CHƯƠNG 2: ANH LÀ QUÂN NHÂN
CHƯƠNG 2: ANH LÀ QUÂN NHÂN
"Khụ khụ khụ..."
Tô Cẩn Nghiêm nghe thấy lời cô nói, bị dọa sợ ho sặc sụa, mặt đỏ bừng lên.
Chung Thủy Linh nhìn thấy anh ho mặt đỏ bừng thì không khỏi nghĩ ngợi, lời cô nói có sức sát thương đến thế sao?
Cô cảm thấy trong lòng hổ thẹn, nói: "Anh… anh vẫn ổn chứ?"
Tô Cẩn Nghiêm một tay che miệng, một tay khác giơ lên ra ý bản thân không sao. Qua một lúc sau anh mới bình tĩnh lại, anh hỏi Chung Thủy Linh: "Cô… cô vừa nói gì?"
"Tôi nói hay là chúng ta kết hôn luôn đi." Chung Thủy Linh nhìn anh, vẻ mặt cũng có vẻ rất chân thành.
"Cô có chắc bản thân không phải đang nói đùa đấy chứ?" Tuy Tô Cẩn Nghiêm chưa yêu đương nghiêm túc bao giờ, nhưng mấy năm nay cũng đã đi xem mắt rất nhiều lần, đã từng gặp rất nhiều cô gái, nhưng người thẳng thắn, bạo dạn như cô đúng là lần đầu gặp.
"Chuyện hôn nhân sao có thể nói đùa được?" Chung Thủy Linh nói vẻ rất nghiêm túc, dáng vẻ quang minh chính đại.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô một lúc rồi mới lên tiếng: "Xin lỗi, nếu cô Cố chỉ là sốt ruột muốn tìm người kết hôn, có lẽ tôi không phải là người cô Cố muốn tìm." Nói xong, Tô Cẩn Nghiêm đứng lên chuẩn bị rời đi.
Chung Thủy Linh thấy anh muốn đi, vội vàng đứng bật dậy, bình tĩnh nhìn anh nói: "Anh chính là người tôi muốn tìm!"
Tô Cẩn Nghiêm cau mày hỏi: "Làm sao cô biết tôi chính là người cô muốn tìm?" Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, hơn nữa từ gương mặt và ánh mắt của cô cũng nhìn không ra cô có bao nhiêu thiện cảm với anh.
Chung Thủy Linh bước lên trước: "Tôi rất có thiện cảm với anh. Anh vừa cao ráo lại vừa đẹp trai, rất khó có người nào không thích anh, đúng không?" Đứng đối mặt với anh như thế này, cô mới phát hiện anh cao hơn cô một cái đầu, lúc nói chuyện với anh cô phải ngước lên, mỏi cổ muốn chết.
"Vì vậy nên cô muốn kết hôn với tôi sao?" Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, cô còn có thể tìm được một lý do tùy tiện như vậy sao?
"Như thế vẫn chưa đủ sao?" Chung Thủy Linh nhìn anh, đôi mắt to tròn như mắt búp bê.
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu nhìn cô nói: "Vậy cô đi tìm người đẹp trai hơn tôi đi."
Nói xong, lần này anh không dừng lại nữa mà đi thẳng đến quầy phục vụ tính tiền, sau đó rời đi.
Nhìn qua cửa sổ, Tô Cẩn Nghiêm đang đi tới chỗ xe moto Harley đậu ngoài quán cà phê, sau đó anh thuần thục xoay người ngồi lên xe.
Chung Thủy Linh thấy thế chạy từ quán cà phê ra, chặn trước xe anh hỏi: "Tại sao anh không thể cho nhau một cơ hội, biết đâu tôi là mẫu người anh thích anh thì sao?"
"Xin lỗi, bây giờ tôi còn chưa suy nghĩ đến chuyện tình cảm." Nói xong, anh hơi lái xe nghiêng sang một bên rồi lái đi luôn, để lại sau lưng tiếng động cơ vang rền một luồng khói thải.
Nhìn về phía Tô Cẩn Nghiêm rời đi, Chung Thủy Linh siết chặt nắm đấm, không cam lòng, thầm chủ: "Tôi sẽ khiến anh suy nghĩ lại!"
Chung Thủy Linh trở về xe của mình, lúc này Cố Hoàng Liên đang gọi điện thoại cho Lâm Vỹ Tường. Hai người ngọt ngào đến nỗi khiến người khác nổi da gà. Cố Hoàng Liên thấy Chung Thủy Linh lên xe thì vội nói mấy câu với Lâm Vỹ Tường bên kia rồi cúp máy.
"Hai người các cậu có thể buồn nôn hơn thế không?" Chung Thủy Linh càu nhàu, xoa xoa cánh tay, họ lại còn hôn cả cái điện thoại nữa, làm cô nổi hết cả da gà da vịt.
Cố Hoàng Liên cười với cô, hơi ngượng ngùng nói: "Người ta đã lâu lắm rồi không gặp Lâm Vỹ Tường của người ta rồi."
Chung Thủy Linh trợn tròn mắt, giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Các cậu mới xa nhau ra sáu tiếng đồng hồ, vậy mà dám nói là rất lâu rồi?"
"Ai ôi, đừng nói người ta như vậy mà, lúc trước cậu và Lý... "
"Cậu còn dám nhắc đến người kia trước mặt tớ, tớ sẽ chấm dứt tình bạn với cậu!" Chung Thủy Linh trừng mắt đúng là cũng hơi đáng sợ.
Bởi vì hiểu rõ tính tình của Chung Thủy Linh, nên Cố Hoàng Liên kịp thời nuốt lại những lời chưa kịp nói ra vào trong bụng, nhất thời thấy lúng túng.
Chung Thủy Linh quay đầu đi, không nhìn Cố Hoàng Liên, nhưng lồng ngực phập phồng cũng tố giác cảm xúc hiện giờ của cô.
Nhất thời không khí bên trong xe trầm mặc, Cố Hoàng Liên dè dặt nhìn Chung Thủy Linh, bối rối hỏi, phá vỡ im lặng: "Đúng rồi, cậu và Tô Cẩn Nghiêm xem mắt thế nào rồi, thuận lợi chứ?"
Nói tới Tô Cẩn Nghiêm, Chung Thủy Linh liền tỉnh táo lại. Cô ổn định lại tâm trạng của bản thân, quay đầu nói với Cố Hoàng Liên: "Cậu về nói với mẹ cậu, là cậu ưng Tô Cẩn Nghiêm rồi, bảo mẹ cậu làm một bản tài liệu chi tiết cho cậu, với đưa số điện thoại của anh ta cho tớ."
"Thủy Linh à, cậu có phải quá nghiêm túc rồi không?" Cố Hoàng Liên nhìn cô, dường như vẫn không dám tin.
Chung Thủy Linh không đáp lời cô, nói tiếp: "Tốt nhất để mẹ Cố nói với người nhà họ Tô, tạo nhiều cơ hội cho bọn tớ gặp mặt, cho dù Tô Cẩn Nghiêm anh ấy không muốn hay không suy nghĩ tới, tớ cũng phải tóm được anh ấy!"
"Nhưng cậu đang dùng thân phận của tớ đấy. Cậu làm như vậy có vấn đề gì không?" Cố Hoàng Liên vẫn còn hơi lo lắng.
Chung Thủy Linh liếc cô ấy, nói: "Đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm, anh ấy có biết cũng chẳng làm thế nào được."
"Nhưng mà Thủy Linh à, cậu thực sự cảm thấy làm như vậy có đáng không?" Cô không chỉ lo lắng sẽ bị lộ mà cô càng lo lắng cho Chung Thủy Linh hơn.
"Tớ biết cậu muốn nói gì nhưng cậu cũng biết tính của tớ mà. Chuyện đã quyết định rồi thì sẽ không hối hận." Chung Thủy Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.
Cố Hoàng Liên không nói thêm gì nữa. Giống như Chung Thủy Linh đã nói, cô quá hiểu tính cách của Chung Thủy Linh, cô biết mình có nói thêm gì nữa cũng vô dụng.
Mẹ Cố vì quá muốn Cố Hoàng Liên tách khỏi Lâm Vỹ Tường nên sau khi nghe Cố Hoàng Liên nói đã ưng ý Tô Cẩn Nghiêm, không tới một tiếng đồng hồ sau, bà đã thu thập được tất cả những tài liệu có liên quan đến Tô Cẩn Nghiêm, tốc độ đó đúng là khiến người ta sợ hãi.
Cố Hoàng Liên gọi điện thoại cho Chung Thủy Linh nói chuyện này, còn cực kỳ không vui kể lể về hành vi bán con gái của mẹ Cố.
"Theo tớ thấy, cậu với Lâm Vỹ Tường gạo nấu thành cơm luôn đi thì mẹ Cố sẽ hết cách với cậu thôi." Chung Thủy Linh vừa cầm điện thoại, vừa mở hộp thư.
"Cậu tưởng tớ không muốn à? Chỉ là không dính bầu được." Cố Hoàng Liên hơi ảo não nói.
"Vậy cậu đi khám thử xem vấn đề do ai?" Chung Thủy Linh nói chuyện điện thoại nhưng ánh mắt vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, xem tài liệu của Tô Cẩn Nghiêm mà lúc nãy Cố Hoàng Liên mới gửi cho cô. Vừa nhìn cô đã chú ý tới phần công việc của anh, hai chữ “quân nhân” đập vào mắt Chung Thủy Linh. Cô nói vào trong điện thoại: "Tô Cẩn Nghiêm làm trong quân đội à?"
"Anh ấy làm trong quân đội sao? Tớ không biết." Sau khi lấy được tài liệu cô căn bản cũng không xem, gửi thẳng cho Chung Thủy Linh, nên đúng là cô không biết Tô Cẩn Nghiêm làm công việc gì.
Chung Thủy Linh biết trong lòng cô bạn chỉ có Lâm Vỹ Tường, sẽ không nhìn tới những người đàn ông khác, nên cô cũng không hy vọng có thể biết thêm đươc tin tức gì nhiều từ chỗ cô ấy. Cô cầm điện thoại nói: "Thôi bỏ đi, tớ không buôn với cậu nữa. Tớ xem tài liệu trước đây." Cô nói xong thì cúp luôn điện thoại.
Chung Thủy Linh nhìn tài liệu trong tay, cô đúng là không ngờ Tô Cẩn Nghiêm lại là quân nhân. Chả trách buổi chiều lúc gặp anh trong quán cà phê, cô cứ cảm thấy tư thế ngồi của anh vô cùng quen mắt, quả thật không khác gì ba và ông anh hai của cô.
Chẳng qua nếu Tô Cẩn Nghiêm là quân nhân thì có một số việc sẽ dễ thực hiện hơn. Chung Thủy Linh nghĩ vậy bèn lấy điện thoại ra nhập luôn dãy số ở cuối phần tài liệu kia vào máy.
"Khụ khụ khụ..."
Tô Cẩn Nghiêm nghe thấy lời cô nói, bị dọa sợ ho sặc sụa, mặt đỏ bừng lên.
Chung Thủy Linh nhìn thấy anh ho mặt đỏ bừng thì không khỏi nghĩ ngợi, lời cô nói có sức sát thương đến thế sao?
Cô cảm thấy trong lòng hổ thẹn, nói: "Anh… anh vẫn ổn chứ?"
Tô Cẩn Nghiêm một tay che miệng, một tay khác giơ lên ra ý bản thân không sao. Qua một lúc sau anh mới bình tĩnh lại, anh hỏi Chung Thủy Linh: "Cô… cô vừa nói gì?"
"Tôi nói hay là chúng ta kết hôn luôn đi." Chung Thủy Linh nhìn anh, vẻ mặt cũng có vẻ rất chân thành.
"Cô có chắc bản thân không phải đang nói đùa đấy chứ?" Tuy Tô Cẩn Nghiêm chưa yêu đương nghiêm túc bao giờ, nhưng mấy năm nay cũng đã đi xem mắt rất nhiều lần, đã từng gặp rất nhiều cô gái, nhưng người thẳng thắn, bạo dạn như cô đúng là lần đầu gặp.
"Chuyện hôn nhân sao có thể nói đùa được?" Chung Thủy Linh nói vẻ rất nghiêm túc, dáng vẻ quang minh chính đại.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô một lúc rồi mới lên tiếng: "Xin lỗi, nếu cô Cố chỉ là sốt ruột muốn tìm người kết hôn, có lẽ tôi không phải là người cô Cố muốn tìm." Nói xong, Tô Cẩn Nghiêm đứng lên chuẩn bị rời đi.
Chung Thủy Linh thấy anh muốn đi, vội vàng đứng bật dậy, bình tĩnh nhìn anh nói: "Anh chính là người tôi muốn tìm!"
Tô Cẩn Nghiêm cau mày hỏi: "Làm sao cô biết tôi chính là người cô muốn tìm?" Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, hơn nữa từ gương mặt và ánh mắt của cô cũng nhìn không ra cô có bao nhiêu thiện cảm với anh.
Chung Thủy Linh bước lên trước: "Tôi rất có thiện cảm với anh. Anh vừa cao ráo lại vừa đẹp trai, rất khó có người nào không thích anh, đúng không?" Đứng đối mặt với anh như thế này, cô mới phát hiện anh cao hơn cô một cái đầu, lúc nói chuyện với anh cô phải ngước lên, mỏi cổ muốn chết.
"Vì vậy nên cô muốn kết hôn với tôi sao?" Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, cô còn có thể tìm được một lý do tùy tiện như vậy sao?
"Như thế vẫn chưa đủ sao?" Chung Thủy Linh nhìn anh, đôi mắt to tròn như mắt búp bê.
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu nhìn cô nói: "Vậy cô đi tìm người đẹp trai hơn tôi đi."
Nói xong, lần này anh không dừng lại nữa mà đi thẳng đến quầy phục vụ tính tiền, sau đó rời đi.
Nhìn qua cửa sổ, Tô Cẩn Nghiêm đang đi tới chỗ xe moto Harley đậu ngoài quán cà phê, sau đó anh thuần thục xoay người ngồi lên xe.
Chung Thủy Linh thấy thế chạy từ quán cà phê ra, chặn trước xe anh hỏi: "Tại sao anh không thể cho nhau một cơ hội, biết đâu tôi là mẫu người anh thích anh thì sao?"
"Xin lỗi, bây giờ tôi còn chưa suy nghĩ đến chuyện tình cảm." Nói xong, anh hơi lái xe nghiêng sang một bên rồi lái đi luôn, để lại sau lưng tiếng động cơ vang rền một luồng khói thải.
Nhìn về phía Tô Cẩn Nghiêm rời đi, Chung Thủy Linh siết chặt nắm đấm, không cam lòng, thầm chủ: "Tôi sẽ khiến anh suy nghĩ lại!"
Chung Thủy Linh trở về xe của mình, lúc này Cố Hoàng Liên đang gọi điện thoại cho Lâm Vỹ Tường. Hai người ngọt ngào đến nỗi khiến người khác nổi da gà. Cố Hoàng Liên thấy Chung Thủy Linh lên xe thì vội nói mấy câu với Lâm Vỹ Tường bên kia rồi cúp máy.
"Hai người các cậu có thể buồn nôn hơn thế không?" Chung Thủy Linh càu nhàu, xoa xoa cánh tay, họ lại còn hôn cả cái điện thoại nữa, làm cô nổi hết cả da gà da vịt.
Cố Hoàng Liên cười với cô, hơi ngượng ngùng nói: "Người ta đã lâu lắm rồi không gặp Lâm Vỹ Tường của người ta rồi."
Chung Thủy Linh trợn tròn mắt, giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Các cậu mới xa nhau ra sáu tiếng đồng hồ, vậy mà dám nói là rất lâu rồi?"
"Ai ôi, đừng nói người ta như vậy mà, lúc trước cậu và Lý... "
"Cậu còn dám nhắc đến người kia trước mặt tớ, tớ sẽ chấm dứt tình bạn với cậu!" Chung Thủy Linh trừng mắt đúng là cũng hơi đáng sợ.
Bởi vì hiểu rõ tính tình của Chung Thủy Linh, nên Cố Hoàng Liên kịp thời nuốt lại những lời chưa kịp nói ra vào trong bụng, nhất thời thấy lúng túng.
Chung Thủy Linh quay đầu đi, không nhìn Cố Hoàng Liên, nhưng lồng ngực phập phồng cũng tố giác cảm xúc hiện giờ của cô.
Nhất thời không khí bên trong xe trầm mặc, Cố Hoàng Liên dè dặt nhìn Chung Thủy Linh, bối rối hỏi, phá vỡ im lặng: "Đúng rồi, cậu và Tô Cẩn Nghiêm xem mắt thế nào rồi, thuận lợi chứ?"
Nói tới Tô Cẩn Nghiêm, Chung Thủy Linh liền tỉnh táo lại. Cô ổn định lại tâm trạng của bản thân, quay đầu nói với Cố Hoàng Liên: "Cậu về nói với mẹ cậu, là cậu ưng Tô Cẩn Nghiêm rồi, bảo mẹ cậu làm một bản tài liệu chi tiết cho cậu, với đưa số điện thoại của anh ta cho tớ."
"Thủy Linh à, cậu có phải quá nghiêm túc rồi không?" Cố Hoàng Liên nhìn cô, dường như vẫn không dám tin.
Chung Thủy Linh không đáp lời cô, nói tiếp: "Tốt nhất để mẹ Cố nói với người nhà họ Tô, tạo nhiều cơ hội cho bọn tớ gặp mặt, cho dù Tô Cẩn Nghiêm anh ấy không muốn hay không suy nghĩ tới, tớ cũng phải tóm được anh ấy!"
"Nhưng cậu đang dùng thân phận của tớ đấy. Cậu làm như vậy có vấn đề gì không?" Cố Hoàng Liên vẫn còn hơi lo lắng.
Chung Thủy Linh liếc cô ấy, nói: "Đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm, anh ấy có biết cũng chẳng làm thế nào được."
"Nhưng mà Thủy Linh à, cậu thực sự cảm thấy làm như vậy có đáng không?" Cô không chỉ lo lắng sẽ bị lộ mà cô càng lo lắng cho Chung Thủy Linh hơn.
"Tớ biết cậu muốn nói gì nhưng cậu cũng biết tính của tớ mà. Chuyện đã quyết định rồi thì sẽ không hối hận." Chung Thủy Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.
Cố Hoàng Liên không nói thêm gì nữa. Giống như Chung Thủy Linh đã nói, cô quá hiểu tính cách của Chung Thủy Linh, cô biết mình có nói thêm gì nữa cũng vô dụng.
Mẹ Cố vì quá muốn Cố Hoàng Liên tách khỏi Lâm Vỹ Tường nên sau khi nghe Cố Hoàng Liên nói đã ưng ý Tô Cẩn Nghiêm, không tới một tiếng đồng hồ sau, bà đã thu thập được tất cả những tài liệu có liên quan đến Tô Cẩn Nghiêm, tốc độ đó đúng là khiến người ta sợ hãi.
Cố Hoàng Liên gọi điện thoại cho Chung Thủy Linh nói chuyện này, còn cực kỳ không vui kể lể về hành vi bán con gái của mẹ Cố.
"Theo tớ thấy, cậu với Lâm Vỹ Tường gạo nấu thành cơm luôn đi thì mẹ Cố sẽ hết cách với cậu thôi." Chung Thủy Linh vừa cầm điện thoại, vừa mở hộp thư.
"Cậu tưởng tớ không muốn à? Chỉ là không dính bầu được." Cố Hoàng Liên hơi ảo não nói.
"Vậy cậu đi khám thử xem vấn đề do ai?" Chung Thủy Linh nói chuyện điện thoại nhưng ánh mắt vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, xem tài liệu của Tô Cẩn Nghiêm mà lúc nãy Cố Hoàng Liên mới gửi cho cô. Vừa nhìn cô đã chú ý tới phần công việc của anh, hai chữ “quân nhân” đập vào mắt Chung Thủy Linh. Cô nói vào trong điện thoại: "Tô Cẩn Nghiêm làm trong quân đội à?"
"Anh ấy làm trong quân đội sao? Tớ không biết." Sau khi lấy được tài liệu cô căn bản cũng không xem, gửi thẳng cho Chung Thủy Linh, nên đúng là cô không biết Tô Cẩn Nghiêm làm công việc gì.
Chung Thủy Linh biết trong lòng cô bạn chỉ có Lâm Vỹ Tường, sẽ không nhìn tới những người đàn ông khác, nên cô cũng không hy vọng có thể biết thêm đươc tin tức gì nhiều từ chỗ cô ấy. Cô cầm điện thoại nói: "Thôi bỏ đi, tớ không buôn với cậu nữa. Tớ xem tài liệu trước đây." Cô nói xong thì cúp luôn điện thoại.
Chung Thủy Linh nhìn tài liệu trong tay, cô đúng là không ngờ Tô Cẩn Nghiêm lại là quân nhân. Chả trách buổi chiều lúc gặp anh trong quán cà phê, cô cứ cảm thấy tư thế ngồi của anh vô cùng quen mắt, quả thật không khác gì ba và ông anh hai của cô.
Chẳng qua nếu Tô Cẩn Nghiêm là quân nhân thì có một số việc sẽ dễ thực hiện hơn. Chung Thủy Linh nghĩ vậy bèn lấy điện thoại ra nhập luôn dãy số ở cuối phần tài liệu kia vào máy.