Chương : 30
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Nào ngờ ngăn tủ bên cạnh có một đinh vít nhô lên, Thất Nguyệt không cẩn thận để túi tiết vướng phải đinh vít. Chỉ trong nháy mắt, túi nilon đã bị bục một lỗ lớn, một lượng (máu) tiết chảy ra, vẩy lên quần áo Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân ghê tởm, theo bản năng tiện tay ném túi tiết đi. Lần này thì xong rồi, túi tiết bị quăng về phía ba cha con Long gia, vừa rơi xuống thì hoàn toàn bục, tiết canh trong túi trào ra, bắn đầy lên người ba cha con bọn họ.
Không chỉ vậy, trần nhà và tường cũng dính đấy máu (tiết). Cả căn bếp bỗng chốc trở nên "náo nhiệt" hơn không ít. Thất Nguyệt nhìn phòng bếp nhuộm đỏ trước mắt, ôm trán không nỡ nhìn thẳng.
#Tiếu: huyết án trong căn phòng kín =))))))))
Thất Nguyệt thở dài mệt mỏi, có một số người đôi lúc phiền đến mức không còn lời nào để nói.
Một tuần nay cô chưa một lần ngủ ngon, hôm nay còn dọn dẹp nhà cả một ngày, vừa mệt vừa đói, bây giờ lại phải nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Thất Nguyệt chỉ cảm thấy cả ngươi chưa động đã vô lực. Cô quyết định ăn trước rồi tính sau, xem ra đêm nay phải dọn dẹp đến sáng.
Nhìn ba người nằm trên sàn nhà, Thất Nguyệt tính toán một chút, lát nữa lại kéo ba người này vào toilet tắm rửa sạch sẽ sau. May mắn bây giờ vẫn còn là mùa hè, không sợ bị cảm lạnh, cứ để ba người bọn họ tiếp tục nằm đấy đi. Thất Nguyệt nhìn cả người cha Long dơ bẩn, trong lòng âm thầm thỏa mãn. Báo ứng đấy, nếu không phải ông ta muốn ăn tiết vịt thì cũng không thảm đến mức này!
Thất Nguyệt lục tìm đồ ăn trong tủ lạnh nửa ngày trời, cuối cùng chỉ thấy một chén não hoa còn mới. Cô cũng không quá bắt bẻ chuyện đồ ăn thức uống, không suy nghĩ nhiều, lập tức lấy ra, ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn.
Thất Nguyệt ăn vô cùng vui vẻ, nhưng lại không hay biết, ngoài cửa sổ, một đám người nhìn trộm đang cực kì mất bình tĩnh.
Nói đến những người này, phải bắt đầu từ A Tinh.
Vì muốn lấy lòng người mình yêu, A Tinh thậm chí còn coi trọng sản nghiệp bang hội hơn cả Phan Chương. Hắn vốn là hắc nhị đại, từ nhỏ đến lớn đều hoành hành ngang ngược. Sau khi cha hắn chết, lại có Triệu Thiên Nghĩa chống lưng phía sau, căn bản không một ai dám đắc tội hắn.
Vì vậy, A Tinh kiêu ngạo mười phần, yêu cầu mấy vị lão đại chuyên buôn lậu thuốc phiện trích ra một phần ba số tiền lãi định mức kiếm được cho Long Tam Hội, bằng không hắn sẽ khiến bọn họ đẹp mặt.
Một phần ba? Mấy vị lão đại vừa nghe đến đây, lập tức không đồng ý. Nhường một phần ba số tiền kiếm được, vậy sau này bang hội của bọn họ ăn cái gì?
Nếu là người khác nói lời này, chỉ sợ đã sớm bị bắn chết không dưới trăm lần. Nhưng người nói lại là A Tinh, mấy vị lão đại thật sự không dám lớn tiếng, phía sau tiểu tử này còn có Triệu Thiên Nghĩa a.
A Tinh cho bọn họ thời gian suy nghĩ, sau đó quay đầu rời đi, để lại một đám người tức tới mức cắn răng nghiến lợi.
"Mẹ nó, tức đến tắt thở mất. Đây có khác nào hành vi lưu manh ăn cướp không?!" Một tên đại ca mặt vuông tức giận đỏ bừng mặt, đập vỡ chai rượu trên bàn.
"Đừng có nhắc đến lưu manh, chúng ta cũng là lưu manh đấy." Bên cạnh, một tên lão đại thấp bé khác lên tiếng.
Đại ca mặt vuông bị nhắc nhở, càng thêm tức giận, khuôn mặt đã sắp chuyển sang màu gan heo.
Lúc này, một tên lão đại bụng phệ lên tiếng, giọng nói mười phần tự tin, "Cách xa ông đây ra! Mấy người đúng là đồ óc heo, chúng ta không đánh được thằng nhóc A Tinh kia, nhưng chẳng lẽ lại không thể giết được tên oắt con Long Tam sao?" Lão bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, khinh bỉ nhìn hai người bên cạnh.
Lão tên Chu Dương, vốn dĩ tên một chữ "Dương" cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng kết hợp với họ "Chu" lại cực kì buồn cười*. Cũng vì chuyện này mà từ nhỏ đến lớn Chu Dương đã đánh nhau với người khác không biết bao nhiêu lần, cuối cùng nhờ vậy mà nổi danh, sau đó bắt đầu lăn lộn trong hắc đạo.
[*] Nguyên gốc là Chu Dương 朱洋. Chu 朱: 1. Đỏ thắm 2. Xinh đẹp. Dương 洋: 1. Biển 2. Tính từ sở hữu, của người ngoại quốc 3. Cách gọi tiền thời xưa...
#Tiếu: đại khái nghĩa của hai chữ "Chu Dương" cũng không buồn cười, nhưng có lẽ với người Trung Quốc thì tên đàn ông có từ "xinh đẹp" rất hài :))))))
Chu Dương cực kỳ ghét người khác gọi lão bằng cái tên này, vì vậy những vị lão đại khác đều gọi lão là lão Chu, còn thuộc hạ gọi lão là Chu đại ca.
"Lão Chu, ông có cách gì?" Tên lão đại thấp bé bên cạnh tò mò hỏi.
"Cách xa ông đây ra. Một lũ óc heo các người cứ ngồi đây đợi tin tốt của ông đây đi." Chu Dương thần bì trả lời.
Chu Dương cũng chẳng phải Gia Cát Lượng, cách mà lão có thể nghĩ ra chính là đánh lén. Long Tam chẳng qua chỉ là lão đại của một bang hội Cao trung, còn chưa có tính cảnh giác cao và ý thức được tầm quan trọng của vệ sĩ như những kẻ lăn lộn hắc đạo đã lâu như lão ta. Lão chỉ cần mang người âm thầm tìm đến nhà Long Tam, cho tên tiểu tử này một dao, trực tiếp làm thịt, như vậy không phải mọi chuyện trực tiếp được giải quyết rồi sao!!
Chu Dương không tính toán để lộ tiếng gió, dù gì Long Tam hiện tại đang rất được Triệu Thiên Nghĩa coi trọng, lão ta còn chưa dám đối đầu trực diện với lửa giận của Triệu Thiên Nghĩa. Vì vậy chuyện này chỉ có thể âm thầm lén lút thực hiện. Người biết chỉ có hai người tham gia thực hiện cùng lão, đến lúc đó, ba người cùng ngồi trên một chiếc thuyền, hai người kia chỉ có thể giữ im lặng vì tính mạng.
Chu Dương suy nghĩ cực kỳ chu đáo. Lão dẫn theo ba thuộc hạ tâm phúc lén lút mai phục bên cạnh nhà Thất Nguyệt, chờ đợi thời cơ.
Ai ngờ cha Long lại cố tình trở về đúng lúc này, ngày ngày mở party. Mặt khác, A Tinh không ngừng bức ép. Chu Dương bắt đầu nóng vội, ngày ngày nằm bò trên bãi cỏ nhà Thất Nguyệt mai phục từng ngày từng ngày, chờ party tan, chờ đến mức bốn người bọn chúng tưởng như sắp bị tra tấn đến chết.
Mặc dù mùa hè không lạnh, nhưng bãi cỏ cực kì nhiều muỗi. Cả người Chu Dương và ba tên thuộc hạ của lão đã sớm bị đốt hết một lượt từ đầu đến chân, thảm không nỡ nhìn, sớm đã không còn chỗ nào còn hoàn hảo.
Thời điểm party chính thức kết thúc, Chu Dương vui mừng phát khóc, "Còn không kết thúc ông đây sẽ chết mất." Lão tiếp lấy tay của ba tên thuộc hạn lấy điểm tựa đứng dậy. Cả bốn người bắt đầu tính toán thời cơ lẻn vào nhà.
Chu Dương cẩn thận nấp dưới cửa sổ nhà Thất Nguyệt. Đây cũng chẳng phải lần đầu lão làm chuyện này, cực kì có kinh nghiệm, cẩn thận đẩy một cánh cửa sổ chưa đóng chặt ra, lén lút nhìn vào.
Cửa sổ này vốn chỉ được dùng để thông gió, vị trí vô cùng xảo diệu, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ phòng bếp, nhưng Thất Nguyệt lại không nhìn thấy được bên ngoài.
Vì vậy, sau khi Chu Dương nhìn thấy cả căn bếp đầy máu, cả người lập tức chấn động, không ngừng nhìn đi nhìn lại mấy lần. Ngay sau đó, ông ta chỉ cảm thấy dạ dày trong bụng cuộn lên.
Máu tươi nhuộm đỏ cả phòng bếp, chỉ cần hít một hơi là có thể ngửi thấy mùi máu tanh hôi và "hương vị" của thịt thối rữa. Trên sàn nhà còn có vài thi thể máu thịt lẫn lộn, những thi thể này đều bị rút xương cốt, ruột lòi ra, không biết đã bị phanh thây bao nhiêu lần.
Dưới ánh sáng tối tăm của phòng bếp, Long Tam đang ngồi ăn. Chu Dương nheo mắt nhìn kỹ, là một chén gì đó khá đặc, đỏ đỏ trắng trắng, trông giống như... não người? Chu Dương chịu không nổi, nhưng không dám kinh động đến tên sát nhân cuồng trong phòng, cẩn thận bò xuống. Sau khi chạy một đoạn khá xa mới bắt đầu nôn mửa.
Mấy tên thuộc hạ đi theo sau nhìn lão kỳ quái. Lão đại đã thấy cái gì? Vừa rồi bọn họ đi theo sau Chu Dương, thấy cả người lão run bần bật, quần áo sau lưng đã sớm bị mồ hôi làm ướt.
Vì vậy ba người bắt đầu tò mò, lại gần cửa sổ nhìn xem. Một phút sau, cả ba cũng bắt đầu nôn mửa không ngừng.
Trên tay bọn họ ai mà chẳng dính máu tươi, nhưng cảnh tượng hung tàn như vậy là lần đầu tiên thấy trong đời.
Mặc dù cảm thấy lạnh cả sống lưng, nhưng bọn họ lại không cam lòng cứ như vậy bỏ đi. Bốn người nằm vùng ở đây cả một tuần trời, bị muối cắn đến mức thiếu máu mới chờ được đến hôm nay. Vì vậy, cả bốn người lại tiếp tục quay lại thăm dò tình hình bên trong một lần nữa.
Sau khi ăn no, Thất Nguyệt bắt đầu kéo lê ba người nằm trên sàn từng chút từng chút một vào toilet. Vốn dĩ cô định tẩy rửa sạch sẽ cho ba cha con Long gia, nào ngờ bình nóng lạnh trong toilet được gắn trên tường, nhiều năm không tu sửa, đã sớm hỏng hóc bên trong.
Nào ngờ ngăn tủ bên cạnh có một đinh vít nhô lên, Thất Nguyệt không cẩn thận để túi tiết vướng phải đinh vít. Chỉ trong nháy mắt, túi nilon đã bị bục một lỗ lớn, một lượng (máu) tiết chảy ra, vẩy lên quần áo Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân ghê tởm, theo bản năng tiện tay ném túi tiết đi. Lần này thì xong rồi, túi tiết bị quăng về phía ba cha con Long gia, vừa rơi xuống thì hoàn toàn bục, tiết canh trong túi trào ra, bắn đầy lên người ba cha con bọn họ.
Không chỉ vậy, trần nhà và tường cũng dính đấy máu (tiết). Cả căn bếp bỗng chốc trở nên "náo nhiệt" hơn không ít. Thất Nguyệt nhìn phòng bếp nhuộm đỏ trước mắt, ôm trán không nỡ nhìn thẳng.
#Tiếu: huyết án trong căn phòng kín =))))))))
Thất Nguyệt thở dài mệt mỏi, có một số người đôi lúc phiền đến mức không còn lời nào để nói.
Một tuần nay cô chưa một lần ngủ ngon, hôm nay còn dọn dẹp nhà cả một ngày, vừa mệt vừa đói, bây giờ lại phải nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Thất Nguyệt chỉ cảm thấy cả ngươi chưa động đã vô lực. Cô quyết định ăn trước rồi tính sau, xem ra đêm nay phải dọn dẹp đến sáng.
Nhìn ba người nằm trên sàn nhà, Thất Nguyệt tính toán một chút, lát nữa lại kéo ba người này vào toilet tắm rửa sạch sẽ sau. May mắn bây giờ vẫn còn là mùa hè, không sợ bị cảm lạnh, cứ để ba người bọn họ tiếp tục nằm đấy đi. Thất Nguyệt nhìn cả người cha Long dơ bẩn, trong lòng âm thầm thỏa mãn. Báo ứng đấy, nếu không phải ông ta muốn ăn tiết vịt thì cũng không thảm đến mức này!
Thất Nguyệt lục tìm đồ ăn trong tủ lạnh nửa ngày trời, cuối cùng chỉ thấy một chén não hoa còn mới. Cô cũng không quá bắt bẻ chuyện đồ ăn thức uống, không suy nghĩ nhiều, lập tức lấy ra, ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn.
Thất Nguyệt ăn vô cùng vui vẻ, nhưng lại không hay biết, ngoài cửa sổ, một đám người nhìn trộm đang cực kì mất bình tĩnh.
Nói đến những người này, phải bắt đầu từ A Tinh.
Vì muốn lấy lòng người mình yêu, A Tinh thậm chí còn coi trọng sản nghiệp bang hội hơn cả Phan Chương. Hắn vốn là hắc nhị đại, từ nhỏ đến lớn đều hoành hành ngang ngược. Sau khi cha hắn chết, lại có Triệu Thiên Nghĩa chống lưng phía sau, căn bản không một ai dám đắc tội hắn.
Vì vậy, A Tinh kiêu ngạo mười phần, yêu cầu mấy vị lão đại chuyên buôn lậu thuốc phiện trích ra một phần ba số tiền lãi định mức kiếm được cho Long Tam Hội, bằng không hắn sẽ khiến bọn họ đẹp mặt.
Một phần ba? Mấy vị lão đại vừa nghe đến đây, lập tức không đồng ý. Nhường một phần ba số tiền kiếm được, vậy sau này bang hội của bọn họ ăn cái gì?
Nếu là người khác nói lời này, chỉ sợ đã sớm bị bắn chết không dưới trăm lần. Nhưng người nói lại là A Tinh, mấy vị lão đại thật sự không dám lớn tiếng, phía sau tiểu tử này còn có Triệu Thiên Nghĩa a.
A Tinh cho bọn họ thời gian suy nghĩ, sau đó quay đầu rời đi, để lại một đám người tức tới mức cắn răng nghiến lợi.
"Mẹ nó, tức đến tắt thở mất. Đây có khác nào hành vi lưu manh ăn cướp không?!" Một tên đại ca mặt vuông tức giận đỏ bừng mặt, đập vỡ chai rượu trên bàn.
"Đừng có nhắc đến lưu manh, chúng ta cũng là lưu manh đấy." Bên cạnh, một tên lão đại thấp bé khác lên tiếng.
Đại ca mặt vuông bị nhắc nhở, càng thêm tức giận, khuôn mặt đã sắp chuyển sang màu gan heo.
Lúc này, một tên lão đại bụng phệ lên tiếng, giọng nói mười phần tự tin, "Cách xa ông đây ra! Mấy người đúng là đồ óc heo, chúng ta không đánh được thằng nhóc A Tinh kia, nhưng chẳng lẽ lại không thể giết được tên oắt con Long Tam sao?" Lão bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, khinh bỉ nhìn hai người bên cạnh.
Lão tên Chu Dương, vốn dĩ tên một chữ "Dương" cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng kết hợp với họ "Chu" lại cực kì buồn cười*. Cũng vì chuyện này mà từ nhỏ đến lớn Chu Dương đã đánh nhau với người khác không biết bao nhiêu lần, cuối cùng nhờ vậy mà nổi danh, sau đó bắt đầu lăn lộn trong hắc đạo.
[*] Nguyên gốc là Chu Dương 朱洋. Chu 朱: 1. Đỏ thắm 2. Xinh đẹp. Dương 洋: 1. Biển 2. Tính từ sở hữu, của người ngoại quốc 3. Cách gọi tiền thời xưa...
#Tiếu: đại khái nghĩa của hai chữ "Chu Dương" cũng không buồn cười, nhưng có lẽ với người Trung Quốc thì tên đàn ông có từ "xinh đẹp" rất hài :))))))
Chu Dương cực kỳ ghét người khác gọi lão bằng cái tên này, vì vậy những vị lão đại khác đều gọi lão là lão Chu, còn thuộc hạ gọi lão là Chu đại ca.
"Lão Chu, ông có cách gì?" Tên lão đại thấp bé bên cạnh tò mò hỏi.
"Cách xa ông đây ra. Một lũ óc heo các người cứ ngồi đây đợi tin tốt của ông đây đi." Chu Dương thần bì trả lời.
Chu Dương cũng chẳng phải Gia Cát Lượng, cách mà lão có thể nghĩ ra chính là đánh lén. Long Tam chẳng qua chỉ là lão đại của một bang hội Cao trung, còn chưa có tính cảnh giác cao và ý thức được tầm quan trọng của vệ sĩ như những kẻ lăn lộn hắc đạo đã lâu như lão ta. Lão chỉ cần mang người âm thầm tìm đến nhà Long Tam, cho tên tiểu tử này một dao, trực tiếp làm thịt, như vậy không phải mọi chuyện trực tiếp được giải quyết rồi sao!!
Chu Dương không tính toán để lộ tiếng gió, dù gì Long Tam hiện tại đang rất được Triệu Thiên Nghĩa coi trọng, lão ta còn chưa dám đối đầu trực diện với lửa giận của Triệu Thiên Nghĩa. Vì vậy chuyện này chỉ có thể âm thầm lén lút thực hiện. Người biết chỉ có hai người tham gia thực hiện cùng lão, đến lúc đó, ba người cùng ngồi trên một chiếc thuyền, hai người kia chỉ có thể giữ im lặng vì tính mạng.
Chu Dương suy nghĩ cực kỳ chu đáo. Lão dẫn theo ba thuộc hạ tâm phúc lén lút mai phục bên cạnh nhà Thất Nguyệt, chờ đợi thời cơ.
Ai ngờ cha Long lại cố tình trở về đúng lúc này, ngày ngày mở party. Mặt khác, A Tinh không ngừng bức ép. Chu Dương bắt đầu nóng vội, ngày ngày nằm bò trên bãi cỏ nhà Thất Nguyệt mai phục từng ngày từng ngày, chờ party tan, chờ đến mức bốn người bọn chúng tưởng như sắp bị tra tấn đến chết.
Mặc dù mùa hè không lạnh, nhưng bãi cỏ cực kì nhiều muỗi. Cả người Chu Dương và ba tên thuộc hạ của lão đã sớm bị đốt hết một lượt từ đầu đến chân, thảm không nỡ nhìn, sớm đã không còn chỗ nào còn hoàn hảo.
Thời điểm party chính thức kết thúc, Chu Dương vui mừng phát khóc, "Còn không kết thúc ông đây sẽ chết mất." Lão tiếp lấy tay của ba tên thuộc hạn lấy điểm tựa đứng dậy. Cả bốn người bắt đầu tính toán thời cơ lẻn vào nhà.
Chu Dương cẩn thận nấp dưới cửa sổ nhà Thất Nguyệt. Đây cũng chẳng phải lần đầu lão làm chuyện này, cực kì có kinh nghiệm, cẩn thận đẩy một cánh cửa sổ chưa đóng chặt ra, lén lút nhìn vào.
Cửa sổ này vốn chỉ được dùng để thông gió, vị trí vô cùng xảo diệu, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ phòng bếp, nhưng Thất Nguyệt lại không nhìn thấy được bên ngoài.
Vì vậy, sau khi Chu Dương nhìn thấy cả căn bếp đầy máu, cả người lập tức chấn động, không ngừng nhìn đi nhìn lại mấy lần. Ngay sau đó, ông ta chỉ cảm thấy dạ dày trong bụng cuộn lên.
Máu tươi nhuộm đỏ cả phòng bếp, chỉ cần hít một hơi là có thể ngửi thấy mùi máu tanh hôi và "hương vị" của thịt thối rữa. Trên sàn nhà còn có vài thi thể máu thịt lẫn lộn, những thi thể này đều bị rút xương cốt, ruột lòi ra, không biết đã bị phanh thây bao nhiêu lần.
Dưới ánh sáng tối tăm của phòng bếp, Long Tam đang ngồi ăn. Chu Dương nheo mắt nhìn kỹ, là một chén gì đó khá đặc, đỏ đỏ trắng trắng, trông giống như... não người? Chu Dương chịu không nổi, nhưng không dám kinh động đến tên sát nhân cuồng trong phòng, cẩn thận bò xuống. Sau khi chạy một đoạn khá xa mới bắt đầu nôn mửa.
Mấy tên thuộc hạ đi theo sau nhìn lão kỳ quái. Lão đại đã thấy cái gì? Vừa rồi bọn họ đi theo sau Chu Dương, thấy cả người lão run bần bật, quần áo sau lưng đã sớm bị mồ hôi làm ướt.
Vì vậy ba người bắt đầu tò mò, lại gần cửa sổ nhìn xem. Một phút sau, cả ba cũng bắt đầu nôn mửa không ngừng.
Trên tay bọn họ ai mà chẳng dính máu tươi, nhưng cảnh tượng hung tàn như vậy là lần đầu tiên thấy trong đời.
Mặc dù cảm thấy lạnh cả sống lưng, nhưng bọn họ lại không cam lòng cứ như vậy bỏ đi. Bốn người nằm vùng ở đây cả một tuần trời, bị muối cắn đến mức thiếu máu mới chờ được đến hôm nay. Vì vậy, cả bốn người lại tiếp tục quay lại thăm dò tình hình bên trong một lần nữa.
Sau khi ăn no, Thất Nguyệt bắt đầu kéo lê ba người nằm trên sàn từng chút từng chút một vào toilet. Vốn dĩ cô định tẩy rửa sạch sẽ cho ba cha con Long gia, nào ngờ bình nóng lạnh trong toilet được gắn trên tường, nhiều năm không tu sửa, đã sớm hỏng hóc bên trong.