Chương 19: Bởi vì ta chính là chủ tịch Kỳ...
Editor: Sứa Không Não
Về kỹ thuật mà thiếu niên vừa đề cập, không thể không nói nó đã thu hút sự chú ý của Kỳ lão.
Đặc biệt là câu nói kia "người ở nơi đó sẽ phi thường chân thật, còn có thể cảm nhận được những xúc cảm thực sự", có thể nói là đã trực tiếp chạm được tới tâm của Kỳ lão. Từ sau khi Kỳ Nguyễn qua đời, ông vẫn luôn để các công ty dưới trướng mình nghiên cứu phương diện kỹ thuật này đã nhiều năm trời.
Nhưng vì gặp phải khó khăn quá lớn, ông trước mắt chỉ có thể chuyển sang công nghệ tạo giấc mơ, và cũng chỉ có thể gặp được cháu mình trong mơ.
Tuy nhiên, công nghệ này vẫn chưa hoàn thiện, giấc mơ cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày, cuối cùng tất cả những người trong giấc mơ đó đều hóa thành cát và biến mất, điều này căn bản không thể giải quyết được vấn đề của ông.
Điều ông mong muốn là Kỳ Nguyễn có thể sống hạnh phúc như những đứa trẻ khác, thay vì lặp lại những lời đó một cách máy móc rồi biến mất.
Nếu kỳ thuật mà thiếu niên vừa đề cập đến có thể làm được như vậy...
Kỳ lão suy nghĩ sâu xa một lúc, bắt đầu như có như không hướng Sầm Nguyễn đưa ra một vài ý kiến.
"Kỹ thuật như vậy chắc chắn sẽ gặp phai một số vấn đề trong nghiên cứu. Theo trình độ hiện tại của các công ty hàng đầu, chúng ta có thể bắt đầu từ những khía cạnh có lợi nhất và sau đó từ từ đi vào nghiên cứu sâu, từng bước một,"
"Ví dụ như có thể kết hợp với công nghệ do Kỳ gia ở A quốc phát triển, nói không chừng hiệu quả còn có thể tăng gấp bội."
Sầm Nguyễn nghe xong cảm thấy ông lão nói có lý, không khỏi dùng đầu óc ghi nhớ ý tưởng này, thậm chí còn hỏi rất nhiều câu mà căn bản cậu cũng không hiểu.
Ông lão khi nói về chuyện này trở nên cực kỳ kiên nhẫn, trừ những tin tức liên quan đến nội bộ, tất cả đều nói cho Sầm Nguyễn.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng ông lão đã sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn của Sầm Nguyễn, làm nó trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể từ một suy ra ba, cậu cũng bắt đầu tự hỏi chính mình lúc trình bày hạng mục thì nên nói thể nào để thuyết phục được Kỳ thị hợp tác.
Nói qua nói lại, hai người cũng đạt được loại ăn ý nào đó.
Trong nửa tháng tới, Sầm Nguyễn cố ý luyện tập phương pháp đi vào giấc mơ, cuối cùng cậu đã có thể điều khiển được người hay vật trong giấc mơ, khiến giấc mơ thay đổi theo ý mình.
Một ngày nọ, Sầm Nguyễn nghĩ tới điều gì đó, biến khung cảnh biệt thự lãnh lẽo thành một công viên Disney cho trẻ em.
Kỳ Nguyễn vốn được cho là đã hóa thành cát biến mất lúc này vẫn còn trong giấc mơ, ngoan ngoãn ngồi trên vòng đu quay, tia nắng chiếu vào người cậu bé phủ một lớp nền vàng ấm áp làm cậu bé nhìn giống như một thiên thần nhỏ từ trên trời rơi xuống.
Khi quay lại nhìn Kỳ lão, cậu bé còn nở một nụ cưòi lộ ra núm đồng tiền, vẫy bàn tay bé nhỏ, ngọt ngào gọi ông nội.
Cảnh tượng này tựa như đã xảy ra mấy đời(?), hai mắt Kỳ lão chợt đỏ hoe, ông không nhớ lần cuối cùng thấy Kỳ Nguyễn cười như thế này đã là khi nào.
Vừa xem, Sầm Nguyễn không khỏi cảm thán, lại biến ra mấy đứa trẻ để cùng cháu trai ông lão chơi đùa, giống như cuộc sống tuổi thơ của một đứa trẻ bình thường.
Kỳ lão đang ngồi trên một chiếc ghế dài gần đó, điều hối tiếc mà ông đè nén trong lòng đã được thực hiện hóa một cách kỳ diệu, ông nhìn thiếu niên bên cạnh, trong lòng vốn cân bằng đã bất tri bất giác chuyển hướng về phía Sầm Nguyễn.
Ông rất thích thiếu niên này, nửa tháng qua rất thoải mái khi ở bên cạnh cậu, thậm chí có lúc ông còn nghĩ đến việc nhận cậu làm cháu nuôi.
Sầm Nguyễn không biết mình đột nhiên được nhớ thương, suýt chút nữa đã có được một người ông là đại nhân vật.
Ý tưởng này vừa mới sinh ra đã bén rễ trong đầu Kỳ lão, ông bắt đầu suy nghĩ đến khả năng này, sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, ông quyết định thử dò hỏi: "Giấc mơ lần trước ta có nghe thấy cháu nhắc tới Kỳ gia chủ gì đó....Ấn tượng của cháu đối với người này như thế nào?"
Lần đó sau khi từ trong mộng tỉnh lại, ông trong lòng nhớ tới thiếu niên nhận xét mình là một lão cáo già. Từ khi sự nghiệp công thành danh toại, không một lúc nào có thời gian rảnh rỗi, tuyệt nhiên sẽ không để ý đến những điều này.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc)
Đó là Kỳ lão trước đây.
Ông ở phía sau màn đã qua lâu, hiện tại rất muốn biết người ngoài nói gì về mình, nhưng đáng tiếc tất cả những gì ông nhận được chỉ là những lời nịnh hót.
Bây giờ ông muốn biết thiếu niên trước mặt nghĩ sao về mình, từ đó quyết định có nên tiết lộ danh tính rồi nhận cậu làm cháu trai luôn không, từ đây lo toan vô ưu, tiền đồ quang minh.
Sầm Nguyễn nào biết ông đang suy nghĩ cái gì, nhắc đến Kỳ lão gia, hai mắt cậu liền tối đi, rất có cảm giác giống một người làm công sinh oán niệm.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua)
Sau khi đã thân quen với Kỳ lão, cậu cái gì cũng dám nói, uể oải than: "Kỳ lão gia tử quá mức thần bí, căn bản là không có một chút thông tin gì."
"Cháu đã tìm hiểu một vài thông tin trước đó. Khi còn trẻ, Kỳ lão gia là một người có năng lực tuyệt vời, trong một lần cạnh tranh kinh doanh liền trổ hết tài năng cực kì nổi bật, từ đây danh tiếng Kỳ thị truyền xa, trở thành công ty số một thành phố."
Kỳ lão gia chăm chú lắng nghe, khi có người nhắc đến những sự tích huy hoàng thời còn trẻ của ông, trong lòng lập tức có cảm giác tự hào, không khỏi hơi nhếch cằm, ý cười trên miệng cơ hồ không giấu nổi.
Nguyên lai trong mắt thiếu niên ông là người tài giỏi quyền lực đến vậy sao.
Kỳ lão gia buột miệng: "Bởi vì ta chính là chủ tịch Kỳ..."
Ông cười cười trong lòng.
Thiếu niên, chủ tịch Kỳ thị vì cậu mà mở một căn bếp nhỏ(?)*
*祁家董事长专门为你开小灶 (Câu này khó hiểu quá mình không dịch được, tra mạng cũng không ra luôn nên mình để raw ở đây nhé. Ai dịch được thì giúp mình với ạ:"))))
Cậu còn gì chưa thỏa mãn nữa?
Bất quá Sầm Nguyễn không để ý đến lão nhân gia trước mặt định nói cái gì, cậu đột nhiên cao giọng, đổi chủ đề nói: "Nhưng cháu nghe nói Kỳ lão này tính tình không được tốt lắm, ông ta chính là rất mưu mô. Hồi đó ông ta đã gây ra rất nhiều thiệt hại cho các công ty khác cùng ngành. Ninh Thành có 300 xí nghiệp, đều bị Kỳ lão làm cho phá sản rồi thu mua lại!"
"Ông ta cũng giỏi tính kế, trước mặt rất nhiều công ty tỏ ra nhượng bộ, rồi sau đó thành công lừa gạt các công ty khác. Đến cuối cùng, những công ty đó mới phát hiện ra đây là một cái bẫy lớn do Kỳ lão sắp đặt để lừa họ vào tròng, rồi sau đó khiến những công ty khác phải ngoan ngoãn mà bỏ cuộc, chấp nhận đưa cho ông ta 3 ngàn vạn quỹ từ thiện!"
Nụ cười trên môi Kỳ lão lập tức cứng ngắc, trong lòng dâng lên sự chột dạ khó giải thích.
Lời nói vừa ra khỏi miệng lại nuốt vào bụng.
"Ông ta đích thị là một lão cáo già xảo quyệt!! Âm hiểm xảo trá!! Gian tà từ trong ra ngoài!!"
Nói xong, Sầm Nguyễn vẫn còn mang vẻ bất mãn quay lại hỏi ông lão, muốn nghe đối phương phụ họa tán đồng: "Ông có nghĩ vậy không ạ?"
Sắc mặt Kỳ lão gia đông cứng, ông dừng một chút, ánh mắt liếc về phía khác, che lại lương tâm gật gật đầu: "Cháu nói đúng."
Người trong miệng thiếu niên quả thực rất đáng ghét, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta tức giận, hắn cư nhiên bày kế tính toán nhiều người như vậy, trực tiếp lấy tới tay 3 ngàn vạn.
Đương nhiên, nếu người này không phải ông, ông còn phải chửi hắn mấy lần.
Nhưng đáng tiếc, người này lại chính là ông đấy.
Ông hiếm thấy mà trầm mặc một lúc, lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, ông không biết phải nói gì.
Sầm Nguyễn lúc này mới để ý nói: "Đúng rồi, ông ơi, ông vừa mới nói gì thế ạ?"
Kỳ lão gia nghẹn họng, nghe xong những lời đó, ông làm sao dám nói mình chính là đương sự? Ông khụ khụ hai tiếng, "Lần trước ông nghe cháu nói sẽ tham gia hội nghị ở V quốc nửa tháng sau, hơn nữa còn muốn Kỳ thị của A quốc làm đối tác?"
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc)
Sầm Nguyễn đúng là đã nói như vậy.
Nhưng một khi chạm tới tin tức ở thế giới thật cậu cũng không dám tiết lộ nhiều, tránh sinh ra vấn đề ngoài ý muốn.
Cậu thận trọng nói: "Kỳ gia thế lực lớn như vậy, rất nhiều công ty đều muốn từ Kỳ gia thu được lợi ích, cháu cũng không ngoại lệ..."
Kỳ lão suy nghĩ một chút, nói: " Cháu có muốn hợp tác không? Ta có thể giúp."
Sầm Nguyễn nhất thời cảnh giác, cẩn thận suy nghĩ xem liệu nửa tháng qua mình có lỡ tiết lộ bản thân là con nuôi của Tần gia không, cảnh trong mơ là cảnh trong mơ, hiện thực là hiện thực, cậu phải phân biệt rõ ràng.
Nếu cậu thừa nhận muốn hợp tác với Kỳ gia, thì trong ngành chỉ có mấy xí nghiệp đứng đầu, tìm hiểu từng cái là có thể tra ra Tần thị. Một khi đã có xung đột lợi ích thì dù quan hệ có tốt đến đâu, đều không thể vượt qua được.
Tuy nói Kỳ lão ngày thường dạy cậu một số điều cần lưu ý và kinh nghiệm trên thương trường nhưng Sầm Nguyễn cũng không dám sơ suất vào thời điểm này, thấy cuộc họp ở V quốc ngày càng đến gần, cậu không muốn xảy ra bất kì sơ sót nào.
"Thật vậy sao? Nhưng nhà cháu cũng chỉ là một công ty nhỏ thôi.!"
Cậu sợ ông lão không tin nên cố tình dặm mắm muối khiến gia cảnh mình càng thêm tội nghiệp: "Công ty bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ phá sản, chỉ riêng thư mời đến cuộc họp lần này đã tiêu tốn một nửa số tài sản, Kỳ gia thật sự sẽ để ý đến cái công ty nhỏ bé đó của cháu hay sao?"
"Giả cảnh từ nhỏ của cháu đã không mấy tốt đẹp, thân thích đều đã qua đời. Cháu lớn lên ở viện mồ côi, lần đó vừa vặn trúng số mới có thể thành lập được cái công ty nhỏ này, tuy nhiên luôn lâm vào tình trạng thua lỗ, còn bị mấy công ty xung quanh chèn ép đến thảm."
Sầm Nguyễn chém gió mỗi chỗ một ít, gia cảnh thế này chắc chắn sẽ chẳng ai liên tưởng đến Tần gia.
Kỳ lão không khỏi nhíu mày khi nghe điều này.
Ông không ngờ thân thế thiếu niên lại khổ sở đến vậy.
Hơn nữa nếu dựa theo lời cậu nói, công ty kia của thiếu niên xác thật có quy mô hơi nhỏ, có thể gọi là tồi tàn, Kỳ thị chưa từng có tiền lệ hợp tác với một công ty như vậy.
Nhưng Kỳ lão lại rất thích đứa trẻ lớn lên trông giống "Nguyễn Nguyễn" ngoan của ông, thậm chí trong nháy mắt, ông còn có ảo giác rằng cháu nội của mình vẫn chưa chết, hơn nữa lấy phương thức này để quay lại gặp ông.
Tình cảm là tình cảm, sự nghiệp là sự nghiệp.
Dù Kỳ lão đối với thiếu niên này rất có hào cảm, nhưng cũng phải nhìn xem thực lực công ty của cậu như thế nào.
Nghĩ như vậy, nhưng ngay tiếp theo lại là một cú vả mặt, hoàn toàn gạt bỏ mấy nguyên tắc kia của mình.
"Không cần lo, ta sẽ giúp cháu."
"Kỳ lão kia kỳ thực rất quan tâm đến lĩnh vực công nghệ mô phỏng chân dung, nhưng cháu vẫn cần phải tập trung vào vấn đề cốt lỗi và thể hiện ưu điểm của nó một cách triệt để. Điều Kỳ thị cần nhất lúc này là..."
Sầm Nguyễn kêu một tiếng, đầu óc hơi hỗn loạn, kinh ngạc hỏi: "Ông ơi, sao ông biết nhiều nội tình về Kỳ gia vậy?"
Kỳ lão vội vàng nói: "Bởi vì ta là quản gia của Kỳ tổng."
Ông nói xong lời này, lại đột ngột chuyển chủ đề.
Đồng dạng, ông cũng có chút đề phòng đối với thiếu niên đột ngột xuất hiện trong giấc mơ của mình, hơn nữa, thiếu niên này tựa hồ với Kỳ lão không có thiện cảm, cho nên ông không thể nói mình chính là Kỳ lão.
Kỳ lão tiếp tục nói về những điều cần chú ý, cuối cùng nói: "Đừng lo lắng, ta chú đến đến cháu trong hội nghị ở V quốc, rất chờ mong biểu hiện của cháu,"
Lời vừa nói ra, Sầm Nguyễn ở trong lòng có chút hoảng.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cậu tràn đầy kinh ngạc, ngay sau đó chính là xấu hổ cùng ngượng ngùng.
Trợ lý quản gia của Kỳ lão gia!!!??
A a a a a a!! Ông à, tại sao ông không nói với cháu sớm hơn chứ?!
Liệu cậu có thể thu hồi mấy lời nói Kỳ lão gia là lão cáo già âm hiểm xảo trá không?!
Liệu cậu có thể thu lại luôn cả mấy lời bịa đặt về thân thế bi thảm kia để che dấu danh tính của mình không?!
Sầm Nguyễn hoảng loạn trong lòng.
Kỳ lão cũng không để ý đến Sầm Nguyễn, ông đang bắt đầu nghĩ cách làm sao để đề xuất ý định nhận cậu làm cháu trai, thiếu nhiên không có thân nhận, vừa vặn có thể đi theo ông để rèn luyện, sau đó ông có thể giao toàn bộ Kỳ thị cho cậu cũng được.
Hai người đều ôm những suy nghĩ riêng.
Tuy nhiên, điều họ không ngờ tới là cả hai đều đang nói dối nhau, từng người đều phủ lên mình một lớp áo...
Để che đậy một lời nói dối cần phải có một lời nói dối lớn hơn, hiển nhiên lúc này họ còn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cũng vui:)
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc)
Về kỹ thuật mà thiếu niên vừa đề cập, không thể không nói nó đã thu hút sự chú ý của Kỳ lão.
Đặc biệt là câu nói kia "người ở nơi đó sẽ phi thường chân thật, còn có thể cảm nhận được những xúc cảm thực sự", có thể nói là đã trực tiếp chạm được tới tâm của Kỳ lão. Từ sau khi Kỳ Nguyễn qua đời, ông vẫn luôn để các công ty dưới trướng mình nghiên cứu phương diện kỹ thuật này đã nhiều năm trời.
Nhưng vì gặp phải khó khăn quá lớn, ông trước mắt chỉ có thể chuyển sang công nghệ tạo giấc mơ, và cũng chỉ có thể gặp được cháu mình trong mơ.
Tuy nhiên, công nghệ này vẫn chưa hoàn thiện, giấc mơ cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày, cuối cùng tất cả những người trong giấc mơ đó đều hóa thành cát và biến mất, điều này căn bản không thể giải quyết được vấn đề của ông.
Điều ông mong muốn là Kỳ Nguyễn có thể sống hạnh phúc như những đứa trẻ khác, thay vì lặp lại những lời đó một cách máy móc rồi biến mất.
Nếu kỳ thuật mà thiếu niên vừa đề cập đến có thể làm được như vậy...
Kỳ lão suy nghĩ sâu xa một lúc, bắt đầu như có như không hướng Sầm Nguyễn đưa ra một vài ý kiến.
"Kỹ thuật như vậy chắc chắn sẽ gặp phai một số vấn đề trong nghiên cứu. Theo trình độ hiện tại của các công ty hàng đầu, chúng ta có thể bắt đầu từ những khía cạnh có lợi nhất và sau đó từ từ đi vào nghiên cứu sâu, từng bước một,"
"Ví dụ như có thể kết hợp với công nghệ do Kỳ gia ở A quốc phát triển, nói không chừng hiệu quả còn có thể tăng gấp bội."
Sầm Nguyễn nghe xong cảm thấy ông lão nói có lý, không khỏi dùng đầu óc ghi nhớ ý tưởng này, thậm chí còn hỏi rất nhiều câu mà căn bản cậu cũng không hiểu.
Ông lão khi nói về chuyện này trở nên cực kỳ kiên nhẫn, trừ những tin tức liên quan đến nội bộ, tất cả đều nói cho Sầm Nguyễn.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng ông lão đã sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn của Sầm Nguyễn, làm nó trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể từ một suy ra ba, cậu cũng bắt đầu tự hỏi chính mình lúc trình bày hạng mục thì nên nói thể nào để thuyết phục được Kỳ thị hợp tác.
Nói qua nói lại, hai người cũng đạt được loại ăn ý nào đó.
Trong nửa tháng tới, Sầm Nguyễn cố ý luyện tập phương pháp đi vào giấc mơ, cuối cùng cậu đã có thể điều khiển được người hay vật trong giấc mơ, khiến giấc mơ thay đổi theo ý mình.
Một ngày nọ, Sầm Nguyễn nghĩ tới điều gì đó, biến khung cảnh biệt thự lãnh lẽo thành một công viên Disney cho trẻ em.
Kỳ Nguyễn vốn được cho là đã hóa thành cát biến mất lúc này vẫn còn trong giấc mơ, ngoan ngoãn ngồi trên vòng đu quay, tia nắng chiếu vào người cậu bé phủ một lớp nền vàng ấm áp làm cậu bé nhìn giống như một thiên thần nhỏ từ trên trời rơi xuống.
Khi quay lại nhìn Kỳ lão, cậu bé còn nở một nụ cưòi lộ ra núm đồng tiền, vẫy bàn tay bé nhỏ, ngọt ngào gọi ông nội.
Cảnh tượng này tựa như đã xảy ra mấy đời(?), hai mắt Kỳ lão chợt đỏ hoe, ông không nhớ lần cuối cùng thấy Kỳ Nguyễn cười như thế này đã là khi nào.
Vừa xem, Sầm Nguyễn không khỏi cảm thán, lại biến ra mấy đứa trẻ để cùng cháu trai ông lão chơi đùa, giống như cuộc sống tuổi thơ của một đứa trẻ bình thường.
Kỳ lão đang ngồi trên một chiếc ghế dài gần đó, điều hối tiếc mà ông đè nén trong lòng đã được thực hiện hóa một cách kỳ diệu, ông nhìn thiếu niên bên cạnh, trong lòng vốn cân bằng đã bất tri bất giác chuyển hướng về phía Sầm Nguyễn.
Ông rất thích thiếu niên này, nửa tháng qua rất thoải mái khi ở bên cạnh cậu, thậm chí có lúc ông còn nghĩ đến việc nhận cậu làm cháu nuôi.
Sầm Nguyễn không biết mình đột nhiên được nhớ thương, suýt chút nữa đã có được một người ông là đại nhân vật.
Ý tưởng này vừa mới sinh ra đã bén rễ trong đầu Kỳ lão, ông bắt đầu suy nghĩ đến khả năng này, sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, ông quyết định thử dò hỏi: "Giấc mơ lần trước ta có nghe thấy cháu nhắc tới Kỳ gia chủ gì đó....Ấn tượng của cháu đối với người này như thế nào?"
Lần đó sau khi từ trong mộng tỉnh lại, ông trong lòng nhớ tới thiếu niên nhận xét mình là một lão cáo già. Từ khi sự nghiệp công thành danh toại, không một lúc nào có thời gian rảnh rỗi, tuyệt nhiên sẽ không để ý đến những điều này.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc)
Đó là Kỳ lão trước đây.
Ông ở phía sau màn đã qua lâu, hiện tại rất muốn biết người ngoài nói gì về mình, nhưng đáng tiếc tất cả những gì ông nhận được chỉ là những lời nịnh hót.
Bây giờ ông muốn biết thiếu niên trước mặt nghĩ sao về mình, từ đó quyết định có nên tiết lộ danh tính rồi nhận cậu làm cháu trai luôn không, từ đây lo toan vô ưu, tiền đồ quang minh.
Sầm Nguyễn nào biết ông đang suy nghĩ cái gì, nhắc đến Kỳ lão gia, hai mắt cậu liền tối đi, rất có cảm giác giống một người làm công sinh oán niệm.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua)
Sau khi đã thân quen với Kỳ lão, cậu cái gì cũng dám nói, uể oải than: "Kỳ lão gia tử quá mức thần bí, căn bản là không có một chút thông tin gì."
"Cháu đã tìm hiểu một vài thông tin trước đó. Khi còn trẻ, Kỳ lão gia là một người có năng lực tuyệt vời, trong một lần cạnh tranh kinh doanh liền trổ hết tài năng cực kì nổi bật, từ đây danh tiếng Kỳ thị truyền xa, trở thành công ty số một thành phố."
Kỳ lão gia chăm chú lắng nghe, khi có người nhắc đến những sự tích huy hoàng thời còn trẻ của ông, trong lòng lập tức có cảm giác tự hào, không khỏi hơi nhếch cằm, ý cười trên miệng cơ hồ không giấu nổi.
Nguyên lai trong mắt thiếu niên ông là người tài giỏi quyền lực đến vậy sao.
Kỳ lão gia buột miệng: "Bởi vì ta chính là chủ tịch Kỳ..."
Ông cười cười trong lòng.
Thiếu niên, chủ tịch Kỳ thị vì cậu mà mở một căn bếp nhỏ(?)*
*祁家董事长专门为你开小灶 (Câu này khó hiểu quá mình không dịch được, tra mạng cũng không ra luôn nên mình để raw ở đây nhé. Ai dịch được thì giúp mình với ạ:"))))
Cậu còn gì chưa thỏa mãn nữa?
Bất quá Sầm Nguyễn không để ý đến lão nhân gia trước mặt định nói cái gì, cậu đột nhiên cao giọng, đổi chủ đề nói: "Nhưng cháu nghe nói Kỳ lão này tính tình không được tốt lắm, ông ta chính là rất mưu mô. Hồi đó ông ta đã gây ra rất nhiều thiệt hại cho các công ty khác cùng ngành. Ninh Thành có 300 xí nghiệp, đều bị Kỳ lão làm cho phá sản rồi thu mua lại!"
"Ông ta cũng giỏi tính kế, trước mặt rất nhiều công ty tỏ ra nhượng bộ, rồi sau đó thành công lừa gạt các công ty khác. Đến cuối cùng, những công ty đó mới phát hiện ra đây là một cái bẫy lớn do Kỳ lão sắp đặt để lừa họ vào tròng, rồi sau đó khiến những công ty khác phải ngoan ngoãn mà bỏ cuộc, chấp nhận đưa cho ông ta 3 ngàn vạn quỹ từ thiện!"
Nụ cười trên môi Kỳ lão lập tức cứng ngắc, trong lòng dâng lên sự chột dạ khó giải thích.
Lời nói vừa ra khỏi miệng lại nuốt vào bụng.
"Ông ta đích thị là một lão cáo già xảo quyệt!! Âm hiểm xảo trá!! Gian tà từ trong ra ngoài!!"
Nói xong, Sầm Nguyễn vẫn còn mang vẻ bất mãn quay lại hỏi ông lão, muốn nghe đối phương phụ họa tán đồng: "Ông có nghĩ vậy không ạ?"
Sắc mặt Kỳ lão gia đông cứng, ông dừng một chút, ánh mắt liếc về phía khác, che lại lương tâm gật gật đầu: "Cháu nói đúng."
Người trong miệng thiếu niên quả thực rất đáng ghét, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta tức giận, hắn cư nhiên bày kế tính toán nhiều người như vậy, trực tiếp lấy tới tay 3 ngàn vạn.
Đương nhiên, nếu người này không phải ông, ông còn phải chửi hắn mấy lần.
Nhưng đáng tiếc, người này lại chính là ông đấy.
Ông hiếm thấy mà trầm mặc một lúc, lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, ông không biết phải nói gì.
Sầm Nguyễn lúc này mới để ý nói: "Đúng rồi, ông ơi, ông vừa mới nói gì thế ạ?"
Kỳ lão gia nghẹn họng, nghe xong những lời đó, ông làm sao dám nói mình chính là đương sự? Ông khụ khụ hai tiếng, "Lần trước ông nghe cháu nói sẽ tham gia hội nghị ở V quốc nửa tháng sau, hơn nữa còn muốn Kỳ thị của A quốc làm đối tác?"
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc)
Sầm Nguyễn đúng là đã nói như vậy.
Nhưng một khi chạm tới tin tức ở thế giới thật cậu cũng không dám tiết lộ nhiều, tránh sinh ra vấn đề ngoài ý muốn.
Cậu thận trọng nói: "Kỳ gia thế lực lớn như vậy, rất nhiều công ty đều muốn từ Kỳ gia thu được lợi ích, cháu cũng không ngoại lệ..."
Kỳ lão suy nghĩ một chút, nói: " Cháu có muốn hợp tác không? Ta có thể giúp."
Sầm Nguyễn nhất thời cảnh giác, cẩn thận suy nghĩ xem liệu nửa tháng qua mình có lỡ tiết lộ bản thân là con nuôi của Tần gia không, cảnh trong mơ là cảnh trong mơ, hiện thực là hiện thực, cậu phải phân biệt rõ ràng.
Nếu cậu thừa nhận muốn hợp tác với Kỳ gia, thì trong ngành chỉ có mấy xí nghiệp đứng đầu, tìm hiểu từng cái là có thể tra ra Tần thị. Một khi đã có xung đột lợi ích thì dù quan hệ có tốt đến đâu, đều không thể vượt qua được.
Tuy nói Kỳ lão ngày thường dạy cậu một số điều cần lưu ý và kinh nghiệm trên thương trường nhưng Sầm Nguyễn cũng không dám sơ suất vào thời điểm này, thấy cuộc họp ở V quốc ngày càng đến gần, cậu không muốn xảy ra bất kì sơ sót nào.
"Thật vậy sao? Nhưng nhà cháu cũng chỉ là một công ty nhỏ thôi.!"
Cậu sợ ông lão không tin nên cố tình dặm mắm muối khiến gia cảnh mình càng thêm tội nghiệp: "Công ty bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ phá sản, chỉ riêng thư mời đến cuộc họp lần này đã tiêu tốn một nửa số tài sản, Kỳ gia thật sự sẽ để ý đến cái công ty nhỏ bé đó của cháu hay sao?"
"Giả cảnh từ nhỏ của cháu đã không mấy tốt đẹp, thân thích đều đã qua đời. Cháu lớn lên ở viện mồ côi, lần đó vừa vặn trúng số mới có thể thành lập được cái công ty nhỏ này, tuy nhiên luôn lâm vào tình trạng thua lỗ, còn bị mấy công ty xung quanh chèn ép đến thảm."
Sầm Nguyễn chém gió mỗi chỗ một ít, gia cảnh thế này chắc chắn sẽ chẳng ai liên tưởng đến Tần gia.
Kỳ lão không khỏi nhíu mày khi nghe điều này.
Ông không ngờ thân thế thiếu niên lại khổ sở đến vậy.
Hơn nữa nếu dựa theo lời cậu nói, công ty kia của thiếu niên xác thật có quy mô hơi nhỏ, có thể gọi là tồi tàn, Kỳ thị chưa từng có tiền lệ hợp tác với một công ty như vậy.
Nhưng Kỳ lão lại rất thích đứa trẻ lớn lên trông giống "Nguyễn Nguyễn" ngoan của ông, thậm chí trong nháy mắt, ông còn có ảo giác rằng cháu nội của mình vẫn chưa chết, hơn nữa lấy phương thức này để quay lại gặp ông.
Tình cảm là tình cảm, sự nghiệp là sự nghiệp.
Dù Kỳ lão đối với thiếu niên này rất có hào cảm, nhưng cũng phải nhìn xem thực lực công ty của cậu như thế nào.
Nghĩ như vậy, nhưng ngay tiếp theo lại là một cú vả mặt, hoàn toàn gạt bỏ mấy nguyên tắc kia của mình.
"Không cần lo, ta sẽ giúp cháu."
"Kỳ lão kia kỳ thực rất quan tâm đến lĩnh vực công nghệ mô phỏng chân dung, nhưng cháu vẫn cần phải tập trung vào vấn đề cốt lỗi và thể hiện ưu điểm của nó một cách triệt để. Điều Kỳ thị cần nhất lúc này là..."
Sầm Nguyễn kêu một tiếng, đầu óc hơi hỗn loạn, kinh ngạc hỏi: "Ông ơi, sao ông biết nhiều nội tình về Kỳ gia vậy?"
Kỳ lão vội vàng nói: "Bởi vì ta là quản gia của Kỳ tổng."
Ông nói xong lời này, lại đột ngột chuyển chủ đề.
Đồng dạng, ông cũng có chút đề phòng đối với thiếu niên đột ngột xuất hiện trong giấc mơ của mình, hơn nữa, thiếu niên này tựa hồ với Kỳ lão không có thiện cảm, cho nên ông không thể nói mình chính là Kỳ lão.
Kỳ lão tiếp tục nói về những điều cần chú ý, cuối cùng nói: "Đừng lo lắng, ta chú đến đến cháu trong hội nghị ở V quốc, rất chờ mong biểu hiện của cháu,"
Lời vừa nói ra, Sầm Nguyễn ở trong lòng có chút hoảng.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cậu tràn đầy kinh ngạc, ngay sau đó chính là xấu hổ cùng ngượng ngùng.
Trợ lý quản gia của Kỳ lão gia!!!??
A a a a a a!! Ông à, tại sao ông không nói với cháu sớm hơn chứ?!
Liệu cậu có thể thu hồi mấy lời nói Kỳ lão gia là lão cáo già âm hiểm xảo trá không?!
Liệu cậu có thể thu lại luôn cả mấy lời bịa đặt về thân thế bi thảm kia để che dấu danh tính của mình không?!
Sầm Nguyễn hoảng loạn trong lòng.
Kỳ lão cũng không để ý đến Sầm Nguyễn, ông đang bắt đầu nghĩ cách làm sao để đề xuất ý định nhận cậu làm cháu trai, thiếu nhiên không có thân nhận, vừa vặn có thể đi theo ông để rèn luyện, sau đó ông có thể giao toàn bộ Kỳ thị cho cậu cũng được.
Hai người đều ôm những suy nghĩ riêng.
Tuy nhiên, điều họ không ngờ tới là cả hai đều đang nói dối nhau, từng người đều phủ lên mình một lớp áo...
Để che đậy một lời nói dối cần phải có một lời nói dối lớn hơn, hiển nhiên lúc này họ còn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cũng vui:)
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc)