Chương : 40
CHƯƠNG 40
“Ngươi nói bậy, ngươi lừa ta rành rành ra đó. Lúc ta đến tìm ngươi, ngươi còn vờ là mình đang bị nhiễm dịch bệnh mà. Ngươi còn muốn chối sao?”
Vờ bị nhiễm bệnh hẳn là có rồi, điều này Nguyên Ân cũng ko phủ nhận. Bất quá, Nguyên Tiếu Ngôn nói y lừa hắn, thì y có chết cũng chẳng chịu nhận đâu áh. Thế là bắt đầu kể lể: “Khi đó xung quanh có rất nhiều mật thám mà. Nên thúc chỉ có thể làm thế thôi. Nhưng thúc cũng đâu phải vờ cho ngươi xem, mà là đóng kịch để Nguyên Thao coi nha. Nếu thúc ko làm như thế, thì sao có thể dụ rắn khỏi hang, trừ cho Xạ Điêu một mối họa lớn như Vân Châu Vương này chứ. Chẳng phải ngươi ghét Nguyên Sâm sao? Đúng ko nào? Hay lại quên mất rồi? Thúc ngày hôm qua còn nhấn mạnh lời hứa với ngươi nữa mà. Này ko phải là ám chỉ thúc chẳng việc gì rồi sao. Chỉ là ngươi nghe ko hiểu thôi, đúng hay ko?”
Thì ra lúc đó y chỉ vô tình cảm lạnh, nhưng hắn lại nhanh nhảo đoản. Nghe Vương đại phu nói mình phải cẩn thận dịch bệnh, liền lo sợ cho rằng thúc mình bệnh thật. Thế là đã chẳng hay chẳng biết diễn tuồng cùng với lão đại phu kia lừa cha con Nguyên Thao 1 vố thật to.
Thật ra, ngày hôm qua, Nguyên Ân có giả vờ bệnh thật. Tuy chủ yếu là để vạch trần âm mưu tạo phản của Nguyên Thao. Nhưng cũng có chút trông chờ vào phản ứng của Nguyên Tiếu Ngôn. Đây tạm coi như nhất tiễn song điêu đi. Con chim Nguyên Tiếu Ngôn này thật quá dễ bắn mà. Chỉ cần y dù chết ko nhận thì hắn muôn đời cũng ko phát hiện được đâu. Thế là y lập tức thề thốt đem tất cả những chuyện kia phủi sạch sành sanh. Nguyên Tiếu Ngôn không giận y mới là lạ. Nhưng hắn cũng ko muốn xảy ra chuyện đáng sợ như vậy nữa.
Nghe Nguyên Ân nói xong, Nguyên Tiếu Ngôn nghĩ thầm, y nói cũng có lý mà. Hắn trách y chắc ko được rồi quá?
Dù có đúng đôi chút, nhưng Nguyên Tiếu Ngôn nhớ đến ngày hôm qua mình đã la hét khóc than ko muốn cho Nguyên Ân chết, thì thấy mất mặt chết đi được. Hắn vẫn cho rằng mình đang phải chịu thiệt rất nhiều nha. Thế là lại giận dỗi, nói: “Toàn bộ lời nói ngày hôm qua của ta đều xí xóa hết, hứ!”
Nguyên Ân biết hắn đang hờn mát, liền cười nói: “Thật ra, Nguyên Ân cũng ko muốn nhắc đến chuyện cũ làm gì. Ngươi quên là ngày nào đó có người nào đó lén lút chạy đến gặp ta áh. Lúc đó ta đã muốn đánh người, nhưng thương quá nên thôi. Giờ đây định phủi sạch sẽ àh. Đợi rảnh rang, chắc phải đòi lại nợ nần kỹ càng 1 chút mới được nga.”
Nguyên Tiếu Ngôn nghe xong giận quá, nói: “Ta lo cho thúc đến an ngủ ko yên. Thúc lo cho ta là đánh ta đó hử?!”
“Lúc thúc lo cho ngươi cũng là ăn ko vô ngủ ko yên ah. Nhưng mà cũng phải đánh thôi. Chẳng lẽ ngươi ko biết đánh là thương mắng là yêu. Ko đánh ko mắng mới là ko thương ko yêu sao?”
Nguyên Ân chẳng để ai vào mắt (Đương nhiên ——) cứ hết thương rồi yêu chan chát thi nhau vụt ra khỏi miệng. Mặt mũi của Nguyên Tiếu Ngôn cũng theo đó mà bừng bừng nóng lên. Nhanh như chớp bịt chặt miệng Nguyên Ân lại: “Mấy lời này đợi ko có ai hãy nói. Giờ giải quyết chuyện trước mắt kìa.”
Lén nhìn xung quanh, ngoại trừ bọn người của Nguyên Thao ra, thì tất cả ám vệ như là mắt điếc tai ngơ. Mặt người nào người nấy đều lạnh như tiền chẳng mảy may thấy ngượng trước cảnh hai diễn viên chính đang hát vỡ tình chàng ý thiếp kia cả. Thấy thế hắn cũng có chút yên lòng.
Bất quá, vẫn liếc cho Nguyên Ân 1 cái sắc lẻm. Ayda, cái người này, ko phải luôn lúc nào cũng cẩn trọng hết sao? Giờ chẳng biết ăn trúng thứ gì mà nói năng bừa bãi như vậy?
Nhưng hắn càng ko biết, là Nguyên Ân muốn chừa lại mặt mũi cho hắn, nên mới cố tình diễn trò trước mặt mọi người. Để hắn có thể biết lòng y đối với hắn thật sâu nặng nhiều lắm. Thêm vào, hắn cũng ko cần cảm thấy xấu hổ vì mấy lời đồng sinh cộng tử ngày hôm qua đi.
Quả Nguyên Ân dự liệu, Nguyên Tiếu Ngôn liền cảm thấy ngày hôm qua cũng ko mất mặt gì mấy. Thì ra, chú của hắn cũng xem trọng hắn nhiều như vậy. Lòng hắn bỗng lâng lâng. Dù hai ngày nay hắn ko ăn ko nghỉ, mệt mõi thế nào thì tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn đi.
Tai của bọn Nguyên Thao giờ đã đặt nghẹt mấy lời nồng nàn của hai chú cháu kia —— thì âu yếm lồ lộ ra thế kia, thằng nào mà chẳng nghe thấy —— Hiện tại cũng biết mình đã rơi vào bẫy rồi. Bọn cung thủ ở ngoài, ko cần nghĩ cũng biết, chắc chắn đã bị Nguyên Ân bắt hết rồi.
Nguyên Thao không khỏi thở dài: “Văn Viễn nhầm rồi ah! Ta cứ nghĩ, chờ ngươi thật sự chết đi sẽ ra tay lần nữa. Chính là Văn Viễn muốn ta phải triệt hạ ngay tức khắc, nên mới bại lộ như vậy!”
Nếu, lão sớm biết nhược điểm của Nguyên Ân chính là Nguyên Tiếu Ngôn. Đây chẳng phải là điểm chí tử của y sao. Lợi dụng điều này sách động triều thần, nếu làm khéo 1 chút có thể kéo Nguyên Tiếu Ngôn xuống khỏi ngôi vị đế vương. Kết quả lại quá tin lời của Đỗ Văn Viễn và con mình, giờ đây đã ko thất bại ê chề thế này, thật tiếc nuối cực điểm ah.
Nguyên Thao đem toàn bộ thất bại lần này đỗ lên đầu Đỗ Văn Viễn và con trai mình. Nhưng mà, Nguyên Ân lại ko cho như vậy: “Đỗ Văn Viễn tính ko sai, sai là do lòng tham của lão quá lớn đó. Ta cũng chẳng ngại gì mà nói thẳng cho lão biết. Tạo phản năm đó chỉ cần có chút bất trắc, ta chắc chắn đã chết dưới tay lão lâu rồi. Nhưng dù thế nào thì, chỉ cần còn ta ở đây, lão vĩnh viễn sẽ ko bao giờ thành công. Có Đỗ Văn Viễn giúp hay ko cũng thế thôi. Chỉ cần lão dám mưu phản, thì kết cục chỉ có mất mạng. Mang đi!”
Ám vệ làm việc thật nhanh gọn, chẳng bao lâu sau thì trong phòng lại trở nên yên tĩnh như lúc trước.
Nguyên Tiếu Ngôn vẫn có chút không tin, tiến đến sờ sờ lên mặt Nguyên Ân, nói: “Thúc thật chẳng có việc gì chứ?”
“Thật sự ko sao mà.”
Nguyên Ân xoa xoa đầu Nguyên Tiếu Ngôn, cười nói.
Nguyên Tiếu Ngôn thấy y khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn —— liền nhớ đến 2 ngày trước —— nhìn người kia thật yếu ớt khổ sở mà. Nguyên Ân giả bệnh giống thật đấy.
“Ko việc gì đâu mà. Thúc ngày ngày tuần tra bên ngoài, mệt tưởng chết được ấy. Hai ngày nằm giường nghỉ ngơi, thân thể cũng đã khôi phục ko ít. Nên có thể nói, một trận cảm lạnh nho nhỏ đã diệt trừ Vân Châu vương, còn được món lợi vô cùng lớn nữa nha.”
Nghe được những lời thật tâm của Nguyên Tiếu Ngôn, chính là món lợi vô cùng to lớn rồi.
Đại sự đã xử lý rất tốt, thân thể khang phục, còn chiếm được lòng của người mình thầm thương nữa. Tinh thần của Nguyên Ân trước giờ chưa từng phấn chấn như thế, lòng y cứ ko ngừng lâng lâng vui sướng. Nếu ko đi cứu tế lần này, mà cứ phung phí thời gian vào những việc khác, thì thật ko biết đến khi nào y mới có thể thân thiết với bảo bối trong lòng mình thế kia.
Điều làm người khác phấn chấn hơn vẫn đang còn ở phía sau.
Hôm sau, trời quang mây tạnh. Chẳng những thế, ánh nắng còn rực rỡ chói chang kéo dài trong vài ngày liền. Điều này làm cho nước lũ nhanh chóng rút cạn. Bệnh dịch cũng theo đó mà bị đẩy lùi. Nguyên Ân cuối cùng cũng có thể khoan khoái thở nhẹ ra.
Vì mọi chuyện đều đã ổn thỏa, ko còn nước lũ, bệnh dịch cũng được ngăn chặn, nên nạn dân cũng lục đục kéo nhau về lại nhà mình. Nguyên Ân liền chuẩn bị tuần tra lần cuối, sau đó sẽ khởi hành về kinh