Chương 2
Ông nội không bao giờ làm Uyển Uyển thất vọng.
Ngày hôm sau, ông kêu chú Lý đến đón cô về quê.
Uyển Uyển nhớ lại chuyến đi du lịch bố mẹ đưa em trai đi cùng nhưng vứt bỏ cô ở nhà, lúc rời khỏi nhà cô có giận dỗi, chẳng để lại lời nhắn gửi nào.
Chú Lý thuê một chiếc xe, nụ cười chân thành: "Cô chủ nhỏ, lão gia đã dậy từ rất sớm và mở từ đường, đang ở quê đợi cô về."
Nghe cách xưng hô cổ xưa này, Uyển Uyển có phần gượng gạo không quen.
Nhưng phong tục cũ ở quê luôn như vậy, ông nội cũng vẫn mặc trang phục ông cụ nhà quê như ngày trước, đến tâm hồn của ông dường như cũng đã dừng lại ở những năm dân quốc cách đây vài chục năm, chỉ có cơ thể ông dần già đi.
Uyển Uyển im lặng suốt trên đường đi, nhìn chằm chằm
ra ngoài cửa sổ xe.
Khi chiếc xe vào trong núi, nhà cửa xung quanh dần hiếm thấy hơn, cho đến khi không thấy khói bếp cuộn lên, Uyển Uyển đã trở về núi Ám Linh sau bảy năm.
Xe dừng lại, nhưng đây không phải là nơi đến của Uyển Uyển, thậm chí có thể nói, đây chỉ là khởi đầu của hành trình trở về nhà.
Nhà của ông ở đỉnh núi mây bao phủ, ở vị trí cao nhất của núi Ám Linh.
Ở đó không có đường lớn, Uyển Uyển phải leo lên đồi tròn và bước qua các bậc thang đá, từ chân núi leo lên đến đỉnh núi.
Đó là mùa hè năm 1999, bài thi đại học cách đây vài ngày đã rất khó. Nhưng Uyển Uyển cảm thấy, con đường trở về nhà cũ còn khó khăn hơn.
Khi còn bé, cô xuống núi hái hoa bách hợp dại, có thể nằm trên lưng bà Ngoan mà về nhà, nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, chỉ có thể dựa vào chính hai chân mình, chậm rãi leo lên núi.
Nỗ lực của Uyển Uyển đã được đền đáp.
Khi leo lên đỉnh núi, cô sẽ đi qua một vùng đất trồng trà rộng lớn, khuất sau đám cây cối chính là căn nhà cổ xưa, còn ông nội đang đợi Uyển Uyển quay về.
Uyển Uyển đã trải qua tuổi thơ ở đây, ngoài từ đường, nơi nào cô ấy cũng quen thuộc tỏ tường. Căn nhà được xây rất đẹp và cổ kính, với những thanh xà ngang điêu khắc tinh tế, tuy nhiên, Uyển Uyển thích nhất là con sư tử đá ở giữa vườn hoa.
Nhưng trong nhà hầu như quanh năm chỉ có ba người sống.
Ông nội tuổi cao, chú Lý giản dị và bà Ngoan hay than vãn... ờ, còn có một con hươu thần nữa.
Núi Yên Linh rất hiểm trở, để xây một ngôi nhà lớn như thế này trên đỉnh núi càng khó khăn hơn, Uyển Uyển không thể tưởng tượng được tổ tiên của mình đã làm thế nào để xây được nó.
Cô đã hỏi ông nội nhưng ông chỉ cười và nói đây là ân huệ của thần hươu.
Thần hươu, hươu thần, trong đầu ông chỉ có hươu thần.
Uyển Uyển không tin vào thần linh trên thế gian này.
Lần này quay trở lại nhà, cô chắc chắn sẽ lén lút đi vào từ đường để xem con hươu kia.
Ngày hôm sau, ông kêu chú Lý đến đón cô về quê.
Uyển Uyển nhớ lại chuyến đi du lịch bố mẹ đưa em trai đi cùng nhưng vứt bỏ cô ở nhà, lúc rời khỏi nhà cô có giận dỗi, chẳng để lại lời nhắn gửi nào.
Chú Lý thuê một chiếc xe, nụ cười chân thành: "Cô chủ nhỏ, lão gia đã dậy từ rất sớm và mở từ đường, đang ở quê đợi cô về."
Nghe cách xưng hô cổ xưa này, Uyển Uyển có phần gượng gạo không quen.
Nhưng phong tục cũ ở quê luôn như vậy, ông nội cũng vẫn mặc trang phục ông cụ nhà quê như ngày trước, đến tâm hồn của ông dường như cũng đã dừng lại ở những năm dân quốc cách đây vài chục năm, chỉ có cơ thể ông dần già đi.
Uyển Uyển im lặng suốt trên đường đi, nhìn chằm chằm
ra ngoài cửa sổ xe.
Khi chiếc xe vào trong núi, nhà cửa xung quanh dần hiếm thấy hơn, cho đến khi không thấy khói bếp cuộn lên, Uyển Uyển đã trở về núi Ám Linh sau bảy năm.
Xe dừng lại, nhưng đây không phải là nơi đến của Uyển Uyển, thậm chí có thể nói, đây chỉ là khởi đầu của hành trình trở về nhà.
Nhà của ông ở đỉnh núi mây bao phủ, ở vị trí cao nhất của núi Ám Linh.
Ở đó không có đường lớn, Uyển Uyển phải leo lên đồi tròn và bước qua các bậc thang đá, từ chân núi leo lên đến đỉnh núi.
Đó là mùa hè năm 1999, bài thi đại học cách đây vài ngày đã rất khó. Nhưng Uyển Uyển cảm thấy, con đường trở về nhà cũ còn khó khăn hơn.
Khi còn bé, cô xuống núi hái hoa bách hợp dại, có thể nằm trên lưng bà Ngoan mà về nhà, nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, chỉ có thể dựa vào chính hai chân mình, chậm rãi leo lên núi.
Nỗ lực của Uyển Uyển đã được đền đáp.
Khi leo lên đỉnh núi, cô sẽ đi qua một vùng đất trồng trà rộng lớn, khuất sau đám cây cối chính là căn nhà cổ xưa, còn ông nội đang đợi Uyển Uyển quay về.
Uyển Uyển đã trải qua tuổi thơ ở đây, ngoài từ đường, nơi nào cô ấy cũng quen thuộc tỏ tường. Căn nhà được xây rất đẹp và cổ kính, với những thanh xà ngang điêu khắc tinh tế, tuy nhiên, Uyển Uyển thích nhất là con sư tử đá ở giữa vườn hoa.
Nhưng trong nhà hầu như quanh năm chỉ có ba người sống.
Ông nội tuổi cao, chú Lý giản dị và bà Ngoan hay than vãn... ờ, còn có một con hươu thần nữa.
Núi Yên Linh rất hiểm trở, để xây một ngôi nhà lớn như thế này trên đỉnh núi càng khó khăn hơn, Uyển Uyển không thể tưởng tượng được tổ tiên của mình đã làm thế nào để xây được nó.
Cô đã hỏi ông nội nhưng ông chỉ cười và nói đây là ân huệ của thần hươu.
Thần hươu, hươu thần, trong đầu ông chỉ có hươu thần.
Uyển Uyển không tin vào thần linh trên thế gian này.
Lần này quay trở lại nhà, cô chắc chắn sẽ lén lút đi vào từ đường để xem con hươu kia.