Chương : 19
Quả nhiên là ngươi…” Tần Viễn không thèm để ý tình huống lúc này, cứ thế lập tức xông tới, một tay kéo Si Ảnh vào lòng, “Si Ảnh… Ta rất nhớ ngươi!”
Biết hắn sẽ đến, nhưng đến nhanh như vậy lại khiến cho Si Ảnh giật mình… Ngốc lăng một lát, Si Ảnh mới từ trong mộng tỉnh lại, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng người kia, đoạn lẳng lặng nhắm mắt lại, hưởng thụ thân thể ấm áp của đối phương…
Thật kỳ quái, cảm giác bị ôm chặt bên trong ***g ngực này cũng không hề xa lạ, nhưng không hiểu sao đã không còn cảm thấy trống ngực đập dồn dập như trước nữa… Rõ ràng vẫn cùng một người, nhưng trái tim cũng sẽ không bao giờ còn có khả năng vì hắn mà dấy lên một tia rung động… Tình cảm thật là một điều bí ẩn, khi cơ hội đã bỏ lỡ rồi, vô luận sau này có cố gắng thế nào cũng không sao quay lại được! Nhưng là…
“Viễn… Mấy năm này ngươi sống thật tốt!” Thanh âm mang theo một chút khàn khàn, cảm giác muốn khóc được dùng thật đúng lúc, có điều Si Ảnh chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại dùng chiêu này với Tần Viễn.
Hắn nhất định phải khơi lại cảm giác về đoạn cuộc sống yêu thương đắm đuối cùng Tần Viễn trước kia, vì nhiệm vụ của mình, cũng là vì một người nam nhân khác…
Tần Viễn buông hắn ra, hai tròng mắt không ngừng quét qua toàn bộ thân thể xích lõa của Si Ảnh, “Si Ảnh… Ảnh nhi của ta… Ta biết ngươi đã chịu rất nhiều đau khổ… Nhưng ngươi đã trở về rồi, yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi!”
“Công tử, người này là…” Thương Diễn đương nhiên nhận ra Tần Viễn kia, nhưng lúc này hắn vẫn phải giả vờ cho đạt.
Si Ảnh cũng phối hợp đáp: “Thương Diễn đừng sợ, hắn là người quen cũ của ta, ngươi cứ lui xuống trước đi!”
“Dạ!” Thương Diễn tuân lệnh, “A, nhưng công tử nhớ để ý thời gian a, lúc sau còn có một vị khách muốn…”
“Ba!” Hắn còn chưa nói xong, Tần Viễn đã ném ra một cái túi, Thương Diễn cũng phản ứng kịp thời bắt lấy, “Đây là…”
“Hai tờ ngân phiếu năm trăm lượng, nói với tú bà, Ảnh nhi hôm nay là của ta! Không đủ ngày mai ta sẽ đưa thêm!” Tần Viễn phân phó.
“Thương Diễn đã rõ!” Thương Diễn tỏ ra không có việc gì yên lặng lui ra ngoài, nhưng vẫn thầm giật mình một chút, người nam nhân này cư nhiên nguyện ý đặt giá cao như vậy để bao Si Ảnh công tử, chẳng lẽ…
Đuổi Thương Diễn đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Si Ảnh lúc này mới ý thức được mình đã thất lễ, hoảng hốt ngồi xuống dục thùng, nhưng vừa chìm xuống nước xong, trong nháy mắt toàn thân đều đau đớn làm cho hắn không kiềm chế được thốt lên: “Đau quá…”
“Ảnh nhi, ngươi không sao chứ?” Tần Viễn đau lòng mà ôm lấy hắn, sau đó bế hắn lên giường, “Rất đau à? Đám súc sinh kia… Để cho ta xem xem!”
“Chờ… chờ một chút…” Si Ảnh cuống quýt che giấu, “Không có việc gì… Ta không sao… ” Vừa nói, Si Ảnh vừa dùng chăn che lên người mình, không biết tại sao, gần đây hắn luôn rất khó chịu khi bị người khác nhìn thấy mình xích lõa thế này.
Tần Viễn yên lặng nhìn Si Ảnh, buồn rầu hỏi: “Ảnh nhi, ngươi hận ta lắm đúng không?”
Si Ảnh cúi đầu, kéo chặt tấm chăn bông, “Không… Không phải… Là ngươi nhạy cảm quá rồi… Si Ảnh làm sao dám…”
“Đừng gạt ta!” Tần Viễn lộ ra vẻ mặt chua xót nhìn hắn, “Xin lỗi, lúc ấy ta thật sự không thể đi ngược lại nguyện vọng của mẫu thân… Nếu không ta sẽ không thể kế thừa gia nghiệp, sẽ không có tiền đồ rồi trở thành một kẻ vô tích sự… Ta như vậy… ngươi sẽ không bao giờ thích cả!”
Ta sẽ không thích? Ngươi vì sao dám khẳng định vậy? Chẳng lẽ Si Ảnh ở trong lòng ngươi chính mà một kẻ tham phú quý vinh hoa như thế sao? Ta lúc ấy đã từng nói, người ta thích chính là ngươi, nhưng sao ngươi lại không tin ta? Hay là… thứ ngươi thích chính là gia tài bạc triệu, còn ta chỉ là đồ bỏ…
Thôi thôi, chuyện cũ đã qua rồi, mà bây giờ…
“Quá muộn rồi… Hết thảy đều quá muộn…” Si Ảnh bùi ngùi nói.
“Không, chưa muộn chút nào!” Tần Viễn nở nụ cười đầy kiêu ngạo, phảng phất giống như nụ cười ngày hắn cùng Si Ảnh gặp nhau, “Ta có thể chuộc ngươi về, sau đó chúng ta có thể trường tương tư thủ!”
* Trường tương tư thủ: chắp tay bên nhau cho đến bạc đầu
Si Ảnh nghe lời nói ngây thơ của hắn, thật sự hoài nghi có phải tên Vương gia kia đã nghi nhầm đối tượng rồi không!
“Trường tương tư thủ… Thế còn mẫu thân ngươi? Còn những thê tử cùng thiếp thất của ngươi nữa… Các nàng đồng ý sao?”
“Mẫu thân đã già, còn các thê thiếp của ta, nếu các nàng phản kháng, hậu quả chỉ có một!” Nói đến đây, trên mặt Tần Viễn lộ ra nụ cười khiến người ta không rét mà run, “Chuyện này không phải việc các nàng quản được!”
Si Ảnh nghe xong những lời này, từ đáy lòng cũng rùng mình một chút, người này đã thay đổi… trở nên xa lạ vậy sao?
“Nói như vậy… ta muốn phản kháng cũng không được phép sao?”
Tần Viễn mới đầu hơi lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó lại bật cười, “Ha hả… Ảnh nhi thật đáng yêu, ngươi quá lo lắng rồi, huống chi ta muốn chuộc ngươi ra, sao ngươi lại có thể không đồng ý? Nếu ta nhớ không lầm… đây chính là nguyện vọng lớn nhất của ngươi mà! Yên tâm, ngày mai ta sẽ tới chuộc ngươi!” Dứt lời, hắn ôm lấy đôi vai Si Ảnh, ở trên trán y đặt xuống một nụ hôn.
Cùng lúc Tần Viễn đưa cổ tới gần, Si Ảnh liền khẽ cau mày… Mặc dù rất nhạt, những vẫn còn vương lại chút mùi, đó là mùi thơm rất đặc biệt, mùi thơm trên người tiểu quan…
“Viễn… Ngươi từ đâu tới đây?” Si Ảnh thử dò xét hỏi thăm.
“Ta? Đương nhiên là nghe nói Hoa Dật lâu có một quan nhi mới tới tên là Si Ảnh, cho nên liền tới xem có phải ngươi không… Sao vậy?” Tần Viễn mặt không đỏ khí không suyễn mà nói dối.
Trước khi đến hắn có tắm qua, cũng đã phân phó ma ma của Hoa Dật lâu không được đem những chuyện mấy năm qua của mình nói cho Si Ảnh! Hắn không sợ Si Ảnh biết, nhưng hắn đã hoàn toàn phán đoán sai sự nhạy cảm cũng như mục đích của y…
Hừ, thay đổi a… Thế gian cũng vậy mà con người cũng vậy, hết thảy đều đã hoàn toàn thay đổi… Trong lòng Si Ảnh âm thầm cười nhạo… Người thiếu niên hồn nhiên chân thật của ngày xưa đã không bao giờ quay lại nữa, mà Si Ảnh từng luôn nhìn cuộc sống qua lăng kính màu hồng ấy cũng không biết đã đi về nơi nào rồi, bây giờ tất cả những thứ bọn họ có rốt cuộc cũng chỉ là dối trá cùng lừa gạt!
Món nợ ân oán giữa hai người họ, vào lúc mẫu thân của Tần Viễn kiên quyết bán Si Ảnh đi thì đã đứt đoạn rồi… Bây giờ hai người không ai thiếu nợ ai, đã như vậy… Tần Viễn, chúng ta hãy cùng cược xem trong cuộc chơi này đến tột cùng ai mới là người thắng cuộc đi!
“A… Không có gì, chỉ là tò mò chút thôi, ta lo lắng trong nhà ngươi có chuyện, nên mới bảo ma ma giấu giếm ngươi chuyện của ta… Nhưng ngươi đã tìm được ta rồi, cho nên…” Si Ảnh cười nhẹ lắc đầu.
“Đó chính là duyên phận a! Ảnh nhi không phải tin tưởng nhất chuyện này sao?” Tần Viễn cười hỏi.
“Phải… Đúng vậy, ta rất tin…” Nhưng đó đã là chuyện cách đây rất lâu rồi.
“Thật tốt!” Tần Viễn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên bờ môi mịn màng như cánh hoa của Si Ảnh.
Cảm giác ẩm ướt thật khó chịu, không hề giống chút nào với nụ hôn của tên tử Vương gia vừa bá đạo lại… Chờ một chút, sao mình lại so sánh như vậy? Si Ảnh bị chính ý nghĩ của mình dọa cho nhảy dựng lên!
Nhưng Tần Viễn vẫn không hề phát hiện ra, hắn rất tự nhiên buông ra, sau đó ôn nhu giúp Si Ảnh đắp lại chăn, “Ảnh nhi đêm nay hãy hảo hảo ngủ một giấc đi, ngày mai ta sẽ tới đón ngươi, được không?”
“… Đêm nay ngươi không ở lại được sao?” Si Ảnh nắm lấy vạt áo phất phơ của hắn hỏi.
Tần Viễn mỉm cười nắm tay hắn đặt vào trong chăn, “Ảnh nhi nhất định rất mệt rồi, đêm nay hãy nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai mới có tinh lực…” Câu nói tiếp theo, hắn cúi xuống ghé vào tai Si Ảnh nhỏ giọng nói ra.
Si Ảnh vừa nghe, trên mặt không khỏi hiện lên một tầng đỏ ửng, “Ngươi đồ háo sắc!”
“Đa tạ đã quá khen!” Tần Viễn vỗ vỗ Si Ảnh, “Được rồi, ta có việc đi trước, ngày mai chờ ta nhé!”
“Được!” Si Ảnh dùng vẻ mặt tươi cười đáp lại, “À, Viễn gọi giúp ta Thương Diễn tới đây nhé, ta có một vài việc muốn giao cho hắn!”
“Không thành vấn đề!” Tần Viễn làm bộ thủ thế rồi đóng lại cửa phòng…
Hắn đi không được bao lâu, Thương Diễn đã bước vào.
“Si Ảnh công tử, đã ngủ chưa?” Thương Diễn nhanh tay lẹ chân đến bên cạnh giường Si Ảnh.
“Chưa!” Si Ảnh nghe tiếng người liền từ trên giường ngồi dậy, “Không ai đi theo chứ?”
“Không có, nhưng Thương Diễn muốn chúc mừng công tử, xem ra nhiệm vụ của Vương gia không lâu nữa sẽ công đức viên mãn rồi!” Thương Diễn đã nghe được lời đồn rằng Tần Viễn muốn chuộc thân cho Si Ảnh.
Nhưng lúc này, Si Ảnh đột nhiên im lặng…
“Công tử làm sao vậy?” Thương Diễn kỳ quái hỏi.
“Trực giác của ta… cứ cảm thấy… ngày mai hắn sẽ không đến chuộc ta…” Si Ảnh thấp giọng nói ra ý nghĩ của mình.
Biết hắn sẽ đến, nhưng đến nhanh như vậy lại khiến cho Si Ảnh giật mình… Ngốc lăng một lát, Si Ảnh mới từ trong mộng tỉnh lại, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng người kia, đoạn lẳng lặng nhắm mắt lại, hưởng thụ thân thể ấm áp của đối phương…
Thật kỳ quái, cảm giác bị ôm chặt bên trong ***g ngực này cũng không hề xa lạ, nhưng không hiểu sao đã không còn cảm thấy trống ngực đập dồn dập như trước nữa… Rõ ràng vẫn cùng một người, nhưng trái tim cũng sẽ không bao giờ còn có khả năng vì hắn mà dấy lên một tia rung động… Tình cảm thật là một điều bí ẩn, khi cơ hội đã bỏ lỡ rồi, vô luận sau này có cố gắng thế nào cũng không sao quay lại được! Nhưng là…
“Viễn… Mấy năm này ngươi sống thật tốt!” Thanh âm mang theo một chút khàn khàn, cảm giác muốn khóc được dùng thật đúng lúc, có điều Si Ảnh chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại dùng chiêu này với Tần Viễn.
Hắn nhất định phải khơi lại cảm giác về đoạn cuộc sống yêu thương đắm đuối cùng Tần Viễn trước kia, vì nhiệm vụ của mình, cũng là vì một người nam nhân khác…
Tần Viễn buông hắn ra, hai tròng mắt không ngừng quét qua toàn bộ thân thể xích lõa của Si Ảnh, “Si Ảnh… Ảnh nhi của ta… Ta biết ngươi đã chịu rất nhiều đau khổ… Nhưng ngươi đã trở về rồi, yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi!”
“Công tử, người này là…” Thương Diễn đương nhiên nhận ra Tần Viễn kia, nhưng lúc này hắn vẫn phải giả vờ cho đạt.
Si Ảnh cũng phối hợp đáp: “Thương Diễn đừng sợ, hắn là người quen cũ của ta, ngươi cứ lui xuống trước đi!”
“Dạ!” Thương Diễn tuân lệnh, “A, nhưng công tử nhớ để ý thời gian a, lúc sau còn có một vị khách muốn…”
“Ba!” Hắn còn chưa nói xong, Tần Viễn đã ném ra một cái túi, Thương Diễn cũng phản ứng kịp thời bắt lấy, “Đây là…”
“Hai tờ ngân phiếu năm trăm lượng, nói với tú bà, Ảnh nhi hôm nay là của ta! Không đủ ngày mai ta sẽ đưa thêm!” Tần Viễn phân phó.
“Thương Diễn đã rõ!” Thương Diễn tỏ ra không có việc gì yên lặng lui ra ngoài, nhưng vẫn thầm giật mình một chút, người nam nhân này cư nhiên nguyện ý đặt giá cao như vậy để bao Si Ảnh công tử, chẳng lẽ…
Đuổi Thương Diễn đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Si Ảnh lúc này mới ý thức được mình đã thất lễ, hoảng hốt ngồi xuống dục thùng, nhưng vừa chìm xuống nước xong, trong nháy mắt toàn thân đều đau đớn làm cho hắn không kiềm chế được thốt lên: “Đau quá…”
“Ảnh nhi, ngươi không sao chứ?” Tần Viễn đau lòng mà ôm lấy hắn, sau đó bế hắn lên giường, “Rất đau à? Đám súc sinh kia… Để cho ta xem xem!”
“Chờ… chờ một chút…” Si Ảnh cuống quýt che giấu, “Không có việc gì… Ta không sao… ” Vừa nói, Si Ảnh vừa dùng chăn che lên người mình, không biết tại sao, gần đây hắn luôn rất khó chịu khi bị người khác nhìn thấy mình xích lõa thế này.
Tần Viễn yên lặng nhìn Si Ảnh, buồn rầu hỏi: “Ảnh nhi, ngươi hận ta lắm đúng không?”
Si Ảnh cúi đầu, kéo chặt tấm chăn bông, “Không… Không phải… Là ngươi nhạy cảm quá rồi… Si Ảnh làm sao dám…”
“Đừng gạt ta!” Tần Viễn lộ ra vẻ mặt chua xót nhìn hắn, “Xin lỗi, lúc ấy ta thật sự không thể đi ngược lại nguyện vọng của mẫu thân… Nếu không ta sẽ không thể kế thừa gia nghiệp, sẽ không có tiền đồ rồi trở thành một kẻ vô tích sự… Ta như vậy… ngươi sẽ không bao giờ thích cả!”
Ta sẽ không thích? Ngươi vì sao dám khẳng định vậy? Chẳng lẽ Si Ảnh ở trong lòng ngươi chính mà một kẻ tham phú quý vinh hoa như thế sao? Ta lúc ấy đã từng nói, người ta thích chính là ngươi, nhưng sao ngươi lại không tin ta? Hay là… thứ ngươi thích chính là gia tài bạc triệu, còn ta chỉ là đồ bỏ…
Thôi thôi, chuyện cũ đã qua rồi, mà bây giờ…
“Quá muộn rồi… Hết thảy đều quá muộn…” Si Ảnh bùi ngùi nói.
“Không, chưa muộn chút nào!” Tần Viễn nở nụ cười đầy kiêu ngạo, phảng phất giống như nụ cười ngày hắn cùng Si Ảnh gặp nhau, “Ta có thể chuộc ngươi về, sau đó chúng ta có thể trường tương tư thủ!”
* Trường tương tư thủ: chắp tay bên nhau cho đến bạc đầu
Si Ảnh nghe lời nói ngây thơ của hắn, thật sự hoài nghi có phải tên Vương gia kia đã nghi nhầm đối tượng rồi không!
“Trường tương tư thủ… Thế còn mẫu thân ngươi? Còn những thê tử cùng thiếp thất của ngươi nữa… Các nàng đồng ý sao?”
“Mẫu thân đã già, còn các thê thiếp của ta, nếu các nàng phản kháng, hậu quả chỉ có một!” Nói đến đây, trên mặt Tần Viễn lộ ra nụ cười khiến người ta không rét mà run, “Chuyện này không phải việc các nàng quản được!”
Si Ảnh nghe xong những lời này, từ đáy lòng cũng rùng mình một chút, người này đã thay đổi… trở nên xa lạ vậy sao?
“Nói như vậy… ta muốn phản kháng cũng không được phép sao?”
Tần Viễn mới đầu hơi lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó lại bật cười, “Ha hả… Ảnh nhi thật đáng yêu, ngươi quá lo lắng rồi, huống chi ta muốn chuộc ngươi ra, sao ngươi lại có thể không đồng ý? Nếu ta nhớ không lầm… đây chính là nguyện vọng lớn nhất của ngươi mà! Yên tâm, ngày mai ta sẽ tới chuộc ngươi!” Dứt lời, hắn ôm lấy đôi vai Si Ảnh, ở trên trán y đặt xuống một nụ hôn.
Cùng lúc Tần Viễn đưa cổ tới gần, Si Ảnh liền khẽ cau mày… Mặc dù rất nhạt, những vẫn còn vương lại chút mùi, đó là mùi thơm rất đặc biệt, mùi thơm trên người tiểu quan…
“Viễn… Ngươi từ đâu tới đây?” Si Ảnh thử dò xét hỏi thăm.
“Ta? Đương nhiên là nghe nói Hoa Dật lâu có một quan nhi mới tới tên là Si Ảnh, cho nên liền tới xem có phải ngươi không… Sao vậy?” Tần Viễn mặt không đỏ khí không suyễn mà nói dối.
Trước khi đến hắn có tắm qua, cũng đã phân phó ma ma của Hoa Dật lâu không được đem những chuyện mấy năm qua của mình nói cho Si Ảnh! Hắn không sợ Si Ảnh biết, nhưng hắn đã hoàn toàn phán đoán sai sự nhạy cảm cũng như mục đích của y…
Hừ, thay đổi a… Thế gian cũng vậy mà con người cũng vậy, hết thảy đều đã hoàn toàn thay đổi… Trong lòng Si Ảnh âm thầm cười nhạo… Người thiếu niên hồn nhiên chân thật của ngày xưa đã không bao giờ quay lại nữa, mà Si Ảnh từng luôn nhìn cuộc sống qua lăng kính màu hồng ấy cũng không biết đã đi về nơi nào rồi, bây giờ tất cả những thứ bọn họ có rốt cuộc cũng chỉ là dối trá cùng lừa gạt!
Món nợ ân oán giữa hai người họ, vào lúc mẫu thân của Tần Viễn kiên quyết bán Si Ảnh đi thì đã đứt đoạn rồi… Bây giờ hai người không ai thiếu nợ ai, đã như vậy… Tần Viễn, chúng ta hãy cùng cược xem trong cuộc chơi này đến tột cùng ai mới là người thắng cuộc đi!
“A… Không có gì, chỉ là tò mò chút thôi, ta lo lắng trong nhà ngươi có chuyện, nên mới bảo ma ma giấu giếm ngươi chuyện của ta… Nhưng ngươi đã tìm được ta rồi, cho nên…” Si Ảnh cười nhẹ lắc đầu.
“Đó chính là duyên phận a! Ảnh nhi không phải tin tưởng nhất chuyện này sao?” Tần Viễn cười hỏi.
“Phải… Đúng vậy, ta rất tin…” Nhưng đó đã là chuyện cách đây rất lâu rồi.
“Thật tốt!” Tần Viễn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên bờ môi mịn màng như cánh hoa của Si Ảnh.
Cảm giác ẩm ướt thật khó chịu, không hề giống chút nào với nụ hôn của tên tử Vương gia vừa bá đạo lại… Chờ một chút, sao mình lại so sánh như vậy? Si Ảnh bị chính ý nghĩ của mình dọa cho nhảy dựng lên!
Nhưng Tần Viễn vẫn không hề phát hiện ra, hắn rất tự nhiên buông ra, sau đó ôn nhu giúp Si Ảnh đắp lại chăn, “Ảnh nhi đêm nay hãy hảo hảo ngủ một giấc đi, ngày mai ta sẽ tới đón ngươi, được không?”
“… Đêm nay ngươi không ở lại được sao?” Si Ảnh nắm lấy vạt áo phất phơ của hắn hỏi.
Tần Viễn mỉm cười nắm tay hắn đặt vào trong chăn, “Ảnh nhi nhất định rất mệt rồi, đêm nay hãy nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai mới có tinh lực…” Câu nói tiếp theo, hắn cúi xuống ghé vào tai Si Ảnh nhỏ giọng nói ra.
Si Ảnh vừa nghe, trên mặt không khỏi hiện lên một tầng đỏ ửng, “Ngươi đồ háo sắc!”
“Đa tạ đã quá khen!” Tần Viễn vỗ vỗ Si Ảnh, “Được rồi, ta có việc đi trước, ngày mai chờ ta nhé!”
“Được!” Si Ảnh dùng vẻ mặt tươi cười đáp lại, “À, Viễn gọi giúp ta Thương Diễn tới đây nhé, ta có một vài việc muốn giao cho hắn!”
“Không thành vấn đề!” Tần Viễn làm bộ thủ thế rồi đóng lại cửa phòng…
Hắn đi không được bao lâu, Thương Diễn đã bước vào.
“Si Ảnh công tử, đã ngủ chưa?” Thương Diễn nhanh tay lẹ chân đến bên cạnh giường Si Ảnh.
“Chưa!” Si Ảnh nghe tiếng người liền từ trên giường ngồi dậy, “Không ai đi theo chứ?”
“Không có, nhưng Thương Diễn muốn chúc mừng công tử, xem ra nhiệm vụ của Vương gia không lâu nữa sẽ công đức viên mãn rồi!” Thương Diễn đã nghe được lời đồn rằng Tần Viễn muốn chuộc thân cho Si Ảnh.
Nhưng lúc này, Si Ảnh đột nhiên im lặng…
“Công tử làm sao vậy?” Thương Diễn kỳ quái hỏi.
“Trực giác của ta… cứ cảm thấy… ngày mai hắn sẽ không đến chuộc ta…” Si Ảnh thấp giọng nói ra ý nghĩ của mình.