Chương 46: Nỗi khổ của Hạ An
“Hạ An, em dậy từ bao giờ vậy?” Triệu Vy Vân chạy đến bàn ăn, chu đáo ngồi kế bên tiểu công chúa.
Nhìn thấy bố vẫn chưa xuống, lúc này Hạ An mới thủ thỉ cùng Triệu Vy Vân.
“Chị! Khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài được vậy?”
Triệu Vy Vân nhìn trước nhìn sau cẩn thận.
“Em yên tâm! Chị sẽ giúp em mà!”
“Vâng ạ!”
Đúng lúc Vũ Thần từ phòng ngủ bước xuống. Hôm nay ở công ty xảy ra nhiều việc nên sau khi ăn sáng xong Vũ Thần sẽ đi ngay. Anh vừa đặt mông ngồi xuống ghế thì Triệu Vy Vân bỗng nhiên cất giọng hỏi.
“Hôm nay khoảng mấy giờ anh về vậy?”
Vũ Thần cảm thấy lạ, bình thường Triệu Vy Vân chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện này cả. Điều này bỗng nhiên khiến cho Vũ Thần nảy sinh nghi ngờ.
“Sao vậy? Có việc gì sao?”
“Ưm…. không có gì?”
Nhưng đâu có chuyện gì có thể qua mặt được Vũ Thần. Anh tỏ ra bình thường nhưng thật ra đã biết hết tất cả các ý định của Triệu Vy Vân.
“Tầm 10 giờ tối!” Hôm nay ở công ty có nhiều việc bận quá!”
Triệu Vy Vân mừng vội, cô nháy mắt với Hạ An. Vậy là hôm nay cô và Hạ An có thể đi chơi lâu hơn.
Sau bữa sáng, Vũ Thần gấp rút di chuyển đến công ty. Vừa mới đặt mông vào chỗ ngồi, Vũ Thần đã nhấc máy gọi cho Tuấn Hiên. Trong lòng của anh lúc này như lửa đốt vậy, cứ nghĩ đến việc Triệu Vy Vân làm điều mờ ám sau lưng mình anh lại không thể chịu nổi.
“Cho người theo dõi Triệu Vy Vân ngay cho tôi! Phải cho tôi biết hôm nay cô ta đi đâu và làm gì?”
“Vâng, giám đốc!”
*Tút, tút, tút*
****
Đúng như dự tính, Triệu Vy Vân và Hạ An sẽ ra ngoài. Nhân lúc quản gia đang bận việc trong bếp cả hai đã trốn ra ngoài bằng đường sau.
Đi được một đoạn cách biệt thự khoảng vài chục mét, Triệu Vy Vân mới dừng lại hỏi thăm Hạ An.
“An An, có mệt không?”
Tiểu công chúa lắc đầu lia lịa.
“Không ạ! Chúng ta tiếp tục đi đi chị!”
Nhìn trước nhìn sau, ở phía xa có một chiếc taxi đang chạy tới. Triệu Vy Vân nhanh chóng vẫy gọi.
“Taxi…….”
May quá! Được cứu rồi!
Cả hai cùng nhau lên xe và di chuyển đến phòng triễn lãm tranh toạ lạc ở tít xa trung tâm thành phố.
Đến nơi Triệu Vy Vân thật sự ngỡ ngàng với mọi thứ ở đây. Quá đẹp và lộng lẫy thảo nào Hạ An lại thích thú đến vậy.
Nhìn cái cách Hạ An đắm chìm vào trong những bức tranh cũng đủ biết cô bé thích đến mức nào. Nhưng có điều tại sao Hạ An phải lén trốn Vũ Thần ra ngoài để xem tranh. Chẳng lẽ sở thích của Hạ An chính là vẽ tranh ư? Nhưng tại sao phải sợ Vũ Thần về chuyện này?
“Hạ An! Em thích vẽ tranh ư?”
Hạ An ngẫm nghĩ một lúc mới dám trả lời câu hỏi của Triệu Vy Vân.
“Vâng! Nhưng bố lại không thích?” Nét mặt của Hạ An tỏ ra rõ buồn.
Chuyện này làm cho Triệu Vy Vân khá tò mò, cô hỏi sâu hơn.
“Tại sao bố lại không thích? Chị thấy vẽ tranh cũng là một năng khiếu đặt biệt mà.”
Hạ An lắc đầu, hình như có điều gì đó khó nói.
“Bố không thích em vẽ tranh. Bố bảo nếu như thấy em động vào màu vẽ sẽ không thương em nữa.”
“Tại sao vậy?”
“Vì mẹ của em là hoạ sĩ nên bố không muốn em làm điều giống mẹ.”
Triệu Vy Vân ngầm hiểu ra vấn đề, cô đã hiểu ra lý do tại sao Hạ An lại trầm tính đến vậy. Có lẽ sở thích của cô bé không được chấp nhận nên mới thành ra như thế này. Chuyện của người lớn tại sao lại áp đặt đến trẻ em như vậy.
Cô an ủi:
“Hạ An! Chị sẽ giúp em!”
Hai mắt của Hạ An bỗng nhiên sáng rực lên được vài giây thì chợt tan biến. Cô bé biết sẽ không có gì thay đổi được bố cả.
“Chị làm không được đâu. Bố sẽ lại đánh chị đó.”
Triệu Vy Vân nghe Hạ An nói cảm thấy ngượng ngạo, không ngờ hôm đó Hạ An cũng nghe thấy.
“Yên tâm! Chị sẽ thay đổi định kiến của bố em.”
Nhìn thấy bố vẫn chưa xuống, lúc này Hạ An mới thủ thỉ cùng Triệu Vy Vân.
“Chị! Khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài được vậy?”
Triệu Vy Vân nhìn trước nhìn sau cẩn thận.
“Em yên tâm! Chị sẽ giúp em mà!”
“Vâng ạ!”
Đúng lúc Vũ Thần từ phòng ngủ bước xuống. Hôm nay ở công ty xảy ra nhiều việc nên sau khi ăn sáng xong Vũ Thần sẽ đi ngay. Anh vừa đặt mông ngồi xuống ghế thì Triệu Vy Vân bỗng nhiên cất giọng hỏi.
“Hôm nay khoảng mấy giờ anh về vậy?”
Vũ Thần cảm thấy lạ, bình thường Triệu Vy Vân chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện này cả. Điều này bỗng nhiên khiến cho Vũ Thần nảy sinh nghi ngờ.
“Sao vậy? Có việc gì sao?”
“Ưm…. không có gì?”
Nhưng đâu có chuyện gì có thể qua mặt được Vũ Thần. Anh tỏ ra bình thường nhưng thật ra đã biết hết tất cả các ý định của Triệu Vy Vân.
“Tầm 10 giờ tối!” Hôm nay ở công ty có nhiều việc bận quá!”
Triệu Vy Vân mừng vội, cô nháy mắt với Hạ An. Vậy là hôm nay cô và Hạ An có thể đi chơi lâu hơn.
Sau bữa sáng, Vũ Thần gấp rút di chuyển đến công ty. Vừa mới đặt mông vào chỗ ngồi, Vũ Thần đã nhấc máy gọi cho Tuấn Hiên. Trong lòng của anh lúc này như lửa đốt vậy, cứ nghĩ đến việc Triệu Vy Vân làm điều mờ ám sau lưng mình anh lại không thể chịu nổi.
“Cho người theo dõi Triệu Vy Vân ngay cho tôi! Phải cho tôi biết hôm nay cô ta đi đâu và làm gì?”
“Vâng, giám đốc!”
*Tút, tút, tút*
****
Đúng như dự tính, Triệu Vy Vân và Hạ An sẽ ra ngoài. Nhân lúc quản gia đang bận việc trong bếp cả hai đã trốn ra ngoài bằng đường sau.
Đi được một đoạn cách biệt thự khoảng vài chục mét, Triệu Vy Vân mới dừng lại hỏi thăm Hạ An.
“An An, có mệt không?”
Tiểu công chúa lắc đầu lia lịa.
“Không ạ! Chúng ta tiếp tục đi đi chị!”
Nhìn trước nhìn sau, ở phía xa có một chiếc taxi đang chạy tới. Triệu Vy Vân nhanh chóng vẫy gọi.
“Taxi…….”
May quá! Được cứu rồi!
Cả hai cùng nhau lên xe và di chuyển đến phòng triễn lãm tranh toạ lạc ở tít xa trung tâm thành phố.
Đến nơi Triệu Vy Vân thật sự ngỡ ngàng với mọi thứ ở đây. Quá đẹp và lộng lẫy thảo nào Hạ An lại thích thú đến vậy.
Nhìn cái cách Hạ An đắm chìm vào trong những bức tranh cũng đủ biết cô bé thích đến mức nào. Nhưng có điều tại sao Hạ An phải lén trốn Vũ Thần ra ngoài để xem tranh. Chẳng lẽ sở thích của Hạ An chính là vẽ tranh ư? Nhưng tại sao phải sợ Vũ Thần về chuyện này?
“Hạ An! Em thích vẽ tranh ư?”
Hạ An ngẫm nghĩ một lúc mới dám trả lời câu hỏi của Triệu Vy Vân.
“Vâng! Nhưng bố lại không thích?” Nét mặt của Hạ An tỏ ra rõ buồn.
Chuyện này làm cho Triệu Vy Vân khá tò mò, cô hỏi sâu hơn.
“Tại sao bố lại không thích? Chị thấy vẽ tranh cũng là một năng khiếu đặt biệt mà.”
Hạ An lắc đầu, hình như có điều gì đó khó nói.
“Bố không thích em vẽ tranh. Bố bảo nếu như thấy em động vào màu vẽ sẽ không thương em nữa.”
“Tại sao vậy?”
“Vì mẹ của em là hoạ sĩ nên bố không muốn em làm điều giống mẹ.”
Triệu Vy Vân ngầm hiểu ra vấn đề, cô đã hiểu ra lý do tại sao Hạ An lại trầm tính đến vậy. Có lẽ sở thích của cô bé không được chấp nhận nên mới thành ra như thế này. Chuyện của người lớn tại sao lại áp đặt đến trẻ em như vậy.
Cô an ủi:
“Hạ An! Chị sẽ giúp em!”
Hai mắt của Hạ An bỗng nhiên sáng rực lên được vài giây thì chợt tan biến. Cô bé biết sẽ không có gì thay đổi được bố cả.
“Chị làm không được đâu. Bố sẽ lại đánh chị đó.”
Triệu Vy Vân nghe Hạ An nói cảm thấy ngượng ngạo, không ngờ hôm đó Hạ An cũng nghe thấy.
“Yên tâm! Chị sẽ thay đổi định kiến của bố em.”