Chương : 20
“Sao có thể…” Thương Diễn không tin mà bật cười, “Công tử quá đa nghi rồi!”
Hắn vừa nói vừa đi tới bàn trà, từ trong lòng lấy ra một gói dược phấn nhỏ đổ vào chén, sau đó rót nước sôi vào rồi bưng tới trước mặt Si Ảnh, “Công tử mời dùng!”
“Đây là thứ gì?” Si Ảnh nhận lấy ngửi ngửi một chút.
“Phục linh phấn, không phải mấy ngày nay công tử bị mất ngủ sao? Thương Diễn đã đi xin ma ma một chút mang về!”
“…” Si Ảnh cúi đầu nhìn nhìn trong chốc lát, sau đó uống một hơi cạn sạch, đem cái chén trả lại cho y… Xoa xoa miệng, Si Ảnh lại quay về đề tài cũ, “Không phải ta đa nghi đâu… Chính là cái loại cảm giác này! Là ngươi không biết đấy thôi…”
Cái cảm giác giống hệt như lúc bé khi phát sinh “sự kiện kia”, cũng giống như khi lúc mình bị đem bán ra biên cảnh, còn cần phải hỏi gì nữa đây? Trực giác của mình khi sắp phát sinh chuyện xấu nào đó dường như luôn đặc biệt chuẩn xác.
“Vâng vâng! Ta không biết!” Thương Diễn cười với hắn cho có lệ, sau đó nhanh tay kéo tấm chăn đắp cho Si Ảnh, “Thương Diễn chỉ biết là ngày mai dù chuộc cũng được, không chuộc cũng không sao, tóm lại Thương Diễn hầu hạ công tử tốt là được rồi, công tử khó có lúc nào được nghỉ ngơi như đêm nay, vậy hãy mau ngủ đi!”
“Hứ, rõ là chê ta lắm điều mà!” Si Ảnh bĩu môi, “Tiểu quỷ này, không tin chúng ta cứ ngày mai là biết!”
“Thương Diễn không phải ý như thế, công tử đừng hiểu lầm… Nếu mai mốt công tử nhắc tới việc này trước mặt Vương gia thì Thương Diễn gánh không nổi đâu?!” Thương Diễn trêu chọc nói.
Thanh âm của Si Ảnh bỗng dưng ngưng bặt, nét tươi cười trên mặt cũng nhạt đi, thay vào đó là cái thở dài đầy bất đắc dĩ: “Ngươi yên tâm, sẽ không có ngày đó đâu!”
“Vậy sao?”
“Ta có lẽ… sẽ không còn cơ hội gặp lại người kia nữa!” Si Ảnh đã bắt đầu mơ màng chui vào trong chăn, thanh âm rầu rĩ nói.
“Sao vậy…”
“Thương Diễn, không còn việc gì nữa, ngươi cũng đi nghỉ đi!” Si Ảnh phân phó.
“… Dạ!” Thương Diễn rất nghe lời mà lui ra ngoài.
Hắn vừa đi, Si Ảnh liền từ trong ổ chăn ló đầu ra, sau đó đi xuống giường tới bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn ánh trăng vằng vặc, trong miệng khẽ ngâm nga mấy khúc ca dao nương dạy cho khi còn bé. Thanh âm êm ái vang lên, khiến cho bóng đêm tịch liêu tựa hồ như cũng tăng thêm vài phần tình sắc…
… … … …
“Cái gì?!” Lão tứ Triển gia Triển Quý Văn đập bàn đứng dậy, “Tần huynh, ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ta muốn chuộc thân cho một tiểu quan của Hoa Dật lâu, sao vậy, Triển huynh ngay cả cái này cũng không cho phép?” Tần Viễn hơi thổi thổi rồi nhấp một ngụm trà nói.
“Vấn đề không phải chuyện này!” Triển Quý Văn kích động ở trong phòng đi qua đi lại, “Ngươi… ngươi… ai!”
Nét mặt Tần Viễn không hề bối rối, vẻ nhàn nhã tự đắc nói, “Triển huynh quá đa nghi rồi, chỉ là chuộc một người mà thôi, sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch của ngươi!”
Triển Quý Văn lại không cho như thế, hắn một quyền đánh xuống mặt bàn trước mặt Tần Viễn, “Ngươi nói dễ nghe nhỉ… Sao ngươi không nghĩ tới kế hoạch của bọn ta?! Ngươi xúc động như thế… kế hoạch vững chắc của chúng ta nhất định sẽ bị hủy trên tay ngươi!”
“Ngạc nhiên thật đấy! Triển huynh, chúng ta bây giờ vốn đã ngồi chung một con thuyền rồi, thuyền lật người vong, ta sao lại muốn phá hư kế hoạch của các ngươi chứ?” Tần Viễn không hiểu, hắn chỉ là muốn chuộc Si Ảnh ra thôi, sao mấy người này lại có phản ứng mạnh như thế chứ?
Nhìn hắn một cái, Triển Quý Văn ngồi xuống bên cạnh Tần Viễn, uống một chén trà cho bình tĩnh lại, “Được… Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi chuộc cái tên nam kỹ kia ra, vậy sau này ngươi lấy thân phận gì thay ta đi tìm kiếm ‘người kia’?”
“Ừm… Sau khi chuộc Si Ảnh ra, ta vẫn có thể tiếp tục tới kỹ viện điều tra chuyện của ‘người kia’ mà!” Tần Viễn thản nhiên trả lời, “Tần Viễn phong lưu có tiếng, tin rằng ở hoàng thành này không người nào không biết.”
“Nói nghe thật nhẹ nhàng!” Triển Quý Văn phất phất ống tay áo, “Ngươi vốn phong lưu, nhưng dù có sủng hạnh cũng chưa từng chuộc thân cho ai. Hôm nay ngươi chuộc cái tên Si Ảnh kia ra, có thể thấy được ngươi đối với hắn tình sâu nghĩa nặng! Có được người trong lòng rồi, ngươi còn có thể lưu luyến kỹ viện kia sao? Hừ… Buồn cười! Này không phải sơ hở thì tính là gì đây?”
“…” Tần Viễn nghe vậy cũng thấy có chút đạo lý, không khỏi cau mặt nhíu mày.
“Còn có tên Nhạc Vương gia kia nữa!” Triển Quý Văn tiếp tục nói, “Chúng ta phát hiện, hắn hình như đã chú ý tới ngươi rồi! Mặc dù hắn bây giờ không có ở hoàng thành, nhưng ai biết khi nào hắn trở về, mà không… có lẽ hành động lần này cũng nằm trong toan tính của hắn.” Y nói đầy ám chỉ.
“Không có khả năng!” Tần Viễn lớn tiếng phản bác, hắn cũng nghe ra được mánh khóe trong lời nói của Triển Quý Văn, “Si Ảnh sẽ không phản bội ta!”
Triển Quý Văn hừ lạnh nói: “Lòng người khó đoán, ai biết hắn có phải là người của Vương gia hay không… Chưa biết chừng hắn lại muốn đem mạng của ngươi đi hiến cho Vương gia đấy!”
“Sẽ không! Hắn không có khả năng làm thế!”
“Vì sao?” Triển Quý Văn thật sự không hiểu, sao y dám khẳng định vậy chứ.
“Bởi vì…” Tần Viễn cao ngạo nở nụ cười, “Trên thế gian này chỉ có ta muốn hắn mà thôi.”
Vẻ mặt tươi cười tràn đầy tự tin của y ngược lại càng khiến Triển Quý Văn thấy bất an, càng thêm kiên quyết muốn khuyên can Tần Viễn, “Nếu ngươi đã kiên quyết muốn chuộc hắn như vậy thì cũng không cần phải vào lúc này. Chờ chuyện kia qua đi rồi mới chuộc không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Cái này…” Tần Viễn hơi do dự, “Triển huynh ngươi không hiểu… trước đây ta nợ hắn thật sự rất nhiều!”
“Nợ cái gì?!” Hắn dừng lại làm Tần Viễn càng thêm hy vọng, “Hắn là một nam kỹ, ngươi cư nhiện lại với một nam kỹ nói mắc nợ cái gì… Đúng, không sai! Hắn vì ngươi mà bị bán, nhưng sao ngươi không ngẫm lại, trong khoảng thời gian hắn xa ngươi đã đem thân thể cho bao người hưởng dụng? Một kẻ thấp hèn nhơ bẩn như vậy đáng để ngươi phải mạo hiểm tính mạng hay sao?”
“Si Ảnh không hề nhơ bẩn!” Tần Viễn lập tức phản bác, thân thể hơi khẽ run lên.
“Được, cho dù hắn không phải, nhưng trước ngươi cũng đã lựa chọn gia nghiệp mà không chọn hắn… Có thể thấy ngươi cũng biết rõ cái nào trọng yếu hơn!” Triển Quý Văn tiếp tục thuyết phục, hắn đã nhìn thấy ánh sáng thành công rất gần rồi, “Ta không phải bảo ngươi bỏ hắn, chỉ là chuyện này hãy trì hoãn thêm một thời gian nữa. Đến lúc đó đừng nói một Si Ảnh, cho dù ngươi có muốn cả kỹ viện cũng không thành vấn đề!”
“…” Tần Viễn vẫn một mực im lặng.
“Sao nào?”
“… Được rồi!” Tần Viễn gật đầu đáp ứng, “Có điều ta phải nói trước, trong thời gian đặc biệt này, các ngươi cũng không được phép thương tổn hắn dù chỉ nửa phần!”
“Đó là đương nhiên!” Triển Quý Văn đạt được mục đích liền tươi cười đáp lại, “Chỉ cần hắn không gây trở ngại cho kế hoạch, chúng ta quyết không động đến hắn!”
…
Lâu âm khuyết,
Lan kiền ảnh ngọa đông sương nguyệt.
Đông sương nguyệt,
Nhất thiên phong lộ,
Hạnh hoa như tuyết.
Cách yên thôi lậu kim cầu yết.
La vi ám đạm đăng hoa kết.
Đăng hoa kết,
Phiến thì xuân mộng,
Giang Nam thiên khoát.
── Phạm Thành Đại 《 Tần lâu nguyệt 》(1)
(Lầu râm khuyết,
Lan can bóng ngả soi vừng nguyệt.
Soi vừng nguyệt,
Đầy trời sương gió,
Hoa hạnh như tuyết.
Nức nở giọt đồng, khói toả mịt,
Màn là mờ tối, hoa đèn kết.
Hoa đèn kết,
Một phút mơ xuân,
Giang Nam bát ngát)
(bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo)
Tễ Linh Nhạc mang theo một nhóm đại nội thị vệ phi ngựa đêm ngày, tính toán thời gian thư của Diệu Quang đến Thượng Đề, cứ thế thẳng hướng Phục Hi sơn trang mà phi tới. Trên đường đi, Tễ Linh Nhạc lúc nào cũng mang một vẻ mặt phấp phỏng không yên, hơn nữa còn có chút hỉ nộ vô thường, nhưng những người đi theo không ai có dũng khí lên tiếng hỏi, bọn họ chỉ cố gắng làm tốt bổn phận của mình, âm thầm chờ mong Vương gia sẽ sớm thoát khỏi tình trạng này…
“Gia… Vương gia!” Một cận vệ tiến tới đi cạnh ngựa của Nhạc Vương gia, nhưng Tễ Linh Nhạc vẫn không hề có chút phản ứng nào, “Vương gia!”
“… !” Tiếng kêu rất to bên cạnh rốt cuộc đưa hắn từ trong u mê dần dần tỉnh lại, “Sao lại là ngươi? Tìm bổn Vương có việc gì?”
Tên cận vệ lập tức cúi đầu xuống sợ mình chọc giận Tễ Linh Nhạc, “Vương gia, là thế này… Chuyện lúc trước ngài sai nô tài đi tra xét đã có kết quả!”
“Chuyện gì cơ?” Tễ Linh Nhạc không kiên nhẫn mà hỏi.
Gần đây hắn luôn cảm thấy khó chịu, chính là bắt đầu từ ngày Si Ảnh rời đi… Bốn phía dường như lúc nào cũng thấy thiếu thiếu cái gì đó, tư tưởng cũng không thể nào tập trung được. Chỉ cần có một chút rảnh rỗi, những hình ảnh trước đây lại hiện lên trong đầu, dù có muốn cũng không thể nào gạt đi được. Thậm chí trong mộng mỗi ngày cũng luôn nhìn thấy người kia, cái người duy nhất dám nói những lời bất kính với mình, mơ thấy ánh mắt kiên cường của y, mơ thấy y nằm trong lòng mình khóc “nương, cứu con…”, mơ thấy những giọt nước mắt của y rơi trong đêm Đông chí; thậm chí còn mơ thấy cái đêm y cùng hắn triền miên…
Hắn đã đi rồi, mình sẽ không còn liên hệ gì với hắn nữa, sau khi mình hồi cung thứ có thể nhìn thấy cũng chỉ là thi thể của hắn mà thôi! Tễ Linh Nhạc liều mạng nhắc nhở chính mình, nhưng vô ích! Với tình trạng này bảo hắn làm sao có thể đối mặt với Kỳ và Húc đây? Bởi vậy hắn thường xuyên trút giận xuống những thị vệ bên người, khiến cho tất cả bọn họ đều cảm thấy bất an. Biết rõ làm vậy cũng vô dụng, nhưng hắn không ngăn được ý muốn phát tiết ra tất cả bực bội trong lòng.
“Dạ… chính là… Trước đây Vương gia không phải từng phân phó nô tài đi thăm dò một người tên Vận nhi sinh vào Đông chí sao?” Người kia hảo tâm nhắc nhở chủ tử.
Vận nhi? Là y!
Nhắc tới y, Tễ Linh Nhạc liền nổi giận một cách vô cớ: “Ai cho ngươi nhắc tới hắn? Câm miệng cho bổn Vương!”
“Dạ! Dạ!” Người kia rốt cuộc tránh không kịp đành vội vã thối lui.
“Chờ một chút!” Tễ Linh Nhạc lắc lắc đầu muốn bản thân tỉnh táo lại, một lần nữa gọi hắn đến.
“Vương gia còn có gì phân phó ạ?” Tên cận vệ trong lòng run sợ, thận trọng bước tới từng bước một.
Tễ Linh Nhạc lấy tay di di huyệt thái dương, sau đó dùng thanh âm tương đối vững vàng hỏi: “Chuyện người nọ… đã tra thế nào rồi?”
“Hả?” Người kia vẫn còn chưa nghe rõ.
“Hỗn trướng, bổn Vương đang hỏi ngươi đấy, chuyện của Vận nhi tra thế nào rồi?!” Tễ Linh Nhạc lại lần nữa nổi trận lôi đình.
“Hả… a, vâng!” Tên cận vệ thấy mình đúng là ù ù cạc cạc.
Người nói không được đề cập đến vấn đề này chính là Vương gia, mà lúc này giận dữ quát hỏi cũng là hắn?! Thật không biết hắn muốn sao đây… Có điều những lời này dù thế nào y cũng không dám nói!
“Vâng cái gì?! Nói mau!” Tễ Linh Nhạc cố dằn lại cơn tức giận hỏi tiếp.
Cận thị khúm núm hồi đáp: “Dạ, nô tài đã tra tất cả nhân khẩu hoàng thành… Trong đó nam hài trong tên mang chữ ‘Vận’ cũng không nhiều, mà sinh ra vào Đông chí thì lại càng ít, nhưng dựa theo yêu cầu của Vương gia, những người năm nay hai mươi bốn tuổi, mà hiện đang còn sống… này…”
“Có bao nhiêu người? Đừng có úp úp mở mở nữa!” Tễ Linh Nhạc nghiêm khắc ra lệnh.
“Hồi bẩm Vương gia… Không có ạ…” Thanh âm người nọ giờ đã nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Cái gì?!”
“Vương gia bớt giận… Vương gia bớt giận… Những nam hài năm nay hai mươi bốn lại sinh vào Đông chí vốn có ba người, nhưng đều đã chết…” Những âm cuối cùng của tên cận vệ đã hầu như không nghe thấy được.
Sao lại có thể như thế? Chẳng lẽ là… Trong mắt Tễ Linh Nhạc linh quang chợt lóe…
“Nói cho bổn Vương biết, ba người kia vốn là vì sao mà chết?”
==============
(1): Bài thơ này vốn có tên là Ức Tần Nga, chính xác hơn thì nó là tên một từ điệu.
Ức Tần Nga – 忆秦蛾, hay còn có tên là Tần lâu nguyệt – 秦楼月, Song hà diệp – 双荷叶, Bồng Lai các – 蓬莱阁, Bích vân thâm – 碧云深, Hoa thâm thâm – 花深深, Ngọc giao chi – 玉交枝, Tí dạ ca – 子夜歌, gồm 2 phiến.
“Khâm Định từ phổ – 钦定词谱” viết rằng: “Điệu từ này kể từ Lý Bạch tới cuối Đường, cách thể bất nhất, về sau cách thể đa phần theo Lý Bạch. Vì trong bài có câu “Tần Nga mộng đoạn Tần lâu nguyệt”, vì vậy tên “Ức Tần Nga”, đổi thành “Tần lâu nguyệt””. Bắt đầu thấy sáng tác từ điệu từ của Lý Bạch.
Toàn bài gồm 2 phiến, tổng cộng 10 câu 46 chữ. Câu 1, 2, 5 hai phiến hiệp vận với nhau, câu thứ 3 của cả hai phiến điệp vận, đều dùng vận trắc. Chữ thứ 2 của câu 1 và chữ đầu của câu 2 của cả hai phiến thường là thanh bằng; câu 3 là câu 3 chữ, lặp lại 3 chữ cuối của câu 2.
Bài từ của Lý Bạch tên là “Ức Tần Nga” có những câu mở đầu như sau:
Tiêu thanh yết,
Tần Nga mộng đoạn Tần lâu nguyệt.
Tần lâu nguyệt,
Niên niên liễu sắc,
Bá Lăng thương biệt.
(Nguồn từ Thivien.net)
Tần lâu nguyệt (Trăng trên Tần các), cũng là tên của bộ truyện này. Giờ mọi người đã biết ý nghĩa và xuất xứ của tên truyện rồi chứ? X
Hắn vừa nói vừa đi tới bàn trà, từ trong lòng lấy ra một gói dược phấn nhỏ đổ vào chén, sau đó rót nước sôi vào rồi bưng tới trước mặt Si Ảnh, “Công tử mời dùng!”
“Đây là thứ gì?” Si Ảnh nhận lấy ngửi ngửi một chút.
“Phục linh phấn, không phải mấy ngày nay công tử bị mất ngủ sao? Thương Diễn đã đi xin ma ma một chút mang về!”
“…” Si Ảnh cúi đầu nhìn nhìn trong chốc lát, sau đó uống một hơi cạn sạch, đem cái chén trả lại cho y… Xoa xoa miệng, Si Ảnh lại quay về đề tài cũ, “Không phải ta đa nghi đâu… Chính là cái loại cảm giác này! Là ngươi không biết đấy thôi…”
Cái cảm giác giống hệt như lúc bé khi phát sinh “sự kiện kia”, cũng giống như khi lúc mình bị đem bán ra biên cảnh, còn cần phải hỏi gì nữa đây? Trực giác của mình khi sắp phát sinh chuyện xấu nào đó dường như luôn đặc biệt chuẩn xác.
“Vâng vâng! Ta không biết!” Thương Diễn cười với hắn cho có lệ, sau đó nhanh tay kéo tấm chăn đắp cho Si Ảnh, “Thương Diễn chỉ biết là ngày mai dù chuộc cũng được, không chuộc cũng không sao, tóm lại Thương Diễn hầu hạ công tử tốt là được rồi, công tử khó có lúc nào được nghỉ ngơi như đêm nay, vậy hãy mau ngủ đi!”
“Hứ, rõ là chê ta lắm điều mà!” Si Ảnh bĩu môi, “Tiểu quỷ này, không tin chúng ta cứ ngày mai là biết!”
“Thương Diễn không phải ý như thế, công tử đừng hiểu lầm… Nếu mai mốt công tử nhắc tới việc này trước mặt Vương gia thì Thương Diễn gánh không nổi đâu?!” Thương Diễn trêu chọc nói.
Thanh âm của Si Ảnh bỗng dưng ngưng bặt, nét tươi cười trên mặt cũng nhạt đi, thay vào đó là cái thở dài đầy bất đắc dĩ: “Ngươi yên tâm, sẽ không có ngày đó đâu!”
“Vậy sao?”
“Ta có lẽ… sẽ không còn cơ hội gặp lại người kia nữa!” Si Ảnh đã bắt đầu mơ màng chui vào trong chăn, thanh âm rầu rĩ nói.
“Sao vậy…”
“Thương Diễn, không còn việc gì nữa, ngươi cũng đi nghỉ đi!” Si Ảnh phân phó.
“… Dạ!” Thương Diễn rất nghe lời mà lui ra ngoài.
Hắn vừa đi, Si Ảnh liền từ trong ổ chăn ló đầu ra, sau đó đi xuống giường tới bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn ánh trăng vằng vặc, trong miệng khẽ ngâm nga mấy khúc ca dao nương dạy cho khi còn bé. Thanh âm êm ái vang lên, khiến cho bóng đêm tịch liêu tựa hồ như cũng tăng thêm vài phần tình sắc…
… … … …
“Cái gì?!” Lão tứ Triển gia Triển Quý Văn đập bàn đứng dậy, “Tần huynh, ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ta muốn chuộc thân cho một tiểu quan của Hoa Dật lâu, sao vậy, Triển huynh ngay cả cái này cũng không cho phép?” Tần Viễn hơi thổi thổi rồi nhấp một ngụm trà nói.
“Vấn đề không phải chuyện này!” Triển Quý Văn kích động ở trong phòng đi qua đi lại, “Ngươi… ngươi… ai!”
Nét mặt Tần Viễn không hề bối rối, vẻ nhàn nhã tự đắc nói, “Triển huynh quá đa nghi rồi, chỉ là chuộc một người mà thôi, sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch của ngươi!”
Triển Quý Văn lại không cho như thế, hắn một quyền đánh xuống mặt bàn trước mặt Tần Viễn, “Ngươi nói dễ nghe nhỉ… Sao ngươi không nghĩ tới kế hoạch của bọn ta?! Ngươi xúc động như thế… kế hoạch vững chắc của chúng ta nhất định sẽ bị hủy trên tay ngươi!”
“Ngạc nhiên thật đấy! Triển huynh, chúng ta bây giờ vốn đã ngồi chung một con thuyền rồi, thuyền lật người vong, ta sao lại muốn phá hư kế hoạch của các ngươi chứ?” Tần Viễn không hiểu, hắn chỉ là muốn chuộc Si Ảnh ra thôi, sao mấy người này lại có phản ứng mạnh như thế chứ?
Nhìn hắn một cái, Triển Quý Văn ngồi xuống bên cạnh Tần Viễn, uống một chén trà cho bình tĩnh lại, “Được… Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi chuộc cái tên nam kỹ kia ra, vậy sau này ngươi lấy thân phận gì thay ta đi tìm kiếm ‘người kia’?”
“Ừm… Sau khi chuộc Si Ảnh ra, ta vẫn có thể tiếp tục tới kỹ viện điều tra chuyện của ‘người kia’ mà!” Tần Viễn thản nhiên trả lời, “Tần Viễn phong lưu có tiếng, tin rằng ở hoàng thành này không người nào không biết.”
“Nói nghe thật nhẹ nhàng!” Triển Quý Văn phất phất ống tay áo, “Ngươi vốn phong lưu, nhưng dù có sủng hạnh cũng chưa từng chuộc thân cho ai. Hôm nay ngươi chuộc cái tên Si Ảnh kia ra, có thể thấy được ngươi đối với hắn tình sâu nghĩa nặng! Có được người trong lòng rồi, ngươi còn có thể lưu luyến kỹ viện kia sao? Hừ… Buồn cười! Này không phải sơ hở thì tính là gì đây?”
“…” Tần Viễn nghe vậy cũng thấy có chút đạo lý, không khỏi cau mặt nhíu mày.
“Còn có tên Nhạc Vương gia kia nữa!” Triển Quý Văn tiếp tục nói, “Chúng ta phát hiện, hắn hình như đã chú ý tới ngươi rồi! Mặc dù hắn bây giờ không có ở hoàng thành, nhưng ai biết khi nào hắn trở về, mà không… có lẽ hành động lần này cũng nằm trong toan tính của hắn.” Y nói đầy ám chỉ.
“Không có khả năng!” Tần Viễn lớn tiếng phản bác, hắn cũng nghe ra được mánh khóe trong lời nói của Triển Quý Văn, “Si Ảnh sẽ không phản bội ta!”
Triển Quý Văn hừ lạnh nói: “Lòng người khó đoán, ai biết hắn có phải là người của Vương gia hay không… Chưa biết chừng hắn lại muốn đem mạng của ngươi đi hiến cho Vương gia đấy!”
“Sẽ không! Hắn không có khả năng làm thế!”
“Vì sao?” Triển Quý Văn thật sự không hiểu, sao y dám khẳng định vậy chứ.
“Bởi vì…” Tần Viễn cao ngạo nở nụ cười, “Trên thế gian này chỉ có ta muốn hắn mà thôi.”
Vẻ mặt tươi cười tràn đầy tự tin của y ngược lại càng khiến Triển Quý Văn thấy bất an, càng thêm kiên quyết muốn khuyên can Tần Viễn, “Nếu ngươi đã kiên quyết muốn chuộc hắn như vậy thì cũng không cần phải vào lúc này. Chờ chuyện kia qua đi rồi mới chuộc không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Cái này…” Tần Viễn hơi do dự, “Triển huynh ngươi không hiểu… trước đây ta nợ hắn thật sự rất nhiều!”
“Nợ cái gì?!” Hắn dừng lại làm Tần Viễn càng thêm hy vọng, “Hắn là một nam kỹ, ngươi cư nhiện lại với một nam kỹ nói mắc nợ cái gì… Đúng, không sai! Hắn vì ngươi mà bị bán, nhưng sao ngươi không ngẫm lại, trong khoảng thời gian hắn xa ngươi đã đem thân thể cho bao người hưởng dụng? Một kẻ thấp hèn nhơ bẩn như vậy đáng để ngươi phải mạo hiểm tính mạng hay sao?”
“Si Ảnh không hề nhơ bẩn!” Tần Viễn lập tức phản bác, thân thể hơi khẽ run lên.
“Được, cho dù hắn không phải, nhưng trước ngươi cũng đã lựa chọn gia nghiệp mà không chọn hắn… Có thể thấy ngươi cũng biết rõ cái nào trọng yếu hơn!” Triển Quý Văn tiếp tục thuyết phục, hắn đã nhìn thấy ánh sáng thành công rất gần rồi, “Ta không phải bảo ngươi bỏ hắn, chỉ là chuyện này hãy trì hoãn thêm một thời gian nữa. Đến lúc đó đừng nói một Si Ảnh, cho dù ngươi có muốn cả kỹ viện cũng không thành vấn đề!”
“…” Tần Viễn vẫn một mực im lặng.
“Sao nào?”
“… Được rồi!” Tần Viễn gật đầu đáp ứng, “Có điều ta phải nói trước, trong thời gian đặc biệt này, các ngươi cũng không được phép thương tổn hắn dù chỉ nửa phần!”
“Đó là đương nhiên!” Triển Quý Văn đạt được mục đích liền tươi cười đáp lại, “Chỉ cần hắn không gây trở ngại cho kế hoạch, chúng ta quyết không động đến hắn!”
…
Lâu âm khuyết,
Lan kiền ảnh ngọa đông sương nguyệt.
Đông sương nguyệt,
Nhất thiên phong lộ,
Hạnh hoa như tuyết.
Cách yên thôi lậu kim cầu yết.
La vi ám đạm đăng hoa kết.
Đăng hoa kết,
Phiến thì xuân mộng,
Giang Nam thiên khoát.
── Phạm Thành Đại 《 Tần lâu nguyệt 》(1)
(Lầu râm khuyết,
Lan can bóng ngả soi vừng nguyệt.
Soi vừng nguyệt,
Đầy trời sương gió,
Hoa hạnh như tuyết.
Nức nở giọt đồng, khói toả mịt,
Màn là mờ tối, hoa đèn kết.
Hoa đèn kết,
Một phút mơ xuân,
Giang Nam bát ngát)
(bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo)
Tễ Linh Nhạc mang theo một nhóm đại nội thị vệ phi ngựa đêm ngày, tính toán thời gian thư của Diệu Quang đến Thượng Đề, cứ thế thẳng hướng Phục Hi sơn trang mà phi tới. Trên đường đi, Tễ Linh Nhạc lúc nào cũng mang một vẻ mặt phấp phỏng không yên, hơn nữa còn có chút hỉ nộ vô thường, nhưng những người đi theo không ai có dũng khí lên tiếng hỏi, bọn họ chỉ cố gắng làm tốt bổn phận của mình, âm thầm chờ mong Vương gia sẽ sớm thoát khỏi tình trạng này…
“Gia… Vương gia!” Một cận vệ tiến tới đi cạnh ngựa của Nhạc Vương gia, nhưng Tễ Linh Nhạc vẫn không hề có chút phản ứng nào, “Vương gia!”
“… !” Tiếng kêu rất to bên cạnh rốt cuộc đưa hắn từ trong u mê dần dần tỉnh lại, “Sao lại là ngươi? Tìm bổn Vương có việc gì?”
Tên cận vệ lập tức cúi đầu xuống sợ mình chọc giận Tễ Linh Nhạc, “Vương gia, là thế này… Chuyện lúc trước ngài sai nô tài đi tra xét đã có kết quả!”
“Chuyện gì cơ?” Tễ Linh Nhạc không kiên nhẫn mà hỏi.
Gần đây hắn luôn cảm thấy khó chịu, chính là bắt đầu từ ngày Si Ảnh rời đi… Bốn phía dường như lúc nào cũng thấy thiếu thiếu cái gì đó, tư tưởng cũng không thể nào tập trung được. Chỉ cần có một chút rảnh rỗi, những hình ảnh trước đây lại hiện lên trong đầu, dù có muốn cũng không thể nào gạt đi được. Thậm chí trong mộng mỗi ngày cũng luôn nhìn thấy người kia, cái người duy nhất dám nói những lời bất kính với mình, mơ thấy ánh mắt kiên cường của y, mơ thấy y nằm trong lòng mình khóc “nương, cứu con…”, mơ thấy những giọt nước mắt của y rơi trong đêm Đông chí; thậm chí còn mơ thấy cái đêm y cùng hắn triền miên…
Hắn đã đi rồi, mình sẽ không còn liên hệ gì với hắn nữa, sau khi mình hồi cung thứ có thể nhìn thấy cũng chỉ là thi thể của hắn mà thôi! Tễ Linh Nhạc liều mạng nhắc nhở chính mình, nhưng vô ích! Với tình trạng này bảo hắn làm sao có thể đối mặt với Kỳ và Húc đây? Bởi vậy hắn thường xuyên trút giận xuống những thị vệ bên người, khiến cho tất cả bọn họ đều cảm thấy bất an. Biết rõ làm vậy cũng vô dụng, nhưng hắn không ngăn được ý muốn phát tiết ra tất cả bực bội trong lòng.
“Dạ… chính là… Trước đây Vương gia không phải từng phân phó nô tài đi thăm dò một người tên Vận nhi sinh vào Đông chí sao?” Người kia hảo tâm nhắc nhở chủ tử.
Vận nhi? Là y!
Nhắc tới y, Tễ Linh Nhạc liền nổi giận một cách vô cớ: “Ai cho ngươi nhắc tới hắn? Câm miệng cho bổn Vương!”
“Dạ! Dạ!” Người kia rốt cuộc tránh không kịp đành vội vã thối lui.
“Chờ một chút!” Tễ Linh Nhạc lắc lắc đầu muốn bản thân tỉnh táo lại, một lần nữa gọi hắn đến.
“Vương gia còn có gì phân phó ạ?” Tên cận vệ trong lòng run sợ, thận trọng bước tới từng bước một.
Tễ Linh Nhạc lấy tay di di huyệt thái dương, sau đó dùng thanh âm tương đối vững vàng hỏi: “Chuyện người nọ… đã tra thế nào rồi?”
“Hả?” Người kia vẫn còn chưa nghe rõ.
“Hỗn trướng, bổn Vương đang hỏi ngươi đấy, chuyện của Vận nhi tra thế nào rồi?!” Tễ Linh Nhạc lại lần nữa nổi trận lôi đình.
“Hả… a, vâng!” Tên cận vệ thấy mình đúng là ù ù cạc cạc.
Người nói không được đề cập đến vấn đề này chính là Vương gia, mà lúc này giận dữ quát hỏi cũng là hắn?! Thật không biết hắn muốn sao đây… Có điều những lời này dù thế nào y cũng không dám nói!
“Vâng cái gì?! Nói mau!” Tễ Linh Nhạc cố dằn lại cơn tức giận hỏi tiếp.
Cận thị khúm núm hồi đáp: “Dạ, nô tài đã tra tất cả nhân khẩu hoàng thành… Trong đó nam hài trong tên mang chữ ‘Vận’ cũng không nhiều, mà sinh ra vào Đông chí thì lại càng ít, nhưng dựa theo yêu cầu của Vương gia, những người năm nay hai mươi bốn tuổi, mà hiện đang còn sống… này…”
“Có bao nhiêu người? Đừng có úp úp mở mở nữa!” Tễ Linh Nhạc nghiêm khắc ra lệnh.
“Hồi bẩm Vương gia… Không có ạ…” Thanh âm người nọ giờ đã nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Cái gì?!”
“Vương gia bớt giận… Vương gia bớt giận… Những nam hài năm nay hai mươi bốn lại sinh vào Đông chí vốn có ba người, nhưng đều đã chết…” Những âm cuối cùng của tên cận vệ đã hầu như không nghe thấy được.
Sao lại có thể như thế? Chẳng lẽ là… Trong mắt Tễ Linh Nhạc linh quang chợt lóe…
“Nói cho bổn Vương biết, ba người kia vốn là vì sao mà chết?”
==============
(1): Bài thơ này vốn có tên là Ức Tần Nga, chính xác hơn thì nó là tên một từ điệu.
Ức Tần Nga – 忆秦蛾, hay còn có tên là Tần lâu nguyệt – 秦楼月, Song hà diệp – 双荷叶, Bồng Lai các – 蓬莱阁, Bích vân thâm – 碧云深, Hoa thâm thâm – 花深深, Ngọc giao chi – 玉交枝, Tí dạ ca – 子夜歌, gồm 2 phiến.
“Khâm Định từ phổ – 钦定词谱” viết rằng: “Điệu từ này kể từ Lý Bạch tới cuối Đường, cách thể bất nhất, về sau cách thể đa phần theo Lý Bạch. Vì trong bài có câu “Tần Nga mộng đoạn Tần lâu nguyệt”, vì vậy tên “Ức Tần Nga”, đổi thành “Tần lâu nguyệt””. Bắt đầu thấy sáng tác từ điệu từ của Lý Bạch.
Toàn bài gồm 2 phiến, tổng cộng 10 câu 46 chữ. Câu 1, 2, 5 hai phiến hiệp vận với nhau, câu thứ 3 của cả hai phiến điệp vận, đều dùng vận trắc. Chữ thứ 2 của câu 1 và chữ đầu của câu 2 của cả hai phiến thường là thanh bằng; câu 3 là câu 3 chữ, lặp lại 3 chữ cuối của câu 2.
Bài từ của Lý Bạch tên là “Ức Tần Nga” có những câu mở đầu như sau:
Tiêu thanh yết,
Tần Nga mộng đoạn Tần lâu nguyệt.
Tần lâu nguyệt,
Niên niên liễu sắc,
Bá Lăng thương biệt.
(Nguồn từ Thivien.net)
Tần lâu nguyệt (Trăng trên Tần các), cũng là tên của bộ truyện này. Giờ mọi người đã biết ý nghĩa và xuất xứ của tên truyện rồi chứ? X