Chương 10: Tôi yêu cái nắng mà Minh Dương đem đến cho Hà Nội
Tôi không hiểu là dạo gần đây bản thân mình nhạy cảm, hoặc là chúng tôi lớn rồi nên đổi nết đổi tính, tóm lại là Minh Dương có điểm gì đó rất lạ.
Từ trước đến nay, nó luôn là người có lối sinh hoạt lành mạnh nhất trong ba đứa, và miệng lúc nào cũng luyên thuyên như ông cụ non: "Xem điện thoại ít thôi, kẻo sớm hư mắt."
Trong gần một tuần nó ở Hà Nội, đêm nào tôi cũng thấy nó thức tới tầm 3 giờ sáng.
Minh Dương ở lại nhà của Tuân, nên có gì Tuân cũng lén kể cho tôi nghe.
Nó bảo Minh Dương hay xem điện thoại lắm, không xem phim, dường như chỉ đánh Liên Quân mỗi lúc rỗi.
Hơn nữa, lâu lâu còn thấy nó thở dài.
Hôm nay cũng thế, ba chúng tôi dắt nhau đi ăn phở đêm.
Minh Dương đặt điện thoại lên bàn, thi thoảng lại nhìn vào đó.
Nó lạ thật, dẫu biết làm như thế sẽ khiến nước phở bắn lên điện thoại, hơn nữa bàn ăn của quán không hoàn toàn sạch sẽ nhưng vẫn làm.
Tuân nhìn tôi rồi hỏi nó: "Điện thoại có em nào mà ngắm mãi thế?". Googl? ?ga? ??a?g -- Т???? ?u?ệ?.?? --
Minh Dương điềm đạm trả lời: "Đang đợi kết quả thi tốt nghiệp."
Tuân: "Làm sao? Thi không tốt à?"
"Không." Minh Dương lắc đầu: "Tao sợ kết quả không như kỳ vọng, không tranh được học bổng thạc sĩ."
Tôi tò mò hỏi: "Có bao giờ thấy mày đặt nặng vấn đề thành tích đâu? Sao lần này lại thế?"
"Mày không hiểu đâu."
Tôi khựng lại.
Đầu óc tôi như thể tê liệt hẳn đi.
Tôi có cảm giác Minh Dương như trở thành một người lạ vậy.
"Tao muốn trở nên ưu tú hơn thôi." Minh Dương cười mỉm, dịu dàng nhìn tôi: "Tao không sao đâu, đừng có lo."
"Việc của mày là ăn mau chóng lớn, sớm trở thành nhạc sĩ giỏi để tao đi khoe lũ bạn trong Sài Gòn."
Nó nói như đang tự hào về tôi lắm, lại vừa gắp gân bò trong tô của mình sang cho tôi.
Lòng tôi dịu đi rất nhiều, giống như bầu trời đêm cô quạnh đang được thắp sáng bởi đom đóm.
Minh Dương vẫn còn nhớ tôi thích ăn gân bò, còn nhớ giấc mơ của tôi là trở thành một nhạc sĩ.
Quan trọng hơn hết, nó muốn khoe tôi với bạn bè của nó.
Cái màu mắt sâu thăm thẳm của nó khiến đam mê trong lòng tôi vốn đã heo mòn, nay rực cháy trở lại.
Xém chút nữa thôi, tôi đã vì cái căn bệnh quái gở này bào mòn đi khát vọng của mình.
Tôi yêu piano, tôi yêu nhạc, tôi yêu Minh Dương.
Tôi mơ về một ngày, tại thủ đô tôi yêu, tôi ở trên sân khấu rộng lớn, tấu lên khúc nhạc du dương dưới ánh nhìn của nó.
Tiếc rằng, sinh mệnh của tôi sắp tận rồi, tôi sợ mình không trụ được đến lúc đó.
Nhưng tôi không muốn hụt mất Minh Dương, hình mẫu lý tưởng duy nhất của cuộc đời tôi.
Trong tiết trời thoảng gió của Hà Nội, phía trước là cổng nhà tôi, phía sau là Minh Dương.
Vào một khoảnh khắc, khi cảnh vật lung linh ánh đèn làm tim tôi rung lên, tôi chọn quay về phía sau.
"Nếu tao có thể soạn ra bản nhạc đầu tiên trong cuộc đời tao, mày có nhìn thấy tao không?"
Minh Dương quay người nhìn tôi: "Mày không soạn nhạc tao vẫn đang nhìn mày mà?"
"Vậy mày có nhìn ra được tao có tình cảm với mày không?"
Nó ngẩn người, bàn tay từ xỏ trong túi áo buông thõng ra ngoài.
Tôi khẽ run hít một hơi.
Tôi sắp chết rồi, số dũng khí tích góp cả đời bây giờ không đem ra dùng thì còn đợi khi nào nữa?
"Trả lời tao đi Dương."
Minh Dương chớp mắt, thanh âm trầm ấm của nó cất lên, gạt bỏ hết cái lành lạnh của đêm vắng: "Mày hiểu được yêu là gì không?"
Tôi tự tin đáp: "Tao nghĩ rằng bản thân tao hiểu, hiểu hơn cả mày."
"Trong lòng mày, tao là người như thế nào?"
Minh Dương chầm chậm hỏi tôi, câu chữ thốt lên như ngơ như ngẩn, cũng giống như một kẻ đang mang nặng suy tư.
"Minh Dương không hoàn hảo, nhưng là người duy nhất có thể khiến tim Linh xao động."
Tôi lựa chọn xưng bằng tên của tôi và nó, vì tôi tôn trọng tôi và người tôi yêu vào giây phút này.
"Minh Dương là người có thể đạp đổ tất cả mọi hình mẫu lý tưởng mà Linh xây dựng nên cho chính bản thân mình."
"Là người khiến Linh tương tư suốt một thời cấp ba cho đến hiện tại, bất kể khoảng cách về địa lí."
Ngay cả khi sức khỏe tôi đang lụi tàn dần, tôi cũng không thể ngừng yêu nó.
Một giây ngắn ngủi vừa vụt quay, tôi thấy con ngươi của Minh Dương thoáng lay động.
"Vậy mày có tự hào về tao không?"
Minh Dương hỏi, tôi trả lời.
"Đương nhiên là có."
"Hà Nội không có Dương nhạt nhẽo như nắng đầu xuân vậy, vừa nhạt vừa sầu. Nhưng khi Dương quay về, Hà Nội bỗng nhiên trở nên rực rỡ như nắng mùa hạ."
"Linh yêu Hà Nội, nhưng Linh yêu cái nắng ấm áp mà Dương mang lại cho Hà Nội hơn."
"Kể cả khi tao đang là một kẻ thất bại, mày vẫn tự hào về tao à Linh?"
Nó lại gần tôi thêm một bước, rồi một bước nữa, cho đến khi ánh đèn đường trọn vẹn chiếu sáng toàn bộ gương mặt nó.
"Kể cả khi tao biến thành một đứa bị người ta cưỡi trên đầu bày mưu tính kế..."
Hốc mắt nó ửng đỏ lên, môi nó run theo: "Kể cả khi tao vừa lập nghiệp thất bại, kể cả khi trong người tao không còn một xu..."
Minh Dương hít một hơi sâu, ngăn cho tầng sương trong mắt nó đọng thành nước.
Tay nó nắm chặt lại thành quyền, gân guốc nổi rõ hết cả, như thể muốn nghiền nát một thứ gì đó.
"Thì mày có còn yêu tao không? Mày có tự hào về tao nữa không?"
Từ trước đến nay, nó luôn là người có lối sinh hoạt lành mạnh nhất trong ba đứa, và miệng lúc nào cũng luyên thuyên như ông cụ non: "Xem điện thoại ít thôi, kẻo sớm hư mắt."
Trong gần một tuần nó ở Hà Nội, đêm nào tôi cũng thấy nó thức tới tầm 3 giờ sáng.
Minh Dương ở lại nhà của Tuân, nên có gì Tuân cũng lén kể cho tôi nghe.
Nó bảo Minh Dương hay xem điện thoại lắm, không xem phim, dường như chỉ đánh Liên Quân mỗi lúc rỗi.
Hơn nữa, lâu lâu còn thấy nó thở dài.
Hôm nay cũng thế, ba chúng tôi dắt nhau đi ăn phở đêm.
Minh Dương đặt điện thoại lên bàn, thi thoảng lại nhìn vào đó.
Nó lạ thật, dẫu biết làm như thế sẽ khiến nước phở bắn lên điện thoại, hơn nữa bàn ăn của quán không hoàn toàn sạch sẽ nhưng vẫn làm.
Tuân nhìn tôi rồi hỏi nó: "Điện thoại có em nào mà ngắm mãi thế?". Googl? ?ga? ??a?g -- Т???? ?u?ệ?.?? --
Minh Dương điềm đạm trả lời: "Đang đợi kết quả thi tốt nghiệp."
Tuân: "Làm sao? Thi không tốt à?"
"Không." Minh Dương lắc đầu: "Tao sợ kết quả không như kỳ vọng, không tranh được học bổng thạc sĩ."
Tôi tò mò hỏi: "Có bao giờ thấy mày đặt nặng vấn đề thành tích đâu? Sao lần này lại thế?"
"Mày không hiểu đâu."
Tôi khựng lại.
Đầu óc tôi như thể tê liệt hẳn đi.
Tôi có cảm giác Minh Dương như trở thành một người lạ vậy.
"Tao muốn trở nên ưu tú hơn thôi." Minh Dương cười mỉm, dịu dàng nhìn tôi: "Tao không sao đâu, đừng có lo."
"Việc của mày là ăn mau chóng lớn, sớm trở thành nhạc sĩ giỏi để tao đi khoe lũ bạn trong Sài Gòn."
Nó nói như đang tự hào về tôi lắm, lại vừa gắp gân bò trong tô của mình sang cho tôi.
Lòng tôi dịu đi rất nhiều, giống như bầu trời đêm cô quạnh đang được thắp sáng bởi đom đóm.
Minh Dương vẫn còn nhớ tôi thích ăn gân bò, còn nhớ giấc mơ của tôi là trở thành một nhạc sĩ.
Quan trọng hơn hết, nó muốn khoe tôi với bạn bè của nó.
Cái màu mắt sâu thăm thẳm của nó khiến đam mê trong lòng tôi vốn đã heo mòn, nay rực cháy trở lại.
Xém chút nữa thôi, tôi đã vì cái căn bệnh quái gở này bào mòn đi khát vọng của mình.
Tôi yêu piano, tôi yêu nhạc, tôi yêu Minh Dương.
Tôi mơ về một ngày, tại thủ đô tôi yêu, tôi ở trên sân khấu rộng lớn, tấu lên khúc nhạc du dương dưới ánh nhìn của nó.
Tiếc rằng, sinh mệnh của tôi sắp tận rồi, tôi sợ mình không trụ được đến lúc đó.
Nhưng tôi không muốn hụt mất Minh Dương, hình mẫu lý tưởng duy nhất của cuộc đời tôi.
Trong tiết trời thoảng gió của Hà Nội, phía trước là cổng nhà tôi, phía sau là Minh Dương.
Vào một khoảnh khắc, khi cảnh vật lung linh ánh đèn làm tim tôi rung lên, tôi chọn quay về phía sau.
"Nếu tao có thể soạn ra bản nhạc đầu tiên trong cuộc đời tao, mày có nhìn thấy tao không?"
Minh Dương quay người nhìn tôi: "Mày không soạn nhạc tao vẫn đang nhìn mày mà?"
"Vậy mày có nhìn ra được tao có tình cảm với mày không?"
Nó ngẩn người, bàn tay từ xỏ trong túi áo buông thõng ra ngoài.
Tôi khẽ run hít một hơi.
Tôi sắp chết rồi, số dũng khí tích góp cả đời bây giờ không đem ra dùng thì còn đợi khi nào nữa?
"Trả lời tao đi Dương."
Minh Dương chớp mắt, thanh âm trầm ấm của nó cất lên, gạt bỏ hết cái lành lạnh của đêm vắng: "Mày hiểu được yêu là gì không?"
Tôi tự tin đáp: "Tao nghĩ rằng bản thân tao hiểu, hiểu hơn cả mày."
"Trong lòng mày, tao là người như thế nào?"
Minh Dương chầm chậm hỏi tôi, câu chữ thốt lên như ngơ như ngẩn, cũng giống như một kẻ đang mang nặng suy tư.
"Minh Dương không hoàn hảo, nhưng là người duy nhất có thể khiến tim Linh xao động."
Tôi lựa chọn xưng bằng tên của tôi và nó, vì tôi tôn trọng tôi và người tôi yêu vào giây phút này.
"Minh Dương là người có thể đạp đổ tất cả mọi hình mẫu lý tưởng mà Linh xây dựng nên cho chính bản thân mình."
"Là người khiến Linh tương tư suốt một thời cấp ba cho đến hiện tại, bất kể khoảng cách về địa lí."
Ngay cả khi sức khỏe tôi đang lụi tàn dần, tôi cũng không thể ngừng yêu nó.
Một giây ngắn ngủi vừa vụt quay, tôi thấy con ngươi của Minh Dương thoáng lay động.
"Vậy mày có tự hào về tao không?"
Minh Dương hỏi, tôi trả lời.
"Đương nhiên là có."
"Hà Nội không có Dương nhạt nhẽo như nắng đầu xuân vậy, vừa nhạt vừa sầu. Nhưng khi Dương quay về, Hà Nội bỗng nhiên trở nên rực rỡ như nắng mùa hạ."
"Linh yêu Hà Nội, nhưng Linh yêu cái nắng ấm áp mà Dương mang lại cho Hà Nội hơn."
"Kể cả khi tao đang là một kẻ thất bại, mày vẫn tự hào về tao à Linh?"
Nó lại gần tôi thêm một bước, rồi một bước nữa, cho đến khi ánh đèn đường trọn vẹn chiếu sáng toàn bộ gương mặt nó.
"Kể cả khi tao biến thành một đứa bị người ta cưỡi trên đầu bày mưu tính kế..."
Hốc mắt nó ửng đỏ lên, môi nó run theo: "Kể cả khi tao vừa lập nghiệp thất bại, kể cả khi trong người tao không còn một xu..."
Minh Dương hít một hơi sâu, ngăn cho tầng sương trong mắt nó đọng thành nước.
Tay nó nắm chặt lại thành quyền, gân guốc nổi rõ hết cả, như thể muốn nghiền nát một thứ gì đó.
"Thì mày có còn yêu tao không? Mày có tự hào về tao nữa không?"