộc thì chẳng có người nào có khả năng hô mưa.
Thủy thần là thượng thần quản lí ti thủy nên những gì liên quan đến nước đối với ông ấy chỉ là chuyện nhỏ. Gọi mưa đối với ông ấy chỉ là một cái búng tay không hề tốn chút sức lực nào. Còn với hoàng thất Long tộc gọi mưa cũng chẳng phải quá khó nhưng chắc mất nhiều sức hơn thủy thần. Bởi hoàng thất Long tộc không phải từ khi sinh ra đã có thể gọi mưa, để làm được điều này thì phải trải qua một quá trình rèn luyện tích lũy nhất định mới có và sử dụng được. Ngoài ra phạm vi mưa càng lớn thì càng tốn nhiều linh lực.
Còn về bản thân ta thì hơi đặc biệt một xíu. Ta chẳng phải Thủy Thần cũng chẳng phải hoàng thất Long tộc càng chẳng trải qua rèn luyện tích lũy gì nhưng vẫn tạo ra được những hạt mưa bay bay. Khả năng này cũng chỉ là vô tình được ta phát hiện ra mà thôi.
Suốt quãng thời gian bốn bể là nhà cùng Minh Nhật ca, rượt đuổi là chuyện không tránh khỏi. Nhiều lần bị truy đuổi trong đầu ta chỉ có một ý niệm “mưa đi, mưa đi, ông trời làm ơn cho mưa đi” bởi có mưa thì khả năng bọn ta thoát khỏi cảnh truy sát sẽ cao hơn. Và lần nào cũng có mưa thật nhưng chỉ tiếc là mưa lất phất, có cũng như không.
Phượng Hoàng ngạc nhiên quan sát ta một lượt như thể muốn nhìn thấu tâm can ta luôn ấy.
Nhắc đến chữa “học” sẵn tiện ta hỏi đến một vấn đề mà trước đây Phượng Hoàng đã hứa với ta.
- Nè, Phượng Hoàng bao giờ ngươi mới chịu dạy ta pháp thuật thế?
Rõ ràng đã hứa với người ta mà mãi chẳng thấy làm.
- Ta có lòng tìm cho ngươi mấy cuốn sách chỉ bảo cách tu luyện. Nhưng xét thấy người nào đó đã tự tìm được một người thầy cao siêu nào đó mà bái sư học nghệ thì mấy cuốn sách của ta chắc cũng không cần nữa đâu.
- Cần, cần lắm chứ?
Ta nhanh nhảu lên tiếng. Sao lại không cần được. Cái thượng thần dạy cho ta có phải là pháp thuật đâu. Ta nhìn Phượng Hoàng với ánh mắt long lanh. Hí hửng chìa tay ra như thể mong chờ nhận quà.
Trong phút chốc ta thấy khóe môi Phượng Hoàng cong lên. Nhưng khoảnh khắc này diễn ra nhanh quá nên ta cũng không rõ là mình có nhìn nhầm không nữa?
- Để trong thư phòng, tự lấy đi.
Rõ ràng là một câu chẳng văn vẻ gì, sao ta lại nghe ra tia dịu dàng cộng với vui vẻ đâu đó nhỉ? Phải chăng do tâm trạng ta tốt nên cái gì cũng tươi đẹp?
- Chỗ nào không hiểu thì hỏi ta.
Câu nói của Phượng Hoàng gọi giật ta về thực tại. Vì bị dòng suy tư làm đứt đoạn nên phải mất một lát ta mới hiểu mà đáp lại cái “ừ” sau đó liền chạy đi lấy sách.
Phượng Hoàng bảo ta chỗ nào không hiểu thì hỏi hắn nhưng có lẽ không cần hỏi cũng được bởi chưa gì hắn đã giảng một lèo hết nửa cuốn. Ta bên cạnh nghe hắn giảng giải. Mới đầu còn thấy hứng thú nhưng càng nghe càng chán. Mấy cái này ta đã học thuộc lòng hết từ lâu rồi còn đâu. Hóa ra pháp thuật học ở Long tộc và Cửu Trùng Thiên cũng chẳng khác nhau là bao.
Ta chống tay lên cằm ngắm Phượng Hoàng giảng bài. Nhưng một lát sau đó liền đổi từ ngắm sang ngủ. Trong lúc gật gù tự dưng ta bị hụt (có lẽ do trượt tay) khiến ta choàng tỉnh trong tư thế mặt rơi tự do xuống mặt bàn.
Ngỡ tưởng sẽ bị đập một cái đau điếng nhưng may thay có một bàn tay đưa ra kịp thời đỡ lấy mặt ta. Chủ nhân bàn tay đó không ai khác chính là Phượng Hoàng. Ta nhìn hắn đầy cảm kích.
- Cảm ơn ngươi nhiều nhé Phượng Hoàng. Thật ra ta sợ đau lắm, sau này nếu ngươi có khó khăn gì cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngươi hết mình.
Ta chân thành là thế, ấy vậy mà tên đó lại nhìn ta bằng nửa con mắt, cất cái giọng vô cùng đáng ghét.
- Dựa vào ngươi thì giúp được gì? Nhát gan, ham sống sợ chết, tu vi lẹt đẹt, nói thử xem ngươi có thể giúp được những việc gì?
Ta há hốc mồm nghe hắn chê bai mà không phản bác tiếng nào bởi những gì hắn nói đều đúng mới khổ! Bực tức không có nơi mà xả.
- Cầm về mai ta kiểm tra xem ngươi nghe hiểu được mấy phần.
Ta hậm hực ôm sách về trước khi rời đi còn phồng má thể hiện thái độ bất mãn với Phượng Hoàng.
Ta vốn định chong đèn đọc sách hết đêm nhưng chẳng ngờ giở tới giở lui lại toàn những cái đã học qua thậm chí có thể nói là không có quyển nào mà ta không đọc làu làu.
Để đạt được cảnh giới này thì ta phải cảm ơn Long Vương thúc thúc và hai vị hoàng tử Long tộc của ta. Cứ hễ lần nào ta mắc lỗi là lại bị phạt. Hơn nữa nhiều khi chỉ cần tâm trạng của họ mà tệ ta cũng bị phạt chép sách nốt mà không phạt chép sách thì cũng là học thuộc lòng.
Vì vậy cho nên sách tu luyện pháp thuật ta học thuộc vô số chỉ có điều học thuộc là việc của học thuộc còn tu luyện lại là chuyện của tu luyện. Nói trắng ra là học không đi đôi với hành.
Thuộc thì cũng đã thuộc mất rồi còn gì mà đọc với chả học nữa, chính vì thế nên kế hoạch dùi kinh mài sử của ta đành tan tành.
Hôm sau, ta theo chân Phượng Hoàng tới quân doanh. Đừng tưởng bình thường Phượng Hoàng thong thả, ung dung mà lầm tưởng hắn chỉ là quan văn không thôi.
Lúc huấn luyện cho binh sĩ hắn cực kì nghiêm túc chỉ bảo đâu ra đó, thần thái uy phong giống hệt một đại tướng xung trận khiến ta phải chấn động.
Nhìn các tướng sĩ mải mê tập luyện, nhiệt huyết trong người ta cũng theo đó mà sôi lên. Hừng hực khí thế chiến đấu. Trong lúc bốc đồng ta liền xin Phượng Hoàng cho mình thử lên sàn tỉ thí. Phượng Hoàng nghe xong cái đề nghị của ta lông mày khẽ nhếch lên, khoanh tay trước ngực cười nhạt. Giọng điệu thì mang theo phần vui đùa.
- Ta thấy trước khi cho ngươi ra trận cũng phải kiểm tra qua một chút chứ nhỉ? Lỡ như ngươi lên trên đó mà đến nửa chiêu cũng không đỡ được thì người làm chủ như ta cũng thấy mất mặt thay ngươi. À phải rồi, đã là tỉ thí thì không có chuyện kêu cứu ngang chừng đâu.
Tên này, lúc nào cũng dìm ta xuống là sao? Khí thế của ta đang cao trào là thế mà bị hắn nói cho ba câu liền như ngọn đèn trước gió, lung la lung lay không biết vụt tắt lúc nào.
- Kiểm tra thì kiểm tra.
Nói rồi ta liền phô hết tài năng rèn luyện bấy lâu nay. Mười dặm quân doanh liền xuất hiện phi phi yên vũ (mưa bay lất phất). Lần này đến cả Phượng Hoàng cũng phải ngạc nhiên khiến ta dương dương tự đắc. Xem thường ta mãi đi. Sao nào, đã sáng mắt ra chưa?
- Ngươi là ai? Trong bát hoang ngoại trừ Thủy Thần có thể tùy ý thao túng nhược thủy thì chỉ có hoàng thất Long tộc là có thể hô mưa, rốt cuộc ngươi là ai?
Tự dưng hắn siết chặt đến nỗi xương bả vai tưởng chừng như bị bóp nát luôn.
- Đau, đau!
Ta vùng ra nhưng mà không được. Hắn dùng lực mạnh quá.
Ta là ai ấy hả? Nói hết cho hắn biết rồi còn gì? Ta tên Thu Nguyệt nguyên thân là một con rùa, còn gì nữa đâu?
Hay là đang nói đến chuyện ta được Long Vương nhận nuôi? Chẳng qua cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu ở Thủy cung thôi mà, có gì khác biệt. Có nên nói không nhỉ? Nói ra rồi hắn có đem ta trả về cho Long Vương thúc thúc không? Lỡ hắn đem ta trả về Thủy cung thật thì sao? Ta không muốn về đâu.
Thôi chết! Ta quên khuấy mất lời dạy của Huân thúc, lỡ phô ra cho Phượng Hoàng thấy mất rồi! Thúc ấy cấm ta không được sử dụng cái tài gọi mưa bay bay trước mặt người khác.
Theo như những gì ta biết, ngoài thủy thần và hoàng thất Long tộc thì chẳng có người nào có khả năng hô mưa.
Thủy thần là thượng thần quản lí ti thủy nên những gì liên quan đến nước đối với ông ấy chỉ là chuyện nhỏ. Gọi mưa đối với ông ấy chỉ là một cái búng tay không hề tốn chút sức lực nào. Còn với hoàng thất Long tộc gọi mưa cũng chẳng phải quá khó nhưng chắc mất nhiều sức hơn thủy thần. Bởi hoàng thất Long tộc không phải từ khi sinh ra đã có thể gọi mưa, để làm được điều này thì phải trải qua một quá trình rèn luyện tích lũy nhất định mới có và sử dụng được. Ngoài ra phạm vi mưa càng lớn thì càng tốn nhiều linh lực.
Còn về bản thân ta thì hơi đặc biệt một xíu. Ta chẳng phải Thủy Thần cũng chẳng phải hoàng thất Long tộc càng chẳng trải qua rèn luyện tích lũy gì nhưng vẫn tạo ra được những hạt mưa bay bay. Khả năng này cũng chỉ là vô tình được ta phát hiện ra mà thôi.
Suốt quãng thời gian bốn bể là nhà cùng Minh Nhật ca, rượt đuổi là chuyện không tránh khỏi. Nhiều lần bị truy đuổi trong đầu ta chỉ có một ý niệm “mưa đi, mưa đi, ông trời làm ơn cho mưa đi” bởi có mưa thì khả năng bọn ta thoát khỏi cảnh truy sát sẽ cao hơn. Và lần nào cũng có mưa thật nhưng chỉ tiếc là mưa lất phất, có cũng như không.