Chương 2
Vị di nương cuối cùng, là thứ nữ của một nhà buôn bán, Lộ di nương. Lộ di nương lại là một nhân vật lợi hại khác, dung mạo của nàng ta xinh đẹp hơn cả Thẩm di nương và Xuân di nương, cơ hồ là có thể cùng mẫu thân của nàng ganh đua một ván bất phân thắng bại. Lộ di nương tạo dựng hình tượng là thanh lãnh cao ngạo nữ thần, nội bộ cũng không thua kém hai vị di nương kia. Lộ di nương kém mẫu thân của nàng sáu tuổi, chỉ sinh hạ được một Lục tỷ tỷ Tống Minh Sương.
Nhà có nhiều người như vậy, còn toàn là những người thông minh thạo tính kế, Tống Minh Hoa từ khi biết rõ gốc rạ nhà mình, đã cảm thấy rất may mắn khi mình sinh ra trong bụng Diệp phu nhân. Diệp phu nhân xuất thân tiểu thư khuê các, tính cách cứng cỏi mạnh mẽ, không thích hãm hại người khác, cũng khinh thường hạng người đầy bụng âm mưu, nhưng nàng cũng không phải kiểu chịu để cho người khác khi dễ hãm hại, càng là có đủ sức mạnh để bảo vệ mình và các con. Đại ca ca Tống Thế Anh và Tam tỷ tỷ Tống Minh Loan được nàng dạy dỗ, tính cách nhân phẩm cũng là không thể bắt bẻ. Ngay cả Tống Minh Hoa, cũng thường xuyên có thể được nghe nàng dạy dỗ. Về cơ bản, Diệp phu nhân sẽ dạy làm thế nào để quản lí nhà cửa, đạo lí đối nhân xử thế, còn có cả Tứ Thư Ngũ Kinh. Tống Minh Hoa kiếp trước cũng chỉ mới mười lăm tuổi, cũng coi như là học được không ít. Chỉ là Tứ Thư, Ngũ Kinh món đồ này cũng rất nhức đầu, học vài hôm là nàng kiên quyết kháng cự. Kiếp trước chuyên tự nhiên Toán Lý Hóa Tống Minh Hoa căn bản không tính toán trau dồi kinh thư.
Nữ tử không học Tứ Thư, Ngũ Kinh cũng không sao, nhưng Nữ Giới, cầm kỳ thư họa, nấu ăn bếp núc thì nhất định phải học. Nhưng Tống Minh Hoa cũng không muốn đọc thơ, càng không thích nấu nướng phức tạp (nàng cũng có thể nấu ăn, nhưng chỉ nấu được hai ba món đơn giản). Diệp thị, ngoài ý muốn, cũng không ép buộc nàng, chỉ bảo nàng tuy không làm theo, cũng cần phải học được cái dáng vẻ bề ngoài đúng quy tắc lễ nghi. Tống Minh Hoa không có dị nghị.
Diệp thị kì thực đối với nàng rất là khoan dung. So với Tam tỷ tỷ thuộc lòng Nữ Giới, Tứ Thư, Ngũ Kinh cũng có chút thành thạo, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, lễ nghi quy tắc, mọi tác phong cử chỉ đều ra dáng một tiểu thư khuê các. Tống Minh Hoa tuy rằng bề ngoài cũng gần giống như vậy, nhưng nàng không thuộc Nữ Giới, cầm kỳ thư họa thì được cái cầm kì và họa nàng sinh ra đã biết, cực có thiên phú. Còn thi thơ thì nàng thực sự không thể giống như Diệp thị và Tam tỷ xuất khẩu thành thơ, lại không muốn sao chép thơ từ kiếp trước, chỉ có thể tỏ vẻ ngay từ đầu là không biết.
Năm tháng trôi đi chậm rãi, từ lúc xuyên qua đến giờ cũng đã mười một năm rưỡi, nàng bây giờ cũng đã vừa qua sinh nhật mười một tuổi rồi.
Tống Minh Hoa trở mình lần thứ n, lại ngáp một tiếng thật dài. Trước mắt bỗng có chút mơ hồ không rõ.
Nàng hình như bắt đầu có chút buồn ngủ lại rồi...
***
Tống Minh Hoa là bị đồng hồ sinh học thúc giục mà tỉnh.
Nàng sáng sớm liền mất ngủ, sau đó lại ngủ được, liền ngủ một mạch đến tận cuối giờ Dần. Tiểu Xuân đã sớm thức dậy, nhưng không dám gọi nàng, chỉ có thể đi ra ngoài canh chừng. Tống Minh Hoa vén lụa giường, ngồi dậy tìm giày. Phòng ngủ không một bóng người. Nàng hô lên một tiếng.
"Tiểu Xuân! Tiểu Đông!"
Không đến một giây, Tiểu Xuân và Tiểu Đông từ gian nhà ngoài chạy vào. Thân là tiểu thư con nhà quan Tòng ngũ phẩm, Tống Minh Hoa có tất cả tám nha hoàn, một ma ma theo hầu, tất cả đều là người mà mẫu thân của nàng tỉ mỉ lựa chọn. Trong đó quan trọng nhất là Trần ma ma và bốn người thiếp thân nha hoàn, lần lượt là Tiểu Xuân, Tiểu Hạ, Tiểu Thu, Tiểu Đông, cấp bậc vì nhất đẳng nha hoàn. Thêm vào đó còn có hai người nhị đẳng nha hoàn, lần lượt là Thúy Nhi, Vân Nhi. Cuối cùng là hai người tam đẳng nha hoàn, lần lượt là Tường Nhi, Khả Nhi.
Tiểu Xuân năm nay mười hai tuổi, là một nữ hài rất cao to vạm vỡ, cũng là thiếp thân nha hoàn của Tống Minh Hoa. Tiểu Đông năm nay mười ba tuổi, cũng là nha hoàn thiếp thân của Tống Minh Hoa, là một nữ hài thanh tú khả ái, rất thạo chải đầu vấn tóc, điều chế hương liệu, túi thơm, nước tắm. Hai người đi vào không phát ra một tiếng động, cung kính hành lễ, sau đó nghiêm túc đợi lệnh của Tống Minh Hoa.
"Giúp ta thay y phục chải đầu."
Tống Minh Hoa ngắn gọn nói. Nàng cũng không có ý nghĩ kì lạ như suốt ngày gào lên mọi người cùng bình đẳng gì đó, nhưng cũng chưa từng khó xử hạ nhân, đối đãi với bọn họ luôn mang theo tôn trọng kín đáo, thưởng phạt cũng là cực kỳ công bằng và cố gắng nhân hậu nhất có thể, căn bản là dùng hành động gần như bạn bè mà đối đãi. Nàng cảm thấy mình đối với bọn họ, cũng không quá giống chủ tớ, giống như chủ tịch công ty và nhân viên nhỏ hơn.
Tiểu Xuân và Tiểu Đông nhanh nhẹn làm việc.
Bây giờ là mùa xuân, chính xác hơn là đầu xuân. Không khí còn là vương vấn cái lạnh lẽo của mùa đông, lại thêm vào cái ấm áp của mùa xuân, rất thích hợp để mặc những cái váy vải lụa mỏng. Tiểu Xuân đi chuẩn bị khăn và nước rửa mặt, Tiểu Đông hỏi nàng.
"Tiểu thư, người muốn mặc như thế nào?"
"Mặc váy màu hồng nhạt, lấy cái vải trơn thêu chìm chỉ bạc. Thắt lưng vải dày màu hồng đậm, thêm cái áo choàng ngắn tay, thân dài đến đùi, màu hồng đậm, cổ viền hồng nhạt thêu chìm chỉ bạc." Tống Minh Hoa nghĩ nghĩ, nói ra yêu cầu.
Nàng xuất thân cũng coi như là có chút địa vị, y phục trang sức chưa bao giờ thiếu, không chỉ có phân lệ mỗi tháng, còn có nhiều món đồ mẫu thân đặc biệt mua cho nàng. Tống Minh Hoa kiếp trước cũng chỉ có quần áo đủ mặc thôi, nào có từng ngày nào cũng được chọn gì để mặc như này? Nàng lại phải cảm thán khả năng đầu thai của mình cũng thật tuyệt.
"Nô tì đi lấy ngay." Tiểu Đông nghe xong, vội vàng rời đi.
Nhà có nhiều người như vậy, còn toàn là những người thông minh thạo tính kế, Tống Minh Hoa từ khi biết rõ gốc rạ nhà mình, đã cảm thấy rất may mắn khi mình sinh ra trong bụng Diệp phu nhân. Diệp phu nhân xuất thân tiểu thư khuê các, tính cách cứng cỏi mạnh mẽ, không thích hãm hại người khác, cũng khinh thường hạng người đầy bụng âm mưu, nhưng nàng cũng không phải kiểu chịu để cho người khác khi dễ hãm hại, càng là có đủ sức mạnh để bảo vệ mình và các con. Đại ca ca Tống Thế Anh và Tam tỷ tỷ Tống Minh Loan được nàng dạy dỗ, tính cách nhân phẩm cũng là không thể bắt bẻ. Ngay cả Tống Minh Hoa, cũng thường xuyên có thể được nghe nàng dạy dỗ. Về cơ bản, Diệp phu nhân sẽ dạy làm thế nào để quản lí nhà cửa, đạo lí đối nhân xử thế, còn có cả Tứ Thư Ngũ Kinh. Tống Minh Hoa kiếp trước cũng chỉ mới mười lăm tuổi, cũng coi như là học được không ít. Chỉ là Tứ Thư, Ngũ Kinh món đồ này cũng rất nhức đầu, học vài hôm là nàng kiên quyết kháng cự. Kiếp trước chuyên tự nhiên Toán Lý Hóa Tống Minh Hoa căn bản không tính toán trau dồi kinh thư.
Nữ tử không học Tứ Thư, Ngũ Kinh cũng không sao, nhưng Nữ Giới, cầm kỳ thư họa, nấu ăn bếp núc thì nhất định phải học. Nhưng Tống Minh Hoa cũng không muốn đọc thơ, càng không thích nấu nướng phức tạp (nàng cũng có thể nấu ăn, nhưng chỉ nấu được hai ba món đơn giản). Diệp thị, ngoài ý muốn, cũng không ép buộc nàng, chỉ bảo nàng tuy không làm theo, cũng cần phải học được cái dáng vẻ bề ngoài đúng quy tắc lễ nghi. Tống Minh Hoa không có dị nghị.
Diệp thị kì thực đối với nàng rất là khoan dung. So với Tam tỷ tỷ thuộc lòng Nữ Giới, Tứ Thư, Ngũ Kinh cũng có chút thành thạo, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, lễ nghi quy tắc, mọi tác phong cử chỉ đều ra dáng một tiểu thư khuê các. Tống Minh Hoa tuy rằng bề ngoài cũng gần giống như vậy, nhưng nàng không thuộc Nữ Giới, cầm kỳ thư họa thì được cái cầm kì và họa nàng sinh ra đã biết, cực có thiên phú. Còn thi thơ thì nàng thực sự không thể giống như Diệp thị và Tam tỷ xuất khẩu thành thơ, lại không muốn sao chép thơ từ kiếp trước, chỉ có thể tỏ vẻ ngay từ đầu là không biết.
Năm tháng trôi đi chậm rãi, từ lúc xuyên qua đến giờ cũng đã mười một năm rưỡi, nàng bây giờ cũng đã vừa qua sinh nhật mười một tuổi rồi.
Tống Minh Hoa trở mình lần thứ n, lại ngáp một tiếng thật dài. Trước mắt bỗng có chút mơ hồ không rõ.
Nàng hình như bắt đầu có chút buồn ngủ lại rồi...
***
Tống Minh Hoa là bị đồng hồ sinh học thúc giục mà tỉnh.
Nàng sáng sớm liền mất ngủ, sau đó lại ngủ được, liền ngủ một mạch đến tận cuối giờ Dần. Tiểu Xuân đã sớm thức dậy, nhưng không dám gọi nàng, chỉ có thể đi ra ngoài canh chừng. Tống Minh Hoa vén lụa giường, ngồi dậy tìm giày. Phòng ngủ không một bóng người. Nàng hô lên một tiếng.
"Tiểu Xuân! Tiểu Đông!"
Không đến một giây, Tiểu Xuân và Tiểu Đông từ gian nhà ngoài chạy vào. Thân là tiểu thư con nhà quan Tòng ngũ phẩm, Tống Minh Hoa có tất cả tám nha hoàn, một ma ma theo hầu, tất cả đều là người mà mẫu thân của nàng tỉ mỉ lựa chọn. Trong đó quan trọng nhất là Trần ma ma và bốn người thiếp thân nha hoàn, lần lượt là Tiểu Xuân, Tiểu Hạ, Tiểu Thu, Tiểu Đông, cấp bậc vì nhất đẳng nha hoàn. Thêm vào đó còn có hai người nhị đẳng nha hoàn, lần lượt là Thúy Nhi, Vân Nhi. Cuối cùng là hai người tam đẳng nha hoàn, lần lượt là Tường Nhi, Khả Nhi.
Tiểu Xuân năm nay mười hai tuổi, là một nữ hài rất cao to vạm vỡ, cũng là thiếp thân nha hoàn của Tống Minh Hoa. Tiểu Đông năm nay mười ba tuổi, cũng là nha hoàn thiếp thân của Tống Minh Hoa, là một nữ hài thanh tú khả ái, rất thạo chải đầu vấn tóc, điều chế hương liệu, túi thơm, nước tắm. Hai người đi vào không phát ra một tiếng động, cung kính hành lễ, sau đó nghiêm túc đợi lệnh của Tống Minh Hoa.
"Giúp ta thay y phục chải đầu."
Tống Minh Hoa ngắn gọn nói. Nàng cũng không có ý nghĩ kì lạ như suốt ngày gào lên mọi người cùng bình đẳng gì đó, nhưng cũng chưa từng khó xử hạ nhân, đối đãi với bọn họ luôn mang theo tôn trọng kín đáo, thưởng phạt cũng là cực kỳ công bằng và cố gắng nhân hậu nhất có thể, căn bản là dùng hành động gần như bạn bè mà đối đãi. Nàng cảm thấy mình đối với bọn họ, cũng không quá giống chủ tớ, giống như chủ tịch công ty và nhân viên nhỏ hơn.
Tiểu Xuân và Tiểu Đông nhanh nhẹn làm việc.
Bây giờ là mùa xuân, chính xác hơn là đầu xuân. Không khí còn là vương vấn cái lạnh lẽo của mùa đông, lại thêm vào cái ấm áp của mùa xuân, rất thích hợp để mặc những cái váy vải lụa mỏng. Tiểu Xuân đi chuẩn bị khăn và nước rửa mặt, Tiểu Đông hỏi nàng.
"Tiểu thư, người muốn mặc như thế nào?"
"Mặc váy màu hồng nhạt, lấy cái vải trơn thêu chìm chỉ bạc. Thắt lưng vải dày màu hồng đậm, thêm cái áo choàng ngắn tay, thân dài đến đùi, màu hồng đậm, cổ viền hồng nhạt thêu chìm chỉ bạc." Tống Minh Hoa nghĩ nghĩ, nói ra yêu cầu.
Nàng xuất thân cũng coi như là có chút địa vị, y phục trang sức chưa bao giờ thiếu, không chỉ có phân lệ mỗi tháng, còn có nhiều món đồ mẫu thân đặc biệt mua cho nàng. Tống Minh Hoa kiếp trước cũng chỉ có quần áo đủ mặc thôi, nào có từng ngày nào cũng được chọn gì để mặc như này? Nàng lại phải cảm thán khả năng đầu thai của mình cũng thật tuyệt.
"Nô tì đi lấy ngay." Tiểu Đông nghe xong, vội vàng rời đi.