Chương 7
Edit: Frenalis
Tân tiên sinh vẫn chưa trở về. Vợ của anh ta rửa mặt xong, thay quần áo mới rồi đến phòng khách, hai tay khoanh trước ngực đứng cạnh bàn trà, mỉa mai liếc nhìn bà Tân.
Bà Tân bị cô ta nhìn chằm chằm vừa tức giận vừa sợ hãi, cố gắng mở miệng nhưng không nói được lời nào.
Người phụ nữ nhìn bà Tân một lúc, rồi đi đến chỗ Phương Y - người đang an ủi bà Tân, vẻ mặt ghét bỏ hỏi: "Tôi hỏi cô tiểu thư này, cô cũng là luật sư?"
Phương Y nhìn cô ta: "Không phải."
"Vậy cô đi theo làm gì? Lo chuyện bao đồng?" Đối phương nói chuyện rất bất lịch sự.
Chu Lạc Sâm nhìn về phía Phương Y, ánh mắt thâm thúy, như muốn nghe xem cô sẽ trả lời như thế nào.
Phương Y mặt không đổi sắc nói: "Không tính là lo chuyện bao đồng, nhưng lý do cũng rất nhàm chán. Tôi chỉ muốn xem một người phụ nữ có tiền đắp mặt nạ nhưng không có tiền nuôi dưỡng mẹ già trông như thế nào."
Người phụ nữ nghe xong lời nói của cô lập tức cau mày: "Cô có ý gì? Tôi không phải là con gái bà ta."
Phương Y cười lạnh: "Cô nên may mắn là con gái cô còn chưa đến tuổi kết hôn sinh con, nếu không đến lúc đó con dâu cô chạy đến nói 'cô cũng không phải là mẹ tôi', cô còn không tức chết."
Người phụ nữ tức giận quát: "Con nhóc này tuổi không lớn mà mồm mép rất lợi hại, nơi này không có chuyện của cô, cút khỏi nhà tôi ngay lập tức!"
Phương Y nhìn bà Tân, nói: "Nhà của cô? Giấy tờ nhà đất có ghi tên cô sao?"
Nói thật, giấy tờ nhà đất đúng là không ghi tên cô ta, chỉ có tên chồng cô ta. Chồng cô ta cũng không quá ngu ngốc, không làm đến bước cuối cùng.
Người phụ nữ như bị dẫm vào đuôi mèo, lao đến trước mặt Phương Y muốn đánh nhau, Chu Lạc Sâm trực tiếp túm lấy cánh tay cô ta và đẩy sang một bên. Cô ta bị anh kéo va vào mép bàn trà, đau đớn kêu lên.
"Anh làm gì! Buông tôi ra!" Người phụ nữ khổ sở nói.
Phương Y không ngờ đối phương lại thiếu kiên nhẫn như vậy, nhìn thấy cô ta có vẻ bị thương không nhẹ, cho nên vội vàng nói với Chu Lạc Sâm: "Luật sư Chu, cô ta có vẻ bị thương, anh buông cô ta ra trước đi."
Chu Lạc Sâm phớt lờ lời nói của cô, kéo người phụ nữ sang một bên, tiến đến gần tai cô ta thì thầm điều gì đó, cả người cô ta run lên, sợ hãi nhìn anh. Anh nhìn về phía Phương Y, bình thản ung dung nói: "Ngồi lại đi, đừng nhúc nhích."
Người phụ nữ giãy giụa: "Anh buông tôi ra, tôi không muốn gì cả, anh bắt nạt phụ nữ!"
Chu Lạc Sâm khẽ cong môi nở nụ cười mê hoặc, đôi mắt sau mắt kính tràn ngập vẻ lạnh lùng sâu thẳm. Người phụ nữ nhìn thấy biểu cảm này của anh lập tức sợ đến mức không dám cử động.
Lúc này, chuông cửa vang lên, Chu Lạc Sâm liếc nhìn cửa nhà, chậm rãi buông tay cô ta ra.
Ngay khi được buông ra, người phụ nữ liền xoa xoa cổ tay, Phương Y chú ý thấy cổ tay áo của cô ta bị xốc lên, bên trong có một vết bầm tím rõ ràng. Nhìn thấy mà cô cũng cảm thấy đau, có thể thấy được Chu Lạc Sâm vừa rồi dùng lực mạnh đến mức nào.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y nhìn Chu Lạc Sâm với ánh mắt phức tạp, anh không để ý đến cô, chỉ nói với người phụ nữ: "Mở cửa."
Người phụ nữ bị bắt nạt đến sắp khóc, nghe thấy anh nói vậy liền đi mở cửa. Khi người đàn ông ngoài cửa vừa bước vào, cô ta liền lao vào lòng anh ta khóc lóc: "Ông xã, mẹ dẫn theo hai người tới nhà khi dễ em, anh xem cổ tay của em!"
Người phụ nữ đưa cổ tay vừa bị Chu Lạc Sâm nắm chặt cho Tân tiên sinh xem. Tân tiên sinh nhăn mặt, đóng cửa lại, nhìn về phía Chu Lạc Sâm. Chu Lạc Sâm bình thản đứng bên cạnh, so với sự hỗn loạn trong phòng, khuôn mặt tuấn tú sau cặp kính của anh càng thêm nổi bật.
Tân tiên sinh thấp giọng an ủi vợ vài câu, rồi nhìn lướt qua mẹ mình. Vẻ ôn tồn trong mắt anh ta khi nhìn vợ lúc nãy đã biến mất không dấu vết, thay vào đó là vẻ lạnh lùng và khắc nghiệt. Anh ta nói: "Bà dẫn người đến công ty tìm tôi còn chưa đủ sao? Còn đến nhà quậy phá nữa?"
Bà Tân nước mắt giàn giụa nói: "Tôi là mẹ của anh! Nếu không có tôi, sẽ không có anh! Nói chuyện có lương tâm chút!"
Tân tiên sinh hừ lạnh một tiếng, đưa vợ đi vào phòng ngủ bôi thuốc, rồi quay sang Chu Lạc Sâm nói: "Luật sư Chu, ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu, như sấm sét bên tai."
Chu Lạc Sâm đối xử với anh ta giống như cách anh ta đối xử với mẹ mình, không hề có ý định bắt tay chào hỏi.
Tân tiên sinh có chút không kiềm chế được, mời Chu Lạc Sâm ngồi xuống, và nhìn về phía Phương Y: "Cô đây là?"
Phương Y nói: "Tôi là thư ký của văn phòng luật sư Tễ An."
Tân tiên sinh nhẹ gật đầu: "Khiến cô chê cười rồi."
Phương Y mặt không biểu cảm nói: "Tân tiên sinh cũng biết loại chuyện này sẽ khiến người ta chê cười sao? Vậy tại sao còn phải làm?"
Tân tiên sinh đối xử với người đẹp một cách lịch thiệp, thậm chí còn mang theo nụ cười: "Mỗi nhà có những khó khăn riêng, theo ý cô có lẽ là tôi không hiếu thảo, nhưng cô có biết tại sao tôi lại bất hiếu không?"
Phương Y ngẩn ra, nhìn bà Tân đang trong tình trạng tồi tệ, choáng váng dựa vào sô pha, không nói được lời nào.
Thấy cảnh này, biểu cảm của người con trai cuối cùng cũng có chút dịu lại, nhưng anh ta vẫn kiên định nói: "Tôi nói cho các người rõ, ba mẹ tôi đã sống riêng từ rất sớm, nhưng không làm thủ tục ly hôn, vì vậy căn nhà vẫn đứng tên mẹ tôi, bà ta luôn chờ ba tôi qua đời. Sau khi ba tôi mất, bà ta muốn chiếm đoạt căn nhà này, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được sao? Trước đây bà ta bỏ rơi hai cha con tôi đi theo người khác, ba tôi vẫn chịu đựng việc bà ta đòi ly hôn, thậm chí không đổi tên căn nhà, bây giờ bà ta muốn đòi căn nhà này, đủ để cho bà ta chống đỡ nửa đời sau."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Nghe những lời vô tình của con trai, bà Tân bắt đầu tái phát cơn suyễn, khó thở trợn trắng mắt, Tân tiên sinh thấy vậy liền nhíu mày đứng dậy, có vẻ hơi hoảng loạn. Chu Lạc Sâm vẫn luôn lạnh nhạt bàng quan, nhìn thấy một màn này rốt cuộc cũng có hành động.
Anh đứng lên đến bên cạnh bà Tân, chỉ vài động tác đơn giản đã giúp bà Tân hồi phục. Phương Y kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt anh vẫn không hề nhìn về phía cô, khiến cô lại nghĩ đến suy đoán trước đây, liệu cô có thực sự làm gì khiến anh chán ghét?
Bà Tân tỉnh lại tiếp tục nức nở, Tân tiên sinh cũng hết cách: "Bà chỉ biết khóc, ai là người đã làm những chuyện đó trước đây? Hối hận bây giờ có ích gì!"
Bà Tân run rẩy đưa tay về phía con trai, Tân tiên sinh nhẫn nhịn một lúc lâu rồi cũng nắm lấy.
"Được rồi, tôi nhượng bộ." Tân tiên sinh nghiến răng nói, "Bà không thể sống chung với tôi, nhưng mỗi tháng tôi sẽ cho bà 500 tệ tiền sinh hoạt phí, như vậy có được không? Bà là một người già, chỉ cần tiền ăn, 500 tệ là đủ."
Bà Tân nhìn Chu Lạc Sâm, Chu Lạc Sâm không nói gì, bản thân suy nghĩ một lúc lâu, đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng chỉ trích truyền ra từ phòng ngủ: "Ông xã, anh nói cái gì chứ? 500? Chu cấp nhiều như vậy? Anh điên rồi!" Vợ Tân tiên sinh từ trong phòng đi ra, cổ tay đã được bôi thuốc, cô ta căm tức nhìn ông chồng: "Cho bà ta nhiều tiền như vậy làm gì, một trăm không được à?"
Phương Y xoa xoa thái dương nhức nhối, chen ngang nói: "Một trăm bây giờ làm được gì? Chỉ tính tiền ăn ba bữa một ngày mười đồng tiền thì cũng chỉ đủ mười ngày, một tháng anh cho bà ấy một trăm, anh định hại chết bà ấy sao?"
Người phụ nữ nhìn Phương Y: "Chuyện của bà ta liên quan gì đến cô? Tôi đang nói chuyện với chồng tôi, cô xen vào làm gì? Cẩn thận tôi..." Cô ta chưa kịp nói hết câu, Chu Lạc Sâm đã lên tiếng, giọng nói lạnh lùng trầm thấp, như đang cố kìm nén điều gì.
"Tân tiên sinh, năm trăm không phải là nhiều, nhưng chỉ đủ để sinh hoạt bình thường, nhưng ông đã nghĩ đến chỗ ở cho mẹ mình chưa?" Sau khi Chu Lạc Sâm lên tiếng, người phụ nữ cũng không dám nói chuyện, đứng ở sau lưng Tân tiên sinh sợ hãi rụt rè.
Tân tiên sinh hờ hững nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm mẹ tôi ở đâu."
Chu Lạc Sâm gật đầu: "Ồ, vậy chúng ta gặp nhau ở tòa án." Nói xong, anh khẽ nhếch cằm ý bảo Phương Y đi.
Phương Y lập tức kéo theo bà lão định đi theo, nhưng Tân tiên sinh nghe thấy "tòa án" liền thay đổi sắc mặt. Anh ta đã nghe nói về Chu Lạc Sâm, một luật sư như vậy mà gặp nhau ở tòa án, anh ta không biết mình sẽ chết như thế nào. Hơn nữa, chỉ sợ anh ta không thể mời được luật sư nào, loại kiện tụng nhỏ này, có ai dám nhận để đối đầu với Chu Lạc Sâm? Không muốn kiếm tiền nữa sao?
"Khoan đã, luật sư Chu!" Tân tiên sinh gọi Chu Lạc Sâm lại: "Tôi có một gian nhà trệt ở nông thôn, bà ấy có thể ở đó.".
||||| Truyện đề cử: |||||
Chu Lạc Sâm nhìn về phía bà lão, bà lão thể trạng rất kém, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu, có thể thấy, bà ấy cũng không thực sự muốn kiện con trai ra tòa, lý do bà ấy tìm luật sư là vì thực sự không thể chịu đựng được nữa. Bây giờ con trai đã nhượng bộ, bà ấy đã thực sự hài lòng.
Chu Lạc Sâm nhận được sự đồng ý của bà lão mới nói với Tân tiên sinh: "Tôi về văn phòng trước, sau đó sẽ soạn thảo văn bản thỏa thuận và cử người đưa cho anh. Về phần mẹ anh, ở lại đây e rằng không an toàn vì vợ anh là một người đàn bà đanh đá. Đưa mẹ anh đến khách sạn ở tạm, chờ anh sắp xếp ổn thoả rồi đưa bà về quê ở." Nói xong, Chu Lạc Sâm bước ra khỏi nhà trước, dường như đã đoán được Tân tiên sinh sẽ không từ chối.
Tân tiên sinh quả thực không thể từ chối, anh ta liếc nhìn người vợ không nên thân, cô vợ vẫn tức giận nhìn theo bóng dáng Chu Lạc Sâm. Phương Y nhìn cặp vợ chồng này ở chung, kết luận rằng họ không thể lâu dài.
Với không khí áp lực gia đình và người vợ xảo quyệt, sớm muộn gì họ cũng sẽ ly hôn. Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Mang theo bà lão rời khỏi nhà họ Tân, Chu Lạc Sâm đưa bà về khách sạn, chở Phương Y về văn phòng.
Bây giờ vẫn chưa đến giờ tan tầm buổi trưa, họ đã xong việc tự nhiên phải về văn phòng, cũng không có lý do gì để đi đâu khác.
Trên đường về, trong xe vẫn im lặng, Chu Lạc Sâm không bật nhạc như trước, Phương Y cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô đã nhiều lần muốn mở lời nói gì đó để khuấy động bầu không khí, nhưng những lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, vì biểu hiện của Chu Lạc Sâm rất xa cách, có vẻ không muốn nói chuyện, nếu cô tiếp tục làm phiền sẽ là quá vô duyên.
Khi đến gần đèn đỏ, tốc độ xe vẫn không có ý định giảm, điều này khiến Phương Y có chút lo lắng. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe sắp lao qua vạch dừng xe, há miệng định nhắc nhở, nhưng Chu Lạc Sâm đã kịp thời nhận ra, phanh gấp, buộc chiếc xe dừng lại một cách miễn cưỡng sau vạch dừng xe.
Loại phanh gấp này, làm người trong xe bởi vì quán tính mà có khuynh hướng nghiêng về phía trước. Chu Lạc Sâm theo bản năng giơ cánh tay chắn trước ngực Phương Y, tránh cho cô bị đụng vào cái gì đó. Anh cảm giác được có đồ vật mềm mại áp tới trên cánh tay, ánh mắt không tự giác tối sầm lại.
Khi Phương Y vừa nhận ra, Chu Lạc Sâm đã vội vàng rút tay về: "Xin lỗi, tôi vừa suy nghĩ chuyện khác nên lơ đễnh."
Phương Y lắc đầu: "Không sao." Cô cúi đầu, siết chặt đai an toàn và chỉnh lại cổ áo sơ mi.
Rõ ràng hành động của Chu Lạc Sâm khiến Phương Y cảm thấy bối rối. Dù biết anh vô ý, nhưng cô vẫn không thể thoải mái.
Cả hai im lặng suốt quãng đường về văn phòng. Phương Y xuống xe và lên lầu trước, Chu Lạc Sâm sau đó mới đỗ xe và đi vào. Hai người cách nhau khoảng mười phút, đủ để tránh mọi sự đồn thổi.
Nhưng dù vậy, vẫn bị luật sư Hình Tứ nhìn thấy một màn này từ cửa sổ, ném cho Chu Lạc Sâm một ánh mắt mỉa mai.
"Chu đại trạng đã về rồi à?" Hình Tứ hay tay đút túi quần, dựa vào vách ngăn làm việc nhìn Chu Lạc Sâm nói: "Đã 11 giờ rồi, sắp tan tầm mà anh còn đi đâu với thư ký xinh đẹp của chúng ta vậy?"
Mặc dù lời nói của Hình Tứ không có gì không thích hợp, nhưng ngữ điệu mỉa mai của anh ta khiến ai cũng hiểu ý. Cả văn phòng đổ dồn ánh mắt về phía Phương Y, khiến cô càng thêm ngượng ngùng.
Phương Y bực bội. Bị hiểu lầm chưa đủ, Hình Tứ còn cố tình làm trò trước mặt mọi người. Sau này làm sao cô có thể hòa hợp với đồng nghiệp?
Không đợi Chu Lạc Sâm lên tiếng, Phương Y đã đứng dậy đáp trả: "Luật sư Hình, tôi đã xin nghỉ phép vì lý do cá nhân, tất cả đều ghi rõ trong đơn. Nếu anh muốn biết, có thể tự mình kiểm tra."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Hình Tứ bất ngờ quay sang nhìn Phương Y: "Sao vậy Phương tiểu thư? Có vẻ như cô không vui?"
Phương Y mím môi nói: "Luật sư Hình, có thể có hiểu lầm giữa chúng ta. Tôi mong anh cho tôi cơ hội giải thích. Tôi không thích bị hiểu lầm và gán ghép bừa bãi."
Hình Tứ nheo mắt, nhìn qua lại giữa Phương Y và Chu Lạc Sâm. Sau một hồi im lặng căng thẳng, Chu Lạc Sâm lướt qua mọi người đi vào phòng làm việc, chỉ buột miệng "à" một tiếng.
Là đang chế giễu tất cả ư? Quả thật nhàm chán! Phương Y cũng cảm thấy vậy.
Rõ ràng là đến đây để làm việc, nhưng qua lời nói của Hình Tứ, mọi chuyện lại trở nên ái muội. Ý anh ta là gì? Thoạt nhìn anh ta có vẻ thanh cao và lạnh lùng, nhưng trong đầu lại chứa đầy những suy nghĩ đen tối?
Dù sao Hình Tứ cũng là một luật sư thông minh và dày dặn kinh nghiệm. Cho nên anh ta thu hồi vẻ mỉa mai, nói với Phương Y: "Cô nói đúng, hiểu lầm thì nên giải quyết. Cô đến phòng làm việc của tôi một chuyến." Nói xong, anh ta rời đi.
Phương Y thở hắt ra, buông ba lô xuống, chỉnh lại tóc rồi đi về phía phòng làm việc của Hình Tứ. Khi cô đi ngang qua phòng làm việc của Chu Lạc Sâm cách đó không xa, một bóng đen chợt lướt qua khe cửa sổ, là Chu Lạc Sâm, anh vừa mới đứng ở đó.
Sau khi Phương Y vào phòng làm việc của Hình Tứ, mọi người vẫn tụ tập vây quanh, Hà Tình thấp giọng nhắc nhở họ: "Còn xem gì nữa, không cần làm việc à?"
Mọi người nghe lời cô ấy nói, liền sôi nổi thu hồi tầm mắt tiếp tục công việc, nhưng ở nhóm chat nội bộ, chủ đề này vẫn tiếp tục được bàn tán sôi nổi.
Nhóm luật sư ngồi ở đại sảnh nhìn nhau, thầm nghĩ đây là chuyện không liên quan đến mình, nên họ lại dồn sự chú ý vào màn hình máy tính, xem xét tài liệu vụ án.
Trong phòng làm việc của Hình Tứ, Phương Y đứng ở bàn làm việc đối diện Hình Tứ đang dựa vào bàn, mặt không cảm xúc.
Ánh mắt họ giao nhau, như ẩn chứa một bầu không khí căng thẳng.
Lời tác giả:
Lão Chu đạo mạo vốn là bạn tốt của Hình Tứ, nhưng anh ta có tham vọng lớn trong cả sự nghiệp và cuộc sống, điều này khác biệt hoàn toàn so với tính cách đạm bạc và ít ham muốn của Hình Tứ. Do đó, mâu thuẫn giữa họ ngày càng sâu sắc.
P/S: Một số độc giả hỏi về việc nam chính "yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên" với nữ chính. Xin khẳng định lại một lần nữa rằng nam chính chưa bao giờ có tình cảm thực sự với bất kỳ người phụ nữ nào, bao gồm cả nữ chính.
Đừng suy diễn rằng anh ta có tình cảm với nữ chính, bởi vì đơn giản là không có. Anh ta chỉ muốn sống một cuộc sống văn nhã bại hoại thôi.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Tân tiên sinh vẫn chưa trở về. Vợ của anh ta rửa mặt xong, thay quần áo mới rồi đến phòng khách, hai tay khoanh trước ngực đứng cạnh bàn trà, mỉa mai liếc nhìn bà Tân.
Bà Tân bị cô ta nhìn chằm chằm vừa tức giận vừa sợ hãi, cố gắng mở miệng nhưng không nói được lời nào.
Người phụ nữ nhìn bà Tân một lúc, rồi đi đến chỗ Phương Y - người đang an ủi bà Tân, vẻ mặt ghét bỏ hỏi: "Tôi hỏi cô tiểu thư này, cô cũng là luật sư?"
Phương Y nhìn cô ta: "Không phải."
"Vậy cô đi theo làm gì? Lo chuyện bao đồng?" Đối phương nói chuyện rất bất lịch sự.
Chu Lạc Sâm nhìn về phía Phương Y, ánh mắt thâm thúy, như muốn nghe xem cô sẽ trả lời như thế nào.
Phương Y mặt không đổi sắc nói: "Không tính là lo chuyện bao đồng, nhưng lý do cũng rất nhàm chán. Tôi chỉ muốn xem một người phụ nữ có tiền đắp mặt nạ nhưng không có tiền nuôi dưỡng mẹ già trông như thế nào."
Người phụ nữ nghe xong lời nói của cô lập tức cau mày: "Cô có ý gì? Tôi không phải là con gái bà ta."
Phương Y cười lạnh: "Cô nên may mắn là con gái cô còn chưa đến tuổi kết hôn sinh con, nếu không đến lúc đó con dâu cô chạy đến nói 'cô cũng không phải là mẹ tôi', cô còn không tức chết."
Người phụ nữ tức giận quát: "Con nhóc này tuổi không lớn mà mồm mép rất lợi hại, nơi này không có chuyện của cô, cút khỏi nhà tôi ngay lập tức!"
Phương Y nhìn bà Tân, nói: "Nhà của cô? Giấy tờ nhà đất có ghi tên cô sao?"
Nói thật, giấy tờ nhà đất đúng là không ghi tên cô ta, chỉ có tên chồng cô ta. Chồng cô ta cũng không quá ngu ngốc, không làm đến bước cuối cùng.
Người phụ nữ như bị dẫm vào đuôi mèo, lao đến trước mặt Phương Y muốn đánh nhau, Chu Lạc Sâm trực tiếp túm lấy cánh tay cô ta và đẩy sang một bên. Cô ta bị anh kéo va vào mép bàn trà, đau đớn kêu lên.
"Anh làm gì! Buông tôi ra!" Người phụ nữ khổ sở nói.
Phương Y không ngờ đối phương lại thiếu kiên nhẫn như vậy, nhìn thấy cô ta có vẻ bị thương không nhẹ, cho nên vội vàng nói với Chu Lạc Sâm: "Luật sư Chu, cô ta có vẻ bị thương, anh buông cô ta ra trước đi."
Chu Lạc Sâm phớt lờ lời nói của cô, kéo người phụ nữ sang một bên, tiến đến gần tai cô ta thì thầm điều gì đó, cả người cô ta run lên, sợ hãi nhìn anh. Anh nhìn về phía Phương Y, bình thản ung dung nói: "Ngồi lại đi, đừng nhúc nhích."
Người phụ nữ giãy giụa: "Anh buông tôi ra, tôi không muốn gì cả, anh bắt nạt phụ nữ!"
Chu Lạc Sâm khẽ cong môi nở nụ cười mê hoặc, đôi mắt sau mắt kính tràn ngập vẻ lạnh lùng sâu thẳm. Người phụ nữ nhìn thấy biểu cảm này của anh lập tức sợ đến mức không dám cử động.
Lúc này, chuông cửa vang lên, Chu Lạc Sâm liếc nhìn cửa nhà, chậm rãi buông tay cô ta ra.
Ngay khi được buông ra, người phụ nữ liền xoa xoa cổ tay, Phương Y chú ý thấy cổ tay áo của cô ta bị xốc lên, bên trong có một vết bầm tím rõ ràng. Nhìn thấy mà cô cũng cảm thấy đau, có thể thấy được Chu Lạc Sâm vừa rồi dùng lực mạnh đến mức nào.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y nhìn Chu Lạc Sâm với ánh mắt phức tạp, anh không để ý đến cô, chỉ nói với người phụ nữ: "Mở cửa."
Người phụ nữ bị bắt nạt đến sắp khóc, nghe thấy anh nói vậy liền đi mở cửa. Khi người đàn ông ngoài cửa vừa bước vào, cô ta liền lao vào lòng anh ta khóc lóc: "Ông xã, mẹ dẫn theo hai người tới nhà khi dễ em, anh xem cổ tay của em!"
Người phụ nữ đưa cổ tay vừa bị Chu Lạc Sâm nắm chặt cho Tân tiên sinh xem. Tân tiên sinh nhăn mặt, đóng cửa lại, nhìn về phía Chu Lạc Sâm. Chu Lạc Sâm bình thản đứng bên cạnh, so với sự hỗn loạn trong phòng, khuôn mặt tuấn tú sau cặp kính của anh càng thêm nổi bật.
Tân tiên sinh thấp giọng an ủi vợ vài câu, rồi nhìn lướt qua mẹ mình. Vẻ ôn tồn trong mắt anh ta khi nhìn vợ lúc nãy đã biến mất không dấu vết, thay vào đó là vẻ lạnh lùng và khắc nghiệt. Anh ta nói: "Bà dẫn người đến công ty tìm tôi còn chưa đủ sao? Còn đến nhà quậy phá nữa?"
Bà Tân nước mắt giàn giụa nói: "Tôi là mẹ của anh! Nếu không có tôi, sẽ không có anh! Nói chuyện có lương tâm chút!"
Tân tiên sinh hừ lạnh một tiếng, đưa vợ đi vào phòng ngủ bôi thuốc, rồi quay sang Chu Lạc Sâm nói: "Luật sư Chu, ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu, như sấm sét bên tai."
Chu Lạc Sâm đối xử với anh ta giống như cách anh ta đối xử với mẹ mình, không hề có ý định bắt tay chào hỏi.
Tân tiên sinh có chút không kiềm chế được, mời Chu Lạc Sâm ngồi xuống, và nhìn về phía Phương Y: "Cô đây là?"
Phương Y nói: "Tôi là thư ký của văn phòng luật sư Tễ An."
Tân tiên sinh nhẹ gật đầu: "Khiến cô chê cười rồi."
Phương Y mặt không biểu cảm nói: "Tân tiên sinh cũng biết loại chuyện này sẽ khiến người ta chê cười sao? Vậy tại sao còn phải làm?"
Tân tiên sinh đối xử với người đẹp một cách lịch thiệp, thậm chí còn mang theo nụ cười: "Mỗi nhà có những khó khăn riêng, theo ý cô có lẽ là tôi không hiếu thảo, nhưng cô có biết tại sao tôi lại bất hiếu không?"
Phương Y ngẩn ra, nhìn bà Tân đang trong tình trạng tồi tệ, choáng váng dựa vào sô pha, không nói được lời nào.
Thấy cảnh này, biểu cảm của người con trai cuối cùng cũng có chút dịu lại, nhưng anh ta vẫn kiên định nói: "Tôi nói cho các người rõ, ba mẹ tôi đã sống riêng từ rất sớm, nhưng không làm thủ tục ly hôn, vì vậy căn nhà vẫn đứng tên mẹ tôi, bà ta luôn chờ ba tôi qua đời. Sau khi ba tôi mất, bà ta muốn chiếm đoạt căn nhà này, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được sao? Trước đây bà ta bỏ rơi hai cha con tôi đi theo người khác, ba tôi vẫn chịu đựng việc bà ta đòi ly hôn, thậm chí không đổi tên căn nhà, bây giờ bà ta muốn đòi căn nhà này, đủ để cho bà ta chống đỡ nửa đời sau."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Nghe những lời vô tình của con trai, bà Tân bắt đầu tái phát cơn suyễn, khó thở trợn trắng mắt, Tân tiên sinh thấy vậy liền nhíu mày đứng dậy, có vẻ hơi hoảng loạn. Chu Lạc Sâm vẫn luôn lạnh nhạt bàng quan, nhìn thấy một màn này rốt cuộc cũng có hành động.
Anh đứng lên đến bên cạnh bà Tân, chỉ vài động tác đơn giản đã giúp bà Tân hồi phục. Phương Y kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt anh vẫn không hề nhìn về phía cô, khiến cô lại nghĩ đến suy đoán trước đây, liệu cô có thực sự làm gì khiến anh chán ghét?
Bà Tân tỉnh lại tiếp tục nức nở, Tân tiên sinh cũng hết cách: "Bà chỉ biết khóc, ai là người đã làm những chuyện đó trước đây? Hối hận bây giờ có ích gì!"
Bà Tân run rẩy đưa tay về phía con trai, Tân tiên sinh nhẫn nhịn một lúc lâu rồi cũng nắm lấy.
"Được rồi, tôi nhượng bộ." Tân tiên sinh nghiến răng nói, "Bà không thể sống chung với tôi, nhưng mỗi tháng tôi sẽ cho bà 500 tệ tiền sinh hoạt phí, như vậy có được không? Bà là một người già, chỉ cần tiền ăn, 500 tệ là đủ."
Bà Tân nhìn Chu Lạc Sâm, Chu Lạc Sâm không nói gì, bản thân suy nghĩ một lúc lâu, đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng chỉ trích truyền ra từ phòng ngủ: "Ông xã, anh nói cái gì chứ? 500? Chu cấp nhiều như vậy? Anh điên rồi!" Vợ Tân tiên sinh từ trong phòng đi ra, cổ tay đã được bôi thuốc, cô ta căm tức nhìn ông chồng: "Cho bà ta nhiều tiền như vậy làm gì, một trăm không được à?"
Phương Y xoa xoa thái dương nhức nhối, chen ngang nói: "Một trăm bây giờ làm được gì? Chỉ tính tiền ăn ba bữa một ngày mười đồng tiền thì cũng chỉ đủ mười ngày, một tháng anh cho bà ấy một trăm, anh định hại chết bà ấy sao?"
Người phụ nữ nhìn Phương Y: "Chuyện của bà ta liên quan gì đến cô? Tôi đang nói chuyện với chồng tôi, cô xen vào làm gì? Cẩn thận tôi..." Cô ta chưa kịp nói hết câu, Chu Lạc Sâm đã lên tiếng, giọng nói lạnh lùng trầm thấp, như đang cố kìm nén điều gì.
"Tân tiên sinh, năm trăm không phải là nhiều, nhưng chỉ đủ để sinh hoạt bình thường, nhưng ông đã nghĩ đến chỗ ở cho mẹ mình chưa?" Sau khi Chu Lạc Sâm lên tiếng, người phụ nữ cũng không dám nói chuyện, đứng ở sau lưng Tân tiên sinh sợ hãi rụt rè.
Tân tiên sinh hờ hững nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm mẹ tôi ở đâu."
Chu Lạc Sâm gật đầu: "Ồ, vậy chúng ta gặp nhau ở tòa án." Nói xong, anh khẽ nhếch cằm ý bảo Phương Y đi.
Phương Y lập tức kéo theo bà lão định đi theo, nhưng Tân tiên sinh nghe thấy "tòa án" liền thay đổi sắc mặt. Anh ta đã nghe nói về Chu Lạc Sâm, một luật sư như vậy mà gặp nhau ở tòa án, anh ta không biết mình sẽ chết như thế nào. Hơn nữa, chỉ sợ anh ta không thể mời được luật sư nào, loại kiện tụng nhỏ này, có ai dám nhận để đối đầu với Chu Lạc Sâm? Không muốn kiếm tiền nữa sao?
"Khoan đã, luật sư Chu!" Tân tiên sinh gọi Chu Lạc Sâm lại: "Tôi có một gian nhà trệt ở nông thôn, bà ấy có thể ở đó.".
||||| Truyện đề cử: |||||
Chu Lạc Sâm nhìn về phía bà lão, bà lão thể trạng rất kém, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu, có thể thấy, bà ấy cũng không thực sự muốn kiện con trai ra tòa, lý do bà ấy tìm luật sư là vì thực sự không thể chịu đựng được nữa. Bây giờ con trai đã nhượng bộ, bà ấy đã thực sự hài lòng.
Chu Lạc Sâm nhận được sự đồng ý của bà lão mới nói với Tân tiên sinh: "Tôi về văn phòng trước, sau đó sẽ soạn thảo văn bản thỏa thuận và cử người đưa cho anh. Về phần mẹ anh, ở lại đây e rằng không an toàn vì vợ anh là một người đàn bà đanh đá. Đưa mẹ anh đến khách sạn ở tạm, chờ anh sắp xếp ổn thoả rồi đưa bà về quê ở." Nói xong, Chu Lạc Sâm bước ra khỏi nhà trước, dường như đã đoán được Tân tiên sinh sẽ không từ chối.
Tân tiên sinh quả thực không thể từ chối, anh ta liếc nhìn người vợ không nên thân, cô vợ vẫn tức giận nhìn theo bóng dáng Chu Lạc Sâm. Phương Y nhìn cặp vợ chồng này ở chung, kết luận rằng họ không thể lâu dài.
Với không khí áp lực gia đình và người vợ xảo quyệt, sớm muộn gì họ cũng sẽ ly hôn. Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Mang theo bà lão rời khỏi nhà họ Tân, Chu Lạc Sâm đưa bà về khách sạn, chở Phương Y về văn phòng.
Bây giờ vẫn chưa đến giờ tan tầm buổi trưa, họ đã xong việc tự nhiên phải về văn phòng, cũng không có lý do gì để đi đâu khác.
Trên đường về, trong xe vẫn im lặng, Chu Lạc Sâm không bật nhạc như trước, Phương Y cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô đã nhiều lần muốn mở lời nói gì đó để khuấy động bầu không khí, nhưng những lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, vì biểu hiện của Chu Lạc Sâm rất xa cách, có vẻ không muốn nói chuyện, nếu cô tiếp tục làm phiền sẽ là quá vô duyên.
Khi đến gần đèn đỏ, tốc độ xe vẫn không có ý định giảm, điều này khiến Phương Y có chút lo lắng. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe sắp lao qua vạch dừng xe, há miệng định nhắc nhở, nhưng Chu Lạc Sâm đã kịp thời nhận ra, phanh gấp, buộc chiếc xe dừng lại một cách miễn cưỡng sau vạch dừng xe.
Loại phanh gấp này, làm người trong xe bởi vì quán tính mà có khuynh hướng nghiêng về phía trước. Chu Lạc Sâm theo bản năng giơ cánh tay chắn trước ngực Phương Y, tránh cho cô bị đụng vào cái gì đó. Anh cảm giác được có đồ vật mềm mại áp tới trên cánh tay, ánh mắt không tự giác tối sầm lại.
Khi Phương Y vừa nhận ra, Chu Lạc Sâm đã vội vàng rút tay về: "Xin lỗi, tôi vừa suy nghĩ chuyện khác nên lơ đễnh."
Phương Y lắc đầu: "Không sao." Cô cúi đầu, siết chặt đai an toàn và chỉnh lại cổ áo sơ mi.
Rõ ràng hành động của Chu Lạc Sâm khiến Phương Y cảm thấy bối rối. Dù biết anh vô ý, nhưng cô vẫn không thể thoải mái.
Cả hai im lặng suốt quãng đường về văn phòng. Phương Y xuống xe và lên lầu trước, Chu Lạc Sâm sau đó mới đỗ xe và đi vào. Hai người cách nhau khoảng mười phút, đủ để tránh mọi sự đồn thổi.
Nhưng dù vậy, vẫn bị luật sư Hình Tứ nhìn thấy một màn này từ cửa sổ, ném cho Chu Lạc Sâm một ánh mắt mỉa mai.
"Chu đại trạng đã về rồi à?" Hình Tứ hay tay đút túi quần, dựa vào vách ngăn làm việc nhìn Chu Lạc Sâm nói: "Đã 11 giờ rồi, sắp tan tầm mà anh còn đi đâu với thư ký xinh đẹp của chúng ta vậy?"
Mặc dù lời nói của Hình Tứ không có gì không thích hợp, nhưng ngữ điệu mỉa mai của anh ta khiến ai cũng hiểu ý. Cả văn phòng đổ dồn ánh mắt về phía Phương Y, khiến cô càng thêm ngượng ngùng.
Phương Y bực bội. Bị hiểu lầm chưa đủ, Hình Tứ còn cố tình làm trò trước mặt mọi người. Sau này làm sao cô có thể hòa hợp với đồng nghiệp?
Không đợi Chu Lạc Sâm lên tiếng, Phương Y đã đứng dậy đáp trả: "Luật sư Hình, tôi đã xin nghỉ phép vì lý do cá nhân, tất cả đều ghi rõ trong đơn. Nếu anh muốn biết, có thể tự mình kiểm tra."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Hình Tứ bất ngờ quay sang nhìn Phương Y: "Sao vậy Phương tiểu thư? Có vẻ như cô không vui?"
Phương Y mím môi nói: "Luật sư Hình, có thể có hiểu lầm giữa chúng ta. Tôi mong anh cho tôi cơ hội giải thích. Tôi không thích bị hiểu lầm và gán ghép bừa bãi."
Hình Tứ nheo mắt, nhìn qua lại giữa Phương Y và Chu Lạc Sâm. Sau một hồi im lặng căng thẳng, Chu Lạc Sâm lướt qua mọi người đi vào phòng làm việc, chỉ buột miệng "à" một tiếng.
Là đang chế giễu tất cả ư? Quả thật nhàm chán! Phương Y cũng cảm thấy vậy.
Rõ ràng là đến đây để làm việc, nhưng qua lời nói của Hình Tứ, mọi chuyện lại trở nên ái muội. Ý anh ta là gì? Thoạt nhìn anh ta có vẻ thanh cao và lạnh lùng, nhưng trong đầu lại chứa đầy những suy nghĩ đen tối?
Dù sao Hình Tứ cũng là một luật sư thông minh và dày dặn kinh nghiệm. Cho nên anh ta thu hồi vẻ mỉa mai, nói với Phương Y: "Cô nói đúng, hiểu lầm thì nên giải quyết. Cô đến phòng làm việc của tôi một chuyến." Nói xong, anh ta rời đi.
Phương Y thở hắt ra, buông ba lô xuống, chỉnh lại tóc rồi đi về phía phòng làm việc của Hình Tứ. Khi cô đi ngang qua phòng làm việc của Chu Lạc Sâm cách đó không xa, một bóng đen chợt lướt qua khe cửa sổ, là Chu Lạc Sâm, anh vừa mới đứng ở đó.
Sau khi Phương Y vào phòng làm việc của Hình Tứ, mọi người vẫn tụ tập vây quanh, Hà Tình thấp giọng nhắc nhở họ: "Còn xem gì nữa, không cần làm việc à?"
Mọi người nghe lời cô ấy nói, liền sôi nổi thu hồi tầm mắt tiếp tục công việc, nhưng ở nhóm chat nội bộ, chủ đề này vẫn tiếp tục được bàn tán sôi nổi.
Nhóm luật sư ngồi ở đại sảnh nhìn nhau, thầm nghĩ đây là chuyện không liên quan đến mình, nên họ lại dồn sự chú ý vào màn hình máy tính, xem xét tài liệu vụ án.
Trong phòng làm việc của Hình Tứ, Phương Y đứng ở bàn làm việc đối diện Hình Tứ đang dựa vào bàn, mặt không cảm xúc.
Ánh mắt họ giao nhau, như ẩn chứa một bầu không khí căng thẳng.
Lời tác giả:
Lão Chu đạo mạo vốn là bạn tốt của Hình Tứ, nhưng anh ta có tham vọng lớn trong cả sự nghiệp và cuộc sống, điều này khác biệt hoàn toàn so với tính cách đạm bạc và ít ham muốn của Hình Tứ. Do đó, mâu thuẫn giữa họ ngày càng sâu sắc.
P/S: Một số độc giả hỏi về việc nam chính "yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên" với nữ chính. Xin khẳng định lại một lần nữa rằng nam chính chưa bao giờ có tình cảm thực sự với bất kỳ người phụ nữ nào, bao gồm cả nữ chính.
Đừng suy diễn rằng anh ta có tình cảm với nữ chính, bởi vì đơn giản là không có. Anh ta chỉ muốn sống một cuộc sống văn nhã bại hoại thôi.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------