Chương 2: Kết Hôn Với Nam Chính
Hân Nghiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Một khắc trước, cô vừa ý thức được dường như bản thân không còn là bản thân nữa. Bởi vì trước mặt cô là dòng trạng thái màu xanh không ngừng nhấp nháy. Nó tự xưng là hệ thống và thông báo rằng cô đã xuyên vào cốt truyện ‘Chạy Trốn Tổng Tài Đã Có Vợ’.
“Chắc mình nằm mơ rồi.” Cô cảm thán, không ngờ tới mình lại có thể bị ám ảnh bởi một cuốn tiểu thuyết ba xu.
[Bắt đầu quá trình tiếp nhận ký ức từ nguyên chủ.]
Hân Nghiên nhìn thấy dòng chữ màu xanh bắt đầu đếm ngược từ năm tới một. Ngay lập tức, đầu cô nhức như búa bổ cùng hàng vạn những hình ảnh mờ ảo đến rõ ràng cứ chảy vào bắt ép cô phải ghi nhớ. Trôi qua tận nửa tiếng sau, cô mới dần trở về trạng thái bình thường nhưng đồng thời hiểu rõ đây không phải là giấc mơ, nếu không cô đã chẳng nhận sự đau đớn như thế.
Hân Nghiên chính thức chấp nhận bản thân đã xuyên sách. Linh hồn của nữ phụ đã chọn trúng cô và nhờ cô thay đổi vận mệnh. Mọi hành động của cô đều được hệ thống ghi chép lại kỹ càng để tránh cho số phận của nữ phụ lại một lần nữa đi nhận cháo lú của mạnh bà.
[Nhiệm vụ chính của kí chủ là tăng độ hảo cảm của nam chính đối với bản thân.]
Cô thở dốc, đầu vẫn còn dư âm cảm giác vừa rồi nên có chút khó chịu. Hiện tại cô cũng chẳng còn đường lui. Vì thế thay vì chống đối, cô chỉ có thể tìm chút lợi ích dành cho mình:
“Nếu tôi giúp nguyên chủ thì tôi có được nhận thưởng gì không? Chẳng hạn như hiện kim.”
Hệ thống đáp lại tức thời:
[Tất nhiên! Độ hảo cảm của nam chính tương đương với số tiền nhân cho một triệu đồng. Hảo cảm càng tăng thì số tiền cộng dồn càng lớn và đều được nhận vào mỗi tháng.]
Hân Nghiên mím chặt môi, ánh mắt dần sáng lên lấp lánh khi nghe thấy lời nói của hệ thống. Như vậy chẳng phải đồng nghĩa chỉ cần khiến cho hảo cảm của nam chính tăng lên một trăm thì cô sẽ có một trăm triệu mỗi tháng sao? Mới nghĩ tới thôi mà người sướng râm rang.
“Được, tôi chấp nhận.” Cô nhanh nhảu gật đầu, hận không thể đi tìm nam chính ngay lập tức để xoát độ hảo cảm với anh. Nhưng khi nghĩ tới cốt truyện, cô mới sực nhớ tới việc mình xuyên vào làm nữ phụ độc ác, sau này sẽ bỏ rơi nam chính. Vậy thì hiện tại tình tiết đã tới đâu rồi?
Nhận thấy sự mơ hồ nghi hoặc của kí chủ, hệ thống giải bày:
[Hiện tại cốt truyện vẫn chưa được mở ra. Nam chính và nữ chính chưa gặp nhau.]
Cô chớp chớp mắt hỏi tiếp:
“Vậy thì hiện tại tôi đang ở đâu? Đã gặp nam chính chưa?”
Hệ thống phân trần:
[Kí chủ sắp được gặp nam chính, bởi vì hiện tại kí chủ đang trong buổi hôn lễ với nam chính.]
Hân Nghiên ồ lên một tiếng, ra là cô đang kết hôn với nam chính. Nhưng hình như có một đoạn trong truyện bảo rằng buổi lễ này diễn ra cũng không hề suôn sẻ. Bởi vì nữ phụ không muốn gả cho nam chính nên khóc nháo đủ kiểu. Còn cha nguyên chủ vì muốn giữ vững lời hứa giữa hai gia đình mà bắt ép con gái. Cuối cùng nữ phụ vừa làm bẽ mặt nam chính mà cũng làm cho hai bên gia đình phải ngượng ngùng mỗi khi gặp nhau.
Vừa mới nghĩ tới, Hân Nghiên đã thấy có ba người quen mặt bước vào trong phòng của cô dâu. Đó không ai khác ngoài Lâm ba, Lâm mẹ và người anh trai ruột Lâm Tử Kỳ. Ngoại trừ Lâm ba thì sắc mặt của hai người còn lại không có mấy gì là vui vẻ.
Lâm mẹ mở lời đầu tiên bằng giọng gay gắt:
“Tôi đã nói với mình rồi. Nhà họ Ninh đang bị khủng hoảng kinh tế, có thể phá sản bất cứ lúc nào. Vậy mà mình lại vì lời hứa suông mồm để đưa con gái vào hố tử.”
Lâm ba thở dài:
“Mình nói quá rồi. Chúng ta là người trọng ân nghĩa. Năm đó nếu Ninh lão gia không chìa tay ra cứu tôi thì tôi đã không gây dựng được công ty Lâm như bây giờ. Con cái có phúc của con cái. Tôi tin nhà họ Ninh sẽ không sao.”
Lâm mẹ nhìn thấy Hân Nghiên không nói gì thì rơm rớm nước mắt:
“Cả đời làm mẹ như tôi chỉ mong con gái được hạnh phúc và ấm no. Cả cái hôn lễ này chẳng xứng đáng với con gái tôi chút nào.”
Tử Kỳ im lặng từ đầu đến giờ mới bật cười một cái vô cùng khinh thường:
“Con thấy mẹ nói đúng đó ba à. Nhà mình đâu thiếu điều kiện. Người khác tránh còn không kịp vậy mà ba lại đâm đầu vào ổ kiến lửa. Con dám khẳng định Ninh Vĩ Tịnh kia lấy em gái về chỉ để dùng của hồi môn và tiền mừng đắp vào mấy khoản nợ của công ty thôi.”
Lâm ba quay ngoắt lại trừng mắt nhìn Tử Kỳ:
“Con đừng có xằng bậy.”
Sau đó, ông quay sang dỗ dành Lâm mẹ:
“Nay là ngày vui của con gái, bà đừng khóc. Dù sao chúng ta cũng từng nhìn thằng bé từ nhỏ đến lớn. Năng lực, tính cách của nó không ai không thể công nhận. Dù nhà họ Ninh có ra sao thì tôi vẫn quyết gả Hân Nghiên qua đó.”
Lâm mẹ thở dốc, trừng mắt nhìn chồng:
“Ông… Ông… Ông chả thương tôi và con nữa rồi.”
Hân Nghiên nhìn một màn này mà không biết có nên xen vào hay không, nhưng lời nói của hệ thống đã làm cho cô phải thay đổi suy nghĩ.
[Nam chính đang cách còn mười mét… tám mét… sáu mét.]
“Chắc mình nằm mơ rồi.” Cô cảm thán, không ngờ tới mình lại có thể bị ám ảnh bởi một cuốn tiểu thuyết ba xu.
[Bắt đầu quá trình tiếp nhận ký ức từ nguyên chủ.]
Hân Nghiên nhìn thấy dòng chữ màu xanh bắt đầu đếm ngược từ năm tới một. Ngay lập tức, đầu cô nhức như búa bổ cùng hàng vạn những hình ảnh mờ ảo đến rõ ràng cứ chảy vào bắt ép cô phải ghi nhớ. Trôi qua tận nửa tiếng sau, cô mới dần trở về trạng thái bình thường nhưng đồng thời hiểu rõ đây không phải là giấc mơ, nếu không cô đã chẳng nhận sự đau đớn như thế.
Hân Nghiên chính thức chấp nhận bản thân đã xuyên sách. Linh hồn của nữ phụ đã chọn trúng cô và nhờ cô thay đổi vận mệnh. Mọi hành động của cô đều được hệ thống ghi chép lại kỹ càng để tránh cho số phận của nữ phụ lại một lần nữa đi nhận cháo lú của mạnh bà.
[Nhiệm vụ chính của kí chủ là tăng độ hảo cảm của nam chính đối với bản thân.]
Cô thở dốc, đầu vẫn còn dư âm cảm giác vừa rồi nên có chút khó chịu. Hiện tại cô cũng chẳng còn đường lui. Vì thế thay vì chống đối, cô chỉ có thể tìm chút lợi ích dành cho mình:
“Nếu tôi giúp nguyên chủ thì tôi có được nhận thưởng gì không? Chẳng hạn như hiện kim.”
Hệ thống đáp lại tức thời:
[Tất nhiên! Độ hảo cảm của nam chính tương đương với số tiền nhân cho một triệu đồng. Hảo cảm càng tăng thì số tiền cộng dồn càng lớn và đều được nhận vào mỗi tháng.]
Hân Nghiên mím chặt môi, ánh mắt dần sáng lên lấp lánh khi nghe thấy lời nói của hệ thống. Như vậy chẳng phải đồng nghĩa chỉ cần khiến cho hảo cảm của nam chính tăng lên một trăm thì cô sẽ có một trăm triệu mỗi tháng sao? Mới nghĩ tới thôi mà người sướng râm rang.
“Được, tôi chấp nhận.” Cô nhanh nhảu gật đầu, hận không thể đi tìm nam chính ngay lập tức để xoát độ hảo cảm với anh. Nhưng khi nghĩ tới cốt truyện, cô mới sực nhớ tới việc mình xuyên vào làm nữ phụ độc ác, sau này sẽ bỏ rơi nam chính. Vậy thì hiện tại tình tiết đã tới đâu rồi?
Nhận thấy sự mơ hồ nghi hoặc của kí chủ, hệ thống giải bày:
[Hiện tại cốt truyện vẫn chưa được mở ra. Nam chính và nữ chính chưa gặp nhau.]
Cô chớp chớp mắt hỏi tiếp:
“Vậy thì hiện tại tôi đang ở đâu? Đã gặp nam chính chưa?”
Hệ thống phân trần:
[Kí chủ sắp được gặp nam chính, bởi vì hiện tại kí chủ đang trong buổi hôn lễ với nam chính.]
Hân Nghiên ồ lên một tiếng, ra là cô đang kết hôn với nam chính. Nhưng hình như có một đoạn trong truyện bảo rằng buổi lễ này diễn ra cũng không hề suôn sẻ. Bởi vì nữ phụ không muốn gả cho nam chính nên khóc nháo đủ kiểu. Còn cha nguyên chủ vì muốn giữ vững lời hứa giữa hai gia đình mà bắt ép con gái. Cuối cùng nữ phụ vừa làm bẽ mặt nam chính mà cũng làm cho hai bên gia đình phải ngượng ngùng mỗi khi gặp nhau.
Vừa mới nghĩ tới, Hân Nghiên đã thấy có ba người quen mặt bước vào trong phòng của cô dâu. Đó không ai khác ngoài Lâm ba, Lâm mẹ và người anh trai ruột Lâm Tử Kỳ. Ngoại trừ Lâm ba thì sắc mặt của hai người còn lại không có mấy gì là vui vẻ.
Lâm mẹ mở lời đầu tiên bằng giọng gay gắt:
“Tôi đã nói với mình rồi. Nhà họ Ninh đang bị khủng hoảng kinh tế, có thể phá sản bất cứ lúc nào. Vậy mà mình lại vì lời hứa suông mồm để đưa con gái vào hố tử.”
Lâm ba thở dài:
“Mình nói quá rồi. Chúng ta là người trọng ân nghĩa. Năm đó nếu Ninh lão gia không chìa tay ra cứu tôi thì tôi đã không gây dựng được công ty Lâm như bây giờ. Con cái có phúc của con cái. Tôi tin nhà họ Ninh sẽ không sao.”
Lâm mẹ nhìn thấy Hân Nghiên không nói gì thì rơm rớm nước mắt:
“Cả đời làm mẹ như tôi chỉ mong con gái được hạnh phúc và ấm no. Cả cái hôn lễ này chẳng xứng đáng với con gái tôi chút nào.”
Tử Kỳ im lặng từ đầu đến giờ mới bật cười một cái vô cùng khinh thường:
“Con thấy mẹ nói đúng đó ba à. Nhà mình đâu thiếu điều kiện. Người khác tránh còn không kịp vậy mà ba lại đâm đầu vào ổ kiến lửa. Con dám khẳng định Ninh Vĩ Tịnh kia lấy em gái về chỉ để dùng của hồi môn và tiền mừng đắp vào mấy khoản nợ của công ty thôi.”
Lâm ba quay ngoắt lại trừng mắt nhìn Tử Kỳ:
“Con đừng có xằng bậy.”
Sau đó, ông quay sang dỗ dành Lâm mẹ:
“Nay là ngày vui của con gái, bà đừng khóc. Dù sao chúng ta cũng từng nhìn thằng bé từ nhỏ đến lớn. Năng lực, tính cách của nó không ai không thể công nhận. Dù nhà họ Ninh có ra sao thì tôi vẫn quyết gả Hân Nghiên qua đó.”
Lâm mẹ thở dốc, trừng mắt nhìn chồng:
“Ông… Ông… Ông chả thương tôi và con nữa rồi.”
Hân Nghiên nhìn một màn này mà không biết có nên xen vào hay không, nhưng lời nói của hệ thống đã làm cho cô phải thay đổi suy nghĩ.
[Nam chính đang cách còn mười mét… tám mét… sáu mét.]