Chương 32: Mơ Thấy Kiếp Trước 《3》
Trong mơ sau đó mấy ngày liên tiếp, anh cũng đều lảng vảng ở gần mộ của cô. Anh thật sự không hiểu tại sao lại như vậy.
Lúc đi ngang qua công viên của khu vực gần nhà của Noãn Uyên, anh có nghe một đám người xung quanh nói chuyện:
「Cậu biết gì không? Nghe nói ảnh đế Tạ Hinh đã có người yêu rồi đó. Còn đứng trên sân khấu bày tỏ sự biết ơn của mình nữa mà.」
「Èo ôi sến quá, nhưng mà chồng tôi vẫn cứ là đẹp trai nha. Tôi tin là mắt nhìn người của anh Tạ sẽ không tệ như vậy đâu.」
「Visual của Tạ Hinh đúng là không có ai có thể qua được ảnh. Anh ấy chính là mối tình đầu của tôi đó aaaa.」
Anh đứng ở đó đều nghe được hết, bỗng nhiên anh có chút tò mò về cuộc sống sau này của mình.
Anh nhìn những tấm biển quảng cáo to nhất ở thành phổ đều có mặt anh. Nhìn đâu đâu cũng có anh. Vì vậy anh cũng muốn đi xem bản thân mình của nhiều năm sau sẽ như thế nào.
Anh theo trí nhớ đi về biệt thự của mẹ Tạ nhưng vì đây là tương lai nên những con đường ở nơi đây cũng đã không còn giống như trước nữa.
Anh cứ đi mãi cho đến khi anh đứng trước một căn biệt thự to lớn, anh đi vào bên trong. Nhìn thấy ba mẹ Tạ của nhiều năm nữa đã già hơn một chút, tóc cũng đã bạc nhiều thì lại cầm lòng không được.
Anh lại hướng đi về trên phòng của mình, khi anh bước vào bên trong, căn phòng này nhiều năm sau lại chẳng thay đổi tẹo nào.
Chỉ là nó có thêm phần lãnh đạm hơn, anh bước vào bên trong nhìn xung quanh. Chân anh thúc đẩy anh đi đến chỗ tủ quần áo.
Trên đó có một cái khung ảnh nhỏ, trong đó lại chụp từ phía dưới sân khấu lên trên. Tất nhiên người đứng trên sân khấu là anh của nhiều năm sau.
Bên cạnh nó còn có một quyển nhật ký, anh giơ tay muốn cầm lên nhưng lại sợ mình không thể nào đụng vào nó được.
Anh chỉ đành sờ thử nhưng không hiểu sau lần này anh lại chạm được tay vào cuốn sổ nữa. Anh cầm lấy mở ra xem, vừa đọc dòng đầu tiên thì đầu anh như có một tia sét đánh qua khiến anh đau nhức dữ dội.
Anh ngã xuống đất ôm lấy đầu mình mà lăn qua lăn lại. Cái cơn đau chết tiệt này như muốn giết chết anh.
Cuối cùng anh cũng thoát được ra khỏi giấc mơ kinh hoàng đó. Mẹ Tạ cũng hoảng hốt từ bên ngoài chạy vào trong.
Mẹ Tạ lo sợ ngồi xuống hỏi anh:
“Sao vậy bảo bối, con gặp ác mộng sao? Sao khi nãy con lại hét to như vậy chứ?”
Tạ Hinh nhìn mẹ Tạ một lúc lâu, rồi lại ôm chặt lấy bà như một đứa trẻ một câu anh cũng không nói ra.
Mẹ Tạ hiểu con trai mình chắc chắn là chuyện khiến thằng bé không thể tin nổi cũng như cú sốc lớn mới khiến thằng bé như vậy.
Bà bình tĩnh vuốt ve lưng anh nói:
“Có gì bình tĩnh nói ta nghe.”
Tạ Hinh lắc đầu nói:
“Không có.”
“Chỉ là muốn ôm mẹ một chút…”
Mẹ Tạ nhìn Tạ Hinh thở dài rồi vuốt tóc anh nói:
“Vừa nãy con đã gặp ác mộng sao?”
Tạ Hinh không lắc đầu cũng không gật đầu mà chỉ im lặng. Mẹ Tạ cũng hiểu nên mới nói tiếp:
“Con gặp ác mộng bao lâu rồi?”
Tạ Hinh: “Một tuần trước.”
Mẹ Tạ trầm ngâm một chút rồi nói:
“Con có cần đi gặp bác sĩ tâm lý không?”
Tạ Hinh lắc đầu mỉm cười để mẹ Tạ không lo lắng nữa nói:
“Con không sao đâu, con dù sao cũng là con trai nên mẹ không cần lo đâu. Chắc vì dạo này làm ba cái hồ sơ khiến con khó ngủ nên khi được ngủ thì gặp một số ác mộng thôi.”
Mẹ Tạ thở dài:
“Vậy thì con mau đi rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng ta và ba con ở dưới đợi con.”
Tạ Hinh gật đầu nhìn mẹ Tạ quay lưng đi ra ngoài. Anh cầm lấy điện thoại lên, đột nhiên anh lại muốn nhắn tin cho Hạ Giai.
Anh muốn biết cô có bình an hay không.
﹝Cô có ở đó không?﹞
Qua vài phút sau, cũng không có người trả lời nên anh bước xuống giường rửa mặt. Lúc anh đi ra ngoài xem lại thì tên cô cũng hiện lên thanh thông báo.
﹝Có.﹞
Tạ Hinh khẽ mỉm cười rồi mới nhắn lại:
﹝Ờmmm…mẹ tôi nói là nhớ cô. Muốn mời cô đến nhà dùng bữa với bà ấy…﹞
Hạ Giai nhíu mày, dì Tạ có nói gì với cô về việc này đâu chứ? Không phải mấy ngày trước cô mới gọi điện thoại với dì à?
﹝Có lộn không? Hôm trước vừa mới gọi điện vào dì ấy mà?﹞
Tạ Hinh: ﹝Hôm nay mẹ tôi lại nhớ cô thì tôi biết làm như thế nào?﹞
Hạ Giai: ﹝…﹞
Hạ Giai thở dài hỏi:
﹝Tôi có thể từ chối không?﹞
Tạ Hinh nhíu mày, tay khẽ lướt nhanh trên màn hình:
﹝Đoán xem được không?﹞
Hạ Giai cắn môi, chửi thầm trong bụng không phải vừa cạch mặt với anh ta sao hôm nay lại đi tìm tôi thế hả trờiiiii!!!
Tạ Hinh thấy cô chưa trả lời thì nhắn tiếp:
“Là ngày mai, ngày mai mẹ tôi muốn mời cô ăn cơm. Ngày mai tôi sẽ tới trường đón cô.”
Hạ Giai nhìn mấy chữ này trên màn hình thì liền nhanh nhẹ nói:
“Không được, mai bận rồi vậy thôi nhé.”
Nhắn xong cô liền quăng điện thoại lên, ngồi nhắm mắt niệm chú:
“KHÔNG THẤY GÌ HẾT.”
“KHÔNG THẤY GÌ HẾT.”
“TÔI KHÔNG THẤY GÌ HẾT.”
“ĐIỀU QUAN TRỌNG NHẮC LẠI BA LẦN.”
“ĐIỀU QUAN TRỌNG NHẮC LẠI BA LẦN.”
“TÔI KHÔNG THẤY GÌ HẾT…”
Tạ Hinh thì thấy cô lại muốn né tránh anh như vậy thì thật sự bực mình. Lẽ nào lời cô nói muốn từ mặt anh là từ thật sao?
Anh bực mình đi xuống phòng ăn. Vừa ngồi xuống anh lại nảy ra một ý tưởng mới.
Anh lại đi lại ngồi gần mẹ Tạ gắp thức anh vào trong chén mẹ nói:
“Mẹ con muốn nhờ mẹ giúp một việc.”
Lúc đi ngang qua công viên của khu vực gần nhà của Noãn Uyên, anh có nghe một đám người xung quanh nói chuyện:
「Cậu biết gì không? Nghe nói ảnh đế Tạ Hinh đã có người yêu rồi đó. Còn đứng trên sân khấu bày tỏ sự biết ơn của mình nữa mà.」
「Èo ôi sến quá, nhưng mà chồng tôi vẫn cứ là đẹp trai nha. Tôi tin là mắt nhìn người của anh Tạ sẽ không tệ như vậy đâu.」
「Visual của Tạ Hinh đúng là không có ai có thể qua được ảnh. Anh ấy chính là mối tình đầu của tôi đó aaaa.」
Anh đứng ở đó đều nghe được hết, bỗng nhiên anh có chút tò mò về cuộc sống sau này của mình.
Anh nhìn những tấm biển quảng cáo to nhất ở thành phổ đều có mặt anh. Nhìn đâu đâu cũng có anh. Vì vậy anh cũng muốn đi xem bản thân mình của nhiều năm sau sẽ như thế nào.
Anh theo trí nhớ đi về biệt thự của mẹ Tạ nhưng vì đây là tương lai nên những con đường ở nơi đây cũng đã không còn giống như trước nữa.
Anh cứ đi mãi cho đến khi anh đứng trước một căn biệt thự to lớn, anh đi vào bên trong. Nhìn thấy ba mẹ Tạ của nhiều năm nữa đã già hơn một chút, tóc cũng đã bạc nhiều thì lại cầm lòng không được.
Anh lại hướng đi về trên phòng của mình, khi anh bước vào bên trong, căn phòng này nhiều năm sau lại chẳng thay đổi tẹo nào.
Chỉ là nó có thêm phần lãnh đạm hơn, anh bước vào bên trong nhìn xung quanh. Chân anh thúc đẩy anh đi đến chỗ tủ quần áo.
Trên đó có một cái khung ảnh nhỏ, trong đó lại chụp từ phía dưới sân khấu lên trên. Tất nhiên người đứng trên sân khấu là anh của nhiều năm sau.
Bên cạnh nó còn có một quyển nhật ký, anh giơ tay muốn cầm lên nhưng lại sợ mình không thể nào đụng vào nó được.
Anh chỉ đành sờ thử nhưng không hiểu sau lần này anh lại chạm được tay vào cuốn sổ nữa. Anh cầm lấy mở ra xem, vừa đọc dòng đầu tiên thì đầu anh như có một tia sét đánh qua khiến anh đau nhức dữ dội.
Anh ngã xuống đất ôm lấy đầu mình mà lăn qua lăn lại. Cái cơn đau chết tiệt này như muốn giết chết anh.
Cuối cùng anh cũng thoát được ra khỏi giấc mơ kinh hoàng đó. Mẹ Tạ cũng hoảng hốt từ bên ngoài chạy vào trong.
Mẹ Tạ lo sợ ngồi xuống hỏi anh:
“Sao vậy bảo bối, con gặp ác mộng sao? Sao khi nãy con lại hét to như vậy chứ?”
Tạ Hinh nhìn mẹ Tạ một lúc lâu, rồi lại ôm chặt lấy bà như một đứa trẻ một câu anh cũng không nói ra.
Mẹ Tạ hiểu con trai mình chắc chắn là chuyện khiến thằng bé không thể tin nổi cũng như cú sốc lớn mới khiến thằng bé như vậy.
Bà bình tĩnh vuốt ve lưng anh nói:
“Có gì bình tĩnh nói ta nghe.”
Tạ Hinh lắc đầu nói:
“Không có.”
“Chỉ là muốn ôm mẹ một chút…”
Mẹ Tạ nhìn Tạ Hinh thở dài rồi vuốt tóc anh nói:
“Vừa nãy con đã gặp ác mộng sao?”
Tạ Hinh không lắc đầu cũng không gật đầu mà chỉ im lặng. Mẹ Tạ cũng hiểu nên mới nói tiếp:
“Con gặp ác mộng bao lâu rồi?”
Tạ Hinh: “Một tuần trước.”
Mẹ Tạ trầm ngâm một chút rồi nói:
“Con có cần đi gặp bác sĩ tâm lý không?”
Tạ Hinh lắc đầu mỉm cười để mẹ Tạ không lo lắng nữa nói:
“Con không sao đâu, con dù sao cũng là con trai nên mẹ không cần lo đâu. Chắc vì dạo này làm ba cái hồ sơ khiến con khó ngủ nên khi được ngủ thì gặp một số ác mộng thôi.”
Mẹ Tạ thở dài:
“Vậy thì con mau đi rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng ta và ba con ở dưới đợi con.”
Tạ Hinh gật đầu nhìn mẹ Tạ quay lưng đi ra ngoài. Anh cầm lấy điện thoại lên, đột nhiên anh lại muốn nhắn tin cho Hạ Giai.
Anh muốn biết cô có bình an hay không.
﹝Cô có ở đó không?﹞
Qua vài phút sau, cũng không có người trả lời nên anh bước xuống giường rửa mặt. Lúc anh đi ra ngoài xem lại thì tên cô cũng hiện lên thanh thông báo.
﹝Có.﹞
Tạ Hinh khẽ mỉm cười rồi mới nhắn lại:
﹝Ờmmm…mẹ tôi nói là nhớ cô. Muốn mời cô đến nhà dùng bữa với bà ấy…﹞
Hạ Giai nhíu mày, dì Tạ có nói gì với cô về việc này đâu chứ? Không phải mấy ngày trước cô mới gọi điện thoại với dì à?
﹝Có lộn không? Hôm trước vừa mới gọi điện vào dì ấy mà?﹞
Tạ Hinh: ﹝Hôm nay mẹ tôi lại nhớ cô thì tôi biết làm như thế nào?﹞
Hạ Giai: ﹝…﹞
Hạ Giai thở dài hỏi:
﹝Tôi có thể từ chối không?﹞
Tạ Hinh nhíu mày, tay khẽ lướt nhanh trên màn hình:
﹝Đoán xem được không?﹞
Hạ Giai cắn môi, chửi thầm trong bụng không phải vừa cạch mặt với anh ta sao hôm nay lại đi tìm tôi thế hả trờiiiii!!!
Tạ Hinh thấy cô chưa trả lời thì nhắn tiếp:
“Là ngày mai, ngày mai mẹ tôi muốn mời cô ăn cơm. Ngày mai tôi sẽ tới trường đón cô.”
Hạ Giai nhìn mấy chữ này trên màn hình thì liền nhanh nhẹ nói:
“Không được, mai bận rồi vậy thôi nhé.”
Nhắn xong cô liền quăng điện thoại lên, ngồi nhắm mắt niệm chú:
“KHÔNG THẤY GÌ HẾT.”
“KHÔNG THẤY GÌ HẾT.”
“TÔI KHÔNG THẤY GÌ HẾT.”
“ĐIỀU QUAN TRỌNG NHẮC LẠI BA LẦN.”
“ĐIỀU QUAN TRỌNG NHẮC LẠI BA LẦN.”
“TÔI KHÔNG THẤY GÌ HẾT…”
Tạ Hinh thì thấy cô lại muốn né tránh anh như vậy thì thật sự bực mình. Lẽ nào lời cô nói muốn từ mặt anh là từ thật sao?
Anh bực mình đi xuống phòng ăn. Vừa ngồi xuống anh lại nảy ra một ý tưởng mới.
Anh lại đi lại ngồi gần mẹ Tạ gắp thức anh vào trong chén mẹ nói:
“Mẹ con muốn nhờ mẹ giúp một việc.”