Chương 15
Sau vài lần như vậy thì ta bắt đầu nghi ngờ và thử nghiệm vài lần đồng thời lần nào cũng thành công nên ta dám chắc là bản thân có năng lực này.
Hồi còn sống cùng Minh Nhật ca ta hay dùng bản lĩnh này lắm. Thấy chán chán là lại lôi ra nghịch chơi. Dù sao mưa ta tạo ra cũng chẳng có tí tác động nào, đến đất còn chẳng ướt thì gây ra được họa gì. Nhưng từ lúc chuyển qua sống ở dưới nước, ta bị Huân thúc cấm tiệt.
Theo như những gì ta suy ra được từ những lần giảng giải về việc cấm đoán của thúc ấy thì năng lực này đối với ta cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Sử dụng lung tung còn rước họa vào thân mà họa đã đến thì với bản lĩnh của ta chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Và giờ phiền phức đến trước cửa rồi này.
Đắn đo suy nghĩ một lúc, ta len lén nhìn Phượng Hoàng, nhỏ giọng trả lời.
- Không biết!
Chỉ lần thôi, chỉ nói dối lần này thôi, lần sau nhất định ta sẽ thành thật.
Hình như Phượng Hoàng không tin, hắn cứ nhìn chằm chằm khiến ta thấy chột dạ tuy nhiên ta vẫn mạnh miệng.
- Không biết! Ta mồ côi từ khi sinh ra ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai? Có đánh chết thì vẫn câu đấy thôi, không biết!
Nói rồi ta nhắm tịt mắt, ưỡn thẳng trưng ra bộ dạng “nào, đánh thì đánh đi”.
Có vẻ Phượng Hoàng đã được thuyết phục. Hắn buông tay ra, hỏi vấn đề khác.
- Ai dạy ngươi cái này?
- Không ai cả. Tự ta làm được mưa đấy, siêu không?
Ta kiêu hãnh trả lời. Đến cả ta cũng thấy khâm phục mình, quả là siêu, quá siêu luôn. Ta có thiên phú lắm đấy!
Phượng Hoàng dùng ánh mắt thâm trầm quét một lượt đánh giá sau đó buông lời.
- Tự đắc nỗi gì? Cái này được gọi là mưa hả? Ngươi nhìn y phục xem có chỗ nào ướt không?
Chê bai, lại là chê bai. Lúc nãy chẳng phải chính hắn cũng kích động đấy thôi. Ta bĩu môi, đang định cãi lại thì Phượng Hoàng đã nói tiếp.
- Những thứ ta dạy ngươi học đến đâu rồi? Qua đây ta kiểm tra thử.
Con Phượng Hoàng nhà ngươi dạy hồi nào? Mấy thứ này ta đã học thuộc từ đời nảo đời nào còn cần ngươi dạy à. Tuy trong lòng khó chịu với hắn nhưng dáng vẻ của ta vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời mặc hắn muốn kiểm tra cái gì thì kiểm tra. Sau một hồi kiểm tra, hắn đúc kết thành một câu mà ta rất thích nghe.
- Không tệ, có chí tiến thủ.
Nhưng ta chưa kịp vui vì được khen thì đã tiu nghỉu bởi yêu cầu tiếp đó.
- Hiểu hết rồi thì thi triển thử xem sao.
Phải nói là từ cười ta biến thành khóc. Đúng là chỗ nào cũng hiểu nhưng mà thi triển thì… không làm được. Đây cũng là chỗ vi diệu của nó. Học là việc của học còn hành lại là chuyện của hành. Chung quy lí thuyết vẫn chỉ là lí thuyết.
Ta vặn vặn tay khó nhọc mở lời.
- Ta, ta không biết làm.
- Hử? Không phải hiểu hết rồi à? Chỉ là một bài kiểm tra nhỏ nhoi ngươi sợ cái gì? Dù ngươi có thành công hay không ta đều không phạt.
Ta nói hết nước hết cái mà hắn vẫn nghĩ là do ta thi triển pháp thuật không thạo sợ bị phạt mới khổ. Hết cách ta đành cố thể hiện cho hắn xem. Sau hơn mấy chục lần không thành, Phượng Hoàng mới tin là ta không biết thật. Hắn nhìn ta trân trân như nhìn vật thể lạ.
- Hay là thêm lần nữa nhé. Lần này ta sẽ cố hết sức, nhất định sẽ thành công.
Ta dè dặt nhìn hắn thỏ thẻ. Phượng Hoàng “ừm” một tiếng. Theo ta quan sát thì hắn cũng chẳng trông mong gì.
Ta tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực để thi triển và kết quả là… vẫn thất bại! Ánh mắt Phượng Hoàng nhìn ta phải nói là ngán ngẩm đến độ không gì miêu tả hết.
- Lại đây.
Ta thấy Phượng Hoàng đưa tay ra vẫy thì rụt cổ, lắc đầu nguầy nguậy. Theo kinh nghiệm của ta, chắc chắn qua là sẽ bị cốc đầu. Vốn đã không thông minh cứ bị đánh mãi như này lỡ ngu luôn thì sao. Vì ta nhất quyết không chịu qua nên hắn đành phải sang. Hắn nhéo tai ta.
- Định tạo phản hả?
- Không dám!
Ta xoa xoa bên tai bị nhéo, chắc giờ nó đỏ hết lên rồi.
- Ta làm mẫu cho một lần, nhìn kĩ vào.
Ta quan sát cách thức Phượng Hoàng thực hiện rất chăm chú nhưng lúc tự mình thi triển vẫn không được. Cũng may là Phượng Hoàng còn dạy bảo ta tiếp, có thể nói là dạy rất tỉ mỉ. Ta thấy để khiến ta có thể thi triển được, Phượng Hoàng chắc hắn đã phải dốc hết tâm trí đến độ ta cảm thấy tim gan phèo phổi gì gì đấy chắc cũng bị dốc hết ra.
Tuy ta rất cảm kích hắn nhưng lại chẳng mấy thích thú với cách dạy dỗ của hắn. Bởi hắn cứ mắng ta xơi xơi, có khi còn dí đầu ta nữa. Nói chung cách dạy của hắn chẳng nhẹ nhàng, dịu dàng gì cho cam.
- Lại sai! Ta bảo ngươi như nào?
Đúng lúc Phượng Hoàng đang bực tức vì ta học mãi không được thì có một vị nữ tử bước đến cứu ta khỏi bể khổ.
- Thanh Loan tham kiến điện hạ. Không biết có chuyện gì lại khiến người tức giận như vậy?
Cô gái tự xưng Thanh Loan này ăn mặc lộng lẫy. Theo ta phỏng đoán chắc chắn là một vị tiên tử có thân phận cao quý.
Ta thấy ánh mắt Phượng Hoàng bỗng léo lên tia gì đó sau đấy liền bảo ta.
- Ngươi qua kia đợi, ta có chuyện cần nói với muội ấy.
- Vâng, thưa điện hạ.
Người ta vừa đến đã đuổi ta đi, đúng là có mới nới cũ.
Ta ngồi tán chuyện với các tướng sĩ thì biết được một số thông tin hay ho. Vị tiên nữ tên Thanh Loan này là con gái cưng của Lĩnh An Vương (thủ lĩnh của Điểu tộc) chân thân của nàng là chu tước. Khi lên một trăm tuổi nàng được đích thân Thiên đế sắc phong thành công chúa trở thành nàng công chúa được cả Thiên tộc và Điểu tộc kính trọng.
Luận về sắc đẹp nàng được liệt vào hàng mỹ nhân sắc nước hương trời của lục giới. Luận về pháp thuật nàng kém Phượng Hoàng một bậc. Luận về tính cách thì kiêu ngạo, quyết đoán. Nhưng ta thấy về tính cách thì người này nói sai thì phải. Bởi ta thấy Thanh Loan công chúa đứng cạnh Phượng Hoàng rất là nhu mì, nhỏ nhẹ chứ đâu có mạnh mẽ như miêu tả.
Bên cạnh đó ta còn nghe nói Thanh Loan công chúa và Phượng Hoàng quen nhau từ nhỏ. Có thể nói là thanh mai trúc mã. Ngoài ra Thiên hậu cũng rất quý nàng. Và theo như những gì ta nghe được thì bát hoang hình như rất mong chờ đến ngày dự hỉ sự của hai người này.
Ta còn muốn nghe tiếp nhưng các tướng sĩ lại im bặt và đồng loạt tản ra khiến ta thấy khó hiểu. Đang rôm rả sao tự nhiên im bặt thế này? Cùng lúc ta bị đá cho phát vào mông kèm với chất giọng.
- Hóng đủ chưa?
Hóa ra là Phượng Hoàng tới, thảo nào mọi cùng đồng loạt tránh đi.
Ta ngó sau lưng hắn rồi liếc dọc liếc ngang nhưng chẳng thấy vị kia đâu.
- Ủa, Thanh Loan công chúa đâu?
- Ngươi quan tâm đến muội ấy làm gì?
Phượng Hoàng thấy lạ hỏi.
Ta đảo mắt một vòng, sau đó quyết định nói một câu mà bản thân tự cho là không mất lòng ai.
- Vì nàng ấy đẹp.
Ta đâu thể nói bởi nghe nói nàng ấy sẽ trở thành thê tử của hắn trong tương lai mà tò mò, hiếu kì.
Biểu cảm trên mặt Phượng Hoàng hình như gọi là thú vị, khóe miệng cong lên.
- Cũng biết thế nào là đẹp cơ à?
Ý gì đây? Ta còn tưởng hắn sẽ khen ta có mắt nhìn chứ. Nói ra thì đúng là ta mù thẩm mĩ thật nhưng người trong thiên hạ này đâu có mù. Nàng ấy được người đời ca ngợi là mỹ nhân, đương nhiên là đẹp rồi.
Hồi còn sống cùng Minh Nhật ca ta hay dùng bản lĩnh này lắm. Thấy chán chán là lại lôi ra nghịch chơi. Dù sao mưa ta tạo ra cũng chẳng có tí tác động nào, đến đất còn chẳng ướt thì gây ra được họa gì. Nhưng từ lúc chuyển qua sống ở dưới nước, ta bị Huân thúc cấm tiệt.
Theo như những gì ta suy ra được từ những lần giảng giải về việc cấm đoán của thúc ấy thì năng lực này đối với ta cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Sử dụng lung tung còn rước họa vào thân mà họa đã đến thì với bản lĩnh của ta chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Và giờ phiền phức đến trước cửa rồi này.
Đắn đo suy nghĩ một lúc, ta len lén nhìn Phượng Hoàng, nhỏ giọng trả lời.
- Không biết!
Chỉ lần thôi, chỉ nói dối lần này thôi, lần sau nhất định ta sẽ thành thật.
Hình như Phượng Hoàng không tin, hắn cứ nhìn chằm chằm khiến ta thấy chột dạ tuy nhiên ta vẫn mạnh miệng.
- Không biết! Ta mồ côi từ khi sinh ra ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai? Có đánh chết thì vẫn câu đấy thôi, không biết!
Nói rồi ta nhắm tịt mắt, ưỡn thẳng trưng ra bộ dạng “nào, đánh thì đánh đi”.
Có vẻ Phượng Hoàng đã được thuyết phục. Hắn buông tay ra, hỏi vấn đề khác.
- Ai dạy ngươi cái này?
- Không ai cả. Tự ta làm được mưa đấy, siêu không?
Ta kiêu hãnh trả lời. Đến cả ta cũng thấy khâm phục mình, quả là siêu, quá siêu luôn. Ta có thiên phú lắm đấy!
Phượng Hoàng dùng ánh mắt thâm trầm quét một lượt đánh giá sau đó buông lời.
- Tự đắc nỗi gì? Cái này được gọi là mưa hả? Ngươi nhìn y phục xem có chỗ nào ướt không?
Chê bai, lại là chê bai. Lúc nãy chẳng phải chính hắn cũng kích động đấy thôi. Ta bĩu môi, đang định cãi lại thì Phượng Hoàng đã nói tiếp.
- Những thứ ta dạy ngươi học đến đâu rồi? Qua đây ta kiểm tra thử.
Con Phượng Hoàng nhà ngươi dạy hồi nào? Mấy thứ này ta đã học thuộc từ đời nảo đời nào còn cần ngươi dạy à. Tuy trong lòng khó chịu với hắn nhưng dáng vẻ của ta vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời mặc hắn muốn kiểm tra cái gì thì kiểm tra. Sau một hồi kiểm tra, hắn đúc kết thành một câu mà ta rất thích nghe.
- Không tệ, có chí tiến thủ.
Nhưng ta chưa kịp vui vì được khen thì đã tiu nghỉu bởi yêu cầu tiếp đó.
- Hiểu hết rồi thì thi triển thử xem sao.
Phải nói là từ cười ta biến thành khóc. Đúng là chỗ nào cũng hiểu nhưng mà thi triển thì… không làm được. Đây cũng là chỗ vi diệu của nó. Học là việc của học còn hành lại là chuyện của hành. Chung quy lí thuyết vẫn chỉ là lí thuyết.
Ta vặn vặn tay khó nhọc mở lời.
- Ta, ta không biết làm.
- Hử? Không phải hiểu hết rồi à? Chỉ là một bài kiểm tra nhỏ nhoi ngươi sợ cái gì? Dù ngươi có thành công hay không ta đều không phạt.
Ta nói hết nước hết cái mà hắn vẫn nghĩ là do ta thi triển pháp thuật không thạo sợ bị phạt mới khổ. Hết cách ta đành cố thể hiện cho hắn xem. Sau hơn mấy chục lần không thành, Phượng Hoàng mới tin là ta không biết thật. Hắn nhìn ta trân trân như nhìn vật thể lạ.
- Hay là thêm lần nữa nhé. Lần này ta sẽ cố hết sức, nhất định sẽ thành công.
Ta dè dặt nhìn hắn thỏ thẻ. Phượng Hoàng “ừm” một tiếng. Theo ta quan sát thì hắn cũng chẳng trông mong gì.
Ta tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực để thi triển và kết quả là… vẫn thất bại! Ánh mắt Phượng Hoàng nhìn ta phải nói là ngán ngẩm đến độ không gì miêu tả hết.
- Lại đây.
Ta thấy Phượng Hoàng đưa tay ra vẫy thì rụt cổ, lắc đầu nguầy nguậy. Theo kinh nghiệm của ta, chắc chắn qua là sẽ bị cốc đầu. Vốn đã không thông minh cứ bị đánh mãi như này lỡ ngu luôn thì sao. Vì ta nhất quyết không chịu qua nên hắn đành phải sang. Hắn nhéo tai ta.
- Định tạo phản hả?
- Không dám!
Ta xoa xoa bên tai bị nhéo, chắc giờ nó đỏ hết lên rồi.
- Ta làm mẫu cho một lần, nhìn kĩ vào.
Ta quan sát cách thức Phượng Hoàng thực hiện rất chăm chú nhưng lúc tự mình thi triển vẫn không được. Cũng may là Phượng Hoàng còn dạy bảo ta tiếp, có thể nói là dạy rất tỉ mỉ. Ta thấy để khiến ta có thể thi triển được, Phượng Hoàng chắc hắn đã phải dốc hết tâm trí đến độ ta cảm thấy tim gan phèo phổi gì gì đấy chắc cũng bị dốc hết ra.
Tuy ta rất cảm kích hắn nhưng lại chẳng mấy thích thú với cách dạy dỗ của hắn. Bởi hắn cứ mắng ta xơi xơi, có khi còn dí đầu ta nữa. Nói chung cách dạy của hắn chẳng nhẹ nhàng, dịu dàng gì cho cam.
- Lại sai! Ta bảo ngươi như nào?
Đúng lúc Phượng Hoàng đang bực tức vì ta học mãi không được thì có một vị nữ tử bước đến cứu ta khỏi bể khổ.
- Thanh Loan tham kiến điện hạ. Không biết có chuyện gì lại khiến người tức giận như vậy?
Cô gái tự xưng Thanh Loan này ăn mặc lộng lẫy. Theo ta phỏng đoán chắc chắn là một vị tiên tử có thân phận cao quý.
Ta thấy ánh mắt Phượng Hoàng bỗng léo lên tia gì đó sau đấy liền bảo ta.
- Ngươi qua kia đợi, ta có chuyện cần nói với muội ấy.
- Vâng, thưa điện hạ.
Người ta vừa đến đã đuổi ta đi, đúng là có mới nới cũ.
Ta ngồi tán chuyện với các tướng sĩ thì biết được một số thông tin hay ho. Vị tiên nữ tên Thanh Loan này là con gái cưng của Lĩnh An Vương (thủ lĩnh của Điểu tộc) chân thân của nàng là chu tước. Khi lên một trăm tuổi nàng được đích thân Thiên đế sắc phong thành công chúa trở thành nàng công chúa được cả Thiên tộc và Điểu tộc kính trọng.
Luận về sắc đẹp nàng được liệt vào hàng mỹ nhân sắc nước hương trời của lục giới. Luận về pháp thuật nàng kém Phượng Hoàng một bậc. Luận về tính cách thì kiêu ngạo, quyết đoán. Nhưng ta thấy về tính cách thì người này nói sai thì phải. Bởi ta thấy Thanh Loan công chúa đứng cạnh Phượng Hoàng rất là nhu mì, nhỏ nhẹ chứ đâu có mạnh mẽ như miêu tả.
Bên cạnh đó ta còn nghe nói Thanh Loan công chúa và Phượng Hoàng quen nhau từ nhỏ. Có thể nói là thanh mai trúc mã. Ngoài ra Thiên hậu cũng rất quý nàng. Và theo như những gì ta nghe được thì bát hoang hình như rất mong chờ đến ngày dự hỉ sự của hai người này.
Ta còn muốn nghe tiếp nhưng các tướng sĩ lại im bặt và đồng loạt tản ra khiến ta thấy khó hiểu. Đang rôm rả sao tự nhiên im bặt thế này? Cùng lúc ta bị đá cho phát vào mông kèm với chất giọng.
- Hóng đủ chưa?
Hóa ra là Phượng Hoàng tới, thảo nào mọi cùng đồng loạt tránh đi.
Ta ngó sau lưng hắn rồi liếc dọc liếc ngang nhưng chẳng thấy vị kia đâu.
- Ủa, Thanh Loan công chúa đâu?
- Ngươi quan tâm đến muội ấy làm gì?
Phượng Hoàng thấy lạ hỏi.
Ta đảo mắt một vòng, sau đó quyết định nói một câu mà bản thân tự cho là không mất lòng ai.
- Vì nàng ấy đẹp.
Ta đâu thể nói bởi nghe nói nàng ấy sẽ trở thành thê tử của hắn trong tương lai mà tò mò, hiếu kì.
Biểu cảm trên mặt Phượng Hoàng hình như gọi là thú vị, khóe miệng cong lên.
- Cũng biết thế nào là đẹp cơ à?
Ý gì đây? Ta còn tưởng hắn sẽ khen ta có mắt nhìn chứ. Nói ra thì đúng là ta mù thẩm mĩ thật nhưng người trong thiên hạ này đâu có mù. Nàng ấy được người đời ca ngợi là mỹ nhân, đương nhiên là đẹp rồi.