Chương 4
16.
Hàn Lộ Thần giao cho tôi một nhiệm vụ!
Bố của Cố Thần Vũ, Cố Hải Khoan bị người ta gài bẫy. Công ty bây giờ đang trên bờ vực phá sản!
Nhưng ông ta không hề nghĩ cách cứu lấy công ty mà cố lấy cớ trốn tránh rắc rối, để chạy đến bên cô nhân tình bé nhỏ của mình! Không thể không nói, cô nhân tình này có trông khá ngây thơ. Khi đứng cùng lão già như Cố Hải Khoan, thì hai người nhìn chẳng khác gì hai ông cháu cả!
Nếu bạn muốn biết cách chơi, thì những người giàu có này không thiếu!
Tôi bắt chước các tay săn ảnh chăm chỉ. Trốn trên cây, núp sau bức tường… trốn trong tất cả các ngóc ngách rồi lần lượt chụp những bức ảnh thân mật của họ!
Có ảnh là có sự thật! Các tòa soạn báo truyền thông, chắc chắn có thể kiếm về được một khoản tiền lớn!
Hàn Lộ Thần cầm iPad của mình và chiêm ngưỡng những bức ảnh có độ phân giải cao, cô không thể hài lòng hơn.
“Tôi sẽ tăng lương cho cô!”
Tôi không kìm được sự vui vẻ: “Cảm ơn cô chủ!”
Hàn lộ thần thản nhiên ném chiếc iPad của cô ấy lên bàn cà phê và ấn trán vào tôi:
"Cô keo kiệt như vậy, mấy năm nay tiền lương đều dành dụm tích góp hết. Không phải là định tiết kiệm đủ một số tiền lớn liền rời khỏi tôi chứ?"
Nụ cười của tôi cứng đờ!
Ý cô ấy là sao? Chẳng lẽ cô ấy còn kiểm tra tài khoản ngân hàng của tôi? Phiếu cơm dài hạn và khách sạn tạm thời này, tôi vẫn còn muốn dùng!
Tôi nói: “Gần đây cân nặng của tôi có vấn đề, tôi phát hiện mình béo lên!”
“Cô ăn vụng trong bếp?”
Hàn Lộ Thần nhíu mày, không hiểu ý tôi nói: “Không có!”
Tôi rung đùi đắc ý, nói ra một câu khó xử mà không ai lường trước được:
“Đó là do tôi lén giấu cô ở trong lòng!”
"Với cả, tôi có thể nếm thử cô xem được làm từ gì mà tại sao cô lại dễ thương đến vậy được không?"
Hàn lộ thần: "..."
Cô ấy cười lạnh hai tiếng. Mặt không chýt thay đổi đứng dậy, nói một câu “Đeos”
Sau đó lạnh lùng rời đi!
Tôi “…”
17
Hôm sau, Hàn Lộ Thần lại dẫn tôi đi dạo một vòng quanh nhà họ Cố. Trang viên nhà họ Cố, xa hoa, tráng lệ. Bán đi cũng có thể ứng phó tạm thời! Hết lần này tới lần khác bọn họ luyến tiếc không nỡ, nhất định là muốn tới tính kế tài sản của Hàn Lộ Thần! Bạn nói xem bọn họ có phải lòng tham không đủ rắn nuốt voi hay không - thật đê tiện!
Mẹ Cố Thần Vũ là bà Cố, là một người phụ nữ làm ở quán bar, dùng thủ đoạn để được gả cho Cố Hải Khoan làm vợ thứ hai. Đuổi được vợ cả, bà ta đã hoàn toàn củng cố được địa vị của mình nhờ đẻ được con trai! Bởi vì mình sinh ra thấp kém nên bà ta cố gắng tìm một cô thiên kim nhà giàu để giúp đỡ cho con trai bà!
Hàn Lộ Thần gần trong gang tấc bà ta lại thấy chướng mắt. Mỗi khi có người nói: Cố Thần Vũ thật may mắn, khi có Hàn Lộ Thần hết lòng yêu anh. Ánh mắt bà ta lại chán ghét, nói: “ Xui xẻo!”
Mà Hàn Lộ Thần vì để được gần người mình yêu nên chấp nhận dỗ dành bà ta.
Nói trắng ra là mụ mị vì tình + nịnh bợ một cách hèn mọn = ngu xuẩn.
Về sau nam nữ chính quen biết, hiểu nhau, yêu nhau. Bà Cố khinh thường nữ chính, sợ nữ chính hạ thấp danh tiếng của Cố Thần Vũ, liền khuyến khích Hàn Lộ Thần đối phó với nữ chính.
Ở kiếp trước, chúng tôi không còn cách nào khác là bị dẫn dắt bởi một thế lực thần bí và đánh mất chính mình. Những ngày bị người ta dùng làm vũ khí, tôi đã chịu đủ rồi! Nghĩ đến đây, tay tôi lại bất giác nắm thành nắm đấm.
Thật muốn đánh người!
Hàn Lộ Thần là cha mẹ, cơm áo của tôi, tôi không thể đắc tội với cô ấy. Chỉ có thể giận chó đánh mèo lên người bà Cố!
Sớm muộn gì cũng tìm được cơ hội trả thù cho cô ấy thôi!
19
Bà Cố đã lo lắng quá nhiều trong khoảng thời gian này, bà ta cảm thấy rất mệt mỏi. Vừa nhìn thấy chúng tôi, bà ta đã trở nên kích động liền đứng lên. Sự oán giận trong mắt bà ta như muốn nuốt chửng chúng tôi. Bà ta phẫn nộ chỉ vào Hàn Lộ Thần, mắng: “Cô Hàn Lộ Thần, chính cô là người khiến con trai tôi phải nhập viện, mang đến sự ô nhục cho nhà họ Cố chúng tôi.”
“Bố mẹ cô chết trẻ nên không dạy dỗ được cô.”
"Thì để cho tôi, bà mẹ chồng này đến dạy cho cô, nên làm như thế nào mới xứng là con dâu!"
Dứt lời, liền dặn dò quản gia: “Lấy gia pháp!”
Cái được gọi là gia pháp chính là một cây roi mây dày như ngón tay cái!
Hàn Lộ Thần mỉa mai lên tiếng: “Bà Cố đây thật biết nói đùa, tôi trở thành con dâu của bà từ khi nào?”
Bà Cố cười lạnh: "Cô không biết xấu hổ đu bám theo sau con trai tôi, ngoại trừ nhà của tôi. Ngoài kia ai còn dám cưới cô?"
“Cưới?”
Hàn Lộ Thần cười nhạt: “Chỉ sợ Cố Thần Vũ không đủ tư cách thôi!”
Bà Cố tức giận không ít, nhặt dây mây từ trong khay lên, hung hăng vung qua. Roi xé gió mà đến! Tiếng gió sắc bén nghe thôi mà đã thấy doạ người!
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, tôi nhanh chóng vọt lên trước mặt Hàn Lộ Thần, tay không chặn roi mây lại. Bà Cố không tin được!
Theo bản năng kéo lại hai cái, chẳng những không kéo trở về, ngược lại theo quán tính ngã cái ngồi ra sau. Chắc bà ta cũng hoang mang lắm!
Hàn Lộ Thần cúi người, ném một xấp ảnh lên mặt bà ta: “Có thời gian tới quan tâm tôi, không bằng nhìn xem ông chồng tốt của bà đang làm gì đi!”
Bà Cố cầm tấm ảnh lên nhìn, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch. Lật xem từng tờ một, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào… không thể nào..!!”
Trong ảnh toàn là hình dáng thân mật của ông Cố và một người phụ nữ khác. Khi Cố Thần Vũ và bà vì xoay sở tài chính chạy ngược chạy xuôi, thì ông Cố đang bận ở bên một người đàn bà khác!
"A!!!"
Bà Cố nhìn ảnh, bỗng nhiên không kiềm chế được cảm xúc, ôm mặt, suy sụp mà hét lên! Nửa đời trước bà ta hao tổn tâm trí mới leo vào được nhà hào môn, sau khi mạ vàng từ chim sẻ biến thành phượng hoàng. Lại sinh ra một đứa con trai giỏi giang như Cố Thần Vũ. Đi ra ngoài ai mà không cực kỳ hâm mộ, ai mà không ghen tị?
Bà Cố cho rằng vợ chồng mình vẫn mặn nồng, gia đình vui vẻ. Nào biết ông Cố đã sớm chịu không nổi sự hẹp hòi của bà, mà chạy đi tìm hồng nhan tri kỷ khác. Hàn Lộ Thần rất hài lòng với sự điên cuồng của bà Cố!
Nhìn tôi mỉm cười: "Chúng ta đi thôi!”
20
Trở lại trong xe, Hàn Lộ Thần cầm tay tôi lên. Trên lòng bàn tay trắng nõn, có một vết đỏ rõ ràng đập vào mắt. Lúc trước không cảm thấy gì, nhưng khi bị cô ấy nhìn như vậy, đúng là có chút đau rát! Sau một lúc lâu, cô ấy thở dài một tiếng. Lấy hộp thuốc dự phòng trong xe ra, khử trùng tay cho tôi bằng i-ốt, sau đó băng bó vết thương. Cuối cùng cô ấy nói: "Sau này nếu chuyện này còn xảy ra, thì đừng có xông tới trước mặt tôi."
Tôi không hiểu ý cô ấy là gì. Theo bản năng nói: "Nhưng bảo vệ cô đã thành một thói quen của tôi!”
Một bản năng khắc sâu trong xương tủy. Không cần não ra lệnh, cơ thể tôi đã phản ứng rồi!
Bắt đầu từ lúc năm tuổi, tôi đã làm bạn ở bên cạnh Hàn Lộ Thần, sớm chiều làm bạn, như hình với bóng. Tôi từng nghĩ rằng việc học võ ở Thiếu Lâm Tự sẽ là khoảng thời gian tự do và vui vẻ nhất trong cuộc đời mình. Nhưng ngay sau đó Hàn Lộ Thần đau khổ leo núi, thở hồng hộc xuất hiện ở trước mặt tôi, chống eo nhỏ oán giận: “A Mạn, sao cậu lại chạy đến đây?”
“Muốn gặp cậu một lần thật không dễ dàng.”
Khi đó, tôi lần đầu tiên có cảm giác được người khác coi trọng. Hàn Lộ Thần vươn tay, nói với tôi: “Tôi nhớ cậu, cùng về nhà với tôi đi!”
Lúc đó tôi rất muốn bằng mọi giá chạy qua và cùng cô ấy quay về. Nhưng tôi vẫn lùi lại một bước và tránh bàn tay của cô ấy. Hàn Lộ Thần nhất thời mất hứng, tức giận nói: “A Mạn, gan cậu lớn nhỉ, dám cãi lời tôi?”
"Không phải," tôi ấp úng giải thích: "Tôi là muốn học võ thật tốt, về sau có thể bảo vệ cậu!"
Hàn Lộ Thần nghe xong chuyển giận thành vui, bĩu môi, kiêu ngạo nói:
“Vậy được rồi, tôi miễn cưỡng tha thứ cho cậu đó!”
Tôi thích sự phóng khoáng nhiệt tình của cô ấy. Tôi hâm mộ sự tự tin và ý chí của cô ấy!
Cô ấy lớn lên ở nơi ấm áp, được bao phủ bởi ánh mặt trời và được bao quanh bởi những bông hoa. Mà tôi thì lại ở chỗ âm u ẩm ướt, lún sâu trong bùn lầy, còn muốn cùng dây thường xuân các loại thực vật cướp đoạt chất dinh dưỡng. Liều mạng trưởng thành, liều mạng đi tới trước mặt cô ấy. Hoặc có lẽ, tôi vĩnh viễn không có tư cách sánh vai mà đi cùng cô ấy!
Tôi ngủ gật ở trong xe.Tôi mơ về quá khứ đã xa đến mức không thể chạm vào và tôi đang tìm đường quay lại. Đột nhiên nhìn lại, có người đang ở trong ánh sáng mờ ảo. Trong lúc mơ màng màng, tôi cảm thấy có người đang sửa sang lại mái tóc rối tung của tôi.
Cô ấy thì thầm: “Tất cả những kẻ đã làm tổn thương chúng ta, những món nợ máu kia, tôi đều sẽ đòi lại hết!”
Hàn Lộ Thần giao cho tôi một nhiệm vụ!
Bố của Cố Thần Vũ, Cố Hải Khoan bị người ta gài bẫy. Công ty bây giờ đang trên bờ vực phá sản!
Nhưng ông ta không hề nghĩ cách cứu lấy công ty mà cố lấy cớ trốn tránh rắc rối, để chạy đến bên cô nhân tình bé nhỏ của mình! Không thể không nói, cô nhân tình này có trông khá ngây thơ. Khi đứng cùng lão già như Cố Hải Khoan, thì hai người nhìn chẳng khác gì hai ông cháu cả!
Nếu bạn muốn biết cách chơi, thì những người giàu có này không thiếu!
Tôi bắt chước các tay săn ảnh chăm chỉ. Trốn trên cây, núp sau bức tường… trốn trong tất cả các ngóc ngách rồi lần lượt chụp những bức ảnh thân mật của họ!
Có ảnh là có sự thật! Các tòa soạn báo truyền thông, chắc chắn có thể kiếm về được một khoản tiền lớn!
Hàn Lộ Thần cầm iPad của mình và chiêm ngưỡng những bức ảnh có độ phân giải cao, cô không thể hài lòng hơn.
“Tôi sẽ tăng lương cho cô!”
Tôi không kìm được sự vui vẻ: “Cảm ơn cô chủ!”
Hàn lộ thần thản nhiên ném chiếc iPad của cô ấy lên bàn cà phê và ấn trán vào tôi:
"Cô keo kiệt như vậy, mấy năm nay tiền lương đều dành dụm tích góp hết. Không phải là định tiết kiệm đủ một số tiền lớn liền rời khỏi tôi chứ?"
Nụ cười của tôi cứng đờ!
Ý cô ấy là sao? Chẳng lẽ cô ấy còn kiểm tra tài khoản ngân hàng của tôi? Phiếu cơm dài hạn và khách sạn tạm thời này, tôi vẫn còn muốn dùng!
Tôi nói: “Gần đây cân nặng của tôi có vấn đề, tôi phát hiện mình béo lên!”
“Cô ăn vụng trong bếp?”
Hàn Lộ Thần nhíu mày, không hiểu ý tôi nói: “Không có!”
Tôi rung đùi đắc ý, nói ra một câu khó xử mà không ai lường trước được:
“Đó là do tôi lén giấu cô ở trong lòng!”
"Với cả, tôi có thể nếm thử cô xem được làm từ gì mà tại sao cô lại dễ thương đến vậy được không?"
Hàn lộ thần: "..."
Cô ấy cười lạnh hai tiếng. Mặt không chýt thay đổi đứng dậy, nói một câu “Đeos”
Sau đó lạnh lùng rời đi!
Tôi “…”
17
Hôm sau, Hàn Lộ Thần lại dẫn tôi đi dạo một vòng quanh nhà họ Cố. Trang viên nhà họ Cố, xa hoa, tráng lệ. Bán đi cũng có thể ứng phó tạm thời! Hết lần này tới lần khác bọn họ luyến tiếc không nỡ, nhất định là muốn tới tính kế tài sản của Hàn Lộ Thần! Bạn nói xem bọn họ có phải lòng tham không đủ rắn nuốt voi hay không - thật đê tiện!
Mẹ Cố Thần Vũ là bà Cố, là một người phụ nữ làm ở quán bar, dùng thủ đoạn để được gả cho Cố Hải Khoan làm vợ thứ hai. Đuổi được vợ cả, bà ta đã hoàn toàn củng cố được địa vị của mình nhờ đẻ được con trai! Bởi vì mình sinh ra thấp kém nên bà ta cố gắng tìm một cô thiên kim nhà giàu để giúp đỡ cho con trai bà!
Hàn Lộ Thần gần trong gang tấc bà ta lại thấy chướng mắt. Mỗi khi có người nói: Cố Thần Vũ thật may mắn, khi có Hàn Lộ Thần hết lòng yêu anh. Ánh mắt bà ta lại chán ghét, nói: “ Xui xẻo!”
Mà Hàn Lộ Thần vì để được gần người mình yêu nên chấp nhận dỗ dành bà ta.
Nói trắng ra là mụ mị vì tình + nịnh bợ một cách hèn mọn = ngu xuẩn.
Về sau nam nữ chính quen biết, hiểu nhau, yêu nhau. Bà Cố khinh thường nữ chính, sợ nữ chính hạ thấp danh tiếng của Cố Thần Vũ, liền khuyến khích Hàn Lộ Thần đối phó với nữ chính.
Ở kiếp trước, chúng tôi không còn cách nào khác là bị dẫn dắt bởi một thế lực thần bí và đánh mất chính mình. Những ngày bị người ta dùng làm vũ khí, tôi đã chịu đủ rồi! Nghĩ đến đây, tay tôi lại bất giác nắm thành nắm đấm.
Thật muốn đánh người!
Hàn Lộ Thần là cha mẹ, cơm áo của tôi, tôi không thể đắc tội với cô ấy. Chỉ có thể giận chó đánh mèo lên người bà Cố!
Sớm muộn gì cũng tìm được cơ hội trả thù cho cô ấy thôi!
19
Bà Cố đã lo lắng quá nhiều trong khoảng thời gian này, bà ta cảm thấy rất mệt mỏi. Vừa nhìn thấy chúng tôi, bà ta đã trở nên kích động liền đứng lên. Sự oán giận trong mắt bà ta như muốn nuốt chửng chúng tôi. Bà ta phẫn nộ chỉ vào Hàn Lộ Thần, mắng: “Cô Hàn Lộ Thần, chính cô là người khiến con trai tôi phải nhập viện, mang đến sự ô nhục cho nhà họ Cố chúng tôi.”
“Bố mẹ cô chết trẻ nên không dạy dỗ được cô.”
"Thì để cho tôi, bà mẹ chồng này đến dạy cho cô, nên làm như thế nào mới xứng là con dâu!"
Dứt lời, liền dặn dò quản gia: “Lấy gia pháp!”
Cái được gọi là gia pháp chính là một cây roi mây dày như ngón tay cái!
Hàn Lộ Thần mỉa mai lên tiếng: “Bà Cố đây thật biết nói đùa, tôi trở thành con dâu của bà từ khi nào?”
Bà Cố cười lạnh: "Cô không biết xấu hổ đu bám theo sau con trai tôi, ngoại trừ nhà của tôi. Ngoài kia ai còn dám cưới cô?"
“Cưới?”
Hàn Lộ Thần cười nhạt: “Chỉ sợ Cố Thần Vũ không đủ tư cách thôi!”
Bà Cố tức giận không ít, nhặt dây mây từ trong khay lên, hung hăng vung qua. Roi xé gió mà đến! Tiếng gió sắc bén nghe thôi mà đã thấy doạ người!
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, tôi nhanh chóng vọt lên trước mặt Hàn Lộ Thần, tay không chặn roi mây lại. Bà Cố không tin được!
Theo bản năng kéo lại hai cái, chẳng những không kéo trở về, ngược lại theo quán tính ngã cái ngồi ra sau. Chắc bà ta cũng hoang mang lắm!
Hàn Lộ Thần cúi người, ném một xấp ảnh lên mặt bà ta: “Có thời gian tới quan tâm tôi, không bằng nhìn xem ông chồng tốt của bà đang làm gì đi!”
Bà Cố cầm tấm ảnh lên nhìn, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch. Lật xem từng tờ một, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào… không thể nào..!!”
Trong ảnh toàn là hình dáng thân mật của ông Cố và một người phụ nữ khác. Khi Cố Thần Vũ và bà vì xoay sở tài chính chạy ngược chạy xuôi, thì ông Cố đang bận ở bên một người đàn bà khác!
"A!!!"
Bà Cố nhìn ảnh, bỗng nhiên không kiềm chế được cảm xúc, ôm mặt, suy sụp mà hét lên! Nửa đời trước bà ta hao tổn tâm trí mới leo vào được nhà hào môn, sau khi mạ vàng từ chim sẻ biến thành phượng hoàng. Lại sinh ra một đứa con trai giỏi giang như Cố Thần Vũ. Đi ra ngoài ai mà không cực kỳ hâm mộ, ai mà không ghen tị?
Bà Cố cho rằng vợ chồng mình vẫn mặn nồng, gia đình vui vẻ. Nào biết ông Cố đã sớm chịu không nổi sự hẹp hòi của bà, mà chạy đi tìm hồng nhan tri kỷ khác. Hàn Lộ Thần rất hài lòng với sự điên cuồng của bà Cố!
Nhìn tôi mỉm cười: "Chúng ta đi thôi!”
20
Trở lại trong xe, Hàn Lộ Thần cầm tay tôi lên. Trên lòng bàn tay trắng nõn, có một vết đỏ rõ ràng đập vào mắt. Lúc trước không cảm thấy gì, nhưng khi bị cô ấy nhìn như vậy, đúng là có chút đau rát! Sau một lúc lâu, cô ấy thở dài một tiếng. Lấy hộp thuốc dự phòng trong xe ra, khử trùng tay cho tôi bằng i-ốt, sau đó băng bó vết thương. Cuối cùng cô ấy nói: "Sau này nếu chuyện này còn xảy ra, thì đừng có xông tới trước mặt tôi."
Tôi không hiểu ý cô ấy là gì. Theo bản năng nói: "Nhưng bảo vệ cô đã thành một thói quen của tôi!”
Một bản năng khắc sâu trong xương tủy. Không cần não ra lệnh, cơ thể tôi đã phản ứng rồi!
Bắt đầu từ lúc năm tuổi, tôi đã làm bạn ở bên cạnh Hàn Lộ Thần, sớm chiều làm bạn, như hình với bóng. Tôi từng nghĩ rằng việc học võ ở Thiếu Lâm Tự sẽ là khoảng thời gian tự do và vui vẻ nhất trong cuộc đời mình. Nhưng ngay sau đó Hàn Lộ Thần đau khổ leo núi, thở hồng hộc xuất hiện ở trước mặt tôi, chống eo nhỏ oán giận: “A Mạn, sao cậu lại chạy đến đây?”
“Muốn gặp cậu một lần thật không dễ dàng.”
Khi đó, tôi lần đầu tiên có cảm giác được người khác coi trọng. Hàn Lộ Thần vươn tay, nói với tôi: “Tôi nhớ cậu, cùng về nhà với tôi đi!”
Lúc đó tôi rất muốn bằng mọi giá chạy qua và cùng cô ấy quay về. Nhưng tôi vẫn lùi lại một bước và tránh bàn tay của cô ấy. Hàn Lộ Thần nhất thời mất hứng, tức giận nói: “A Mạn, gan cậu lớn nhỉ, dám cãi lời tôi?”
"Không phải," tôi ấp úng giải thích: "Tôi là muốn học võ thật tốt, về sau có thể bảo vệ cậu!"
Hàn Lộ Thần nghe xong chuyển giận thành vui, bĩu môi, kiêu ngạo nói:
“Vậy được rồi, tôi miễn cưỡng tha thứ cho cậu đó!”
Tôi thích sự phóng khoáng nhiệt tình của cô ấy. Tôi hâm mộ sự tự tin và ý chí của cô ấy!
Cô ấy lớn lên ở nơi ấm áp, được bao phủ bởi ánh mặt trời và được bao quanh bởi những bông hoa. Mà tôi thì lại ở chỗ âm u ẩm ướt, lún sâu trong bùn lầy, còn muốn cùng dây thường xuân các loại thực vật cướp đoạt chất dinh dưỡng. Liều mạng trưởng thành, liều mạng đi tới trước mặt cô ấy. Hoặc có lẽ, tôi vĩnh viễn không có tư cách sánh vai mà đi cùng cô ấy!
Tôi ngủ gật ở trong xe.Tôi mơ về quá khứ đã xa đến mức không thể chạm vào và tôi đang tìm đường quay lại. Đột nhiên nhìn lại, có người đang ở trong ánh sáng mờ ảo. Trong lúc mơ màng màng, tôi cảm thấy có người đang sửa sang lại mái tóc rối tung của tôi.
Cô ấy thì thầm: “Tất cả những kẻ đã làm tổn thương chúng ta, những món nợ máu kia, tôi đều sẽ đòi lại hết!”