Chương 31: Mơ Thấy Kiếp Trước 《2》
Một cảm giác chân thật đến nỗi khiến anh sợ hãi. Anh không biết dạo này mình bị làm sao như giấc mơ đó lại cứ cuốn tới anh.
Những chi tiết trong giấc mơ đó anh đều nhớ rất rõ, hình ảnh của cô hoảng loạn đi ra khỏi đám đông hay hình ảnh chiếc xe lớn đó lao nhanh đến từng chút từng chút như muốn chiếm hết não của anh.
Anh hít thở thật sâu, cố gắng trấn an bản thân mình rồi đi ra ngoài cầm lấy chìa khóa xe và áo khoác.
Anh thấy Từ Triết mới từ trong phòng bếp đi ra thì anh nhìn anh ta nói:
“Tao về đây.”
Từ Triết giật mình, thầm nghĩ nó ngủ xong cái não bị úng nước sao? Anh ta vừa nghĩ đã hoảng sợ hốt lên:
“Mẹ nó, mày ngủ đến mức mất nhận thức rồi sao? Về mà mày nói với tao một tiếng như này quả thật mày chỉ có ma nhập.”
Nói xong anh ta đã lao tới đưa tay lên trán của Tạ Hinh rồi càng hoảng hốt hơn chạy xa anh tận mấy mét nói:
“Mày không sốt, cũng không bị ma nhập??”
Tạ Hinh không biết nói sao nên khuôn mặt không quan tâm nhìn anh ta rồi lặng lẽ phun ra hai chữ:
“Nhạt nhẽo.”
Anh đưa hai tay xoa nhẹ mi tâm nói:
“Dạo này mất ngủ tí thôi, tao về đây.”
Từ Triết cũng không nói nhiều nhếch môi nói:
“Không tiễn, Tạ thiếu về cẩn thận.”
Tạ Hinh liếc anh ta một cái rồi đi ra xe để chạy về nhà. Lúc Tạ Hinh ngồi trên xe, anh tựa mình vào ghế một lúc rồi mới nghĩ lại.
Có lẽ vì mấy hôm nay anh luôn nghĩ đến Hạ Giai nên mới gặp những giấc mơ như vậy. Anh đúng là điên mất thôi.
Anh thở dài rồi mới chuẩn bị lái xe. Khi về đến nhà anh đi đến hôn vào má mẹ Tạ một cái cười nhẹ nói:
“Mẹ con mới về.”
Mẹ Tạ cười dịu dàng nựng má anh nhưng đột nhiên lại nghe mùi gì đó liền biến thành nhéo vào mặt anh nói:
“Con có phải là mới uống rượu không? Nay còn tập tành uống rượu nữa sao? Hừ…”
Anh sợ mẹ Tạ lại tức giận ảnh hưởng sức khỏe nên vuốt nhẹ ngực bà nói:
“Con chỉ uống ít thôi, cả tối hôm qua là con với Từ Triết cùng nhau đánh game. Mẹ đừng lo.”
Mẹ Tạ vẫn từ giận lườm anh một cái rồi quay mặt đi. Anh vẫn cố dỗ dành mẹ Tạ mà cười bất lực trực tiếp ngồi xuống cạnh mẹ Tạ ôm bà:
“Mẹ, con xin lỗi, lần này là lần cuối được không? Con sẽ không uống nữa. Đừng giận nữa sẽ ảnh hưởng sức khỏe lắm.”
Mẹ Tạ nghe con trai cưng của mình dỗ dành vài câu đã dịu xuống quay sang nhìn anh rồi bất lực lắc đầu:
“Bảo bảo, có phải dạo này con ốm đi không? Sao ta lại cảm thấy con lại ốm đi vài cân thế?”
Anh mỉm cười nói:
“Chắc mẹ nhìn lầm thôi với cả mấy nay con cũng ngủ không đủ giấc nên chắc vì nó.”
Mẹ Tạ nghe vậy thì bất ngờ ôm cả mặt anh lên rồi xoay qua xoay lại nhìn thật kỹ rồi nói:
“Con bị làm sao sao? Sao lại không ngủ được có phải là con bị bệnh không?”
Tạ Hinh nhìn mẹ Tạ rồi nghiêm túc lắc đầu:
“Con khỏe lắm mẹ đừng lo, bây giờ con chỉ cần lên nghỉ một xíu thôi.”
Mẹ Tạ nghe vậy thì gật đầu rồi nhanh chóng đẩy anh đi nói:
“Vậy thì con mau lên ngủ một chút đi.”
Anh ngoan ngoãn nghe lời mẹ Tạ mà quay lưng đi lên phòng. Anh cũng không thay đồ mà liền nằm lên giường nhắm mắt ngủ.
Lúc này anh lại gặp giấc mơ khi nãy, nhưng mà bây giờ anh đang ngồi trước cửa cấp cứu. Chỉ mình anh…không có thêm ai cả.
Anh bất ngờ, Hạ Gia không phải nên có mặt ở đây sao? Bọn họ sao lại không một ai đến đây với cô vậy?
Anh không ngờ Hạ Gia lại như vậy, anh luôn nhìn cách bọn họ đối xử với Hạ Quý Nghiên mà tưởng rằng gia đình bọn họ rất hạnh phúc.
Nhưng có lẽ anh đã lầm hoặc…có thể là bọn họ vẫn đang trên đường tới đây. Anh ngồi đợi trong vô vọng nhìn ánh đèn của phòng cấp cứu vẫn chưa tắt mà trái tim của anh cũng theo nó mà treo lơ lửng.
Anh hết cúi đầu cầu nguyện thì lại xem thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
15 phút, 30 phút, 1 giờ 30 phút…
Cúi cùng ánh đèn kia cũng tắt, anh vui mừng chạy đến cánh cửa. Khi cánh cửa đang mở ra, anh chỉ cầu mong cô gái nằm trên đó vẫn bình an.
Nhưng không, cô nằm yên bất động, còn được bác sĩ chườm chăn qua kín mặt. Mặt mày của bác sĩ cũng đều nhăn lại.
Anh khó tin những gì đang xảy ra trước mắt mình… Anh tự hỏi…Đây là sự thật sao?
Anh nuốt nước bọt, toàn thân run rẩy nhìn theo cô được đẩy đi. Anh hoảng loạn run rẩy từng bước chạy theo phía sau.
Miệng không ngừng lập lại hai chữ:
“Hạ Giai…Hạ Giai…Hạ Giai…”
Anh không tin những việc trước mắt cho đến khi chân anh lại dừng lại trước cửa nhà xác. Lúc này, tất cả niềm tin ít ỏi của anh đã không còn nữa.
Tất cả tất cả niềm tin còn lại của anh đều đã bị dập tắt. Hai mắt anh đỏ ngầu, muốn lao lên xác nhận lại đây có phải Hạ Giai hay không.
Nhưng làm sao được? Đến cả đụng anh còn không đụng được thì làm sao có thể xác nhận được chứ?
Tay chân anh run lẩy bẩy, anh không biết diễn tả cảm giác bây giờ của mình như thế nào nữa. Anh cảm thấy đau…đau chết đi được…
Anh đi đến đứng bên cạnh xác của cô, bây giờ anh thật sự rất muốn nhìn cô, ngắm cô. Đứng suy nghĩ một lát anh lại lắc đầu, có thể đây là người khác, đây không phải là Hạ Giai.
Hạ Giai sẽ không thể nào lại dễ dàng chịu khuất phục như vậy. Không phải Hạ Giai rất kiên cường sao? Đúng vậy, đây nhất định không phải Hạ Giai.
Anh vui mừng tự nói như đang an ủi chính mình. Anh định lập tức chạy đi lại phòng cấp cứu khi nãy nhưng chưa đi ra được đến cửa thì có một cô gái được bác sĩ dẫn vào.
Anh nhìn cô gái này có chút quen mắt, khi nhìn kỹ thì anh mới nhớ ra đây là Noãn Uyên bạn thân nhất của cô.
Nhìn cô ấy từ từ mở chiếc khăn đang chườm kín mặt kia ra mà anh cũng không thể ngừng run rẩy.
Khi cả khuôn mặt biến dạng của cô hiện ra trước mắt thì anh mới có thể tin được cô đã đi rồi. Anh ngơ ngác đứng yên không nhúc nhích.
Còn thấy Noãn Uyên ngồi bệt xuống đất mà khóc lớn còn nói những lời làm anh không thể hiểu được.
Cái gì mà muốn bọn họ trả giá, rồi cái gì mà không xứng đáng làm người thân của cô.
Như là cái tiếng chuông vang lên trong đầu anh khiến anh thông suốt. Thì ra cô chưa từng hòa thuận với gia đình mình.
Vừa nãy thắc mắc của anh tại sao khi cô bị tai nạn lớn như vậy cũng không thấy một người nào của Hạ Gia cũng đã được giải đáp.
Anh thở gấp, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống, hai tay bị anh bấu chặt đến nỗi mất luôn cả cảm giác.
Anh đi tới đưa tay sờ lên khuôn mặt của cô nhưng lại không thể sờ được. Anh thất vọng mà ngã khuỵu chân xuống đất dùng hai tay đập mạnh lên sàn nhà hét lên thật to…
Những chi tiết trong giấc mơ đó anh đều nhớ rất rõ, hình ảnh của cô hoảng loạn đi ra khỏi đám đông hay hình ảnh chiếc xe lớn đó lao nhanh đến từng chút từng chút như muốn chiếm hết não của anh.
Anh hít thở thật sâu, cố gắng trấn an bản thân mình rồi đi ra ngoài cầm lấy chìa khóa xe và áo khoác.
Anh thấy Từ Triết mới từ trong phòng bếp đi ra thì anh nhìn anh ta nói:
“Tao về đây.”
Từ Triết giật mình, thầm nghĩ nó ngủ xong cái não bị úng nước sao? Anh ta vừa nghĩ đã hoảng sợ hốt lên:
“Mẹ nó, mày ngủ đến mức mất nhận thức rồi sao? Về mà mày nói với tao một tiếng như này quả thật mày chỉ có ma nhập.”
Nói xong anh ta đã lao tới đưa tay lên trán của Tạ Hinh rồi càng hoảng hốt hơn chạy xa anh tận mấy mét nói:
“Mày không sốt, cũng không bị ma nhập??”
Tạ Hinh không biết nói sao nên khuôn mặt không quan tâm nhìn anh ta rồi lặng lẽ phun ra hai chữ:
“Nhạt nhẽo.”
Anh đưa hai tay xoa nhẹ mi tâm nói:
“Dạo này mất ngủ tí thôi, tao về đây.”
Từ Triết cũng không nói nhiều nhếch môi nói:
“Không tiễn, Tạ thiếu về cẩn thận.”
Tạ Hinh liếc anh ta một cái rồi đi ra xe để chạy về nhà. Lúc Tạ Hinh ngồi trên xe, anh tựa mình vào ghế một lúc rồi mới nghĩ lại.
Có lẽ vì mấy hôm nay anh luôn nghĩ đến Hạ Giai nên mới gặp những giấc mơ như vậy. Anh đúng là điên mất thôi.
Anh thở dài rồi mới chuẩn bị lái xe. Khi về đến nhà anh đi đến hôn vào má mẹ Tạ một cái cười nhẹ nói:
“Mẹ con mới về.”
Mẹ Tạ cười dịu dàng nựng má anh nhưng đột nhiên lại nghe mùi gì đó liền biến thành nhéo vào mặt anh nói:
“Con có phải là mới uống rượu không? Nay còn tập tành uống rượu nữa sao? Hừ…”
Anh sợ mẹ Tạ lại tức giận ảnh hưởng sức khỏe nên vuốt nhẹ ngực bà nói:
“Con chỉ uống ít thôi, cả tối hôm qua là con với Từ Triết cùng nhau đánh game. Mẹ đừng lo.”
Mẹ Tạ vẫn từ giận lườm anh một cái rồi quay mặt đi. Anh vẫn cố dỗ dành mẹ Tạ mà cười bất lực trực tiếp ngồi xuống cạnh mẹ Tạ ôm bà:
“Mẹ, con xin lỗi, lần này là lần cuối được không? Con sẽ không uống nữa. Đừng giận nữa sẽ ảnh hưởng sức khỏe lắm.”
Mẹ Tạ nghe con trai cưng của mình dỗ dành vài câu đã dịu xuống quay sang nhìn anh rồi bất lực lắc đầu:
“Bảo bảo, có phải dạo này con ốm đi không? Sao ta lại cảm thấy con lại ốm đi vài cân thế?”
Anh mỉm cười nói:
“Chắc mẹ nhìn lầm thôi với cả mấy nay con cũng ngủ không đủ giấc nên chắc vì nó.”
Mẹ Tạ nghe vậy thì bất ngờ ôm cả mặt anh lên rồi xoay qua xoay lại nhìn thật kỹ rồi nói:
“Con bị làm sao sao? Sao lại không ngủ được có phải là con bị bệnh không?”
Tạ Hinh nhìn mẹ Tạ rồi nghiêm túc lắc đầu:
“Con khỏe lắm mẹ đừng lo, bây giờ con chỉ cần lên nghỉ một xíu thôi.”
Mẹ Tạ nghe vậy thì gật đầu rồi nhanh chóng đẩy anh đi nói:
“Vậy thì con mau lên ngủ một chút đi.”
Anh ngoan ngoãn nghe lời mẹ Tạ mà quay lưng đi lên phòng. Anh cũng không thay đồ mà liền nằm lên giường nhắm mắt ngủ.
Lúc này anh lại gặp giấc mơ khi nãy, nhưng mà bây giờ anh đang ngồi trước cửa cấp cứu. Chỉ mình anh…không có thêm ai cả.
Anh bất ngờ, Hạ Gia không phải nên có mặt ở đây sao? Bọn họ sao lại không một ai đến đây với cô vậy?
Anh không ngờ Hạ Gia lại như vậy, anh luôn nhìn cách bọn họ đối xử với Hạ Quý Nghiên mà tưởng rằng gia đình bọn họ rất hạnh phúc.
Nhưng có lẽ anh đã lầm hoặc…có thể là bọn họ vẫn đang trên đường tới đây. Anh ngồi đợi trong vô vọng nhìn ánh đèn của phòng cấp cứu vẫn chưa tắt mà trái tim của anh cũng theo nó mà treo lơ lửng.
Anh hết cúi đầu cầu nguyện thì lại xem thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
15 phút, 30 phút, 1 giờ 30 phút…
Cúi cùng ánh đèn kia cũng tắt, anh vui mừng chạy đến cánh cửa. Khi cánh cửa đang mở ra, anh chỉ cầu mong cô gái nằm trên đó vẫn bình an.
Nhưng không, cô nằm yên bất động, còn được bác sĩ chườm chăn qua kín mặt. Mặt mày của bác sĩ cũng đều nhăn lại.
Anh khó tin những gì đang xảy ra trước mắt mình… Anh tự hỏi…Đây là sự thật sao?
Anh nuốt nước bọt, toàn thân run rẩy nhìn theo cô được đẩy đi. Anh hoảng loạn run rẩy từng bước chạy theo phía sau.
Miệng không ngừng lập lại hai chữ:
“Hạ Giai…Hạ Giai…Hạ Giai…”
Anh không tin những việc trước mắt cho đến khi chân anh lại dừng lại trước cửa nhà xác. Lúc này, tất cả niềm tin ít ỏi của anh đã không còn nữa.
Tất cả tất cả niềm tin còn lại của anh đều đã bị dập tắt. Hai mắt anh đỏ ngầu, muốn lao lên xác nhận lại đây có phải Hạ Giai hay không.
Nhưng làm sao được? Đến cả đụng anh còn không đụng được thì làm sao có thể xác nhận được chứ?
Tay chân anh run lẩy bẩy, anh không biết diễn tả cảm giác bây giờ của mình như thế nào nữa. Anh cảm thấy đau…đau chết đi được…
Anh đi đến đứng bên cạnh xác của cô, bây giờ anh thật sự rất muốn nhìn cô, ngắm cô. Đứng suy nghĩ một lát anh lại lắc đầu, có thể đây là người khác, đây không phải là Hạ Giai.
Hạ Giai sẽ không thể nào lại dễ dàng chịu khuất phục như vậy. Không phải Hạ Giai rất kiên cường sao? Đúng vậy, đây nhất định không phải Hạ Giai.
Anh vui mừng tự nói như đang an ủi chính mình. Anh định lập tức chạy đi lại phòng cấp cứu khi nãy nhưng chưa đi ra được đến cửa thì có một cô gái được bác sĩ dẫn vào.
Anh nhìn cô gái này có chút quen mắt, khi nhìn kỹ thì anh mới nhớ ra đây là Noãn Uyên bạn thân nhất của cô.
Nhìn cô ấy từ từ mở chiếc khăn đang chườm kín mặt kia ra mà anh cũng không thể ngừng run rẩy.
Khi cả khuôn mặt biến dạng của cô hiện ra trước mắt thì anh mới có thể tin được cô đã đi rồi. Anh ngơ ngác đứng yên không nhúc nhích.
Còn thấy Noãn Uyên ngồi bệt xuống đất mà khóc lớn còn nói những lời làm anh không thể hiểu được.
Cái gì mà muốn bọn họ trả giá, rồi cái gì mà không xứng đáng làm người thân của cô.
Như là cái tiếng chuông vang lên trong đầu anh khiến anh thông suốt. Thì ra cô chưa từng hòa thuận với gia đình mình.
Vừa nãy thắc mắc của anh tại sao khi cô bị tai nạn lớn như vậy cũng không thấy một người nào của Hạ Gia cũng đã được giải đáp.
Anh thở gấp, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống, hai tay bị anh bấu chặt đến nỗi mất luôn cả cảm giác.
Anh đi tới đưa tay sờ lên khuôn mặt của cô nhưng lại không thể sờ được. Anh thất vọng mà ngã khuỵu chân xuống đất dùng hai tay đập mạnh lên sàn nhà hét lên thật to…