Chương 15: "Tôi" - Kẻ thám thính
Dạo này hình như tôi đã biết được rất nhiều điều thú vị. Nhưng suy đi tính lại thì cảm thấy sao mà thằng em của tôi nó cứ bị ngốc ngốc kiểu gì ấy. Giải nhất học sinh giỏi Lý cấp thành phố mà sao nó lạ lắm.
Là một người tin vào chiêm tinh và căn cứ rất khoa học. Tôi đã có ý nhắc nhở nó rằng là Hân không phải kiểu người nhạt nhẽo và ngoan ngoãn như những gì nó thể hiện ra.
Và hãy cẩn thận những hành động của bản thân, nếu nó không muốn bị kỳ thị bởi Hân. Đã nhắc nhở đến tận như thế rồi, thế mà nó vẫn không chịu rút kinh nghiệm.
Trái đất này tròn lắm, còn chưa nói cái thành phố nhìn thì lớn này nhưng lớ ngớ là bị bắt gặp ngay.
Chúng tôi có một nhóm chơi chung, chỉ yếu là mấy đứa học cùng cấp hai mà thôi. Bọn nó cũng không phải ngoan ngoãn gì, hôm đấy cả đám hẹn nhau ra ngồi trà đá hóng gió đêm.
Ai ngờ đâu bà chị cùng nhóm tôi cũng thích thằng Nhật lâu lắm rồi, nhưng thằng Nhật thì nó chỉ thích vui chơi có người nói chuyện với nó thôi chứ làm gì muốn quen chính thức. Bà chị đó cứ kỳ kèo bắt nó đi mua trà sữa cùng. Ai mà ngờ lại gặp chúng cặp bài trùng My và Hân.
Tôi không biết là thằng Nhật và bà chị kia đã làm gì nhưng sau đó Hân né Nhật như né tà vậy. Tôi nhìn ra được cái thái độ của con bé chính là không muốn dây dưa quá sâu với thằng Nhật.
Gay gắt nhất là khi mà Hân chứng kiến cảnh Hoài Thanh tỏ tình với thằng Nhật ngay ở con đường sau trường. Tôi thề rằng là nếu trước đó Hân còn muốn giữ mối quan hệ bạn bè bình thường trong lớp với Nhật thì sau đó con bé hoàn toàn coi thằng Nhật là không khí luôn.
Hôm ở nhà tôi, vì uống quá nhiều trái cây lên men nên tôi đã nằm sõng xoài ra nền nhưng chỉ nghỉ ngơi một lát chứ không ngủ. Tai tôi nghe rõ ràng cuộc đối thoại của Hân và thằng Nhật. Thú thật tôi không biết thằng Nhật đối với Hân có thực sự nghiêm túc muốn tìm hiểu hay không. Nhưng nghe cái cách mà nó hỏi thì tôi nghĩ có lẽ thằng này cũng dính một chút chút rồi.
Theo tôi được biết thì Bạch Dương là những đứa rất là thẳng thắn thậm chí là không ngại việc người đối diện đang có cảm nhận gì, tuy thế về việc đối nhân xử thế hay giao tiếp của Hân thì tôi biết con bé biết phân biệt đối tượng để thay đổi thái độ và cách nói nhưng tôi lại không nghĩ Hân lại có thể thoải mái nói ra tất cả những gì mà nó nghĩ như thế, đồng nghĩ với việc thằng Nhật đối với Hân không phải là người quan trọng gì, cứ thế mà nói thẳng thôi.
Khổ thằng em tôi, mấy đứa ấp úng ngại ngùng nó còn có thể lập lờ nước đôi được chứ cái kiểu nói thẳng thừng như này thì đúng thật là những hành động ngu xuẩn trước đó của nó thực sự đã đẩy Hân đi xa lắm rồi.
Với tư cách là một người tích cực đẩy thuyền, tôi cũng đã rất cố gắng giúp đỡ thằng em ngu ngốc của mình nhưng cảm giác như là dã tràng đòi lấp biển vậy.
Cơ hội sẽ không xuất hiện nếu như bản thân con người không muốn tạo ra, nên tôi lại một lần nữa chủ động mời Hân đi chơi xa. Dù sao hình như tôi thấy con bé cũng khá cởi mở với tôi nên nghĩ rằng con bé sẽ đồng ý thôi.
Có Hân thì phải có My, thiếu một trong hai thì sẽ chẳng có một cơ hội nào xuất hiện cả. Nghe được rằng Hân bận lịch đi chơi với bạn tôi cũng không từ bỏ. Dù sao cũng biết được là con bé sẽ đi đâu rồi nên chỉ cần tạo sự tình cờ nữa thôi. Người ta hay bảo là muốn thì sẽ tìm cách, không muốn thì tìm lý do đúng không.
Tôi đã kéo cả đám bạn đi theo, khổ một cái là tôi lại chẳng biết là Hân sẽ đi bãi trước hay bãi sau. Đến khi thấy My chụp ảnh vé đi công viên Hồ Mây tôi cũng biết đích đến là bãi sau. Trời ơi, cái này là ông trời cũng muốn đẩy thuyền cùng tôi rồi.
Tôi vừa kéo va li trên xe xuống, đưa mắt nhìn thằng Nhật vẫn đang cầm điện thoại chần chừ không biết có nên nhắn tin cho người ấy hay không, miệng không kìm được mà nói với nó:
" Nhớ đừng làm tao thất vọng nữa nghe chưa! Đồ đần!"
Tôi bỏ lại nó ngơ ngác không hiểu gì nhìn theo tôi đang tung tăng bước vào trong villa đã đặt từ trước. Tự dưng cảm thấy ông trời đúng là ưu ái cho mình, muốn làm gì đều thuận lợi dễ sợ.
Là một người tin vào chiêm tinh và căn cứ rất khoa học. Tôi đã có ý nhắc nhở nó rằng là Hân không phải kiểu người nhạt nhẽo và ngoan ngoãn như những gì nó thể hiện ra.
Và hãy cẩn thận những hành động của bản thân, nếu nó không muốn bị kỳ thị bởi Hân. Đã nhắc nhở đến tận như thế rồi, thế mà nó vẫn không chịu rút kinh nghiệm.
Trái đất này tròn lắm, còn chưa nói cái thành phố nhìn thì lớn này nhưng lớ ngớ là bị bắt gặp ngay.
Chúng tôi có một nhóm chơi chung, chỉ yếu là mấy đứa học cùng cấp hai mà thôi. Bọn nó cũng không phải ngoan ngoãn gì, hôm đấy cả đám hẹn nhau ra ngồi trà đá hóng gió đêm.
Ai ngờ đâu bà chị cùng nhóm tôi cũng thích thằng Nhật lâu lắm rồi, nhưng thằng Nhật thì nó chỉ thích vui chơi có người nói chuyện với nó thôi chứ làm gì muốn quen chính thức. Bà chị đó cứ kỳ kèo bắt nó đi mua trà sữa cùng. Ai mà ngờ lại gặp chúng cặp bài trùng My và Hân.
Tôi không biết là thằng Nhật và bà chị kia đã làm gì nhưng sau đó Hân né Nhật như né tà vậy. Tôi nhìn ra được cái thái độ của con bé chính là không muốn dây dưa quá sâu với thằng Nhật.
Gay gắt nhất là khi mà Hân chứng kiến cảnh Hoài Thanh tỏ tình với thằng Nhật ngay ở con đường sau trường. Tôi thề rằng là nếu trước đó Hân còn muốn giữ mối quan hệ bạn bè bình thường trong lớp với Nhật thì sau đó con bé hoàn toàn coi thằng Nhật là không khí luôn.
Hôm ở nhà tôi, vì uống quá nhiều trái cây lên men nên tôi đã nằm sõng xoài ra nền nhưng chỉ nghỉ ngơi một lát chứ không ngủ. Tai tôi nghe rõ ràng cuộc đối thoại của Hân và thằng Nhật. Thú thật tôi không biết thằng Nhật đối với Hân có thực sự nghiêm túc muốn tìm hiểu hay không. Nhưng nghe cái cách mà nó hỏi thì tôi nghĩ có lẽ thằng này cũng dính một chút chút rồi.
Theo tôi được biết thì Bạch Dương là những đứa rất là thẳng thắn thậm chí là không ngại việc người đối diện đang có cảm nhận gì, tuy thế về việc đối nhân xử thế hay giao tiếp của Hân thì tôi biết con bé biết phân biệt đối tượng để thay đổi thái độ và cách nói nhưng tôi lại không nghĩ Hân lại có thể thoải mái nói ra tất cả những gì mà nó nghĩ như thế, đồng nghĩ với việc thằng Nhật đối với Hân không phải là người quan trọng gì, cứ thế mà nói thẳng thôi.
Khổ thằng em tôi, mấy đứa ấp úng ngại ngùng nó còn có thể lập lờ nước đôi được chứ cái kiểu nói thẳng thừng như này thì đúng thật là những hành động ngu xuẩn trước đó của nó thực sự đã đẩy Hân đi xa lắm rồi.
Với tư cách là một người tích cực đẩy thuyền, tôi cũng đã rất cố gắng giúp đỡ thằng em ngu ngốc của mình nhưng cảm giác như là dã tràng đòi lấp biển vậy.
Cơ hội sẽ không xuất hiện nếu như bản thân con người không muốn tạo ra, nên tôi lại một lần nữa chủ động mời Hân đi chơi xa. Dù sao hình như tôi thấy con bé cũng khá cởi mở với tôi nên nghĩ rằng con bé sẽ đồng ý thôi.
Có Hân thì phải có My, thiếu một trong hai thì sẽ chẳng có một cơ hội nào xuất hiện cả. Nghe được rằng Hân bận lịch đi chơi với bạn tôi cũng không từ bỏ. Dù sao cũng biết được là con bé sẽ đi đâu rồi nên chỉ cần tạo sự tình cờ nữa thôi. Người ta hay bảo là muốn thì sẽ tìm cách, không muốn thì tìm lý do đúng không.
Tôi đã kéo cả đám bạn đi theo, khổ một cái là tôi lại chẳng biết là Hân sẽ đi bãi trước hay bãi sau. Đến khi thấy My chụp ảnh vé đi công viên Hồ Mây tôi cũng biết đích đến là bãi sau. Trời ơi, cái này là ông trời cũng muốn đẩy thuyền cùng tôi rồi.
Tôi vừa kéo va li trên xe xuống, đưa mắt nhìn thằng Nhật vẫn đang cầm điện thoại chần chừ không biết có nên nhắn tin cho người ấy hay không, miệng không kìm được mà nói với nó:
" Nhớ đừng làm tao thất vọng nữa nghe chưa! Đồ đần!"
Tôi bỏ lại nó ngơ ngác không hiểu gì nhìn theo tôi đang tung tăng bước vào trong villa đã đặt từ trước. Tự dưng cảm thấy ông trời đúng là ưu ái cho mình, muốn làm gì đều thuận lợi dễ sợ.