Chương : 5
Khi Harry tỉnh lại, thì cậu đã ở quảng trường Grimmauld, bên giường là gương mặt lo lắng của mọi người.
“Harry, con cảm thấy thế nào?” Sirius khẩn trương lấy độc dược đầu giường, “Nào, uống cái này đi.” Chú mở nắp bình ra, mùi vị kỳ quái trực tiếp sộc lên, chú chán ghét nhe răng, rút tay lại, “Thôi, hay là chúng ta không uống cái này…”
“Severus nói phải uống, nếu không thì tự chịu trách nhiệm.” Lupin cầm lấy bình độc dược, đưa tới trước mặt Harry.
“Mình không tin anh ta.” Sirius nhìn con đỡ đầu nhăn mặt vì mùi vị quỷ dị, nhưng không cản nữa.
Đầu Harry vẫn còn choáng váng, có điều uống xong mớ thuốc đắng đó cậu thấy tỉnh táo hơn nhiều. Đeo kính lên, cậu thấy rõ gương mặt mệt mỏi của Ron, con mắt ửng đỏ của Hermiastory. Không có tinh thần cùng ba đỡ đầu phê phán Snape, Harry chép chép miệng, “Bây giờ là khi nào ạ?”
“Cậu hôn mê sáu tiếng rồi, Harry, cậu có khó chịu chỗ nào không?” Hermiastory cẩn thận quan sát cậu.
“Đúng rồi Harry, ở trong đó cậu đã gặp chuyện gì?” Ron thẳng thắn hỏi.
Trên trán như còn lưu lại cảm giác vết sẹo nóng cháy, sắc mặt Harry khó coi xoa trán, “Mình không nhớ rõ… Hình như có người tấn công mình… Sau đó… Mình nghe thấy tiếng của Voldemort…” Sirius và Lupin nhìn nhau, hít một hơi, Ron không nhịn lui về sau, “Khi đó đầu mình đau muốn nứt ra…” Harry cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, hai mắt từ từ mất tiêu cự, “Mình cho là mình sắp chết, có người ôm lấy mình…” Giống như rất khó hồi tưởng lại, cậu dùng mười đầu ngón tay kéo tóc, “Màu đen.” Cậu nói một cách khẳng định, sau đó mũi ngửi ngửi, dường như lại thấy được mùi vị độc đáo từ trên người đối phương.
“Là…A!” Ron vừa mới mở miệng, đã bị Hermiastory chặn lại – cậu làm gì đó?
Nữ phù thủy nguýt cậu một cái – giáo sư Snape bảo không được nói ra!
Lupin kéo tay Harry còn đang vò tóc, “Đừng nghĩ nữa, có người cứu con cũng là chuyện tốt, hiện tại con nên nghỉ ngơi cho khỏe, hai ngày nữa có thể Bộ Pháp thuật sẽ tìm con.” Nói xong lại nhìn hai phù thủy nhỏ đang mày đi mắt lại, “Còn hai đứa, cũng nghỉ ngơi hết đi!”
Harry nghe lời nằm trên giường, sau khi Sirius lấy lại tinh thần đắm chìm vào cảm xúc bản thân, “Đúng rồi, Harry sinh nhật vui vẻ, còn quà tặng ngày mai con mở cũng được.” Ba người khác giật mình sôi nổi chúc mừng.
“Cám ơn mọi người.” Cậu cười yếu ớt, nhìn Lupin đuổi Ron và Hermiastory đi, mắt liếc về phía cửa, người cậu đợi vẫn chưa đến, nhìn thấy hai phù thủy nhỏ sắp rời khỏi, cậu đưa tay nắm lấy góc áo Lupin, “Evans đâu?”
Lupin nháy mắt, nửa thật nửa giả trả lời, “Vì chúng ta lãng phí một bàn tiệc lớn, cậu ta tức giận – ngày mai con tới ăn hai phần. Được rồi, nên ngủ trước đi.” Xoa gương mặt trắng bệch vì tiêu hao thể lực của Harry, chú kéo Sirius như đi vào cõi tiên ra khỏi phòng ngủ của cậu nhóc.
“Harry! Không phải con nói trước Cup Quidditch thế giới sẽ không xảy ra chuyện gì sao?” Liếc mắt một cái phát hiện HARRY đi ra từ lò sưởi , Sirius nhanh chóng tiến lên nắm lấy tay anh.
“Đây là lỗi của con, con không ngờ rằng bọn họ nôn nóng như vậy, bây giờ đã bắt đầu hành động.” Vừa gặp lại SNAPE, anh thừa nhận mình sai rồi, hành động lần này làm bại lộ sự tồn tại của SNAPE, không cần đoán, sau này Tử thần Thực tử sẽ càng cẩn thận hơn, muốn có tin tức có lợi sẽ càng khó hơn, “Trước Cup Quidditch thế giới Harry nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Nhưng chú cho rằng, trước khi trở lại Hogwarts Harry tốt nhất không nên ra khỏi cửa. ” Lupin nói.
Được chú nhắc nhở, Sirius kịp thời phản ứng, “Con nói Harry phải đi xem Cup Quidditch thế giới hả? Tại sao chứ? Không phải rất nguy hiểm sao?” Không thể không thừa nhận, chỉ cần việc liên quan tới con đỡ đầu, Sirius thần kinh thô cũng có thể trở thành sắc bén.
“Hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, chúng ta nên ép chúng lộ diện.” HARRY bất đắc dĩ chống lại ánh mắt hoài nghi của Lupin, lần nữa vươn ra cánh tay, lộ ra miệng vết thương giống hệt Harry mà anh cố không xóa đi, “Hai người không cần lo lắng, con sẽ không gây bất lợi gì cho Harry đâu, bởi vì, em ấy chết con cũng sẽ chết.”
***
Buổi sáng, Harry giật mình thức dậy sau giấc mơ, mồ hôi lạnh làm ướt hết áo ngủ, giống như có khối sắt nóng khắc trên trán đốt cháy theo từ đợt từng nhịp đập trái tim, đau đớn đến chết lặng. Cậu gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại gì cũng không nhớ rõ, cũng không muốn nhớ lại.
Thấy trời đã sáng, Harry lấy kính trên đầu giường, lắc lư xuống giường, bàn chân trần chạm vào mặt đất, có chút lạnh. Cậu dùng hai tay vuốt tóc gáy, rửa mặt chảy đầu, vết sẹo cũng không còn đau đớn như trước nữa, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Cậu đi xuống phòng khách, phát bên cạnh lò sưởi chất rất nhiều quà. Hermiastory đang cầm một ly sữa ngồi ngay ngắn trên sô pha xem sách, “Harry chào buổi sáng.”
“Hermiastory, không còn sớm nữa. Ron đâu?” Harry bước tới xem quà, không muốn ác mộng ảnh hưởng đến tâm trạng cả ngày, “Đúng rồi, ngày hôm qua sao hai cậu tìm được mình vậy?”
“Chắc còn đang ngủ …” Nữ phù thủy nói thầm gì đó, nhích đến gần, nhìn thấy xung quanh không người, liền kể lại chuyện đã trải qua trước đó. Khi Harry biết Snape cứu cậu, phút chốc ngây ngẩn cả người, “Thật đó, lúc ấy trên mặt đất đều là thủy tinh, áo choàng trên người giáo sư Snape rách te tua, rất có thể là đang bảo vệ cậu… Thầy không cho bọn mình nói với ai, cho nên cậu cũng phải giữ bí mật, nếu cậu không muốn chịu lửa giận của thầy.” Hermiastory dùng lại một chút, cuối cùng vẫn không đề cập đến việc đối phương đột ngột biến mất lại đột ngột xuất hiện một cách quỷ dị, cũng không có gì kỳ quái, không phải sao?
Sắc mặt Harry lúc xanh lúc trắng, sao Snape lại xuất hiện ở chỗ đó? Sao lại cứu cậu? Mùi hương độc đáo kia, sẽ không phải là độc dược đó chứ… Bỗng nhiên, cậu lấy ra một cái hộp xanh biếc từ trong đống quà tặng, nhưng không ký tên, “Ai tặng vậy?” Bỏ qua chuyện của Snape, phần quà dư ra này đã thu hút cậu, chẳng lẽ là Evans? Không phải anh ấy nói dùng bữa tiệc lớn làm quà sao?
Cậu tò mò mở hộp ra, bên trong có một bình độc dược, nếu không nhìn kỷ, căn bản sẽ không nhận ra chất lỏng trong suốt không màu, y như một cái bình không, “Cái gì vậy?” Harry tiện tay đưa độc dược cho cô nàng biết tuốt Hermiastory. Nhưng Hermiastory nghiên cứu nửa ngày, cũng không biết là gì.
“Đó là Dược cận thị.”
Harry nghe tiếng nhìn lại, “Anh Evans?” Bên cạnh thanh niên là người đàn ông mặc áo choàng đen, hiển nhiên đối phương là người yêu mà ngày nào anh ấy cũng nhắc tới.
“Harry, Hermiastory, hai đứa thức dậy cũng không trễ lắm đâu ha.” HARRY chớp mắt trêu chọc. “Bình độc dược đó có thể chữa cận thị, người có thể làm ra được loại thuốc này chỉ có bậc thầy độc dược thôi.” Anh khe khẽ liếc SNAPE.
Phản ứng đầu tiên của Harry chính là nghĩ đến giáo sư độc dược Snape, dù sao họ cũng mới chấm dứt đề tài kia. Lúc này cậu có cố gắng cũng không thể giữ hình tượng được nữa, giật mình há to miệng, Snape cứu cậu coi như xong, sao lại tặng quà sinh nhật cho cậu? Sau đó dưới sự thúc giục của mọi người Harry bối rối uống hết bình “quà tặng” này. Chậm rãi, cậu thấy mắt ngứa ngứa, tiếp đó mắt càng ngày càng mờ, choáng váng ập tới, thân thể cậu loạng choạng suýt chút nữa ngã quỵ.
“Xem ra hiệu quả không tệ nha.” HARRY bước lên tháo kính mắt của thiếu niên xuống, cặp mắt xanh lá kia ngân ngấn nước mắt có chút đáng thương, “Thế nào? Có thể nhìn rõ anh không?”
Thiếu niên xoa hơi nước trong mắt, vui sướng gật đầu, hết nhìn đông tới nhìn tây, “Thật sự! Rất rõ ràng!”
“Vậy là tốt rồi.” HARRY cười khanh khách kéo cánh tay SNAPE qua, “Nào, giới thiệu cho hai đứa, vị này là bạn đời của anh, ngài Prince.”
Có thể xem đây là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, Harry và Hermiastory khách sáo nhìn người đàn ông cao lớn lạnh lùng, cảm giác áp bách không thua gì độc giáo sư độc dược khủng bố đâu, “Xin chào, ngài Prince.” SNAPE không có cảm xúc gật đầu, khiến cho hai phù thủy nhỏ còn tưởng mình làm sai chuyện gì, không biết làm sao nhìn về phía HARRY.
HARRY bĩu môi: “Anh ấy đối với ai cũng vậy hết, hai đứa coi anh ấy là người câm là được rồi… A!” Chưa kịp nói xong, anh giống như mèo bị dẫm phải đuôi ôm mông nhảy nhảy, cảnh giác nhìn chằm người đàn ông, “Anh làm gì vậy? Nói rồi mà không được lại đánh mông em đâu!”
Các thiếu niên: “…”
“Nè!” Thấy người đàn ông không có phản ứng, HARRY trừng mắt nói tiếp, “Hai em có biết tại sao anh ấy luôn mang mặt nạ không? Bởi vì anh ấy rất xấu nha!” Nói xong anh lập tức nhảy sang chỗ khác, một tia chùm tia sáng nguy hiểm dường như bay sát chân anh cắm xuống mặt đất, “Shit, anh đánh thật sao?!” HARRY giật mình, lại lùi về sau một bước chặn tia thứ hai, tay chân lanh lẹ phản kích lại.
Thân thể hai người trong chớp mắt giao thủ mấy lần, nhiều ánh sáng đẹp mắt qua qua lại lại, hoa cả mắt, đan chéo thành một cái lưới lớn, chúng giống như có mắt, tránh những vật dụng xung quanh, thậm chí có thể thấy pháp thuật vòng quanh! — đây là lực khống chế cao cỡ nào chứ! Nếu không thấy khi thần chú đánh trúng mặt đất phát ra tia lửa nhỏ, chỉ sợ sẽ có người xem nó như một buổi biểu diển đẹp mắt thôi.
Kẻ Được Chọn nhìn theo bóng người trong sân, mắt ngày càng sáng, quá đỉnh luôn! Rốt cuộc bọn họ làm được điều đó như thế nào?! Đầu óc Hermiastory mờ mịt, “Harry, họ là người yêu thật sao?”
“Đương nhiên.” HARRY trả lời cô bé, trận quyết đấu này kết thúc cũng đột ngột như lúc bắt đầu vậy. HARRY vuốt mái tóc hỗn độn, hai tay nắm đũa phép thuần thục vứt thần chú sửa chữa dưới sàn, mà SNAPE vẫn đứng im tại chỗ, giống như y chưa hề nhúc nhích. HARRY nắm tay người yêu cùng đưa lên, “Có nhìn thấy không, đây là nhẫn kết hôn của bọn anh nha.”
Thiếu niên Kẻ Được Chọn không hứng thú cái này, cậu hưng phấn đỏ mặt: “Evans, anh có thể dạy em không? Em muốn mạnh hơn!” Những điều đã trải ra hôm qua đã khiến cậu cảm giác nguy cơ mãnh liệt, nhất là vết sẹo không biết sao lại đau đớn, trực giác nói cho cậu biết nguy hiểm đang đến gần. Nếu lúc ấy cậu có năng lực như vậy, sao có thể bị pháp lực bạo động chứ?
“Tất nhiên rồi, có điều, hẳn là em đã có thầy giáo giỏi.” Kỳ thật ngay từ đầu HARRY đã nghĩ rằng chờ khi Hogwarts khai giảng, nhờ Dumbledore ném Kẻ Được Chọn cho giáo sư độc dược dạy dỗ, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm cho họ.
Biết người yêu có chủ ý gì SNAPE xem thường hừ lạnh một tiếng, nhóc con nhà Potter dưới tình huống này muốn chiếm được niềm vui của giáo sư độc dược sao, căn bản không thể nào!
“Harry, con cảm thấy thế nào?” Sirius khẩn trương lấy độc dược đầu giường, “Nào, uống cái này đi.” Chú mở nắp bình ra, mùi vị kỳ quái trực tiếp sộc lên, chú chán ghét nhe răng, rút tay lại, “Thôi, hay là chúng ta không uống cái này…”
“Severus nói phải uống, nếu không thì tự chịu trách nhiệm.” Lupin cầm lấy bình độc dược, đưa tới trước mặt Harry.
“Mình không tin anh ta.” Sirius nhìn con đỡ đầu nhăn mặt vì mùi vị quỷ dị, nhưng không cản nữa.
Đầu Harry vẫn còn choáng váng, có điều uống xong mớ thuốc đắng đó cậu thấy tỉnh táo hơn nhiều. Đeo kính lên, cậu thấy rõ gương mặt mệt mỏi của Ron, con mắt ửng đỏ của Hermiastory. Không có tinh thần cùng ba đỡ đầu phê phán Snape, Harry chép chép miệng, “Bây giờ là khi nào ạ?”
“Cậu hôn mê sáu tiếng rồi, Harry, cậu có khó chịu chỗ nào không?” Hermiastory cẩn thận quan sát cậu.
“Đúng rồi Harry, ở trong đó cậu đã gặp chuyện gì?” Ron thẳng thắn hỏi.
Trên trán như còn lưu lại cảm giác vết sẹo nóng cháy, sắc mặt Harry khó coi xoa trán, “Mình không nhớ rõ… Hình như có người tấn công mình… Sau đó… Mình nghe thấy tiếng của Voldemort…” Sirius và Lupin nhìn nhau, hít một hơi, Ron không nhịn lui về sau, “Khi đó đầu mình đau muốn nứt ra…” Harry cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, hai mắt từ từ mất tiêu cự, “Mình cho là mình sắp chết, có người ôm lấy mình…” Giống như rất khó hồi tưởng lại, cậu dùng mười đầu ngón tay kéo tóc, “Màu đen.” Cậu nói một cách khẳng định, sau đó mũi ngửi ngửi, dường như lại thấy được mùi vị độc đáo từ trên người đối phương.
“Là…A!” Ron vừa mới mở miệng, đã bị Hermiastory chặn lại – cậu làm gì đó?
Nữ phù thủy nguýt cậu một cái – giáo sư Snape bảo không được nói ra!
Lupin kéo tay Harry còn đang vò tóc, “Đừng nghĩ nữa, có người cứu con cũng là chuyện tốt, hiện tại con nên nghỉ ngơi cho khỏe, hai ngày nữa có thể Bộ Pháp thuật sẽ tìm con.” Nói xong lại nhìn hai phù thủy nhỏ đang mày đi mắt lại, “Còn hai đứa, cũng nghỉ ngơi hết đi!”
Harry nghe lời nằm trên giường, sau khi Sirius lấy lại tinh thần đắm chìm vào cảm xúc bản thân, “Đúng rồi, Harry sinh nhật vui vẻ, còn quà tặng ngày mai con mở cũng được.” Ba người khác giật mình sôi nổi chúc mừng.
“Cám ơn mọi người.” Cậu cười yếu ớt, nhìn Lupin đuổi Ron và Hermiastory đi, mắt liếc về phía cửa, người cậu đợi vẫn chưa đến, nhìn thấy hai phù thủy nhỏ sắp rời khỏi, cậu đưa tay nắm lấy góc áo Lupin, “Evans đâu?”
Lupin nháy mắt, nửa thật nửa giả trả lời, “Vì chúng ta lãng phí một bàn tiệc lớn, cậu ta tức giận – ngày mai con tới ăn hai phần. Được rồi, nên ngủ trước đi.” Xoa gương mặt trắng bệch vì tiêu hao thể lực của Harry, chú kéo Sirius như đi vào cõi tiên ra khỏi phòng ngủ của cậu nhóc.
“Harry! Không phải con nói trước Cup Quidditch thế giới sẽ không xảy ra chuyện gì sao?” Liếc mắt một cái phát hiện HARRY đi ra từ lò sưởi , Sirius nhanh chóng tiến lên nắm lấy tay anh.
“Đây là lỗi của con, con không ngờ rằng bọn họ nôn nóng như vậy, bây giờ đã bắt đầu hành động.” Vừa gặp lại SNAPE, anh thừa nhận mình sai rồi, hành động lần này làm bại lộ sự tồn tại của SNAPE, không cần đoán, sau này Tử thần Thực tử sẽ càng cẩn thận hơn, muốn có tin tức có lợi sẽ càng khó hơn, “Trước Cup Quidditch thế giới Harry nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Nhưng chú cho rằng, trước khi trở lại Hogwarts Harry tốt nhất không nên ra khỏi cửa. ” Lupin nói.
Được chú nhắc nhở, Sirius kịp thời phản ứng, “Con nói Harry phải đi xem Cup Quidditch thế giới hả? Tại sao chứ? Không phải rất nguy hiểm sao?” Không thể không thừa nhận, chỉ cần việc liên quan tới con đỡ đầu, Sirius thần kinh thô cũng có thể trở thành sắc bén.
“Hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, chúng ta nên ép chúng lộ diện.” HARRY bất đắc dĩ chống lại ánh mắt hoài nghi của Lupin, lần nữa vươn ra cánh tay, lộ ra miệng vết thương giống hệt Harry mà anh cố không xóa đi, “Hai người không cần lo lắng, con sẽ không gây bất lợi gì cho Harry đâu, bởi vì, em ấy chết con cũng sẽ chết.”
***
Buổi sáng, Harry giật mình thức dậy sau giấc mơ, mồ hôi lạnh làm ướt hết áo ngủ, giống như có khối sắt nóng khắc trên trán đốt cháy theo từ đợt từng nhịp đập trái tim, đau đớn đến chết lặng. Cậu gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại gì cũng không nhớ rõ, cũng không muốn nhớ lại.
Thấy trời đã sáng, Harry lấy kính trên đầu giường, lắc lư xuống giường, bàn chân trần chạm vào mặt đất, có chút lạnh. Cậu dùng hai tay vuốt tóc gáy, rửa mặt chảy đầu, vết sẹo cũng không còn đau đớn như trước nữa, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Cậu đi xuống phòng khách, phát bên cạnh lò sưởi chất rất nhiều quà. Hermiastory đang cầm một ly sữa ngồi ngay ngắn trên sô pha xem sách, “Harry chào buổi sáng.”
“Hermiastory, không còn sớm nữa. Ron đâu?” Harry bước tới xem quà, không muốn ác mộng ảnh hưởng đến tâm trạng cả ngày, “Đúng rồi, ngày hôm qua sao hai cậu tìm được mình vậy?”
“Chắc còn đang ngủ …” Nữ phù thủy nói thầm gì đó, nhích đến gần, nhìn thấy xung quanh không người, liền kể lại chuyện đã trải qua trước đó. Khi Harry biết Snape cứu cậu, phút chốc ngây ngẩn cả người, “Thật đó, lúc ấy trên mặt đất đều là thủy tinh, áo choàng trên người giáo sư Snape rách te tua, rất có thể là đang bảo vệ cậu… Thầy không cho bọn mình nói với ai, cho nên cậu cũng phải giữ bí mật, nếu cậu không muốn chịu lửa giận của thầy.” Hermiastory dùng lại một chút, cuối cùng vẫn không đề cập đến việc đối phương đột ngột biến mất lại đột ngột xuất hiện một cách quỷ dị, cũng không có gì kỳ quái, không phải sao?
Sắc mặt Harry lúc xanh lúc trắng, sao Snape lại xuất hiện ở chỗ đó? Sao lại cứu cậu? Mùi hương độc đáo kia, sẽ không phải là độc dược đó chứ… Bỗng nhiên, cậu lấy ra một cái hộp xanh biếc từ trong đống quà tặng, nhưng không ký tên, “Ai tặng vậy?” Bỏ qua chuyện của Snape, phần quà dư ra này đã thu hút cậu, chẳng lẽ là Evans? Không phải anh ấy nói dùng bữa tiệc lớn làm quà sao?
Cậu tò mò mở hộp ra, bên trong có một bình độc dược, nếu không nhìn kỷ, căn bản sẽ không nhận ra chất lỏng trong suốt không màu, y như một cái bình không, “Cái gì vậy?” Harry tiện tay đưa độc dược cho cô nàng biết tuốt Hermiastory. Nhưng Hermiastory nghiên cứu nửa ngày, cũng không biết là gì.
“Đó là Dược cận thị.”
Harry nghe tiếng nhìn lại, “Anh Evans?” Bên cạnh thanh niên là người đàn ông mặc áo choàng đen, hiển nhiên đối phương là người yêu mà ngày nào anh ấy cũng nhắc tới.
“Harry, Hermiastory, hai đứa thức dậy cũng không trễ lắm đâu ha.” HARRY chớp mắt trêu chọc. “Bình độc dược đó có thể chữa cận thị, người có thể làm ra được loại thuốc này chỉ có bậc thầy độc dược thôi.” Anh khe khẽ liếc SNAPE.
Phản ứng đầu tiên của Harry chính là nghĩ đến giáo sư độc dược Snape, dù sao họ cũng mới chấm dứt đề tài kia. Lúc này cậu có cố gắng cũng không thể giữ hình tượng được nữa, giật mình há to miệng, Snape cứu cậu coi như xong, sao lại tặng quà sinh nhật cho cậu? Sau đó dưới sự thúc giục của mọi người Harry bối rối uống hết bình “quà tặng” này. Chậm rãi, cậu thấy mắt ngứa ngứa, tiếp đó mắt càng ngày càng mờ, choáng váng ập tới, thân thể cậu loạng choạng suýt chút nữa ngã quỵ.
“Xem ra hiệu quả không tệ nha.” HARRY bước lên tháo kính mắt của thiếu niên xuống, cặp mắt xanh lá kia ngân ngấn nước mắt có chút đáng thương, “Thế nào? Có thể nhìn rõ anh không?”
Thiếu niên xoa hơi nước trong mắt, vui sướng gật đầu, hết nhìn đông tới nhìn tây, “Thật sự! Rất rõ ràng!”
“Vậy là tốt rồi.” HARRY cười khanh khách kéo cánh tay SNAPE qua, “Nào, giới thiệu cho hai đứa, vị này là bạn đời của anh, ngài Prince.”
Có thể xem đây là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, Harry và Hermiastory khách sáo nhìn người đàn ông cao lớn lạnh lùng, cảm giác áp bách không thua gì độc giáo sư độc dược khủng bố đâu, “Xin chào, ngài Prince.” SNAPE không có cảm xúc gật đầu, khiến cho hai phù thủy nhỏ còn tưởng mình làm sai chuyện gì, không biết làm sao nhìn về phía HARRY.
HARRY bĩu môi: “Anh ấy đối với ai cũng vậy hết, hai đứa coi anh ấy là người câm là được rồi… A!” Chưa kịp nói xong, anh giống như mèo bị dẫm phải đuôi ôm mông nhảy nhảy, cảnh giác nhìn chằm người đàn ông, “Anh làm gì vậy? Nói rồi mà không được lại đánh mông em đâu!”
Các thiếu niên: “…”
“Nè!” Thấy người đàn ông không có phản ứng, HARRY trừng mắt nói tiếp, “Hai em có biết tại sao anh ấy luôn mang mặt nạ không? Bởi vì anh ấy rất xấu nha!” Nói xong anh lập tức nhảy sang chỗ khác, một tia chùm tia sáng nguy hiểm dường như bay sát chân anh cắm xuống mặt đất, “Shit, anh đánh thật sao?!” HARRY giật mình, lại lùi về sau một bước chặn tia thứ hai, tay chân lanh lẹ phản kích lại.
Thân thể hai người trong chớp mắt giao thủ mấy lần, nhiều ánh sáng đẹp mắt qua qua lại lại, hoa cả mắt, đan chéo thành một cái lưới lớn, chúng giống như có mắt, tránh những vật dụng xung quanh, thậm chí có thể thấy pháp thuật vòng quanh! — đây là lực khống chế cao cỡ nào chứ! Nếu không thấy khi thần chú đánh trúng mặt đất phát ra tia lửa nhỏ, chỉ sợ sẽ có người xem nó như một buổi biểu diển đẹp mắt thôi.
Kẻ Được Chọn nhìn theo bóng người trong sân, mắt ngày càng sáng, quá đỉnh luôn! Rốt cuộc bọn họ làm được điều đó như thế nào?! Đầu óc Hermiastory mờ mịt, “Harry, họ là người yêu thật sao?”
“Đương nhiên.” HARRY trả lời cô bé, trận quyết đấu này kết thúc cũng đột ngột như lúc bắt đầu vậy. HARRY vuốt mái tóc hỗn độn, hai tay nắm đũa phép thuần thục vứt thần chú sửa chữa dưới sàn, mà SNAPE vẫn đứng im tại chỗ, giống như y chưa hề nhúc nhích. HARRY nắm tay người yêu cùng đưa lên, “Có nhìn thấy không, đây là nhẫn kết hôn của bọn anh nha.”
Thiếu niên Kẻ Được Chọn không hứng thú cái này, cậu hưng phấn đỏ mặt: “Evans, anh có thể dạy em không? Em muốn mạnh hơn!” Những điều đã trải ra hôm qua đã khiến cậu cảm giác nguy cơ mãnh liệt, nhất là vết sẹo không biết sao lại đau đớn, trực giác nói cho cậu biết nguy hiểm đang đến gần. Nếu lúc ấy cậu có năng lực như vậy, sao có thể bị pháp lực bạo động chứ?
“Tất nhiên rồi, có điều, hẳn là em đã có thầy giáo giỏi.” Kỳ thật ngay từ đầu HARRY đã nghĩ rằng chờ khi Hogwarts khai giảng, nhờ Dumbledore ném Kẻ Được Chọn cho giáo sư độc dược dạy dỗ, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm cho họ.
Biết người yêu có chủ ý gì SNAPE xem thường hừ lạnh một tiếng, nhóc con nhà Potter dưới tình huống này muốn chiếm được niềm vui của giáo sư độc dược sao, căn bản không thể nào!