Chương 20: Cậu nhìn cơ bụng của người đàn ông trên giường
Editor: Sứa Không Não
Trong một ngày cuối tuần hiềm hoi, sau khi nghe lời khuyên của "trợ lý quản gia của Kỳ lão" trong giấc mơ mấy ngày gần đây, Sầm Nguyễn đã điều chỉnh lại kế hoạch ban đầu, bây giờ cuối cùng cũng được thư giãn, cậu liền quấn lấy anh trai mình lôi kéo đến trang viên tư nhân để xem phim.
Tần Viễn Hành đối với cậu rất dung túng, gần như là nghe theo.
Mà Sầm Nguyễn cũng bởi vì lần trước Tần Viễn Hành đã tặng cậu một cái trang viên, sau cậu lại thử một chút để kiểm tra xem điểm mấu chốt của hắn, hiện tại cậu đã có thể nhảy disco qua lại trên điểm mấu chốt đó mà không chọc đối phương thực sự sinh khí.
(Vì để chắn tai, cuộc sống thật khó khăn.jpg)
Tần Viễn Hành mặc dù bình thường lạnh lùng, nhưng Sầm Nguyễn nếu có thể biến thành một món trang sức treo trên người anh trai thì tốt rồi, sau đó có thể chắn tai cho hắn, những chuyện còn lại Sầm Nguyễn không quan tâm.
Thấy còn khoảng một tuần nữa hội nghị ở V quốc mới bắt đầu, tiền độ tải dữ liệu của hệ thống cuối cùng cũng chuyển sang 100%
[Ding! Ký ức ba năm nay của nguyên chủ đã được đọc thành công!]
[Có hay không muốn kiểm tra xem]
Sầm Nguyễn không nói nên lời, thầm mắng: Sao không xong sớm đi? Cái hệ thống này đọc kí ức thôi mà cũng mất nhiều thời gian như vậy.
Hệ thống trong đại não được kết nối, nghe Sầm Nguyễn phàn nàn, nó ngồi sang một bên, nhẹ giọng nói.
[Kí chủ, cậu còn hai cơ hội để gọi hệ thống, hãy cẩn thận lựa chọn]
Sầm Nguyễn: "...Ò"
Ký ức ùa vào như nước, biến thành những mảnh vụn rời rạc.
Sau khi nhận được kí ức ba năm qua, Sầm Nguyễn: "@#%¥......&"
Không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Cậu cau mày, không hiểu sao lại cảm thấy có lỗi với nguyên chủ.
Kí ức này rất khác so với những gì cậu biết bây giờ.
Cha mẹ nguyên chủ đều đã qua đời khi cậu ta còn nhỏ, cậu ta được Tần phu nhân tốt bụng đưa về nuôi nấng, bao nhiêu năm qua, mặc dù những năm nay cậu mặt ngoài cẩm y ngọc thực, vẫn là Vân Thành đệ nhất tiểu thiếu gia, nhưng trên thực tế cậu vẫn vô cùng nhạy cảm tự ti.
Nguyên chủ cũng không có nhập vào hộ khẩu của Tần gia.
Đứa trẻ năm sáu tuổi đã có thể nhận thức được điều này, cậu ta lo được lo mất rằng Tần gia sẽ đem cậu ta bỏ rơi.
Nhiều năm qua, nguyễn chủ luôn giả làm một đứa trẻ ngoan ngoãn mà Tần phu nhân thích, mọi hành động của cậu ta đều nhằm lấy lòng Tần phu nhân.
Cậu ta vẫn luôn ép chính mình đi lấy lòng Tần gia từ trên xuống dưới, còn có Tần Viễn Hành...Đáng tiếc, cậu ta chưa bao giờ có thể khiến người anh trên danh nghĩa này thân cận với mình.
Nghĩ tới đây, Sầm Nguyễn không khỏi quay đầu nhìn người đàn ông ngũ quan thanh tú đang nghiêm túc xem phim.
Trong rạp ánh đèn có hơi tối, gần như nữa khuôn mặt của hắn chìm vào bóng tối, khó có thể nhìn được sắc mặt, ánh sáng trắng thỉnh thoảng lóe lên trong phim chiếu thẳng vào hắn, xa cách thần bí mang lại cảm giác người này như là rơi vào nhân gian.
Sầm Nguyễn đánh bậy đánh bạ, cũng có thể miễn cưỡng coi như đã đạt được một trong những mục tiêu của nguyên chủ.
Có lẽ bởi vì ánh mắt quá rõ ràng, Tần Viễn Hành dừng lại tầm mắt trên người cậu, thanh âm trầm thấp: "Làm sao?"
Sầm Nguyễn vội vàng lắc đầu, có chút chột dạ nhìn bộ phim nước ngoài đang chiếu dở, đây là bộ phim mới ra mắt gần đây, hình ảnh chân thực, nhân vật chính tuấn tú, khung cảnh đẹp đẽ, thích hợp để thư giãn.
Cậu nhìn một lúc, lại không khỏi nghĩ tới những kí ức kia.
Nguyên chủ có thể chơi đàn dương cầm có thể vẽ tranh, thành tích luôn xếp hạng đầu trong lớp, là "con nhà người ta" trong miệng các phụ huynh.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
Theo lý thì nguyên chủ xuất thân hào môn, người lại ưu tú, tương lại tiền đồ vô lượng, nhưng đáng tiếc nơi này là Tần gia, toàn bộ Vân Thành, thậm chí toàn bộ B quốc đều để mắt đến Tần gia này.
Thân là con nuôi, sao cậu ta có thể đứng ngoài cuộc được?
Nhiều gia tộc hào môn khác từng bị Tần gia chèn ép bắt đầu đánh chủ ý lên nguyên chủ, thậm chí còn muốn cùng nguyên chủ đạt thành thỏa thuận nào đó, đồng thời nhằm lấy được thông tin nội bộ về Tần gia qua thân phận tiểu thiếu gia Tần gia của nguyên chủ.
Tuy nhiên, Sầm Nguyễn chưa bao giờ để ý đến những người không có ý tốt đó, chính vì điều này mà cậu ta cũng đã đắc tội rất nhiều người, bên ngoài cũng có nhiều tin đồn nói xấu cậu ta, còn dùng cả những từ ngữ hạ lưu ác độc.
Nguyên chủ trong hoàn cảnh như vậy gian nan tìm đường sống, một bên đối phó với những lời đồn vớ vẩn bên ngoài, một bên tha thiết làm người tốt lấy lòng Tần gia từ trên xuống dưới.
Mà hết thảy lại kết thúc sau khi cậu ta lên cơn đau tim và ngã xuống nước vào năm hai trung học.
Sầm Nguyễn thở dài, cảnh phim trước mắt thay đổi liên tục, nhưng cậu cũng chẳng để ý, cậu nhìn chăm chăm vào màn hình, lơ đãng, ngay cả khi Tần Viễn Hành đang nhìn mà cậu cũng không phát giác.
Ánh sáng mờ ảo, vẻ mặt Tần Viễn Hành mơ hồ không rõ ràng, đôi mắt nặng nề đen như vực sâu khó dò.
Nếu Sầm Nguyễn nhìn thấy chắc sẽ bị dọa cho nhảy dựng.
Đáng tiếc hiện tại trong đầu cậu toàn là kí ức về nguyên chủ, lại không chú ý tới ánh mắt người đàn ông bên cạnh mình.
Trong mớ kí ức kia, cuối cùng cậu cũng tìm ra được mối quan hệ giữa nguyên chủ và bốn người Từ Quang, Trần Vận, Đồng Trí, Tịch Ngọc.
Trần Vận thuê Từ Quang và Đồng Trí tẩy não nguyên chủ, kế hoạch này kéo dài ba năm.
Một tiến một lùi, dưới sự tấn công dẫn dắt của hai kẻ đó, hàng rào tâm lý của nguyên chủ hoàn toàn sụp đổ.
Đồng Trí thuê người ức hiếp nguyên chủ, ngày ngày nói với cậu ta rằng Tần gia sẽ bỏ rơi cậu ta, cậu ta không xứng là thiếu gia Tần gia, Tần Viễn Hành cũng sẽ không chấp nhận cậu ta.
Từ Quang thì trước mặt nguyên chủ sắm vai người tốt luôn nghĩ cho cậu ta, nhưng thực chất hắn châm ngòi li gián nói xấu Tần gia, giống như tin nhắn Wechat mà Sầm Nguyễn nhìn thấy.
Nguyễn chủ dần dần nghĩ đến việc kiếm tiền chạy trốn.
Cậu ta không muốn sống một cuộc sống đáng sợ như vậy nữa.
Tuy nhiên, có người đẩy nguyên chủ xuống ao, khiến bệnh tim cậu ta phát tác, suýt chút nữa chết trên bàn mổ, cũng chính là từ sau lần đó cậu ta không còn giả vờ nữa.
Cậu hoàn toàn bộc lộ sự mẫn cảm tự ti của bản thân, làm việc gì đều vâng vâng dạ dạ, thậm chí còn không dám rời khỏi phòng.
Bên ngoài đối với nguyên chủ đánh giá cũng ngày càng kém.
Cậu ta vì kiếm tiền chạy trốn, âm thầm giúp quản lý công ty đạt được thù lao, sau đó cùng Trần Vận giao dịch, làm hỏng mấy cái sinh ý của Tần gia.
Còn Tịch Ngọc...nguyên chủ tìm đến hắn ta là vì muốn có sự ủng hộ.
Khi đó nguyên chủ không dám nói cho Tần phu nhân biết mình bị uy hiếp, mà trường học đều đầy những người khi dễ nguyên chủ, sau đó nguyên chủ tìm được hắn, ngày ngày đi theo sau Tịch Ngọc giống như một tùy tùng của hắn. Cứ như vậy, đám người Đồng Trí cũng sẽ không đến gần cậu ta nữa.
Bàn tính được gảy lách cách vài tiếng, nam chính số hai trong nguyên tác, đại thiếu gia Tịch gia, cũng trở thành một công cụ hình người.
Về phần Tịch Ngọc nghĩ như thế nào, nguyên chủ căn bản không quan tâm.
Sầm Nguyễn nhắm mắt trầm tư, bắt đầu hoàn thiện kết hoạch lúc trước – làm thế nào để tẩy trắng bản thân, đồng thời đánh bại Trần gia và mấy tên nội gián.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi cậu vẫn đăng nghĩ biện pháp đối phó, ân thanh thuần túy của nhạc kết phim, cậu lúc này mới ý thức được vấn đề này cậu đã suy nghĩ suốt hai giờ đồng hồ!!
ĐM hệ thống! Đọc tiến độ không đúng thời điểm gì hết!
Cố tình đạt 100% trong lúc cậu đang nghỉ ngơi xem phim, vất vả lắm cậu mới có thời gian nhàn hạ, giờ thì không còn nữa!
Sầm Nguyễn vô cùng bực bội, đồng thời có chút chột dạ liếc nhìn anh trai mình, sợ anh trai thấy mình đang phân tâm không xem phim nên quay đầu lại nói trước: "Anh ơi, anh cảm thấy bộ phim này thế nào?"
Tần Viễn Hành nghiêng đầu nhìn cậu, ngữ khí nhàn nhạt: "Dở tệ."
Sầm nguyễn có tâm tính phản nghịch, vừa nghe nói vậy thì tò mò muốn xem nó dở đến trình độ nào, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhưng cũng may còn có mấy quả trứng phục sinh* ở phía sau, xoa dịu trái tim bi thương của cậu.
*后面有彩蛋(End-credit Easter egg): đề cập đến các clip bổ sung được thêm vào sau phần phim chính của một bộ phim hoặc phim truyền hình dài tập, chủ yếu xuất hiện ở giữa hoặc cuối (post-credits scene)
[Nam nữ chính đứng trên sân thượng nhìn nhau.
"Tại sao em lại làm như vậy? Em phản bội anh."
"Không phải! Xin hãy nghe em giải thích-!"
Tuy nhiên chưa đợi nữ chính nói xong. Nam chính liền thả người nhảy xuống, khi ngã còn đưa tay kéo váy của nữ chính.
Bang một tiếng, trên mặt đất huyết nhục mơ hồ.
Nam chính và nữ chính đều chết.
Video kết thúc.]
Sầm Nguyễn: "???"
Quả thực là một nồi cẩu huyết, đã thế còn BE!!
Cậu nhìn ba chữ* "hết phim" trên màn hình, vẻ mặt mê mang, đoạn clip chưa đến nửa phút đó mới xem một lần cậu đã biết đây là một bộ phim dở tệ. Vậy động lực nào khiến anh xem hết nó suốt hai tiếng đồng hộ vậy anh trai?
Cậu nhìn Tần Viễn Hành với ánh nhìn kính nể.
Tần Viễn Hành từ đầu đến cuối ánh mắt đều bình tĩnh: "Tôi đã đặt vé máy bay, ngày mai liền xuất phát đi V quốc."
Sầm Nguyễn nhíu nhíu mày: "Nhanh như vậy?"
Cậu cứ nghĩ mình sẽ phải đợi ít nhất vài ngày nữa.
Cậu khẽ cau mày, cậu vừa nghĩ ra một giải pháp, không biết có thể hay không xử lí sự tình thỏa đáng.
Nhưng mà dáng vẻ này của Sầm Nguyễn rơi vào mắt người khác lại mang chút thâm ý.
Tần Viễn Hành rũ mắt nhìn thiếu niên, ánh mắt nặng nề như vực sâu không lồ.
"Cậu muốn nói gì với tôi à?"
Trước khi hội nghị ở V quốc bắt đầu, hắn sẽ cho Sầm Nguyễn vô số cơ hội
Tần gia không chứa chấp kẻ phản bội.
Giống như bộ phim vừa rồi, dù mối quan hệ có thân thiết đến đâu cũng không ngoại lệ.
Hắn đang đợi Sầm Nguyễn thẳng thắn.
Mà Sầm Nguyễn hoàn toàn không biết thâm ý trong lời Tần Viễn Hành, cậu khó hiểu nhìn anh trai, vỗ vỗ ngực nói: "Anh cứ yên tâm! Em chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Nhất định sẽ giành được quyền hợp tác với Kỳ thị!"
Cậu đối đã với "ân nhân" của mình cực kì chân thành!
Chờ cậu đưa ra mấy cái thông tin sai lệch cho Trần Vận, đầu tiên là làm giảm uy tín của đối thủ, cuối cùng tìm ra mấu chốt để tiêu hủy chứng cứ, cậu có thể trực tiếp loại bỏ Trần Vận xem như một món quà cảm ơn anh trai giúp cậu được về nhà!!
Sau khi phân tích ngắn gọn kí ức của nguyên chủ trong ba năm qua, trong đầu cậu đã có một kế hoạch rất hoàn chỉnh.
Lửa giận của Tần Viễn Hành trong nháy mắt biến mất, hắn thu liễm biểu tình: "Chuẩn bị sẵn sàng đi."
Hai người sớm rời khỏi trang viên đi làm chính sự của mình.
Sầm Nguyễn nằm liệt trên ghế lái, trước tiên tìm một công ty luật đáng tin cậy, xong việc cậu trầm tư hồi lâu, sau đó mở ra một dãy số quen thuộc, "Chào cậu Tịch Ngọc, là tôi, tôi muốn gặp cậu..."
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
...
Trên mặt nước biển yên tĩnh đã bắt đầu có những dao động, những gia đình hào môn nhận được thư mời đã khởi hành đến V quốc.
Sầm Nguyễn đi theo sau Tần Viễn Hành, dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo người đàn ông, sau đó được kéo vào hành lang VIP.
Những người khác đã đi trước, lần này chỉ có mấy người bọn họ.
Nhưng lúc này, cậu tình cờ gặp phải một vị khách không mời mà đến – Trần Vận.
Hai đối phủ ở Vân Thành gặp nhau, bầu không khí phá lệ căng thẳng, đầy mùi thuốc súng.
Sầm Nguyễn hơi khựng người, không khỏi nắm chặt vạt áo trong tay, làm nó nhăn lại.
Trần Vận lịch sự mỉm cười, "Không nghĩ lại trùng hợp như vậy, Tần tổng."
Nghe vậy, Tần Viễn Hành liếc nhìn người này, ánh mắt ý vị không rõ, tùy ý nói: "Gần đây công ty của Trần tổng vẫn tốt chứ?"
Vẻ mặt Trần Vận tức khắc cứng đờ, tươi cười trong đáy mắt cũng lập tức đọng lại.
Trần gia gần đây gặp rắc rối lớn, tình hình quả thực không mấy lạc quan, tuy nhiên, nếu hội nghị ở V quốc thành công trong việc đàm phán hợp tác với Kỳ gia thì mọi vẫn đề sẽ được giải quyết.
Sầm Nguyễn không hiểu mối quan hệ cạnh tranh kinh doanh giữa hai người, kể từ khi cậu có được kí ức về ba năm qua của nguyên chủ, cậu không muốn nhìn thấy gương mặt xấu quắc của Trần Vận.
Cậu kéo kéo tay Tần Viễn Hành, nhỏ giọng nói: "Anh, chúng ta đi thôi, mẹ còn đang đợi ở bên kia."
Tần phu nhân khá nổi tiếng trên thương trường, mười năm trước bà đã lấy lại toàn bộ cổ phần và quyền lực từ rất nhiều anh em và chi nhánh của Tần gia, có thể nói thực lực không thể coi thường, đương nhiên bà cũng có mặt trong hội nghị tại V quốc.
Nhưng bà đến sớm hơn họ một ngày, hiện tại mọi việc đã được thu xếp xong.
Tần Viễn Hành thấp giọng ừm một tiếng, cũng không thèm nhìn Trần Vận, sải bước đi về phía trước cùng Sầm Nguyễn.
Trần Vận bị làm lơ toàn tập, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến lúc đó để tao xem mày còn có thể kiêu ngạo như vậy hay không."
Tần Viễn Hành chắc chắn không biết em trai hắn đã bị hắn(Trần Vận) mua chuộc từ lâu, đến lúc đó tại hội nghị hắn chỉ cần ngồi xem trò vui là được.
Hắn thực sự chán ghét Tần Viễn Hành nơi nào cũng chèn ép hắn.
Sự oán giận và ghen tị cuộn xoáy không ngừng trong lòng, gần như thiêu rụi hắn.
Hắn quay sang trợ lý hỏi: "Mọi việc đã xong chưa?"
Hắn muốn chắc chắn rằng Tần gia có đi mà không có về. Ở V quốc xuống tay là thời cơ tốt nhất, đến lúc đó sẽ rất khó tra ra hắn.
"Ở bên đó đã sắp xếp xong cả rồi."
"Sau hội nghị, chúng ta phải đi qua một đoạn đường nguy hiểm hơn, phía dưới có vách đá, có thể thần không biết quỷ không hay gây ra một hồi tai nạn ô tô."
...
[Ding! Phát hiện có người đang uy hiếp nhân vật chính, giá trị nguy hiểm tăng lên 20%. Tình huống không rõ--]
[Giá trị nguy hiểm quá thấp, tạm thời trước mắt không tạo thành ảnh hưởng, sau này sẽ quan sát. Cảnh báo giải trừ.]
Ngay khi Sầm Nguyễn vừa nằm xuống trong phòng nghỉ, liền đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy thanh âm máy móc của hệ thống, giật mình một cái.
"Sao vậy?" Tần Viễn Hành bên cạnh chú ý tới động tĩnh của cậu, hỏi.
Sầm Nguyễn phản ứng lại, đầu ong ong, hơi cứng ngắc quay đầu nhìn Tần Viễn Hành với vẻ mặt phức tạp: "Em không sao."
Tiếng cảnh báo vừa rồi là như nào? Nguy cơ vừa xuất hiện đã được giải trừ?!
Cậu nhíu mày, trước sau đánh giá một lượt người trong phòng, nhưng không thấy đối tượng nào nguy hiểm.
Cậu nhích mông dịch về phía bên cạnh, trực tiếp dán người lên thân thể người đàn ông.
Sẽ không phải là tai nạn máy bay đi?!
Nhưng hệ thống báo nguy cơ đã giải trừ thì hẳn là khả năng không lớn.
Cậu dán chặt vào người anh trai, thậm chí có lúc còn vòng tay ôm hắn không chịu buông ra tới khi lên máy bay.
Cảnh tượng này rơi vào mắt trợ lí Trương, anh nhất thời vui vẻ.
Tiểu thiếu gia dính người quá ~
Tần Viễn Hành nhận ra con mèo tạc mao này có điểm không thích hợp, thấp giọng hỏi: "Làm sao?"
Sầm Nguyễn rầu rĩ nói: "Em gặp ác mộng, muốn ngủ cùng anh."
Trời đất bao la, về nhà quan trọng nhất!
Lời này vừa nói ra, đồng tử trợ lý Trương run lên như gặp phải động đất, ánh mắt Tần Viễn Hành cũng có chút chần chừ.
Sầm Nguyễn hậu chi hậu giác ý thức được lời mình vừa nói có chút mơ hồ mập mờ, vội vàng giải thích: "Em không có ý khác, hơn nữa cũng không phải là chúng ta chưa từng ngủ chung."
Dữ vậy sao?!
Tiến triển nhanh như vậy à!?
Có phải giờ anh không nên đứng ở đây không?!
Trợ lý Trương sốc đến ba lần.
Nhưng cũng may Tần Viễn Hành không nói gì, trực tiếp sắp xếp một cái giường đôi.
Lúc Sầm Nguyễn nằm trên giường, cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút, B quốc cách V quốc rất xa, chờ cậu ngủ xong một giấc chắc cũng gần đến nơi.
Lần trước cậu cũng ngủ cùng anh trai, có kinh nghiệm rồi nên cậu cũng không có áp lực tâm lí.
Cậu lấy một chiếc gối đặt giữa hai người: "Anh, anh đừng có vượt rào đấy."
Rất tự tin.
Tần Viễn Hành: "..."
Giọng hắn trầm trầm: "Ngủ đi."
Sầm Nguyễn rầm rì hai tiếng, rất vừa lòng mà duỗi người, nhưng ngay khi vừa nhắm mắt cậu liền hối hận.
Cảnh tượng thay đổi, cậu lại tiến vào trong mộng.
Dựa vào kinh nghiệm một tháng qua, Sầm Nguyễn đã quen với việc bước vào giấc mơ của người khác.
Cho đến nay, cậu đã bước vào giấc mơ của hai người. Một người tự xưng là quản gia của Kỳ lão gia, người còn lại là kẻ biến thái kì lạ.
Sầm Nguyễn chết lặng.
Cậu đây là trúng tà sao?! Quỷ hồn báo mộng đi vào trong giấc mơ cũng không phải như thế này, tại sao cậu vẫn luôn là bị động chứ!
Lần này cảnh tượng có chút quen thuộc, lại là căn biệt thự lần trước, chỉ có điều cậu không ở trong phòng tắm mà là trong một căn phòng công chúa màu hồng dịu dàng vô cùng bình thường.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
Cậu tiến lại gần một chút, không ngờ nhìn thấy một chiếc giường lớn hình tròn, lớp màn mỏng nhẹ buông xõa trên mặt đất, mơ hồ có một bóng người đang giãy dụa trên giường, theo chuyển động, sợi xích phát ra vài tiếng thanh thúy.
Mùi hương dễ ngửi quanh quẩn khắp căn phòng, mang cảm giác lâng lâng dễ chịu.
Sầm Nguyễn mở to mắt.
OMG vị trí hoàn đổi rồi sao?!
Trong lòng cậu dâng lên một tia hưng phấn, cậu nhanh chóng bước tới, vén tấm màn đang che phủ lên.
Người đàn ông trên người bị bịt mắt bằng một tấm vải đỏ, thân trên không mặc áo, dáng người hơi gầy nhưng rắn chắc hoàn toàn bị bại lộ, tay chân đều bị xích sắt khóa chặt không thể động đậy.
"Thủy triều chuyển hướng a..." Sầm Nguyễn kinh ngạc lẩm bẩm mấy tiếng, "Đại biến thái cũng có ngày hôm nay nha, thật thú vị."
Vậy hiện tại có phải cậu là người quyết định?!
Ý thức được điểm này Sầm Nguyễn đột nhiên hưng phấn.
Lần trước nằm trong bồn tắm ngâm nước lạnh lâu như vậy cậu còn chưa tính sổ đâu, không ngờ hôm lại có thể hoàn thành tâm nguyện.
Cậu nhìn cơ bụng của người đàn ông trên giường, không khỏi đưa tay chạm vào. Toàn thân người đàn ông căng cứng, khắc chế không phát ra tiếng.
Sầm Nguyễn không quan tâm, thậm chí còn lôi ra một ly rượu vang đỏ, mở nắp, lúc này trong đầu cậu tràn ngập những hình ảnh trong sách dưới địa phủ không phù hợp cho trẻ em.
"Hừ hừ ai bảo lần trước anh rình coi tôi!!"
Cậu nghiêng chai đổ rượu đỏ lên cổ người đàn ông, từ xương quai xanh đến ngực rồi đến bụng dưới, chất lỏng màu đỏ bao phủ toàn thân, dọc theo làn da chảy xuống giường.
Kết hợp với mùi thơm của trầm hương, căn phòng tràn ngập màu sắc lộng lẫy, làm người ta như rơi vào trạng thái ngây ngất, không biết hiện giờ là ngày tháng năm nào.
Tần Viễn Hành nghiến răng nghiến lợi, khi chất lỏng lạnh lẽo thấm vào da thịt, nhiệt độ đột nhiên tăng, trở nên nóng bức, kích thích cơ thể hắn. Cho dù không nhìn thấy nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng được bộ dáng hiện tại của bản thân xấu hổ đến mức nào.
Giọng hắn khàn đến mức hoàn toàn không thể nhận ra so với giọng nói trước đó, hắn tận lực duy trì sự bình tĩnh cuối cùng của mình.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
Trong một ngày cuối tuần hiềm hoi, sau khi nghe lời khuyên của "trợ lý quản gia của Kỳ lão" trong giấc mơ mấy ngày gần đây, Sầm Nguyễn đã điều chỉnh lại kế hoạch ban đầu, bây giờ cuối cùng cũng được thư giãn, cậu liền quấn lấy anh trai mình lôi kéo đến trang viên tư nhân để xem phim.
Tần Viễn Hành đối với cậu rất dung túng, gần như là nghe theo.
Mà Sầm Nguyễn cũng bởi vì lần trước Tần Viễn Hành đã tặng cậu một cái trang viên, sau cậu lại thử một chút để kiểm tra xem điểm mấu chốt của hắn, hiện tại cậu đã có thể nhảy disco qua lại trên điểm mấu chốt đó mà không chọc đối phương thực sự sinh khí.
(Vì để chắn tai, cuộc sống thật khó khăn.jpg)
Tần Viễn Hành mặc dù bình thường lạnh lùng, nhưng Sầm Nguyễn nếu có thể biến thành một món trang sức treo trên người anh trai thì tốt rồi, sau đó có thể chắn tai cho hắn, những chuyện còn lại Sầm Nguyễn không quan tâm.
Thấy còn khoảng một tuần nữa hội nghị ở V quốc mới bắt đầu, tiền độ tải dữ liệu của hệ thống cuối cùng cũng chuyển sang 100%
[Ding! Ký ức ba năm nay của nguyên chủ đã được đọc thành công!]
[Có hay không muốn kiểm tra xem]
Sầm Nguyễn không nói nên lời, thầm mắng: Sao không xong sớm đi? Cái hệ thống này đọc kí ức thôi mà cũng mất nhiều thời gian như vậy.
Hệ thống trong đại não được kết nối, nghe Sầm Nguyễn phàn nàn, nó ngồi sang một bên, nhẹ giọng nói.
[Kí chủ, cậu còn hai cơ hội để gọi hệ thống, hãy cẩn thận lựa chọn]
Sầm Nguyễn: "...Ò"
Ký ức ùa vào như nước, biến thành những mảnh vụn rời rạc.
Sau khi nhận được kí ức ba năm qua, Sầm Nguyễn: "@#%¥......&"
Không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Cậu cau mày, không hiểu sao lại cảm thấy có lỗi với nguyên chủ.
Kí ức này rất khác so với những gì cậu biết bây giờ.
Cha mẹ nguyên chủ đều đã qua đời khi cậu ta còn nhỏ, cậu ta được Tần phu nhân tốt bụng đưa về nuôi nấng, bao nhiêu năm qua, mặc dù những năm nay cậu mặt ngoài cẩm y ngọc thực, vẫn là Vân Thành đệ nhất tiểu thiếu gia, nhưng trên thực tế cậu vẫn vô cùng nhạy cảm tự ti.
Nguyên chủ cũng không có nhập vào hộ khẩu của Tần gia.
Đứa trẻ năm sáu tuổi đã có thể nhận thức được điều này, cậu ta lo được lo mất rằng Tần gia sẽ đem cậu ta bỏ rơi.
Nhiều năm qua, nguyễn chủ luôn giả làm một đứa trẻ ngoan ngoãn mà Tần phu nhân thích, mọi hành động của cậu ta đều nhằm lấy lòng Tần phu nhân.
Cậu ta vẫn luôn ép chính mình đi lấy lòng Tần gia từ trên xuống dưới, còn có Tần Viễn Hành...Đáng tiếc, cậu ta chưa bao giờ có thể khiến người anh trên danh nghĩa này thân cận với mình.
Nghĩ tới đây, Sầm Nguyễn không khỏi quay đầu nhìn người đàn ông ngũ quan thanh tú đang nghiêm túc xem phim.
Trong rạp ánh đèn có hơi tối, gần như nữa khuôn mặt của hắn chìm vào bóng tối, khó có thể nhìn được sắc mặt, ánh sáng trắng thỉnh thoảng lóe lên trong phim chiếu thẳng vào hắn, xa cách thần bí mang lại cảm giác người này như là rơi vào nhân gian.
Sầm Nguyễn đánh bậy đánh bạ, cũng có thể miễn cưỡng coi như đã đạt được một trong những mục tiêu của nguyên chủ.
Có lẽ bởi vì ánh mắt quá rõ ràng, Tần Viễn Hành dừng lại tầm mắt trên người cậu, thanh âm trầm thấp: "Làm sao?"
Sầm Nguyễn vội vàng lắc đầu, có chút chột dạ nhìn bộ phim nước ngoài đang chiếu dở, đây là bộ phim mới ra mắt gần đây, hình ảnh chân thực, nhân vật chính tuấn tú, khung cảnh đẹp đẽ, thích hợp để thư giãn.
Cậu nhìn một lúc, lại không khỏi nghĩ tới những kí ức kia.
Nguyên chủ có thể chơi đàn dương cầm có thể vẽ tranh, thành tích luôn xếp hạng đầu trong lớp, là "con nhà người ta" trong miệng các phụ huynh.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
Theo lý thì nguyên chủ xuất thân hào môn, người lại ưu tú, tương lại tiền đồ vô lượng, nhưng đáng tiếc nơi này là Tần gia, toàn bộ Vân Thành, thậm chí toàn bộ B quốc đều để mắt đến Tần gia này.
Thân là con nuôi, sao cậu ta có thể đứng ngoài cuộc được?
Nhiều gia tộc hào môn khác từng bị Tần gia chèn ép bắt đầu đánh chủ ý lên nguyên chủ, thậm chí còn muốn cùng nguyên chủ đạt thành thỏa thuận nào đó, đồng thời nhằm lấy được thông tin nội bộ về Tần gia qua thân phận tiểu thiếu gia Tần gia của nguyên chủ.
Tuy nhiên, Sầm Nguyễn chưa bao giờ để ý đến những người không có ý tốt đó, chính vì điều này mà cậu ta cũng đã đắc tội rất nhiều người, bên ngoài cũng có nhiều tin đồn nói xấu cậu ta, còn dùng cả những từ ngữ hạ lưu ác độc.
Nguyên chủ trong hoàn cảnh như vậy gian nan tìm đường sống, một bên đối phó với những lời đồn vớ vẩn bên ngoài, một bên tha thiết làm người tốt lấy lòng Tần gia từ trên xuống dưới.
Mà hết thảy lại kết thúc sau khi cậu ta lên cơn đau tim và ngã xuống nước vào năm hai trung học.
Sầm Nguyễn thở dài, cảnh phim trước mắt thay đổi liên tục, nhưng cậu cũng chẳng để ý, cậu nhìn chăm chăm vào màn hình, lơ đãng, ngay cả khi Tần Viễn Hành đang nhìn mà cậu cũng không phát giác.
Ánh sáng mờ ảo, vẻ mặt Tần Viễn Hành mơ hồ không rõ ràng, đôi mắt nặng nề đen như vực sâu khó dò.
Nếu Sầm Nguyễn nhìn thấy chắc sẽ bị dọa cho nhảy dựng.
Đáng tiếc hiện tại trong đầu cậu toàn là kí ức về nguyên chủ, lại không chú ý tới ánh mắt người đàn ông bên cạnh mình.
Trong mớ kí ức kia, cuối cùng cậu cũng tìm ra được mối quan hệ giữa nguyên chủ và bốn người Từ Quang, Trần Vận, Đồng Trí, Tịch Ngọc.
Trần Vận thuê Từ Quang và Đồng Trí tẩy não nguyên chủ, kế hoạch này kéo dài ba năm.
Một tiến một lùi, dưới sự tấn công dẫn dắt của hai kẻ đó, hàng rào tâm lý của nguyên chủ hoàn toàn sụp đổ.
Đồng Trí thuê người ức hiếp nguyên chủ, ngày ngày nói với cậu ta rằng Tần gia sẽ bỏ rơi cậu ta, cậu ta không xứng là thiếu gia Tần gia, Tần Viễn Hành cũng sẽ không chấp nhận cậu ta.
Từ Quang thì trước mặt nguyên chủ sắm vai người tốt luôn nghĩ cho cậu ta, nhưng thực chất hắn châm ngòi li gián nói xấu Tần gia, giống như tin nhắn Wechat mà Sầm Nguyễn nhìn thấy.
Nguyễn chủ dần dần nghĩ đến việc kiếm tiền chạy trốn.
Cậu ta không muốn sống một cuộc sống đáng sợ như vậy nữa.
Tuy nhiên, có người đẩy nguyên chủ xuống ao, khiến bệnh tim cậu ta phát tác, suýt chút nữa chết trên bàn mổ, cũng chính là từ sau lần đó cậu ta không còn giả vờ nữa.
Cậu hoàn toàn bộc lộ sự mẫn cảm tự ti của bản thân, làm việc gì đều vâng vâng dạ dạ, thậm chí còn không dám rời khỏi phòng.
Bên ngoài đối với nguyên chủ đánh giá cũng ngày càng kém.
Cậu ta vì kiếm tiền chạy trốn, âm thầm giúp quản lý công ty đạt được thù lao, sau đó cùng Trần Vận giao dịch, làm hỏng mấy cái sinh ý của Tần gia.
Còn Tịch Ngọc...nguyên chủ tìm đến hắn ta là vì muốn có sự ủng hộ.
Khi đó nguyên chủ không dám nói cho Tần phu nhân biết mình bị uy hiếp, mà trường học đều đầy những người khi dễ nguyên chủ, sau đó nguyên chủ tìm được hắn, ngày ngày đi theo sau Tịch Ngọc giống như một tùy tùng của hắn. Cứ như vậy, đám người Đồng Trí cũng sẽ không đến gần cậu ta nữa.
Bàn tính được gảy lách cách vài tiếng, nam chính số hai trong nguyên tác, đại thiếu gia Tịch gia, cũng trở thành một công cụ hình người.
Về phần Tịch Ngọc nghĩ như thế nào, nguyên chủ căn bản không quan tâm.
Sầm Nguyễn nhắm mắt trầm tư, bắt đầu hoàn thiện kết hoạch lúc trước – làm thế nào để tẩy trắng bản thân, đồng thời đánh bại Trần gia và mấy tên nội gián.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi cậu vẫn đăng nghĩ biện pháp đối phó, ân thanh thuần túy của nhạc kết phim, cậu lúc này mới ý thức được vấn đề này cậu đã suy nghĩ suốt hai giờ đồng hồ!!
ĐM hệ thống! Đọc tiến độ không đúng thời điểm gì hết!
Cố tình đạt 100% trong lúc cậu đang nghỉ ngơi xem phim, vất vả lắm cậu mới có thời gian nhàn hạ, giờ thì không còn nữa!
Sầm Nguyễn vô cùng bực bội, đồng thời có chút chột dạ liếc nhìn anh trai mình, sợ anh trai thấy mình đang phân tâm không xem phim nên quay đầu lại nói trước: "Anh ơi, anh cảm thấy bộ phim này thế nào?"
Tần Viễn Hành nghiêng đầu nhìn cậu, ngữ khí nhàn nhạt: "Dở tệ."
Sầm nguyễn có tâm tính phản nghịch, vừa nghe nói vậy thì tò mò muốn xem nó dở đến trình độ nào, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhưng cũng may còn có mấy quả trứng phục sinh* ở phía sau, xoa dịu trái tim bi thương của cậu.
*后面有彩蛋(End-credit Easter egg): đề cập đến các clip bổ sung được thêm vào sau phần phim chính của một bộ phim hoặc phim truyền hình dài tập, chủ yếu xuất hiện ở giữa hoặc cuối (post-credits scene)
[Nam nữ chính đứng trên sân thượng nhìn nhau.
"Tại sao em lại làm như vậy? Em phản bội anh."
"Không phải! Xin hãy nghe em giải thích-!"
Tuy nhiên chưa đợi nữ chính nói xong. Nam chính liền thả người nhảy xuống, khi ngã còn đưa tay kéo váy của nữ chính.
Bang một tiếng, trên mặt đất huyết nhục mơ hồ.
Nam chính và nữ chính đều chết.
Video kết thúc.]
Sầm Nguyễn: "???"
Quả thực là một nồi cẩu huyết, đã thế còn BE!!
Cậu nhìn ba chữ* "hết phim" trên màn hình, vẻ mặt mê mang, đoạn clip chưa đến nửa phút đó mới xem một lần cậu đã biết đây là một bộ phim dở tệ. Vậy động lực nào khiến anh xem hết nó suốt hai tiếng đồng hộ vậy anh trai?
Cậu nhìn Tần Viễn Hành với ánh nhìn kính nể.
Tần Viễn Hành từ đầu đến cuối ánh mắt đều bình tĩnh: "Tôi đã đặt vé máy bay, ngày mai liền xuất phát đi V quốc."
Sầm Nguyễn nhíu nhíu mày: "Nhanh như vậy?"
Cậu cứ nghĩ mình sẽ phải đợi ít nhất vài ngày nữa.
Cậu khẽ cau mày, cậu vừa nghĩ ra một giải pháp, không biết có thể hay không xử lí sự tình thỏa đáng.
Nhưng mà dáng vẻ này của Sầm Nguyễn rơi vào mắt người khác lại mang chút thâm ý.
Tần Viễn Hành rũ mắt nhìn thiếu niên, ánh mắt nặng nề như vực sâu không lồ.
"Cậu muốn nói gì với tôi à?"
Trước khi hội nghị ở V quốc bắt đầu, hắn sẽ cho Sầm Nguyễn vô số cơ hội
Tần gia không chứa chấp kẻ phản bội.
Giống như bộ phim vừa rồi, dù mối quan hệ có thân thiết đến đâu cũng không ngoại lệ.
Hắn đang đợi Sầm Nguyễn thẳng thắn.
Mà Sầm Nguyễn hoàn toàn không biết thâm ý trong lời Tần Viễn Hành, cậu khó hiểu nhìn anh trai, vỗ vỗ ngực nói: "Anh cứ yên tâm! Em chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Nhất định sẽ giành được quyền hợp tác với Kỳ thị!"
Cậu đối đã với "ân nhân" của mình cực kì chân thành!
Chờ cậu đưa ra mấy cái thông tin sai lệch cho Trần Vận, đầu tiên là làm giảm uy tín của đối thủ, cuối cùng tìm ra mấu chốt để tiêu hủy chứng cứ, cậu có thể trực tiếp loại bỏ Trần Vận xem như một món quà cảm ơn anh trai giúp cậu được về nhà!!
Sau khi phân tích ngắn gọn kí ức của nguyên chủ trong ba năm qua, trong đầu cậu đã có một kế hoạch rất hoàn chỉnh.
Lửa giận của Tần Viễn Hành trong nháy mắt biến mất, hắn thu liễm biểu tình: "Chuẩn bị sẵn sàng đi."
Hai người sớm rời khỏi trang viên đi làm chính sự của mình.
Sầm Nguyễn nằm liệt trên ghế lái, trước tiên tìm một công ty luật đáng tin cậy, xong việc cậu trầm tư hồi lâu, sau đó mở ra một dãy số quen thuộc, "Chào cậu Tịch Ngọc, là tôi, tôi muốn gặp cậu..."
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
...
Trên mặt nước biển yên tĩnh đã bắt đầu có những dao động, những gia đình hào môn nhận được thư mời đã khởi hành đến V quốc.
Sầm Nguyễn đi theo sau Tần Viễn Hành, dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo người đàn ông, sau đó được kéo vào hành lang VIP.
Những người khác đã đi trước, lần này chỉ có mấy người bọn họ.
Nhưng lúc này, cậu tình cờ gặp phải một vị khách không mời mà đến – Trần Vận.
Hai đối phủ ở Vân Thành gặp nhau, bầu không khí phá lệ căng thẳng, đầy mùi thuốc súng.
Sầm Nguyễn hơi khựng người, không khỏi nắm chặt vạt áo trong tay, làm nó nhăn lại.
Trần Vận lịch sự mỉm cười, "Không nghĩ lại trùng hợp như vậy, Tần tổng."
Nghe vậy, Tần Viễn Hành liếc nhìn người này, ánh mắt ý vị không rõ, tùy ý nói: "Gần đây công ty của Trần tổng vẫn tốt chứ?"
Vẻ mặt Trần Vận tức khắc cứng đờ, tươi cười trong đáy mắt cũng lập tức đọng lại.
Trần gia gần đây gặp rắc rối lớn, tình hình quả thực không mấy lạc quan, tuy nhiên, nếu hội nghị ở V quốc thành công trong việc đàm phán hợp tác với Kỳ gia thì mọi vẫn đề sẽ được giải quyết.
Sầm Nguyễn không hiểu mối quan hệ cạnh tranh kinh doanh giữa hai người, kể từ khi cậu có được kí ức về ba năm qua của nguyên chủ, cậu không muốn nhìn thấy gương mặt xấu quắc của Trần Vận.
Cậu kéo kéo tay Tần Viễn Hành, nhỏ giọng nói: "Anh, chúng ta đi thôi, mẹ còn đang đợi ở bên kia."
Tần phu nhân khá nổi tiếng trên thương trường, mười năm trước bà đã lấy lại toàn bộ cổ phần và quyền lực từ rất nhiều anh em và chi nhánh của Tần gia, có thể nói thực lực không thể coi thường, đương nhiên bà cũng có mặt trong hội nghị tại V quốc.
Nhưng bà đến sớm hơn họ một ngày, hiện tại mọi việc đã được thu xếp xong.
Tần Viễn Hành thấp giọng ừm một tiếng, cũng không thèm nhìn Trần Vận, sải bước đi về phía trước cùng Sầm Nguyễn.
Trần Vận bị làm lơ toàn tập, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến lúc đó để tao xem mày còn có thể kiêu ngạo như vậy hay không."
Tần Viễn Hành chắc chắn không biết em trai hắn đã bị hắn(Trần Vận) mua chuộc từ lâu, đến lúc đó tại hội nghị hắn chỉ cần ngồi xem trò vui là được.
Hắn thực sự chán ghét Tần Viễn Hành nơi nào cũng chèn ép hắn.
Sự oán giận và ghen tị cuộn xoáy không ngừng trong lòng, gần như thiêu rụi hắn.
Hắn quay sang trợ lý hỏi: "Mọi việc đã xong chưa?"
Hắn muốn chắc chắn rằng Tần gia có đi mà không có về. Ở V quốc xuống tay là thời cơ tốt nhất, đến lúc đó sẽ rất khó tra ra hắn.
"Ở bên đó đã sắp xếp xong cả rồi."
"Sau hội nghị, chúng ta phải đi qua một đoạn đường nguy hiểm hơn, phía dưới có vách đá, có thể thần không biết quỷ không hay gây ra một hồi tai nạn ô tô."
...
[Ding! Phát hiện có người đang uy hiếp nhân vật chính, giá trị nguy hiểm tăng lên 20%. Tình huống không rõ--]
[Giá trị nguy hiểm quá thấp, tạm thời trước mắt không tạo thành ảnh hưởng, sau này sẽ quan sát. Cảnh báo giải trừ.]
Ngay khi Sầm Nguyễn vừa nằm xuống trong phòng nghỉ, liền đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy thanh âm máy móc của hệ thống, giật mình một cái.
"Sao vậy?" Tần Viễn Hành bên cạnh chú ý tới động tĩnh của cậu, hỏi.
Sầm Nguyễn phản ứng lại, đầu ong ong, hơi cứng ngắc quay đầu nhìn Tần Viễn Hành với vẻ mặt phức tạp: "Em không sao."
Tiếng cảnh báo vừa rồi là như nào? Nguy cơ vừa xuất hiện đã được giải trừ?!
Cậu nhíu mày, trước sau đánh giá một lượt người trong phòng, nhưng không thấy đối tượng nào nguy hiểm.
Cậu nhích mông dịch về phía bên cạnh, trực tiếp dán người lên thân thể người đàn ông.
Sẽ không phải là tai nạn máy bay đi?!
Nhưng hệ thống báo nguy cơ đã giải trừ thì hẳn là khả năng không lớn.
Cậu dán chặt vào người anh trai, thậm chí có lúc còn vòng tay ôm hắn không chịu buông ra tới khi lên máy bay.
Cảnh tượng này rơi vào mắt trợ lí Trương, anh nhất thời vui vẻ.
Tiểu thiếu gia dính người quá ~
Tần Viễn Hành nhận ra con mèo tạc mao này có điểm không thích hợp, thấp giọng hỏi: "Làm sao?"
Sầm Nguyễn rầu rĩ nói: "Em gặp ác mộng, muốn ngủ cùng anh."
Trời đất bao la, về nhà quan trọng nhất!
Lời này vừa nói ra, đồng tử trợ lý Trương run lên như gặp phải động đất, ánh mắt Tần Viễn Hành cũng có chút chần chừ.
Sầm Nguyễn hậu chi hậu giác ý thức được lời mình vừa nói có chút mơ hồ mập mờ, vội vàng giải thích: "Em không có ý khác, hơn nữa cũng không phải là chúng ta chưa từng ngủ chung."
Dữ vậy sao?!
Tiến triển nhanh như vậy à!?
Có phải giờ anh không nên đứng ở đây không?!
Trợ lý Trương sốc đến ba lần.
Nhưng cũng may Tần Viễn Hành không nói gì, trực tiếp sắp xếp một cái giường đôi.
Lúc Sầm Nguyễn nằm trên giường, cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút, B quốc cách V quốc rất xa, chờ cậu ngủ xong một giấc chắc cũng gần đến nơi.
Lần trước cậu cũng ngủ cùng anh trai, có kinh nghiệm rồi nên cậu cũng không có áp lực tâm lí.
Cậu lấy một chiếc gối đặt giữa hai người: "Anh, anh đừng có vượt rào đấy."
Rất tự tin.
Tần Viễn Hành: "..."
Giọng hắn trầm trầm: "Ngủ đi."
Sầm Nguyễn rầm rì hai tiếng, rất vừa lòng mà duỗi người, nhưng ngay khi vừa nhắm mắt cậu liền hối hận.
Cảnh tượng thay đổi, cậu lại tiến vào trong mộng.
Dựa vào kinh nghiệm một tháng qua, Sầm Nguyễn đã quen với việc bước vào giấc mơ của người khác.
Cho đến nay, cậu đã bước vào giấc mơ của hai người. Một người tự xưng là quản gia của Kỳ lão gia, người còn lại là kẻ biến thái kì lạ.
Sầm Nguyễn chết lặng.
Cậu đây là trúng tà sao?! Quỷ hồn báo mộng đi vào trong giấc mơ cũng không phải như thế này, tại sao cậu vẫn luôn là bị động chứ!
Lần này cảnh tượng có chút quen thuộc, lại là căn biệt thự lần trước, chỉ có điều cậu không ở trong phòng tắm mà là trong một căn phòng công chúa màu hồng dịu dàng vô cùng bình thường.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
Cậu tiến lại gần một chút, không ngờ nhìn thấy một chiếc giường lớn hình tròn, lớp màn mỏng nhẹ buông xõa trên mặt đất, mơ hồ có một bóng người đang giãy dụa trên giường, theo chuyển động, sợi xích phát ra vài tiếng thanh thúy.
Mùi hương dễ ngửi quanh quẩn khắp căn phòng, mang cảm giác lâng lâng dễ chịu.
Sầm Nguyễn mở to mắt.
OMG vị trí hoàn đổi rồi sao?!
Trong lòng cậu dâng lên một tia hưng phấn, cậu nhanh chóng bước tới, vén tấm màn đang che phủ lên.
Người đàn ông trên người bị bịt mắt bằng một tấm vải đỏ, thân trên không mặc áo, dáng người hơi gầy nhưng rắn chắc hoàn toàn bị bại lộ, tay chân đều bị xích sắt khóa chặt không thể động đậy.
"Thủy triều chuyển hướng a..." Sầm Nguyễn kinh ngạc lẩm bẩm mấy tiếng, "Đại biến thái cũng có ngày hôm nay nha, thật thú vị."
Vậy hiện tại có phải cậu là người quyết định?!
Ý thức được điểm này Sầm Nguyễn đột nhiên hưng phấn.
Lần trước nằm trong bồn tắm ngâm nước lạnh lâu như vậy cậu còn chưa tính sổ đâu, không ngờ hôm lại có thể hoàn thành tâm nguyện.
Cậu nhìn cơ bụng của người đàn ông trên giường, không khỏi đưa tay chạm vào. Toàn thân người đàn ông căng cứng, khắc chế không phát ra tiếng.
Sầm Nguyễn không quan tâm, thậm chí còn lôi ra một ly rượu vang đỏ, mở nắp, lúc này trong đầu cậu tràn ngập những hình ảnh trong sách dưới địa phủ không phù hợp cho trẻ em.
"Hừ hừ ai bảo lần trước anh rình coi tôi!!"
Cậu nghiêng chai đổ rượu đỏ lên cổ người đàn ông, từ xương quai xanh đến ngực rồi đến bụng dưới, chất lỏng màu đỏ bao phủ toàn thân, dọc theo làn da chảy xuống giường.
Kết hợp với mùi thơm của trầm hương, căn phòng tràn ngập màu sắc lộng lẫy, làm người ta như rơi vào trạng thái ngây ngất, không biết hiện giờ là ngày tháng năm nào.
Tần Viễn Hành nghiến răng nghiến lợi, khi chất lỏng lạnh lẽo thấm vào da thịt, nhiệt độ đột nhiên tăng, trở nên nóng bức, kích thích cơ thể hắn. Cho dù không nhìn thấy nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng được bộ dáng hiện tại của bản thân xấu hổ đến mức nào.
Giọng hắn khàn đến mức hoàn toàn không thể nhận ra so với giọng nói trước đó, hắn tận lực duy trì sự bình tĩnh cuối cùng của mình.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)