Chương : 33
“Quý Ngôn…”
Hô hấp của Quý Ngôn như nghẹn lại, Tần Vị ôm lấy eo anh từ đằng sau, thân hình vừa ấm áp vừa vững chãi. Hắn cứ thế gác cằm lên vai Quý Ngôn, sau đó nhẹ nhàng gọi tên anh, âm giọng triền miên quấn quít bên tai Quý Ngôn.
“Cậu có xem tôi đi làm không?” Tần Vị cứ thế ôm lấy Quý Ngôn từ phía sau, hoàn toàn khác với vẻ đau đớn và khổ sở mấy ngày trước, như thể tất cả ký ức trước đó đều bị xoá bỏ, chỉ cười hỏi Quý Ngôn.
Quý Ngôn khẽ khàng đáp một tiếng, sau đó gật đầu, bất đắc dĩ mà tránh thoát khỏi vòng tay Tần Vị, xoay người lại rồi lùi ra sau một chút, đến khi cách Tần Vị một bước mới ngẩng đầu nhìn Tần Vị với ánh mắt phức tạp.
Ngày hôm đó, sau khi Quý Ngôn rốt cuộc thẳng thắn thừa nhận thân phận với Tần Vị, thời gian Tần Vị có thể trông thấy anh đã không còn đủ nữa, vì thế trước khi biến mất, Quý Ngôn bảo Tần Vị hãy đi làm trở lại.
Tần Vị nghe theo, sáng hôm sau, Tần Vị lại đi làm, mà phòng ở cũng để cho khách sạn sửa sang lại, cũng tạm thời thuê một phòng khác trong khách sạn. Mọi thứ như trở lại trước kia vậy, Tần Vị luôn nghe theo lời Quý Ngôn.
Rất lâu trước kia đã có người từng nói, Quý Ngôn đã thuần phục Tần Vị, bởi vì roi và kẹo đều nằm trong tay Quý Ngôn.
Chỉ là không ngờ vẫn có hiệu quả đối với Tần Vị khi đã mất trí nhớ mà thôi.
Quý Ngôn đương nhiên là đi làm với Tần Vị, mà tâm trạng Tần Vị dường như cũng tốt hơn rất nhiều. Nhưng điều khiến Quý Ngôn hoảng sợ chính là khi làm việc, Tần Vị bắt đầu lẩm bẩm, mà những lời như đang nói chuyện phiếm ấy không phải nói với ai khác, mà chính là nói cho Quý Ngôn nghe.
Giờ phút này, một ngày trôi qua, Tần Vị lại trông thấy Quý Ngôn. Tần Vị tựa như đã quên mới đêm hôm trước, hắn rõ ràng còn đau khổ mà nhìn Quý Ngôn, điên cuồng mà chất vấn anh, đau khổ mà nghẹn ngào. Hắn như quên hết tất cả, quay trở về khoảng thời gian bình thản bên nhau trước kia.
Nhưng Quý Ngôn không quên được, không thể nào làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, không thể nào coi như mình chưa chết.
Tần Vị nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Quý Ngôn, cứ thế ôm lấy anh, để anh dựa lên sô pha. Mà Tần Vị thì biếng nhác ngả người xuống sô pha, gối đầu lên đùi Quý Ngôn, khoé miệng vẽ nên một đường cong rực rỡ, vươn tay chậm rãi vuốt ve nốt ruồi giọt lệ dưới khoé mắt Quý Ngôn.
“Tôi thích nhìn cậu như vậy.”
Quý Ngôn ngẩn người, sau đó nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa xót xa.
Tần Vị không biết, hắn cũng từng nằm trên chân anh như vậy, từng nói với anh lời giống như vậy.
Chỉ cần dừng lại, những điều đau thương dường như sẽ từ từ tích luỹ. Rõ ràng mọi thứ trước mắt đẹp đẽ là vậy, ấm áp là vậy, vậy mà chỉ trong chớp mắt sau đó đã trở nên đau đớn khó lòng kìm nén. Tần Vị không nói gì, cũng chẳng làm gì, điều này khiến Quý Ngôn có ảo giác thời gian của anh còn rất dài, anh và Tần Vị có thể bắt đầu lại từ đầu, sau đó cùng làm bạn bên nhau cho đến rất lâu sau này.
Nhưng dẫu thế nào đi chăng nữa, giữa họ vẫn là khoảng cách giữa sự sống và cái chết, ảo giác sẽ mãi mãi chỉ là ảo giác. Nội tâm Quý Ngôn vẫn nhớ rõ rằng mình đã chết, một ngày nào đó anh nhất định sẽ biến mất.
Tất cả mọi người đều cố gắng để sống tiếp, vì ngày mai của cuộc sống hiện thực. Mà Quý Ngôn, anh chỉ có thể dừng chân tại chỗ, coi thời gian mà mình vô cớ trộm được này thành tất cả những gì mà anh có. Trên đời này có bao nhiêu cuộc sinh ly tử biệt, đến rồi lại đi, tựa như thuỷ triều lên xuống. Họ tin tưởng không có ngày mai nào là không thể chạm đến, nhưng Quý Ngôn lại đang sống ở nơi mà ngày mai không thể đến ấy.
Cuộc đời của Quý Ngôn đã kết thúc, mà cuộc đời Tần Vị còn rất dài. Quý Ngôn chỉ hy vọng nếu một ngày nào đó anh thực sự biến mất, Tần Vị có thể sống tốt một chút, tốt hơn một chút, sau đó cứ tiếp tục hạnh phúc như vậy.
“Cậu mau đón Tiểu Đỗ Tử về đi.” Quý Ngôn thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn Tần Vị.
Nhắc mới nhớ, Tiểu Đỗ Tử cũng lâu lắm không được gặp Tần Vị rồi nhỉ. Trong nhà nên có một đứa trẻ mới đúng, như thế không khí trong nhà mới náo nhiệt, mà Tần Vị cũng sẽ không cô đơn tự nói chuyện một mình.
Nghe vậy, Tần Vị tức thì ngây người, sau đó chậm chạp nói: “Quý Ngôn, cậu hận tôi đúng không?”
Quý Ngôn sững sờ, không biết vì sao Tần Vị lại đột nhiên hỏi điều này, cũng không biết phải đáp sao.
Nói không hận, làm sao có thể.
Tần Vị nói yêu anh, nhưng lại quên mất anh; nói sẽ không bỏ anh lại một mình, vậy mà lại biến mất khỏi cuộc sống của anh; bảo anh chờ hắn hai năm là hắn sẽ về, anh đợi hắn bảy năm mà hắn vẫn chưa trở về; nói muốn làm bạn bên cạnh anh suốt đời, vậy mà lại đi kết hôn sinh con; nói muốn anh để lại tất cả thời gian của mình cho hắn, vậy mà hắn lại không cần…
Quý Ngôn hận, hận Tần Vị đến chết.
Có một Quý Ngôn yêu hắn đến không tiếc sinh mệnh, mà hắn lại không hề hay biết.
Có một số mối hận sẽ càng ngày càng ăn sâu vào tận xương tuỷ, nhưng có một số mối hận sẽ nhạt dần theo thời gian, chuyển hoá thành chấp niệm.
Mà Tần Vị là chấp niệm của Quý Ngôn. Bảy năm trôi qua, Quý Ngôn rốt cuộc vẫn không nỡ hận hắn.
“Tôi yêu cậu.”
Giọng Quý Ngôn rất nhẹ. Ba chữ vừa được thốt ra, tựa hồ không khí và thời gian đang chuyển động cũng đều chợt dừng lại.
Khi nhẹ giọng nói ra câu này, Quý Ngôn cảm thấy trái tim mình đau đến không thể hô hấp. Đúng ba chữ, Quý Ngôn cảm thấy chỉ cần mình nói thêm một chữ nữa thôi, cả thân thể mình sẽ lập tức rách tan.
Đôi mắt Tần Vị trợn to, ngước nhìn Quý Ngôn với ánh mắt khó tin.
“Hình như tôi… vẫn luôn quên nói với cậu—— Tần Vị, tôi rất yêu cậu.”
Quý Ngôn chậm rãi cong môi, khoé mắt lại hơi ươn ướt.
Suốt bao nhiều năm tháng gần kề bên nhau, họ vẫn cùng nhau bước qua, nhưng giờ nhớ lại chỉ cảm thấy thời gian chóng vánh. Chung quy khoảng cách giữa họ đã bị thời gian kéo dài. Nhưng Quý Ngôn hoài niệm khoảng thời gian ấy bao nhiêu, anh lại càng nhung nhớ Tần Vị bấy nhiêu.
Dường như từ trước đến nay anh chưa từng nói lời nào như vậy trước mặt Tần Vị, nói thẳng với Tần Vị rằng anh yêu hắn. Suốt bảy năm, anh sống với những ký ức về Tần Vị, anh nhìn tranh mà ảo tưởng mình đang nhìn Tần Vị, anh lặng lẽ nói đi nói lại dưới đáy lòng rất nhiều lần, để rồi nuối tiếc vì mình chưa từng nói ra miệng.
Nhưng cũng may, anh vẫn kịp nói ra.
Có người từng nói, đời người là một chuyến đi, đi đến rất nhiều nơi, gặp được rất nhiều người, làm rất nhiều việc, đi một chút rồi dừng một chút, cứ thế là qua một đời. Nhưng Quý Ngôn chưa từng ngờ rằng sinh mệnh của anh lại cứ thế dừng lại vào năm Tần Vị đi, không thay đổi gì nữa.
Những chuyện anh muốn làm, những điều không kịp nói, những người chưa thể gặp gỡ, cũng đình trệ rồi tiêu tán giữa dòng chảy thời gian.
Nhưng thật may, anh rốt cuộc vẫn đi được một bước nho nhỏ.
“Gì chứ, thì ra trước kia cậu chưa từng bày tỏ với tôi à?” Tần Vị hơi khựng lại, sau đó bật cười, lại chẳng hiểu sao vành mắt cũng đỏ lên. Hắn chống tay ngồi dậy, sau đó cẩn thận vươn tay ôm lấy Quý Ngôn.
Khác với biểu hiện thô bạo tức giận đêm hôm qua, lúc này đây, Tần Vị chậm rãi vươn tay, sau đó nhẹ nhàng ôm Quý Ngôn vào lòng, nhấn gáy Quý Ngôn để anh tựa lên vai mình. Vòng ôm này có vẻ quá mức trân trọng.
Nhưng nhiệt độ như vậy lại khiến nước mắt vẫn luôn cố nén của Quý Ngôn rốt cuộc rơi xuống.
Có những ấm áp… đã vượt quá sức chịu đựng của Quý Ngôn.
“Tần Vị, lời tôi muốn nói đều đã nói xong rồi.” Quý Ngôn run rẩy dang tay ôm lấy Tần Vị, chỉ cảm thấy tâm nguyện và chấp niệm suốt bao nhiêu năm của mình giờ đây đều đã được giải quyết, dẫu có lưu luyến và không cam lòng đến đâu đi chăng nữa, Quý Ngôn cũng không nên xen vào cuộc sống yên ổn của Tần Vị nữa.
“Cậu để tôi đi đi.”
Họ hãy chia tay trong hoà bình, hãy coi như chưa từng có nuối tiếc gì, để lại một kết cục tốt đẹp đi.
Cả người Tần Vị hơi run một chút, sau đó chậm rãi thả lỏng hai tay, đôi mắt tối tăm nhìn thẳng vào mặt Quý Ngôn.
“Tần Vị, hãy buông tay tôi đi.” Giọng Quý Ngôn vừa yếu ớt vừa run rẩy, nước mắt lại lăn dài từng gỉọt.
“Cậu muốn đi đâu? Sau khi cậu nói yêu tôi, cậu còn có thể đi đâu?” Tần Vị nhắm mắt lại, nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của Quý Ngôn. Tần Vị siết chặt đôi tay Quý Ngôn, không cho anh tránh thoát, đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên tai Quý Ngôn, sau đó nghiêm túc nói từng câu từng chữ vào tai anh.
“Quý Ngôn, cậu chỉ có thể ở bên cạnh tôi.”
Đôi mắt Quý Ngôn tức thì trợn to, nước mắt càng ngày càng nhiều. Quý Ngôn đẩy Tần Vị ra, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa như khẩn cầu: “Sao cậu không chịu hiểu chứ! Tôi đã chết rồi, tôi không thể ở bên cậu cả đời được nữa! Cậu bảo một người đã chết như tôi làm sao có thể ở bên cậu được, huống gì chính tôi còn không biết mình còn có thể ở lại đây bao lâu! Cậu vẫn còn hơn nửa đời người để sống, cứ dính lấy một hồn ma như tôi làm gì!”
“Tần Vị, cậu có hiểu không, tôi đang huỷ hoại cậu đấy!”
Vẻ mặt Tần Vị thản nhiên, đẩy Quý Ngôn xuống sô pha, cả người đều chặn trên người Quý Ngôn. Hắn chống hai tay cạnh đầu Quý Ngôn, cứ thế chăm chú nhìn Quý Ngôn, trong mắt chỉ còn lại một mình Quý Ngôn.
“Vậy thì cứ huỷ hoại tôi đi.”
Quý Ngôn ngây ngẩn, tất cả những lời muốn nói đều bị chặn lại trong yết hầu.
“Quý Ngôn, tôi muốn cậu huỷ hoại tôi.”
Hô hấp của Quý Ngôn như nghẹn lại, Tần Vị ôm lấy eo anh từ đằng sau, thân hình vừa ấm áp vừa vững chãi. Hắn cứ thế gác cằm lên vai Quý Ngôn, sau đó nhẹ nhàng gọi tên anh, âm giọng triền miên quấn quít bên tai Quý Ngôn.
“Cậu có xem tôi đi làm không?” Tần Vị cứ thế ôm lấy Quý Ngôn từ phía sau, hoàn toàn khác với vẻ đau đớn và khổ sở mấy ngày trước, như thể tất cả ký ức trước đó đều bị xoá bỏ, chỉ cười hỏi Quý Ngôn.
Quý Ngôn khẽ khàng đáp một tiếng, sau đó gật đầu, bất đắc dĩ mà tránh thoát khỏi vòng tay Tần Vị, xoay người lại rồi lùi ra sau một chút, đến khi cách Tần Vị một bước mới ngẩng đầu nhìn Tần Vị với ánh mắt phức tạp.
Ngày hôm đó, sau khi Quý Ngôn rốt cuộc thẳng thắn thừa nhận thân phận với Tần Vị, thời gian Tần Vị có thể trông thấy anh đã không còn đủ nữa, vì thế trước khi biến mất, Quý Ngôn bảo Tần Vị hãy đi làm trở lại.
Tần Vị nghe theo, sáng hôm sau, Tần Vị lại đi làm, mà phòng ở cũng để cho khách sạn sửa sang lại, cũng tạm thời thuê một phòng khác trong khách sạn. Mọi thứ như trở lại trước kia vậy, Tần Vị luôn nghe theo lời Quý Ngôn.
Rất lâu trước kia đã có người từng nói, Quý Ngôn đã thuần phục Tần Vị, bởi vì roi và kẹo đều nằm trong tay Quý Ngôn.
Chỉ là không ngờ vẫn có hiệu quả đối với Tần Vị khi đã mất trí nhớ mà thôi.
Quý Ngôn đương nhiên là đi làm với Tần Vị, mà tâm trạng Tần Vị dường như cũng tốt hơn rất nhiều. Nhưng điều khiến Quý Ngôn hoảng sợ chính là khi làm việc, Tần Vị bắt đầu lẩm bẩm, mà những lời như đang nói chuyện phiếm ấy không phải nói với ai khác, mà chính là nói cho Quý Ngôn nghe.
Giờ phút này, một ngày trôi qua, Tần Vị lại trông thấy Quý Ngôn. Tần Vị tựa như đã quên mới đêm hôm trước, hắn rõ ràng còn đau khổ mà nhìn Quý Ngôn, điên cuồng mà chất vấn anh, đau khổ mà nghẹn ngào. Hắn như quên hết tất cả, quay trở về khoảng thời gian bình thản bên nhau trước kia.
Nhưng Quý Ngôn không quên được, không thể nào làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, không thể nào coi như mình chưa chết.
Tần Vị nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Quý Ngôn, cứ thế ôm lấy anh, để anh dựa lên sô pha. Mà Tần Vị thì biếng nhác ngả người xuống sô pha, gối đầu lên đùi Quý Ngôn, khoé miệng vẽ nên một đường cong rực rỡ, vươn tay chậm rãi vuốt ve nốt ruồi giọt lệ dưới khoé mắt Quý Ngôn.
“Tôi thích nhìn cậu như vậy.”
Quý Ngôn ngẩn người, sau đó nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa xót xa.
Tần Vị không biết, hắn cũng từng nằm trên chân anh như vậy, từng nói với anh lời giống như vậy.
Chỉ cần dừng lại, những điều đau thương dường như sẽ từ từ tích luỹ. Rõ ràng mọi thứ trước mắt đẹp đẽ là vậy, ấm áp là vậy, vậy mà chỉ trong chớp mắt sau đó đã trở nên đau đớn khó lòng kìm nén. Tần Vị không nói gì, cũng chẳng làm gì, điều này khiến Quý Ngôn có ảo giác thời gian của anh còn rất dài, anh và Tần Vị có thể bắt đầu lại từ đầu, sau đó cùng làm bạn bên nhau cho đến rất lâu sau này.
Nhưng dẫu thế nào đi chăng nữa, giữa họ vẫn là khoảng cách giữa sự sống và cái chết, ảo giác sẽ mãi mãi chỉ là ảo giác. Nội tâm Quý Ngôn vẫn nhớ rõ rằng mình đã chết, một ngày nào đó anh nhất định sẽ biến mất.
Tất cả mọi người đều cố gắng để sống tiếp, vì ngày mai của cuộc sống hiện thực. Mà Quý Ngôn, anh chỉ có thể dừng chân tại chỗ, coi thời gian mà mình vô cớ trộm được này thành tất cả những gì mà anh có. Trên đời này có bao nhiêu cuộc sinh ly tử biệt, đến rồi lại đi, tựa như thuỷ triều lên xuống. Họ tin tưởng không có ngày mai nào là không thể chạm đến, nhưng Quý Ngôn lại đang sống ở nơi mà ngày mai không thể đến ấy.
Cuộc đời của Quý Ngôn đã kết thúc, mà cuộc đời Tần Vị còn rất dài. Quý Ngôn chỉ hy vọng nếu một ngày nào đó anh thực sự biến mất, Tần Vị có thể sống tốt một chút, tốt hơn một chút, sau đó cứ tiếp tục hạnh phúc như vậy.
“Cậu mau đón Tiểu Đỗ Tử về đi.” Quý Ngôn thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn Tần Vị.
Nhắc mới nhớ, Tiểu Đỗ Tử cũng lâu lắm không được gặp Tần Vị rồi nhỉ. Trong nhà nên có một đứa trẻ mới đúng, như thế không khí trong nhà mới náo nhiệt, mà Tần Vị cũng sẽ không cô đơn tự nói chuyện một mình.
Nghe vậy, Tần Vị tức thì ngây người, sau đó chậm chạp nói: “Quý Ngôn, cậu hận tôi đúng không?”
Quý Ngôn sững sờ, không biết vì sao Tần Vị lại đột nhiên hỏi điều này, cũng không biết phải đáp sao.
Nói không hận, làm sao có thể.
Tần Vị nói yêu anh, nhưng lại quên mất anh; nói sẽ không bỏ anh lại một mình, vậy mà lại biến mất khỏi cuộc sống của anh; bảo anh chờ hắn hai năm là hắn sẽ về, anh đợi hắn bảy năm mà hắn vẫn chưa trở về; nói muốn làm bạn bên cạnh anh suốt đời, vậy mà lại đi kết hôn sinh con; nói muốn anh để lại tất cả thời gian của mình cho hắn, vậy mà hắn lại không cần…
Quý Ngôn hận, hận Tần Vị đến chết.
Có một Quý Ngôn yêu hắn đến không tiếc sinh mệnh, mà hắn lại không hề hay biết.
Có một số mối hận sẽ càng ngày càng ăn sâu vào tận xương tuỷ, nhưng có một số mối hận sẽ nhạt dần theo thời gian, chuyển hoá thành chấp niệm.
Mà Tần Vị là chấp niệm của Quý Ngôn. Bảy năm trôi qua, Quý Ngôn rốt cuộc vẫn không nỡ hận hắn.
“Tôi yêu cậu.”
Giọng Quý Ngôn rất nhẹ. Ba chữ vừa được thốt ra, tựa hồ không khí và thời gian đang chuyển động cũng đều chợt dừng lại.
Khi nhẹ giọng nói ra câu này, Quý Ngôn cảm thấy trái tim mình đau đến không thể hô hấp. Đúng ba chữ, Quý Ngôn cảm thấy chỉ cần mình nói thêm một chữ nữa thôi, cả thân thể mình sẽ lập tức rách tan.
Đôi mắt Tần Vị trợn to, ngước nhìn Quý Ngôn với ánh mắt khó tin.
“Hình như tôi… vẫn luôn quên nói với cậu—— Tần Vị, tôi rất yêu cậu.”
Quý Ngôn chậm rãi cong môi, khoé mắt lại hơi ươn ướt.
Suốt bao nhiều năm tháng gần kề bên nhau, họ vẫn cùng nhau bước qua, nhưng giờ nhớ lại chỉ cảm thấy thời gian chóng vánh. Chung quy khoảng cách giữa họ đã bị thời gian kéo dài. Nhưng Quý Ngôn hoài niệm khoảng thời gian ấy bao nhiêu, anh lại càng nhung nhớ Tần Vị bấy nhiêu.
Dường như từ trước đến nay anh chưa từng nói lời nào như vậy trước mặt Tần Vị, nói thẳng với Tần Vị rằng anh yêu hắn. Suốt bảy năm, anh sống với những ký ức về Tần Vị, anh nhìn tranh mà ảo tưởng mình đang nhìn Tần Vị, anh lặng lẽ nói đi nói lại dưới đáy lòng rất nhiều lần, để rồi nuối tiếc vì mình chưa từng nói ra miệng.
Nhưng cũng may, anh vẫn kịp nói ra.
Có người từng nói, đời người là một chuyến đi, đi đến rất nhiều nơi, gặp được rất nhiều người, làm rất nhiều việc, đi một chút rồi dừng một chút, cứ thế là qua một đời. Nhưng Quý Ngôn chưa từng ngờ rằng sinh mệnh của anh lại cứ thế dừng lại vào năm Tần Vị đi, không thay đổi gì nữa.
Những chuyện anh muốn làm, những điều không kịp nói, những người chưa thể gặp gỡ, cũng đình trệ rồi tiêu tán giữa dòng chảy thời gian.
Nhưng thật may, anh rốt cuộc vẫn đi được một bước nho nhỏ.
“Gì chứ, thì ra trước kia cậu chưa từng bày tỏ với tôi à?” Tần Vị hơi khựng lại, sau đó bật cười, lại chẳng hiểu sao vành mắt cũng đỏ lên. Hắn chống tay ngồi dậy, sau đó cẩn thận vươn tay ôm lấy Quý Ngôn.
Khác với biểu hiện thô bạo tức giận đêm hôm qua, lúc này đây, Tần Vị chậm rãi vươn tay, sau đó nhẹ nhàng ôm Quý Ngôn vào lòng, nhấn gáy Quý Ngôn để anh tựa lên vai mình. Vòng ôm này có vẻ quá mức trân trọng.
Nhưng nhiệt độ như vậy lại khiến nước mắt vẫn luôn cố nén của Quý Ngôn rốt cuộc rơi xuống.
Có những ấm áp… đã vượt quá sức chịu đựng của Quý Ngôn.
“Tần Vị, lời tôi muốn nói đều đã nói xong rồi.” Quý Ngôn run rẩy dang tay ôm lấy Tần Vị, chỉ cảm thấy tâm nguyện và chấp niệm suốt bao nhiêu năm của mình giờ đây đều đã được giải quyết, dẫu có lưu luyến và không cam lòng đến đâu đi chăng nữa, Quý Ngôn cũng không nên xen vào cuộc sống yên ổn của Tần Vị nữa.
“Cậu để tôi đi đi.”
Họ hãy chia tay trong hoà bình, hãy coi như chưa từng có nuối tiếc gì, để lại một kết cục tốt đẹp đi.
Cả người Tần Vị hơi run một chút, sau đó chậm rãi thả lỏng hai tay, đôi mắt tối tăm nhìn thẳng vào mặt Quý Ngôn.
“Tần Vị, hãy buông tay tôi đi.” Giọng Quý Ngôn vừa yếu ớt vừa run rẩy, nước mắt lại lăn dài từng gỉọt.
“Cậu muốn đi đâu? Sau khi cậu nói yêu tôi, cậu còn có thể đi đâu?” Tần Vị nhắm mắt lại, nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của Quý Ngôn. Tần Vị siết chặt đôi tay Quý Ngôn, không cho anh tránh thoát, đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên tai Quý Ngôn, sau đó nghiêm túc nói từng câu từng chữ vào tai anh.
“Quý Ngôn, cậu chỉ có thể ở bên cạnh tôi.”
Đôi mắt Quý Ngôn tức thì trợn to, nước mắt càng ngày càng nhiều. Quý Ngôn đẩy Tần Vị ra, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa như khẩn cầu: “Sao cậu không chịu hiểu chứ! Tôi đã chết rồi, tôi không thể ở bên cậu cả đời được nữa! Cậu bảo một người đã chết như tôi làm sao có thể ở bên cậu được, huống gì chính tôi còn không biết mình còn có thể ở lại đây bao lâu! Cậu vẫn còn hơn nửa đời người để sống, cứ dính lấy một hồn ma như tôi làm gì!”
“Tần Vị, cậu có hiểu không, tôi đang huỷ hoại cậu đấy!”
Vẻ mặt Tần Vị thản nhiên, đẩy Quý Ngôn xuống sô pha, cả người đều chặn trên người Quý Ngôn. Hắn chống hai tay cạnh đầu Quý Ngôn, cứ thế chăm chú nhìn Quý Ngôn, trong mắt chỉ còn lại một mình Quý Ngôn.
“Vậy thì cứ huỷ hoại tôi đi.”
Quý Ngôn ngây ngẩn, tất cả những lời muốn nói đều bị chặn lại trong yết hầu.
“Quý Ngôn, tôi muốn cậu huỷ hoại tôi.”