Chương 27: Mất Vợ Như Chơi
Tống Liễm nói xong thì đã bị anh ném cho một ánh mắt chết người. Từ Triết nãy giờ đi chào hỏi xung quanh giờ cũng đi đến chỗ hai người đang ngồi vui vẻ ngồi xuống.
Từ Triết nhìn thấy cái bản mặt khó ưa lại doạ người này của anh sao mấy ngày nay cứ xuất hiện thế?
Từ Triết thấy ly của Tạ Hinh đã hết rượu cũng cầm lấy rót cho anh:
“Nào, Tạ Hinh mày không phải cũng nên đi ra chào hỏi mọi người đi sao? Mấy người đó khi nãy luôn miệng hỏi tao tại sao mày lại không đi ra nói chuyện.”
Tạ Hinh: “Không thích.”
Từ Triết nhướn mi hỏi: “Đúng là khí chất của Tạ thiếu gia.”
Tạ Hinh nhếch môi đứng dậy nói: “Đi đây.”
Sau đó anh bước đi rời khỏi bữa tiệc để là hai người Tống Liễm và Từ Triết ở phía sau nhìn nhau lắc đầu.
Vì khi nãy uống rượu nên lúc trước khi đứng dậy đi ra ngoài thì anh đã sẵn tiện gọi cho tài xế riêng của mình.
Anh vừa bước ra thì xe đã được đỗ trước mặt anh, tài xế nhanh chóng bước ra mở cửa xe cho anh ngồi vào.
Anh mệt mỏi dựa lưng vào ghế giọng khàn đặc nói:
“Trở về.”
Vì khi nãy uống phải loại rượu khá mạnh nên bây giờ anh có hơi đau đầu. Giờ phút này trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh khi còn nhỏ của anh và Hạ Giai.
Anh thì cứ lẽo đẽo theo sau Hạ Quý Nghiên còn Hạ Giai thì lại là một cô bé yên tĩnh. Mỗi khi Hạ Quý Nghiên không chịu chơi với anh thì cô sẽ luôn đi theo anh bảo muốn anh chơi cùng.
Nhớ những lần anh làm tổn thương cô, chê cô phiền phức. Hay cả vào cái năm 15 tuổi, lúc đó gia đình anh và cô có hẹn anh tối cùng nhau.
Cả hai gia đình lại luôn gán ghép anh với cô bé phiền phức đó. Anh giận lắm, anh phản đối mãnh liệt đến nỗi không nói không gì chỉ đập bàn rời đi.
Lúc đó, anh không biết cảm giác của Hạ Giai như thế nào nhưng mà bây giờ anh nhớ thì lại đau chết đi được.
Rất nhanh anh đã về tới biệt thự, anh đứng dậy đi vào bên trong, mới bước đến gần cửa đã nghe thấy tiếng mẹ Tạ đang nói chuyện rất lớn:.
“Giai Giai, con xem dì quay quả thật rất đẹp đúng không? Còn mấy tấm ảnh nữa để khi nào dì mang nó đi in rồi sẽ nhờ tiểu Hinh nhà dì mang đến cho con được không?”
Tạ Hinh nghe vậy thì im lặng, cũng không dám hít thở chờ đợi câu trả lời. Bên kia dường như im lặng một hồi thi cũng lên tiếng:
“A không cần phiền đến anh trai đâu ạ, khi nào dì có ảnh dì cứ nhắn tin trực tiếp cho con để con xuống lấy là được.”
Tạ Hinh như bị mắc nghẹn muốn đi tới chộp lấy điện thoại của mẹ Tạ trực tiếp nói chuyện với cô.
Anh đứng chôn chân ở cửa rất lâu, chỉ khi mẹ Tạ cảm giác như có ai đứng ở sau lưng nên quay lại thì thấy anh.
Mẹ Tạ hỏi:
“Con về rồi thì đứng đó làm gì? Mau đi vào đây xem quà mà tiểu Giai vừa gửi cho mẹ.”
Hạ Giai bên kia cũng đã nghe thá giọng của anh nên có hơi gấp gáp nòi
“Dì à, con bận rồi hẹn gặp lại dì nhé?”
Sau đó cô nhanh chóng cúp máy không dám đợi lá hơn nữa. Tạ Hinh thấy chưa gì mà cô đã tắt thì mặt mũi trở nên tối sầm.
Mẹ Tạ thấy quần áo anh sộc xệch thi kéo tay Tạ Hinh ngồi ở xuống sô pha nói:
“Con xem con vừa đi đâu về vậy hả? Sao lại sộc xệch như thế này?”
Tạ Hinh lười biếng nói:
“Con vừa từ bữa tiệc tốt nghiệp của Tống Liễm mới về.”
Mẹ Tạ gật đầu, sau đó lại nhớ ra gì đó mà tức giận nhéo tay anh thật mạnh:
“Đúng rồi, thằng nhóc này con đã làm cái gì sai với tiểu Giai của mẹ rồi đúng không?”
Tạ Hinh giật mình:
“Con đã làm gì đâu? Cô ấy bị làm sao sao?”
Mẹ Tạ đánh nhẹ vào đầu anh nói:
“Quả thật đúng là cha truyền con nói, suốt ngày cứ biết chối. Nếu con không chọc gì con bé thì tại sao con bé lại cứ né con vậy hả?”
Mẹ Tạ: “Con xem đi mốt mà khóc lóc với ta vì không theo đuổi được vợ thì đừng khóc nhé. Con xem Hạ Giai bây giờ vừa trắng trẻo lại xinh đẹp. Nếu con mà còn kéo dài thì mẹ tin chắc một điều con sẽ bị người ta cướp vợ.”
Tạ Hinh nhíu mày:
“Mẹ, mẹ phải mẹ của con không vậy? Dù sao thì con cũng tính hết đường rồi. Mẹ đừng lo!!”
Mẹ Tạ nhếch môi:
“Được vậy mẹ sẽ đợi, đợi khi nào con theo đuổi được con dâu mẹ nhé!!”
Tạ Hinh nghe mẹ anh nói thì bĩu môi xụ mặt xuống khiến mẹ Tạ không nhịn được mà bật cười nói:
“Haha…nói chứ mẹ cũng thích con bé Giai Giai này, lúc trước con lại một hai không chịu nếu không thì nhà chúng ta đính ước trước là dễ rồi.”
Tạ Hinh mím môi không nói gì chỉ dám ngồi chịu trận nghe bà giảng đạo, vừa thấy ba Tạ từ trên lầu đi xuống thì anh như vớ được vàng nhanh chân đứng dậy nói:
“Mẹ, ba xuống rồi mau đi ăn thôi con đói rồi.”
Một tay anh xoa bụng đi vào bên trong phòng bếp, anh mở tủ lạnh lấy ra một chai nước cam rồi rót ra 3 ly.
Anh mang lên bàn ăn để ở chỗ ba và mẹ Tạ mỗi người một ly rồi về chỗ của mình.
_______________________
Hạ Giai lúc nãy vừa mới nói chuyện với mẹ Tạ xong đầu óc vẫn còn chưa tỉnh nên vẫn còn ngồi thẫn thờ.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa phòng.
Cốc cốc cốc…
Noãn Uyên lớn giọng nói:
“Là tớ, cậu mau mở cửa ra đi.”
Cô nghe thấy tiếng Noãn Uyên cũng bất ngờ, không phải giờ này cô ấy nên đi chơi với Phó Viễn sao?
Cô nhanh chân đi ra mở cửa, Noãn Uyên đứng trước cửa phòng tay ôm một thùng quà to nói:
“Mau, mau cầm phụ tớ.”
Cô phụ Noãn Uyên mang một ít, rồi thắc mắc nên hỏi:
“Cậu lấy đâu ra mà nhiều thế?”
Noãn Uyên mang đống đồ đó quăng hết lên giường của cô, mệt mỏi thở lấy hơi. Sau khi bình tĩnh lại thì cô mới nói:
“Không phải…tất cả là của cậu. Là quà tớ chuẩn bị để tạo bất ngờ cho cậu thôi.”
Cô nhìn một đống quà trên giường rồi trố mắt ra nhìn Noãn Uyên ngây thơ hỏi:
“Thật sao?”
Cô chỉ tay vào đống quà đó rồi lại chỉ tay vào chính bản thân cô hỏi:
“Đống quà đó…là của tớ sao?”
Noãn Uyên thản nhiên gần đầu: “Đúng rồi.”
Cô vãn còn chưa tin, đưa hai tay dụi mắt vài lần mới phát hiện ra đây không phải mơ nên cô tiếp tục hỏi:
“Cậu thật sự tặng cho tớ?”
Noãn Uyên lại gật gật đầu, cô thì lại cảm thấy ngại khi nhận chúng:
“Cái này…có phải hơi nhiều rồi không? Hay cậu mang về bớt đi?”
Noãn Uyên xua tay lắc đầu nói:
“Không đâu, không đâu cậu biết tính tớ mà đã cho thì sẽ không lấy lại.”
Noãn Uyên: “Giờ tớ có hẹn rồi, cậu ở nhà nhé. Tạm biệt bảo bối.”
Nói xong không đợi cô phản ứng thì Noãn Uyên đã nhanh chóng chuồn đi mất. Cô thở dài nhìn đống quà trên giường mà chỉ biết lắc đầu.
Từ Triết nhìn thấy cái bản mặt khó ưa lại doạ người này của anh sao mấy ngày nay cứ xuất hiện thế?
Từ Triết thấy ly của Tạ Hinh đã hết rượu cũng cầm lấy rót cho anh:
“Nào, Tạ Hinh mày không phải cũng nên đi ra chào hỏi mọi người đi sao? Mấy người đó khi nãy luôn miệng hỏi tao tại sao mày lại không đi ra nói chuyện.”
Tạ Hinh: “Không thích.”
Từ Triết nhướn mi hỏi: “Đúng là khí chất của Tạ thiếu gia.”
Tạ Hinh nhếch môi đứng dậy nói: “Đi đây.”
Sau đó anh bước đi rời khỏi bữa tiệc để là hai người Tống Liễm và Từ Triết ở phía sau nhìn nhau lắc đầu.
Vì khi nãy uống rượu nên lúc trước khi đứng dậy đi ra ngoài thì anh đã sẵn tiện gọi cho tài xế riêng của mình.
Anh vừa bước ra thì xe đã được đỗ trước mặt anh, tài xế nhanh chóng bước ra mở cửa xe cho anh ngồi vào.
Anh mệt mỏi dựa lưng vào ghế giọng khàn đặc nói:
“Trở về.”
Vì khi nãy uống phải loại rượu khá mạnh nên bây giờ anh có hơi đau đầu. Giờ phút này trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh khi còn nhỏ của anh và Hạ Giai.
Anh thì cứ lẽo đẽo theo sau Hạ Quý Nghiên còn Hạ Giai thì lại là một cô bé yên tĩnh. Mỗi khi Hạ Quý Nghiên không chịu chơi với anh thì cô sẽ luôn đi theo anh bảo muốn anh chơi cùng.
Nhớ những lần anh làm tổn thương cô, chê cô phiền phức. Hay cả vào cái năm 15 tuổi, lúc đó gia đình anh và cô có hẹn anh tối cùng nhau.
Cả hai gia đình lại luôn gán ghép anh với cô bé phiền phức đó. Anh giận lắm, anh phản đối mãnh liệt đến nỗi không nói không gì chỉ đập bàn rời đi.
Lúc đó, anh không biết cảm giác của Hạ Giai như thế nào nhưng mà bây giờ anh nhớ thì lại đau chết đi được.
Rất nhanh anh đã về tới biệt thự, anh đứng dậy đi vào bên trong, mới bước đến gần cửa đã nghe thấy tiếng mẹ Tạ đang nói chuyện rất lớn:.
“Giai Giai, con xem dì quay quả thật rất đẹp đúng không? Còn mấy tấm ảnh nữa để khi nào dì mang nó đi in rồi sẽ nhờ tiểu Hinh nhà dì mang đến cho con được không?”
Tạ Hinh nghe vậy thì im lặng, cũng không dám hít thở chờ đợi câu trả lời. Bên kia dường như im lặng một hồi thi cũng lên tiếng:
“A không cần phiền đến anh trai đâu ạ, khi nào dì có ảnh dì cứ nhắn tin trực tiếp cho con để con xuống lấy là được.”
Tạ Hinh như bị mắc nghẹn muốn đi tới chộp lấy điện thoại của mẹ Tạ trực tiếp nói chuyện với cô.
Anh đứng chôn chân ở cửa rất lâu, chỉ khi mẹ Tạ cảm giác như có ai đứng ở sau lưng nên quay lại thì thấy anh.
Mẹ Tạ hỏi:
“Con về rồi thì đứng đó làm gì? Mau đi vào đây xem quà mà tiểu Giai vừa gửi cho mẹ.”
Hạ Giai bên kia cũng đã nghe thá giọng của anh nên có hơi gấp gáp nòi
“Dì à, con bận rồi hẹn gặp lại dì nhé?”
Sau đó cô nhanh chóng cúp máy không dám đợi lá hơn nữa. Tạ Hinh thấy chưa gì mà cô đã tắt thì mặt mũi trở nên tối sầm.
Mẹ Tạ thấy quần áo anh sộc xệch thi kéo tay Tạ Hinh ngồi ở xuống sô pha nói:
“Con xem con vừa đi đâu về vậy hả? Sao lại sộc xệch như thế này?”
Tạ Hinh lười biếng nói:
“Con vừa từ bữa tiệc tốt nghiệp của Tống Liễm mới về.”
Mẹ Tạ gật đầu, sau đó lại nhớ ra gì đó mà tức giận nhéo tay anh thật mạnh:
“Đúng rồi, thằng nhóc này con đã làm cái gì sai với tiểu Giai của mẹ rồi đúng không?”
Tạ Hinh giật mình:
“Con đã làm gì đâu? Cô ấy bị làm sao sao?”
Mẹ Tạ đánh nhẹ vào đầu anh nói:
“Quả thật đúng là cha truyền con nói, suốt ngày cứ biết chối. Nếu con không chọc gì con bé thì tại sao con bé lại cứ né con vậy hả?”
Mẹ Tạ: “Con xem đi mốt mà khóc lóc với ta vì không theo đuổi được vợ thì đừng khóc nhé. Con xem Hạ Giai bây giờ vừa trắng trẻo lại xinh đẹp. Nếu con mà còn kéo dài thì mẹ tin chắc một điều con sẽ bị người ta cướp vợ.”
Tạ Hinh nhíu mày:
“Mẹ, mẹ phải mẹ của con không vậy? Dù sao thì con cũng tính hết đường rồi. Mẹ đừng lo!!”
Mẹ Tạ nhếch môi:
“Được vậy mẹ sẽ đợi, đợi khi nào con theo đuổi được con dâu mẹ nhé!!”
Tạ Hinh nghe mẹ anh nói thì bĩu môi xụ mặt xuống khiến mẹ Tạ không nhịn được mà bật cười nói:
“Haha…nói chứ mẹ cũng thích con bé Giai Giai này, lúc trước con lại một hai không chịu nếu không thì nhà chúng ta đính ước trước là dễ rồi.”
Tạ Hinh mím môi không nói gì chỉ dám ngồi chịu trận nghe bà giảng đạo, vừa thấy ba Tạ từ trên lầu đi xuống thì anh như vớ được vàng nhanh chân đứng dậy nói:
“Mẹ, ba xuống rồi mau đi ăn thôi con đói rồi.”
Một tay anh xoa bụng đi vào bên trong phòng bếp, anh mở tủ lạnh lấy ra một chai nước cam rồi rót ra 3 ly.
Anh mang lên bàn ăn để ở chỗ ba và mẹ Tạ mỗi người một ly rồi về chỗ của mình.
_______________________
Hạ Giai lúc nãy vừa mới nói chuyện với mẹ Tạ xong đầu óc vẫn còn chưa tỉnh nên vẫn còn ngồi thẫn thờ.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa phòng.
Cốc cốc cốc…
Noãn Uyên lớn giọng nói:
“Là tớ, cậu mau mở cửa ra đi.”
Cô nghe thấy tiếng Noãn Uyên cũng bất ngờ, không phải giờ này cô ấy nên đi chơi với Phó Viễn sao?
Cô nhanh chân đi ra mở cửa, Noãn Uyên đứng trước cửa phòng tay ôm một thùng quà to nói:
“Mau, mau cầm phụ tớ.”
Cô phụ Noãn Uyên mang một ít, rồi thắc mắc nên hỏi:
“Cậu lấy đâu ra mà nhiều thế?”
Noãn Uyên mang đống đồ đó quăng hết lên giường của cô, mệt mỏi thở lấy hơi. Sau khi bình tĩnh lại thì cô mới nói:
“Không phải…tất cả là của cậu. Là quà tớ chuẩn bị để tạo bất ngờ cho cậu thôi.”
Cô nhìn một đống quà trên giường rồi trố mắt ra nhìn Noãn Uyên ngây thơ hỏi:
“Thật sao?”
Cô chỉ tay vào đống quà đó rồi lại chỉ tay vào chính bản thân cô hỏi:
“Đống quà đó…là của tớ sao?”
Noãn Uyên thản nhiên gần đầu: “Đúng rồi.”
Cô vãn còn chưa tin, đưa hai tay dụi mắt vài lần mới phát hiện ra đây không phải mơ nên cô tiếp tục hỏi:
“Cậu thật sự tặng cho tớ?”
Noãn Uyên lại gật gật đầu, cô thì lại cảm thấy ngại khi nhận chúng:
“Cái này…có phải hơi nhiều rồi không? Hay cậu mang về bớt đi?”
Noãn Uyên xua tay lắc đầu nói:
“Không đâu, không đâu cậu biết tính tớ mà đã cho thì sẽ không lấy lại.”
Noãn Uyên: “Giờ tớ có hẹn rồi, cậu ở nhà nhé. Tạm biệt bảo bối.”
Nói xong không đợi cô phản ứng thì Noãn Uyên đã nhanh chóng chuồn đi mất. Cô thở dài nhìn đống quà trên giường mà chỉ biết lắc đầu.