Chương : 2
Dáng người mảnh khảnh kia trong chốc lát nhảy đến rồi đẩy Hắc Vũ ra xa, làm nó đau đớn suýt chảy ra nước mắt. " Phụt " - Viên đạn xuyên qua kính... - " Xoảng "
Cửa kính vỡ ra thành hàng ngàn mảnh nhỏ li ti, sắc nhọn rơi xuống sàn. Cửa kính chẳng là gì. Quan trọng là, thân hình mảnh khảnh kia nằm đơ trên sàn gỗ lạnh ngắt, làn da trắng hồng kia đã bị mảnh kính nhỏ cắt ra, nhỏ máu li ti. Một hình ảnh hiện lên thật rõ nét : Hắc Nhi nằm sõng soài trên sàn gỗ lạnh ngắt và trên một vũng máu tươi. Đâu đâu cũng toàn máu. Máu bao trùm khuôn mặt đẹp đẽ bị viên đạn 11 li xuyên qua...
" Chị ơi...chị...chị !!!!!!!!!!!!!!!!! " - Cậu em Hắc Vũ như người vô hồn, sau khi đứng dậy lại ngồi bệt xuống đất, sắc mặt biến xanh trắng lẫn lộn, không biết đầu óc có sao không nữa...
Miệng nó cứ run run, lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại cái gì đó như tự trách mình để người chị này chết, lại đứng dậy rồi ngồi bệt xuống đất lần nữa, sau đó co ro người lại bịt tai ôm đầu mà khóc, khóc to nhất có thể. Sự việc vừa nãy đã làm cho cả thế giới này hoảng sợ lắm rồi...
---Vào lúc đó---
" Tiểu Hắc của ta !! Tiểu Hắc Nhi của ta !! Con không được chết ! Lưu Hắc Nhi không thể chết sớm như vậy ! Không thể nào ! " Hắc Nhi có chút mở mắt, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong mắt nàng - một người phụ nữ mặc một bộ đồ Trung cổ loạng choạng ở dưới đất đang khóc nức nở, gào rú lên rằng nàng không thể chết, to hết sức có thể.
Nàng hơi run người, lạnh toát...
" Khụ... khụ.... ọe.... ! " Nàng toát hết mồ hôi, nôn hết ra, đau đầu cấp tính...
" Đâu đây ? Các người chữa trị cho tôi ở nơi quái quỷ gì thế này ? Còn ăn mặc như thời Trung cổ nữa. Dở chứng không đấy ? Mà các người là ai ? AI HẢ ? " Nhanh chóng tỉnh táo, cô trợn mắt lên hỏi như con thú hoang đang vô cùng đói khát và rất muốn xé tan con mồi.
" Cái gì ? Con vừa ...? " Người phụ nữ mặc bộ đồ Trung cổ không kiềm nổi ngạc nhiên.
" Ta hỏi đây là đâu, các người là ai ? AI HẢ ? CÁC NGƯỜI CÓ ĐỊNH TRẢ LỜI TA KHÔNG ĐẤY ? " - Nàng lớn tiếng một lần nữa - " Á !!! " - Nàng thét lên đầy đau đớn...
Cửa kính vỡ ra thành hàng ngàn mảnh nhỏ li ti, sắc nhọn rơi xuống sàn. Cửa kính chẳng là gì. Quan trọng là, thân hình mảnh khảnh kia nằm đơ trên sàn gỗ lạnh ngắt, làn da trắng hồng kia đã bị mảnh kính nhỏ cắt ra, nhỏ máu li ti. Một hình ảnh hiện lên thật rõ nét : Hắc Nhi nằm sõng soài trên sàn gỗ lạnh ngắt và trên một vũng máu tươi. Đâu đâu cũng toàn máu. Máu bao trùm khuôn mặt đẹp đẽ bị viên đạn 11 li xuyên qua...
" Chị ơi...chị...chị !!!!!!!!!!!!!!!!! " - Cậu em Hắc Vũ như người vô hồn, sau khi đứng dậy lại ngồi bệt xuống đất, sắc mặt biến xanh trắng lẫn lộn, không biết đầu óc có sao không nữa...
Miệng nó cứ run run, lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại cái gì đó như tự trách mình để người chị này chết, lại đứng dậy rồi ngồi bệt xuống đất lần nữa, sau đó co ro người lại bịt tai ôm đầu mà khóc, khóc to nhất có thể. Sự việc vừa nãy đã làm cho cả thế giới này hoảng sợ lắm rồi...
---Vào lúc đó---
" Tiểu Hắc của ta !! Tiểu Hắc Nhi của ta !! Con không được chết ! Lưu Hắc Nhi không thể chết sớm như vậy ! Không thể nào ! " Hắc Nhi có chút mở mắt, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong mắt nàng - một người phụ nữ mặc một bộ đồ Trung cổ loạng choạng ở dưới đất đang khóc nức nở, gào rú lên rằng nàng không thể chết, to hết sức có thể.
Nàng hơi run người, lạnh toát...
" Khụ... khụ.... ọe.... ! " Nàng toát hết mồ hôi, nôn hết ra, đau đầu cấp tính...
" Đâu đây ? Các người chữa trị cho tôi ở nơi quái quỷ gì thế này ? Còn ăn mặc như thời Trung cổ nữa. Dở chứng không đấy ? Mà các người là ai ? AI HẢ ? " Nhanh chóng tỉnh táo, cô trợn mắt lên hỏi như con thú hoang đang vô cùng đói khát và rất muốn xé tan con mồi.
" Cái gì ? Con vừa ...? " Người phụ nữ mặc bộ đồ Trung cổ không kiềm nổi ngạc nhiên.
" Ta hỏi đây là đâu, các người là ai ? AI HẢ ? CÁC NGƯỜI CÓ ĐỊNH TRẢ LỜI TA KHÔNG ĐẤY ? " - Nàng lớn tiếng một lần nữa - " Á !!! " - Nàng thét lên đầy đau đớn...