Chương : 41
CHƯƠNG 41
Thì lúc trước cũng có đứng xa xa mà nhìn, nhưng lần này Nguyên Tiếu Ngôn lại cứ nhất quyết đòi phải sát một bên. Nói là muốn đi cùng Nguyên Ân, còn muốn học y gần gũi với dân chúng nữa. Điều này khiến Nguyên Ân đau đầu ko thôi, đành phải cản hắn lại nói: “Hoàng thượng, thần đây chính là đang làm việc. Nào phải chơi đùa đâu mà người đòi theo như thế. Nếu ở gần nạn dân quá, có thể sẽ bị nhiễm bệnh dịch đấy. Hơn hết, lỡ như bọn người muốn gây bất lợi cho chúng ta lẫn vào bọn họ thì sao. Người vốn thân thể ngàn vàng, vạn nhất phòng bị sơ sẩy thì thật ko dám nghĩ nữa. Tốt nhất vẫn là giảm bớt gánh nặng cho thần 1 chút. Tiếu Ngôn nên suy nghĩ thật kỹ đi. Ngươi cứ làm thúc ko thể tập trung như vậy, muốn chồng thêm gánh nặng cho thúc àh?”
Nguyên Tiếu Ngôn nghe Nguyên Ân nói vậy thì mấp máy miệng nói: “Thúc cũng gần gũi với mọi người mà. Thúc là vương gia còn thế, thì ta đây là hoàng thượng, sau có thể trốn tránh được chứ? Về chuyện thích khách, có thúc rồi ta còn sợ gì nữa chứ?”
Nguyên Ân nói thầm: ngươi ko sợ nhưng ta sợ áh
“Lại nói, chúng ta đi cùng nhau, có bệnh cùng chịu. Đồng sinh cộng tử nhá, kia ko phải là nói cho vui đâu.”
Chỉ qua 1 câu nói, Nguyên Tiếu Ngôn đã biểu đạt rõ rằng tâm ý của mình thật rõ rồi.
Nhớ đến ngày đó, hắn nói với y toàn bộ hứa hẹn trước đây đều bỏ hết. Hôm nay lại nghe như thế, Nguyên Ân liền biết ngay hắn ko vì chuyện kia mà hối hận với thề ước của 2 người.
“Đừng lôi thôi nữa. Ta cũng đi làm việc nha. Thật ra tuần tra cũng để truyền đạt thành ý của mình mà. Nhớ đến mấy hôm trước, lúc ta đến đó ấy, tuy chỉ ở xa xa thôi, nhưng dân chúng đã vô cùng cảm động rồi. Nếu lần này ta gần gũi hơn, dân chúng sẽ lại càng cảm động chứ sao.”
Được người khác tôn thờ là 1 loại cảm giác tự hào, khiến hắn thấy được bản thân mình vẫn còn chút hữu dụng đi. Ít ra cũng có thể cổ vũ tinh thần cho người khác. Vì thế, nghe Nguyên Ân nói hôm nay muốn đi tuần tra một lần cuối sau đó sẽ về lại kinh thành, Nguyên Tiếu Ngôn liền muốn mình cũng giống như y ta lần trước, cũng muốn gần gũi với dân chúng 1 lần đi.
Thật chẳng thể nào lay chuyển được Nguyên Tiếu Ngôn. Nguyên Ân đành phải lấy từ trong lòng ngực ra 1 cái bình nhỏ, đổ ra 1 viêc thuốc màu đen, đưa cho hắn nói: “Uống ngay đi.”
“Đây là thứ gì thế?” Nguyên Tiếu Ngôn cầm nhìn nhìn, vừa ngửi là biết đắng lắm rồi.
“Ngươi xem, thúc ngày nào cũng tiếp xúc với nhiều người như vậy. Đây là để dân chúng biết quan viên triều đình vẫn luôn bên họ chống lại thiên tai. Để họ có được trụ cột tinh thần, cũng bất đắc dĩ mới làm thế. Thúc cũng là người mà, cũng ko muốn đem cái mạng nhỏ của mình ra giỡn chơi đâu, đúng ko? Nên đã bảo Vương đại phu đặc chế cho thúc thuốc này. Cẩn thận phòng dịch, nếu ko có khả năng chăm sóc cho bản thân mình, thì làm gì có năng lực quan tâm đến nạn dân chứ?”
“Àh, nếu thuốc này có thể phòng dịch. Vậy thì chúng ta có thể chế ra nhiều thật nhiều, chia cho dân chúng, để mọi người ko bị nhiễm bệnh nữa, chẳng phải tốt lắm hay sao?” Nguyên Tiếu Ngôn xăm soi viên thuốc nói.
Nguyên Ân cười cười lắc đầu nói: “Cần phải có rất nhiều thảo dược mới chế ra được thuốc này ah. Ko thể một sớm một chiều được đâu.”
Nghe Nguyên Ân nói thế, Nguyên Tiếu Ngôn có hơi ngường ngượng. Hắn cũng nghĩ được như vậy mà, chỉ là đầu óc của hoàng thúc nhanh nhạy hơn chút thôi. Ko chế thuốc thì ko chế, còn khoe mẽ ta đây hiểu biết làm gì ko biết.
Nguyên Ân thấy bộ dáng ngượng ngùng của hắn thì biết ngay người kia đang suy nghĩ gì, liền vỗ vỗ vai hắn, an ủi: “Nghĩ được vậy cũng hay lắm mà. Tuy có hơi ngây thơ một chút, nhưng thật giống với thúc lúc mới ban đầu nha. Khi ấy thúc cũng nói những lời y như thế với Vương đại phu đó. Nên ngươi xem, với mấy chuyện mình ko biết, ăn nói ngây ngô cũng đều có lý riêng của nó mà.”
Nguyên Ân vỗ về luôn khéo léo, khiến cho sự xấu hổ của Nguyên Tiếu Ngôn lập tức tiêu tan. Lại nghe y nói tiếp: “Vì ko thể chế ra 1 lượng thuốc lớn như thế. Nên mỗi ngày chỉ có thể tạo ra 1 viên thuốc nho nhỏ này thôi. Ngày nào thúc cũng đều uống cả, hiệu quả cũng tốt lắm đi. Tuy thể lực của thúc rất khỏe, nhưng cũng nên phòng xa, giảm thiểu đi khả năng nhiễm bệnh vẫn hơn mà. Cứ như thế, mấy hôm trước thúc hãy còn lo lắng, nếu nước lũ không lùi, chỉ sợ dùng hết dược thảo. Lúc đó, đến nạn dân cũng ko có thuốc mà sắc uống. May mắn giờ trời đã khô ráo trở lại rồi.”
“Vì phòng chống dịch bệnh, tránh lây lan, ngoại trừ uống thuốc còn phải lệnh cho quan viên địa phương tuyên truyền cho mọi người dọc theo đê, ko được uống nước bẩn, ko nên đến chỗ đông người tránh lây lan bệnh tình. Chuyện sau thì cũng dễ làm thôi, nhưng tìm nước sạch để uống mới khó. Hơn hết dân chúng thật ko biết nước thế nào mới gọi là sạch. Nên hiện tại đang tận lực khuyên bảo mọi người nên nấu nước sôi, như thế uống mới tốt.”
Dừng lại 1 chút, nhìn dân chạy nạn đang đón ánh nắng lũ lượt kéo từ núi về lại nhà mình. Dọc đường đều có quan binh bảo vệ, ko để xảy ra chuyện cướp bóc. Lòng Nguyên Ân cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, liền nói tiếp: “Trước mắt phải xem thế cục thế nào đã. Nếu đã ổn định, bệnh dịch ko lây lan trên diện rộng. Nước lũ ko dâng lên nữa. Triều đình cũng đã ứng cứu kịp thời, thì có thể yên tâm được rồi. Bất quá theo như sách sử viết lại, lũ lụt lần nào cũng là vài chục ngàn, có khi cả trăm ngàn người chết. Nhiều chỗ trở thành vườn ko nhà trống, quốc gia tổn thất nghiêm trọng. Dân chúng hễ nghe nói đến lụt lội là hoảng sợ. Hơn hết, sau thiên tai, xã hội ko được ổn định, nạn dân khói rét ko thể sống nổi, thật rất dễ dàng phát sinh bạo loạn. Nhưng nạn lụt năm nay, cũng không có nhiều người chết đến thế, càng ko xảy ra biến loạn, ít nhiều đều do quan viên dọc theo bờ sông nghiêm túc chấp hành mệnh, tận tình sơ tán, an bài dân chúng tránh khỏi 1 trận kinh hoàng như thế này.”
Nhìn Nguyên Ân đang chầm chậm nói, Nguyên Tiếu Ngôn cảm thấy dù trời sập xuống hắn cũng ko sợ vì đã có hoàng thúc lúc nào cũng ở bên hắn.
Từ chuyện của Nguyên Thao, đến mấy ngày đây ko ngừng làm lụng vất vả, dù thân thể có cường tráng, võ công có cao cách mấy thì Nguyên Ân cũng ko thể ko lộ ra vẻ mặt mệt mỏi. Nguyên Tiếu Ngôn cảm thấy mũi mình hơi cay cay, mắt bỗng đỏ hoe mà nức nở. “Hoàng thúc, thúc vất vả quá.”
Mấy việc này vốn dĩ là hoàng thượng hắn phải làm mới đúng. Chỉ là giờ đây tất cả đều đẩy cho hoàng thúc phải làm lụng cực khổ. Trước đây hắn chưa từng rời khỏi cung, cũng chưa hề thấy qua hoàng thúc làm việc. Chỉ nhìn y xử lý tấu chương, cứ tưởng cũng ko vất vả là bao, gì thì đã biết rồi. Quản lý 1 quốc gia, có rất nhiều chuyện khổ cực. Hắn trước giờ chỉ biết vui chơi, sau này cần phải theo hoàng thúc học tập thật tốt mới được, phải tận lực giảm bớt gánh nặng cho hoàng thúc. Dù đầu óc hắn ngu dốt, ko làm được gì, cũng muốn thật cố gắng nghe lời hoàng thúc, ko để y phải phiền phức thêm nữa.
Nguyên Ân thấy Nguyên Tiếu Ngôn bỗng nhiên nghẹn ngào, vốn định ôm ngay hắn vào lòng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ bị người ở ven đường phát hiện sẽ có ảnh hưởng ko tốt. đành chỉ có thể kéo hắn vào trong xe ngựa ── Xe này vốn chuẩn bị dùng vào việc khẩn cấp. Thỉnh thoảng Nguyên Ân bôn ba mệt mỏi cũng nghĩ tạm trong này để lấy lại tinh thần.
“Tiếu Ngôn vừa rồi xảy ra chuyện gì thế? Hở?” Vào trong xe vừa xoa xoa hai má Nguyên Tiếu Ngôn, Nguyên Ân hỏi.
Nguyên Tiếu Ngôn ôm lấy Nguyên Ân, nói: “Không gì cả, chỉ là lúc nãy nhìn thấy vẻ phong trần của thúc, lòng ta khó chịu quá, cảm thấy việc gì mình làm cũng ko được. Kết quả đều đẩy lên vai thúc, khiến cho thúc vất vả như vậy. Nếu ta có thể giúp được gì thì tốt quá rồi.”
Nguyên Ân hôn lên đôi môi cánh hoa của hắn, cười nói: “Ngốc quá, chuyện của ngươi là chuyện của thúc. Thúc làm chuyện của mình vốn là đương nhiên mà, đúng ko? Ngươi khổ sở gì nào? Ngươi đó, chỉ cần ko sầu ko lo, khỏe mạnh bình an, thì đã giảm đi một mối bận tâm rất lớn của thúc rồi. Bởi vì trong lòng hoàng thúc, chuyện khó khăn phiền não nhất, lo lắng nhiều nhất chính là chuyện thân thể của ngươi ko tốt đấy, biết chưa?”
Mấy lời của Nguyên Ân làm Nguyên Tiếu Ngôn cảm thấy lòng mình tràn đầy ấm áp. Máu trong người của hắn ccũng vì thế mà sôi sục theo, liền đưa tay chặn môi của Nguyên Ân, lại nhẹ nhàng xoa xoa vào mắt y nói: “Mặc kệ, lần này thúc nghe ta đi. Nhắm mắt lại, ngủ 1 chút đã, buổi chiều lại tiếp tục tuần tra.”
Nguyên Ân nghĩ thầm dù sao cũng đã đến giữa trưa, nghĩ ngơi 1 chút cũng tốt, liền kéo tay của Nguyên Tiếu Ngôn đặt vào miệng mình mà hôn lấy. Hai mắt y như mỉm cười đồng ý. Sau đó lại gối lên người hắn, nói: “Giúp hoàng thúc ngủ 1 chút. Có ngươi bên người, thúc sẽ ngủ rất ngon đó.”
Nguyên Tiếu Ngôn không hề từ chối, tuy xe ngựa có hơi run lắc nhưng cả hai đều rất nhanh chìm vào mộng đẹp.