Chương 1
Năm Uyển Uyển 18 tuổi đã gặp một con hươu.
Anh ta nói với cô: "Uyển Uyển, cưỡi lên người ta đi".
- ------------------
Uyển Uyển biết, gia đình cô ấy nuôi một con hươu.
Con hươu đó ở trong từ đường của ông nội phía sau nhà, nhưng không ai được phép vào đó để xem, kể cả Uyển Uyển, dù cô là người được ông nội yêu quý nhất.
Ông nội nói đó không phải là con hươu bình thường, đó là vị thần, là vị thần hươu sống trong gia đình Uyển Uyển.
"Uyển Uyển dễ thương, đừng sợ... ông nội đã khẩn cầu thần hươu rồi, thần hươu sẽ phù hộ Uyển Uyển của ông nội, thi đậu vào một trường đại học tốt". Giọng nói âu yếm và ấm áp của ông từ chiếc điện thoại vang lên, rất già nua và ấm cúng, khiến Uyển Uyển cảm thấy xúc động.
"Ông nội..." Cô giơ điện thoại, đôi mắt đầy nước mắt, cảm thấy rất tủi thân, "Bố mẹ đều chỉ thích em trai con, họ không thích con, họ rất thiên vị".
Khi nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng của bố mẹ, Uyển Uyển càng nhớ ông nội đang sống ở vùng núi sâu, chỉ có ông nội yêu quý cô ấy.
"Ông nội, Uyển Uyển nhớ ông nội..."
"Uyển Uyển nhớ ông nội, ông nội cũng nhớ Uyển Uyển." Ông nội âu yếm dỗ dành cô, như đang dỗ một đứa trẻ, "Ngày mai ông sẽ cho người đón Uyển Uyển về nhà."
Uyển Uyển lau nước mắt, rất vui mừng: "Thật không?"
Cô bé đã không về quê trong một thời gian dài vì các môn học ngày càng nặng nề và vì bố mẹ cô không cho phép.
Quan hệ giữa bố mẹ và ông không tốt, thế nên cũng không thích cả cô.
Không cho về quê, không chịu gặp mặt, tính ra Uyển Uyển đã 7 năm trời chưa gặp lại ông nội.
Từ nhỏ cô đã lớn lên bên cạnh ông nội, ông nuôi nấng cô thành một cô bé có tính cách ngây thơ, chân thành và tinh tế. Cho đến năm cô 11 tuổi, bỗng bị bố mẹ đưa ra khỏi ngọn núi lớn và trở về bên họ. Nhưng sau khi trở lại với bố mẹ, cô ấy không hạnh phúc cho lắm, bởi cô ấy không thể hòa nhập với thế giới bên ngoài.
Nhiều lần cô ấy muốn chạy về núi Yên Linh, nhưng cô ấy không thể tìm đường về.
Trong thành phố không có ông nội, bà Ngoan và cũng không có hoa bách hợp dại, đôi khi nhớ ông nội, Uyển Uyển chỉ có thể lén lút gọi điện về quê.
Ông nội thương Uyển Uyển, nhưng ông không thể ra khỏi núi được, ông phải ở nhà để trông nom thần hươu, chỉ có thể nhờ chú Lý mang cho Uyển Uyển một ít lá trà trong nhà để đun uống.
Ông nội biết Uyển Uyển thích uống trà được pha từ lá trà trồng ở quê. Thế nhưng không sao cả, Uyển Uyển không biết, thần hươu có rất nhiều lá trà, chỉ cho Uyển Uyển uống một mình.
Anh ta nói với cô: "Uyển Uyển, cưỡi lên người ta đi".
- ------------------
Uyển Uyển biết, gia đình cô ấy nuôi một con hươu.
Con hươu đó ở trong từ đường của ông nội phía sau nhà, nhưng không ai được phép vào đó để xem, kể cả Uyển Uyển, dù cô là người được ông nội yêu quý nhất.
Ông nội nói đó không phải là con hươu bình thường, đó là vị thần, là vị thần hươu sống trong gia đình Uyển Uyển.
"Uyển Uyển dễ thương, đừng sợ... ông nội đã khẩn cầu thần hươu rồi, thần hươu sẽ phù hộ Uyển Uyển của ông nội, thi đậu vào một trường đại học tốt". Giọng nói âu yếm và ấm áp của ông từ chiếc điện thoại vang lên, rất già nua và ấm cúng, khiến Uyển Uyển cảm thấy xúc động.
"Ông nội..." Cô giơ điện thoại, đôi mắt đầy nước mắt, cảm thấy rất tủi thân, "Bố mẹ đều chỉ thích em trai con, họ không thích con, họ rất thiên vị".
Khi nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng của bố mẹ, Uyển Uyển càng nhớ ông nội đang sống ở vùng núi sâu, chỉ có ông nội yêu quý cô ấy.
"Ông nội, Uyển Uyển nhớ ông nội..."
"Uyển Uyển nhớ ông nội, ông nội cũng nhớ Uyển Uyển." Ông nội âu yếm dỗ dành cô, như đang dỗ một đứa trẻ, "Ngày mai ông sẽ cho người đón Uyển Uyển về nhà."
Uyển Uyển lau nước mắt, rất vui mừng: "Thật không?"
Cô bé đã không về quê trong một thời gian dài vì các môn học ngày càng nặng nề và vì bố mẹ cô không cho phép.
Quan hệ giữa bố mẹ và ông không tốt, thế nên cũng không thích cả cô.
Không cho về quê, không chịu gặp mặt, tính ra Uyển Uyển đã 7 năm trời chưa gặp lại ông nội.
Từ nhỏ cô đã lớn lên bên cạnh ông nội, ông nuôi nấng cô thành một cô bé có tính cách ngây thơ, chân thành và tinh tế. Cho đến năm cô 11 tuổi, bỗng bị bố mẹ đưa ra khỏi ngọn núi lớn và trở về bên họ. Nhưng sau khi trở lại với bố mẹ, cô ấy không hạnh phúc cho lắm, bởi cô ấy không thể hòa nhập với thế giới bên ngoài.
Nhiều lần cô ấy muốn chạy về núi Yên Linh, nhưng cô ấy không thể tìm đường về.
Trong thành phố không có ông nội, bà Ngoan và cũng không có hoa bách hợp dại, đôi khi nhớ ông nội, Uyển Uyển chỉ có thể lén lút gọi điện về quê.
Ông nội thương Uyển Uyển, nhưng ông không thể ra khỏi núi được, ông phải ở nhà để trông nom thần hươu, chỉ có thể nhờ chú Lý mang cho Uyển Uyển một ít lá trà trong nhà để đun uống.
Ông nội biết Uyển Uyển thích uống trà được pha từ lá trà trồng ở quê. Thế nhưng không sao cả, Uyển Uyển không biết, thần hươu có rất nhiều lá trà, chỉ cho Uyển Uyển uống một mình.