Chương 11: Nó khóc, tim tôi đau
"Mày có tự hào về tao nữa không?"
Tại sao lại không?
Chỉ cần nó còn ở trong tim tôi một ngày, thì ngày đó tôi vẫn sẽ tự hào về nó.
Hàng chân mày của Minh Dương chau lại, mắt nó đỏ hơn nữa, tay nó run hơn nữa.
Tôi không thể hiểu nổi, rốt cuộc là điều gì đã khiến Minh Dương của tôi thành ra bộ dạng bi thương như thế?
Dẫu cho kết quả có ra sao, tôi cũng muốn dũng cảm làm theo điều mà tim mình đang mách bảo một lần.
"Không trả lời được phải không?" Ánh mắt Minh Dương chứa đầy sự thất vọng nhìn tôi: "Không cần trả lời nữa, tao không muốn làm khó mày."
Trước khi giọt nước mắt của người tôi yêu kịp rơi xuống, tôi áp tay ôm lấy hai má nó, đồng thời kiễng chân cao nhất có thể, để môi tôi được chạm vào môi Minh Dương.
Giọt nước mắt chảy dài trên má nó, chạm vào đầu ngón tay tôi, chảy xuống tim tôi.
Tôi tự hỏi, ai đã làm Minh Dương của tôi phải khóc vậy?
Tôi tự hỏi, tại sao tim tôi lại đau rát, lại khó chịu đến thế?
Tôi chỉ lưu lại vết son trên môi Minh Dương chừng vài giây.
Trước khi nó tỉnh táo lại và phát cáu, tôi cần phải chạy trốn.
Nhưng điều tôi không ngờ được là Minh Dương lại níu tôi lại.
Nó ôm eo tôi, ôm rất chặt.
Có lẽ sự kinh ngạc trong tôi giờ đây chính là của nó khi nãy.
Minh Dương ép tôi dựa vào cây xoài lớn trước cổng nhà, một tay ghì sau ót tôi, ép tôi phải đón nhận nụ hôn vụng về mà cuồng dã của nó.
Cái cây xoài này nhiều kiến lắm, nhưng mà chấp nhận bị kiến đốt để được hôn tình đầu thì tôi miễn cưỡng cho qua vậy.
Đầu óc tôi bây giờ vừa tê vừa nóng, sức nóng lấp đầy khoang miệng tôi, da tôi, đến tay chân tôi cũng muốn bủn rủn.
Nhưng càng nóng, càng cháy bỏng bao nhiêu, tôi càng cảm nhận rõ cái vị ngọt nhàn nhạt đang khiến thần hồn tôi điên đảo bấy nhiêu.
Minh Dương chầm chậm buông tôi ra, rồi lại ôm chầm lấy tôi.
Nó dựa lên vai tôi khóc, khóc rất thảm.
"Tại sao phụ nữ có thể suy nghĩ nhiều được đến thế hả Linh?"
"Tại sao có thể đối xử với tao tệ đến thế vậy?"
"Tao đáng ghét lắm à?"
"Nhưng rõ ràng từ khi bà ấy bước chân vào nhà tao, tao chưa từng phản đối, chưa từng làm gì sai cả mà? Mày cũng thấy mà phải không Linh?"
"Tao không xứng đáng có được một người mẹ thật lòng xem tao là con à?"
Hình như tôi hiểu được những gì nó đang nói, cũng hiểu được lòng nó đang đau đớn đến chừng nào.
Nếu như nó muốn gào thét lên, hay cắn vào vai tôi để phát tiết, dù có rách da chảy máu tôi cũng vẫn ôm nó, yêu nó như lúc này.
Đợi nó bình tĩnh hơn một chút, tôi mới dịu dàng xoa đầu Minh Dương, hỏi: "Mẹ kế đã làm gì mày à?"
Có lẽ Minh Dương mệt mỏi rồi, nên nó chỉ rũ mi mắt, gật đầu nhẹ một cái.
Tôi thấy tình hình lúc này không ổn cho lắm, gộp thêm mấy đêm liền Minh Dương thức khuya dậy sớm, tôi mới cắn răng nói: "Về nhà Tuân nghỉ ngơi đi. Sáng mai tao sẽ dậy sớm mua đồ ăn sáng cho mày. Tới lúc đó, mày muốn mách tao cái gì, tao cũng nghe hết."
Minh Dương như đứa trẻ to xác đang ấm ức với tôi vậy.
Một chốc sau, nó mới từ từ buông lỏng tay tôi và gật đầu: "Ừm, mày vào nhà trước đi."
"Vậy mày có về ngủ luôn không?"
Mắt nó long lanh nhìn tôi, đuôi mắt hơi cong cong một chút: "Ừm, mày vào nhà rồi tao sẽ về."
"Nhớ đấy, về là phải ngủ liền, không được thức nữa."
"Tao biết rồi, tao sẽ nghe lời Linh."
Tôi luyến tiếc bước vào trong sân, sau đó lại quay lại nhìn nó, và bắt gặp nó vẫn đang chăm chăm vào tôi.
Minh Dương vẫy tay chào tôi, trên môi nở một nụ cười.
Tôi đột nhiên nhớ lại Minh Dương hồi mới chuyển đến đây, nó cũng vừa mỉm cười vừa vẫy tay chào tôi như thế.
So với lúc đó, Minh Dương của hiện tại cao ráo, điển trai, thông minh, trưởng thành hơn rất nhiều.
Tôi biết là Minh Dương chưa từng có tình cảm với tôi đâu, vì nó đối xử tử tế với tất cả mọi người chứ không riêng mình tôi.
Tôi không buồn.
Ngược lại, tôi càng cảm thấy may mắn và biết ơn chính mình.
Tôi đã kiên trì ấp ủ, giấu kín tình cảm của mình suốt mấy năm trời, để rồi vào lúc Minh Dương của tôi tổn thương, tôi được trở thành một kẻ yếu đuối mang bộ giáp sắt, bảo vệ Minh Dương khỏi những người đang chĩa mũi giáo về phía nó.
Tôi vòng tay thành hình trái tim, cười trong hạnh phúc, cất giọng nói: "Ngủ ngon nhé, Minh Dương."
Minh Dương bất chợt phì cười rồi gật đầu: "Ngủ ngon."
Tôi biết tâm trạng của nó đã khá hơn rồi, và tôi vui vì điều đó.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, tôi bắt đầu thay quần áo ngủ, uống thuốc, rồi mới trèo lên giường.
Việc đầu tiên tôi làm là cầm điện thoại lên, tôi muốn xem thử xem Minh Dương đã ngủ chưa.
Đập vào mắt tôi là thông báo tin nhắn được gửi từ Zalo vào 5 phút trước.
Là tin nhắn của Minh Dương.
[Tao ngủ rồi, Linh cũng đi ngủ đi. Ngủ ngoan thì sáng mai tao đèo đi ăn sáng.]
Trời ơi!
Không phải nó định xem tôi là một cô nhóc mới lớn thật đấy chứ?
Ấy vậy mà tôi không cảm thấy không phục như những lần trước.
Có phải tôi có vấn đề rồi không?
Sao tôi cứ tủm tỉm cười mãi không ngừng thế này?
[Rồi, ngủ ngon nhé.] Và mơ phải đẹp nữa.
Tại sao lại không?
Chỉ cần nó còn ở trong tim tôi một ngày, thì ngày đó tôi vẫn sẽ tự hào về nó.
Hàng chân mày của Minh Dương chau lại, mắt nó đỏ hơn nữa, tay nó run hơn nữa.
Tôi không thể hiểu nổi, rốt cuộc là điều gì đã khiến Minh Dương của tôi thành ra bộ dạng bi thương như thế?
Dẫu cho kết quả có ra sao, tôi cũng muốn dũng cảm làm theo điều mà tim mình đang mách bảo một lần.
"Không trả lời được phải không?" Ánh mắt Minh Dương chứa đầy sự thất vọng nhìn tôi: "Không cần trả lời nữa, tao không muốn làm khó mày."
Trước khi giọt nước mắt của người tôi yêu kịp rơi xuống, tôi áp tay ôm lấy hai má nó, đồng thời kiễng chân cao nhất có thể, để môi tôi được chạm vào môi Minh Dương.
Giọt nước mắt chảy dài trên má nó, chạm vào đầu ngón tay tôi, chảy xuống tim tôi.
Tôi tự hỏi, ai đã làm Minh Dương của tôi phải khóc vậy?
Tôi tự hỏi, tại sao tim tôi lại đau rát, lại khó chịu đến thế?
Tôi chỉ lưu lại vết son trên môi Minh Dương chừng vài giây.
Trước khi nó tỉnh táo lại và phát cáu, tôi cần phải chạy trốn.
Nhưng điều tôi không ngờ được là Minh Dương lại níu tôi lại.
Nó ôm eo tôi, ôm rất chặt.
Có lẽ sự kinh ngạc trong tôi giờ đây chính là của nó khi nãy.
Minh Dương ép tôi dựa vào cây xoài lớn trước cổng nhà, một tay ghì sau ót tôi, ép tôi phải đón nhận nụ hôn vụng về mà cuồng dã của nó.
Cái cây xoài này nhiều kiến lắm, nhưng mà chấp nhận bị kiến đốt để được hôn tình đầu thì tôi miễn cưỡng cho qua vậy.
Đầu óc tôi bây giờ vừa tê vừa nóng, sức nóng lấp đầy khoang miệng tôi, da tôi, đến tay chân tôi cũng muốn bủn rủn.
Nhưng càng nóng, càng cháy bỏng bao nhiêu, tôi càng cảm nhận rõ cái vị ngọt nhàn nhạt đang khiến thần hồn tôi điên đảo bấy nhiêu.
Minh Dương chầm chậm buông tôi ra, rồi lại ôm chầm lấy tôi.
Nó dựa lên vai tôi khóc, khóc rất thảm.
"Tại sao phụ nữ có thể suy nghĩ nhiều được đến thế hả Linh?"
"Tại sao có thể đối xử với tao tệ đến thế vậy?"
"Tao đáng ghét lắm à?"
"Nhưng rõ ràng từ khi bà ấy bước chân vào nhà tao, tao chưa từng phản đối, chưa từng làm gì sai cả mà? Mày cũng thấy mà phải không Linh?"
"Tao không xứng đáng có được một người mẹ thật lòng xem tao là con à?"
Hình như tôi hiểu được những gì nó đang nói, cũng hiểu được lòng nó đang đau đớn đến chừng nào.
Nếu như nó muốn gào thét lên, hay cắn vào vai tôi để phát tiết, dù có rách da chảy máu tôi cũng vẫn ôm nó, yêu nó như lúc này.
Đợi nó bình tĩnh hơn một chút, tôi mới dịu dàng xoa đầu Minh Dương, hỏi: "Mẹ kế đã làm gì mày à?"
Có lẽ Minh Dương mệt mỏi rồi, nên nó chỉ rũ mi mắt, gật đầu nhẹ một cái.
Tôi thấy tình hình lúc này không ổn cho lắm, gộp thêm mấy đêm liền Minh Dương thức khuya dậy sớm, tôi mới cắn răng nói: "Về nhà Tuân nghỉ ngơi đi. Sáng mai tao sẽ dậy sớm mua đồ ăn sáng cho mày. Tới lúc đó, mày muốn mách tao cái gì, tao cũng nghe hết."
Minh Dương như đứa trẻ to xác đang ấm ức với tôi vậy.
Một chốc sau, nó mới từ từ buông lỏng tay tôi và gật đầu: "Ừm, mày vào nhà trước đi."
"Vậy mày có về ngủ luôn không?"
Mắt nó long lanh nhìn tôi, đuôi mắt hơi cong cong một chút: "Ừm, mày vào nhà rồi tao sẽ về."
"Nhớ đấy, về là phải ngủ liền, không được thức nữa."
"Tao biết rồi, tao sẽ nghe lời Linh."
Tôi luyến tiếc bước vào trong sân, sau đó lại quay lại nhìn nó, và bắt gặp nó vẫn đang chăm chăm vào tôi.
Minh Dương vẫy tay chào tôi, trên môi nở một nụ cười.
Tôi đột nhiên nhớ lại Minh Dương hồi mới chuyển đến đây, nó cũng vừa mỉm cười vừa vẫy tay chào tôi như thế.
So với lúc đó, Minh Dương của hiện tại cao ráo, điển trai, thông minh, trưởng thành hơn rất nhiều.
Tôi biết là Minh Dương chưa từng có tình cảm với tôi đâu, vì nó đối xử tử tế với tất cả mọi người chứ không riêng mình tôi.
Tôi không buồn.
Ngược lại, tôi càng cảm thấy may mắn và biết ơn chính mình.
Tôi đã kiên trì ấp ủ, giấu kín tình cảm của mình suốt mấy năm trời, để rồi vào lúc Minh Dương của tôi tổn thương, tôi được trở thành một kẻ yếu đuối mang bộ giáp sắt, bảo vệ Minh Dương khỏi những người đang chĩa mũi giáo về phía nó.
Tôi vòng tay thành hình trái tim, cười trong hạnh phúc, cất giọng nói: "Ngủ ngon nhé, Minh Dương."
Minh Dương bất chợt phì cười rồi gật đầu: "Ngủ ngon."
Tôi biết tâm trạng của nó đã khá hơn rồi, và tôi vui vì điều đó.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, tôi bắt đầu thay quần áo ngủ, uống thuốc, rồi mới trèo lên giường.
Việc đầu tiên tôi làm là cầm điện thoại lên, tôi muốn xem thử xem Minh Dương đã ngủ chưa.
Đập vào mắt tôi là thông báo tin nhắn được gửi từ Zalo vào 5 phút trước.
Là tin nhắn của Minh Dương.
[Tao ngủ rồi, Linh cũng đi ngủ đi. Ngủ ngoan thì sáng mai tao đèo đi ăn sáng.]
Trời ơi!
Không phải nó định xem tôi là một cô nhóc mới lớn thật đấy chứ?
Ấy vậy mà tôi không cảm thấy không phục như những lần trước.
Có phải tôi có vấn đề rồi không?
Sao tôi cứ tủm tỉm cười mãi không ngừng thế này?
[Rồi, ngủ ngon nhé.] Và mơ phải đẹp nữa.