Chương : 34
Quý Ngôn ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc, lặng yên nhìn Tần Vị làm việc. Anh thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Tần Vị.
Nếu như là trước đây, Quý Ngôn chắc chắn không tin Tần Vị sẽ có ngày trở thành tổng giám đốc, mặc comple thắt caravat ngồi trong phòng làm việc to như vậy xem tài liệu, mà đã ngồi là sẽ ngồi thật lâu, thỉnh thoảng còn có nhân viên gõ cửa đi vào, công việc càng nhiều hơn.
Quý Ngôn đứng dậy, sau đó đến gần Tần Vị, cứ thế đứng sau lưng Tần Vị, xem tài liệu trong tay hắn.
Đại khái là hợp đồng gì đó, Quý Ngôn cũng không nhìn kỹ, anh không có hứng thú với những thứ này. Mà Tần Vị thì cau mày, mím môi, tay phải vô thức quay quay bút, sau đó gõ nhẹ mặt bàn một cái, múa bút ký tên Tần Vị vào hợp đồng.
Quý Ngôn nhìn chữ ký rồng bay phượng múa trên hợp đồng mà bật cười.
Trước kia Quý Ngôn nói với Tần Vị rằng chữ ký Tần Vị quá xấu, vì thế Tần Vị nhờ Quý Ngôn thiết kế chữ ký cho hắn. Khi đó Quý Ngôn còn nói không muốn, có điều vẫn nghĩ trong đầu mấy ngày liền. Sau đó trong lúc làm bài tập, anh vờ như vô ý nhắc đến chuyện này, tiện tay ký một chữ mà mình luyện đã lâu cho Tần Vị.
Sau đó Tần Vị liền lấy chữ ký mà Quý Ngôn thiết kế làm mẫu, ngày ngày luyện tập. Khi đó, cứ có thời gian rảnh là Tần Vị tập ký, có lẽ cũng vì thế mà chữ ký này mới đi vào tiềm thức của Tần Vị.
Quý Ngôn nhìn chữ ký mà mình thiết kế được ký lên hợp đồng, nội tâm có một cảm giác tự hào khó diễn tả.
Trong mấy ngày Tần Vị không đi làm này, hoạt động đoàn thể mà ban quản lý đã xếp lịch từ trước đó cũng bị chậm trễ, mà hôm nay Tần Vị hiển nhiên phải bù lại, dù sao cũng là phúc lợi của nhân viên, đặc biệt là sau khi trợ lý Lưu Binh vào phòng làm việc bâng quơ phàn nàn một câu.
Tần Vị để Lưu Binh tự đặt nhà hàng, thông báo cho nhân viên, hắn chỉ cần đi theo là được. Lưu Binh nịnh nọt Tần Vị vài câu rồi lập tức chạy như bay ra ngoài. Tần Vị cảm thấy liệu có phải bởi vì sắp đến thời gian phát lương, tên nhóc này không có tiền ăn tối nên lấy cớ để ăn chực hay không.
Quý Ngôn đương nhiên là đi theo Tần Vị. Vừa đi vào nhà hàng, bước chân của Tần Vị đột nhiên khựng lại một chút.
Hồ nghi mà dừng bước lại theo, Quý Ngôn nhìn theo đường nhìn của Tần Vị, lại trông thấy người ngoài dự đoán – Tương Phàm và Quý Trạch.
Tương Phàm chú ý tới Tần Vị trước tiên. Bởi vì lúc trước từng đánh Tần Vị một trận, còn gây rối loạn buổi triển lãm vũ khí, Tương Phàm không biết nên bày ra biểu cảm gì, nhưng rốt cuộc vẫn vẫy vẫy tay với Tần Vị.
Mà thấy động tác của Tương Phàm, Quý Trạch cũng quay đầu trông thấy Tần Vị, nhưng chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua một chút rồi lại quay đi.
“Đó là…” Lưu Binh đứng bên cạnh Tần Vị, cảm thấy người vừa vẫy tay trông khá quen mắt, sau đó mới nhớ ra ở buổi triển lãm vũ khí lần trước có người đánh Tần Vị, mà người kia hình như chính là anh ta.
“Không có gì.” Tần Vị cắt ngang lời Lưu Binh, sau đó đi thẳng vào căn phòng đã đặt trước.
Bước chân của Quý Ngôn dừng lại, cuối cùng đi về phía cửa sổ, vị trí mà Tương Phàm và Quý Trạch đang ngồi.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp, ở đây mà cũng có thể gặp phải Tần Vị.” Vẻ mặt Tương Phàm hơi kỳ quái, âm thầm thở dài. Từ sau khi đánh Tần Vị một trận, anh ta đã không còn quá tức giận như ban đầu nữa, chỉ cảm thấy hiện giờ gặp phải Tần Vị thì hơi xấu hổ.
“Anh mua vé tàu mấy giờ ngày mai?” Quý Trạch trực tiếp lướt qua đề tài về Tần Vị.
“Bảy rưỡi sáng mai, có lẽ phải đến đêm mai mới về đến nhà.” Tương Phàm nói, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Cậu không cần bớt thì giờ đến tiễn anh đâu.”
Tương Phàm hơi cau mày. Anh vốn định khuyên Quý Trạch đi cùng, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Quý Trạch, anh đành nuốt lời sắp nói ra miệng vào.
Quý Ngôn và Quý Trạch đều là người cố chấp, chỉ cần xác định việc gì là sẽ làm đến cùng, làm thế nào cũng không kéo lại được, Tương Phàm có nói cũng vô ích. Nếu như những lời này là do Quý Ngôn nói, Quý Trạch nhất định sẽ nghe.
Lòng người đều là cán cân nghiêng, cả trái tim Quý Trạch đều nghiêng về phía Quý Ngôn.
Nhưng Quý Ngôn đã mất.
Nghĩ vậy, Tương Phàm bất đắc dĩ bật cười, lại cảm thấy trong lòng đắng chát. Nhìn Quý Trạch, Tương Phàm luôn cảm thấy bên cạnh vị trí của Quý Trạch thiếu một Quý Ngôn, hoặc nói đúng hơn là Quý Ngôn trong trí nhớ chắc hẳn đều ngồi ở vị trí đó.
Bữa cơm này… không nên chỉ có hai người họ.
Quý Ngôn nhìn Quý Trạch và Tương Phàm ngồi lặng thinh, nhất thời trong lòng cũng cảm thấy áp lực khó chịu.
“Tần Vị? Mày…” Tương Phàm còn đang suy nghĩ thì đột nhiên thấy Tần Vị ra khỏi phòng riêng từ khi nào, sau đó đi đến bên cạnh Tương Phàm, không đợi anh ta đồng ý đã tuỳ tiện ngồi xuống bên cạnh.
Quý Trạch giương mắt, lạnh lùng nhìn Tần Vị, hiển nhiên là không chào đón. Bầu không khí của bàn này tức thì trở nên căng thẳng lạnh băng.
“Chỉ có một quyển album thôi ư?” Tần Vị như không cảm thấy có gì kỳ quái, chỉ nhìn Quý Trạch.
Nhưng Quý Ngôn thì sững người, kinh ngạc nhìn về phía Tần Vị.
Tần Vị cảm thấy Quý Trạch gửi một quyển album là quá ít nên đến xin thêm à?
“Những thứ khác đều đã đốt chung với thi thể anh tôi rồi.” Vẻ mặt của Quý Trạch dường như lúc nào cũng luôn lạnh nhạt như vậy, cho dù biểu hiện của Tần Vị nằm ngoài dự đoán của Quý Trạch, Quý Trạch cũng không có bất kỳ khác thường nào, chỉ lạnh nhạt trả lời ngắn gọn vấn đề của Tần Vị.
Thân hình Tần Vị run lên, hắn mím môi, nhíu mày không nói gì. Quý Ngôn hơi ngây ra, nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng. Đã qua bao nhiêu lâu như vậy rồi, thi thể của mình chắc hẳn đã bị đốt thành tro bụi từ lâu. Mà cho dù có, Quý Trạch cũng sẽ không đưa cho Tần Vị thêm nữa.
“Quý Ngôn… có để lại lời nào không?” Tần Vị mím môi, cuối cùng vẫn hỏi.
“Di ngôn à?” Quý Trạch nhấp một ngụm trà, sau đó lạnh nhạt nhìn Tần Vị: “Có, không nhắc đến anh.”
Tương Phàm ngồi cạnh nghe vậy cũng nhíu mày, tuy rằng bầu không khí không có vẻ gì là giương cung bạt kiếm, nhưng lúc này hai người rõ ràng đang giằng co gay gắt. Mặc dù Quý Trạch nói không sai, nhưng nghe như đang cố ý đâm chọc Tần Vị.
“Vậy… đến cùng vì sao Quý Ngôn lại tự sát?” Tần Vị rốt cuộc hỏi ra chuyện mà hắn muốn biết nhất.
Nếu Quý Ngôn tự sát vì Tần Vị, vậy thì anh đã chết từ năm năm trước rồi. Cái chết của Quý Ngôn nhất định là còn có lý do nào khác, chỉ là Quý Trạch và Tương Phàm chưa từng nhắc đến mà thôi.
Tần Vị không dám hỏi Quý Ngôn, hắn sợ Quý Ngôn không muốn nói ra, cũng biết Quý Ngôn căn bản sẽ không tự nói với hắn.
“Quý Ngôn…” Tương Phàm hơi dừng lại một chút, sau đó định nói ra.
Thân thể Quý Ngôn vô thức run lên, vẻ mặt thảm đạm nhìn Tương Phàm.
Quý Trạch đặt tách trà trong tay xuống bàn, tiếng thuỷ tinh va chạm giòn tan cắt ngang lời Tương Phàm. Tương Phàm vừa nhìn lên thì chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Quý Trạch, tức thì nuốt lời định nói vào.
Tần Vị cau mày nhìn Quý Trạch và Tương Phàm, hai người này quả nhiên vẫn còn chuyện gạt hắn.
“Giờ hỏi tôi cái này có còn ý nghĩa gì không?” Quý Trạch cười lạnh một tiếng, sau đó giương mắt nhìn Tần Vị, châm chọc: “Chẳng lẽ là muốn quan tâm đến anh tôi nhiều chút, bù đắp cho lỗi lầm đã gây ra hay sao? Hay là chỉ vì chứng minh cái chết của anh trai tôi không liên quan gì đến anh, để anh có thể an lòng?”
“Vậy còn cậu, Quý Trạch?” Tần Vị rốt cuộc phản bác lời nói của Quý Trạch, đôi mắt tối tăm cứ thế nhìn chằm chằm Quý Trạch: “Cậu quan tâm đến anh mình như vậy mà sao không đoán trước được anh mình sẽ tự sát, có phải báo thù tôi chỉ để giảm bớt sự hổ thẹn trong lòng hay không?”
Nhịp thở của Quý Trạch hơi dừng lại, ngón tay hơi run lên.
Lời nói của Tần Vị, rốt cuộc thành công xé toang vết thương đẫm máu mà Quý Trạch che giấu vô cùng hoàn mỹ.
“Sắp đến mùa đông rồi.”
Quý Trạch yên lặng rời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt, không biết sao lại nhắc đến đề tài hoàn toàn không liên quan này. Thời tiết về đêm vô cùng giá rét, ngay cả người đi đường cũng ít hơn rất nhiều, tất cả đều bọc mình dưới lớp quần áo dày cộm, co ro vùi đầu bước về phía trước.
“Anh tôi từng suýt chết cóng.”
“Anh ấy luôn đột nhiên biến mất, sau đó trốn đi không cho tôi tìm thấy.” Quý Trạch nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tách thuỷ tinh, như thể đang thông qua nó mà nhìn chính mình trong quá khứ.
“Hôm đó trời đổ tuyết rất to, anh tôi lại biến mất, nhưng tôi tìm khắp nơi mà vẫn không thấy anh ấy.” Giọng Quý Trạch rất lạnh nhạt, tựa như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình vậy. Chỉ có Quý Ngôn mới biết lúc đó Quý Trạch rốt cuộc sốt ruột đến nhường nào, có lẽ lúc đó Quý Trạch thực sự phát điên vì tìm anh.
“Sau đó trời tối, tôi nghĩ liệu có phải anh ấy đã về nhà rồi hay không.” Quý Trạch quay đầu nhìn Tần Vị: “Sau đó, khi đi đến cửa, tôi trông thấy anh tôi. Anh ấy núp ngay trong góc tường.”
“Trời lạnh như vậy, anh ấy chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi mà nằm co ro trong tuyết, cả người gần như bị tuyết vùi lấp.” Nói đến đây, tay Quý Trạch cũng hơi run lên. Quý Trạch rũ mắt nhìn gương mặt ủ dột của mình trong tách trà: “Nếu như không phải tôi tìm thấy anh ấy, có lẽ hôm sau anh ấy đã thực sự lặng lẽ chết cóng ở đó rồi.”
Tần Vị và Tương Phàm đều kinh ngạc nhìn Quý Trạch, ngay cả Tương Phàm cũng chưa từng nghe Quý Trạch và Quý Ngôn nhắc đến chuyện này.
“Toàn thân anh tôi bị tê cóng đến tím bầm, cả người bị vùi dưới lớp tuyết, tôi suýt nữa cho rằng anh ấy đã chết. Khi tôi kéo anh ấy ra khỏi lớp tuyết, anh ấy mở mắt nhìn tôi, nói, cứu tôi với.” Giọng Quý Trạch hơi run rẩy, sau đó nhếch miệng cười: “Rõ ràng người muốn chết là anh ấy, anh ấy lại bảo tôi hãy cứu anh ấy.”
Khi đó, Quý Ngôn nằm ngay vị trí Tần Vị từng chờ anh đi học, cả người bị vùi dưới lớp tuyết trắng lạnh như băng, đôi mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích, như thể đã thực sự chết rồi vậy. Quý Trạch gần như phát điên, kéo Quý Ngôn ra khỏi tuyết, sau đó bất chấp tất cả mà ôm Quý Ngôn vào lòng, không để ý cơ thể Quý Ngôn lạnh như băng, chỉ muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm Quý Ngôn.
Khi đó, Quý Ngôn chậm rãi tỉnh lại, cố gắng nheo mắt nhìn, toàn thân đều run rẩy một cách vô thức, nhưng vẫn cố vươn bàn tay tím bầm cứng ngắc nắm lấy áo Quý Trạch, cố sức phát ra âm thanh nhỏ đến không thể nghe thấy.
Anh nói: Cứu tôi với.
“Sau đó, anh ấy gọi tôi là Tần Vị.” Quý Trạch nhìn về phía Tần Vị đang ngồi đối diện.
Con ngươi Tần Vị chợt co lại, hai tay run rẩy nắm chặt, dường như có thứ gì đó dưới đáy lòng đang vỡ vụn.
“Rõ ràng anh ấy nhìn tôi, vậy mà lại gọi tôi là Tần Vị.” Quý Trạch nhìn Tần Vị với ánh mắt trào phúng: “Tôi vẫn luôn cho rằng anh trai tôi muốn chết, nhưng đến lúc đó tôi mới hiểu, anh ấy muốn sống hơn bất kỳ ai, anh ấy đang đợi anh đến cứu.”
Quý Ngôn rốt cuộc đã tuyệt vọng đau đớn đến mức nào mới có thể nằm giữa trời tuyết đợi Tần Vị đến cứu.
“Anh tôi… vẫn luôn muốn được cứu vớt, nhưng người đó chỉ có thể là anh, Tần Vị.”
“Tất cả chúng tôi, đều không sánh bằng một câu nói của anh.”
Khoé miệng Quý Trạch nhếch thành một đường cong trào phúng. Cậu ta cúi đầu, bờ mi khép lại như nghiền nát cả thế giới.
“Sếp Tần mau dùng bữa đi, nhân viên của anh đến tìm anh kìa.” Thấy Lưu Binh đi tìm Tần Vị, Quý Trạch nhắc. Tần Vị nhìn Quý Trạch với ánh mắt nặng nề u ám, sau đó không nói tiếng nào mà rời khỏi bàn ăn.
Bóng lưng Tần Vị xa dần.
Vẻ mặt Quý Trạch chuyển dần từ lạnh lùng sang cô đơn, nét mặt mệt mỏi. Cậu ta bâng quơ nhìn xuống mặt bàn.
“Quý Trạch, cậu…” Tương Phàm muốn an ủi Quý Trạch.
“Tôi không cứu được anh trai tôi.” Quý Trạch chống tay lên trán, giọng nói nhẹ đến phát run, nỗi đau cùng cực ẩn sâu dưới đáy mắt rốt cuộc tràn ra.
“Là tôi… không cứu được anh ấy.”
Quý Ngôn đứng bên cạnh Quý Trạch, liên tục lắc đầu. Sao Quý Trạch có thể nghĩ như vậy chứ?
Không phải! Căn bản không phải như vậy! Quý Ngôn nói đi nói lại dưới đáy lòng, muốn nói với Quý Trạch rằng căn bản không phải như vậy.
Quý Trạch, rõ ràng em đã cứu anh. Nếu như không có em, anh đã chết mấy trăm lần rồi. Em không biết… anh đến cùng may mắn đến thế nào, mới có thể có em luôn ở bên cạnh anh trong quãng thời gian đau khổ tuyệt vọng nhất.
Thành phố lúc nào cũng sáng trưng, đèn hoa rực rỡ, vừa tấp nập vừa vừa hư ảo, mà anh lại chỉ biết co đầu rút cổ trong căn phòng lạnh như băng, nếu như không phải Quý Trạch vẫn luôn bồi bạn bên cạnh, Quý Ngôn sẽ mặc cho bản thân càng ngày càng lún sâu vào bóng tối, cho đến tử vong.
Quý Trạch, sao em có thể tự đổ hết lỗi lầm lên đầu mình vậy chứ? Em hoàn toàn không biết anh rốt cuộc đã may mắn đến thế nào mới có thể gặp được em.
Quý Ngôn vẫn nhớ, có đêm Giao thừa nọ, anh tỉnh dậy vào đúng giữa đêm, vì thế liền đi đến bên cạnh cửa sổ xem pháo hoa rực rỡ giữa trời đêm tân niên ngoài song cửa, bên tai là tiếng pháo nổ nối liền không dứt. Mà Quý Trạch nằm dưới đất vốn không ngủ, thấy vậy lập tức bước đến bên cạnh anh, khoác thêm áo cho anh tránh để anh cảm lạnh, sau đó nói chuyện với anh. Khi đó Quý Trạch hỏi anh, năm mới anh ước nguyện điều gì.
Tần Vị đã đi, đã có gia đình hạnh phúc của riêng mình, Quý Ngôn không biết trong lòng mình có còn nguyện vọng gì nữa không, chỉ là cảm thấy một năm mới đến cũng đồng nghĩa với một khởi đầu mới, mà người đang bên cạnh anh chính là em trai anh, là người thân gần gũi với anh nhất.
Quý Ngôn chưa từng nói nguyện vọng năm mới của mình là gì, nhưng vào đêm Giao thừa, khi nhìn pháo hoa được bắn lên bầu trời đêm, anh vẫn luôn cầu nguyện.
Cầu chúc Quý Trạch cả đời bình an hạnh phúc, chỉ vậy mà thôi.
Nếu như là trước đây, Quý Ngôn chắc chắn không tin Tần Vị sẽ có ngày trở thành tổng giám đốc, mặc comple thắt caravat ngồi trong phòng làm việc to như vậy xem tài liệu, mà đã ngồi là sẽ ngồi thật lâu, thỉnh thoảng còn có nhân viên gõ cửa đi vào, công việc càng nhiều hơn.
Quý Ngôn đứng dậy, sau đó đến gần Tần Vị, cứ thế đứng sau lưng Tần Vị, xem tài liệu trong tay hắn.
Đại khái là hợp đồng gì đó, Quý Ngôn cũng không nhìn kỹ, anh không có hứng thú với những thứ này. Mà Tần Vị thì cau mày, mím môi, tay phải vô thức quay quay bút, sau đó gõ nhẹ mặt bàn một cái, múa bút ký tên Tần Vị vào hợp đồng.
Quý Ngôn nhìn chữ ký rồng bay phượng múa trên hợp đồng mà bật cười.
Trước kia Quý Ngôn nói với Tần Vị rằng chữ ký Tần Vị quá xấu, vì thế Tần Vị nhờ Quý Ngôn thiết kế chữ ký cho hắn. Khi đó Quý Ngôn còn nói không muốn, có điều vẫn nghĩ trong đầu mấy ngày liền. Sau đó trong lúc làm bài tập, anh vờ như vô ý nhắc đến chuyện này, tiện tay ký một chữ mà mình luyện đã lâu cho Tần Vị.
Sau đó Tần Vị liền lấy chữ ký mà Quý Ngôn thiết kế làm mẫu, ngày ngày luyện tập. Khi đó, cứ có thời gian rảnh là Tần Vị tập ký, có lẽ cũng vì thế mà chữ ký này mới đi vào tiềm thức của Tần Vị.
Quý Ngôn nhìn chữ ký mà mình thiết kế được ký lên hợp đồng, nội tâm có một cảm giác tự hào khó diễn tả.
Trong mấy ngày Tần Vị không đi làm này, hoạt động đoàn thể mà ban quản lý đã xếp lịch từ trước đó cũng bị chậm trễ, mà hôm nay Tần Vị hiển nhiên phải bù lại, dù sao cũng là phúc lợi của nhân viên, đặc biệt là sau khi trợ lý Lưu Binh vào phòng làm việc bâng quơ phàn nàn một câu.
Tần Vị để Lưu Binh tự đặt nhà hàng, thông báo cho nhân viên, hắn chỉ cần đi theo là được. Lưu Binh nịnh nọt Tần Vị vài câu rồi lập tức chạy như bay ra ngoài. Tần Vị cảm thấy liệu có phải bởi vì sắp đến thời gian phát lương, tên nhóc này không có tiền ăn tối nên lấy cớ để ăn chực hay không.
Quý Ngôn đương nhiên là đi theo Tần Vị. Vừa đi vào nhà hàng, bước chân của Tần Vị đột nhiên khựng lại một chút.
Hồ nghi mà dừng bước lại theo, Quý Ngôn nhìn theo đường nhìn của Tần Vị, lại trông thấy người ngoài dự đoán – Tương Phàm và Quý Trạch.
Tương Phàm chú ý tới Tần Vị trước tiên. Bởi vì lúc trước từng đánh Tần Vị một trận, còn gây rối loạn buổi triển lãm vũ khí, Tương Phàm không biết nên bày ra biểu cảm gì, nhưng rốt cuộc vẫn vẫy vẫy tay với Tần Vị.
Mà thấy động tác của Tương Phàm, Quý Trạch cũng quay đầu trông thấy Tần Vị, nhưng chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua một chút rồi lại quay đi.
“Đó là…” Lưu Binh đứng bên cạnh Tần Vị, cảm thấy người vừa vẫy tay trông khá quen mắt, sau đó mới nhớ ra ở buổi triển lãm vũ khí lần trước có người đánh Tần Vị, mà người kia hình như chính là anh ta.
“Không có gì.” Tần Vị cắt ngang lời Lưu Binh, sau đó đi thẳng vào căn phòng đã đặt trước.
Bước chân của Quý Ngôn dừng lại, cuối cùng đi về phía cửa sổ, vị trí mà Tương Phàm và Quý Trạch đang ngồi.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp, ở đây mà cũng có thể gặp phải Tần Vị.” Vẻ mặt Tương Phàm hơi kỳ quái, âm thầm thở dài. Từ sau khi đánh Tần Vị một trận, anh ta đã không còn quá tức giận như ban đầu nữa, chỉ cảm thấy hiện giờ gặp phải Tần Vị thì hơi xấu hổ.
“Anh mua vé tàu mấy giờ ngày mai?” Quý Trạch trực tiếp lướt qua đề tài về Tần Vị.
“Bảy rưỡi sáng mai, có lẽ phải đến đêm mai mới về đến nhà.” Tương Phàm nói, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Cậu không cần bớt thì giờ đến tiễn anh đâu.”
Tương Phàm hơi cau mày. Anh vốn định khuyên Quý Trạch đi cùng, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Quý Trạch, anh đành nuốt lời sắp nói ra miệng vào.
Quý Ngôn và Quý Trạch đều là người cố chấp, chỉ cần xác định việc gì là sẽ làm đến cùng, làm thế nào cũng không kéo lại được, Tương Phàm có nói cũng vô ích. Nếu như những lời này là do Quý Ngôn nói, Quý Trạch nhất định sẽ nghe.
Lòng người đều là cán cân nghiêng, cả trái tim Quý Trạch đều nghiêng về phía Quý Ngôn.
Nhưng Quý Ngôn đã mất.
Nghĩ vậy, Tương Phàm bất đắc dĩ bật cười, lại cảm thấy trong lòng đắng chát. Nhìn Quý Trạch, Tương Phàm luôn cảm thấy bên cạnh vị trí của Quý Trạch thiếu một Quý Ngôn, hoặc nói đúng hơn là Quý Ngôn trong trí nhớ chắc hẳn đều ngồi ở vị trí đó.
Bữa cơm này… không nên chỉ có hai người họ.
Quý Ngôn nhìn Quý Trạch và Tương Phàm ngồi lặng thinh, nhất thời trong lòng cũng cảm thấy áp lực khó chịu.
“Tần Vị? Mày…” Tương Phàm còn đang suy nghĩ thì đột nhiên thấy Tần Vị ra khỏi phòng riêng từ khi nào, sau đó đi đến bên cạnh Tương Phàm, không đợi anh ta đồng ý đã tuỳ tiện ngồi xuống bên cạnh.
Quý Trạch giương mắt, lạnh lùng nhìn Tần Vị, hiển nhiên là không chào đón. Bầu không khí của bàn này tức thì trở nên căng thẳng lạnh băng.
“Chỉ có một quyển album thôi ư?” Tần Vị như không cảm thấy có gì kỳ quái, chỉ nhìn Quý Trạch.
Nhưng Quý Ngôn thì sững người, kinh ngạc nhìn về phía Tần Vị.
Tần Vị cảm thấy Quý Trạch gửi một quyển album là quá ít nên đến xin thêm à?
“Những thứ khác đều đã đốt chung với thi thể anh tôi rồi.” Vẻ mặt của Quý Trạch dường như lúc nào cũng luôn lạnh nhạt như vậy, cho dù biểu hiện của Tần Vị nằm ngoài dự đoán của Quý Trạch, Quý Trạch cũng không có bất kỳ khác thường nào, chỉ lạnh nhạt trả lời ngắn gọn vấn đề của Tần Vị.
Thân hình Tần Vị run lên, hắn mím môi, nhíu mày không nói gì. Quý Ngôn hơi ngây ra, nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng. Đã qua bao nhiêu lâu như vậy rồi, thi thể của mình chắc hẳn đã bị đốt thành tro bụi từ lâu. Mà cho dù có, Quý Trạch cũng sẽ không đưa cho Tần Vị thêm nữa.
“Quý Ngôn… có để lại lời nào không?” Tần Vị mím môi, cuối cùng vẫn hỏi.
“Di ngôn à?” Quý Trạch nhấp một ngụm trà, sau đó lạnh nhạt nhìn Tần Vị: “Có, không nhắc đến anh.”
Tương Phàm ngồi cạnh nghe vậy cũng nhíu mày, tuy rằng bầu không khí không có vẻ gì là giương cung bạt kiếm, nhưng lúc này hai người rõ ràng đang giằng co gay gắt. Mặc dù Quý Trạch nói không sai, nhưng nghe như đang cố ý đâm chọc Tần Vị.
“Vậy… đến cùng vì sao Quý Ngôn lại tự sát?” Tần Vị rốt cuộc hỏi ra chuyện mà hắn muốn biết nhất.
Nếu Quý Ngôn tự sát vì Tần Vị, vậy thì anh đã chết từ năm năm trước rồi. Cái chết của Quý Ngôn nhất định là còn có lý do nào khác, chỉ là Quý Trạch và Tương Phàm chưa từng nhắc đến mà thôi.
Tần Vị không dám hỏi Quý Ngôn, hắn sợ Quý Ngôn không muốn nói ra, cũng biết Quý Ngôn căn bản sẽ không tự nói với hắn.
“Quý Ngôn…” Tương Phàm hơi dừng lại một chút, sau đó định nói ra.
Thân thể Quý Ngôn vô thức run lên, vẻ mặt thảm đạm nhìn Tương Phàm.
Quý Trạch đặt tách trà trong tay xuống bàn, tiếng thuỷ tinh va chạm giòn tan cắt ngang lời Tương Phàm. Tương Phàm vừa nhìn lên thì chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Quý Trạch, tức thì nuốt lời định nói vào.
Tần Vị cau mày nhìn Quý Trạch và Tương Phàm, hai người này quả nhiên vẫn còn chuyện gạt hắn.
“Giờ hỏi tôi cái này có còn ý nghĩa gì không?” Quý Trạch cười lạnh một tiếng, sau đó giương mắt nhìn Tần Vị, châm chọc: “Chẳng lẽ là muốn quan tâm đến anh tôi nhiều chút, bù đắp cho lỗi lầm đã gây ra hay sao? Hay là chỉ vì chứng minh cái chết của anh trai tôi không liên quan gì đến anh, để anh có thể an lòng?”
“Vậy còn cậu, Quý Trạch?” Tần Vị rốt cuộc phản bác lời nói của Quý Trạch, đôi mắt tối tăm cứ thế nhìn chằm chằm Quý Trạch: “Cậu quan tâm đến anh mình như vậy mà sao không đoán trước được anh mình sẽ tự sát, có phải báo thù tôi chỉ để giảm bớt sự hổ thẹn trong lòng hay không?”
Nhịp thở của Quý Trạch hơi dừng lại, ngón tay hơi run lên.
Lời nói của Tần Vị, rốt cuộc thành công xé toang vết thương đẫm máu mà Quý Trạch che giấu vô cùng hoàn mỹ.
“Sắp đến mùa đông rồi.”
Quý Trạch yên lặng rời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt, không biết sao lại nhắc đến đề tài hoàn toàn không liên quan này. Thời tiết về đêm vô cùng giá rét, ngay cả người đi đường cũng ít hơn rất nhiều, tất cả đều bọc mình dưới lớp quần áo dày cộm, co ro vùi đầu bước về phía trước.
“Anh tôi từng suýt chết cóng.”
“Anh ấy luôn đột nhiên biến mất, sau đó trốn đi không cho tôi tìm thấy.” Quý Trạch nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tách thuỷ tinh, như thể đang thông qua nó mà nhìn chính mình trong quá khứ.
“Hôm đó trời đổ tuyết rất to, anh tôi lại biến mất, nhưng tôi tìm khắp nơi mà vẫn không thấy anh ấy.” Giọng Quý Trạch rất lạnh nhạt, tựa như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình vậy. Chỉ có Quý Ngôn mới biết lúc đó Quý Trạch rốt cuộc sốt ruột đến nhường nào, có lẽ lúc đó Quý Trạch thực sự phát điên vì tìm anh.
“Sau đó trời tối, tôi nghĩ liệu có phải anh ấy đã về nhà rồi hay không.” Quý Trạch quay đầu nhìn Tần Vị: “Sau đó, khi đi đến cửa, tôi trông thấy anh tôi. Anh ấy núp ngay trong góc tường.”
“Trời lạnh như vậy, anh ấy chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi mà nằm co ro trong tuyết, cả người gần như bị tuyết vùi lấp.” Nói đến đây, tay Quý Trạch cũng hơi run lên. Quý Trạch rũ mắt nhìn gương mặt ủ dột của mình trong tách trà: “Nếu như không phải tôi tìm thấy anh ấy, có lẽ hôm sau anh ấy đã thực sự lặng lẽ chết cóng ở đó rồi.”
Tần Vị và Tương Phàm đều kinh ngạc nhìn Quý Trạch, ngay cả Tương Phàm cũng chưa từng nghe Quý Trạch và Quý Ngôn nhắc đến chuyện này.
“Toàn thân anh tôi bị tê cóng đến tím bầm, cả người bị vùi dưới lớp tuyết, tôi suýt nữa cho rằng anh ấy đã chết. Khi tôi kéo anh ấy ra khỏi lớp tuyết, anh ấy mở mắt nhìn tôi, nói, cứu tôi với.” Giọng Quý Trạch hơi run rẩy, sau đó nhếch miệng cười: “Rõ ràng người muốn chết là anh ấy, anh ấy lại bảo tôi hãy cứu anh ấy.”
Khi đó, Quý Ngôn nằm ngay vị trí Tần Vị từng chờ anh đi học, cả người bị vùi dưới lớp tuyết trắng lạnh như băng, đôi mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích, như thể đã thực sự chết rồi vậy. Quý Trạch gần như phát điên, kéo Quý Ngôn ra khỏi tuyết, sau đó bất chấp tất cả mà ôm Quý Ngôn vào lòng, không để ý cơ thể Quý Ngôn lạnh như băng, chỉ muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm Quý Ngôn.
Khi đó, Quý Ngôn chậm rãi tỉnh lại, cố gắng nheo mắt nhìn, toàn thân đều run rẩy một cách vô thức, nhưng vẫn cố vươn bàn tay tím bầm cứng ngắc nắm lấy áo Quý Trạch, cố sức phát ra âm thanh nhỏ đến không thể nghe thấy.
Anh nói: Cứu tôi với.
“Sau đó, anh ấy gọi tôi là Tần Vị.” Quý Trạch nhìn về phía Tần Vị đang ngồi đối diện.
Con ngươi Tần Vị chợt co lại, hai tay run rẩy nắm chặt, dường như có thứ gì đó dưới đáy lòng đang vỡ vụn.
“Rõ ràng anh ấy nhìn tôi, vậy mà lại gọi tôi là Tần Vị.” Quý Trạch nhìn Tần Vị với ánh mắt trào phúng: “Tôi vẫn luôn cho rằng anh trai tôi muốn chết, nhưng đến lúc đó tôi mới hiểu, anh ấy muốn sống hơn bất kỳ ai, anh ấy đang đợi anh đến cứu.”
Quý Ngôn rốt cuộc đã tuyệt vọng đau đớn đến mức nào mới có thể nằm giữa trời tuyết đợi Tần Vị đến cứu.
“Anh tôi… vẫn luôn muốn được cứu vớt, nhưng người đó chỉ có thể là anh, Tần Vị.”
“Tất cả chúng tôi, đều không sánh bằng một câu nói của anh.”
Khoé miệng Quý Trạch nhếch thành một đường cong trào phúng. Cậu ta cúi đầu, bờ mi khép lại như nghiền nát cả thế giới.
“Sếp Tần mau dùng bữa đi, nhân viên của anh đến tìm anh kìa.” Thấy Lưu Binh đi tìm Tần Vị, Quý Trạch nhắc. Tần Vị nhìn Quý Trạch với ánh mắt nặng nề u ám, sau đó không nói tiếng nào mà rời khỏi bàn ăn.
Bóng lưng Tần Vị xa dần.
Vẻ mặt Quý Trạch chuyển dần từ lạnh lùng sang cô đơn, nét mặt mệt mỏi. Cậu ta bâng quơ nhìn xuống mặt bàn.
“Quý Trạch, cậu…” Tương Phàm muốn an ủi Quý Trạch.
“Tôi không cứu được anh trai tôi.” Quý Trạch chống tay lên trán, giọng nói nhẹ đến phát run, nỗi đau cùng cực ẩn sâu dưới đáy mắt rốt cuộc tràn ra.
“Là tôi… không cứu được anh ấy.”
Quý Ngôn đứng bên cạnh Quý Trạch, liên tục lắc đầu. Sao Quý Trạch có thể nghĩ như vậy chứ?
Không phải! Căn bản không phải như vậy! Quý Ngôn nói đi nói lại dưới đáy lòng, muốn nói với Quý Trạch rằng căn bản không phải như vậy.
Quý Trạch, rõ ràng em đã cứu anh. Nếu như không có em, anh đã chết mấy trăm lần rồi. Em không biết… anh đến cùng may mắn đến thế nào, mới có thể có em luôn ở bên cạnh anh trong quãng thời gian đau khổ tuyệt vọng nhất.
Thành phố lúc nào cũng sáng trưng, đèn hoa rực rỡ, vừa tấp nập vừa vừa hư ảo, mà anh lại chỉ biết co đầu rút cổ trong căn phòng lạnh như băng, nếu như không phải Quý Trạch vẫn luôn bồi bạn bên cạnh, Quý Ngôn sẽ mặc cho bản thân càng ngày càng lún sâu vào bóng tối, cho đến tử vong.
Quý Trạch, sao em có thể tự đổ hết lỗi lầm lên đầu mình vậy chứ? Em hoàn toàn không biết anh rốt cuộc đã may mắn đến thế nào mới có thể gặp được em.
Quý Ngôn vẫn nhớ, có đêm Giao thừa nọ, anh tỉnh dậy vào đúng giữa đêm, vì thế liền đi đến bên cạnh cửa sổ xem pháo hoa rực rỡ giữa trời đêm tân niên ngoài song cửa, bên tai là tiếng pháo nổ nối liền không dứt. Mà Quý Trạch nằm dưới đất vốn không ngủ, thấy vậy lập tức bước đến bên cạnh anh, khoác thêm áo cho anh tránh để anh cảm lạnh, sau đó nói chuyện với anh. Khi đó Quý Trạch hỏi anh, năm mới anh ước nguyện điều gì.
Tần Vị đã đi, đã có gia đình hạnh phúc của riêng mình, Quý Ngôn không biết trong lòng mình có còn nguyện vọng gì nữa không, chỉ là cảm thấy một năm mới đến cũng đồng nghĩa với một khởi đầu mới, mà người đang bên cạnh anh chính là em trai anh, là người thân gần gũi với anh nhất.
Quý Ngôn chưa từng nói nguyện vọng năm mới của mình là gì, nhưng vào đêm Giao thừa, khi nhìn pháo hoa được bắn lên bầu trời đêm, anh vẫn luôn cầu nguyện.
Cầu chúc Quý Trạch cả đời bình an hạnh phúc, chỉ vậy mà thôi.