Chương 12
Edit: Frenalis
Phương Y cầm khăn lụa đứng ở cửa một lúc, quay đầu định quay lại chỗ ngồi thì phát hiện có không ít đồng nghiệp đang thầm đánh giá mình. Cô vội vàng cất khăn lụa vào hộp, chắp tay sau lưng rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi về chỗ ngồi.
Lúc cô ngồi xuống, Trần Quân Du vẻ mặt tò mò nhìn sang, thấy cô nhét cái hộp vào balo, hỏi nhỏ: "Đồ tốt à? Luật sư Chu tặng?".
Phương Y im lặng một hồi rồi nói: "Là tôi nhờ luật sư Chu mua giúp."
Trần Quân Du nghe vậy bật cười: "À, còn tưởng luật sư Chu tặng quà cho cô chứ. Cô ngày thường tiết kiệm vậy, sao lại dùng loại khăn lụa thêu tay này?"
Phương Y cong môi cười: "Dù sao phụ nữ cũng phải có vài món đồ phụ kiện chứ."
Trần Quân Du tán thành: "Tôi cũng thấy cô nên đầu tư vào trang phục một chút. Mặc mãi một bộ như vậy cũng không ổn lắm." Nói một lúc, anh ta lại buồn bực: "Nhưng luật sư Chu bận rộn thế mà còn đi mua đồ giúp cô à...".
Phương Y trực tiếp cắt ngang lời anh ta: "Được rồi, mau đi làm việc đi. Luật sư Hình muốn tài liệu tôi đánh, gửi cho anh ngay đây."
Chủ đề bị chuyển hướng, Trần Quân Du cũng thuận theo: "Được, gửi vào hộp thư của tôi đi."
Phương Y gật đầu, nghiêm túc đối mặt với máy tính và gửi đi tài liệu. Kỳ thực, đầu óc cô hoàn toàn không tập trung vào công việc.
Mặc dù đã qua mặt được Trần Quân Du, nhưng Phương Y không thể nào lừa dối chính mình. Việc Chu Lạc Sâm tặng cô chiếc khăn lụa này quá ái muội. Dù cho cảm ơn cô đã gửi tin nhắn hỏi thăm, nhưng cũng không cần phải tiêu xài hoang phí như vậy. Chẳng lẽ người giàu có đều thích phung phí tiền bạc? Hay là "tiền bạc tiêu hết rồi sẽ kiếm lại được"?
Đầu Phương Y có chút đau. Loại "lễ nghĩa" bất bình đẳng này khiến cô vô cùng khó chịu. Nếu là người đàn ông khác, cô đã sớm nghĩ rằng đối phương đang tán tỉnh mình. Nhưng không hiểu sao, khi đối diện với Chu Lạc Sâm, cô lại không thể tin rằng anh sẽ coi trọng mình.
Phương Y vô thức nhìn lướt qua đại sảnh văn phòng. Nơi đây có rất nhiều nữ nhân viên, trong đó không ít người trẻ đẹp xinh xắn. Nổi bật nhất chính là Lâm Tư, thư ký của Chu Lạc Sâm.
Lâm Tư không chỉ xinh đẹp mà năng lực công việc cũng rất mạnh. Quan trọng nhất là cô ta cũng học luật, gu thời trang cũng rất tuyệt, hơn hẳn Phương Y - người chỉ có vẻ ngoài mà không có tiền tài để ăn diện. Nếu Chu Lạc Sâm thực sự muốn thích ai đó, thì anh nên thích một người như Lâm Tư mới đúng.
Nhưng... Nếu Chu Lạc Sâm thực sự có ý với Lâm Tư thì sao? Cũng không phải là không có khả năng...
Phương Y cảm thấy lòng mình rối bời, che mặt nhắm mắt lại để sắp xếp lại suy nghĩ. Nếu không, cô e rằng mình sẽ không thể tập trung vào công việc được.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn của Phương Y reo lên. Người gọi đến là Hình Tứ.
Hình Tứ hẳn là đang cùng vị Phó tiểu thư đi ra ngoài ăn trưa, sao giờ này lại gọi điện thoại?
Phương Y tò mò nghe máy, sau khi chào hỏi qua lại, cô nghe thấy anh ta nói: "Chuẩn bị tài liệu cho vụ án Đinh Dật Thăng, bảo Trần Quân Du biết, ngày mai sáng 7 giờ có mặt ở tầng dưới văn phòng để gặp tôi."
"Luật sư Hình có sắp xếp gì sao?" Phương Y nghi ngờ hỏi. Lịch trên bàn làm việc của cô đã ghi chú rõ ràng 7 giờ sáng ngày mai là thời gian họp.
Hình Tứ nói nhanh: "Vụ án này khá quan trọng, tôi dẫn các người đi công tác. Không xa, chỉ ở thành phố bên cạnh. Cô không có vấn đề gì chứ?"
Phương Y chỉ có một mình, đương nhiên là không vấn đề gì. Huống chi đi công tác còn có trợ cấp khá cao, vì vậy cô nhanh chóng nói: "Không vấn đề gì, tôi sẽ nói cho trợ lý Trần ngay."
Hình Tứ "Ừm" một tiếng, im lặng một lúc mới nói: "Có thể phải ở đó vài ngày mới về được. Đặt phòng khách sạn trước đi. Tôi sẽ gửi địa chỉ nơi đến cho cô, cô đặt khách sạn gần đó là được."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y liên tục gật đầu, ghi chép lại địa chỉ Hình Tứ nói một cách cẩn thận và dán vào dưới màn hình máy tính. Sau đó cô cúp điện thoại và thông báo tin tức về công tác sắp tới cho Trần Quân Du.
Trần Quân Du biết được sau đó cũng bắt đầu sắp xếp tài liệu. Thời gian gần tan tầm, muốn sắp xếp xong e là phải tăng ca. Nhưng anh ta là nhân viên lâu năm trong văn phòng, lại là trợ lý luật sư, nên đương nhiên sẽ không tự vất vả. Anh ta chỉ chuẩn bị những tài liệu quan trọng cho mình, còn lại giao hết cho Phương Y.
"Phương Y à, làm phiền cô một chút. Tối nay tôi có hẹn cần thiết phải đi, thật ngại quá." Trần Quân Du nhìn quanh quẩn những đồng nghiệp tan tầm, tỏ ra lo lắng.
Phương Y hiểu rõ tâm tư của anh ta, rất hòa đồng nói: "Không sao, anh đi đi, tôi làm hết là được."
Trần Quân Du nở nụ cười hài lòng trên mặt, chào tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi. Phương Y nhìn đống tài liệu giấy tờ trước mặt, chỉ cảm thấy đau đầu.
Mặc dù phần lớn tài liệu đã có sẵn, nhưng để sắp xếp theo thứ tự ưu tiên và đánh dấu rõ ràng các loại tài liệu khác nhau vào các thư mục riêng biệt cũng không phải là chuyện đơn giản. Vụ án này yêu cầu rất nhiều tài liệu, các văn bản cũng có tính chuyên môn cao, cần phải chỉnh sửa cẩn thận. Thậm chí có một số văn bản chỉ có bản giấy, cần phải quét sang bản điện tử và lưu vào thư mục. Cuối cùng, sao chép tất cả các tài liệu vào USB để mang đi công tác. Cứ như vậy, mọi việc cũng rất nhiều.
Phương Y vẫn miệt mài làm việc, không biết có bao nhiêu đồng nghiệp đã tan sở, có bao nhiêu đồng nghiệp đang tăng ca. Cuối cùng, khi toàn bộ văn phòng đều tối om, chỉ còn chỗ của cô sáng đèn, cô ngẩng đầu lên duỗi người, đúng lúc nhìn thấy Chu Lạc Sâm bước ra khỏi văn phòng.
Chu Lạc Sâm đứng trong bóng tối, tay cầm cặp hồ sơ, khuôn mặt mơ hồ không rõ. Qua ánh sáng lờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người thon gầy đang chuẩn bị rời đi.
Kỳ thực Phương Y biết, mình không nên dành quá nhiều sự chú ý cho người đàn ông này. Cô không phải không ảo tưởng về một bạch mã hoàng tử hoàn hảo, nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi. Cô luôn cho rằng, với gia đình và hoàn cảnh của mình, không thể nào cùng bạch mã hoàng tử đến được bến bờ hạnh phúc.
Cô khinh thường việc trở thành khách qua đường trong cuộc đời ai đó, vì vậy chỉ có thể cố gắng không tiếp xúc với những mối nguy hiểm và những người không thể sở hữu được. Nhưng thực tế là, những thứ càng nguy hiểm và không thể sở hữu được thì càng dễ khiến người ta nghiện. Biết rõ là không nên, nhưng lại không thể dừng lại. Càng muốn bản thân dừng lại, càng chìm đắm trong đó.
Chu Lạc Sâm đi ra khỏi văn phòng và phát hiện ra khu vực duy nhất trong đại sảnh vẫn sáng đèn. Qua mắt kính gọng vàng, anh nhìn thấy Phương Y, hỏi: "Còn chưa tan tầm à?"
Phương Y ngáp một cái, giọng nói hơi mũi: "Ừ, tăng ca đây."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chu Lạc Sâm gật đầu một cái, chậm rãi đi đến chỗ cô. Nơi này gần lối ra hành lang, vì vậy Phương Y từ đầu không nghĩ nhiều, cho đến khi anh đi đến sau lưng cô.
Lúc này trong văn phòng đã không còn ai, chỉ có hai người họ trong góc tối, anh rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Phương Y có chút bối rối, đóng bàn phím lại và muốn đứng dậy. Chu Lạc Sâm giơ tay bật đèn, cả căn phòng bỗng sáng rực lên, bầu không khí ái muội cũng tan biến theo.
Phương Y thở phào nhẹ nhõm, không biết là cảm thấy mất mát hay kiên định hơn, cô ngẩng đầu hỏi Chu Lạc Sâm: "Luật sư Chu còn không đi sao?"
Chu Lạc Sâm nhìn vào màn hình máy tính của cô, ánh sáng màn hình phản chiếu lên mắt kính của anh. Anh giơ tay chỉ vào màn hình, nói: "Cái này không làm được à?"
Màn hình máy tính đang dừng lại ở giao diện tra cứu kiến thức chuyên ngành trên Baidu. Phương Y gãi đầu ngượng ngùng: "Ừ, không quen lắm, không hiểu rõ lắm. Tuy rằng luật sư Hình đã để lại hướng dẫn đơn giản, nhưng vẫn muốn xác nhận lại một chút."
Chu Lạc Sâm nhẹ gật đầu, kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cô, cúi người về phía cô: "Để tôi dạy cho em, mở folder ra nào."
Phương Y sững người một chút. Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ cô, mùi hương dễ chịu trên người anh thoang thoảng, tai cô nóng lên, cố gắng từ chối nhưng lời nói ra lại là: "Cảm ơn."
Chu Lạc Sâm cười nói "Đừng khách khí", vẫn ngồi sát cô như vậy, vì dường như như vậy anh mới có thể nhìn rõ màn hình.
Khoảng cách này quá nguy hiểm, Phương Y vô thức khẽ rụt người về phía trước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người một chút, nhưng cũng không nhiều.
Folder nhanh chóng được mở ra, Chu Lạc Sâm nhẹ nhàng hướng dẫn cô cách đánh dấu và sắp xếp lại tài liệu, cách điền các bảng biểu. Giọng nói trầm ấm dễ nghe của anh không ngừng vang bên tai, khiến Phương Y vốn đã thích nghe giọng nói của anh lại càng thêm xao xuyến, tay cô không thể làm theo hướng dẫn của anh một cách chính xác, xấu hổ đến mức không nói nên lời.
"Thật ngại quá." Cô cúi đầu thở hắt ra, sau đó xoay người để hoàn toàn kéo dài khoảng cách giữa hai người. Hành động này có ý nghĩa gì, Chu Lạc Sâm đương nhiên hiểu được.
Anh bình tĩnh nhìn thấy cô né tránh, sau đó cũng ngồi thẳng dậy, sắc mặt bình thản như thường, đôi mắt sâu thẳm xuyên qua cặp kính tinh xảo nhìn chằm chằm vào cô, khiến cả người cô tê dại.
"Tôi biết rồi, làm phiền luật sư Chu." Phương Y xấu hổ nói chuyện, đôi mắt nhìn sang một bên không dám nhìn anh, nhưng anh vẫn nhìn cô, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của anh.
"Ngày mai các người tới thành phố kế bên đi công tác?" Chu Lạc Sâm đột nhiên hỏi.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y hoàn hồn, nhìn về phía anh nói: "Đúng vậy, luật sư Hình qua bên kia có chút việc."
Chu Lạc Sâm gật gật đầu, chỉ vào bên dưới góc phải của máy tính: "Ở đó có dán giấy ghi chú."
Anh giải thích với cô vì sao anh biết chuyện này......
Phương Y bật cười: "Cũng may có anh nhắc nhở, tôi còn chưa đặt khách sạn nữa."
Chu Lạc Sâm không mở miệng, chỉ phát ra một tiếng "Ừ" rất nhẹ. Anh không nói gì thêm cũng không có ý định rời đi, khiến Phương Y không hiểu ý đồ của anh.
Một lúc lâu sau, anh vẫn im lặng, Phương Y cũng không tiện bảo anh rời đi. Cô nhìn chằm chằm anh hồi lâu, nhịn không được nói: "Luật sư Chu, anh như vậy rất dễ khiến người ta hiểu lầm."
Anh liếc nhìn cô, gương mặt ôn nhuận như thạch tùng nở nụ cười: "Hiểu lầm cái gì?"
Phương Y nói: "Hiểu lầm anh thích tôi."
Sắc mặt Chu Lạc Sâm khựng lại chút xíu, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười, nhưng Phương Y lại cảm nhận được, nụ cười đó gần như sáng ngời nhưng lại không hề ấm áp.
Anh khiến cô có cảm giác như thủy triều, lúc xa lúc gần, lúc gần lúc xa. Ví dụ như bây giờ, sau khi nghe lời nói của cô, anh đứng dậy, khẽ ho như thể xin lỗi, chào tạm biệt rồi rời đi, rụt rè và xa cách.
Phương Y nhíu mày nhìn anh biến mất ở cuối hành lang, trầm ngâm một lát rồi quay lại làm việc. Lần này cô nhanh chóng hoàn thành công việc, mang theo USB và tài liệu giấy tờ rời khỏi văn phòng.
Cô đi thang máy xuống lầu, đến cửa văn phòng không hề dừng lại, nhanh chóng qua đường và vào cửa ga tàu điện ngầm. Cô không hề nhận ra có một chiếc xe màu đen đỗ trước cửa văn phòng.
Chiếc xe màu đen bóng loáng dừng lại dưới bóng tòa nhà cao tầng, người ngồi trong xe chính là Chu Lạc Sâm vừa xuống lầu không lâu.
Anh một tay nắm tay lái, ngón tay thon dài vô thức vuốt ve tay lái bọc da, hơi hé môi mỏng, sắc mặt nhạt nhẽo mà trơn bóng... Anh chần chừ như vậy, lại không nói gì thêm, chỉ phát ra một tiếng thở rất dài.
Cô rõ ràng không níu giữ, nhưng tại sao anh lại luyến tiếc rời đi?
Tác giả có lời muốn nói:
Haha! Lần này em gái chiến thắng rồi hắc hắc, cảm ơn trợ công của luật sư Hình, sau này anh có cơ hội thể hiện bản thân!
PS: Câu chuyện tuy đi chậm nhưng không hề nhàm chán, vì sự tương tác giữa nam chính và nữ chính rất nhiều và rất thú vị.
Nhưng dù không nhàm chán, tôi cũng không có ý định cho họ nhanh chóng xác định mối quan hệ, vì bản thân tôi muốn viết nhiều hơn về những khoảnh khắc họ ở bên nhau, nên tình cảm sẽ tinh tế hơn một chút, không thể nhanh chóng kết thúc.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Phương Y cầm khăn lụa đứng ở cửa một lúc, quay đầu định quay lại chỗ ngồi thì phát hiện có không ít đồng nghiệp đang thầm đánh giá mình. Cô vội vàng cất khăn lụa vào hộp, chắp tay sau lưng rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi về chỗ ngồi.
Lúc cô ngồi xuống, Trần Quân Du vẻ mặt tò mò nhìn sang, thấy cô nhét cái hộp vào balo, hỏi nhỏ: "Đồ tốt à? Luật sư Chu tặng?".
Phương Y im lặng một hồi rồi nói: "Là tôi nhờ luật sư Chu mua giúp."
Trần Quân Du nghe vậy bật cười: "À, còn tưởng luật sư Chu tặng quà cho cô chứ. Cô ngày thường tiết kiệm vậy, sao lại dùng loại khăn lụa thêu tay này?"
Phương Y cong môi cười: "Dù sao phụ nữ cũng phải có vài món đồ phụ kiện chứ."
Trần Quân Du tán thành: "Tôi cũng thấy cô nên đầu tư vào trang phục một chút. Mặc mãi một bộ như vậy cũng không ổn lắm." Nói một lúc, anh ta lại buồn bực: "Nhưng luật sư Chu bận rộn thế mà còn đi mua đồ giúp cô à...".
Phương Y trực tiếp cắt ngang lời anh ta: "Được rồi, mau đi làm việc đi. Luật sư Hình muốn tài liệu tôi đánh, gửi cho anh ngay đây."
Chủ đề bị chuyển hướng, Trần Quân Du cũng thuận theo: "Được, gửi vào hộp thư của tôi đi."
Phương Y gật đầu, nghiêm túc đối mặt với máy tính và gửi đi tài liệu. Kỳ thực, đầu óc cô hoàn toàn không tập trung vào công việc.
Mặc dù đã qua mặt được Trần Quân Du, nhưng Phương Y không thể nào lừa dối chính mình. Việc Chu Lạc Sâm tặng cô chiếc khăn lụa này quá ái muội. Dù cho cảm ơn cô đã gửi tin nhắn hỏi thăm, nhưng cũng không cần phải tiêu xài hoang phí như vậy. Chẳng lẽ người giàu có đều thích phung phí tiền bạc? Hay là "tiền bạc tiêu hết rồi sẽ kiếm lại được"?
Đầu Phương Y có chút đau. Loại "lễ nghĩa" bất bình đẳng này khiến cô vô cùng khó chịu. Nếu là người đàn ông khác, cô đã sớm nghĩ rằng đối phương đang tán tỉnh mình. Nhưng không hiểu sao, khi đối diện với Chu Lạc Sâm, cô lại không thể tin rằng anh sẽ coi trọng mình.
Phương Y vô thức nhìn lướt qua đại sảnh văn phòng. Nơi đây có rất nhiều nữ nhân viên, trong đó không ít người trẻ đẹp xinh xắn. Nổi bật nhất chính là Lâm Tư, thư ký của Chu Lạc Sâm.
Lâm Tư không chỉ xinh đẹp mà năng lực công việc cũng rất mạnh. Quan trọng nhất là cô ta cũng học luật, gu thời trang cũng rất tuyệt, hơn hẳn Phương Y - người chỉ có vẻ ngoài mà không có tiền tài để ăn diện. Nếu Chu Lạc Sâm thực sự muốn thích ai đó, thì anh nên thích một người như Lâm Tư mới đúng.
Nhưng... Nếu Chu Lạc Sâm thực sự có ý với Lâm Tư thì sao? Cũng không phải là không có khả năng...
Phương Y cảm thấy lòng mình rối bời, che mặt nhắm mắt lại để sắp xếp lại suy nghĩ. Nếu không, cô e rằng mình sẽ không thể tập trung vào công việc được.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn của Phương Y reo lên. Người gọi đến là Hình Tứ.
Hình Tứ hẳn là đang cùng vị Phó tiểu thư đi ra ngoài ăn trưa, sao giờ này lại gọi điện thoại?
Phương Y tò mò nghe máy, sau khi chào hỏi qua lại, cô nghe thấy anh ta nói: "Chuẩn bị tài liệu cho vụ án Đinh Dật Thăng, bảo Trần Quân Du biết, ngày mai sáng 7 giờ có mặt ở tầng dưới văn phòng để gặp tôi."
"Luật sư Hình có sắp xếp gì sao?" Phương Y nghi ngờ hỏi. Lịch trên bàn làm việc của cô đã ghi chú rõ ràng 7 giờ sáng ngày mai là thời gian họp.
Hình Tứ nói nhanh: "Vụ án này khá quan trọng, tôi dẫn các người đi công tác. Không xa, chỉ ở thành phố bên cạnh. Cô không có vấn đề gì chứ?"
Phương Y chỉ có một mình, đương nhiên là không vấn đề gì. Huống chi đi công tác còn có trợ cấp khá cao, vì vậy cô nhanh chóng nói: "Không vấn đề gì, tôi sẽ nói cho trợ lý Trần ngay."
Hình Tứ "Ừm" một tiếng, im lặng một lúc mới nói: "Có thể phải ở đó vài ngày mới về được. Đặt phòng khách sạn trước đi. Tôi sẽ gửi địa chỉ nơi đến cho cô, cô đặt khách sạn gần đó là được."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y liên tục gật đầu, ghi chép lại địa chỉ Hình Tứ nói một cách cẩn thận và dán vào dưới màn hình máy tính. Sau đó cô cúp điện thoại và thông báo tin tức về công tác sắp tới cho Trần Quân Du.
Trần Quân Du biết được sau đó cũng bắt đầu sắp xếp tài liệu. Thời gian gần tan tầm, muốn sắp xếp xong e là phải tăng ca. Nhưng anh ta là nhân viên lâu năm trong văn phòng, lại là trợ lý luật sư, nên đương nhiên sẽ không tự vất vả. Anh ta chỉ chuẩn bị những tài liệu quan trọng cho mình, còn lại giao hết cho Phương Y.
"Phương Y à, làm phiền cô một chút. Tối nay tôi có hẹn cần thiết phải đi, thật ngại quá." Trần Quân Du nhìn quanh quẩn những đồng nghiệp tan tầm, tỏ ra lo lắng.
Phương Y hiểu rõ tâm tư của anh ta, rất hòa đồng nói: "Không sao, anh đi đi, tôi làm hết là được."
Trần Quân Du nở nụ cười hài lòng trên mặt, chào tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi. Phương Y nhìn đống tài liệu giấy tờ trước mặt, chỉ cảm thấy đau đầu.
Mặc dù phần lớn tài liệu đã có sẵn, nhưng để sắp xếp theo thứ tự ưu tiên và đánh dấu rõ ràng các loại tài liệu khác nhau vào các thư mục riêng biệt cũng không phải là chuyện đơn giản. Vụ án này yêu cầu rất nhiều tài liệu, các văn bản cũng có tính chuyên môn cao, cần phải chỉnh sửa cẩn thận. Thậm chí có một số văn bản chỉ có bản giấy, cần phải quét sang bản điện tử và lưu vào thư mục. Cuối cùng, sao chép tất cả các tài liệu vào USB để mang đi công tác. Cứ như vậy, mọi việc cũng rất nhiều.
Phương Y vẫn miệt mài làm việc, không biết có bao nhiêu đồng nghiệp đã tan sở, có bao nhiêu đồng nghiệp đang tăng ca. Cuối cùng, khi toàn bộ văn phòng đều tối om, chỉ còn chỗ của cô sáng đèn, cô ngẩng đầu lên duỗi người, đúng lúc nhìn thấy Chu Lạc Sâm bước ra khỏi văn phòng.
Chu Lạc Sâm đứng trong bóng tối, tay cầm cặp hồ sơ, khuôn mặt mơ hồ không rõ. Qua ánh sáng lờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người thon gầy đang chuẩn bị rời đi.
Kỳ thực Phương Y biết, mình không nên dành quá nhiều sự chú ý cho người đàn ông này. Cô không phải không ảo tưởng về một bạch mã hoàng tử hoàn hảo, nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi. Cô luôn cho rằng, với gia đình và hoàn cảnh của mình, không thể nào cùng bạch mã hoàng tử đến được bến bờ hạnh phúc.
Cô khinh thường việc trở thành khách qua đường trong cuộc đời ai đó, vì vậy chỉ có thể cố gắng không tiếp xúc với những mối nguy hiểm và những người không thể sở hữu được. Nhưng thực tế là, những thứ càng nguy hiểm và không thể sở hữu được thì càng dễ khiến người ta nghiện. Biết rõ là không nên, nhưng lại không thể dừng lại. Càng muốn bản thân dừng lại, càng chìm đắm trong đó.
Chu Lạc Sâm đi ra khỏi văn phòng và phát hiện ra khu vực duy nhất trong đại sảnh vẫn sáng đèn. Qua mắt kính gọng vàng, anh nhìn thấy Phương Y, hỏi: "Còn chưa tan tầm à?"
Phương Y ngáp một cái, giọng nói hơi mũi: "Ừ, tăng ca đây."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chu Lạc Sâm gật đầu một cái, chậm rãi đi đến chỗ cô. Nơi này gần lối ra hành lang, vì vậy Phương Y từ đầu không nghĩ nhiều, cho đến khi anh đi đến sau lưng cô.
Lúc này trong văn phòng đã không còn ai, chỉ có hai người họ trong góc tối, anh rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Phương Y có chút bối rối, đóng bàn phím lại và muốn đứng dậy. Chu Lạc Sâm giơ tay bật đèn, cả căn phòng bỗng sáng rực lên, bầu không khí ái muội cũng tan biến theo.
Phương Y thở phào nhẹ nhõm, không biết là cảm thấy mất mát hay kiên định hơn, cô ngẩng đầu hỏi Chu Lạc Sâm: "Luật sư Chu còn không đi sao?"
Chu Lạc Sâm nhìn vào màn hình máy tính của cô, ánh sáng màn hình phản chiếu lên mắt kính của anh. Anh giơ tay chỉ vào màn hình, nói: "Cái này không làm được à?"
Màn hình máy tính đang dừng lại ở giao diện tra cứu kiến thức chuyên ngành trên Baidu. Phương Y gãi đầu ngượng ngùng: "Ừ, không quen lắm, không hiểu rõ lắm. Tuy rằng luật sư Hình đã để lại hướng dẫn đơn giản, nhưng vẫn muốn xác nhận lại một chút."
Chu Lạc Sâm nhẹ gật đầu, kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cô, cúi người về phía cô: "Để tôi dạy cho em, mở folder ra nào."
Phương Y sững người một chút. Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ cô, mùi hương dễ chịu trên người anh thoang thoảng, tai cô nóng lên, cố gắng từ chối nhưng lời nói ra lại là: "Cảm ơn."
Chu Lạc Sâm cười nói "Đừng khách khí", vẫn ngồi sát cô như vậy, vì dường như như vậy anh mới có thể nhìn rõ màn hình.
Khoảng cách này quá nguy hiểm, Phương Y vô thức khẽ rụt người về phía trước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người một chút, nhưng cũng không nhiều.
Folder nhanh chóng được mở ra, Chu Lạc Sâm nhẹ nhàng hướng dẫn cô cách đánh dấu và sắp xếp lại tài liệu, cách điền các bảng biểu. Giọng nói trầm ấm dễ nghe của anh không ngừng vang bên tai, khiến Phương Y vốn đã thích nghe giọng nói của anh lại càng thêm xao xuyến, tay cô không thể làm theo hướng dẫn của anh một cách chính xác, xấu hổ đến mức không nói nên lời.
"Thật ngại quá." Cô cúi đầu thở hắt ra, sau đó xoay người để hoàn toàn kéo dài khoảng cách giữa hai người. Hành động này có ý nghĩa gì, Chu Lạc Sâm đương nhiên hiểu được.
Anh bình tĩnh nhìn thấy cô né tránh, sau đó cũng ngồi thẳng dậy, sắc mặt bình thản như thường, đôi mắt sâu thẳm xuyên qua cặp kính tinh xảo nhìn chằm chằm vào cô, khiến cả người cô tê dại.
"Tôi biết rồi, làm phiền luật sư Chu." Phương Y xấu hổ nói chuyện, đôi mắt nhìn sang một bên không dám nhìn anh, nhưng anh vẫn nhìn cô, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của anh.
"Ngày mai các người tới thành phố kế bên đi công tác?" Chu Lạc Sâm đột nhiên hỏi.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y hoàn hồn, nhìn về phía anh nói: "Đúng vậy, luật sư Hình qua bên kia có chút việc."
Chu Lạc Sâm gật gật đầu, chỉ vào bên dưới góc phải của máy tính: "Ở đó có dán giấy ghi chú."
Anh giải thích với cô vì sao anh biết chuyện này......
Phương Y bật cười: "Cũng may có anh nhắc nhở, tôi còn chưa đặt khách sạn nữa."
Chu Lạc Sâm không mở miệng, chỉ phát ra một tiếng "Ừ" rất nhẹ. Anh không nói gì thêm cũng không có ý định rời đi, khiến Phương Y không hiểu ý đồ của anh.
Một lúc lâu sau, anh vẫn im lặng, Phương Y cũng không tiện bảo anh rời đi. Cô nhìn chằm chằm anh hồi lâu, nhịn không được nói: "Luật sư Chu, anh như vậy rất dễ khiến người ta hiểu lầm."
Anh liếc nhìn cô, gương mặt ôn nhuận như thạch tùng nở nụ cười: "Hiểu lầm cái gì?"
Phương Y nói: "Hiểu lầm anh thích tôi."
Sắc mặt Chu Lạc Sâm khựng lại chút xíu, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười, nhưng Phương Y lại cảm nhận được, nụ cười đó gần như sáng ngời nhưng lại không hề ấm áp.
Anh khiến cô có cảm giác như thủy triều, lúc xa lúc gần, lúc gần lúc xa. Ví dụ như bây giờ, sau khi nghe lời nói của cô, anh đứng dậy, khẽ ho như thể xin lỗi, chào tạm biệt rồi rời đi, rụt rè và xa cách.
Phương Y nhíu mày nhìn anh biến mất ở cuối hành lang, trầm ngâm một lát rồi quay lại làm việc. Lần này cô nhanh chóng hoàn thành công việc, mang theo USB và tài liệu giấy tờ rời khỏi văn phòng.
Cô đi thang máy xuống lầu, đến cửa văn phòng không hề dừng lại, nhanh chóng qua đường và vào cửa ga tàu điện ngầm. Cô không hề nhận ra có một chiếc xe màu đen đỗ trước cửa văn phòng.
Chiếc xe màu đen bóng loáng dừng lại dưới bóng tòa nhà cao tầng, người ngồi trong xe chính là Chu Lạc Sâm vừa xuống lầu không lâu.
Anh một tay nắm tay lái, ngón tay thon dài vô thức vuốt ve tay lái bọc da, hơi hé môi mỏng, sắc mặt nhạt nhẽo mà trơn bóng... Anh chần chừ như vậy, lại không nói gì thêm, chỉ phát ra một tiếng thở rất dài.
Cô rõ ràng không níu giữ, nhưng tại sao anh lại luyến tiếc rời đi?
Tác giả có lời muốn nói:
Haha! Lần này em gái chiến thắng rồi hắc hắc, cảm ơn trợ công của luật sư Hình, sau này anh có cơ hội thể hiện bản thân!
PS: Câu chuyện tuy đi chậm nhưng không hề nhàm chán, vì sự tương tác giữa nam chính và nữ chính rất nhiều và rất thú vị.
Nhưng dù không nhàm chán, tôi cũng không có ý định cho họ nhanh chóng xác định mối quan hệ, vì bản thân tôi muốn viết nhiều hơn về những khoảnh khắc họ ở bên nhau, nên tình cảm sẽ tinh tế hơn một chút, không thể nhanh chóng kết thúc.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------