Chương 11
Edit: Frenalis
Tối hôm qua Phương Y không ngủ ngon, mơ nhiều giấc mơ, sáng hôm sau thức dậy không những không cảm thấy sảng khoái mà còn thấy mệt mỏi hơn.
Cô kéo lê cơ thể uể oải đi rửa mặt đánh răng và đến văn phòng. Vừa mới đến nơi cô đã nhận được một tin tức tốt: phát lương.
Mức lương này chỉ dành cho nhân viên văn phòng cố định và luật sư tập sự. Luật sư và trợ lý luật sư được trả theo tỷ lệ phần trăm dựa trên số vụ án họ giải quyết, không liên quan đến lương của họ.
Phương Y háo hức mở bảng lương để kiểm tra, nhận thấy số tiền có vẻ cao hơn bình thường. Thật kỳ lạ, lẽ nào là tiền thưởng? Nhưng cô mới đi làm được một thời gian ngắn, cũng không có thành tích gì nổi bật, sao lại có tiền thưởng?
Mang theo thắc mắc này, Phương Y đứng dậy đi đến bàn làm việc của Hà Tình, cúi người xuống thấp giọng hỏi: "Chị Hà, em hỏi chị một chuyện."
Hà Tình không ngẩng đầu lên mà nói: "Chuyện gì vậy?"
Phương Y nhìn xung quanh, áp sát vào tai Hà Tình nói: "Em vừa kiểm tra bảng lương, hình như phát cho em hơi nhiều?"
Hà Tình mỉm cười, nhéo nhẹ tai Phương Y: "Em này, phát nhiều tiền mà còn lo lắng đến hỏi chị? Chuyện nhỏ thôi, tăng thêm là do văn phòng cấp trợ cấp."
"Trợ cấp?" Phương Y ngạc nhiên, "Em không nghe nói có trợ cấp mà."
Hà Tình giải thích: "Tháng này có phúc lợi mới, theo bộ phận tài vụ nói, đây là do luật sư Chu đề xuất."
Chu Lạc Sâm? Phương Y cảm thấy bối rối. Hà Tình nhìn cô một lúc, ý đồ rõ ràng, liếc mắt nhìn bộ quần áo của Phương Y, sau đó nhìn cô với ánh mắt "Hiểu chưa?".
Phương Y hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người và gật đầu.
Nếu còn không hiểu, thì thật là ngốc nghếch. Rõ ràng là trợ cấp cho mọi người, cụ thể là trợ cấp cho việc mua sắm quần áo.
Phương Y quay lại chỗ ngồi của mình, cúi đầu nhìn bộ trang phục, đau đầu xoa xoa thái dương.
Cô không biết trong lòng mình là xấu hổ và tự ti nhiều hơn, hay là có nhiều cảm xúc phức tạp đối với Chu Lạc Sâm.
Cô mang tâm sự nặng nề làm công việc của mình, tiếp đãi một số người uỷ thác, nhưng cho đến gần trưa, cô vẫn không thấy Chu Lạc Sâm đi làm. Trên thực tế, không chỉ anh không đến, hai cấp dưới của anh là Lâm Tư và Doãn Triết Ngạn cũng không đến.
Phương Y có chút lo lắng. Hôm qua ba người họ cùng nhau đi về, đến giờ vẫn chưa đến, chẳng lẽ là gặp vấn đề khi lái xe tối qua?
Vì thực sự không yên tâm nhưng cũng không có ai để hỏi, Phương Y trở lại chỗ ngồi hỏi Trần Quân Du bên cạnh: "Trợ lý Trần, anh biết ba người luật sư Chu tại sao không đến làm hôm nay không?"
Trần Quân Du ngẩng đầu lên từ máy tính, mỉm cười: "Ai biết được? Có thể họ đi '3P' rồi?"
Phương Y nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi. Vừa lúc đó Hình Tứ đi ngang qua, nghe thấy những lời này từ văn phòng của anh ta, liền đấm một phát vào lưng Trần Quân Du, cau mày nói: "Tôi thấy cậu lại tái phát bệnh cũ, nói bậy bạ gì đó! Ba người luật sư Chu đi nước ngoài phá vụ án mạng, không biết khi nào trở về, cậu đừng ở đây bôi nhọ cậu ta."
Trần Quân Du thấy Hình Tứ nghiêm túc, vội vàng đứng dậy xin lỗi nói: "Xin lỗi luật sư Hình, tôi chỉ đùa một chút thôi."
Nghiêm Túc liếc nhìn anh ta, sắc mặt không tốt, khiến Trần Quân Du sợ hãi, vội vàng thu dọn đồ đạc, viện cớ đi đưa văn kiện cho Hình Tứ rồi rời đi.
Anh ta đi được một lúc, Nghiêm Túc mới lơ đễnh hỏi Phương Y: "Phương Y, cô tìm luật sư Chu có việc gì à?"
Phương Y vội vàng nói: "Không có gì, không có gì, chỉ là hỏi thăm thôi. Tối hôm qua thấy họ đi cùng nhau, hôm nay vẫn chưa đến làm, lo lắng có chuyện gì xảy ra, không có ý gì khác..."
Nhìn vẻ cố gắng giải thích của cô, Nghiêm Túc nhấp môi cười: "Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, cô không cần căng thẳng như vậy. Tôi cũng không nghĩ cô coi trọng Lạc Sâm, cô sợ gì?"
Phương Y giật mình, "coi trọng Lạc Sâm" bốn chữ khiến khóe miệng cô cứng đờ, miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo.
Nghiêm Túc vỗ vai cô rồi rời khỏi đó, trở về phòng làm việc. Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y nhìn theo bóng người cuối hành lang, rồi quay lại nhìn cánh cửa văn phòng đóng chặt của Chu Lạc Sâm, buồn bã thở dài.
Đối với việc Chu Lạc Sâm đi công tác, người vui nhất chính là Hình Tứ. Cuối cùng anh ta cũng không cần phải phân tâm để ý đến Phương Y, lo lắng cô rơi vào "bẫy rập" của Chu Lạc Sâm, dẫn đến kết cục giống Phó Lôi.
Chu Lạc Sâm đi công tác mấy ngày nay, Hình Tứ luôn bận rộn. Mặc dù có qua lại với Phương Y nhưng chỉ vì công việc, không nói chuyện nhiều, lạnh nhạt xa cách, hoàn toàn không còn cảm giác mệt mỏi như trước.
Phương Y cũng cảm thấy nhẹ nhõm, tập trung toàn tâm toàn ý vào công việc trong mấy ngày. Một buổi tối, khi Phương Y xem tin tức trên điện thoại, cô phát hiện nơi Chu Lạc Sâm đi công tác đang có bão lớn, tình hình rất nghiêm trọng. Không tự chủ được, cô lấy điện thoại ra, chọn tên Chu Lạc Sâm định nhắn tin hỏi thăm.
Cô do dự một lúc, soạn tin nhắn hỏi thăm nhưng lại không dám gửi.
Cuối cùng Phương Y cất điện thoại dưới gối, nhắm mắt lại thôi miên bản thân, nhưng vẫn không ngủ được. Cô bực bội ngồi dậy, lấy điện thoại ra khỏi gối, dứt khoác bấm gửi tin nhắn đi. Lúc này cô mới cảm thấy an tâm.
Mục đích của Chu Lạc Sâm khi quan tâm cô, Hà Tình đều có thể nhận ra. Phương Y cũng không thể giả vờ ngây thơ. Hành động này của anh như một cách giúp đỡ cô, việc cô nhắn tin hỏi thăm cũng là phép lịch sự. Dù sao do dự chỉ khiến cô suy nghĩ nhiều, cứ nhắn tin là được.
Phương Y nhắn tin cho Chu Lạc Sâm, bày tỏ sự lo lắng về cơn bão và chúc anh chiến thắng trong vụ kiện. Tin nhắn ngắn gọn, không sến sẩm, sau khi xem lại, cô hài lòng và cất điện thoại đi.
Phương Y cũng không nghĩ tới nhận được hồi âm của đối phương vì không biết Chu Lạc Sâm đang bận gì vào lúc đó, hơn nữa, với nội dung tin nhắn chung chung, có thể anh nhận được rất nhiều tin nhắn tương tự, hồi âm lại sẽ mất nhiều thời gian.
Nhưng trong lúc Phương Y ngủ, điện thoại cô nhận được tin nhắn hồi âm đơn giản từ Chu Lạc Sâm: "Cảm ơn".
******
Nửa tháng sau Chu Lạc Sâm quay trở lại văn phòng. Hôm nay Hình Tứ có một vị khách đến thăm, được giới thiệu là bạn thân của anh ta. Khi nghe lễ tân gọi điện báo, Hình Tứ đích thân ra đón.
Phương Y nhìn từ xa thấy Hình Tứ tươi cười rạng rỡ bên cạnh một người phụ nữ trẻ mặc váy liền áo màu đỏ. Vị khách này lớn hơn Phương Y vài tuổi, vô cùng xinh đẹp, mái tóc xoăn dài ngang eo tung bay quyến rũ. Hai người trò chuyện vui vẻ, tiếng nói nhẹ nhàng như nước.
Hình Tứ dẫn vị khách vào văn phòng. Cho nên Phương Y đoán đây không phải thân chủ mà là bạn của anh ta.
Sau khi thu hồi ánh mắt, Phương Y tiếp tục làm việc. Nhưng cô nhanh chóng nhận được điện thoại nội bộ từ Hình Tứ, yêu cầu pha cà phê không đường mang vào.
Phương Y đồng ý thực hiện chức trách của mình, pha cà phê cẩn thận mang đến văn phòng Hình Tứ, đứng ở ngoài gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói của Hình Tứ: "Vào đi."
Phương Y đẩy cửa đi vào, lịch thiệp đặt cà phê lên bàn trước mặt vị khách. Vị khách nhìn Phương Y ôn hoà nói lời cảm ơn.
Phương Y đáp lại nụ cười, quay sang Hình Tứ: "Luật sư Hình còn dặn dò gì thêm không ạ?".
Hình Tứ nhìn cả hai với ánh mắt sâu xa, như đang suy nghĩ điều gì đó. Nghe Phương Y hỏi, anh ta chỉ nói: "Không có gì, ra ngoài đi."
Phương Y gật đầu chào tạm biệt hai người và quay người rời khỏi văn phòng. Khi cô vừa mở cửa, vị khách nữ bỗng nhiên lên tiếng: "Tôi muốn đi vệ sinh."
Phương Y nghe thấy Hình Tứ nói: "Để anh dẫn em đi", trong lòng thầm nghĩ "Đi vệ sinh thôi mà cần phải đưa đi ư?", nhưng vẫn nghiêng người nhường đường cho vị khách.
Vị khách nữ dường như khá ấn tượng với Phương Y, cô ta mỉm cười quay lại nói với Hình Tứ: "Không sao đâu, để vị tiểu thư này dẫn em đi là được, anh bận thì cứ làm việc đi."
Thì ra là không biết toilet ở đâu, Phương Y gật đầu định dẫn cô ta đi, thì nghe thấy Hình Tứ nói: "Để anh đưa em đi." anh ta kiên quyết như vậy.
Phương Y liếc mắt nhìn Hình Tứ với ánh mắt "Tôi đã hiểu", khiến Hình Tứ có chút bối rối. Anh ta hắng giọng một cái, cùng hai người phụ nữ đi ra ngoài. Cả ba đi theo cùng một hướng.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Thật đúng lúc khi họ vừa ra ngoài, Chu Lạc Sâm cùng hai cấp dưới mệt mỏi trở về. Vừa nhìn thấy nhau, ánh mắt Chu Lạc Sâm lập tức dừng lại ở Phương Y. Anh nhìn cô trong khoảng ba bốn giây, quan sát bộ váy đen mới mua của cô, trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng thực ra ánh mắt có một chút biến hoá khi nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Phương Y.
Vị khách nữ nhìn thấy Chu Lạc Sâm cũng có chút ngạc nhiên, có vẻ hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Luật sư Chu, chào anh."
Chu Lạc Sâm lạnh nhạt đáp: "Ừm, Phó tiểu thư đến rồi."
Phó tiểu thư gật đầu: "Em đến đợi luật sư Hình cùng ăn tối."
Chu Lạc Sâm cong môi cười, hơi gật đầu với cô ta, quay sang Phương Y nói: "Xong việc rồi thì qua văn phòng tôi một chuyến." Nói xong, anh đi thẳng.
Trên thực tế công việc của Phương Y không liên quan gì đến Chu Lạc Sâm, anh tìm cô đến cũng không biết vì chuyện gì.
Cô quay lại nhìn Hình Tứ và Phó tiểu thư, sắc mặt của cả hai đều không được tốt, nhưng lý do có lẽ không giống nhau. Nhưng cho dù không giống nhau, cũng không liên quan gì đến Phương Y, cô gật đầu với hai người và quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Ánh mắt Hình Tứ phức tạp nhìn thoáng qua bóng dáng Phương Y, rồi lại nhìn Phó Lôi với vẻ mặt ảm đạm, thấp giọng nói: "Phó Lôi, em ở quầy lễ tân đợi anh một chút nhé, anh làm xong việc chúng ta sẽ cùng nhau đi."
Phó Lôi cắn môi gật đầu. Sau khi Hình Tứ quay người rời đi, cô ta vô thức bước chân về phía văn phòng của Chu Lạc Sâm. Nhưng có một người lướt qua cô ta đi về hướng đó, người đó là Phương Y.
Phó Lôi nhớ ra Chu Lạc Sâm vừa bảo cô đến văn phòng của anh.
Phương Y không biết Phó Lôi đang nhìn mình, cô mang theo tâm trạng tò mò và lo lắng gõ cửa văn phòng Chu Lạc Sâm. Khi nghe anh nói "Mời vào, đóng cửa", tim cô như muốn nhảy ra ngoài.
Ngay khi nghe thấy giọng nói của anh, dường như một khoảng trống trong lòng cô đã được lấp đầy. Niềm hạnh phúc này khiến cho công việc khô khan trở nên tươi đẹp hơn.
"Luật sư Chu, anh tìm tôi ạ?" Phương Y đứng quy củ trước bàn làm việc của anh, lúc này anh đang cởi áo khoác.
Chu Lạc Sâm cởi áo khoác, tháo cà vạt và treo lên giá áo. Anh cởi hai cúc áo sơ mi, lấy ra một chiếc hộp màu cam từ cặp tài liệu, mở ra lấy một chiếc khăn lụa, đi đến trước mặt Phương Y, nói: "Giơ tay ra cho tôi."
Phương Y không hiểu vì sao mà giơ tay ra. Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng quấn chiếc khăn lụa màu champagne xinh đẹp quanh cổ tay, tạo thành một chiếc nơ xinh xắn.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Trong lúc quấn khăn, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cổ tay cô. Phương Y có cảm giác như anh muốn quấn cả hai cổ tay của cô lại với nhau...
Suy nghĩ này khiến cô bối rối, mặt đỏ bừng không dám ngẩng đầu nhìn anh, vì hình ảnh trong đầu cô quá nóng bỏng.
Chu Lạc Sâm bình tĩnh hơn nhiều so với cô. Sau khi quấn xong chiếc khăn lụa, giọng nói êm ái cất lên: "Cảm ơn tin nhắn của em, đây là quà đáp lễ."
Hóa ra là quà đáp lễ cho tin nhắn... Phương Y nhìn chiếc khăn lụa hàng hiệu xa xỉ trên cổ tay. Nó có thể quấn theo nhiều cách khác nhau, trên ba lô, trên cổ hoặc trên cổ tay. Tuy Phương Y không đủ khả năng mua loại mặt hàng xa xỉ này, nhưng cô cũng biết một chút về nó vì bạn cùng ký túc xá của cô rất mê hàng hiệu.
Với món quà đắt tiền như vậy chỉ để đáp lại một tin nhắn quan tâm rẻ tiền, thật sự quá lãng phí.
Phương Y định tháo khăn lụa ra trả lại cho anh, nhưng Chu Lạc Sâm đã bận gọi điện thoại. Khi thấy cô muốn trả lại khăn lụa, anh cau mày chỉ vào cái hộp cùng cửa phòng, ý bảo cô mang nó đi.
Phương Y cắn môi, đi qua đặt hộp khăn lụa lên bàn, xoay người định ra ngoài. Cô muốn nói với anh rằng không cần phải tiêu xài hoang phí như vậy. Nhưng không ngờ, Chu Lạc Sâm đang gọi điện thoại, trực tiếp cầm hộp nhét vào tay cô, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp mắt, bất chấp người đầu dây bên kia đang nghe, giọng trầm thấp đầy từ tính nói với cô: "Cầm đi."
Người đàn ông này hiểu được làm thế nào khiến một người phụ nữ không thể cưỡng lại cũng không thể nào quên anh. Anh thoạt nhìn toát lên vẻ ôn hòa nho nhã, nhưng ẩn sâu bên trong là sự mạnh mẽ, quyết đoán không thể chối cãi.
Anh thường ngày luôn cư xử khiêm tốn có lễ, cử chỉ ôn hoà ưu nhã, hoàn hảo trong mọi quy tắc xã giao. Mỗi cử chỉ, hành động đều toát lên sự tự tin, bản lĩnh, khiến người đối diện không khỏi khâm phục.
Phương Y bất lực nhìn anh, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đưa cô đến cạnh cửa. Sau khi nói "Xin lỗi" với người bên kia điện thoại, anh đẩy cô ra ngoài.
Trước khi đóng cửa, biểu tình trên mặt Chu Lạc Sâm trở nên nhu hoà, nở nụ cười ôn tồn lịch thiệp với Phương Y, sau đó đóng cửa lại.
Phương Y đứng ở ngoài cửa, cả người đều cảm thấy rối loạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc trước có người nói lão Chu có điều kiện như vậy, vẫy tay là có rất nhiều cô gái đưa tới cửa, anh ta hà tất đi sàm sỡ, dụ dỗ nữ chủ? Kỳ thật, mọi người đã nghĩ lão Chu đẳng cấp quá thấp, người tự đưa tới cửa anh ta mới không cần đâu, anh ta muốn phải từng bước một, khiêm tốn, không dấu vết mà bắt giữ con mồi, như vậy mới có thể thỏa mãn dục vọng cùng khoái cảm (kiểu mèo vờn chuột ấy)... anh ta háo sắc ở phương diện này, yêu cầu rất cao.. Khụ khụ..
Mặt khác còn có người nói, nữ chủ nghèo như vậy mà sao cứ thấy giống như tiểu thư nhà giàu đơn thuần.... Người ta nghèo nhưng không có nghĩa là hắc ám gì cũng phải trải qua, tâm lý âm u....
Thiện lương là bản tính của con người, có thể nghèo khổ nhưng vẫn giữ được tâm thiện lương như lúc ban đầu, cũng sẽ không thay đổi thành người âm u, tôi cảm thấy đây là phẩm chất đáng quý, cũng sẽ là ưu điểm lớn nhất của nữ chủ.
Cùng lý lẽ đó, cũng không phải thiên kim tiểu thư đều thiện lương đơn thuần, có rất nhiều truyện có nữ nhân ác độc là thiên kim tiểu thư, không phải sao?
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Tối hôm qua Phương Y không ngủ ngon, mơ nhiều giấc mơ, sáng hôm sau thức dậy không những không cảm thấy sảng khoái mà còn thấy mệt mỏi hơn.
Cô kéo lê cơ thể uể oải đi rửa mặt đánh răng và đến văn phòng. Vừa mới đến nơi cô đã nhận được một tin tức tốt: phát lương.
Mức lương này chỉ dành cho nhân viên văn phòng cố định và luật sư tập sự. Luật sư và trợ lý luật sư được trả theo tỷ lệ phần trăm dựa trên số vụ án họ giải quyết, không liên quan đến lương của họ.
Phương Y háo hức mở bảng lương để kiểm tra, nhận thấy số tiền có vẻ cao hơn bình thường. Thật kỳ lạ, lẽ nào là tiền thưởng? Nhưng cô mới đi làm được một thời gian ngắn, cũng không có thành tích gì nổi bật, sao lại có tiền thưởng?
Mang theo thắc mắc này, Phương Y đứng dậy đi đến bàn làm việc của Hà Tình, cúi người xuống thấp giọng hỏi: "Chị Hà, em hỏi chị một chuyện."
Hà Tình không ngẩng đầu lên mà nói: "Chuyện gì vậy?"
Phương Y nhìn xung quanh, áp sát vào tai Hà Tình nói: "Em vừa kiểm tra bảng lương, hình như phát cho em hơi nhiều?"
Hà Tình mỉm cười, nhéo nhẹ tai Phương Y: "Em này, phát nhiều tiền mà còn lo lắng đến hỏi chị? Chuyện nhỏ thôi, tăng thêm là do văn phòng cấp trợ cấp."
"Trợ cấp?" Phương Y ngạc nhiên, "Em không nghe nói có trợ cấp mà."
Hà Tình giải thích: "Tháng này có phúc lợi mới, theo bộ phận tài vụ nói, đây là do luật sư Chu đề xuất."
Chu Lạc Sâm? Phương Y cảm thấy bối rối. Hà Tình nhìn cô một lúc, ý đồ rõ ràng, liếc mắt nhìn bộ quần áo của Phương Y, sau đó nhìn cô với ánh mắt "Hiểu chưa?".
Phương Y hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người và gật đầu.
Nếu còn không hiểu, thì thật là ngốc nghếch. Rõ ràng là trợ cấp cho mọi người, cụ thể là trợ cấp cho việc mua sắm quần áo.
Phương Y quay lại chỗ ngồi của mình, cúi đầu nhìn bộ trang phục, đau đầu xoa xoa thái dương.
Cô không biết trong lòng mình là xấu hổ và tự ti nhiều hơn, hay là có nhiều cảm xúc phức tạp đối với Chu Lạc Sâm.
Cô mang tâm sự nặng nề làm công việc của mình, tiếp đãi một số người uỷ thác, nhưng cho đến gần trưa, cô vẫn không thấy Chu Lạc Sâm đi làm. Trên thực tế, không chỉ anh không đến, hai cấp dưới của anh là Lâm Tư và Doãn Triết Ngạn cũng không đến.
Phương Y có chút lo lắng. Hôm qua ba người họ cùng nhau đi về, đến giờ vẫn chưa đến, chẳng lẽ là gặp vấn đề khi lái xe tối qua?
Vì thực sự không yên tâm nhưng cũng không có ai để hỏi, Phương Y trở lại chỗ ngồi hỏi Trần Quân Du bên cạnh: "Trợ lý Trần, anh biết ba người luật sư Chu tại sao không đến làm hôm nay không?"
Trần Quân Du ngẩng đầu lên từ máy tính, mỉm cười: "Ai biết được? Có thể họ đi '3P' rồi?"
Phương Y nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi. Vừa lúc đó Hình Tứ đi ngang qua, nghe thấy những lời này từ văn phòng của anh ta, liền đấm một phát vào lưng Trần Quân Du, cau mày nói: "Tôi thấy cậu lại tái phát bệnh cũ, nói bậy bạ gì đó! Ba người luật sư Chu đi nước ngoài phá vụ án mạng, không biết khi nào trở về, cậu đừng ở đây bôi nhọ cậu ta."
Trần Quân Du thấy Hình Tứ nghiêm túc, vội vàng đứng dậy xin lỗi nói: "Xin lỗi luật sư Hình, tôi chỉ đùa một chút thôi."
Nghiêm Túc liếc nhìn anh ta, sắc mặt không tốt, khiến Trần Quân Du sợ hãi, vội vàng thu dọn đồ đạc, viện cớ đi đưa văn kiện cho Hình Tứ rồi rời đi.
Anh ta đi được một lúc, Nghiêm Túc mới lơ đễnh hỏi Phương Y: "Phương Y, cô tìm luật sư Chu có việc gì à?"
Phương Y vội vàng nói: "Không có gì, không có gì, chỉ là hỏi thăm thôi. Tối hôm qua thấy họ đi cùng nhau, hôm nay vẫn chưa đến làm, lo lắng có chuyện gì xảy ra, không có ý gì khác..."
Nhìn vẻ cố gắng giải thích của cô, Nghiêm Túc nhấp môi cười: "Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, cô không cần căng thẳng như vậy. Tôi cũng không nghĩ cô coi trọng Lạc Sâm, cô sợ gì?"
Phương Y giật mình, "coi trọng Lạc Sâm" bốn chữ khiến khóe miệng cô cứng đờ, miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo.
Nghiêm Túc vỗ vai cô rồi rời khỏi đó, trở về phòng làm việc. Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y nhìn theo bóng người cuối hành lang, rồi quay lại nhìn cánh cửa văn phòng đóng chặt của Chu Lạc Sâm, buồn bã thở dài.
Đối với việc Chu Lạc Sâm đi công tác, người vui nhất chính là Hình Tứ. Cuối cùng anh ta cũng không cần phải phân tâm để ý đến Phương Y, lo lắng cô rơi vào "bẫy rập" của Chu Lạc Sâm, dẫn đến kết cục giống Phó Lôi.
Chu Lạc Sâm đi công tác mấy ngày nay, Hình Tứ luôn bận rộn. Mặc dù có qua lại với Phương Y nhưng chỉ vì công việc, không nói chuyện nhiều, lạnh nhạt xa cách, hoàn toàn không còn cảm giác mệt mỏi như trước.
Phương Y cũng cảm thấy nhẹ nhõm, tập trung toàn tâm toàn ý vào công việc trong mấy ngày. Một buổi tối, khi Phương Y xem tin tức trên điện thoại, cô phát hiện nơi Chu Lạc Sâm đi công tác đang có bão lớn, tình hình rất nghiêm trọng. Không tự chủ được, cô lấy điện thoại ra, chọn tên Chu Lạc Sâm định nhắn tin hỏi thăm.
Cô do dự một lúc, soạn tin nhắn hỏi thăm nhưng lại không dám gửi.
Cuối cùng Phương Y cất điện thoại dưới gối, nhắm mắt lại thôi miên bản thân, nhưng vẫn không ngủ được. Cô bực bội ngồi dậy, lấy điện thoại ra khỏi gối, dứt khoác bấm gửi tin nhắn đi. Lúc này cô mới cảm thấy an tâm.
Mục đích của Chu Lạc Sâm khi quan tâm cô, Hà Tình đều có thể nhận ra. Phương Y cũng không thể giả vờ ngây thơ. Hành động này của anh như một cách giúp đỡ cô, việc cô nhắn tin hỏi thăm cũng là phép lịch sự. Dù sao do dự chỉ khiến cô suy nghĩ nhiều, cứ nhắn tin là được.
Phương Y nhắn tin cho Chu Lạc Sâm, bày tỏ sự lo lắng về cơn bão và chúc anh chiến thắng trong vụ kiện. Tin nhắn ngắn gọn, không sến sẩm, sau khi xem lại, cô hài lòng và cất điện thoại đi.
Phương Y cũng không nghĩ tới nhận được hồi âm của đối phương vì không biết Chu Lạc Sâm đang bận gì vào lúc đó, hơn nữa, với nội dung tin nhắn chung chung, có thể anh nhận được rất nhiều tin nhắn tương tự, hồi âm lại sẽ mất nhiều thời gian.
Nhưng trong lúc Phương Y ngủ, điện thoại cô nhận được tin nhắn hồi âm đơn giản từ Chu Lạc Sâm: "Cảm ơn".
******
Nửa tháng sau Chu Lạc Sâm quay trở lại văn phòng. Hôm nay Hình Tứ có một vị khách đến thăm, được giới thiệu là bạn thân của anh ta. Khi nghe lễ tân gọi điện báo, Hình Tứ đích thân ra đón.
Phương Y nhìn từ xa thấy Hình Tứ tươi cười rạng rỡ bên cạnh một người phụ nữ trẻ mặc váy liền áo màu đỏ. Vị khách này lớn hơn Phương Y vài tuổi, vô cùng xinh đẹp, mái tóc xoăn dài ngang eo tung bay quyến rũ. Hai người trò chuyện vui vẻ, tiếng nói nhẹ nhàng như nước.
Hình Tứ dẫn vị khách vào văn phòng. Cho nên Phương Y đoán đây không phải thân chủ mà là bạn của anh ta.
Sau khi thu hồi ánh mắt, Phương Y tiếp tục làm việc. Nhưng cô nhanh chóng nhận được điện thoại nội bộ từ Hình Tứ, yêu cầu pha cà phê không đường mang vào.
Phương Y đồng ý thực hiện chức trách của mình, pha cà phê cẩn thận mang đến văn phòng Hình Tứ, đứng ở ngoài gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói của Hình Tứ: "Vào đi."
Phương Y đẩy cửa đi vào, lịch thiệp đặt cà phê lên bàn trước mặt vị khách. Vị khách nhìn Phương Y ôn hoà nói lời cảm ơn.
Phương Y đáp lại nụ cười, quay sang Hình Tứ: "Luật sư Hình còn dặn dò gì thêm không ạ?".
Hình Tứ nhìn cả hai với ánh mắt sâu xa, như đang suy nghĩ điều gì đó. Nghe Phương Y hỏi, anh ta chỉ nói: "Không có gì, ra ngoài đi."
Phương Y gật đầu chào tạm biệt hai người và quay người rời khỏi văn phòng. Khi cô vừa mở cửa, vị khách nữ bỗng nhiên lên tiếng: "Tôi muốn đi vệ sinh."
Phương Y nghe thấy Hình Tứ nói: "Để anh dẫn em đi", trong lòng thầm nghĩ "Đi vệ sinh thôi mà cần phải đưa đi ư?", nhưng vẫn nghiêng người nhường đường cho vị khách.
Vị khách nữ dường như khá ấn tượng với Phương Y, cô ta mỉm cười quay lại nói với Hình Tứ: "Không sao đâu, để vị tiểu thư này dẫn em đi là được, anh bận thì cứ làm việc đi."
Thì ra là không biết toilet ở đâu, Phương Y gật đầu định dẫn cô ta đi, thì nghe thấy Hình Tứ nói: "Để anh đưa em đi." anh ta kiên quyết như vậy.
Phương Y liếc mắt nhìn Hình Tứ với ánh mắt "Tôi đã hiểu", khiến Hình Tứ có chút bối rối. Anh ta hắng giọng một cái, cùng hai người phụ nữ đi ra ngoài. Cả ba đi theo cùng một hướng.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Thật đúng lúc khi họ vừa ra ngoài, Chu Lạc Sâm cùng hai cấp dưới mệt mỏi trở về. Vừa nhìn thấy nhau, ánh mắt Chu Lạc Sâm lập tức dừng lại ở Phương Y. Anh nhìn cô trong khoảng ba bốn giây, quan sát bộ váy đen mới mua của cô, trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng thực ra ánh mắt có một chút biến hoá khi nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Phương Y.
Vị khách nữ nhìn thấy Chu Lạc Sâm cũng có chút ngạc nhiên, có vẻ hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Luật sư Chu, chào anh."
Chu Lạc Sâm lạnh nhạt đáp: "Ừm, Phó tiểu thư đến rồi."
Phó tiểu thư gật đầu: "Em đến đợi luật sư Hình cùng ăn tối."
Chu Lạc Sâm cong môi cười, hơi gật đầu với cô ta, quay sang Phương Y nói: "Xong việc rồi thì qua văn phòng tôi một chuyến." Nói xong, anh đi thẳng.
Trên thực tế công việc của Phương Y không liên quan gì đến Chu Lạc Sâm, anh tìm cô đến cũng không biết vì chuyện gì.
Cô quay lại nhìn Hình Tứ và Phó tiểu thư, sắc mặt của cả hai đều không được tốt, nhưng lý do có lẽ không giống nhau. Nhưng cho dù không giống nhau, cũng không liên quan gì đến Phương Y, cô gật đầu với hai người và quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Ánh mắt Hình Tứ phức tạp nhìn thoáng qua bóng dáng Phương Y, rồi lại nhìn Phó Lôi với vẻ mặt ảm đạm, thấp giọng nói: "Phó Lôi, em ở quầy lễ tân đợi anh một chút nhé, anh làm xong việc chúng ta sẽ cùng nhau đi."
Phó Lôi cắn môi gật đầu. Sau khi Hình Tứ quay người rời đi, cô ta vô thức bước chân về phía văn phòng của Chu Lạc Sâm. Nhưng có một người lướt qua cô ta đi về hướng đó, người đó là Phương Y.
Phó Lôi nhớ ra Chu Lạc Sâm vừa bảo cô đến văn phòng của anh.
Phương Y không biết Phó Lôi đang nhìn mình, cô mang theo tâm trạng tò mò và lo lắng gõ cửa văn phòng Chu Lạc Sâm. Khi nghe anh nói "Mời vào, đóng cửa", tim cô như muốn nhảy ra ngoài.
Ngay khi nghe thấy giọng nói của anh, dường như một khoảng trống trong lòng cô đã được lấp đầy. Niềm hạnh phúc này khiến cho công việc khô khan trở nên tươi đẹp hơn.
"Luật sư Chu, anh tìm tôi ạ?" Phương Y đứng quy củ trước bàn làm việc của anh, lúc này anh đang cởi áo khoác.
Chu Lạc Sâm cởi áo khoác, tháo cà vạt và treo lên giá áo. Anh cởi hai cúc áo sơ mi, lấy ra một chiếc hộp màu cam từ cặp tài liệu, mở ra lấy một chiếc khăn lụa, đi đến trước mặt Phương Y, nói: "Giơ tay ra cho tôi."
Phương Y không hiểu vì sao mà giơ tay ra. Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng quấn chiếc khăn lụa màu champagne xinh đẹp quanh cổ tay, tạo thành một chiếc nơ xinh xắn.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Trong lúc quấn khăn, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cổ tay cô. Phương Y có cảm giác như anh muốn quấn cả hai cổ tay của cô lại với nhau...
Suy nghĩ này khiến cô bối rối, mặt đỏ bừng không dám ngẩng đầu nhìn anh, vì hình ảnh trong đầu cô quá nóng bỏng.
Chu Lạc Sâm bình tĩnh hơn nhiều so với cô. Sau khi quấn xong chiếc khăn lụa, giọng nói êm ái cất lên: "Cảm ơn tin nhắn của em, đây là quà đáp lễ."
Hóa ra là quà đáp lễ cho tin nhắn... Phương Y nhìn chiếc khăn lụa hàng hiệu xa xỉ trên cổ tay. Nó có thể quấn theo nhiều cách khác nhau, trên ba lô, trên cổ hoặc trên cổ tay. Tuy Phương Y không đủ khả năng mua loại mặt hàng xa xỉ này, nhưng cô cũng biết một chút về nó vì bạn cùng ký túc xá của cô rất mê hàng hiệu.
Với món quà đắt tiền như vậy chỉ để đáp lại một tin nhắn quan tâm rẻ tiền, thật sự quá lãng phí.
Phương Y định tháo khăn lụa ra trả lại cho anh, nhưng Chu Lạc Sâm đã bận gọi điện thoại. Khi thấy cô muốn trả lại khăn lụa, anh cau mày chỉ vào cái hộp cùng cửa phòng, ý bảo cô mang nó đi.
Phương Y cắn môi, đi qua đặt hộp khăn lụa lên bàn, xoay người định ra ngoài. Cô muốn nói với anh rằng không cần phải tiêu xài hoang phí như vậy. Nhưng không ngờ, Chu Lạc Sâm đang gọi điện thoại, trực tiếp cầm hộp nhét vào tay cô, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp mắt, bất chấp người đầu dây bên kia đang nghe, giọng trầm thấp đầy từ tính nói với cô: "Cầm đi."
Người đàn ông này hiểu được làm thế nào khiến một người phụ nữ không thể cưỡng lại cũng không thể nào quên anh. Anh thoạt nhìn toát lên vẻ ôn hòa nho nhã, nhưng ẩn sâu bên trong là sự mạnh mẽ, quyết đoán không thể chối cãi.
Anh thường ngày luôn cư xử khiêm tốn có lễ, cử chỉ ôn hoà ưu nhã, hoàn hảo trong mọi quy tắc xã giao. Mỗi cử chỉ, hành động đều toát lên sự tự tin, bản lĩnh, khiến người đối diện không khỏi khâm phục.
Phương Y bất lực nhìn anh, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đưa cô đến cạnh cửa. Sau khi nói "Xin lỗi" với người bên kia điện thoại, anh đẩy cô ra ngoài.
Trước khi đóng cửa, biểu tình trên mặt Chu Lạc Sâm trở nên nhu hoà, nở nụ cười ôn tồn lịch thiệp với Phương Y, sau đó đóng cửa lại.
Phương Y đứng ở ngoài cửa, cả người đều cảm thấy rối loạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc trước có người nói lão Chu có điều kiện như vậy, vẫy tay là có rất nhiều cô gái đưa tới cửa, anh ta hà tất đi sàm sỡ, dụ dỗ nữ chủ? Kỳ thật, mọi người đã nghĩ lão Chu đẳng cấp quá thấp, người tự đưa tới cửa anh ta mới không cần đâu, anh ta muốn phải từng bước một, khiêm tốn, không dấu vết mà bắt giữ con mồi, như vậy mới có thể thỏa mãn dục vọng cùng khoái cảm (kiểu mèo vờn chuột ấy)... anh ta háo sắc ở phương diện này, yêu cầu rất cao.. Khụ khụ..
Mặt khác còn có người nói, nữ chủ nghèo như vậy mà sao cứ thấy giống như tiểu thư nhà giàu đơn thuần.... Người ta nghèo nhưng không có nghĩa là hắc ám gì cũng phải trải qua, tâm lý âm u....
Thiện lương là bản tính của con người, có thể nghèo khổ nhưng vẫn giữ được tâm thiện lương như lúc ban đầu, cũng sẽ không thay đổi thành người âm u, tôi cảm thấy đây là phẩm chất đáng quý, cũng sẽ là ưu điểm lớn nhất của nữ chủ.
Cùng lý lẽ đó, cũng không phải thiên kim tiểu thư đều thiện lương đơn thuần, có rất nhiều truyện có nữ nhân ác độc là thiên kim tiểu thư, không phải sao?
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------