Chương 33: Mời Đến Ăn Cơm
Mẹ Tạ thấy anh hôm nay lại nịnh bợ mình thì bất ngờ, xoay người qua híp mắt lại hỏi:
“Con muốn nhờ ta việc gì mà đến mức phải nịnh bợ ta thế hả?”
Ba Tạ ngồi ở trên cũng nghe rõ còn dám nịnh bợ vợ ông nên liếc xéo Tạ Hinh nói:
“Chắc con trai bà gây ra chuyện gì cần chúng ta giải quyết chứ gì phải không?”
Mẹ Tạ đánh nhẹ vào vai ba Tạ che miệng ông lại không cho ông nói nữa:
“Ông này, nói chuyện xui rủi gì vậy?”
Mẹ Tạ vẫn để tay che miệng ông lại không cho ông mở miệng, bà lại xoay qua nhìn Tạ Hinh cười dịu dàng hỏi:
“Con muốn ta giúp con việc gì?”
Tạ Hinh khẽ ho một tiếng cố gắng chỉnh lại giọng nói lãnh đạm rồi hỏi:
“Mẹ, mẹ có nhớ Hạ Giai chưa?”
Mẹ Tạ lắc đầu, nhíu khó hiểu thằng con của bà ý của nó là đang muốn nói gì nên bả nói:
“Nhớ cái gì chứ? Hôm trước ta mới gọi video với nó xong mà hôm nay còn nhớ nhung cái gì chứ?”
Nhưng lời vừa dứt thì bà thấy vẻ mặt của anh cứng đờ mới nhận ra một điều bà cười nham hiểm hỏi anh:
“Có phải là con muốn ta…”
Tạ Hinh bị nói cho đâm trúng tim đen thì cả mặt đỏ bừng muốn đi lại chỗ của mình thì bị mẹ Tạ giữ vai lại nhướn mi hỏi:
"Mau nói cho ta biết con muốn làm gì?
Tạ Hinh nghe mẹ Tạ hỏi thì lấy tay ngãi đầu rồi ngại ngùng nói:
“Con định nhờ mẹ gọi cho cô ấy, mời cô ấy đến ăn cơm thôi.”
Mẹ Tạ nhướn mi hỏi:
“Sao con không gọi?”
Tạ Hinh thở dài nói sự thật:
“Cô ấy tránh con như tránh tà vậy đó, con cũng đã ngõ lời rồi mà cô ấy cứ từ chối.”
Ba mẹ Tạ không nhịn được cười lớn, ba Tạ nói:
“Hồi đó thì làm giá bây giờ lại tìm cách gặp mặt người ta, con xem mặt mũi con để ở đâu?”
Anh đỏ mặt đưa tay sờ mũi, thấp giọng nói:
“Không có, chỉ là sắp đi du học rồi nên con mới muốn định gặp mặt chào tạm biệt thôi.”
Mẹ Tạ thì đã nhìn ra ý của con trai mình cũng lâu rồi nên cũng vui vẻ trong bụng. Bà không hiểu sao mà từ lúc mà Hạ Quý Nghiên và Hạ Giai cùng sinh ra bà lại thích con bé Hạ Giai hơn nữa.
Con bé lễ phép lại hiểu chuyện, bà cũng ưng mà do thằng con bà lúc đó cứ một hai không chịu không thì bà đã cho hai đứa lập hôn ước rồi.
Giờ lại được nghe tận miệng đứa con của mình lại muốn xích lại gần hơn với Hạ Giai thì bà vui ra mặt.
Mẹ Tạ nói: “Được lại mẹ sẽ gọi điện thoại để mời con bé tối nay sang ăn cơm được chưa.”
Tạ Hinh vui vẻ ra mặt, về lại chỗ của mình nhanh chóng ăn nhanh.
Mẹ Tạ lắc đầu, thở dài nhìn con trai của mình sau thường ngày lại tỏ ra lạnh lùng mà trong chuyện tình thì sao nó giống như ba nó ngu thế nhỉ?
Mẹ Tạ nhíu mày liếc qua Ba Tạ khiến ông chột dạ hỏi:
“Ủa tôi làm cái gì sai sao? Sao bà liếc tôi?”
Mẹ Tạ không nói gì mà chỉ cầm chén lên ăn không thèm nhìn ba Tạ nữa. Tạ Hinh buổi sáng phải đi làm vài việc nên đã đi từ lúc mới ăn sáng xong.
Sau khi tiễn ba Tạ và Tạ Hinh đi cũng quay lưng đi vào phòng khách. Bà ngồi xuống cầm lấy điện thoại gọi cho Hạ Giai:
﹝Alo?﹞
Bên kia Hạ Giai đang đọc sách cũng bỏ cuốn sách xuống, mỉm cười dịu dàng nói:
﹝Alo, con nghe ạ.﹞
Mẹ Tạ mỉm cười nói:
﹝Tối nay nhà ta mở tiệc để tiễn thằng bé Tạ Hinh chuẩn bị ra nước ngoài. Chiều nay con nhất định phải tới đó.﹞
Hạ Giai nghe đến đây đã sượng trân, sáng sớm cô vừa mới từ chối người kia. Bây giờ dì Tạ lại đích thân gọi cho cô. Bây giờ phải làm sao đây?
﹝Nhưng mà…﹞
Mẹ Tạ cắt ngang lời cô:
﹝Nhưng mà cái gì mà nhưng mà. Chiều con mà không tới thì bọn ta sẽ giận lắm đó. Tới đó ta sẽ cho thằng bé Tạ Hinh đi đón con.﹞
Hạ Giai định nói gì đó nữa nhưng mẹ Tạ đã cúp máy nên lời định nói đành phải nuốt lại trong bụng.
Cô thở dài, vậy là cô nhất định phải đi sao? Aisssssss tại sao chứ?
Cô bực mình lăn qua lăn lại trên giường khiến đầu tóc rối tung lên. Cô nói thầm nếu đã không từ chối được thì đành phải đi vậy.
Khi vừa cúp máy bên Hạ Giai xong thì mẹ Tạ mới thở ra, nhấn số điện thoại của Tạ Hinh gọi báo cho anh:
﹝Alo?﹞
Tạ Hinh đang lái xe mở loa lớn trả lời:
﹝Alo, con nghe mẹ.﹞
Mẹ Tạ nói:
﹝Mẹ đã gọi cho con bé Giai Giai rồi, chiều nay con cứ qua đón con bé đi. Nếu con bé từ chối thì cứ nói là ta rất mong chờ con bé đến. Nếu con bé không đến thì mẹ sẽ thất vọng lắm.﹞
Tạ Hinh phì cười, quả thật sáng kiến nhờ mẹ Tạ quả thật không sai:
﹝Vâng, con biết rồi.﹞
Sau khi tắt máy, anh chợt nghĩ đến giấc mơ đó, anh không biết nó là đang dự báo tương lai hay là điềm báo.
Nhưng mà anh vẫn mong Hạ Giai vẫn sẽ luôn bình an, tỏa sáng và được như ý nguyện.
Hồi nhỏ cô nói cô muốn sống một cuộc sống bình an không phải sao? Được, anh sẽ luôn cầu bình an cho cô. Lần này anh nhất định phải bảo vệ được cô, không cho giấc mơ được trở thành hiện thực.
“Con muốn nhờ ta việc gì mà đến mức phải nịnh bợ ta thế hả?”
Ba Tạ ngồi ở trên cũng nghe rõ còn dám nịnh bợ vợ ông nên liếc xéo Tạ Hinh nói:
“Chắc con trai bà gây ra chuyện gì cần chúng ta giải quyết chứ gì phải không?”
Mẹ Tạ đánh nhẹ vào vai ba Tạ che miệng ông lại không cho ông nói nữa:
“Ông này, nói chuyện xui rủi gì vậy?”
Mẹ Tạ vẫn để tay che miệng ông lại không cho ông mở miệng, bà lại xoay qua nhìn Tạ Hinh cười dịu dàng hỏi:
“Con muốn ta giúp con việc gì?”
Tạ Hinh khẽ ho một tiếng cố gắng chỉnh lại giọng nói lãnh đạm rồi hỏi:
“Mẹ, mẹ có nhớ Hạ Giai chưa?”
Mẹ Tạ lắc đầu, nhíu khó hiểu thằng con của bà ý của nó là đang muốn nói gì nên bả nói:
“Nhớ cái gì chứ? Hôm trước ta mới gọi video với nó xong mà hôm nay còn nhớ nhung cái gì chứ?”
Nhưng lời vừa dứt thì bà thấy vẻ mặt của anh cứng đờ mới nhận ra một điều bà cười nham hiểm hỏi anh:
“Có phải là con muốn ta…”
Tạ Hinh bị nói cho đâm trúng tim đen thì cả mặt đỏ bừng muốn đi lại chỗ của mình thì bị mẹ Tạ giữ vai lại nhướn mi hỏi:
"Mau nói cho ta biết con muốn làm gì?
Tạ Hinh nghe mẹ Tạ hỏi thì lấy tay ngãi đầu rồi ngại ngùng nói:
“Con định nhờ mẹ gọi cho cô ấy, mời cô ấy đến ăn cơm thôi.”
Mẹ Tạ nhướn mi hỏi:
“Sao con không gọi?”
Tạ Hinh thở dài nói sự thật:
“Cô ấy tránh con như tránh tà vậy đó, con cũng đã ngõ lời rồi mà cô ấy cứ từ chối.”
Ba mẹ Tạ không nhịn được cười lớn, ba Tạ nói:
“Hồi đó thì làm giá bây giờ lại tìm cách gặp mặt người ta, con xem mặt mũi con để ở đâu?”
Anh đỏ mặt đưa tay sờ mũi, thấp giọng nói:
“Không có, chỉ là sắp đi du học rồi nên con mới muốn định gặp mặt chào tạm biệt thôi.”
Mẹ Tạ thì đã nhìn ra ý của con trai mình cũng lâu rồi nên cũng vui vẻ trong bụng. Bà không hiểu sao mà từ lúc mà Hạ Quý Nghiên và Hạ Giai cùng sinh ra bà lại thích con bé Hạ Giai hơn nữa.
Con bé lễ phép lại hiểu chuyện, bà cũng ưng mà do thằng con bà lúc đó cứ một hai không chịu không thì bà đã cho hai đứa lập hôn ước rồi.
Giờ lại được nghe tận miệng đứa con của mình lại muốn xích lại gần hơn với Hạ Giai thì bà vui ra mặt.
Mẹ Tạ nói: “Được lại mẹ sẽ gọi điện thoại để mời con bé tối nay sang ăn cơm được chưa.”
Tạ Hinh vui vẻ ra mặt, về lại chỗ của mình nhanh chóng ăn nhanh.
Mẹ Tạ lắc đầu, thở dài nhìn con trai của mình sau thường ngày lại tỏ ra lạnh lùng mà trong chuyện tình thì sao nó giống như ba nó ngu thế nhỉ?
Mẹ Tạ nhíu mày liếc qua Ba Tạ khiến ông chột dạ hỏi:
“Ủa tôi làm cái gì sai sao? Sao bà liếc tôi?”
Mẹ Tạ không nói gì mà chỉ cầm chén lên ăn không thèm nhìn ba Tạ nữa. Tạ Hinh buổi sáng phải đi làm vài việc nên đã đi từ lúc mới ăn sáng xong.
Sau khi tiễn ba Tạ và Tạ Hinh đi cũng quay lưng đi vào phòng khách. Bà ngồi xuống cầm lấy điện thoại gọi cho Hạ Giai:
﹝Alo?﹞
Bên kia Hạ Giai đang đọc sách cũng bỏ cuốn sách xuống, mỉm cười dịu dàng nói:
﹝Alo, con nghe ạ.﹞
Mẹ Tạ mỉm cười nói:
﹝Tối nay nhà ta mở tiệc để tiễn thằng bé Tạ Hinh chuẩn bị ra nước ngoài. Chiều nay con nhất định phải tới đó.﹞
Hạ Giai nghe đến đây đã sượng trân, sáng sớm cô vừa mới từ chối người kia. Bây giờ dì Tạ lại đích thân gọi cho cô. Bây giờ phải làm sao đây?
﹝Nhưng mà…﹞
Mẹ Tạ cắt ngang lời cô:
﹝Nhưng mà cái gì mà nhưng mà. Chiều con mà không tới thì bọn ta sẽ giận lắm đó. Tới đó ta sẽ cho thằng bé Tạ Hinh đi đón con.﹞
Hạ Giai định nói gì đó nữa nhưng mẹ Tạ đã cúp máy nên lời định nói đành phải nuốt lại trong bụng.
Cô thở dài, vậy là cô nhất định phải đi sao? Aisssssss tại sao chứ?
Cô bực mình lăn qua lăn lại trên giường khiến đầu tóc rối tung lên. Cô nói thầm nếu đã không từ chối được thì đành phải đi vậy.
Khi vừa cúp máy bên Hạ Giai xong thì mẹ Tạ mới thở ra, nhấn số điện thoại của Tạ Hinh gọi báo cho anh:
﹝Alo?﹞
Tạ Hinh đang lái xe mở loa lớn trả lời:
﹝Alo, con nghe mẹ.﹞
Mẹ Tạ nói:
﹝Mẹ đã gọi cho con bé Giai Giai rồi, chiều nay con cứ qua đón con bé đi. Nếu con bé từ chối thì cứ nói là ta rất mong chờ con bé đến. Nếu con bé không đến thì mẹ sẽ thất vọng lắm.﹞
Tạ Hinh phì cười, quả thật sáng kiến nhờ mẹ Tạ quả thật không sai:
﹝Vâng, con biết rồi.﹞
Sau khi tắt máy, anh chợt nghĩ đến giấc mơ đó, anh không biết nó là đang dự báo tương lai hay là điềm báo.
Nhưng mà anh vẫn mong Hạ Giai vẫn sẽ luôn bình an, tỏa sáng và được như ý nguyện.
Hồi nhỏ cô nói cô muốn sống một cuộc sống bình an không phải sao? Được, anh sẽ luôn cầu bình an cho cô. Lần này anh nhất định phải bảo vệ được cô, không cho giấc mơ được trở thành hiện thực.