Chương 45: Hành động mờ ám
*Cốc, cốc, cốc* âm thanh gõ cửa bất giác vang lên.
Vừa mới sáng sớm đã bị làm cho thức giấc, Vũ Thần có chút nhăn nhó. Anh nhướng mày mở mắt ra chào đón một ngày mới với những điều mới mẻ.
Người bên cạnh là Triệu Vy Vân, cô vẫn còn đang ngủ nướng. Có lẽ đêm qua lại là một đêm quá sức với cô.
Ngắm nhìn tiểu yêu tinh ngủ ngoan lành, Vũ Thần bất giác mỉm cười. Anh dùng ngón tay chạm vào chiếc má bánh bao trắng nõn của Triệu Vy Vân, nó núng na núng nính như chiếc bánh vừa mới ra lò.
Vũ Thần xoay người Triệu Vy Vân lại, anh nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ bé vào lòng.
“Ưm… đừng mà! Em muốn ngủ!” Triệu Vy Vân mệt rã người nhưng vẫn cố ngăn cản Vũ Thần.
“Ngủ đi! Ôm anh cho ấm này!”
Triệu Vy Vân vùng vẫy tính hất tấm chăn ra khỏi người nhưng nghĩ đến việc mình không mặc đồ gì cả nên lại thôi. Cô mệt mỏi cầu xin Vũ Thần.
“Không…. nóng….”
“Cục cưng! Dậy đi!”
*Cốc, cốc, cốc* tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên lần nữa.
Vũ Thần nhau mày nhìn về phía cửa. Anh không biết ai lại làm phiền mình lúc sáng sớm như vậy. Nếu là người hầu chắc chắn sẽ cho họ một bài học.
Mặc chiếc áo choàng vào Vũ Thần liền di chuyển ra cửa, anh giật lấy tay cầm mở cửa ra.
“Vừa mới sáng sớm….” Vũ Thần gắt giọng nói.
Anh chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên im lặng.
Là tiểu công chúa vừa mới sáng sớm đã làm phiền.
Hạ An đưa mắt nhìn vào bên trong, cô bé muốn tìm thứ gì đó.
“Bố! Chị Vy Vân đâu ạ?”
Hạ An muốn vào bên trong tìm Triệu Vy Vân vì hôm qua cả hai còn chuyện chưa nói xong.
“Chị Vy Vân còn ngủ, mới sáng sớm mà con tìm chị Vy Vân làm gì?” Vũ Thần nhíu mày lại, anh điềm đạm nói.
Tiểu công chúa hai mắt tròn xoe nhìn bố mình, cô bé hí hửng nói.
“Bố! Bố gọi chị Vy Vân dậy đi ạ! Con có chuyện cần nói với chị ấy.”
“Đợi một lát nữa đi! Lát nữa bố sẽ gọi chị Vy Vân dậy.”
“Không! Con muốn vào trong tìm chị Vy Vân cơ?” Tiểu công chúa vừa nói vừa xông vào trong nhưng lại bị Vũ Thần ngăn lại, anh không muốn Hạ An làm phiền Triệu Vy Vân vào lúc này.
“An An! Con không nghe lời bố đúng không?”
Tiểu công chúa khựng lại, dáng vẻ sợ sệt nghiêm túc nhìn bố mình chỉ mong bố đừng giận mà gắt gỏng lên.
“Xuống dưới nhà đợi bố!” Vũ Thần lườm Hạ An bằng đôi mắt sắc lạnh.
“Vâng ạ!”
Vẻ mặt nghiêm túc của Vũ Thần khiến cho Hạ An phải sợ hãi, cô bé lập tức làm theo những gì bố sai bảo mà không hề kêu ca bất cứ thứ gì.
Đóng cửa phòng lại. Vũ Thần thở dài một hơi, nét mặt hơi căng thẳng. Đúng lúc Triệu Vy Vân vừa thay đồ xong, cô lập tức ra xem Hạ An như thế nào nhưng không còn thấy cô bé nữa. Vả lại vừa rồi nghe giọng Vũ Thần có hơi to tiếng chắc anh đã làm con bé hoảng sợ rồi.
Triệu Vy Vân đối chấp với Vũ Thần.
“Sao anh lại nói chuyện với Hạ An bằng giọng đó? Con bé chắc sẽ sợ lắm.”
Vũ Thần bình thản trả lời:
“Phải như vậy thì con bé mới nghe lời.”
Vũ Thần cứ làm như Hạ An là Triệu Vy Vân là một nên mỗi khi gắt gỏng thì đối phương sẽ nghe lời mình. Thật ra cách làm của anh chỉ đang làm cho tâm lý của Hạ An tệ hơn mà thôi.
“Nhưng con bé đang bị trầm cảm anh làm như vậy chỉ khiến bệnh tình của An An nặng thêm mà thôi.”
Những gì Triệu Vy Vân vừa nói bỗng nhiên lại làm cho Vũ Thần suy nghĩ lại. Anh cảm thấy bản thân mình hơi quá lời với một đứa trẻ như Hạ An thì phải.
Nhưng có phải Triệu Vy Vân và Hạ An đang cùng một phe không?
Vũ Thần đưa mắt nhìn Triệu Vy Vân, anh nhướng mày trong lòng cảm thấy có điều gì đó bất ổn.
“Đừng nói với anh là em và Hạ An đang cùng một phe đấy nhé?”
“Anh nói gì vậy? Phe phái gì ở đây cơ chứ?” Triệu Vy Vân lảng tránh cô vội rời khỏi phòng ngay tức khắc.
Tất cả hành động của cô đều đã bị lão gì đa nghi nắm thóp, chỉ là Vũ Thần không muốn điều tra chứ khi nào anh muốn biết tất cả mọi chuyện đều sẽ dễ như trở bàn tay.
Vừa mới sáng sớm đã bị làm cho thức giấc, Vũ Thần có chút nhăn nhó. Anh nhướng mày mở mắt ra chào đón một ngày mới với những điều mới mẻ.
Người bên cạnh là Triệu Vy Vân, cô vẫn còn đang ngủ nướng. Có lẽ đêm qua lại là một đêm quá sức với cô.
Ngắm nhìn tiểu yêu tinh ngủ ngoan lành, Vũ Thần bất giác mỉm cười. Anh dùng ngón tay chạm vào chiếc má bánh bao trắng nõn của Triệu Vy Vân, nó núng na núng nính như chiếc bánh vừa mới ra lò.
Vũ Thần xoay người Triệu Vy Vân lại, anh nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ bé vào lòng.
“Ưm… đừng mà! Em muốn ngủ!” Triệu Vy Vân mệt rã người nhưng vẫn cố ngăn cản Vũ Thần.
“Ngủ đi! Ôm anh cho ấm này!”
Triệu Vy Vân vùng vẫy tính hất tấm chăn ra khỏi người nhưng nghĩ đến việc mình không mặc đồ gì cả nên lại thôi. Cô mệt mỏi cầu xin Vũ Thần.
“Không…. nóng….”
“Cục cưng! Dậy đi!”
*Cốc, cốc, cốc* tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên lần nữa.
Vũ Thần nhau mày nhìn về phía cửa. Anh không biết ai lại làm phiền mình lúc sáng sớm như vậy. Nếu là người hầu chắc chắn sẽ cho họ một bài học.
Mặc chiếc áo choàng vào Vũ Thần liền di chuyển ra cửa, anh giật lấy tay cầm mở cửa ra.
“Vừa mới sáng sớm….” Vũ Thần gắt giọng nói.
Anh chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên im lặng.
Là tiểu công chúa vừa mới sáng sớm đã làm phiền.
Hạ An đưa mắt nhìn vào bên trong, cô bé muốn tìm thứ gì đó.
“Bố! Chị Vy Vân đâu ạ?”
Hạ An muốn vào bên trong tìm Triệu Vy Vân vì hôm qua cả hai còn chuyện chưa nói xong.
“Chị Vy Vân còn ngủ, mới sáng sớm mà con tìm chị Vy Vân làm gì?” Vũ Thần nhíu mày lại, anh điềm đạm nói.
Tiểu công chúa hai mắt tròn xoe nhìn bố mình, cô bé hí hửng nói.
“Bố! Bố gọi chị Vy Vân dậy đi ạ! Con có chuyện cần nói với chị ấy.”
“Đợi một lát nữa đi! Lát nữa bố sẽ gọi chị Vy Vân dậy.”
“Không! Con muốn vào trong tìm chị Vy Vân cơ?” Tiểu công chúa vừa nói vừa xông vào trong nhưng lại bị Vũ Thần ngăn lại, anh không muốn Hạ An làm phiền Triệu Vy Vân vào lúc này.
“An An! Con không nghe lời bố đúng không?”
Tiểu công chúa khựng lại, dáng vẻ sợ sệt nghiêm túc nhìn bố mình chỉ mong bố đừng giận mà gắt gỏng lên.
“Xuống dưới nhà đợi bố!” Vũ Thần lườm Hạ An bằng đôi mắt sắc lạnh.
“Vâng ạ!”
Vẻ mặt nghiêm túc của Vũ Thần khiến cho Hạ An phải sợ hãi, cô bé lập tức làm theo những gì bố sai bảo mà không hề kêu ca bất cứ thứ gì.
Đóng cửa phòng lại. Vũ Thần thở dài một hơi, nét mặt hơi căng thẳng. Đúng lúc Triệu Vy Vân vừa thay đồ xong, cô lập tức ra xem Hạ An như thế nào nhưng không còn thấy cô bé nữa. Vả lại vừa rồi nghe giọng Vũ Thần có hơi to tiếng chắc anh đã làm con bé hoảng sợ rồi.
Triệu Vy Vân đối chấp với Vũ Thần.
“Sao anh lại nói chuyện với Hạ An bằng giọng đó? Con bé chắc sẽ sợ lắm.”
Vũ Thần bình thản trả lời:
“Phải như vậy thì con bé mới nghe lời.”
Vũ Thần cứ làm như Hạ An là Triệu Vy Vân là một nên mỗi khi gắt gỏng thì đối phương sẽ nghe lời mình. Thật ra cách làm của anh chỉ đang làm cho tâm lý của Hạ An tệ hơn mà thôi.
“Nhưng con bé đang bị trầm cảm anh làm như vậy chỉ khiến bệnh tình của An An nặng thêm mà thôi.”
Những gì Triệu Vy Vân vừa nói bỗng nhiên lại làm cho Vũ Thần suy nghĩ lại. Anh cảm thấy bản thân mình hơi quá lời với một đứa trẻ như Hạ An thì phải.
Nhưng có phải Triệu Vy Vân và Hạ An đang cùng một phe không?
Vũ Thần đưa mắt nhìn Triệu Vy Vân, anh nhướng mày trong lòng cảm thấy có điều gì đó bất ổn.
“Đừng nói với anh là em và Hạ An đang cùng một phe đấy nhé?”
“Anh nói gì vậy? Phe phái gì ở đây cơ chứ?” Triệu Vy Vân lảng tránh cô vội rời khỏi phòng ngay tức khắc.
Tất cả hành động của cô đều đã bị lão gì đa nghi nắm thóp, chỉ là Vũ Thần không muốn điều tra chứ khi nào anh muốn biết tất cả mọi chuyện đều sẽ dễ như trở bàn tay.