Chương 47: Hăm doạ
Trời bắt đầu sụp tối, chẳng hiểu sao hôm nay trời lại kéo mây đen bao phủ cả một khu vực rộng lớn. Mưa rơi tầm tã ướt hết cả một con con đường rộng lớn.
Cứ cái đà này cả Triệu Vy Vân và Hạ An sẽ về nhà trễ mất.
Triệu Vy Vân bắt đầu lo lắng, cô nhìn vào đồng hồ bây giờ cũng gần 6 giờ tối. Nếu bị Vũ Thần phát hiện chắc chắn hậu quả sẽ khôn lường.
Cả hai cùng nhau trú mưa dưới mái hiên của một ngôi nhà ven đường.
Tiếng sấm sét cất lên đùng đùng thật đáng sợ.
Cứ thế này chắc sẽ không thể về nhà rồi.
Ánh sáng từ đèn ô tô chiếu đến gần Triệu Vy Vân và Hạ An sau đó dừng hẳn lại.
Là xe của Vũ Thần.
Triệu Vy Vân hoảng sợ, cô kéo tay Hạ An lại gần sát với mình.
Cánh cửa ô tô mở toang ra, Tuấn Hiên đang cầm chiếc ô và bước đến gần hai cô gái. Ánh mắt của hắn có vẻ đang ám chỉ điều gì đó sắp đến. Vẻ mặt lạnh lùng như băng.
“Tiểu thư! Cô chủ nhỏ! Giám đốc đang đợi hai người ở nhà!”
Triệu Vy Vân đưa mắt nhìn Hạ An, cả hai đều biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng có điều lại không ngờ nó đến sớm như vậy.
Chỉ sợ Vũ Thần khi điên lên sẽ không bỏ qua cho Hạ An còn đối với Triệu Vy Vân cũng đã quá quen thuộc với những chuyện như thế này. Đây cũng không phải lần đầu cô bị Vũ Thần hành hạ.
Cả hai cùng nhau bước vào bên trong biệt thự.
Ở ghế sofa, Vũ Thần đã ngồi sẵn đợi. Anh ngã người tựa lưng vào ghế. Hai mắt nhắm chặt, hơi thở nặng trĩu cất lên giữa không gian rộng lớn.
Tiếng bước chân bỗng nhiên nhốn nháo làm cho Vũ Thần tỉnh giấc nhưng anh lại không muốn mở mắt nhìn những người đã nói dối mình, nhất là với Triệu Vy Vân. Có vẻ như cô không biết sợ là gì.
Nhìn Vũ Thần đang nổi giận, Hạ An chỉ biết thút thít khóc. Cô bé sợ hãi bấu chặt vào tay của Triệu Vy Vân.
Vũ Thần thở phào một hơi, anh cất giọng nói với quản gia:
“Đưa Hạ An lên phòng nghỉ ngơi đi. Những người còn lại không liên quan cũng đi hết đi.”
Hạ An khóc lóc hét toáng cả lên, mỗi lần bố nổi giận lôi đình là cô bé sẽ như vậy.
“Bố! Con xin lỗi bố! Lần sau con sẽ không dám như vậy nữa đâu.”
“Cô chủ nhỏ! Chúng ta đi thôi!” Quản gia hối hả đưa Hạ An lên phòng.
Triệu Vy Vân biết Vũ Thần đang nhắm đến mình. Có lẽ cô biết phải làm gì mới có thể xoa dịu con mãnh thú hung dữ đó.
Vũ Thần nén hết cơn tức giận vào trong câu nói. Anh hét lên:
“Quỳ xuống!”
Tiếng hét to đến nỗi cả người của Triệu Vy Vân bỗng nhiên run lên. Cô rưng rưng, nước mắt chảy dọc xuống gò má. Hai chân khụy xuống sàn nhà.
Vũ Thần kìm nén đến mức này cũng đã hết sức chịu đựng của mình. Anh ghét nhất kẻ nào nói dối nhưng Triệu Vy Vân lại nhiều lần tái phạm. Xem ra cô chẳng xem lời nói của anh có trọng lượng.
Vũ Thần liếc mắt nhìn sang phía Triệu Vy Vân.
“Có phải vì tôi chiều em nên em mới sinh hư hỏng không?”
Đúng thật là chuyện tự ý đưa Hạ An ra ngoài đây là lỗi của Triệu Vy Vân nhưng việc Vũ Thần cấm Hạ An được thỏa mãn với đam mê và sở thích, liệu có đúng?
Hạ An còn quá nhỏ để bắt cô bé suy nghĩ đến hậu quả của người lớn tạo ra. Dù gì đây cũng không phải lỗi của con bé.
Triệu Vy Vân nuốt hết sợ hãi, cô cất giọng đối đáp với Vũ Thần:
“Tôi không có lỗi! Giúp Hạ An thực hiện sở thích của con bé là lỗi sao? Người có lỗi là anh mới đúng! Một người bố tốt sẽ không bao giờ ép con mình từ bỏ sở thích của nó cả…”
Nghe Triệu Vy Vân nói cả người Vũ Thần nóng như lửa đốt, anh bật người dậy dùng tay siết chặt quai hàm của cô đay nghiến.
“Câm miệng em lại còn không thì đừng trách tôi….”
Có lẽ như hôm nay Triệu Vy Vân ăn phải gan trời nên mới dám chống đối Vũ Thần.
Cô thách thức vì cô thừa biết Vũ Thần sẽ không điên đến mức giế* mình.
“Sao? Anh làm gì tôi? Giế* tôi sao? Giế* đi! Tôi chết rồi anh có thể đi tìm một người khác để thay thế. Tôi chỉ là gái chơi qua đường thôi anh tiếc làm gì? Đúng không?”
Cứ cái đà này cả Triệu Vy Vân và Hạ An sẽ về nhà trễ mất.
Triệu Vy Vân bắt đầu lo lắng, cô nhìn vào đồng hồ bây giờ cũng gần 6 giờ tối. Nếu bị Vũ Thần phát hiện chắc chắn hậu quả sẽ khôn lường.
Cả hai cùng nhau trú mưa dưới mái hiên của một ngôi nhà ven đường.
Tiếng sấm sét cất lên đùng đùng thật đáng sợ.
Cứ thế này chắc sẽ không thể về nhà rồi.
Ánh sáng từ đèn ô tô chiếu đến gần Triệu Vy Vân và Hạ An sau đó dừng hẳn lại.
Là xe của Vũ Thần.
Triệu Vy Vân hoảng sợ, cô kéo tay Hạ An lại gần sát với mình.
Cánh cửa ô tô mở toang ra, Tuấn Hiên đang cầm chiếc ô và bước đến gần hai cô gái. Ánh mắt của hắn có vẻ đang ám chỉ điều gì đó sắp đến. Vẻ mặt lạnh lùng như băng.
“Tiểu thư! Cô chủ nhỏ! Giám đốc đang đợi hai người ở nhà!”
Triệu Vy Vân đưa mắt nhìn Hạ An, cả hai đều biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng có điều lại không ngờ nó đến sớm như vậy.
Chỉ sợ Vũ Thần khi điên lên sẽ không bỏ qua cho Hạ An còn đối với Triệu Vy Vân cũng đã quá quen thuộc với những chuyện như thế này. Đây cũng không phải lần đầu cô bị Vũ Thần hành hạ.
Cả hai cùng nhau bước vào bên trong biệt thự.
Ở ghế sofa, Vũ Thần đã ngồi sẵn đợi. Anh ngã người tựa lưng vào ghế. Hai mắt nhắm chặt, hơi thở nặng trĩu cất lên giữa không gian rộng lớn.
Tiếng bước chân bỗng nhiên nhốn nháo làm cho Vũ Thần tỉnh giấc nhưng anh lại không muốn mở mắt nhìn những người đã nói dối mình, nhất là với Triệu Vy Vân. Có vẻ như cô không biết sợ là gì.
Nhìn Vũ Thần đang nổi giận, Hạ An chỉ biết thút thít khóc. Cô bé sợ hãi bấu chặt vào tay của Triệu Vy Vân.
Vũ Thần thở phào một hơi, anh cất giọng nói với quản gia:
“Đưa Hạ An lên phòng nghỉ ngơi đi. Những người còn lại không liên quan cũng đi hết đi.”
Hạ An khóc lóc hét toáng cả lên, mỗi lần bố nổi giận lôi đình là cô bé sẽ như vậy.
“Bố! Con xin lỗi bố! Lần sau con sẽ không dám như vậy nữa đâu.”
“Cô chủ nhỏ! Chúng ta đi thôi!” Quản gia hối hả đưa Hạ An lên phòng.
Triệu Vy Vân biết Vũ Thần đang nhắm đến mình. Có lẽ cô biết phải làm gì mới có thể xoa dịu con mãnh thú hung dữ đó.
Vũ Thần nén hết cơn tức giận vào trong câu nói. Anh hét lên:
“Quỳ xuống!”
Tiếng hét to đến nỗi cả người của Triệu Vy Vân bỗng nhiên run lên. Cô rưng rưng, nước mắt chảy dọc xuống gò má. Hai chân khụy xuống sàn nhà.
Vũ Thần kìm nén đến mức này cũng đã hết sức chịu đựng của mình. Anh ghét nhất kẻ nào nói dối nhưng Triệu Vy Vân lại nhiều lần tái phạm. Xem ra cô chẳng xem lời nói của anh có trọng lượng.
Vũ Thần liếc mắt nhìn sang phía Triệu Vy Vân.
“Có phải vì tôi chiều em nên em mới sinh hư hỏng không?”
Đúng thật là chuyện tự ý đưa Hạ An ra ngoài đây là lỗi của Triệu Vy Vân nhưng việc Vũ Thần cấm Hạ An được thỏa mãn với đam mê và sở thích, liệu có đúng?
Hạ An còn quá nhỏ để bắt cô bé suy nghĩ đến hậu quả của người lớn tạo ra. Dù gì đây cũng không phải lỗi của con bé.
Triệu Vy Vân nuốt hết sợ hãi, cô cất giọng đối đáp với Vũ Thần:
“Tôi không có lỗi! Giúp Hạ An thực hiện sở thích của con bé là lỗi sao? Người có lỗi là anh mới đúng! Một người bố tốt sẽ không bao giờ ép con mình từ bỏ sở thích của nó cả…”
Nghe Triệu Vy Vân nói cả người Vũ Thần nóng như lửa đốt, anh bật người dậy dùng tay siết chặt quai hàm của cô đay nghiến.
“Câm miệng em lại còn không thì đừng trách tôi….”
Có lẽ như hôm nay Triệu Vy Vân ăn phải gan trời nên mới dám chống đối Vũ Thần.
Cô thách thức vì cô thừa biết Vũ Thần sẽ không điên đến mức giế* mình.
“Sao? Anh làm gì tôi? Giế* tôi sao? Giế* đi! Tôi chết rồi anh có thể đi tìm một người khác để thay thế. Tôi chỉ là gái chơi qua đường thôi anh tiếc làm gì? Đúng không?”