Chương : 6
Cho đến trước Cúp Quidditch thế giới, phạm vi hoạt đông của Harry vẫn bị hạn chế ở quảng trường Grimmauld. Ngày hôm sau, Hermiastory và Ron ăn xong bữa tiệc lớn do Evans làm rồi rời khỏi, bọn họ hẹn trước Cup Quidditch thế giới một ngày sẽ tập hợp ở Hang Sóc.
Harry vốn định thừa dịp mấy ngày này học hỏi Evans, nhưng không biết anh ấy gần đây đang bận cái gì, thường xuyên đêm không về nhà, căn bản không tìm thấy người, cậu phải bỏ cuộc mà nhờ người khác, tìm Sirius, học hỏi Lupin. Nhờ đó cũng làm cậu hiểu được cá tính nhanh nhẹn của Sirius, so với anh em song sinh nhà Weasley chỉ có hơn chứ không kém! Bạn sẽ không thể biết được lúc nào đối phương dạy bạn lúc nào đùa giỡn với bạn, xem ra giáo sư nghiêm túc chỉ có Lupin…
Ngoại trừ mấy chuyện ngoài lề này, Harry còn buồn bực vì một chuyện, đó là thường xuyên gặp ác mộng. Sau khi trở về từ công viên trò chơi, cậu thường xuyên bừng tỉnh từ trong ác mộng, rồi vết sẹo tia chớp đau nhói, nhưng cậu không nhớ nổi nội dung trong mộng, cậu đoán chắc chắn có liên quan đến Voldemort. Rốt cuộc Voldemort muốn làm gì?
Sirius cũng không biết được nguyên nhân, cuối cùng lại đổ hết mọi chuyện lên độc dược mà Snape tặng Harry, “Harry! Nhất định vấn đề nằm ở Snape! Con nghĩ lại xem, sau khi con uống độc dược của anh ta mới bắt đầu đau đầu!”
“Sirius, vết sẹo của Harry bắt đầu đau từ khi đi công viên trò chơi trở về. Hơn nữa, là hiệu trưởng Dumbledore nhờ anh ta chữa trị cho Harry.” Lupin nói câu công bằng.
“Dumbledore nhất định bị anh ta lừa gạt! Cậu không nhớ sao? Snape là Tử thần Thực tử!”
Mới đầu Harry còn cho là ba đỡ đầu già mồm cãi bướng nghe vậy thì giật mình, “Chú nói sao? Snape là Tử thần Thực tử?”
“Nhưng anh ta không phải Tử thần Thực tử chân chính, lúc ấy cụ Dumbledore đứng ra thay anh ta đảm bảo, Severus luôn cung cấp tình báo của Tử thần Thực tử cho phe chúng ta.” Lupin giải thích trước Sirius.
“Tại sao cậu luôn bênh Snape?!” Sirius tức giận trừng bạn tốt, bắt đầu lớn tiếng chỉ trích Snape không đúng.
Harry không nghe lọt, cậu nghĩ đến trong công viên trò chơi Snape cứu mình – lấy tính tình của giáo sư độc dược, sao lại đi công viên trò chơi? Hơn nữa lại trùng hợp cứu mình? Cậu cảm giác ngày càng rõ ràng. Đúng vậy, trừ trùng hợp, chỉ có hai khả năng, một là, thầy ấy ẩn nấp ở nơi bí mật gần đó bảo vệ cậu (nếu không phải thầy ấy vừa mới cứu mạng cậu nhất định sẽ đổi thành từ giám thị). Kết thúc năm thứ ba khi Snape theo dõi bọn họ vào Lều Hét, cho nên không thể xem nhẹ được. Thứ hai, đúng là Voldemort ở gần đó, mà Snape từng là Tử thần Thực tử về bên cạnh chủ nhân của mình, kết hợp những gì Dumbledore đã nói Snape vì cung cấp tình báo cho họ, thầy ấy hiển nhiên lại làm gián điệp, vì thế khi Harry vừa xảy ra sự cố Snape tại thời điểm mấu chốt xuất hiện. Harry chợt lóe, liên kết mọi chuyện – bình độc dược khôi phục thị lực, vì cái gì Snape không đưa cậu năm trước, mà năm nay mới đưa? Chẳng lẽ Voldemort nhanh chóng có hành động gì, cho nên ở bên cạnh muốn cậu đề cao năng lực tự bảo vệ?
Nhưng mà Snape sao lại bảo vệ cậu thầy ấy có mục đích gì? Thầy ấy rõ ràng rất ghét cậu mà, chẳng lẽ gần đây sức ảnh hưởng của Dumbledore đã lớn đến nỗi làm cho người ta vì lấy chuyện lớn mà tạm thời vứt bỏ ân oán cá nhân sao? Thật ra, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút, nếu cụ Dumbledore yêu cầu cậu đi bảo vệ Draco Malfoy mà nói… Không, chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Harry run rẩy. (Eileen: *xen mồm vào* này Harry thái độ của cậu thế là thế nào hả? Draco là biệt nữu, nữ vương thụ thôi làm gì mà kì thị ghê thế? Nhìn cái môi đỏ nhỏ xinh đó đi a~ có bao nhiêu ngọt ngào a… Snape: Avada… Draco: Cruci… Harry: hứ đáng kiếp nhà mi kakaka…)
Không dám chấp nhận kết luận của mình, dưới sự khuyên bảo của Lupin, Sirius không chỉ trích Snape nữa, chỉ âm thầm hùng hổ, mà Harry cũng không dám nói chuyện về vết sẹo với chú.
Harry đợi đến ngày gặp được Evans, sau khi nói suy đoán của mình cho đối phương, thanh niên xoa tóc cậu, từ chối cho ý kiến, “Vì sao Snape lại hận em, thật ra em có thể hỏi ba đỡ đầu của mình mà, hỏi xem chú ấy với ba em hồi còn trẻ đã làm những gì, bọn họ là bạn học.”
Harry nghĩ, xem ra hận thù là từ bậc cha chú… Sau khi hiểu được điểm ấy cậu bắt đầu giận dỗi, cậu cũng không phải ba cậu mà, sao Snape có thể đem thù hận chuyển lên người vô tội như mình chứ? Slytherin quả nhiên đều không nói lý!
Những ngày trước Cup Quidditch thế giới cứ thế trôi qua, khi Harry đáp ứng lời mời đi tới Hang Sóc, bên này HARRY và SNAPE cuối cùng cũng thu được một thành quả công tác trong một tháng – bọn Tử thần Thực tử xuyên qua thời không đang định cướp ngục trong khi mọi người đều tập trung vào Cup Quidditch, cứu những tên cấp cao bị nhốt ở Azkaban mà bọn HARRY tính toán tương kế tựu kế.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta và Dumbledore hợp tác, chỉ khi thành công mới có thể tín nhiệm thêm nữa.” Cho dù họ đã tính toán tốt từng bước, trong lòng HARRY vẫn bất an, “Anh nói xem chúng ta có bỏ sót điều gì không? Harry bên kia có thể gặp chuyện không may không?”
“Vấn đề cấp bách của Voldemort là tìm lại thuộc hạ hắn tín nhiệm trước kia, bọn Tử thần Thực tử không biết chuyện xuyên qua này là vật lợi dụng tốt nhất.” SNAPE lần nữa lặp lại kết luận, giọng nói kéo dài, “Xem ra Mũ Phân Loại nên xem xét lại kết luận mà nó đưa ra, Potter.” Như để xác nhận người trước mắt này không phải là người khác uống thuốc Đa dịch giả dạng người yêu của y, SNAPE vươn tay luồn ra sau HARRY sờ soạng, thanh niên phản xạ lập tức nắm lấy tay y.
“Không cho nắn mông em!” (Eileen: *cười bỉ*) Harry lớn tiếng kháng nghị, không để ý đến một cánh tay khác của đối phương, khi miệng cậu đập trúng bả vai rắn chắc của đối phương, thân thể đã chặt chẽ bị giam trong ngực người đàn ông. Hai tay người đàn ông chụp lên cái mông của cậu, dùng chút lực ấn về hướng mình, khiến cho phần dưới hai người dán sát vào nhau. Thân dưới vì sự va chạm nhỏ này mà có chút phản ứng.
“A…” HARRY cắn vai SNAPE qua lớp áo, cảm giác lực đạo kia tạo thành ma sát, càng ngày càng khô nóng.
“Ta thấy em thích như vậy…” Giọng nói từ tính của người đàn ông bay vào lỗ tay đỏ bừng của cậu thanh niên, để mặc hàm răng con sư tử này cắn bờ vai mình.
“Lên giường đi.” HARRY tự giác nâng chân bò lên người y, bất an gì đó, do dự gì đó, đã không quan trọng nữa, giường, mới là thứ mà giờ khắc này bọn họ cần nhất.
***
Nước Anh hừng hực khí thế cử hành Cúp Quidditch thế giới, Azkaban u ám lại không có một chút không khí thoải mái nào.
Tại một chỗ HARRY bí mật xem xét đũa phép, suy nghĩ đã bay đến trường đấu Cup Quidditch thế giới, trận đấu chắc là sắp kết thúc rồi? Giống như họ đoán, nhân viên Bộ Pháp thuật đều đi dự tiệc, ai sẽ nhớ nhung cái không khí u ám trong ngục giam này? Ngoại trừ một vài thành viên Hội Phượng Hoàng và họ ra, Azkaban không có chút sức sống nào khác.
“Em còn nghĩ đến trận đấu buồn cười kia sao?” Hai mắt SNAPE bắt đầu không có chút cảm xúc.
“Nó không hề buồn cười!” HARRY phản bác theo bản năng, lập tức phát hiện chính mình bị đối phương dẫn dắt, trợn mắt liếc đối phương một cái, “Em nghĩ đến Harry nhỏ thôi. Tuy lần đó em ấy không có gì nguy hiểm, có điều thời không này đã sớm thay đổi rồi, không phải sao?”
“Hừ, Cậu Bé Vẫn Sống dù muốn tìm cái chết cũng không dễ dàng như vậy, em không cần phải quan tâm.” SNAPE nhìn đũa phép trong tay, “Em ném bậc thầy độc dược kia qua còn chưa thấy đủ sao? Chẳng lẽ em bắt ta phải tự mình bảo vệ nhóc con kia em mới bằng lòng nhận rõ trọng điểm?” Bỗng nhiên, y ngẩng đầu, đũa phép chỉ vào bóng tối, “Potter, em nên coi trọng mục tiêu sắp xuất hiện thì hơn.”
Một tiếng rít cảnh báo chói tai kích thích màng nhĩ, ánh lửa vốn mờ ảo nháy mắt sáng bừng, chiếu sáng vài kẻ áo đen đeo mặt nạ. Cùng lúc đó, nhóm phù thủy đã chờ đợi lâu nhảy ra, “Stupefy!” Đột nhiên xuất hiện một màn sáng chặn đứng mấy tia thần chú.
Dù HARRY có tư liệu của bọn Tử thần Thực tử xuyên qua thời không, anh vẫn không thể phân biệt được thân phận của từng người áo đen này từ được dáng người, dù sao chúng chỉ được xem là nhân vật nhỏ trong chiến tranh mà thôi, nhân vật cấp cao và cấp trung thật sự đã bị xử tử sau chiến tranh rồi. Đó cũng là điều làm HARRY thấy khó hiểu, tại sao những nhân vật nhỏ này lại có năng lực mở ra cánh cửa thời không chứ?
Nhóm người áo đen bị bao vây khẩn trương tựa vào nhau , co đầu rụt cổ trong màn sáng, thậm chí HARRY phát hiện có người nắm đũa phép đang run rẩy, quá yếu, rất nhiều “tiết mục” mà mọi người chuẩn bị cho bọn chúng đều không có cơ hội trình diễn. Dumbledore phất tay ngừng đợt công kích tiếp theo, cũng không nóng nảy, nheo mắt cẩn thận đánh giá màn hào quang, hai phương giằng co.
“Rầm!” Sợi xích sắt xẹt qua mặt đất tiếng động đánh vỡ không khí ngưng trệ, con ngươi HARRY đột nhiên co rút lại, theo bản năng đưa đũa phép nhắm ngay cửa nhà tù đang đóng kín kia – đó là nơi giam giữ Bellatrix, người đàn bà điên này cho dù hành động bị hạn chế vẫn cho anh cảm thấy uy hiếp như cũ còn lớn hơn so với bọn Tử thần Thực tử trước mắt.
“Hì hì…” Tiếng cười của người đàn bà từ trong nhà tù bay ra, HARRY dựng tóc gáy, như có một hơi thở lạnh lẽo gắt gao quấn lấy linh hồn anh.
“Harry?” SNAPE nắm lấy cổ tay phải của anh, không hiểu sao giọng nói dồn dập, “Tay em!”
Cái gì? HARRY hoảng hốt nhìn xuống, thấy trên cánh tay anh, một đường vết máu đang từ khủy tay kéo xuống, giống như có một con dao găm vô hình cắt lên cơ bắp của anh, máu tươi nhanh chóng tràn ra từ miệng vết thương, nhỏ giọt chảy xuống hai bên. Lúc này, bất chợt đau đớn truyền đến từ thần kinh đại não.
“Lạch cạch” Đũa phép rơi xuống, HARRYcảm thấy choáng váng dồn dập, chỉ có thể dựa vào SNAPE mới không ngã xuống… “Xương của cha, máu kẻ thù…” Sắc mặt anh trở nên trắng bệt, dùng sức nắm đấm tay, máu tươi chảy càng nhanh, “Là Harry… Voldemort đã sống lại!”
Mọi người ở đây đều cứng người.
Harry vốn định thừa dịp mấy ngày này học hỏi Evans, nhưng không biết anh ấy gần đây đang bận cái gì, thường xuyên đêm không về nhà, căn bản không tìm thấy người, cậu phải bỏ cuộc mà nhờ người khác, tìm Sirius, học hỏi Lupin. Nhờ đó cũng làm cậu hiểu được cá tính nhanh nhẹn của Sirius, so với anh em song sinh nhà Weasley chỉ có hơn chứ không kém! Bạn sẽ không thể biết được lúc nào đối phương dạy bạn lúc nào đùa giỡn với bạn, xem ra giáo sư nghiêm túc chỉ có Lupin…
Ngoại trừ mấy chuyện ngoài lề này, Harry còn buồn bực vì một chuyện, đó là thường xuyên gặp ác mộng. Sau khi trở về từ công viên trò chơi, cậu thường xuyên bừng tỉnh từ trong ác mộng, rồi vết sẹo tia chớp đau nhói, nhưng cậu không nhớ nổi nội dung trong mộng, cậu đoán chắc chắn có liên quan đến Voldemort. Rốt cuộc Voldemort muốn làm gì?
Sirius cũng không biết được nguyên nhân, cuối cùng lại đổ hết mọi chuyện lên độc dược mà Snape tặng Harry, “Harry! Nhất định vấn đề nằm ở Snape! Con nghĩ lại xem, sau khi con uống độc dược của anh ta mới bắt đầu đau đầu!”
“Sirius, vết sẹo của Harry bắt đầu đau từ khi đi công viên trò chơi trở về. Hơn nữa, là hiệu trưởng Dumbledore nhờ anh ta chữa trị cho Harry.” Lupin nói câu công bằng.
“Dumbledore nhất định bị anh ta lừa gạt! Cậu không nhớ sao? Snape là Tử thần Thực tử!”
Mới đầu Harry còn cho là ba đỡ đầu già mồm cãi bướng nghe vậy thì giật mình, “Chú nói sao? Snape là Tử thần Thực tử?”
“Nhưng anh ta không phải Tử thần Thực tử chân chính, lúc ấy cụ Dumbledore đứng ra thay anh ta đảm bảo, Severus luôn cung cấp tình báo của Tử thần Thực tử cho phe chúng ta.” Lupin giải thích trước Sirius.
“Tại sao cậu luôn bênh Snape?!” Sirius tức giận trừng bạn tốt, bắt đầu lớn tiếng chỉ trích Snape không đúng.
Harry không nghe lọt, cậu nghĩ đến trong công viên trò chơi Snape cứu mình – lấy tính tình của giáo sư độc dược, sao lại đi công viên trò chơi? Hơn nữa lại trùng hợp cứu mình? Cậu cảm giác ngày càng rõ ràng. Đúng vậy, trừ trùng hợp, chỉ có hai khả năng, một là, thầy ấy ẩn nấp ở nơi bí mật gần đó bảo vệ cậu (nếu không phải thầy ấy vừa mới cứu mạng cậu nhất định sẽ đổi thành từ giám thị). Kết thúc năm thứ ba khi Snape theo dõi bọn họ vào Lều Hét, cho nên không thể xem nhẹ được. Thứ hai, đúng là Voldemort ở gần đó, mà Snape từng là Tử thần Thực tử về bên cạnh chủ nhân của mình, kết hợp những gì Dumbledore đã nói Snape vì cung cấp tình báo cho họ, thầy ấy hiển nhiên lại làm gián điệp, vì thế khi Harry vừa xảy ra sự cố Snape tại thời điểm mấu chốt xuất hiện. Harry chợt lóe, liên kết mọi chuyện – bình độc dược khôi phục thị lực, vì cái gì Snape không đưa cậu năm trước, mà năm nay mới đưa? Chẳng lẽ Voldemort nhanh chóng có hành động gì, cho nên ở bên cạnh muốn cậu đề cao năng lực tự bảo vệ?
Nhưng mà Snape sao lại bảo vệ cậu thầy ấy có mục đích gì? Thầy ấy rõ ràng rất ghét cậu mà, chẳng lẽ gần đây sức ảnh hưởng của Dumbledore đã lớn đến nỗi làm cho người ta vì lấy chuyện lớn mà tạm thời vứt bỏ ân oán cá nhân sao? Thật ra, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút, nếu cụ Dumbledore yêu cầu cậu đi bảo vệ Draco Malfoy mà nói… Không, chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Harry run rẩy. (Eileen: *xen mồm vào* này Harry thái độ của cậu thế là thế nào hả? Draco là biệt nữu, nữ vương thụ thôi làm gì mà kì thị ghê thế? Nhìn cái môi đỏ nhỏ xinh đó đi a~ có bao nhiêu ngọt ngào a… Snape: Avada… Draco: Cruci… Harry: hứ đáng kiếp nhà mi kakaka…)
Không dám chấp nhận kết luận của mình, dưới sự khuyên bảo của Lupin, Sirius không chỉ trích Snape nữa, chỉ âm thầm hùng hổ, mà Harry cũng không dám nói chuyện về vết sẹo với chú.
Harry đợi đến ngày gặp được Evans, sau khi nói suy đoán của mình cho đối phương, thanh niên xoa tóc cậu, từ chối cho ý kiến, “Vì sao Snape lại hận em, thật ra em có thể hỏi ba đỡ đầu của mình mà, hỏi xem chú ấy với ba em hồi còn trẻ đã làm những gì, bọn họ là bạn học.”
Harry nghĩ, xem ra hận thù là từ bậc cha chú… Sau khi hiểu được điểm ấy cậu bắt đầu giận dỗi, cậu cũng không phải ba cậu mà, sao Snape có thể đem thù hận chuyển lên người vô tội như mình chứ? Slytherin quả nhiên đều không nói lý!
Những ngày trước Cup Quidditch thế giới cứ thế trôi qua, khi Harry đáp ứng lời mời đi tới Hang Sóc, bên này HARRY và SNAPE cuối cùng cũng thu được một thành quả công tác trong một tháng – bọn Tử thần Thực tử xuyên qua thời không đang định cướp ngục trong khi mọi người đều tập trung vào Cup Quidditch, cứu những tên cấp cao bị nhốt ở Azkaban mà bọn HARRY tính toán tương kế tựu kế.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta và Dumbledore hợp tác, chỉ khi thành công mới có thể tín nhiệm thêm nữa.” Cho dù họ đã tính toán tốt từng bước, trong lòng HARRY vẫn bất an, “Anh nói xem chúng ta có bỏ sót điều gì không? Harry bên kia có thể gặp chuyện không may không?”
“Vấn đề cấp bách của Voldemort là tìm lại thuộc hạ hắn tín nhiệm trước kia, bọn Tử thần Thực tử không biết chuyện xuyên qua này là vật lợi dụng tốt nhất.” SNAPE lần nữa lặp lại kết luận, giọng nói kéo dài, “Xem ra Mũ Phân Loại nên xem xét lại kết luận mà nó đưa ra, Potter.” Như để xác nhận người trước mắt này không phải là người khác uống thuốc Đa dịch giả dạng người yêu của y, SNAPE vươn tay luồn ra sau HARRY sờ soạng, thanh niên phản xạ lập tức nắm lấy tay y.
“Không cho nắn mông em!” (Eileen: *cười bỉ*) Harry lớn tiếng kháng nghị, không để ý đến một cánh tay khác của đối phương, khi miệng cậu đập trúng bả vai rắn chắc của đối phương, thân thể đã chặt chẽ bị giam trong ngực người đàn ông. Hai tay người đàn ông chụp lên cái mông của cậu, dùng chút lực ấn về hướng mình, khiến cho phần dưới hai người dán sát vào nhau. Thân dưới vì sự va chạm nhỏ này mà có chút phản ứng.
“A…” HARRY cắn vai SNAPE qua lớp áo, cảm giác lực đạo kia tạo thành ma sát, càng ngày càng khô nóng.
“Ta thấy em thích như vậy…” Giọng nói từ tính của người đàn ông bay vào lỗ tay đỏ bừng của cậu thanh niên, để mặc hàm răng con sư tử này cắn bờ vai mình.
“Lên giường đi.” HARRY tự giác nâng chân bò lên người y, bất an gì đó, do dự gì đó, đã không quan trọng nữa, giường, mới là thứ mà giờ khắc này bọn họ cần nhất.
***
Nước Anh hừng hực khí thế cử hành Cúp Quidditch thế giới, Azkaban u ám lại không có một chút không khí thoải mái nào.
Tại một chỗ HARRY bí mật xem xét đũa phép, suy nghĩ đã bay đến trường đấu Cup Quidditch thế giới, trận đấu chắc là sắp kết thúc rồi? Giống như họ đoán, nhân viên Bộ Pháp thuật đều đi dự tiệc, ai sẽ nhớ nhung cái không khí u ám trong ngục giam này? Ngoại trừ một vài thành viên Hội Phượng Hoàng và họ ra, Azkaban không có chút sức sống nào khác.
“Em còn nghĩ đến trận đấu buồn cười kia sao?” Hai mắt SNAPE bắt đầu không có chút cảm xúc.
“Nó không hề buồn cười!” HARRY phản bác theo bản năng, lập tức phát hiện chính mình bị đối phương dẫn dắt, trợn mắt liếc đối phương một cái, “Em nghĩ đến Harry nhỏ thôi. Tuy lần đó em ấy không có gì nguy hiểm, có điều thời không này đã sớm thay đổi rồi, không phải sao?”
“Hừ, Cậu Bé Vẫn Sống dù muốn tìm cái chết cũng không dễ dàng như vậy, em không cần phải quan tâm.” SNAPE nhìn đũa phép trong tay, “Em ném bậc thầy độc dược kia qua còn chưa thấy đủ sao? Chẳng lẽ em bắt ta phải tự mình bảo vệ nhóc con kia em mới bằng lòng nhận rõ trọng điểm?” Bỗng nhiên, y ngẩng đầu, đũa phép chỉ vào bóng tối, “Potter, em nên coi trọng mục tiêu sắp xuất hiện thì hơn.”
Một tiếng rít cảnh báo chói tai kích thích màng nhĩ, ánh lửa vốn mờ ảo nháy mắt sáng bừng, chiếu sáng vài kẻ áo đen đeo mặt nạ. Cùng lúc đó, nhóm phù thủy đã chờ đợi lâu nhảy ra, “Stupefy!” Đột nhiên xuất hiện một màn sáng chặn đứng mấy tia thần chú.
Dù HARRY có tư liệu của bọn Tử thần Thực tử xuyên qua thời không, anh vẫn không thể phân biệt được thân phận của từng người áo đen này từ được dáng người, dù sao chúng chỉ được xem là nhân vật nhỏ trong chiến tranh mà thôi, nhân vật cấp cao và cấp trung thật sự đã bị xử tử sau chiến tranh rồi. Đó cũng là điều làm HARRY thấy khó hiểu, tại sao những nhân vật nhỏ này lại có năng lực mở ra cánh cửa thời không chứ?
Nhóm người áo đen bị bao vây khẩn trương tựa vào nhau , co đầu rụt cổ trong màn sáng, thậm chí HARRY phát hiện có người nắm đũa phép đang run rẩy, quá yếu, rất nhiều “tiết mục” mà mọi người chuẩn bị cho bọn chúng đều không có cơ hội trình diễn. Dumbledore phất tay ngừng đợt công kích tiếp theo, cũng không nóng nảy, nheo mắt cẩn thận đánh giá màn hào quang, hai phương giằng co.
“Rầm!” Sợi xích sắt xẹt qua mặt đất tiếng động đánh vỡ không khí ngưng trệ, con ngươi HARRY đột nhiên co rút lại, theo bản năng đưa đũa phép nhắm ngay cửa nhà tù đang đóng kín kia – đó là nơi giam giữ Bellatrix, người đàn bà điên này cho dù hành động bị hạn chế vẫn cho anh cảm thấy uy hiếp như cũ còn lớn hơn so với bọn Tử thần Thực tử trước mắt.
“Hì hì…” Tiếng cười của người đàn bà từ trong nhà tù bay ra, HARRY dựng tóc gáy, như có một hơi thở lạnh lẽo gắt gao quấn lấy linh hồn anh.
“Harry?” SNAPE nắm lấy cổ tay phải của anh, không hiểu sao giọng nói dồn dập, “Tay em!”
Cái gì? HARRY hoảng hốt nhìn xuống, thấy trên cánh tay anh, một đường vết máu đang từ khủy tay kéo xuống, giống như có một con dao găm vô hình cắt lên cơ bắp của anh, máu tươi nhanh chóng tràn ra từ miệng vết thương, nhỏ giọt chảy xuống hai bên. Lúc này, bất chợt đau đớn truyền đến từ thần kinh đại não.
“Lạch cạch” Đũa phép rơi xuống, HARRYcảm thấy choáng váng dồn dập, chỉ có thể dựa vào SNAPE mới không ngã xuống… “Xương của cha, máu kẻ thù…” Sắc mặt anh trở nên trắng bệt, dùng sức nắm đấm tay, máu tươi chảy càng nhanh, “Là Harry… Voldemort đã sống lại!”
Mọi người ở đây đều cứng người.