Chương 58: Chuyện Này Chuyện Kia
Cung điện trung tâm.
Lần nữa ngồi xuống cái ghế gỗ mạ vàng sang trọng quen thuộc, Lưu Ngọc Luy đưa mắt nhìn sân khấu, mặt mày trầm trọng.
So với những cái tên sang chảnh của từng nhóm khác như Rising Star, Idol Số Một, The Queen,…Thì cái tên Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn của cậu nó hơi cấn cấn.
Cổ tích, thơ mộng quá.
Lưu Ngọc Luy có chút muốn đội quần: “…” Có cute quá không nhỉ? Bây giờ đổi tên còn kịp không?
“Bây giờ, hãy chọn bài hát mà mình muốn nhé!”
Phía chương trình sẽ chỉ định tên của bốn bài hát bất kỳ lên màn hình lớn. Bốn thí sinh của mỗi nhóm, ai nhanh tay bấm nút trước thì được quyền chọn trước.
Kho nhạc chương trình đưa ra là 25 bài đa dạng mọi thể loại ngôn ngữ, bốn người chọn trùng bài hát sẽ gộp lại thành cụm đối thủ. Chỉ một người cao điểm nhất được vào tiếp vòng trong. Điểm được tính từ giám khảo và vote của người xem. Vote này mỗi người chỉ có một vé, hạn sử dụng cũng chỉ có 24 tiếng, không dùng thì sẽ trở thành phế thải.
Nếu chiếm được bài hát quen thuộc thì cũng dễ lấy điểm hơn, đây là điều mà ai cũng biết.
Ngoài Lưu Ý và hạng 9 nhanh tay cướp được bài mình muốn ra, năm người còn lại có chút ủ dột, họ không chọn được bài tủ, cũng không chọn được bài mình biết, hơn nữa còn là nhạc nước ngoài.
Mỗi hai ngày một trận đấu, thời gian để Mentor chỉnh sửa bài hát và vũ đạo cũng không nhiều. Sửa tốt thì hay rồi, sửa tè le hột me làm thí sinh biểu diễn không tốt thì coi như xong phim, Mentor thì cũng bị loại như thường.
Nhóm Lưu Ngọc Luy chỉ có bảy người, thời gian thi của các bạn chú lùn cũng thoáng hơn, xem như may mắn.
Mà cũng không hẳn.
Cậu có nhiều thời gian hơn các Mentor khác, nhưng vẫn để cho thí sinh nhóm mình bị loại hết thì cũng vẻ vang gì, mất nhiều hơn được. Áp lực từ quần chúng rất lớn, Mentor nào gan nhỏ chắc đã căng thẳng đổ mồ hôi hột lên cơn co giật.
Hai ngày sau, người đầu tiên trong nhóm Bạch Tuyết và 7 Chú Lùn ra quân chính là, Lưu Ý.
Lưu Ngọc Luy tạm gác lại tâm tư soi mói tình cảm của Lưu Ý với Lương Hàn Văn lại, dùng thái độ bình thường, người có kinh nghiệm trên đấu trường âm nhạc, hướng dẫn Lưu Ý một cách tận tình tận chức trách.
Bài hát mà Lưu Ý cướp được quyền lựa chọn, người Việt nào cũng sẽ chọn: Xin Đừng Nhấc Máy. Thể loại nhạc rap, ngôn từ hiện đại quen thuộc, tuy không trau chuốt hoa mĩ nhưng vì nó là rap, hợp vần hợp nhạc là được. Hơn nữa bài hát này rất nổi tiếng ở thị trường quốc tế, nhất là ở Trung Quốc. Lưu Ngọc Luy cũng muốn, một ngày nào đó âm nhạc của cậu sẽ vươn tầm thế giới giống các tiền bối.
Đạo diễn thật là có mắt nhìn, à không, PD Giang gì đó chứ, hình như cũng là Giang Tuyệt? Nghe nói anh ta là người sáng tạo nội dung bậc nhất chương trình này. Làm cậu tò mò ghê, muốn trao đổi giao lưu với người đó.
Cung điện Đông có một phòng tập rất lớn ở tầng ba, đặt một chiếc piano màu bạc lớn ở chính giữa phòng, hai bên là các tủ kính trưng bày đủ các loại nhạc cụ, một bàn giấy dành cho nhà soạn nhạc. Kính được lấp là kính chống đạn, hiệu quả cách âm cũng tốt. Chỉ là phòng tập thôi mà nó còn sang xịn mịn hơn cả phòng sách của ông nội cậu nữa.
Nhắc tới ông Lưu, Lưu Ngọc Luy lại nhớ lại chuyện tốt mà Jo Seo Yun đã làm. Bây giờ chắc khắp thế giới đều thấy cậu bị cậu ta đè vào tường rồi!
Tổ chương trình làm gì mà bỏ qua cơ hội bốc phốt thí sinh Toàn Năng được.
“Luy ơi, bắt đầu bài giảng đi ạ!”
Lưu Ngọc Luy nhìn sáu đôi mắt bling bling nhìn mình, ai cũng cầm một quyển sổ nhỏ trên tay, mí mắt giật giật, áp lực gấp bội: “…À, ừ.” Cậu làm gì có chứng chỉ giảng dạy, chỉ nói những gì mình biết mà thôi à.
Cậu định hướng dẫn một mình Lưu Ý để cậu ta thi đấu xong phần của mình rồi mới đến lượt các chú lùn khác. Nhưng vì tinh thần ham học hỏi của sáu người quá cao, nằng nặc muốn đến xem trực tiếp quá trình, cậu không thể từ chối những người có ý chí như vậy.
“Vậy, đầu tiên chúng ta sẽ nghe bản gốc…”
Lưu Ngọc Luy nhìn trái ngó phải, hoang mang: “Mà khoan, Lưu Ý đâu?” Nhân vật chính của chúng ta ở mô? Không có cậu ta thì làm sao cậu tiến hành trợ giúp được?
Cạch!
Đúng lúc này, trợ lý quay phim gấp gáp xông vào: “Lưu Ngọc Luy, thành viên nhóm cậu đang đánh nhau với người ta dưới nhà ăn kìa!”
“Mau đi dừng cậu ta lại đi!” Lưu Ý khỏe như đầu trâu rừng, không nhân viên nào cản nổi, lại còn nhanh nhẹn như chân bôi dầu, đố anh bắt được em luôn.
Cậu nghe mà choáng váng được hạng 9 đỡ một phen, hắn ta sốt ruột: “Lưu quý phi, tỉnh lại đi ạ! Truyền thái y đi!”
“…”
[…] Tuy camera trong phòng luyện tập không thể phát âm thanh, nhưng dựa vào cơ miệng, dân mạng vẫn có thể hóng hớt.
Lưu Ngọc Luy: “…Bớt giỡn đi.” Không có người nào bình thường được à?
Cậu chỉ muốn an tĩnh tham gia chương trình mà sao khó quá.
…
“Lưu Ngọc Luy là do tao bảo kê, đứa nào còn nói xấu em ấy mà để tao nghe được thì xác định.”
“Tao không ngán bố con thằng nào đâu. Bơi hết vào đây!”
Lần nữa ngồi xuống cái ghế gỗ mạ vàng sang trọng quen thuộc, Lưu Ngọc Luy đưa mắt nhìn sân khấu, mặt mày trầm trọng.
So với những cái tên sang chảnh của từng nhóm khác như Rising Star, Idol Số Một, The Queen,…Thì cái tên Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn của cậu nó hơi cấn cấn.
Cổ tích, thơ mộng quá.
Lưu Ngọc Luy có chút muốn đội quần: “…” Có cute quá không nhỉ? Bây giờ đổi tên còn kịp không?
“Bây giờ, hãy chọn bài hát mà mình muốn nhé!”
Phía chương trình sẽ chỉ định tên của bốn bài hát bất kỳ lên màn hình lớn. Bốn thí sinh của mỗi nhóm, ai nhanh tay bấm nút trước thì được quyền chọn trước.
Kho nhạc chương trình đưa ra là 25 bài đa dạng mọi thể loại ngôn ngữ, bốn người chọn trùng bài hát sẽ gộp lại thành cụm đối thủ. Chỉ một người cao điểm nhất được vào tiếp vòng trong. Điểm được tính từ giám khảo và vote của người xem. Vote này mỗi người chỉ có một vé, hạn sử dụng cũng chỉ có 24 tiếng, không dùng thì sẽ trở thành phế thải.
Nếu chiếm được bài hát quen thuộc thì cũng dễ lấy điểm hơn, đây là điều mà ai cũng biết.
Ngoài Lưu Ý và hạng 9 nhanh tay cướp được bài mình muốn ra, năm người còn lại có chút ủ dột, họ không chọn được bài tủ, cũng không chọn được bài mình biết, hơn nữa còn là nhạc nước ngoài.
Mỗi hai ngày một trận đấu, thời gian để Mentor chỉnh sửa bài hát và vũ đạo cũng không nhiều. Sửa tốt thì hay rồi, sửa tè le hột me làm thí sinh biểu diễn không tốt thì coi như xong phim, Mentor thì cũng bị loại như thường.
Nhóm Lưu Ngọc Luy chỉ có bảy người, thời gian thi của các bạn chú lùn cũng thoáng hơn, xem như may mắn.
Mà cũng không hẳn.
Cậu có nhiều thời gian hơn các Mentor khác, nhưng vẫn để cho thí sinh nhóm mình bị loại hết thì cũng vẻ vang gì, mất nhiều hơn được. Áp lực từ quần chúng rất lớn, Mentor nào gan nhỏ chắc đã căng thẳng đổ mồ hôi hột lên cơn co giật.
Hai ngày sau, người đầu tiên trong nhóm Bạch Tuyết và 7 Chú Lùn ra quân chính là, Lưu Ý.
Lưu Ngọc Luy tạm gác lại tâm tư soi mói tình cảm của Lưu Ý với Lương Hàn Văn lại, dùng thái độ bình thường, người có kinh nghiệm trên đấu trường âm nhạc, hướng dẫn Lưu Ý một cách tận tình tận chức trách.
Bài hát mà Lưu Ý cướp được quyền lựa chọn, người Việt nào cũng sẽ chọn: Xin Đừng Nhấc Máy. Thể loại nhạc rap, ngôn từ hiện đại quen thuộc, tuy không trau chuốt hoa mĩ nhưng vì nó là rap, hợp vần hợp nhạc là được. Hơn nữa bài hát này rất nổi tiếng ở thị trường quốc tế, nhất là ở Trung Quốc. Lưu Ngọc Luy cũng muốn, một ngày nào đó âm nhạc của cậu sẽ vươn tầm thế giới giống các tiền bối.
Đạo diễn thật là có mắt nhìn, à không, PD Giang gì đó chứ, hình như cũng là Giang Tuyệt? Nghe nói anh ta là người sáng tạo nội dung bậc nhất chương trình này. Làm cậu tò mò ghê, muốn trao đổi giao lưu với người đó.
Cung điện Đông có một phòng tập rất lớn ở tầng ba, đặt một chiếc piano màu bạc lớn ở chính giữa phòng, hai bên là các tủ kính trưng bày đủ các loại nhạc cụ, một bàn giấy dành cho nhà soạn nhạc. Kính được lấp là kính chống đạn, hiệu quả cách âm cũng tốt. Chỉ là phòng tập thôi mà nó còn sang xịn mịn hơn cả phòng sách của ông nội cậu nữa.
Nhắc tới ông Lưu, Lưu Ngọc Luy lại nhớ lại chuyện tốt mà Jo Seo Yun đã làm. Bây giờ chắc khắp thế giới đều thấy cậu bị cậu ta đè vào tường rồi!
Tổ chương trình làm gì mà bỏ qua cơ hội bốc phốt thí sinh Toàn Năng được.
“Luy ơi, bắt đầu bài giảng đi ạ!”
Lưu Ngọc Luy nhìn sáu đôi mắt bling bling nhìn mình, ai cũng cầm một quyển sổ nhỏ trên tay, mí mắt giật giật, áp lực gấp bội: “…À, ừ.” Cậu làm gì có chứng chỉ giảng dạy, chỉ nói những gì mình biết mà thôi à.
Cậu định hướng dẫn một mình Lưu Ý để cậu ta thi đấu xong phần của mình rồi mới đến lượt các chú lùn khác. Nhưng vì tinh thần ham học hỏi của sáu người quá cao, nằng nặc muốn đến xem trực tiếp quá trình, cậu không thể từ chối những người có ý chí như vậy.
“Vậy, đầu tiên chúng ta sẽ nghe bản gốc…”
Lưu Ngọc Luy nhìn trái ngó phải, hoang mang: “Mà khoan, Lưu Ý đâu?” Nhân vật chính của chúng ta ở mô? Không có cậu ta thì làm sao cậu tiến hành trợ giúp được?
Cạch!
Đúng lúc này, trợ lý quay phim gấp gáp xông vào: “Lưu Ngọc Luy, thành viên nhóm cậu đang đánh nhau với người ta dưới nhà ăn kìa!”
“Mau đi dừng cậu ta lại đi!” Lưu Ý khỏe như đầu trâu rừng, không nhân viên nào cản nổi, lại còn nhanh nhẹn như chân bôi dầu, đố anh bắt được em luôn.
Cậu nghe mà choáng váng được hạng 9 đỡ một phen, hắn ta sốt ruột: “Lưu quý phi, tỉnh lại đi ạ! Truyền thái y đi!”
“…”
[…] Tuy camera trong phòng luyện tập không thể phát âm thanh, nhưng dựa vào cơ miệng, dân mạng vẫn có thể hóng hớt.
Lưu Ngọc Luy: “…Bớt giỡn đi.” Không có người nào bình thường được à?
Cậu chỉ muốn an tĩnh tham gia chương trình mà sao khó quá.
…
“Lưu Ngọc Luy là do tao bảo kê, đứa nào còn nói xấu em ấy mà để tao nghe được thì xác định.”
“Tao không ngán bố con thằng nào đâu. Bơi hết vào đây!”