Chương 3
11
Sau khi trở về, cả người tôi đều mơ hồ. Tôi vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần sau cú sốc vừa rồi!
Hàn Lộ Thần liếc nhìn tôi một cái:
“Sao vậy? Vừa rồi bị tôi ăn đậu hũ, cô không vui sao?”
Tôi bị sốc lần nữa, đây đến cuối cùng là đang xảy ra chuyện gì vậy??
Nếu là bình thường, Hàn Lộ Thần tinh tế và quyết đoán sẽ không bao giờ nói những lời vô lý như vậy. Chắc chắn cô ấy đã bị đánh tráo rồi!
Nhưng dù là ai thì với gương mặt này cô ấy vẫn là sếp của tôi, là người mà tôi cần chạy theo nịnh nọt.
Bỏ đi, tôi không muốn nhớ đến chuyện đó nữa. Tôi đè nén sự nghi ngờ trong lòng, nở nụ cười rạng rỡ và bắt đầu đấm chân và bóp vai cho cô ấy.
“Làm sao có thể, tôi là ăn cơm nhà họ Hàn mà lớn lên. Tôi báo đáp cô còn không kịp, làm sao có thể đối với cô mà bất mãn đây?"
"Chỉ cần cô nói một lời là tôi có thể liều mạng."
Những lời này nói như thế nào cũng có chút phóng đại, nhưng phản ứng của Hàn Lộ Thần lại rất lớn. Cơ thể cô ấy đột nhiên cứng đờ, rồi mạnh mẽ quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm.
Trong đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy khiếp sợ, áy náy, nghĩ mà sợ...... Một loạt cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau. Làm cho tôi khó có thể đoán được tâm tư thật sự của cô ấy.
Phản ứng của cô ấy lớn như vậy, lại làm tôi giật nảy mình. Cứ tưởng rằng bản thân đã vô tình đắc tội với cô ấy, tôi hỏi với giọng run run: “Sao.. sao vậy?”
Một lúc sau, Hàn Lộ Thần thu ánh mắt lại, lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra, chán ghét nói: “Cô thật ngốc, vừa rồi chỉ là lừa gạt Cố Thần Vũ mà thôi.”
Nghe vậy, tôi thở dài nhẹ nhõm.
Tốt rồi, tốt rồi!
Không có vấn đề gì lớn là tốt rồi.
Kết quả là ngay lúc này Hàn Lộ Thần đổi chủ đề và nói:
“Vừa nãy bất ngờ quá cô phát ra một tiếng a kia, rất dễ thương!”
12
Mẹ kiếp!
Hơi thở của tôi còn chưa kịp thở ra đã nghẹn lại trong họng, sắc mặt khó coi. Bực bội lẩm bẩm: “Cô trêu chọc tôi vui lắm à?”
Hàn Lộ Thần vỗ vỗ hai má tôi, cười nói:
“A Mạn, tại sao trước đây tôi lại không nhận ra. Cô thú vị hơn rất nhiều so với Cố Thần Vũ!”
Tôi trầm ngâm không nói. Nếu để cô ấy phát hiện ra sớm hơn, không phải tôi sẽ bị trêu đùa đến chết sao?
13
Hàn Lộ Thần là cháu gái duy nhất của nhà họ Hàn, từ nhỏ đã rất được nuông chiều. Thứ mà cô ấy muốn có được, chỉ cần hừ nhẹ một tiếng liền có người mang đến tận nơi.
Năm đó, cô ấy theo bố mẹ đến cô nhi viện làm từ thiện. Cô ấy mặc một chiếc váy công chúa, được mẹ dịu dàng nắm tay. Đôi mắt trong veo như nước của cô ấy tất cả đều là sự kiêu ngạo. Khi tôi đang xếp hàng để nhận đồ, mắt tôi đã vô tình bắt gặp ánh mắt của cô ấy.
Hình ảnh của tôi phản chiếu trong đôi mắt của cô ấy. Tôi rất gầy, nước da đen toàn bộ đều hiện rõ lên vẻ suy dinh dưỡng. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ xinh đẹp và lấp lánh như cô ấy!
Tôi cúi đầu xuống vì xấu hổ. Vì thế nên khi nhận được đồ, tôi đã không rời đi ngay. Khiến những đứa trẻ xếp hàng ở sau thấy khó chịu và đẩy tôi ra. Bị đẩy bất ngờ nên tôi đã bị ngã, không cẩn thận nên bị trẹo chân.
Tất cả bọn họ đều đang vội vàng giành lấy những chiếc bánh ngon, những bộ quần áo đẹp và những món đồ chơi mới lạ. Vì thế nên chẳng ai để ý đến tình trạng của tôi!
Ngay khi tôi đang cắn răng, khó khăn đứng dậy. Thì Hàn Lộ Thần đi đến bên cạnh tôi chỉ bàn tay bé nhỏ vào về hướng tôi, quay đầu lại nói với bố mẹ rằng:
“Con muốn cô ấy!”
Bố và mẹ đã chiều theo ý của cô ấy, đưa tôi ra khỏi cô nhi viện. Nhưng không phải với tư cách là con gái nuôi, mà là một trợ lý!
Tội nghiệp tôi, từ khi còn nhỏ đã phải trở thành một trợ lý cho người khác. Khi còn ở trại trẻ mồ côi, tôi là một người nhạy cảm, hay nghi ngờ và rất tinh ý.
Vào ngày đầu tiên đến nhà họ Hàn, tôi đã hiểu được rằng chỉ cần làm hài lòng cô bé này, tôi sẽ không bao giờ phải lo cơm ăn áo mặc nữa.
Quả thực, nhờ có Hàn Lộ Thần. Tôi đã có đủ cơm ăn, đủ quần áo mặc, đủ sách đọc và tôi đã có nhà để về! Đây là niềm hạnh phúc bình thường và đơn giản nhất trên đời, nhưng đối với tôi đó quả thực là một điều gì đó rất xa vời.
14
Khi còn bé Hàn Lộ Thần rất kiêu ngạo, nhưng thực sự rất thông minh. Chỉ là sau khi gặp Cố Thần Vũ, phát sinh phản ứng hóa học mãnh liệt, nên biến thành não tàn mà thôi. Cô ấy là cô chủ nhà họ Hàn, cho dù có ngốc hay không, đương nhiên không đến lượt tôi phải lo lắng cho cô ấy.
Nhưng thực tế đã tát thẳng vào mặt tôi! Kết quả của việc không lo lắng cho chính mình là trở thành bia đỡ đạn và chết không nơi chôn. Sau khi nữ chính Dương Thiên Vũ xuất hiện, suy nghĩ và hành động của chúng tôi dường như đã bị ai đó điều khiển. Chúng tôi càng ngày càng giống con rối!
Ví dụ như Hàn Lộ Thần, trở nên cực đoan vô cùng. Trong não giống bị ngấm nước, chỉ lặp đi lặp lại hai chuyện. Theo đuổi nam chính, hãm hại nữ chính!
Và với tư cách là người có năng lực nhất xung quanh cô ấy, những lời khuyên và đề nghị của tôi đương nhiên là không thể thiếu. Nhưng thật không may, tất cả những mánh khóe mà chúng tôi vắt óc nghĩ ra cuối cùng đều cho nữ chính cơ hội biến nguy thành an. Vào thời khắc mấu chốt, nam chính từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ bảo vệ vợ mình, anh hùng cứu mỹ nhân, quan hệ giữa hai người cũng nhanh chóng nóng lên.
Cố Thần Vũ càng che chở nữ chính, Hàn Lộ Thần càng ghét cô ấy. Điều này dẫn đến một vòng lặp không hồi kết.
15
Buổi tối, tôi nằm trên giường, rơi vào cơn ác mộng.
Như chúng ta đã biết, nhân vật nam chính trong tiểu thuyết luôn một tay che trời và làm bất cứ điều gì mình muốn. Trong cuộc hội ngộ, Cố Thần Vũ đã tiêu diệt kẻ thù của mình và tôi đã phải chịu sự tra tấn khủng khiếp. Thật khó tin rằng hình thức tra tấn cổ xưa có thể được tái hiện ở thời hiện đại.
Hết tờ giấy ướt này đến tờ giấy ướt khác dính vào mặt tôi khiến tôi nghẹt thở. Khi tôi sắp chết, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tràn ngập bao trùm lấy tôi. Cuối cùng tôi chết ngạt! Tôi không muốn thử lại loại hương vị đó trong đời.
“Không muốn!”
Tôi tỉnh lại sau cơn ác mộng vừa rồi, đêm tối tĩnh lặng. Có một bóng đen ngồi im lặng bên cạnh giường của tôi, thấy tôi tỉnh dậy. “lạch cạch” tiếng mở đèn ở đầu giường, đưa khăn ướt tới.
“Gặp ác mộng à?”
Tôi bần thần ngồi trên giường, vẫn đắm chìm trong giấc mơ khủng khiếp đó. Bàn tay đang đưa khăn ra của Hàn Lộ Thần dừng lại ở giữa không trung, thấy tôi chết lặng, cô ấy tặc lưỡi và dùng tay lau mồ hôi cho tôi.
Khăn ướt chạm vào mặt tôi, cảm giác mát lạnh kéo tôi về với thực tại. Sao dám làm phiền cô chủ hầu hạ tôi chứ!
Tôi nơm nớp lo sợ, đưa tay giành lại khăn ướt. Cẩn thận hỏi:
“Sao cô lại ở đây?”
Nhưng trong đầu tôi vẫn suy nghĩ, chắc chắn cô ấy uống nhầm thuốc nên mới hạ mình đi đến phòng trợ lý bé nhỏ như tôi.
Hàn Lộ Thần liếc nhìn tôi rồi đột nhiên hỏi:
“Cô đánh nhau có giỏi không?”
Tôi gật đầu thành thật, thực sự tốt lắm!
Với tư cách là một trợ lý của Hàn Lộ Thần. Tôi không chỉ vừa là bảo mẫu, mà còn là vệ sĩ. Để bảo vệ cho sự an toàn của cô ấy, tôi đã từng được gửi đến Thiếu Lâm Tự để học võ!
Hàn Lộ Thần hài lòng vô cùng, ném cho tôi một tờ giấy.
“Ngày mai cô giúp tôi đi làm chút chuyện.”
Tôi nhìn đi nhìn lại tờ giấy và chỉ có một dãy địa chỉ được viết trên đó, vị trí thực sự hẻo lánh.
Không biết cô gái nhỏ này muốn chơi trò gì!
Sau khi trở về, cả người tôi đều mơ hồ. Tôi vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần sau cú sốc vừa rồi!
Hàn Lộ Thần liếc nhìn tôi một cái:
“Sao vậy? Vừa rồi bị tôi ăn đậu hũ, cô không vui sao?”
Tôi bị sốc lần nữa, đây đến cuối cùng là đang xảy ra chuyện gì vậy??
Nếu là bình thường, Hàn Lộ Thần tinh tế và quyết đoán sẽ không bao giờ nói những lời vô lý như vậy. Chắc chắn cô ấy đã bị đánh tráo rồi!
Nhưng dù là ai thì với gương mặt này cô ấy vẫn là sếp của tôi, là người mà tôi cần chạy theo nịnh nọt.
Bỏ đi, tôi không muốn nhớ đến chuyện đó nữa. Tôi đè nén sự nghi ngờ trong lòng, nở nụ cười rạng rỡ và bắt đầu đấm chân và bóp vai cho cô ấy.
“Làm sao có thể, tôi là ăn cơm nhà họ Hàn mà lớn lên. Tôi báo đáp cô còn không kịp, làm sao có thể đối với cô mà bất mãn đây?"
"Chỉ cần cô nói một lời là tôi có thể liều mạng."
Những lời này nói như thế nào cũng có chút phóng đại, nhưng phản ứng của Hàn Lộ Thần lại rất lớn. Cơ thể cô ấy đột nhiên cứng đờ, rồi mạnh mẽ quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm.
Trong đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy khiếp sợ, áy náy, nghĩ mà sợ...... Một loạt cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau. Làm cho tôi khó có thể đoán được tâm tư thật sự của cô ấy.
Phản ứng của cô ấy lớn như vậy, lại làm tôi giật nảy mình. Cứ tưởng rằng bản thân đã vô tình đắc tội với cô ấy, tôi hỏi với giọng run run: “Sao.. sao vậy?”
Một lúc sau, Hàn Lộ Thần thu ánh mắt lại, lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra, chán ghét nói: “Cô thật ngốc, vừa rồi chỉ là lừa gạt Cố Thần Vũ mà thôi.”
Nghe vậy, tôi thở dài nhẹ nhõm.
Tốt rồi, tốt rồi!
Không có vấn đề gì lớn là tốt rồi.
Kết quả là ngay lúc này Hàn Lộ Thần đổi chủ đề và nói:
“Vừa nãy bất ngờ quá cô phát ra một tiếng a kia, rất dễ thương!”
12
Mẹ kiếp!
Hơi thở của tôi còn chưa kịp thở ra đã nghẹn lại trong họng, sắc mặt khó coi. Bực bội lẩm bẩm: “Cô trêu chọc tôi vui lắm à?”
Hàn Lộ Thần vỗ vỗ hai má tôi, cười nói:
“A Mạn, tại sao trước đây tôi lại không nhận ra. Cô thú vị hơn rất nhiều so với Cố Thần Vũ!”
Tôi trầm ngâm không nói. Nếu để cô ấy phát hiện ra sớm hơn, không phải tôi sẽ bị trêu đùa đến chết sao?
13
Hàn Lộ Thần là cháu gái duy nhất của nhà họ Hàn, từ nhỏ đã rất được nuông chiều. Thứ mà cô ấy muốn có được, chỉ cần hừ nhẹ một tiếng liền có người mang đến tận nơi.
Năm đó, cô ấy theo bố mẹ đến cô nhi viện làm từ thiện. Cô ấy mặc một chiếc váy công chúa, được mẹ dịu dàng nắm tay. Đôi mắt trong veo như nước của cô ấy tất cả đều là sự kiêu ngạo. Khi tôi đang xếp hàng để nhận đồ, mắt tôi đã vô tình bắt gặp ánh mắt của cô ấy.
Hình ảnh của tôi phản chiếu trong đôi mắt của cô ấy. Tôi rất gầy, nước da đen toàn bộ đều hiện rõ lên vẻ suy dinh dưỡng. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ xinh đẹp và lấp lánh như cô ấy!
Tôi cúi đầu xuống vì xấu hổ. Vì thế nên khi nhận được đồ, tôi đã không rời đi ngay. Khiến những đứa trẻ xếp hàng ở sau thấy khó chịu và đẩy tôi ra. Bị đẩy bất ngờ nên tôi đã bị ngã, không cẩn thận nên bị trẹo chân.
Tất cả bọn họ đều đang vội vàng giành lấy những chiếc bánh ngon, những bộ quần áo đẹp và những món đồ chơi mới lạ. Vì thế nên chẳng ai để ý đến tình trạng của tôi!
Ngay khi tôi đang cắn răng, khó khăn đứng dậy. Thì Hàn Lộ Thần đi đến bên cạnh tôi chỉ bàn tay bé nhỏ vào về hướng tôi, quay đầu lại nói với bố mẹ rằng:
“Con muốn cô ấy!”
Bố và mẹ đã chiều theo ý của cô ấy, đưa tôi ra khỏi cô nhi viện. Nhưng không phải với tư cách là con gái nuôi, mà là một trợ lý!
Tội nghiệp tôi, từ khi còn nhỏ đã phải trở thành một trợ lý cho người khác. Khi còn ở trại trẻ mồ côi, tôi là một người nhạy cảm, hay nghi ngờ và rất tinh ý.
Vào ngày đầu tiên đến nhà họ Hàn, tôi đã hiểu được rằng chỉ cần làm hài lòng cô bé này, tôi sẽ không bao giờ phải lo cơm ăn áo mặc nữa.
Quả thực, nhờ có Hàn Lộ Thần. Tôi đã có đủ cơm ăn, đủ quần áo mặc, đủ sách đọc và tôi đã có nhà để về! Đây là niềm hạnh phúc bình thường và đơn giản nhất trên đời, nhưng đối với tôi đó quả thực là một điều gì đó rất xa vời.
14
Khi còn bé Hàn Lộ Thần rất kiêu ngạo, nhưng thực sự rất thông minh. Chỉ là sau khi gặp Cố Thần Vũ, phát sinh phản ứng hóa học mãnh liệt, nên biến thành não tàn mà thôi. Cô ấy là cô chủ nhà họ Hàn, cho dù có ngốc hay không, đương nhiên không đến lượt tôi phải lo lắng cho cô ấy.
Nhưng thực tế đã tát thẳng vào mặt tôi! Kết quả của việc không lo lắng cho chính mình là trở thành bia đỡ đạn và chết không nơi chôn. Sau khi nữ chính Dương Thiên Vũ xuất hiện, suy nghĩ và hành động của chúng tôi dường như đã bị ai đó điều khiển. Chúng tôi càng ngày càng giống con rối!
Ví dụ như Hàn Lộ Thần, trở nên cực đoan vô cùng. Trong não giống bị ngấm nước, chỉ lặp đi lặp lại hai chuyện. Theo đuổi nam chính, hãm hại nữ chính!
Và với tư cách là người có năng lực nhất xung quanh cô ấy, những lời khuyên và đề nghị của tôi đương nhiên là không thể thiếu. Nhưng thật không may, tất cả những mánh khóe mà chúng tôi vắt óc nghĩ ra cuối cùng đều cho nữ chính cơ hội biến nguy thành an. Vào thời khắc mấu chốt, nam chính từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ bảo vệ vợ mình, anh hùng cứu mỹ nhân, quan hệ giữa hai người cũng nhanh chóng nóng lên.
Cố Thần Vũ càng che chở nữ chính, Hàn Lộ Thần càng ghét cô ấy. Điều này dẫn đến một vòng lặp không hồi kết.
15
Buổi tối, tôi nằm trên giường, rơi vào cơn ác mộng.
Như chúng ta đã biết, nhân vật nam chính trong tiểu thuyết luôn một tay che trời và làm bất cứ điều gì mình muốn. Trong cuộc hội ngộ, Cố Thần Vũ đã tiêu diệt kẻ thù của mình và tôi đã phải chịu sự tra tấn khủng khiếp. Thật khó tin rằng hình thức tra tấn cổ xưa có thể được tái hiện ở thời hiện đại.
Hết tờ giấy ướt này đến tờ giấy ướt khác dính vào mặt tôi khiến tôi nghẹt thở. Khi tôi sắp chết, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tràn ngập bao trùm lấy tôi. Cuối cùng tôi chết ngạt! Tôi không muốn thử lại loại hương vị đó trong đời.
“Không muốn!”
Tôi tỉnh lại sau cơn ác mộng vừa rồi, đêm tối tĩnh lặng. Có một bóng đen ngồi im lặng bên cạnh giường của tôi, thấy tôi tỉnh dậy. “lạch cạch” tiếng mở đèn ở đầu giường, đưa khăn ướt tới.
“Gặp ác mộng à?”
Tôi bần thần ngồi trên giường, vẫn đắm chìm trong giấc mơ khủng khiếp đó. Bàn tay đang đưa khăn ra của Hàn Lộ Thần dừng lại ở giữa không trung, thấy tôi chết lặng, cô ấy tặc lưỡi và dùng tay lau mồ hôi cho tôi.
Khăn ướt chạm vào mặt tôi, cảm giác mát lạnh kéo tôi về với thực tại. Sao dám làm phiền cô chủ hầu hạ tôi chứ!
Tôi nơm nớp lo sợ, đưa tay giành lại khăn ướt. Cẩn thận hỏi:
“Sao cô lại ở đây?”
Nhưng trong đầu tôi vẫn suy nghĩ, chắc chắn cô ấy uống nhầm thuốc nên mới hạ mình đi đến phòng trợ lý bé nhỏ như tôi.
Hàn Lộ Thần liếc nhìn tôi rồi đột nhiên hỏi:
“Cô đánh nhau có giỏi không?”
Tôi gật đầu thành thật, thực sự tốt lắm!
Với tư cách là một trợ lý của Hàn Lộ Thần. Tôi không chỉ vừa là bảo mẫu, mà còn là vệ sĩ. Để bảo vệ cho sự an toàn của cô ấy, tôi đã từng được gửi đến Thiếu Lâm Tự để học võ!
Hàn Lộ Thần hài lòng vô cùng, ném cho tôi một tờ giấy.
“Ngày mai cô giúp tôi đi làm chút chuyện.”
Tôi nhìn đi nhìn lại tờ giấy và chỉ có một dãy địa chỉ được viết trên đó, vị trí thực sự hẻo lánh.
Không biết cô gái nhỏ này muốn chơi trò gì!