CHƯƠNG 1: THAY MẶT ĐI XEM MẮT
CHƯƠNG 1: THAY MẶT ĐI XEM MẮT
Thời tiết tháng tư ở Giang Thành rất đẹp, gió xuân mơn man ấm áp, mặt trời trên cao cũng chiếu những tia nắng vàng ruộm.
Trên con đường trước cửa tiệm cà phê, phía bên tay trái có một chiếc BMW màu đỏ đô đang đậu, Chung Thủy Linh ngồi trong xe, đang dùng ống nhòm quân sự để quan sát một người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ trong quán cà phê, cất tiếng hỏi: “Có chắc là anh ta không?”
Cố Hoàng Liên đang ngồi ghế lái, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông rồi lại nhìn chằm chằm bức ảnh trong tay mình: "Không sai, chính là anh ta!"
Nghe vậy, Chung Thủy Linh liền để ống nhòm sang một bên rồi kéo gương xuống chỉnh trang tóc tai. Sau khi chắc chắn lớp trang điểm trên mặt mình không có vấn đề, cô mới kéo gương về chỗ cũ rồi chuẩn bị mở cửa xe bước xuống.
Cố Hoàng Liên giữ tay cô lại, nói với vẻ lo lắng: "Chung Thủy Linh, cậu định vào đó thật à?"
Chung Thủy Linh nhìn cô ấy một lúc rồi mới nói: “Vậy cậu muốn vào à?"
Cố Hoàng Liên hơi do dự, theo lý thì cô mới là người nên vào, dù sao hôm nay người phải đi xem mắt là cô.
Thấy Cố Hoàng Liên có vẻ do dự, Chung Thủy Linh thoải mái ngả lưng vào ghế, cố ý nói: “Nếu cậu không sợ Lâm Vỹ Tường nhà cậu biết thì..."
"Cậu… thôi cậu vào đi." Vừa nghe nhắc đến Lâm Vỹ Tường, Cố Hoàng Liên liền mất hết khí thế: “Tô Cẩn Nghiêm, ba mươi tuổi, là con út nhà họ Tô, tớ chỉ biết được bấy nhiêu thôi, chúc cậu xem mắt thuận lợi!"
"Thế chứ!" Chung Thủy Linh vừa bực mình vừa buồn cười nên không trách cô ấy, mở cửa xuống xe đi thẳng vào quán cà phê.
Vừa vào quán cà phê, Chung Thủy Linh đã nhìn thấy Tô Cẩn Nghiêm đang ngồi bên cạnh cửa sổ. Nhìn dáng ngồi thẳng tắp, nghiêm chỉnh của anh, cô có giảm giác như từng gặp anh ở đâu đó rồi.
Cô chỉnh lại trang phục, hít một hơi thật sâu rồi bước về phía anh.
Khi Chung Thủy Linh đi tới nơi, Tô Cẩn Nghiêm đang cầm điện thoại xem tin tức, dường như cảm giác được có người đến, anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô.
"Tô Cẩn Nghiêm?" Chung Thủy Linh không ngồi xuống ngay mà vẫn đứng quan sát anh.
Khi nhìn gần như vậy, Chung Thủy Linh mới phát hiện anh có làn da đen hơn người bình thường, giống như thương xuyên phải phơi nắng vậy. Tuy nhiên anh có sống mũi cao tạo nét thanh thoát cho gương mặt, mái tóc cắt ngắn 3 phân chuẩn mực. Không phải quá anh tuấn nhưng cũng là một kiểu mẫu trai đẹp trong xã hội, có điều so với những người đàn ông khác thì trông anh có vẻ nam tính và rắn rỏi hơn hẳn.
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, anh lịch sự đưa tay ra muốn bắt tay cô: “Chào cô Cố.”
Chung Thủy Linh bắt tay với anh rồi mới ngồi xuống ghế đối diện anh.
Tô Cẩn Nghiêm cũng ngồi xuống theo, nhìn Chung Thủy Linh, không nói gì.
Thật ra, khi anh đến tuổi ba mươi, người trong nhà đều rất sốt ruột chuyện lập gia đình của anh. Hầu như mỗi lần anh về, việc xem mắt gần như trở thành bài tập bắt buộc cho anh vậy. Lần nào ông và chị anh cũng đều thay anh chọn ra những cô gái tốt, và chờ cái gật đầu của anh nữa là xong.
Chung Thủy Linh chưa từng đi xem mắt, cho nên cô thật sự không có chút kinh nghiệm nào về vụ này, hôm nay ngoài việc đi thay cho Cố Hoàng Liên thì mục đích của cô rất rõ ràng, chính là phải nắm bắt được người đàn ông trước mặt này!
Lúc Chung Thủy Linh đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào thì nhân viên phục vụ mang nước đến: “Thưa quý khách, quý khách muốn uống gì ạ?"
Phục vụ vừa nói vừa lịch sự đưa menu cho cô.
Nhưng Chung Thủy Linh không xem menu, cô gọi đồ luôn: “Một ly Vanilla latte, vậy thôi."
"Vâng, xin chờ một chút." Nhân viên phục vụ mỉm cười rồi rời đi.
Phục vụ đi rồi, Chung Thủy Linh căng thẳng bưng vội ly nước lên uống một ngụm.
Hình như Tô Cẩn Nghiêm cũng nhận ra sự lo lắng của cô nên mỉm cười, hỏi: “Đây là lần đầu cô Cố đi xem mắt sao?"
Thấy anh hỏi như vậy, Chung Thủy Linh liền hỏi ngược lại theo bản năng: “Nói như anh Tô đây thì có vẻ anh đã xem mắt không ít lần rồi nhỉ."
Tô Cẩn Nghiêm nhún vai, cười cười, nhưng không nói thêm gì nữa.
Thật ra sau khi hỏi xong Chung Thủy Linh cũng có cảm giác mình hỏi như vậy không hay lắm nên lại bưng ly nước lên uống một ngụm, cô bối rối vuốt tóc rồi lại nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Tôi, ý của tôi là anh Tô tầm tuổi này rồi chắc hẳn cũng nên kết hôn rồi nhỉ.”
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm liền hỏi ngược lại: “Cho nên cô Cố cảm thấy tôi luống tuổi rồi đúng không?"
Chung Thủy Linh thật sự cảm thấy chỉ số thông minh của mình hôm nay hoàn toàn bị âm rồi, từ đầu đến giờ, nói câu nào là sai câu đó.
Cô không dám nhìn thẳng anh nữa bởi những lời mà cô nói ra cứ như nước hắt đi, tất nhiên không thể thu lại được, mà đã không thể thu lại được thì chỉ còn cách đâm lao theo lao, cô nói tiếp: “Tôi cảm thấy đàn ông trưởng thành càng có sức hấp dẫn."
Tô Cẩn Nghiêm không nhịn được cười, nhưng không phải cười vì cô khen mình, mà là bởi vì trông cô tương đối thú vị khi cố gắng cứu vãn những lời đã nói.
Thấy anh cười, Chung Thủy Linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không muốn vừa mới gặp mặt đã khiến mối quan hệ giữa hai người xấu đi. Dù sao mục đích chính của việc thay mặt Cố Hoàng Liên đi xem mắt chính là muốn nhanh chóng tóm được người đàn ông này.
Tiệm cà phê này không đông khách cho lắm, tiếng nhạc êm dịu rất phù hợp với những buổi xem mắt, khi Chung Thủy Linh bưng ly nước lên và ngẫm nghĩ xem nên nói gì thì người phục vụ đã bưng cà phê tới, đặt cà phê xuống trước mặt Chung Thủy Linh, lịch sự nói mời dùng rồi lập tức rời đi.
Chung Thủy Linh nhìn ly cà phê trước mặt, một phần cũng vì tính cách cô không thích vòng vo mà cô cũng chẳng nghĩ ra được những lời gọi là khéo léo nào để nói cả. Nghĩ vậy, cô liền ngẩng đầu hỏi thẳng Tô Cẩn Nghiêm: “Anh Tô có yêu cầu gì với một nửa tương lai của mình không?"
Nghe cô hỏi như vậy, Tô Cẩn Nghiêm đặt ly nước xuống rồi nói: “Thật ra cũng chẳng có yêu cầu gì đặc biệt cả."
"Vậy anh thấy tôi có phù hợp không?" Chung Thủy Linh chớp chớp đôi mắt to tròn của mình nhìn anh.
Sự thẳng thắn của cô khiến Tô Cẩn Nghiêm ngây ra một lúc, anh hoàn toàn bất ngờ vì cô hỏi thẳng như vậy.
Thấy anh không nói lời nào, Chung Thủy Linh lại hỏi tiếp: “Không phù hợp sao? Có chỗ nào không phù hợp anh cứ nói, tôi có thể sửa!"
Cách cô nôn nóng bày tỏ thái độ như vậy khiến Tô Cẩn Nghiêm không khỏi ngạc nhiên, anh đã ở trong quân đội quá lâu, không gặp phụ nữ trong một thời gian dài, phụ nữ bây giờ đều chủ động đến mức này rồi sao?
"Khụ khụ..." Tô Cẩn Nghiêm khẽ ho vài tiếng rồi nói với Chung Thủy Linh: “Lúc này mà đề cập đến vấn đề đó có phải là quá nhanh rồi không? Hình như đây là dần đầu chúng ta gặp mặt mà?"
Chung Thủy Linh không nghĩ vậy, cô nói: “Chẳng phải đi xem mắt là để kết hôn sao? Nếu mục đích đều như nhau thì việc gì phải làm ra vẻ nữa."
Tô Cẩn Nghiêm không biết phải nói gì, những lời cô nói nghe thì rất có lý nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng cho lắm.
Thấy anh không nói lại, Chung Thủy Linh nhoài người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Tô Cẩn Nghiêm: “Vậy nên, chúng ta kết hôn luôn đi, anh thấy thế nào?"
Thời tiết tháng tư ở Giang Thành rất đẹp, gió xuân mơn man ấm áp, mặt trời trên cao cũng chiếu những tia nắng vàng ruộm.
Trên con đường trước cửa tiệm cà phê, phía bên tay trái có một chiếc BMW màu đỏ đô đang đậu, Chung Thủy Linh ngồi trong xe, đang dùng ống nhòm quân sự để quan sát một người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ trong quán cà phê, cất tiếng hỏi: “Có chắc là anh ta không?”
Cố Hoàng Liên đang ngồi ghế lái, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông rồi lại nhìn chằm chằm bức ảnh trong tay mình: "Không sai, chính là anh ta!"
Nghe vậy, Chung Thủy Linh liền để ống nhòm sang một bên rồi kéo gương xuống chỉnh trang tóc tai. Sau khi chắc chắn lớp trang điểm trên mặt mình không có vấn đề, cô mới kéo gương về chỗ cũ rồi chuẩn bị mở cửa xe bước xuống.
Cố Hoàng Liên giữ tay cô lại, nói với vẻ lo lắng: "Chung Thủy Linh, cậu định vào đó thật à?"
Chung Thủy Linh nhìn cô ấy một lúc rồi mới nói: “Vậy cậu muốn vào à?"
Cố Hoàng Liên hơi do dự, theo lý thì cô mới là người nên vào, dù sao hôm nay người phải đi xem mắt là cô.
Thấy Cố Hoàng Liên có vẻ do dự, Chung Thủy Linh thoải mái ngả lưng vào ghế, cố ý nói: “Nếu cậu không sợ Lâm Vỹ Tường nhà cậu biết thì..."
"Cậu… thôi cậu vào đi." Vừa nghe nhắc đến Lâm Vỹ Tường, Cố Hoàng Liên liền mất hết khí thế: “Tô Cẩn Nghiêm, ba mươi tuổi, là con út nhà họ Tô, tớ chỉ biết được bấy nhiêu thôi, chúc cậu xem mắt thuận lợi!"
"Thế chứ!" Chung Thủy Linh vừa bực mình vừa buồn cười nên không trách cô ấy, mở cửa xuống xe đi thẳng vào quán cà phê.
Vừa vào quán cà phê, Chung Thủy Linh đã nhìn thấy Tô Cẩn Nghiêm đang ngồi bên cạnh cửa sổ. Nhìn dáng ngồi thẳng tắp, nghiêm chỉnh của anh, cô có giảm giác như từng gặp anh ở đâu đó rồi.
Cô chỉnh lại trang phục, hít một hơi thật sâu rồi bước về phía anh.
Khi Chung Thủy Linh đi tới nơi, Tô Cẩn Nghiêm đang cầm điện thoại xem tin tức, dường như cảm giác được có người đến, anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô.
"Tô Cẩn Nghiêm?" Chung Thủy Linh không ngồi xuống ngay mà vẫn đứng quan sát anh.
Khi nhìn gần như vậy, Chung Thủy Linh mới phát hiện anh có làn da đen hơn người bình thường, giống như thương xuyên phải phơi nắng vậy. Tuy nhiên anh có sống mũi cao tạo nét thanh thoát cho gương mặt, mái tóc cắt ngắn 3 phân chuẩn mực. Không phải quá anh tuấn nhưng cũng là một kiểu mẫu trai đẹp trong xã hội, có điều so với những người đàn ông khác thì trông anh có vẻ nam tính và rắn rỏi hơn hẳn.
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, anh lịch sự đưa tay ra muốn bắt tay cô: “Chào cô Cố.”
Chung Thủy Linh bắt tay với anh rồi mới ngồi xuống ghế đối diện anh.
Tô Cẩn Nghiêm cũng ngồi xuống theo, nhìn Chung Thủy Linh, không nói gì.
Thật ra, khi anh đến tuổi ba mươi, người trong nhà đều rất sốt ruột chuyện lập gia đình của anh. Hầu như mỗi lần anh về, việc xem mắt gần như trở thành bài tập bắt buộc cho anh vậy. Lần nào ông và chị anh cũng đều thay anh chọn ra những cô gái tốt, và chờ cái gật đầu của anh nữa là xong.
Chung Thủy Linh chưa từng đi xem mắt, cho nên cô thật sự không có chút kinh nghiệm nào về vụ này, hôm nay ngoài việc đi thay cho Cố Hoàng Liên thì mục đích của cô rất rõ ràng, chính là phải nắm bắt được người đàn ông trước mặt này!
Lúc Chung Thủy Linh đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào thì nhân viên phục vụ mang nước đến: “Thưa quý khách, quý khách muốn uống gì ạ?"
Phục vụ vừa nói vừa lịch sự đưa menu cho cô.
Nhưng Chung Thủy Linh không xem menu, cô gọi đồ luôn: “Một ly Vanilla latte, vậy thôi."
"Vâng, xin chờ một chút." Nhân viên phục vụ mỉm cười rồi rời đi.
Phục vụ đi rồi, Chung Thủy Linh căng thẳng bưng vội ly nước lên uống một ngụm.
Hình như Tô Cẩn Nghiêm cũng nhận ra sự lo lắng của cô nên mỉm cười, hỏi: “Đây là lần đầu cô Cố đi xem mắt sao?"
Thấy anh hỏi như vậy, Chung Thủy Linh liền hỏi ngược lại theo bản năng: “Nói như anh Tô đây thì có vẻ anh đã xem mắt không ít lần rồi nhỉ."
Tô Cẩn Nghiêm nhún vai, cười cười, nhưng không nói thêm gì nữa.
Thật ra sau khi hỏi xong Chung Thủy Linh cũng có cảm giác mình hỏi như vậy không hay lắm nên lại bưng ly nước lên uống một ngụm, cô bối rối vuốt tóc rồi lại nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Tôi, ý của tôi là anh Tô tầm tuổi này rồi chắc hẳn cũng nên kết hôn rồi nhỉ.”
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm liền hỏi ngược lại: “Cho nên cô Cố cảm thấy tôi luống tuổi rồi đúng không?"
Chung Thủy Linh thật sự cảm thấy chỉ số thông minh của mình hôm nay hoàn toàn bị âm rồi, từ đầu đến giờ, nói câu nào là sai câu đó.
Cô không dám nhìn thẳng anh nữa bởi những lời mà cô nói ra cứ như nước hắt đi, tất nhiên không thể thu lại được, mà đã không thể thu lại được thì chỉ còn cách đâm lao theo lao, cô nói tiếp: “Tôi cảm thấy đàn ông trưởng thành càng có sức hấp dẫn."
Tô Cẩn Nghiêm không nhịn được cười, nhưng không phải cười vì cô khen mình, mà là bởi vì trông cô tương đối thú vị khi cố gắng cứu vãn những lời đã nói.
Thấy anh cười, Chung Thủy Linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không muốn vừa mới gặp mặt đã khiến mối quan hệ giữa hai người xấu đi. Dù sao mục đích chính của việc thay mặt Cố Hoàng Liên đi xem mắt chính là muốn nhanh chóng tóm được người đàn ông này.
Tiệm cà phê này không đông khách cho lắm, tiếng nhạc êm dịu rất phù hợp với những buổi xem mắt, khi Chung Thủy Linh bưng ly nước lên và ngẫm nghĩ xem nên nói gì thì người phục vụ đã bưng cà phê tới, đặt cà phê xuống trước mặt Chung Thủy Linh, lịch sự nói mời dùng rồi lập tức rời đi.
Chung Thủy Linh nhìn ly cà phê trước mặt, một phần cũng vì tính cách cô không thích vòng vo mà cô cũng chẳng nghĩ ra được những lời gọi là khéo léo nào để nói cả. Nghĩ vậy, cô liền ngẩng đầu hỏi thẳng Tô Cẩn Nghiêm: “Anh Tô có yêu cầu gì với một nửa tương lai của mình không?"
Nghe cô hỏi như vậy, Tô Cẩn Nghiêm đặt ly nước xuống rồi nói: “Thật ra cũng chẳng có yêu cầu gì đặc biệt cả."
"Vậy anh thấy tôi có phù hợp không?" Chung Thủy Linh chớp chớp đôi mắt to tròn của mình nhìn anh.
Sự thẳng thắn của cô khiến Tô Cẩn Nghiêm ngây ra một lúc, anh hoàn toàn bất ngờ vì cô hỏi thẳng như vậy.
Thấy anh không nói lời nào, Chung Thủy Linh lại hỏi tiếp: “Không phù hợp sao? Có chỗ nào không phù hợp anh cứ nói, tôi có thể sửa!"
Cách cô nôn nóng bày tỏ thái độ như vậy khiến Tô Cẩn Nghiêm không khỏi ngạc nhiên, anh đã ở trong quân đội quá lâu, không gặp phụ nữ trong một thời gian dài, phụ nữ bây giờ đều chủ động đến mức này rồi sao?
"Khụ khụ..." Tô Cẩn Nghiêm khẽ ho vài tiếng rồi nói với Chung Thủy Linh: “Lúc này mà đề cập đến vấn đề đó có phải là quá nhanh rồi không? Hình như đây là dần đầu chúng ta gặp mặt mà?"
Chung Thủy Linh không nghĩ vậy, cô nói: “Chẳng phải đi xem mắt là để kết hôn sao? Nếu mục đích đều như nhau thì việc gì phải làm ra vẻ nữa."
Tô Cẩn Nghiêm không biết phải nói gì, những lời cô nói nghe thì rất có lý nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng cho lắm.
Thấy anh không nói lại, Chung Thủy Linh nhoài người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Tô Cẩn Nghiêm: “Vậy nên, chúng ta kết hôn luôn đi, anh thấy thế nào?"