Chương 3: Bảo Vệ Nam Chính Trước Anh Trai
Hân Nghiên biết bản thân không thể ngồi yên được nữa. Đây là cơ hội để cô thể hiện sự tốt đẹp của mình trước mặt nam chính. Vì thế, cô khẽ tằng hắng để thu hút sự chú ý của ba người còn lại.
Hân Nghiên nắm lấy tay của Lâm mẹ, từ tốn xoa nhẹ để an ủi. Ở thế giới kia, cô không có người thân và cũng không có ý định xin xỏ tình thương từ ai. Bởi vì cô biết việc khác máu tanh lòng là như thế nào. Thứ có thể cho cô sự yên tâm chính là tiền và tiền.
Tuy nhiên hiện tại nhìn thấy Lâm mẹ lo lắng con gái chịu khổ theo người ta, Hân Nghiên thoáng cảm động. Cô không phủ nhận việc sẽ có người tốt nhưng lại không tin tưởng việc những tình yêu thương này có thể xuất hiện nơi mình. Dù cho đây chỉ là nhiệm vụ, cô cũng sẽ hiếu thảo với Lâm ba Lâm mẹ bằng tất cả tấm lòng.
“Mẹ, con thấy cha nói đúng.”
[Nam chính đã dừng lại và cách năm mét.]
Tiếng hệ thống đã vang lên báo hiệu điều cô nghĩ là đúng. Lời nói của cô hiện tại có thể sẽ đả động đến nam chính.
“Ý con là sao? Chẳng lẽ con chấp nhận cuộc hôn nhân này? Chẳng phải lúc trước con khóc nháo không chịu sao?” Lâm mẹ ngỡ ngàng, không hiểu vì sao con gái lại thay đổi suy nghĩ nhanh chóng như thế.
Hân Nghiên mỉm cười nhẹ nhàng mà nói:
“Lúc trước là con suy nghĩ không thấu đáo mới cảm thấy tiền bạc trọng hơn tình nghĩa mà chúng ta đã nợ nhà họ Ninh bấy lâu nay. Con cũng không phải chưa từng gặp qua anh Vĩ Tịnh. Con giống như cha, cảm thấy anh ấy rất có khí phách và là một nhân tài hiếm gặp. Con tin tưởng nhà họ Ninh sẽ quật khởi trở lại và con sẽ hạnh phúc khi ở đó.”
Lâm ba hơi nhíu mày, nhưng không phải vì khó chịu mà là thể hiện cho nỗi đau trong lòng. Ông biết việc bắt ép con gái gả cho một gia tộc có khả năng sụp đổ không khác gì tội ác. Nhưng không hiểu vì sao ông lại đặt niềm tin ở Ninh Vĩ Tịnh vô cùng lớn và cũng thầm mong anh có thể làm cho con gái ông hạnh phúc.
Còn Lâm mẹ lại nghẹn ngào không thôi. Bà ôm cô vào lòng mà cưng chiều:
“Con gái của tôi sao mà hiểu chuyện đến mức khiến người khác phải đau lòng như thế này.”
Hân Nghiên cảm nhận hơi ấm từ một người mẹ mà cả cơ thể thả lỏng ra:
“Thật ra anh Vĩ Tịnh rất tốt. Dù cho công ty Ninh có thật sự tệ đi thì anh ấy cũng sẽ không khiến con phải chịu khổ. Mẹ hãy yên tâm nhé.”
Tử Kỳ bước đến trước mặt Hân Nghiên mà nghiêm mặt. Anh ta chẳng thích bất kỳ lời nào phát ra từ người em gái này:
“Chẳng lẽ em thật sự chấp nhận gả cho kẻ nghèo nàn sao? Vậy còn Trạch Dương thì sao?”
Hân Nghiên nhíu mày, bắt đầu có chút chán ghét với người anh mang dòng máu ruột thịt này. Mà vốn dĩ trong truyện, anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì.
Lâm Tử Kỳ là người anh trai tệ bạc trong truyền thuyết. Chuyện gia đình chẳng lo, cũng chẳng bảo vệ nổi em gái. Thứ anh ta quan tâm nhất chính là nữ chính. Ngày thường nếu không phải tranh giành nữ chính với nam chính thì cũng là mắng nhiếc và sỉ nhục nữ phụ và nam chính. Cho đến cuối, chính tay anh ta tiếp tay với người khác để khống thêm những án oan cho nữ phụ.
Hân Nghiên thẳng thừng đứng lên, chẳng chút nể nang nào mà bật lại:
“Hiện tại công ty Ninh vẫn chưa xảy ra chuyện gì quá tồi tệ nên anh mau rút lại lời trù ẻo đó đi. Chuyện lúc trước là do em còn nhỏ nên dễ bị dụ dỗ. Hiện tại em tất nhiên sẽ tìm một người đáng để em tin cậy và nương tựa để ở bên suốt đời. Em thích anh Vĩ Tịnh. Anh đừng có mà nói vào nói ra nữa.”
[Độ hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: +10]
Hân Nghiên nhìn dòng chữ xanh trước mặt mà thức thời hài lòng. Cho tới khi cô chứng kiến số tài khoản cá nhân tăng lên mười triệu đồng thì cô thật sự muốn nhào ra ngoài để ôm nam chính một cái. Hầu bao này, cô nhất định sẽ giữ cho thật chặt.
Tử Kỳ định nói lại điều gì đó thì tiếng gõ bên ngoài cánh cửa vang lên nhịp nhàng. Mọi người nhất thời im lặng, đồng thời hướng ánh mắt về thân ảnh đang bước vào.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong. Con mời cha mẹ ra ngoài trước ạ.”
Lâm ba Lâm mẹ cùng Tử Kỳ đi ra ngoài một lúc mà Hân Nghiên vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Hệ thống, đây thật sự là nam chính à?” Cô mấp máy môi hỏi hệ thống.
[Vâng, đây chính là nam chính Ninh Vĩ Tịnh.]
‘Uyển Đình cảm thấy mọi người nói chủ tịch Ninh nhan sắc khuynh thành quả thật chẳng sai. Anh có khuôn mặt hình chữ điền, đôi mắt nâu đen sáng như ngọc mang lại một sự tĩnh lặng nhưng cũng toát lên vẻ sâu lắng. Góc mũi nhỏ đẹp và miệng mỏng. Mỗi lần anh cười rộ lên không khác gì tia sáng an nhiên cho những người xung quanh.’
Hân Nghiên ban đầu cứ ngỡ tác giả diễn tả thái quá mà thôi, nhưng bây giờ nhìn thấy nam chính Vĩ Tịnh ngay trước mắt thì cô cảm thấy những con chữ ấy vẫn chưa đủ. Mỗi bước anh đến gần đều khiến trái tim cô rung động. Đứng đối diện người đàn ông cao lớn, cô chỉ có thể khó nhọc ngẩng đầu mắt đối mắt.
Cô sợ cô sẽ gục ngã trước nhan sắc này trước khi hoàn thành nhiệm vụ mất.
Hân Nghiên nắm lấy tay của Lâm mẹ, từ tốn xoa nhẹ để an ủi. Ở thế giới kia, cô không có người thân và cũng không có ý định xin xỏ tình thương từ ai. Bởi vì cô biết việc khác máu tanh lòng là như thế nào. Thứ có thể cho cô sự yên tâm chính là tiền và tiền.
Tuy nhiên hiện tại nhìn thấy Lâm mẹ lo lắng con gái chịu khổ theo người ta, Hân Nghiên thoáng cảm động. Cô không phủ nhận việc sẽ có người tốt nhưng lại không tin tưởng việc những tình yêu thương này có thể xuất hiện nơi mình. Dù cho đây chỉ là nhiệm vụ, cô cũng sẽ hiếu thảo với Lâm ba Lâm mẹ bằng tất cả tấm lòng.
“Mẹ, con thấy cha nói đúng.”
[Nam chính đã dừng lại và cách năm mét.]
Tiếng hệ thống đã vang lên báo hiệu điều cô nghĩ là đúng. Lời nói của cô hiện tại có thể sẽ đả động đến nam chính.
“Ý con là sao? Chẳng lẽ con chấp nhận cuộc hôn nhân này? Chẳng phải lúc trước con khóc nháo không chịu sao?” Lâm mẹ ngỡ ngàng, không hiểu vì sao con gái lại thay đổi suy nghĩ nhanh chóng như thế.
Hân Nghiên mỉm cười nhẹ nhàng mà nói:
“Lúc trước là con suy nghĩ không thấu đáo mới cảm thấy tiền bạc trọng hơn tình nghĩa mà chúng ta đã nợ nhà họ Ninh bấy lâu nay. Con cũng không phải chưa từng gặp qua anh Vĩ Tịnh. Con giống như cha, cảm thấy anh ấy rất có khí phách và là một nhân tài hiếm gặp. Con tin tưởng nhà họ Ninh sẽ quật khởi trở lại và con sẽ hạnh phúc khi ở đó.”
Lâm ba hơi nhíu mày, nhưng không phải vì khó chịu mà là thể hiện cho nỗi đau trong lòng. Ông biết việc bắt ép con gái gả cho một gia tộc có khả năng sụp đổ không khác gì tội ác. Nhưng không hiểu vì sao ông lại đặt niềm tin ở Ninh Vĩ Tịnh vô cùng lớn và cũng thầm mong anh có thể làm cho con gái ông hạnh phúc.
Còn Lâm mẹ lại nghẹn ngào không thôi. Bà ôm cô vào lòng mà cưng chiều:
“Con gái của tôi sao mà hiểu chuyện đến mức khiến người khác phải đau lòng như thế này.”
Hân Nghiên cảm nhận hơi ấm từ một người mẹ mà cả cơ thể thả lỏng ra:
“Thật ra anh Vĩ Tịnh rất tốt. Dù cho công ty Ninh có thật sự tệ đi thì anh ấy cũng sẽ không khiến con phải chịu khổ. Mẹ hãy yên tâm nhé.”
Tử Kỳ bước đến trước mặt Hân Nghiên mà nghiêm mặt. Anh ta chẳng thích bất kỳ lời nào phát ra từ người em gái này:
“Chẳng lẽ em thật sự chấp nhận gả cho kẻ nghèo nàn sao? Vậy còn Trạch Dương thì sao?”
Hân Nghiên nhíu mày, bắt đầu có chút chán ghét với người anh mang dòng máu ruột thịt này. Mà vốn dĩ trong truyện, anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì.
Lâm Tử Kỳ là người anh trai tệ bạc trong truyền thuyết. Chuyện gia đình chẳng lo, cũng chẳng bảo vệ nổi em gái. Thứ anh ta quan tâm nhất chính là nữ chính. Ngày thường nếu không phải tranh giành nữ chính với nam chính thì cũng là mắng nhiếc và sỉ nhục nữ phụ và nam chính. Cho đến cuối, chính tay anh ta tiếp tay với người khác để khống thêm những án oan cho nữ phụ.
Hân Nghiên thẳng thừng đứng lên, chẳng chút nể nang nào mà bật lại:
“Hiện tại công ty Ninh vẫn chưa xảy ra chuyện gì quá tồi tệ nên anh mau rút lại lời trù ẻo đó đi. Chuyện lúc trước là do em còn nhỏ nên dễ bị dụ dỗ. Hiện tại em tất nhiên sẽ tìm một người đáng để em tin cậy và nương tựa để ở bên suốt đời. Em thích anh Vĩ Tịnh. Anh đừng có mà nói vào nói ra nữa.”
[Độ hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: +10]
Hân Nghiên nhìn dòng chữ xanh trước mặt mà thức thời hài lòng. Cho tới khi cô chứng kiến số tài khoản cá nhân tăng lên mười triệu đồng thì cô thật sự muốn nhào ra ngoài để ôm nam chính một cái. Hầu bao này, cô nhất định sẽ giữ cho thật chặt.
Tử Kỳ định nói lại điều gì đó thì tiếng gõ bên ngoài cánh cửa vang lên nhịp nhàng. Mọi người nhất thời im lặng, đồng thời hướng ánh mắt về thân ảnh đang bước vào.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong. Con mời cha mẹ ra ngoài trước ạ.”
Lâm ba Lâm mẹ cùng Tử Kỳ đi ra ngoài một lúc mà Hân Nghiên vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Hệ thống, đây thật sự là nam chính à?” Cô mấp máy môi hỏi hệ thống.
[Vâng, đây chính là nam chính Ninh Vĩ Tịnh.]
‘Uyển Đình cảm thấy mọi người nói chủ tịch Ninh nhan sắc khuynh thành quả thật chẳng sai. Anh có khuôn mặt hình chữ điền, đôi mắt nâu đen sáng như ngọc mang lại một sự tĩnh lặng nhưng cũng toát lên vẻ sâu lắng. Góc mũi nhỏ đẹp và miệng mỏng. Mỗi lần anh cười rộ lên không khác gì tia sáng an nhiên cho những người xung quanh.’
Hân Nghiên ban đầu cứ ngỡ tác giả diễn tả thái quá mà thôi, nhưng bây giờ nhìn thấy nam chính Vĩ Tịnh ngay trước mắt thì cô cảm thấy những con chữ ấy vẫn chưa đủ. Mỗi bước anh đến gần đều khiến trái tim cô rung động. Đứng đối diện người đàn ông cao lớn, cô chỉ có thể khó nhọc ngẩng đầu mắt đối mắt.
Cô sợ cô sẽ gục ngã trước nhan sắc này trước khi hoàn thành nhiệm vụ mất.