Chương 28: Đồng Ý Gặp Mặt
Cô ngồi xuống giường mở từng món quà, nào là quần ào, mỹ phẩm, túi xách nhưng tất cả đều là đồ hiệu, giá của chúng cũng rất đắt.
Cô không hiểu tại sao Noãn Uyên lại tặng cho cô những thứ giá trị lớn như vậy. Cô thở dài rồi nói thầm trong bụng đợi đến lúc Noãn Uyên trở về thì đích thân cô sẽ mang trả cho cô ấy.
Nhìn vào đồng hồ, cô thấy chỉ mới vừa 6 giờ tối thì cô liền muốn đi dạo cho khuây khỏa một xíu.
Nghĩ thế thì cô liền đi đến tủ quần áo lấy áo khoác của mình rồi bước xuống lầu. Vì cô không phải người ở đây nên cũng không biết nên đi đâu nữa.
Trong đầu cô cũng nghĩ là đi thì đi thôi, đến đâu thì đến, lạc đường thì thôi vậy. Khí trời vào buổi tối rất lạnh, lúc này cô cũng nhìn thấy có một quán trà nhỏ.
Cô đi đến đó ngồi xuống, nhìn xung quanh để gọi ông chủ:
“Chủ quán, lấy cho con một ly trà nóng ạ.”
Ông chủ mới vừa bưng trà vào bên trong cũng nghe cô gọi mà vui vẻ chạy ra nói:
“Được, được có ngay, có ngay đi.”
Trà rất nhanh được mang ra để trước mặt cô, cô cũng rất lễ phép mà gật đầu cảm ơn. Cô cầm ly trà nóng đưa lên miệng, từ từ thưởng thức.
Không khí lạnh như này chỉ cần một thứ gì nó ấm ấm uống vào thì cơ thể lại dễ chịu hẳn ra. Cô ngồi ngắm cảnh vật xung quanh, đúng là khu nhà giàu có khác toàn là những căn nhà to tướng kề sát nhau.
Bỗng nhiên bên tai cô lại nghe được giọng nói của một bé gái:
“Baba, baba.”
Bé gái đó chạy vòng qua cô, nhào vào lòng của ông chủ quán. Ông chủ cũng rất vui vẻ mà dang tay ôm trọn bảo bối của ông vào trong lòng.
Phía sau còn có một người phụ nữ cũng vui vẻ chạy tới nói:
“Anh xem, em chỉ nói là đi đến chơi với anh mà nó đã háo hức chạy nhảy cả lên.”
Ông chủ quán cũng cười hôn khắp nơi trên mặt của đứa con gái bé bỏng nói:
“Vậy sao? Con gái nhớ baba sao?”
Hai bàn tay nhỏ của con bé vòng qua ôm của ông chủ vùi đầu vào vai ông chủ nói:
“Vâng, nhớ baba.”
Cô ngồi nhìn gia đình ba người của bọn họ cười lớn vui vẻ như vậy mà ngưỡng mộ. Cô cũng ao ướt được một lần như vậy.
Coi muốn được ôm, cô muốn được an ủi, cô muốn được ba của mình chơi cùng, muốn cùng anh trai học tập, muốn cùng mẹ và chị gái đi mua sắm.
Nhưng hết thảy những thứ này cô đều không có, cô giống như một đứ trẻ mồ côi vậy, không ba không mẹ. Không ai cho cô lời khuyên, cũng không có ai bảo vệ cô.
Cô thầm thở dài, nghe thấy tiếng điện thoại vang lên thì cô mới bừng tỉnh mà nhanh tay cầm lên xem.
Cái tên Tạ Hinh đập thẳng vào mắt cô, từ sau khi chụp hình với Tạ Hinh xong thì cả ngày cô đều không thể nào quên được.
Cô khẽ nhấn nghe máy rồi mới đưa vào lỗ tai của mình một giọng nói khàn đặc vọng ra:
﹝Giai Giai, tôi muốn gặp cô một lát.﹞
Cô cứng đờ, không kìm được mẹ run người nhẹ nói:
﹝Làm gì?﹞
Tạ Hinh đang ở ngồi trên giường, tựa người vào đầu giường thản nhiên nói:
﹝Cô gọi tôi một tiếng anh trai, mà bây giờ anh trai cũng không được gặp em gái sao?﹞
Cô nhíu mày:
﹝Liên quan đến nhau sao?﹞
Tạ Hinh: ﹝Ừm, liên quan. Bây giờ cô ở đâu tôi sẽ đến đón cô?﹞
Hạ Giai biết là từ chối cũng không được chỉ đành thở dài, mặt nhìn ngó nghiêng cũng không thấy bảng tên nên chỉ có thể diễn tả cho anh hiểu:
﹝Em đang ngồi ở một quán trà ở gần trung tâm thể dục thể thao.﹞.
Tạ Hinh không nói tiếp nữa mà cúp điện thoại nhanh chân chạy xuống lầu. Nói thật lúc nãy khi quyết định gọi cho cô thì anh còn sợ chính mình sẽ bị cô từ chối gặp mặt cơ.
Nhưng mà vừa nghe cô đồng ý gặp mình thì anh lại sướng như điên, vui mừng đến nỗi tay chân luống cuống cả lên.
Mẹ Tạ đang gọt trái cây thấy anh từ trên lầu chạy nhanh xuống thì hỏi:
“Giờ này con định đi đâu sao mà gấp vậy?”
Tạ Hinh gấp gáp mang giày vào, thở dốc nói:
“Con đi mua đồ xíu.”
Mẹ Tạ cũng hú hồn hỏi:
“Giờ này mà con định mua…”
Chưa để mẹ Tạ hỏi hết câu thì anh đã nhanh chóng chạy đi ra ngoài. Ba Tạ thấy mẹ Tạ lo lắng cho anh thì nói:
“Bà kệ nó đi, dù sao nó cũng lớn rồi bây giờ bà quản nó cũng không có ích gì đâu.”
Mẹ Tạ thở dài nói:
“Tôi chỉ là sợ nó chạy xe nhanh như vậy lỡ may gặp chuyện xui rủi thì sao. Ông là ba nó mà ông cũng không thấy lo sao?”
Ba Tạ rén nhìn mẹ Tạ nói:
“Ai…ai nói tôi không lo? Con trai bà đứt ruột ai sinh ra sao tôi lại không lo?”
Mẹ Tạ lườm ông rồi vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa đến lúc xe anh chạy ra ngoài.
Hạ Giai ngồi xoa hai cái lỗ tai đỏ bừng vì lạnh của cô. Cô nhìn xung quanh để tìm kiếm hình bóng của anh.
Cô không biết anh có biết chỗ này không nữa vì cô chưa kịp nói địa chỉ thì anh đã tắt máy.
Cô biết tính của anh, nếu anh không gặp được cô lần này cũng sẽ tìm cách khác để gặp. Thà bây giờ gặp mặt nói chuyện. Khi đã hết thắc mắc thì chắc chắn anh cũng sẽ không tìm cô nữa.
_______________________
Cô không hiểu tại sao Noãn Uyên lại tặng cho cô những thứ giá trị lớn như vậy. Cô thở dài rồi nói thầm trong bụng đợi đến lúc Noãn Uyên trở về thì đích thân cô sẽ mang trả cho cô ấy.
Nhìn vào đồng hồ, cô thấy chỉ mới vừa 6 giờ tối thì cô liền muốn đi dạo cho khuây khỏa một xíu.
Nghĩ thế thì cô liền đi đến tủ quần áo lấy áo khoác của mình rồi bước xuống lầu. Vì cô không phải người ở đây nên cũng không biết nên đi đâu nữa.
Trong đầu cô cũng nghĩ là đi thì đi thôi, đến đâu thì đến, lạc đường thì thôi vậy. Khí trời vào buổi tối rất lạnh, lúc này cô cũng nhìn thấy có một quán trà nhỏ.
Cô đi đến đó ngồi xuống, nhìn xung quanh để gọi ông chủ:
“Chủ quán, lấy cho con một ly trà nóng ạ.”
Ông chủ mới vừa bưng trà vào bên trong cũng nghe cô gọi mà vui vẻ chạy ra nói:
“Được, được có ngay, có ngay đi.”
Trà rất nhanh được mang ra để trước mặt cô, cô cũng rất lễ phép mà gật đầu cảm ơn. Cô cầm ly trà nóng đưa lên miệng, từ từ thưởng thức.
Không khí lạnh như này chỉ cần một thứ gì nó ấm ấm uống vào thì cơ thể lại dễ chịu hẳn ra. Cô ngồi ngắm cảnh vật xung quanh, đúng là khu nhà giàu có khác toàn là những căn nhà to tướng kề sát nhau.
Bỗng nhiên bên tai cô lại nghe được giọng nói của một bé gái:
“Baba, baba.”
Bé gái đó chạy vòng qua cô, nhào vào lòng của ông chủ quán. Ông chủ cũng rất vui vẻ mà dang tay ôm trọn bảo bối của ông vào trong lòng.
Phía sau còn có một người phụ nữ cũng vui vẻ chạy tới nói:
“Anh xem, em chỉ nói là đi đến chơi với anh mà nó đã háo hức chạy nhảy cả lên.”
Ông chủ quán cũng cười hôn khắp nơi trên mặt của đứa con gái bé bỏng nói:
“Vậy sao? Con gái nhớ baba sao?”
Hai bàn tay nhỏ của con bé vòng qua ôm của ông chủ vùi đầu vào vai ông chủ nói:
“Vâng, nhớ baba.”
Cô ngồi nhìn gia đình ba người của bọn họ cười lớn vui vẻ như vậy mà ngưỡng mộ. Cô cũng ao ướt được một lần như vậy.
Coi muốn được ôm, cô muốn được an ủi, cô muốn được ba của mình chơi cùng, muốn cùng anh trai học tập, muốn cùng mẹ và chị gái đi mua sắm.
Nhưng hết thảy những thứ này cô đều không có, cô giống như một đứ trẻ mồ côi vậy, không ba không mẹ. Không ai cho cô lời khuyên, cũng không có ai bảo vệ cô.
Cô thầm thở dài, nghe thấy tiếng điện thoại vang lên thì cô mới bừng tỉnh mà nhanh tay cầm lên xem.
Cái tên Tạ Hinh đập thẳng vào mắt cô, từ sau khi chụp hình với Tạ Hinh xong thì cả ngày cô đều không thể nào quên được.
Cô khẽ nhấn nghe máy rồi mới đưa vào lỗ tai của mình một giọng nói khàn đặc vọng ra:
﹝Giai Giai, tôi muốn gặp cô một lát.﹞
Cô cứng đờ, không kìm được mẹ run người nhẹ nói:
﹝Làm gì?﹞
Tạ Hinh đang ở ngồi trên giường, tựa người vào đầu giường thản nhiên nói:
﹝Cô gọi tôi một tiếng anh trai, mà bây giờ anh trai cũng không được gặp em gái sao?﹞
Cô nhíu mày:
﹝Liên quan đến nhau sao?﹞
Tạ Hinh: ﹝Ừm, liên quan. Bây giờ cô ở đâu tôi sẽ đến đón cô?﹞
Hạ Giai biết là từ chối cũng không được chỉ đành thở dài, mặt nhìn ngó nghiêng cũng không thấy bảng tên nên chỉ có thể diễn tả cho anh hiểu:
﹝Em đang ngồi ở một quán trà ở gần trung tâm thể dục thể thao.﹞.
Tạ Hinh không nói tiếp nữa mà cúp điện thoại nhanh chân chạy xuống lầu. Nói thật lúc nãy khi quyết định gọi cho cô thì anh còn sợ chính mình sẽ bị cô từ chối gặp mặt cơ.
Nhưng mà vừa nghe cô đồng ý gặp mình thì anh lại sướng như điên, vui mừng đến nỗi tay chân luống cuống cả lên.
Mẹ Tạ đang gọt trái cây thấy anh từ trên lầu chạy nhanh xuống thì hỏi:
“Giờ này con định đi đâu sao mà gấp vậy?”
Tạ Hinh gấp gáp mang giày vào, thở dốc nói:
“Con đi mua đồ xíu.”
Mẹ Tạ cũng hú hồn hỏi:
“Giờ này mà con định mua…”
Chưa để mẹ Tạ hỏi hết câu thì anh đã nhanh chóng chạy đi ra ngoài. Ba Tạ thấy mẹ Tạ lo lắng cho anh thì nói:
“Bà kệ nó đi, dù sao nó cũng lớn rồi bây giờ bà quản nó cũng không có ích gì đâu.”
Mẹ Tạ thở dài nói:
“Tôi chỉ là sợ nó chạy xe nhanh như vậy lỡ may gặp chuyện xui rủi thì sao. Ông là ba nó mà ông cũng không thấy lo sao?”
Ba Tạ rén nhìn mẹ Tạ nói:
“Ai…ai nói tôi không lo? Con trai bà đứt ruột ai sinh ra sao tôi lại không lo?”
Mẹ Tạ lườm ông rồi vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa đến lúc xe anh chạy ra ngoài.
Hạ Giai ngồi xoa hai cái lỗ tai đỏ bừng vì lạnh của cô. Cô nhìn xung quanh để tìm kiếm hình bóng của anh.
Cô không biết anh có biết chỗ này không nữa vì cô chưa kịp nói địa chỉ thì anh đã tắt máy.
Cô biết tính của anh, nếu anh không gặp được cô lần này cũng sẽ tìm cách khác để gặp. Thà bây giờ gặp mặt nói chuyện. Khi đã hết thắc mắc thì chắc chắn anh cũng sẽ không tìm cô nữa.
_______________________