Chương 22: Ám muội
Lãnh Phong đưa Hoan Hoan đến 1 nhà hàng mà hắn đã đặt trước đó, khi bước vào mọi ánh mắt đều hướng về phía hắn
Đàn ông thì ngưỡng mộ, phụ nữ thì rung động
Hoan Hoan đi phía sau cảm thán vô cùng
Cô cũng đã nghe nhiều người bàn tán về chủ tịch Phong. Người ta nói bá khí và soái khí của hắn nếu đem so sánh với Bạch Dạ Phi Long thì đúng là một chín một mười. Ngay cả diễn viên hạng A cũng thua kém 1 phần
Cô nhìn tấm lưng rộng lớn của người đi trước trong đầu loé lên suy nghĩ
Thân hình như vậy thảo nào không cần vệ sĩ đi cùng, vệ sĩ có khi còn không có được thân hình như vậy a
Lãnh Phong đi chậm lại, cứ thấy cô đi phía sau mình thật không thoải mái
'Đi bên cạnh tôi, em nhỏ như vậy đi phía sau không sợ tôi không cẩn thận trượt chân đè chết em sao?'
Hắn đột nhiên thấy lời hắn vừa nói có chút ám muội, nuốt ngụm nước bọt
'Qua đây'
Vâng lời, cô bước đến đi bên cạnh hắn
Thầm nghĩ, anh mà trượt chân thì chắc chắn sẽ được lên trang nhất đó
Tại tầng cao nhất của nhà hàng.....
Hắn đã cố tình chọn nơi có phong cảnh đẹp, cả tầng này đều được bao hết. Đề phòng những kẻ không mời mà đến và tránh những ánh nhìn đáng ghét
Hôm nay hắn muốn ăn 1 bữa với cô, chỉ riêng mình cô mà thôi
Hắn kéo cái ghế ý bảo cô ngồi vào
Hoan Hoan xua xua tay đầy ái ngại
'**Không cần đâu chủ tịch, tôi có thể tự làm được'
'Trừ lương**'1
Nghe đến đây không phản khán nữa, cô ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống
Cô không muốn chỉ vì chút chuyện này mà bị trừ lương đâu
Hắn đi về phía đối diện ngồi xuống
Phục vụ tiến đến tươi cười hỏi
'**Ngài Phong, xin hỏi ngài dùng gì'
'Món ngon nhất đều đem lên cho tôi 1 phần'
'Vâng, xin ngài và phu nhân chờ vài phút, đầu bếp chúng tôi sẽ nhanh chóng làm ngay**'
Hoan Hoan nghe vậy hoảng sợ lên tiếng
'**Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải...'
'Tạm thời cứ như vậy đi**' Hắn tất nhiên không cho cô nói hết câu rồi, 2 tiếng phu nhân này hắn rất thích nghe, định bụng sẽ báo với quản lý tăng lương cho người phục vụ khi nãy làm anh ta vui phát khóc, tự hứa sẽ cố gắng hơn
Không lâu sau thức ăn đã được dọn lên, ngay cả bếp trưởng cùng quản lý nhà hàng cũng đến ra sức nịnh nọt, nhưng kết quả chưa làm được gì đã bị đuổi đi
Hoan Hoan nhìn 1 bàn đầy thức ăn ngon thèm thuồng vô cùng, cô thích hải sản lắm, mà vừa hay lại có hải sản. Nhưng cũng không có gì hay, hôm nay chủ tịch là đi làm ăn có khi cô chỉ được nhìn chứ không được ăn
Nhìn thấy con thỏ nhỏ trước mắt ủ rủ không vui hắn nhíu mày khó hiểu
'Thức ăn không hợp khẩu vị sao? Để tôi đổi món mới'
Thỏ nhỏ kén ăn thật, thảo nào trông lại gầy gò như vậy. Sau này phải cố gắng nuôi cô béo mập tròn trịa mới được. Vì như vậy thịt sẽ thơm ngon hơn1
Đó chính là mưu kế của con sói đói kia
Hoan Hoan bĩu môi, hợp hay không thì cô cũng đâu có được ăn đâu
'**Chủ tịch.... đối tác kia không biết khi nào mới đến?'
'Nhà có việc, về rồi**' hắn buông thả bịa 1 lý do
'Hả... vậy.... vậy những món này không phải sẽ bị bỏ phí sao?' giọng cô nhỏ dần rồi nhỏ dần
Cùng lúc đó bụng lại réo lên, thật muốn đào cái hố để chui xuống
Hắn hiểu ra, cô nhóc này không phải đang nghĩ sẽ không được động vào thức ăn trên bàn đó chứ?
Đôi tay của hắn cầm lấy đôi đũa bỏ vào đĩa cô con cua to bự
'Vậy nên... không được lãng phí'
Cô bất giác nhìn hắn nở nụ cười rồi cúi đầu bắt đầu công việc không được phí phạm thức ăn
Lần đầu tiên cô cười với hắn, lại cười đến vui sướng như vậy. Lãnh Phong trong lòng gợn sóng
Hắn để ý cô rất thích hải sản, không ngừng ăn nhưng vẫn nở nụ cười hạnh phúc, liền không nói nhiều xắn xắn tay áo lên bóc vỏ tôm rồi đưa cô
Hắn cảm thấy khoảng cách này đúng là quá xa, nên đã đến bên cạnh cô mà ngồi xuống đưa con tôm lên miệng cô
Hoan Hoan thấy hắn gần trong gang tất như đang muốn đút cô ăn, súyt chút phun thức ăn trong miệng ra, bị doạ cho sặc
Hắn vỗ về cái lưng cô ôn nhu nói
'Chậm thôi, không ai dành của em đâu'
Xin lỗi nha, cô bị sặc vì hắn đột nhiên đến bên cạnh chứ không phải cô tham ăn đâu nha, thật là tức chết
'**Chủ... chủ tịch... như vậy không hay cho lắm'
'Không được lãng phí**' Hắn chỉ nhẹ nhàng nói ra vài chữ, cứ như cô đang có ý đồ với hắn vậy, còn hắn ngoài sợ lãng phí thì chẳng có gì khác
Đàn ông thì ngưỡng mộ, phụ nữ thì rung động
Hoan Hoan đi phía sau cảm thán vô cùng
Cô cũng đã nghe nhiều người bàn tán về chủ tịch Phong. Người ta nói bá khí và soái khí của hắn nếu đem so sánh với Bạch Dạ Phi Long thì đúng là một chín một mười. Ngay cả diễn viên hạng A cũng thua kém 1 phần
Cô nhìn tấm lưng rộng lớn của người đi trước trong đầu loé lên suy nghĩ
Thân hình như vậy thảo nào không cần vệ sĩ đi cùng, vệ sĩ có khi còn không có được thân hình như vậy a
Lãnh Phong đi chậm lại, cứ thấy cô đi phía sau mình thật không thoải mái
'Đi bên cạnh tôi, em nhỏ như vậy đi phía sau không sợ tôi không cẩn thận trượt chân đè chết em sao?'
Hắn đột nhiên thấy lời hắn vừa nói có chút ám muội, nuốt ngụm nước bọt
'Qua đây'
Vâng lời, cô bước đến đi bên cạnh hắn
Thầm nghĩ, anh mà trượt chân thì chắc chắn sẽ được lên trang nhất đó
Tại tầng cao nhất của nhà hàng.....
Hắn đã cố tình chọn nơi có phong cảnh đẹp, cả tầng này đều được bao hết. Đề phòng những kẻ không mời mà đến và tránh những ánh nhìn đáng ghét
Hôm nay hắn muốn ăn 1 bữa với cô, chỉ riêng mình cô mà thôi
Hắn kéo cái ghế ý bảo cô ngồi vào
Hoan Hoan xua xua tay đầy ái ngại
'**Không cần đâu chủ tịch, tôi có thể tự làm được'
'Trừ lương**'1
Nghe đến đây không phản khán nữa, cô ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống
Cô không muốn chỉ vì chút chuyện này mà bị trừ lương đâu
Hắn đi về phía đối diện ngồi xuống
Phục vụ tiến đến tươi cười hỏi
'**Ngài Phong, xin hỏi ngài dùng gì'
'Món ngon nhất đều đem lên cho tôi 1 phần'
'Vâng, xin ngài và phu nhân chờ vài phút, đầu bếp chúng tôi sẽ nhanh chóng làm ngay**'
Hoan Hoan nghe vậy hoảng sợ lên tiếng
'**Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải...'
'Tạm thời cứ như vậy đi**' Hắn tất nhiên không cho cô nói hết câu rồi, 2 tiếng phu nhân này hắn rất thích nghe, định bụng sẽ báo với quản lý tăng lương cho người phục vụ khi nãy làm anh ta vui phát khóc, tự hứa sẽ cố gắng hơn
Không lâu sau thức ăn đã được dọn lên, ngay cả bếp trưởng cùng quản lý nhà hàng cũng đến ra sức nịnh nọt, nhưng kết quả chưa làm được gì đã bị đuổi đi
Hoan Hoan nhìn 1 bàn đầy thức ăn ngon thèm thuồng vô cùng, cô thích hải sản lắm, mà vừa hay lại có hải sản. Nhưng cũng không có gì hay, hôm nay chủ tịch là đi làm ăn có khi cô chỉ được nhìn chứ không được ăn
Nhìn thấy con thỏ nhỏ trước mắt ủ rủ không vui hắn nhíu mày khó hiểu
'Thức ăn không hợp khẩu vị sao? Để tôi đổi món mới'
Thỏ nhỏ kén ăn thật, thảo nào trông lại gầy gò như vậy. Sau này phải cố gắng nuôi cô béo mập tròn trịa mới được. Vì như vậy thịt sẽ thơm ngon hơn1
Đó chính là mưu kế của con sói đói kia
Hoan Hoan bĩu môi, hợp hay không thì cô cũng đâu có được ăn đâu
'**Chủ tịch.... đối tác kia không biết khi nào mới đến?'
'Nhà có việc, về rồi**' hắn buông thả bịa 1 lý do
'Hả... vậy.... vậy những món này không phải sẽ bị bỏ phí sao?' giọng cô nhỏ dần rồi nhỏ dần
Cùng lúc đó bụng lại réo lên, thật muốn đào cái hố để chui xuống
Hắn hiểu ra, cô nhóc này không phải đang nghĩ sẽ không được động vào thức ăn trên bàn đó chứ?
Đôi tay của hắn cầm lấy đôi đũa bỏ vào đĩa cô con cua to bự
'Vậy nên... không được lãng phí'
Cô bất giác nhìn hắn nở nụ cười rồi cúi đầu bắt đầu công việc không được phí phạm thức ăn
Lần đầu tiên cô cười với hắn, lại cười đến vui sướng như vậy. Lãnh Phong trong lòng gợn sóng
Hắn để ý cô rất thích hải sản, không ngừng ăn nhưng vẫn nở nụ cười hạnh phúc, liền không nói nhiều xắn xắn tay áo lên bóc vỏ tôm rồi đưa cô
Hắn cảm thấy khoảng cách này đúng là quá xa, nên đã đến bên cạnh cô mà ngồi xuống đưa con tôm lên miệng cô
Hoan Hoan thấy hắn gần trong gang tất như đang muốn đút cô ăn, súyt chút phun thức ăn trong miệng ra, bị doạ cho sặc
Hắn vỗ về cái lưng cô ôn nhu nói
'Chậm thôi, không ai dành của em đâu'
Xin lỗi nha, cô bị sặc vì hắn đột nhiên đến bên cạnh chứ không phải cô tham ăn đâu nha, thật là tức chết
'**Chủ... chủ tịch... như vậy không hay cho lắm'
'Không được lãng phí**' Hắn chỉ nhẹ nhàng nói ra vài chữ, cứ như cô đang có ý đồ với hắn vậy, còn hắn ngoài sợ lãng phí thì chẳng có gì khác