Chương 8
Edit: Frenalis
Hình Tứ lên tiếng đánh vỡ im lặng trong căn phòng, anh ta đánh giá Phương Y một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Cô còn tức giận sao?"
Phương Y nhìn anh ta: "Không có, không dám tức giận."
Hình Tứ nghe vậy tự nhiên cười một chút, giơ tay ra hiệu về phía ghế dựa: "Mời ngồi xuống nói chuyện."
Phương Y gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc, cử chỉ dè dặt mà nhìn xuống mặt đất.
Hình Tứ bưng ly nước lên uống một ngụm, một lát sau mới nói: "Cô muốn giải thích gì với tôi, có thể nói bây giờ, trước kia sao lại không nói gì, sợ tôi sao?"
Phương Y khóe miệng giật giật, thầm nghĩ tôi là rất sợ anh, nhưng mà không có cách nào, vẫn là đến nói chuyện thôi.
"Chuyện là thế này." Phương Y chỉnh lại tư thế, nghiêm túc thành khẩn nói: "Luật sư Hình, có thể chúng ta hiểu lầm nhau từ lần trước khi Ngô tiên sinh đến tìm anh. Lúc đó Ngô tiên sinh đích xác có nói với tôi về việc đến công ty anh ta làm với mức lương cao, mà tôi đúng là cũng đang thiếu tiền, mọi chuyện đều phải tự mình lo liệu. Nhưng luật sư Hình, tuy rằng tôi rất nghèo, nhưng nhân cách của tôi không thấp hèn."
Hình Tứ hơi nheo mắt lại, im lặng nhìn cô ý bảo cô tiếp tục nói. Cô thấy vậy nên tiếp tục: "Thực ra lúc đó cho dù anh không ra mặt giúp tôi, tôi cũng sẽ từ chối anh ta. Hy vọng anh không cần vì chuyện này mà đánh giá thấp tôi... đánh giá tôi là..." Cô cắn môi, dường như cảm thấy có điều gì đó khó nói, bộ dạng lúng túng hoàn toàn không phải là giả vờ, Hình Tứ nhìn ra được điều đó.
Anh ta lắc đầu, tựa lưng vào ghế: "Tôi xin lỗi." Anh ta hướng cô xin lỗi, "Vì sự hiểu lầm trước đây, cũng vì những lời nói của tôi lúc nãy bên ngoài."
Phương Y sửng sốt một chút, không ngờ anh ta lại sảng khoái xin lỗi như vậy. Cô mím môi nói: "Luật sư Hình không cần xin lỗi tôi, chỉ cần chúng ta có thể gỡ bỏ hiểu lầm là tốt rồi."
Hình Tứ gật đầu, không nói gì. Phương Y tiếp tục nói: "Còn một việc nữa."
Hình Tứ nhướng mày, nét mặt tinh tế vô cùng tuấn tú: "Chuyện gì?"
Phương Y nói: "Sáng nay tôi cùng luật sư Chu đi gặp bà lão lần trước là vì công việc, không phải như anh nghĩ."
Hình Tứ khẽ nhếch miệng cười lạnh, nhưng Phương Y có thể cảm nhận được nụ cười này không phải nhắm vào mình. Cô có chút tò mò nhìn anh ta, anh ta trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc nói: "Cô Phương, có lẽ cô không nghĩ đến điều gì khác, nhưng không có nghĩa là những người khác cùng đi với cô cũng không nghĩ đến."
Phương Y nghi hoặc nhíu mày: "Ý anh là sao?"
Hình Tứ đứng lên cúi người lại gần Phương Y nói: "Ý tôi rất đơn giản, chỉ muốn nhắc nhở cô một chút. Cô còn trẻ đẹp, mới bước vào xã hội, rất dễ trở thành mục tiêu của những kẻ xấu. Cô cần học cách đề phòng những người xung quanh, đặc biệt là nam giới... cấp trên nam." Anh ta dừng lại một chút, ý bảo có điều muốn nói: "Bởi vì có những người nhìn qua thì ăn mặc chỉnh tề, nhưng dục vọng lại mãnh liệt hơn ai khác."
Phương Y không ngốc, lập tức hiểu ra ý tứ của Hình Tứ. Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, có dục vọng mãnh liệt hơn ai khác mà anh ta nhắc đến, chính là luật sư Chu?
Theo bản năng, Phương Y phản bác: "Luật sư Chu không phải người như vậy."
Hình Tứ cười nhạo một tiếng, ngồi trở lại ghế và xoay bút máy trong tay: "Dù sao tôi cũng đã nói rồi. Cẩn thận hay không là chuyện của cô. Hiểu lầm giữa chúng ta đã được giải quyết, cô có thể trở về làm việc rồi."
Phương Y do dự đứng dậy, muốn nói lại nhưng thôi. Nhìn Hình Tứ một hồi, cuối cùng cô vẫn không giải thích cho Chu Lạc Sâm, xoay người và đi ra ngoài.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Hình Tứ nhìn theo Phương Y rời đi, sau đó đóng cửa phòng. Do dự một lúc lâu, anh ta vẫn gọi điện cho Hà Tình để thông báo cho cô ấy một việc.
Phương Y từ văn phòng Hình Tứ đi ra và trở về chỗ ngồi của mình. Nhớ đến lời nhắc nhở của Hình Tứ, cô theo bản năng ngoái đầu nhìn lén vào văn phòng của Chu Lạc Sâm. Bất ngờ là cửa sổ văn phòng mở ra, cô có thể thấy anh đang bận rộn làm việc bên trong. Mặc áo sơ mi trắng, Chu Lạc Sâm khom người lục lọi đồ trên giá sách. Sau khi tìm được thứ mình cần, anh rời khỏi cửa sổ và biến mất khỏi tầm nhìn.
Phương Y chậm rãi quay đầu lại, mở máy tính và chuẩn bị bắt đầu công việc. Nhưng Hà Tình đến đã khiến cô phải tạm dừng.
"Phương Y, đổi chỗ đi," Hà Tình nói. "Sang chỗ trợ lý Trần." Trợ lý Trần là trợ lý luật sư của Hình Tứ và ngồi cách văn phòng của Hình Tứ không xa.
Phương Y ngơ ngác hỏi: "Tại sao vậy?"
Hà Tình giải thích: "Luật sư Hình nói rằng sau này tất cả hồ sơ và công việc lặt vặt của anh ấy đều do em phụ trách. Chuyển đến gần anh ấy sẽ tiện hơn."
Phương Y nhíu mày, có chút do dự. Hà Tình thấy vậy liền cười nói: "Sao vậy, không muốn à? Đây là chuyện tốt đấy. Chắc chắn em sẽ vượt qua thời gian thử việc và được thăng chức. Lương cũng sẽ tăng nữa."
Nhắc đến chuyện lương tăng, Phương Y cũng cảm thấy phấn khởi. Cô sờ sờ mặt, nói: "Làm phiền chị Hà quá, mới đến đây mà đã gây ra nhiều chuyện như vậy."
Hà Tình cong môi cười, vỗ vai Phương Y và quay trở về chỗ ngồi.
Phương Y nhìn sang chỗ trợ lý Trần. Anh ta đang dọn dẹp chỗ ngồi cho cô. Vị trí trước đây bên cạnh anh ta trống rỗng vì Hình Tứ không có thư ký chuyên trách lo công việc lặt vặt. Giờ đây có Phương Y, trợ lý Trần liền giúp cô dọn dẹp một chút.
Phương Y vén tóc ra sau tai, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc. Cô không hề hay biết rằng mọi hành động của mình đều bị Chu Lạc Sâm quan sát từ cửa sổ. Quyển sách trong tay anh vẫn nguyên trạng, không lật trang nào. Khi Phương Y dọn dẹp xong chuẩn bị rời đi, anh nhanh chóng lùi ra khỏi cửa sổ và quay trở lại chỗ ngồi.
Chu Lạc Sâm tựa lưng vào ghế, đăm chiêu suy nghĩ. Anh rút điện thoại gọi cho Hình Tứ. Hình Tứ dường như đã dự đoán được cuộc gọi này, anh ta nhàn nhã bắt máy: "Xem ra cậu cũng khá nóng tính, gọi lại nhanh hơn dự kiến của tôi vài phút đấy."
Giọng nói Chu Lạc Sâm trầm khàn: "Cậu làm vậy là muốn bảo vệ cô ấy sao?"
Hình Tứ thẳng thắn nói: "Đúng vậy. Cô ấy là một cô gái tốt, không đáng bị cuốn vào mớ hỗn độn này. Cô ấy cũng không mê muội cậu như Lôi Lôi, hoàn toàn có thể cứu vãn. Tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy, cậu có ý kiến gì không?"
Chu Lạc Sâm im lặng một lúc rồi nhàn nhạt nói: "Tôi biết cậu vẫn luôn oán trách tôi vì chuyện của Phó Lôi. Nhưng Hình Tứ, sao cậu có thể khẳng định chắc chắn là tôi sai?"
Hình Tứ lạnh lùng nói: "Phó Lôi là một tiểu thư được nuông chiều từ bé, sao có thể chấp nhận được một người như cậu? Chẳng lẽ tôi sai sao?"
Chu Lạc Sâm khẽ cười, lời nói như dao đâm thẳng vào tim Hình Tứ: "Hình Tứ, cậu thích Phó Lôi không có nghĩa là tất cả đàn ông khác cũng phải thích cô ta. Tôi không làm gì cô ta cả, chỉ đơn giản là nói cho cô ta biết rằng tôi không thích cô ta. Và tôi chỉ giải thích với cậu lần này thôi, tin hay không tùy thuộc vào cậu." Nói xong, anh cúp máy và tiếp tục công việc.
Hình Tứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, môi mỏng mím chặt, chìm trong suy tư. Trán anh ta nổi đầy gân xanh, hai luồng suy nghĩ trái ngược nhau va đập trong đầu, khiến đầu anh ta đau đến muốn nổ tung.
Bên ngoài văn phòng, Lâm Tư thấy Phương Y dọn đi rồi, liền email dò hỏi Chu Lạc Sâm cô ta có thể dọn về chỗ cũ hay không. Chu Lạc Sâm thấy email nên tùy tiện nhận lời cô ta. Không bao lâu mọi người liền thấy Lâm Tư vui mừng thu dọn đồ đạc trở về chỗ ngồi cũ.
Trong lòng Phương Y vốn đang bởi vì lời nói của Hình Tứ mà có điểm ngờ vực Chu Lạc Sâm, nhưng thấy Lâm Tư cao hứng dọn trở về chỗ cũ, lại cảm thấy Hình Tứ có thể là đối với luật sư Chu có hiểu lầm.
Rốt cuộc nếu luật sư Chu là loại người này, thì Lâm Tư xinh đẹp như vậy có thể được anh bao nuôi từ lâu, nhưng thái độ của hai người trông không giống lắm? Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Nói không rõ sao lại thế này, trong lòng Phương Y có chút mất mát, giống như bị người ta đoạt mất đồ vật. Nhưng rõ ràng cái vị trí kia lúc trước chính là của Lâm Tư, là cô đến làm Lâm Tư mất đi vị trí đó, làm thế nào mà nghĩ rằng chính mình mới là người nên ngồi ở đó?
******
Mấy ngày nay, Phương Y chìm trong mơ hồ, công việc cũng chẳng ra đâu vào đâu. Nếu có cơ hội thăng tiến, hẳn cô sẽ dốc sức làm việc, không cần phải bận tâm đến những chuyện vặt vãnh mà người nghèo khó hay vướng phải.
Tự nhủ như vậy, Phương Y lấy lại bình tĩnh và tập trung vào công việc. Văn phòng luật sư Tễ An vốn luôn sôi động náo nhiệt, giờ đây bỗng trở nên yên ắng đến lạ thường, khác hẳn với bầu không khí bùng nổ trước đây.
Sự im ắng chỉ bị phá vỡ khi Nghiêm Túc, vị luật sư thứ ba, trở về sau chiến thắng vang dội trong một vụ án lớn. Trước đây, anh ta hứa sẽ thưởng cho mỗi nhân viên một món quà nếu anh ta thắng kiện. Giữ lời hứa, Nghiêm Túc mang về một cái rương lớn chứa đầy quà tặng. Cái rương được bảo an cầm đi lên, còn nhận được phần "tiền boa" không nhỏ.
"Luật sư Nghiêm, anh đã về rồi!", Nhân viên lễ tân của văn phòng hân hoan chào đón anh. "Mọi người đều mong anh trở về!"
Nghiêm Túc bảnh bao trong bộ vest Armani xanh biển ô vuông, tay cầm cặp tài liệu, cổ thắt nơ, toát lên vẻ quý phái của một quý tộc London lâu đời. "Mọi người mong chờ quà của tôi ư?", Anh ta hất hất cằm về phía trước, "Gọi mấy anh nam kia ra đây mang vào phân cho mọi người đi!"
Lễ tân vội vàng chạy đi gọi nam đồng nghiệp. Doãn Triết Ngạn ngồi đối diện, chỉ nhấc mắt nhìn thoáng qua rồi cúi đầu tiếp tục làm việc, như thể không nghe thấy gì. Lễ tân đã quen với thái độ kiêu ngạo của những người theo hầu luật sư Chu, điều này vốn dĩ bình thường.
Trợ lý Trần ngồi cạnh Phương Y nhanh nhẹn đứng dậy, hăng hái di chuyển cái rương to lớn để mọi người dễ dàng chọn quà. Phương Y tựa lưng vào ghế, nhìn mọi người vọt tới cái rương, cảm thấy hứng thú mà ngắm nhìn náo nhiệt, nhưng không có ý định tham gia.
Nghiêm Túc bước vào, nhìn thấy mọi người quây quần bên cái rương, híp mắt đánh giá một lượt rồi mỉm cười.
"Mới đến à?", Nghiêm Túc đứng giữa đám đông, tiến đến gần Phương Y ôn hoà hỏi.
Phương Y vội vàng đứng dậy, cúi người chào hỏi: "chào luật sư Nghiêm, tôi là nhân viên mới của văn phòng, tên là Phương Y."
Nghiêm Túc mỉm cười: "Đừng khẩn trương, tôi chỉ tiện hỏi thôi. Sao cô không đi chọn quà cho mình?"
Phương Y lí nhí: "Tôi mới đến, nên không có phần..."
Nghiêm Túc nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi mở cặp tài liệu, lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo: "Cái này cho cô, vốn dĩ là tôi định dành cho em họ, nhưng giờ cô có thể giữ."
Phương Y nhìn chiếc hộp, kinh ngạc: "Đây sao được ạ?" Cô liên tục từ chối: "Luật sư Nghiêm, anh giữ lại đi, tôi không cần đâu."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Nghiêm Túc khẳng định: "Tôi đã hứa thì không bao giờ nuốt lời. Tôi nói mỗi người đều có quà thì ai cũng sẽ có. Cô muốn tôi thất hứa sao? Đừng lo, tôi cho em họ tôi rất nhiều quà, chiếc vòng cổ này chỉ là một món nhỏ, không có gì quý giá. Cô đừng chê."
Khóe mắt Phương Y hiện lên một vệt đen, cô không biết phải làm sao. Khi Hà Tình chọn quà xong trở về thì nhìn thấy cảnh này, liền ôm Phương Y nói: "Không sao đâu, em cứ nhận đi. Luật sư Nghiêm không thiếu mầy thứ này đâu. Trước đây trợ lý Trần cũng là nhân viên mới mà vẫn được nhận quà."
Nghe Hà Tình nói vậy, Phương Y an tâm hơn, cũng không từ chối nữa. Cô nhận lấy món quà, trong lòng vô cùng cảm kích.
Nhìn thấy Phương Y nhận quà, Nghiêm Túc liền quay sang văn phòng của Chu Lạc Sâm, hỏi: "Luật sư Chu đâu?"
Hà Tình trả lời: "Anh ấy vẫn đang bận."
Nghiêm Túc gật đầu: "Gọi điện thoại đến đặt phòng ở Tân Thế Gia. Tối nay chúng ta sẽ đi liên hoan để ăn mừng. Tất cả mọi người đều phải đến, không ai được vắng mặt. Cô lo liệu việc này nhé."
Hà Tình đã quen với việc sắp xếp những chuyện như thế này nên lập tức đồng ý. Nghiêm Túc sau khi nghe vậy cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía văn phòng Chu Lạc Sâm.
Phương Y nhìn theo bóng dáng của anh ta, tò mò hỏi Hà Tình: "Chị Hà, tối nay chúng ta đi liên hoan sao?"
"Ừ, tối nay em đừng về nhà vội, đi cùng cả nhóm nhé," Hà Tình nói. "Ăn xong còn đi hát nữa. Luật sư Nghiêm rất hào phóng, em sẽ có cơ hội ăn ngon."
Phương Y chợt nhớ đến khu nhà nhỏ của mình, có chút lo lắng sẽ không có xe về nhà nếu về quá muộn. Nhưng Hà Tình không cho cô cơ hội từ chối. Nói xong cô ấy liền đi khỏi. Phương Y do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi cùng vì không muốn tỏ ra lạc lõng.
Cô không hề biết rằng, buổi liên hoan tối nay sẽ là một bước ngoặt trong cuộc đời, đưa cô đến một mối quan hệ mới với Chu Lạc Sâm, người mà cô từng có liên quan trong quá khứ.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------
Hình Tứ lên tiếng đánh vỡ im lặng trong căn phòng, anh ta đánh giá Phương Y một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Cô còn tức giận sao?"
Phương Y nhìn anh ta: "Không có, không dám tức giận."
Hình Tứ nghe vậy tự nhiên cười một chút, giơ tay ra hiệu về phía ghế dựa: "Mời ngồi xuống nói chuyện."
Phương Y gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc, cử chỉ dè dặt mà nhìn xuống mặt đất.
Hình Tứ bưng ly nước lên uống một ngụm, một lát sau mới nói: "Cô muốn giải thích gì với tôi, có thể nói bây giờ, trước kia sao lại không nói gì, sợ tôi sao?"
Phương Y khóe miệng giật giật, thầm nghĩ tôi là rất sợ anh, nhưng mà không có cách nào, vẫn là đến nói chuyện thôi.
"Chuyện là thế này." Phương Y chỉnh lại tư thế, nghiêm túc thành khẩn nói: "Luật sư Hình, có thể chúng ta hiểu lầm nhau từ lần trước khi Ngô tiên sinh đến tìm anh. Lúc đó Ngô tiên sinh đích xác có nói với tôi về việc đến công ty anh ta làm với mức lương cao, mà tôi đúng là cũng đang thiếu tiền, mọi chuyện đều phải tự mình lo liệu. Nhưng luật sư Hình, tuy rằng tôi rất nghèo, nhưng nhân cách của tôi không thấp hèn."
Hình Tứ hơi nheo mắt lại, im lặng nhìn cô ý bảo cô tiếp tục nói. Cô thấy vậy nên tiếp tục: "Thực ra lúc đó cho dù anh không ra mặt giúp tôi, tôi cũng sẽ từ chối anh ta. Hy vọng anh không cần vì chuyện này mà đánh giá thấp tôi... đánh giá tôi là..." Cô cắn môi, dường như cảm thấy có điều gì đó khó nói, bộ dạng lúng túng hoàn toàn không phải là giả vờ, Hình Tứ nhìn ra được điều đó.
Anh ta lắc đầu, tựa lưng vào ghế: "Tôi xin lỗi." Anh ta hướng cô xin lỗi, "Vì sự hiểu lầm trước đây, cũng vì những lời nói của tôi lúc nãy bên ngoài."
Phương Y sửng sốt một chút, không ngờ anh ta lại sảng khoái xin lỗi như vậy. Cô mím môi nói: "Luật sư Hình không cần xin lỗi tôi, chỉ cần chúng ta có thể gỡ bỏ hiểu lầm là tốt rồi."
Hình Tứ gật đầu, không nói gì. Phương Y tiếp tục nói: "Còn một việc nữa."
Hình Tứ nhướng mày, nét mặt tinh tế vô cùng tuấn tú: "Chuyện gì?"
Phương Y nói: "Sáng nay tôi cùng luật sư Chu đi gặp bà lão lần trước là vì công việc, không phải như anh nghĩ."
Hình Tứ khẽ nhếch miệng cười lạnh, nhưng Phương Y có thể cảm nhận được nụ cười này không phải nhắm vào mình. Cô có chút tò mò nhìn anh ta, anh ta trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc nói: "Cô Phương, có lẽ cô không nghĩ đến điều gì khác, nhưng không có nghĩa là những người khác cùng đi với cô cũng không nghĩ đến."
Phương Y nghi hoặc nhíu mày: "Ý anh là sao?"
Hình Tứ đứng lên cúi người lại gần Phương Y nói: "Ý tôi rất đơn giản, chỉ muốn nhắc nhở cô một chút. Cô còn trẻ đẹp, mới bước vào xã hội, rất dễ trở thành mục tiêu của những kẻ xấu. Cô cần học cách đề phòng những người xung quanh, đặc biệt là nam giới... cấp trên nam." Anh ta dừng lại một chút, ý bảo có điều muốn nói: "Bởi vì có những người nhìn qua thì ăn mặc chỉnh tề, nhưng dục vọng lại mãnh liệt hơn ai khác."
Phương Y không ngốc, lập tức hiểu ra ý tứ của Hình Tứ. Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, có dục vọng mãnh liệt hơn ai khác mà anh ta nhắc đến, chính là luật sư Chu?
Theo bản năng, Phương Y phản bác: "Luật sư Chu không phải người như vậy."
Hình Tứ cười nhạo một tiếng, ngồi trở lại ghế và xoay bút máy trong tay: "Dù sao tôi cũng đã nói rồi. Cẩn thận hay không là chuyện của cô. Hiểu lầm giữa chúng ta đã được giải quyết, cô có thể trở về làm việc rồi."
Phương Y do dự đứng dậy, muốn nói lại nhưng thôi. Nhìn Hình Tứ một hồi, cuối cùng cô vẫn không giải thích cho Chu Lạc Sâm, xoay người và đi ra ngoài.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Hình Tứ nhìn theo Phương Y rời đi, sau đó đóng cửa phòng. Do dự một lúc lâu, anh ta vẫn gọi điện cho Hà Tình để thông báo cho cô ấy một việc.
Phương Y từ văn phòng Hình Tứ đi ra và trở về chỗ ngồi của mình. Nhớ đến lời nhắc nhở của Hình Tứ, cô theo bản năng ngoái đầu nhìn lén vào văn phòng của Chu Lạc Sâm. Bất ngờ là cửa sổ văn phòng mở ra, cô có thể thấy anh đang bận rộn làm việc bên trong. Mặc áo sơ mi trắng, Chu Lạc Sâm khom người lục lọi đồ trên giá sách. Sau khi tìm được thứ mình cần, anh rời khỏi cửa sổ và biến mất khỏi tầm nhìn.
Phương Y chậm rãi quay đầu lại, mở máy tính và chuẩn bị bắt đầu công việc. Nhưng Hà Tình đến đã khiến cô phải tạm dừng.
"Phương Y, đổi chỗ đi," Hà Tình nói. "Sang chỗ trợ lý Trần." Trợ lý Trần là trợ lý luật sư của Hình Tứ và ngồi cách văn phòng của Hình Tứ không xa.
Phương Y ngơ ngác hỏi: "Tại sao vậy?"
Hà Tình giải thích: "Luật sư Hình nói rằng sau này tất cả hồ sơ và công việc lặt vặt của anh ấy đều do em phụ trách. Chuyển đến gần anh ấy sẽ tiện hơn."
Phương Y nhíu mày, có chút do dự. Hà Tình thấy vậy liền cười nói: "Sao vậy, không muốn à? Đây là chuyện tốt đấy. Chắc chắn em sẽ vượt qua thời gian thử việc và được thăng chức. Lương cũng sẽ tăng nữa."
Nhắc đến chuyện lương tăng, Phương Y cũng cảm thấy phấn khởi. Cô sờ sờ mặt, nói: "Làm phiền chị Hà quá, mới đến đây mà đã gây ra nhiều chuyện như vậy."
Hà Tình cong môi cười, vỗ vai Phương Y và quay trở về chỗ ngồi.
Phương Y nhìn sang chỗ trợ lý Trần. Anh ta đang dọn dẹp chỗ ngồi cho cô. Vị trí trước đây bên cạnh anh ta trống rỗng vì Hình Tứ không có thư ký chuyên trách lo công việc lặt vặt. Giờ đây có Phương Y, trợ lý Trần liền giúp cô dọn dẹp một chút.
Phương Y vén tóc ra sau tai, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc. Cô không hề hay biết rằng mọi hành động của mình đều bị Chu Lạc Sâm quan sát từ cửa sổ. Quyển sách trong tay anh vẫn nguyên trạng, không lật trang nào. Khi Phương Y dọn dẹp xong chuẩn bị rời đi, anh nhanh chóng lùi ra khỏi cửa sổ và quay trở lại chỗ ngồi.
Chu Lạc Sâm tựa lưng vào ghế, đăm chiêu suy nghĩ. Anh rút điện thoại gọi cho Hình Tứ. Hình Tứ dường như đã dự đoán được cuộc gọi này, anh ta nhàn nhã bắt máy: "Xem ra cậu cũng khá nóng tính, gọi lại nhanh hơn dự kiến của tôi vài phút đấy."
Giọng nói Chu Lạc Sâm trầm khàn: "Cậu làm vậy là muốn bảo vệ cô ấy sao?"
Hình Tứ thẳng thắn nói: "Đúng vậy. Cô ấy là một cô gái tốt, không đáng bị cuốn vào mớ hỗn độn này. Cô ấy cũng không mê muội cậu như Lôi Lôi, hoàn toàn có thể cứu vãn. Tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy, cậu có ý kiến gì không?"
Chu Lạc Sâm im lặng một lúc rồi nhàn nhạt nói: "Tôi biết cậu vẫn luôn oán trách tôi vì chuyện của Phó Lôi. Nhưng Hình Tứ, sao cậu có thể khẳng định chắc chắn là tôi sai?"
Hình Tứ lạnh lùng nói: "Phó Lôi là một tiểu thư được nuông chiều từ bé, sao có thể chấp nhận được một người như cậu? Chẳng lẽ tôi sai sao?"
Chu Lạc Sâm khẽ cười, lời nói như dao đâm thẳng vào tim Hình Tứ: "Hình Tứ, cậu thích Phó Lôi không có nghĩa là tất cả đàn ông khác cũng phải thích cô ta. Tôi không làm gì cô ta cả, chỉ đơn giản là nói cho cô ta biết rằng tôi không thích cô ta. Và tôi chỉ giải thích với cậu lần này thôi, tin hay không tùy thuộc vào cậu." Nói xong, anh cúp máy và tiếp tục công việc.
Hình Tứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, môi mỏng mím chặt, chìm trong suy tư. Trán anh ta nổi đầy gân xanh, hai luồng suy nghĩ trái ngược nhau va đập trong đầu, khiến đầu anh ta đau đến muốn nổ tung.
Bên ngoài văn phòng, Lâm Tư thấy Phương Y dọn đi rồi, liền email dò hỏi Chu Lạc Sâm cô ta có thể dọn về chỗ cũ hay không. Chu Lạc Sâm thấy email nên tùy tiện nhận lời cô ta. Không bao lâu mọi người liền thấy Lâm Tư vui mừng thu dọn đồ đạc trở về chỗ ngồi cũ.
Trong lòng Phương Y vốn đang bởi vì lời nói của Hình Tứ mà có điểm ngờ vực Chu Lạc Sâm, nhưng thấy Lâm Tư cao hứng dọn trở về chỗ cũ, lại cảm thấy Hình Tứ có thể là đối với luật sư Chu có hiểu lầm.
Rốt cuộc nếu luật sư Chu là loại người này, thì Lâm Tư xinh đẹp như vậy có thể được anh bao nuôi từ lâu, nhưng thái độ của hai người trông không giống lắm? Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Nói không rõ sao lại thế này, trong lòng Phương Y có chút mất mát, giống như bị người ta đoạt mất đồ vật. Nhưng rõ ràng cái vị trí kia lúc trước chính là của Lâm Tư, là cô đến làm Lâm Tư mất đi vị trí đó, làm thế nào mà nghĩ rằng chính mình mới là người nên ngồi ở đó?
******
Mấy ngày nay, Phương Y chìm trong mơ hồ, công việc cũng chẳng ra đâu vào đâu. Nếu có cơ hội thăng tiến, hẳn cô sẽ dốc sức làm việc, không cần phải bận tâm đến những chuyện vặt vãnh mà người nghèo khó hay vướng phải.
Tự nhủ như vậy, Phương Y lấy lại bình tĩnh và tập trung vào công việc. Văn phòng luật sư Tễ An vốn luôn sôi động náo nhiệt, giờ đây bỗng trở nên yên ắng đến lạ thường, khác hẳn với bầu không khí bùng nổ trước đây.
Sự im ắng chỉ bị phá vỡ khi Nghiêm Túc, vị luật sư thứ ba, trở về sau chiến thắng vang dội trong một vụ án lớn. Trước đây, anh ta hứa sẽ thưởng cho mỗi nhân viên một món quà nếu anh ta thắng kiện. Giữ lời hứa, Nghiêm Túc mang về một cái rương lớn chứa đầy quà tặng. Cái rương được bảo an cầm đi lên, còn nhận được phần "tiền boa" không nhỏ.
"Luật sư Nghiêm, anh đã về rồi!", Nhân viên lễ tân của văn phòng hân hoan chào đón anh. "Mọi người đều mong anh trở về!"
Nghiêm Túc bảnh bao trong bộ vest Armani xanh biển ô vuông, tay cầm cặp tài liệu, cổ thắt nơ, toát lên vẻ quý phái của một quý tộc London lâu đời. "Mọi người mong chờ quà của tôi ư?", Anh ta hất hất cằm về phía trước, "Gọi mấy anh nam kia ra đây mang vào phân cho mọi người đi!"
Lễ tân vội vàng chạy đi gọi nam đồng nghiệp. Doãn Triết Ngạn ngồi đối diện, chỉ nhấc mắt nhìn thoáng qua rồi cúi đầu tiếp tục làm việc, như thể không nghe thấy gì. Lễ tân đã quen với thái độ kiêu ngạo của những người theo hầu luật sư Chu, điều này vốn dĩ bình thường.
Trợ lý Trần ngồi cạnh Phương Y nhanh nhẹn đứng dậy, hăng hái di chuyển cái rương to lớn để mọi người dễ dàng chọn quà. Phương Y tựa lưng vào ghế, nhìn mọi người vọt tới cái rương, cảm thấy hứng thú mà ngắm nhìn náo nhiệt, nhưng không có ý định tham gia.
Nghiêm Túc bước vào, nhìn thấy mọi người quây quần bên cái rương, híp mắt đánh giá một lượt rồi mỉm cười.
"Mới đến à?", Nghiêm Túc đứng giữa đám đông, tiến đến gần Phương Y ôn hoà hỏi.
Phương Y vội vàng đứng dậy, cúi người chào hỏi: "chào luật sư Nghiêm, tôi là nhân viên mới của văn phòng, tên là Phương Y."
Nghiêm Túc mỉm cười: "Đừng khẩn trương, tôi chỉ tiện hỏi thôi. Sao cô không đi chọn quà cho mình?"
Phương Y lí nhí: "Tôi mới đến, nên không có phần..."
Nghiêm Túc nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi mở cặp tài liệu, lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo: "Cái này cho cô, vốn dĩ là tôi định dành cho em họ, nhưng giờ cô có thể giữ."
Phương Y nhìn chiếc hộp, kinh ngạc: "Đây sao được ạ?" Cô liên tục từ chối: "Luật sư Nghiêm, anh giữ lại đi, tôi không cần đâu."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Nghiêm Túc khẳng định: "Tôi đã hứa thì không bao giờ nuốt lời. Tôi nói mỗi người đều có quà thì ai cũng sẽ có. Cô muốn tôi thất hứa sao? Đừng lo, tôi cho em họ tôi rất nhiều quà, chiếc vòng cổ này chỉ là một món nhỏ, không có gì quý giá. Cô đừng chê."
Khóe mắt Phương Y hiện lên một vệt đen, cô không biết phải làm sao. Khi Hà Tình chọn quà xong trở về thì nhìn thấy cảnh này, liền ôm Phương Y nói: "Không sao đâu, em cứ nhận đi. Luật sư Nghiêm không thiếu mầy thứ này đâu. Trước đây trợ lý Trần cũng là nhân viên mới mà vẫn được nhận quà."
Nghe Hà Tình nói vậy, Phương Y an tâm hơn, cũng không từ chối nữa. Cô nhận lấy món quà, trong lòng vô cùng cảm kích.
Nhìn thấy Phương Y nhận quà, Nghiêm Túc liền quay sang văn phòng của Chu Lạc Sâm, hỏi: "Luật sư Chu đâu?"
Hà Tình trả lời: "Anh ấy vẫn đang bận."
Nghiêm Túc gật đầu: "Gọi điện thoại đến đặt phòng ở Tân Thế Gia. Tối nay chúng ta sẽ đi liên hoan để ăn mừng. Tất cả mọi người đều phải đến, không ai được vắng mặt. Cô lo liệu việc này nhé."
Hà Tình đã quen với việc sắp xếp những chuyện như thế này nên lập tức đồng ý. Nghiêm Túc sau khi nghe vậy cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía văn phòng Chu Lạc Sâm.
Phương Y nhìn theo bóng dáng của anh ta, tò mò hỏi Hà Tình: "Chị Hà, tối nay chúng ta đi liên hoan sao?"
"Ừ, tối nay em đừng về nhà vội, đi cùng cả nhóm nhé," Hà Tình nói. "Ăn xong còn đi hát nữa. Luật sư Nghiêm rất hào phóng, em sẽ có cơ hội ăn ngon."
Phương Y chợt nhớ đến khu nhà nhỏ của mình, có chút lo lắng sẽ không có xe về nhà nếu về quá muộn. Nhưng Hà Tình không cho cô cơ hội từ chối. Nói xong cô ấy liền đi khỏi. Phương Y do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi cùng vì không muốn tỏ ra lạc lõng.
Cô không hề biết rằng, buổi liên hoan tối nay sẽ là một bước ngoặt trong cuộc đời, đưa cô đến một mối quan hệ mới với Chu Lạc Sâm, người mà cô từng có liên quan trong quá khứ.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------