Chương 57: Nửa Ngày Với Jo Seo Yun
Jo Seo Yun mang đồ đạc, theo chỉ huy của Lưu Ngọc Luy xếp vào tủ cho cậu.
Nhờ có bé Điệu này, người không hiểu một chút nào về các nhãn hàng hay mỹ phẩm chất lượng như cậu ta, hiện tại có thể tư vấn làm đẹp cho mẹ mình. Cậu ta được mẹ cho tiền tiêu vặt rất nhiều, muốn lần nữa làm một buổi hẹn hò, nhưng cậu lại tham gia chương trình, đành phải gác lại.
Cậu không thể mang theo Choi Kwan và những người khác vào đây, các chú cũng không thể trà trộn vào làm nhân viên phụ giúp, nên cậu có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng chắc vì có camera khắp mọi nơi nên sát thủ không dám hành động.
Trước mắt thì vẫn an toàn, nhưng nguy hiểm tiềm tàng thì không ít. Hi vọng Giang Noah và Lương Hàn Văn để ý một chút.
“Cái này là?” Lưu Ngọc Luy hỏi, cậu cầm lên hộp bánh quy, nhớ mình không có đặt quà vặt, lượng calo nhiều như vậy.
Jo Seo Yun xếp gọn thùng xốp lại, thắt cái nơ: “À, bánh đó mẹ tao cho mày đó.” Dù nhà họ Jo là gia đình võ sĩ đạo, nhưng mẹ cậu ta vẫn là phụ nữ, cũng muốn chăm chút bản thân cho đẹp hơn, chỉ là bà ấy không có bạn nữ, cũng không rành công nghệ, tự mình mày mò làm cho da mặt bị bào mòn. Nhờ có cậu tặng vài món dưỡng da và uống thuốc điều đặn mà gần đây tốt lên, dù chưa được gặp mặt đã xem cậu là con dâu.
Lưu Ngọc Luy mỉm cười: “Cảm ơn mẹ cậu giùm tui nha.” Cậu vui lắm.
Jo Seo Yun nhịn không được đưa tay xoa đầu gà của cậu, xúc cảm mềm mại: “…Thích thì tuần sau tao mang thêm.” Ước gì cậu ta được nán lại lâu hơn.
“Ừm.” Cậu đang được nuông chiều này, thích ghê.
Không khí có chút ngọt nị dính dính.
Đông Phương Nguyệt Ưu và đông đảo khán giả Online của hai phòng phát sóng: “…” Lưu Ngọc Luy còn nhớ mình đang tham gia chương trình tên gì không?
_______
Nhà ăn chung.
Nhà ăn nằm ở tòa phụ kế bên tòa chính, thí sinh có mặt trong cuộc thi, nhân viên và giám khảo cũng thường đến đây ăn. Có hơn hai mươi đầu bếp nổi tiếng chuyên gia ẩm thực các nước khác nhau, lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ.
Jo Seo Yun nhạy bén nhận ra, từ lúc Lưu Ngọc Luy bước vào đây, số người nhìn cậu không có hảo ý và bất mãn có rất nhiều, giống như cậu thiếu bọn họ 5 triệu chưa trả. Cũng phải thôi, để một đứa vô danh lên làm Mentor, độ tin cậy bằng 0, ai cũng sẽ không phục.
Nhưng hiển nhiên, Jo Seo Yun lại không hiểu này đó. Chẳng lẽ những người này, là tay sai của đám bang chủ khác đang nhắm vào cậu chủ bang Baek Ho?
Cậu ta không khỏi lo lắng cậu hiền quá nên bị bắt nạt. Trước kia thì cậu ta sẽ không lo đâu, nhưng bây giờ thành người của mình rồi, cậu ta phải có trách nhiệm bảo kê.
Hai người chọn một bàn trống gần cửa sổ sát đất ngồi xuống. Trai tài nam sắc, lại một khung cảnh thật đẹp đối với khán giả. Đối với những người mới xem chương trình, còn tưởng là show hẹn hò lãng mạn.
Cho tới khi…
“Ngọc Luy, có muốn tao…” Jo Seo Yun làm động tác cắt cổ, hình xăm trên tay cũng lộ ra một khúc: “Khử mấy thằng này không?”
Cậu ta nghiêm túc đó, ánh mắt săm soi của những người này còn khó chịu hơn đám giang hồ hung ác nhiều. Ánh mắt của bọn côn đồ trực tiếp, dữ dằn, khi cảm thấy bị khiêu khích chỉ cần đấm cho không trượt phát nào là được. Còn những người này, không khác gì con rùa đen, chỉ dám lén lút ở sau lưng người ta khinh bỉ, bị phát hiện thì làm như vô tội, cúi đầu.
Jo Seo Yun đúng là không hợp với bầu không khí trong giới giải trí.
Lưu Ngọc Luy bị sặc cơm: “Khục! Khụ khụ!” Gì vậy, tự nhiên!?
Cậu ta bẻ cổ tay, khớp xương vang răng rắc: “Mấy thằng này hình như là bè cánh của bang nào đó? Để tao đấm bất tỉnh hết rồi nhốt vào nhà giam của bang tra khảo…”
Lưu Ngọc Luy vội lấy khăn ăn lau miệng, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Jo Seo Yun, trái tim nhỏ run lẩy bẩy: “Không cần, không cần, cậu bình tĩnh đi. Bọn họ chỉ là…”
Cậu giải thích ngắn gọn xúc tích nhất có thể: “Chỉ là ghen tị với tài năng của tui thôi!”
Jo Seo Yun: “…” Ghen tị á?
Những thí sinh gần đó: “…” Ai cơ?
[…]
[Bớt ảo tưởng đi má!]
…
Bằng cách nào đó, Lưu Ngọc Luy đã thành công ngăn chặn án mạng xảy ra, kéo Jo Seo Yun ra khỏi nhà ăn. Cậu ta bảo muốn đến thăm Giang Noah, cậu liền dẫn người đến cung điện trung tâm.
Dọc hành lang xa hoa, cột cao trạm trổ hiên ngang, thảm đỏ rực rỡ lót đường, ánh nến bập bùng trên những giá cắm tinh xảo, các bức tranh treo tường nhìn không ra niên đại, không gian toát lên mùi quý tộc thời cổ. Dù có đi qua đi lại bao nhiêu lần, cậu vẫn cảm thấy mình bị lạc vào, cứ như vương công quý tộc ngày xưa.
“Ngọc Luy.”
Bộp!
“??”
“A?”
Đang đi êm đẹp, đột nhiên Jo Seo Yun kéo tay Lưu Ngọc Luy lại gần, đè cậu vào trong tường. Cậu ta đưa một tay nâng cằm cậu lên.
[Oh my gót! Kabedon trong truyền thuyết!]
[Hể hể hể? Sắp làm chuyện đó á!?]
[Hun đi! Hun nhau đi!]
[Cậu chủ ới!]
[Thằng Seo Yun khốn!]
[Thả bé yêu của anh mày ra!]
[???]
Lưu Ngọc Luy chớp mắt, hàng mi run rẩy, gương mặt dễ thương của Jo Seo Yun thật gần, làm cậu tim đập chân run, trong lòng nở hoa.
Chẳng lẽ cậu ta định…
Jo Seo Yun cúi đầu, nói khẽ vào tai: “Có một tin tốt và một tin xấu, mày muốn nghe tin nào trước?”
“Cho tui tí thời gian suy-Hả?” Quần què gì vậy?
Nhờ có bé Điệu này, người không hiểu một chút nào về các nhãn hàng hay mỹ phẩm chất lượng như cậu ta, hiện tại có thể tư vấn làm đẹp cho mẹ mình. Cậu ta được mẹ cho tiền tiêu vặt rất nhiều, muốn lần nữa làm một buổi hẹn hò, nhưng cậu lại tham gia chương trình, đành phải gác lại.
Cậu không thể mang theo Choi Kwan và những người khác vào đây, các chú cũng không thể trà trộn vào làm nhân viên phụ giúp, nên cậu có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng chắc vì có camera khắp mọi nơi nên sát thủ không dám hành động.
Trước mắt thì vẫn an toàn, nhưng nguy hiểm tiềm tàng thì không ít. Hi vọng Giang Noah và Lương Hàn Văn để ý một chút.
“Cái này là?” Lưu Ngọc Luy hỏi, cậu cầm lên hộp bánh quy, nhớ mình không có đặt quà vặt, lượng calo nhiều như vậy.
Jo Seo Yun xếp gọn thùng xốp lại, thắt cái nơ: “À, bánh đó mẹ tao cho mày đó.” Dù nhà họ Jo là gia đình võ sĩ đạo, nhưng mẹ cậu ta vẫn là phụ nữ, cũng muốn chăm chút bản thân cho đẹp hơn, chỉ là bà ấy không có bạn nữ, cũng không rành công nghệ, tự mình mày mò làm cho da mặt bị bào mòn. Nhờ có cậu tặng vài món dưỡng da và uống thuốc điều đặn mà gần đây tốt lên, dù chưa được gặp mặt đã xem cậu là con dâu.
Lưu Ngọc Luy mỉm cười: “Cảm ơn mẹ cậu giùm tui nha.” Cậu vui lắm.
Jo Seo Yun nhịn không được đưa tay xoa đầu gà của cậu, xúc cảm mềm mại: “…Thích thì tuần sau tao mang thêm.” Ước gì cậu ta được nán lại lâu hơn.
“Ừm.” Cậu đang được nuông chiều này, thích ghê.
Không khí có chút ngọt nị dính dính.
Đông Phương Nguyệt Ưu và đông đảo khán giả Online của hai phòng phát sóng: “…” Lưu Ngọc Luy còn nhớ mình đang tham gia chương trình tên gì không?
_______
Nhà ăn chung.
Nhà ăn nằm ở tòa phụ kế bên tòa chính, thí sinh có mặt trong cuộc thi, nhân viên và giám khảo cũng thường đến đây ăn. Có hơn hai mươi đầu bếp nổi tiếng chuyên gia ẩm thực các nước khác nhau, lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ.
Jo Seo Yun nhạy bén nhận ra, từ lúc Lưu Ngọc Luy bước vào đây, số người nhìn cậu không có hảo ý và bất mãn có rất nhiều, giống như cậu thiếu bọn họ 5 triệu chưa trả. Cũng phải thôi, để một đứa vô danh lên làm Mentor, độ tin cậy bằng 0, ai cũng sẽ không phục.
Nhưng hiển nhiên, Jo Seo Yun lại không hiểu này đó. Chẳng lẽ những người này, là tay sai của đám bang chủ khác đang nhắm vào cậu chủ bang Baek Ho?
Cậu ta không khỏi lo lắng cậu hiền quá nên bị bắt nạt. Trước kia thì cậu ta sẽ không lo đâu, nhưng bây giờ thành người của mình rồi, cậu ta phải có trách nhiệm bảo kê.
Hai người chọn một bàn trống gần cửa sổ sát đất ngồi xuống. Trai tài nam sắc, lại một khung cảnh thật đẹp đối với khán giả. Đối với những người mới xem chương trình, còn tưởng là show hẹn hò lãng mạn.
Cho tới khi…
“Ngọc Luy, có muốn tao…” Jo Seo Yun làm động tác cắt cổ, hình xăm trên tay cũng lộ ra một khúc: “Khử mấy thằng này không?”
Cậu ta nghiêm túc đó, ánh mắt săm soi của những người này còn khó chịu hơn đám giang hồ hung ác nhiều. Ánh mắt của bọn côn đồ trực tiếp, dữ dằn, khi cảm thấy bị khiêu khích chỉ cần đấm cho không trượt phát nào là được. Còn những người này, không khác gì con rùa đen, chỉ dám lén lút ở sau lưng người ta khinh bỉ, bị phát hiện thì làm như vô tội, cúi đầu.
Jo Seo Yun đúng là không hợp với bầu không khí trong giới giải trí.
Lưu Ngọc Luy bị sặc cơm: “Khục! Khụ khụ!” Gì vậy, tự nhiên!?
Cậu ta bẻ cổ tay, khớp xương vang răng rắc: “Mấy thằng này hình như là bè cánh của bang nào đó? Để tao đấm bất tỉnh hết rồi nhốt vào nhà giam của bang tra khảo…”
Lưu Ngọc Luy vội lấy khăn ăn lau miệng, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Jo Seo Yun, trái tim nhỏ run lẩy bẩy: “Không cần, không cần, cậu bình tĩnh đi. Bọn họ chỉ là…”
Cậu giải thích ngắn gọn xúc tích nhất có thể: “Chỉ là ghen tị với tài năng của tui thôi!”
Jo Seo Yun: “…” Ghen tị á?
Những thí sinh gần đó: “…” Ai cơ?
[…]
[Bớt ảo tưởng đi má!]
…
Bằng cách nào đó, Lưu Ngọc Luy đã thành công ngăn chặn án mạng xảy ra, kéo Jo Seo Yun ra khỏi nhà ăn. Cậu ta bảo muốn đến thăm Giang Noah, cậu liền dẫn người đến cung điện trung tâm.
Dọc hành lang xa hoa, cột cao trạm trổ hiên ngang, thảm đỏ rực rỡ lót đường, ánh nến bập bùng trên những giá cắm tinh xảo, các bức tranh treo tường nhìn không ra niên đại, không gian toát lên mùi quý tộc thời cổ. Dù có đi qua đi lại bao nhiêu lần, cậu vẫn cảm thấy mình bị lạc vào, cứ như vương công quý tộc ngày xưa.
“Ngọc Luy.”
Bộp!
“??”
“A?”
Đang đi êm đẹp, đột nhiên Jo Seo Yun kéo tay Lưu Ngọc Luy lại gần, đè cậu vào trong tường. Cậu ta đưa một tay nâng cằm cậu lên.
[Oh my gót! Kabedon trong truyền thuyết!]
[Hể hể hể? Sắp làm chuyện đó á!?]
[Hun đi! Hun nhau đi!]
[Cậu chủ ới!]
[Thằng Seo Yun khốn!]
[Thả bé yêu của anh mày ra!]
[???]
Lưu Ngọc Luy chớp mắt, hàng mi run rẩy, gương mặt dễ thương của Jo Seo Yun thật gần, làm cậu tim đập chân run, trong lòng nở hoa.
Chẳng lẽ cậu ta định…
Jo Seo Yun cúi đầu, nói khẽ vào tai: “Có một tin tốt và một tin xấu, mày muốn nghe tin nào trước?”
“Cho tui tí thời gian suy-Hả?” Quần què gì vậy?