Chương 1
Tống phủ, gà gáy, trống mõ báo đã đầu giờ Sửu vang khắp phố ngõ, Uy Nhuy Viện, Tống gia Cửu tiểu thư Tống Minh Hoa đang nằm ở trên giường liên tục trở mình.
Nha hoàn thiếp thân của Tống Minh Hoa, Tiểu Xuân vẫn luôn canh giữ ở cái ghế quý phi ngay sát mép giường. Vốn dĩ nô tì là phải ngủ ở gian ngoài của phòng ngủ để gác đêm, nhưng Tống Minh Hoa sợ ma, khăng khăng kê một cái ghế quý phi đủ rộng và dài để ở góc phòng cho Tiểu Xuân ngủ gần mép giường của mình. Ngủ trong phòng chính vừa ấm áp vừa thoải mái, lại còn có đầy đủ chăn gối đệm, Tiểu Xuân cũng vì thế mà rất tích cực làm việc. Ví dụ như bây giờ, khi nghe thấy Tống Minh Hoa phát ra tiếng động, Tiểu Xuân ngay lập tức rất là lo lắng hỏi.
"Tiểu thư, người có cần nô tì làm gì không?"
"Không có gì, chỉ là ta không ngủ được mà thôi. Ngươi không cần để ý, cứ ngủ đi, cần gì ta sẽ gọi."
Tiểu Xuân nghe vậy, yên tâm thoải mái nằm xuống ngủ tiếp.
Mà bên trong giường Tống Minh Hoa, đúng là không ngủ được, đang mở to mắt nhìn phía trên màn lụa.
Màn lụa màu hồng nhạt, còn có thêu chim sẻ và hoa lá, đường khâu tinh xảo tỉ mỉ, vải lụa cũng là chất liệu thượng hạng. Đây là quà của Tam tỷ tỷ Tống Minh Loan tặng cho nàng. Nàng rất thích nó, ngay lập tức treo lên nó bao quanh giường ngủ, cảm giác thật ấm áp và mềm mại.
Đêm qua, Tống Minh Hoa ăn sớm ngủ sớm, không hiểu sao sáng nay lại bị mất ngủ, không tài nào ngủ tiếp được nữa. Nàng lăn lộn vài cái, cuối cùng quyết định không quằn quại nữa, nằm im ôm chăn, yên lặng nghĩ ngợi.
Nàng kì thực là đem theo kí ức kiếp trước mà sinh ra.
Kiếp trước, Tống Minh Hoa là con một trong nhà. Nàng học tập bình thường, thích ăn uống, không hay đi chơi, ngoại hình phổ thông, còn có chút béo. Một ngày đẹp trời nọ, khi đang đi mua kem về nhà để ăn, một chiếc xe tải phân khối lớn bỗng nhiên mất phanh lao tới. Tống Minh Hoa chỉ kịp nghe thấy tiếng hét của mọi người xung quanh, liền bị đau đớn đánh úp lại, cứ như vậy tử vong tại chỗ.
Cảm giác lúc đó kì thực rất đáng sợ. Nàng thấy khắp người đau đến tê tâm liệt phế, vốn tưởng như sẽ không còn tồn tại là chấm hết, nào ngờ nàng bỗng trở thành một cái phôi thai trong bụng mẹ. Ở trong bụng mẹ được tám tháng, nàng cuối cùng lại một lần nữa chào đời.
Tống Minh Hoa lúc đó cảm xúc rất khó tả. Nàng vui mừng vì mình cũng coi như không chết, có thể có được một cuộc sống mới, lại buồn man mác khi nghĩ tới ba mẹ của nàng ở kiếp trước. Bọn họ đều đã ngoài năm mươi, xưa nay đều yêu thương cưng chiều nàng, lại chỉ có một mình nàng là con cái, nàng đã chết, thậm chí còn đã chuyển thế đầu thai, bọn họ về già ai sẽ chăm sóc bây giờ?
Nhưng nỗi lo ấy không thể làm cách nào mà can thiệp được, dần dần, Tống Minh Hoa cũng đã nguôi ngoai. Cha mẹ của nàng tuy không còn con cái, nhưng bọn họ còn có nhau, chỉ đáng hận cái tên tài xế xe tải chết tiệt mất nết đó. Nàng từ đầu tới đuôi đi đúng luật lệ giao thông, hà cớ gì vẫn bị xe tông chết? Đáng giận thay những kẻ lái xe khi uống rượu hoặc phê thuốc, Tống Minh Hoa không dưới một lần nguyền rủa tài xế của cái xe định mệnh đó.
Lại nói về thân thế mới của nàng ở kiếp này. Tống Minh Hoa vẫn được phụ mẫu đặt tên là Tống Minh Hoa. Nàng là nữ nhi thứ chín trong nhà, cũng là con của Đại phu nhân Diệp thị. Phụ thân của nàng là Tống gia lão gia Tống Phong. Trong nhà có tận ba vị di nương, ba vị ca ca, năm vị tỷ tỷ, một vị muội muội. Hiện tại là năm Thiên Nguyên thứ hai, Dương triều, là một triều đại không có trong lịch sử. Dương triều coi trọng lễ giáo quy tắc, trọng nam khinh nữ, độc tôn Nho giáo. Nam tử cần học Tứ Thư, Ngũ Kinh, lục nghệ. Nữ tử cần nắm rõ Nữ Giới, cầm kỳ thi họa, thêu thùa nấu nướng. Tống Phong, tức phụ thân của nàng kiếp này, năm nay đã bốn mươi tuổi, hiện đang giữ chức Hình bộ Viên ngoại lang Tòng ngũ phẩm. Mẫu thân của nàng, họ Diệp, tên Mạn Ngưng, là Vĩnh Ninh Bá phủ đích thứ nữ, năm nay ba mươi lăm tuổi.
Phụ thân của nàng là cái không hơn không kém tra nam. Hắn tuy rằng khá có tài, học vấn cũng coi như là thâm hậu, nhưng lại phong lưu đa tình không kiềm chế được. Năm xưa mẫu thân của nàng mãi chưa có con, hắn lại cùng nha hoàn thiếp thân của mẫu thân nàng, Xuân Hỉ, lén lút vụng trộm, đến khi nàng ta có thai chuyện mới bại lộ. Nam nhân thời này có thể tam thê tứ thiếp, mẫu thân của nàng sau khi biết chuyện cũng chỉ như bao người phụ nữ thời nay giải quyết, nâng Xuân Hỉ lên làm di nương. Vị Xuân di nương này nhỏ hơn mẫu thân của nàng ba tuổi, dung mạo không bằng mẫu thân của nàng, bề ngoài nhu nhược đáng thương, tính cách cũng trà xanh bạch liên. Xuân di nương sinh hạ ra Nhị tỷ tỷ Tống Minh Liên, Thất tỷ tỷ Tống Minh Chi, Bát ca ca Tống Thế Dương. Vị di nương tiếp theo trong nhà, họ Thẩm, là đích trưởng nữ của một Huyện thừa nghèo hèn, mẫu thân ruột mất sớm, phụ thân lại lấy vợ kế, gặp được phụ thân của nàng khi hắn đi tra án qua huyện. Thẩm di nương nhỏ hơn mẫu thân của nàng năm tuổi, là một đóa hắc liên hoa rất tâm cơ. Nàng ta xây dựng hình tượng rất đặc biệt: bề ngoài thì là một tiểu nữ nhân kiêu ngạo nhưng lương thiện dễ mềm lòng, thực chất bên trong cũng là hạng tâm địa thâm sâu không dễ chọc. Thẩm di nương là mẹ ruột của Ngũ tỷ tỷ Tống Minh Kiều, Tứ ca ca Tống Thế Thành, Thập muội muội Tống Minh Ngọc.
Nha hoàn thiếp thân của Tống Minh Hoa, Tiểu Xuân vẫn luôn canh giữ ở cái ghế quý phi ngay sát mép giường. Vốn dĩ nô tì là phải ngủ ở gian ngoài của phòng ngủ để gác đêm, nhưng Tống Minh Hoa sợ ma, khăng khăng kê một cái ghế quý phi đủ rộng và dài để ở góc phòng cho Tiểu Xuân ngủ gần mép giường của mình. Ngủ trong phòng chính vừa ấm áp vừa thoải mái, lại còn có đầy đủ chăn gối đệm, Tiểu Xuân cũng vì thế mà rất tích cực làm việc. Ví dụ như bây giờ, khi nghe thấy Tống Minh Hoa phát ra tiếng động, Tiểu Xuân ngay lập tức rất là lo lắng hỏi.
"Tiểu thư, người có cần nô tì làm gì không?"
"Không có gì, chỉ là ta không ngủ được mà thôi. Ngươi không cần để ý, cứ ngủ đi, cần gì ta sẽ gọi."
Tiểu Xuân nghe vậy, yên tâm thoải mái nằm xuống ngủ tiếp.
Mà bên trong giường Tống Minh Hoa, đúng là không ngủ được, đang mở to mắt nhìn phía trên màn lụa.
Màn lụa màu hồng nhạt, còn có thêu chim sẻ và hoa lá, đường khâu tinh xảo tỉ mỉ, vải lụa cũng là chất liệu thượng hạng. Đây là quà của Tam tỷ tỷ Tống Minh Loan tặng cho nàng. Nàng rất thích nó, ngay lập tức treo lên nó bao quanh giường ngủ, cảm giác thật ấm áp và mềm mại.
Đêm qua, Tống Minh Hoa ăn sớm ngủ sớm, không hiểu sao sáng nay lại bị mất ngủ, không tài nào ngủ tiếp được nữa. Nàng lăn lộn vài cái, cuối cùng quyết định không quằn quại nữa, nằm im ôm chăn, yên lặng nghĩ ngợi.
Nàng kì thực là đem theo kí ức kiếp trước mà sinh ra.
Kiếp trước, Tống Minh Hoa là con một trong nhà. Nàng học tập bình thường, thích ăn uống, không hay đi chơi, ngoại hình phổ thông, còn có chút béo. Một ngày đẹp trời nọ, khi đang đi mua kem về nhà để ăn, một chiếc xe tải phân khối lớn bỗng nhiên mất phanh lao tới. Tống Minh Hoa chỉ kịp nghe thấy tiếng hét của mọi người xung quanh, liền bị đau đớn đánh úp lại, cứ như vậy tử vong tại chỗ.
Cảm giác lúc đó kì thực rất đáng sợ. Nàng thấy khắp người đau đến tê tâm liệt phế, vốn tưởng như sẽ không còn tồn tại là chấm hết, nào ngờ nàng bỗng trở thành một cái phôi thai trong bụng mẹ. Ở trong bụng mẹ được tám tháng, nàng cuối cùng lại một lần nữa chào đời.
Tống Minh Hoa lúc đó cảm xúc rất khó tả. Nàng vui mừng vì mình cũng coi như không chết, có thể có được một cuộc sống mới, lại buồn man mác khi nghĩ tới ba mẹ của nàng ở kiếp trước. Bọn họ đều đã ngoài năm mươi, xưa nay đều yêu thương cưng chiều nàng, lại chỉ có một mình nàng là con cái, nàng đã chết, thậm chí còn đã chuyển thế đầu thai, bọn họ về già ai sẽ chăm sóc bây giờ?
Nhưng nỗi lo ấy không thể làm cách nào mà can thiệp được, dần dần, Tống Minh Hoa cũng đã nguôi ngoai. Cha mẹ của nàng tuy không còn con cái, nhưng bọn họ còn có nhau, chỉ đáng hận cái tên tài xế xe tải chết tiệt mất nết đó. Nàng từ đầu tới đuôi đi đúng luật lệ giao thông, hà cớ gì vẫn bị xe tông chết? Đáng giận thay những kẻ lái xe khi uống rượu hoặc phê thuốc, Tống Minh Hoa không dưới một lần nguyền rủa tài xế của cái xe định mệnh đó.
Lại nói về thân thế mới của nàng ở kiếp này. Tống Minh Hoa vẫn được phụ mẫu đặt tên là Tống Minh Hoa. Nàng là nữ nhi thứ chín trong nhà, cũng là con của Đại phu nhân Diệp thị. Phụ thân của nàng là Tống gia lão gia Tống Phong. Trong nhà có tận ba vị di nương, ba vị ca ca, năm vị tỷ tỷ, một vị muội muội. Hiện tại là năm Thiên Nguyên thứ hai, Dương triều, là một triều đại không có trong lịch sử. Dương triều coi trọng lễ giáo quy tắc, trọng nam khinh nữ, độc tôn Nho giáo. Nam tử cần học Tứ Thư, Ngũ Kinh, lục nghệ. Nữ tử cần nắm rõ Nữ Giới, cầm kỳ thi họa, thêu thùa nấu nướng. Tống Phong, tức phụ thân của nàng kiếp này, năm nay đã bốn mươi tuổi, hiện đang giữ chức Hình bộ Viên ngoại lang Tòng ngũ phẩm. Mẫu thân của nàng, họ Diệp, tên Mạn Ngưng, là Vĩnh Ninh Bá phủ đích thứ nữ, năm nay ba mươi lăm tuổi.
Phụ thân của nàng là cái không hơn không kém tra nam. Hắn tuy rằng khá có tài, học vấn cũng coi như là thâm hậu, nhưng lại phong lưu đa tình không kiềm chế được. Năm xưa mẫu thân của nàng mãi chưa có con, hắn lại cùng nha hoàn thiếp thân của mẫu thân nàng, Xuân Hỉ, lén lút vụng trộm, đến khi nàng ta có thai chuyện mới bại lộ. Nam nhân thời này có thể tam thê tứ thiếp, mẫu thân của nàng sau khi biết chuyện cũng chỉ như bao người phụ nữ thời nay giải quyết, nâng Xuân Hỉ lên làm di nương. Vị Xuân di nương này nhỏ hơn mẫu thân của nàng ba tuổi, dung mạo không bằng mẫu thân của nàng, bề ngoài nhu nhược đáng thương, tính cách cũng trà xanh bạch liên. Xuân di nương sinh hạ ra Nhị tỷ tỷ Tống Minh Liên, Thất tỷ tỷ Tống Minh Chi, Bát ca ca Tống Thế Dương. Vị di nương tiếp theo trong nhà, họ Thẩm, là đích trưởng nữ của một Huyện thừa nghèo hèn, mẫu thân ruột mất sớm, phụ thân lại lấy vợ kế, gặp được phụ thân của nàng khi hắn đi tra án qua huyện. Thẩm di nương nhỏ hơn mẫu thân của nàng năm tuổi, là một đóa hắc liên hoa rất tâm cơ. Nàng ta xây dựng hình tượng rất đặc biệt: bề ngoài thì là một tiểu nữ nhân kiêu ngạo nhưng lương thiện dễ mềm lòng, thực chất bên trong cũng là hạng tâm địa thâm sâu không dễ chọc. Thẩm di nương là mẹ ruột của Ngũ tỷ tỷ Tống Minh Kiều, Tứ ca ca Tống Thế Thành, Thập muội muội Tống Minh Ngọc.